Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 160: Em bao nuôi anh là được rồi

Tô Tử

29/12/2020

Có một số việc chính là như vậy đấy. Tôi xem thường sự bố thí không có nghĩa là tôi sẽ vứt bỏ, tôi cướp đoạt lại sự bố thí là chuyện của tôi. Về phần Hải Thiên đườngbên này, Tiêu Chí Khiêm cũng không lo lắng. Hai bên hắc bạch của thành phố A đều đang nằm trong tay anh, ngoại trừ người của Thiên Ma không làm theo lẽ thường kia, còn lại chưa có ai có lá gan đến gây chuyện.

Tuyết Chi nhìn anh cười: “Được, vậy chúng ta tới công ty vào ngày mai. Em sẽ nói với Châu Kiệt một tiếng."

"Tạm thời không phải vội." Anh kéo cô lại, không cho cô đi, nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi rất nghiêm túc: “Em muốn gì?"

Tuyết Chi nhíu mày nghi ngờ, không rõ tại sao anh lại hỏi một vấn đề không đầu không cuối này.

Giọng Tiêu Chí Khiêm dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh đã nói kết hôn sẽ cho em thứ tốt nhất. Em muốn gì, anh đều sẽ cho em hết."

Tuyết Chi cuối cùng cũng hiểu rõ ý của anh. Cô cười rạng rỡ như đóa hoa đào, nhéo gương mặt đẹp trai của anh: “Nào, anh nói cho em biết đi, đây lại là ai qua hỏi thế?"

Tiêu Chí Khiêm khẽ cắn môi nhưng không rời tầm mắt, vành tai ửng đỏ và khẽ nói: "Chị Điềm."

Tuyết Chi bật cười, cô đã biết mà.

Ngay cả chuyện vị trí cơ thể trước sau mà anh còn có thể lên mạng tra tài liệu, nữa là chuyện lớn này. Anh nhất định đã đi hỏi người khác.

Nhưng Tiêu Chí Khiêm đối xử dè dặt với cô như vậy, luôn làm cho cô cảm thấy đau khổ. Cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu không có cô thì anh sẽ thành thế nào? Có lẽ sẽ giống như lời chị Điềm mới nói, anh lại rúc vào trong thế giới của mình, đóng chặt cửa và vĩnh viễn không ra ngoài.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là trái tim Tuyết Chi sẽ đau đớn đến mức rầu rĩ. Cô nằm xuống, dựa đầu vào hai chân của anh: “Em đã có thứ tốt nhất rồi, em chẳng cần gì khác nữa."

Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm sáng lên, đôi môi tuyệt đẹp lập tức tách ra, trong lòng thấy ấm áp. Anh ôm lấy cô. Cảm giác thỏa mãn này, bất kể có phải bỏ ra bao nhiêu, anh cũng sẽ không do dự.

Lúc này, Trương Thịnh Hải bỗng nhiên đẩy cửa ra, thấy chị và anh rể đang dính lấy nhau muốn mở miệng trêu chọc vài câu. Tiêu Chí Khiêm lạnh lùng nhìn qua làm anh rùng mình, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lùi lại và nhẹ nhàng khép cửa. Cho dù bụng anh đã đói mềm thì cũng phải nhịn, chờ chị và anh rể lãng mạn xong mới đi giải quyết được!

"Cậu Tiêu!"Đinh Khiên bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, thấy tình cảnh trong phòng khách dừng lại, sau đó lập tức cười nói: “Tôi không có chuyện gì, tôi không có chuyện gì! Hai người cứ tiếp tục đi!"

Tuyết Chi vội vàng ngồi dậy, gương mặt đỏ bừng và đứng dậy nói: "Em đi xuống tầng tìm chị Điềm."

Tiêu Chí Khiêm cười ôn hòa gật đầu, nhưng lúc quay đầu lại nhìn Đinh Khiên vẫn là vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Đinh Khiên sờ mũi cười gượng vài tiếng, vội vàng đi tới nói: "Cậu Tiêu, Tiểu Cường đã đến bên kia rồi."

Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm thản nhiên: “Tìm đến chỗ anh ta."

Đinh Khiên gật đầu và lại đi ra ngoài.

Tuyết Chi đi tới tầng 37. Chỉ mới hai ngày mà ở đây đã sửa xong, bước ra khỏi thang máy chính là một hành lang, đi tới đẩy cửa lớn ra, trước mặt chính là một đại sảnh rộng gần hai trăm mét vuông, một bên là chiếc bàn làm việc hình vòng cung, một bên là một bộ ghế sa lon dài. Hai bên lại là khu vực văn phòng theo kiểu khép kín.

Lúc này, trong đại sảnh có mấy người đang thương lượng chuyện gì đó. Chị Điềm đứng ở bên cạnh, thấy Tuyết Chi gọi cô qua: “Tuyết Chi à, em qua bên này đi."

Tuyết Chi đi tới, mấy người kia ngừng nói chuyện, lúc quay đầu nhìn Tuyết Chi đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ nghe Đinh Khiên nói vợ của Đường chủ là một người đẹp, ban đầu còn không tin, theo trực giác cho rằng ánh mắt đàn ông của cậu Tiêu hẳn sẽ không đi theo con đường bình thường, nhất định là rất đặc biệt, cho dù anh có tìm về một người đàn ông thì bọn họ cũng không thấy ngạc nhiên! Nhưng ai có thể ngờ được lại đúng là người đẹp siêu cấp! Hóa ra cậu Tiêu cũng thích phụ nữ xinh đẹp giống như bọn họ. Lần này, mấy người lại cảm giác khoảng cách giữa mình và tổ chức được rút ngắn.



"Chào mọi người, tôi là Tuyết Chi." Tuyết Chi rất khách sáo tự giới thiệu.

Ba người đàn ông tranh nhau tự giới thiệu. Tuyết Chi mỉm cười, cố gắng nhớ kỹ tên của bọn họ.

Thấy Tuyết Chi không tỏ ra cao giá, cũng không cao ngạo vì là người đẹp trời sinh, cho người ta cảm giác vừa hào phóng lại thoải mái, trong lòng ba người đều cho điểm cao. Phải biết trong Hải Thiên Đường thậm chí cả Hồng Môn chủ yếu đều là đàn ông, đó là thế giới chủ yếu là dựa vào nắm đấm, có thể hòa nhập với bọn họ, được bọn họ tán thành cũng là chuyện không dễ dàng gì.

Lúc này, trong phòng ở hai bên có rất nhiều người đi ra. Khi nhìn thấy Tuyết Chi, ai nấy đều kinh ngạc dừng lại, hỏi luôn người đẹp này ở đâu tới. Sau khi nghe chị Điềm giới thiệu là bà chủ chính thức của Hải Thiên Đường, tất cả mọi người đều vây quanh cô.

"Má nó, Hải Thiên Đường chúng ta cuối cùng sắp đổi đời rồi!" Ngưu nói: "Tôi cứ nghe đám khốn kiếp của Đào Ngột Đường nói vợ đường chủ của bọn họ là người đẹp như tiên! Lúc này nếu để vợ đường chủ nhà chúng ta ra mặt, xem bọn họ còn dám khoe khoang nữa không!"

"Ha ha..." Mọi người cười vang, có người lập tức nói tiếp: "Hôm nào chúng ta phải hẹn bọn họ lên mạng PK, gửi ảnh chụp lên mạng để cho anh em trên mạng bỏ phiếu, bên nào thua phải rửa chân cho anh em bên thắng!

Một người có dáng người gầy gò khác vỗ ngực: “Vậy từ giờ trở đi, ông đây nhất định sẽ không rửa chân nữa!"

Tuyết Chi toát mồ hôi. Hóa ra, các anh em Hồng Môn trong truyền thuyết cũng thích buôn chuyện như thế à? Còn lên mạng bỏ phiếu nữa? Mệt cho bọn họ nghĩ ra được chuyện này!

"Được rồi, được rồi, tất cả đừng dọa Tuyết Chi nữa, ai nên làm gì thì đi làm đi!" Chị Điềm mỉm cười giải vây cho Tuyết Chi: “Tuyết Chi, em đừng để ý đến đám người bọn họ. Sau này, lâu rồi em sẽ biết, bọn họ đều là người ăn nói bỗ bã!"

"Chị Điềm! Làm gì có…" Mọi người vội vàng lấy lại danh dự, chỉ sợ để lại ấn tượng xấu trước mặt người ta.

Tuyết Chi Tiếu Tiếu: “Tôi biết, tính tình của anh em Hải Thiên Đường chúng ta đều trời sinh phóng khoáng."

Một câu "Hải Thiên Đường chúng ta" đã lập tức kéo gần khoảng cách với mọi người, nhất thời lấy được thiện cảm của rất nhiều người. Mọi người vây quanh Tuyết Chi như cúng bái nữ thần vậy.

"Bà chủ có chị em gái nào không?"

"Đúng vậy, các anh em vẫn còn độc thân đấy!"

Mọi người lại kêu lên ầm ĩ một lúc, chị Điềm không nhìn được đẩy bọn họ ra, bảo vệ Tuyết Chi ở sau lưng: “Thế nào? Tất cả đều muốn có vợ à? Các người đã có nhà có xe chưa? Không có vậy nên làm gì thì làm cái đó đi!"

Mọi người vừa nghe cười gượng, chào Tuyết Chi rồi lần lượt rời khỏi đó.

Chị Điềm đi với cô ra ngoài, vừa đi vừa cười nói: "Tuyết Chi à, em đừng thấy lạ, bọn họ là như vậy đấy."

"Ha ha, em đương nhiên sẽ không vậy đâu, bọn họ đều rất hòa thuận đấy chứ."

"Đó là đối với em thôi. Nếu em nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hung ác lên thì ai nấy đều không cần mạng nữa đâu! Vừa nhìn cũng biết là người do cậu Tiêu dẫn ra ngoài!"

Hai người nói xong lại lên tầng, đi thăm Ngọc Diệp.

Nhìn sắc mặt của cô ta đã đỡ hơn nhiều. Sau khi Nghê Thư cho cô ta uống thuốc thì cơ thể cũng không còn đau đớn như vậy nữa. Trương Thịnh Hải đang đút cho cô ta uống, thấy hai người toét miệng cười: “Chị Điềm, chị."

Ngọc Diệp cũng chỉ khẽ gật đầu với hai người, nhưng lúc quay đầu lại cười toe toét với Trương Thịnh Hải. Chị Điềm cười mắng, nói thẳng cô ta không có lương tâm. Tất cả mọi người quan tâm cô ta như vậy, nhưng trong mắt cô nhóc này cũng chỉ có Tiểu Hải, đúng là con gái lớn không giữ được rồi.



Chị Điềm không muốn làm phiền bọn họ, đi ra ngoài làm việc khác.

Tuyết Chi ngồi bên cạnh, nhìn em trai nói: "Tiểu Hải à, chị định buổi chiều sẽ về thăm ba, em có đi không?"

Trương Thịnh Hải chợt cứng người, có chút khó xử nhìn Ngọc Diệp. Thật ra không phải anh không muốn về, mà sau khi anh đi sẽ chỉ còn lại một mình Đào Nhi, cho dù có người khác chăm sóc cô ta, anh cũng sẽ không yên tâm.

Ngọc Diệp rất ân cần nói: "Tiểu Hải, anh cứ đi theo Tuyết Chi đi." Chỉ cần đối phương không phải là phụ nữ, là ba của Tiểu Hải, cô ta sẽ không để ý! Ấn tượng của cô ta đối với người chú kia xem như không tệ.

Trương Thịnh Hải cắn răng, ngoảnh đầu lại áy náy nói với Tuyết Chi: "Chị, chờ thêm một thời gian nữa em sẽ về, em không yên tâm về Đào Nhi."

Tuyết Chi cười: “Chị biết rồi."

Buổi trưa, Tuyết Chi lên mạng kiểm tra cổ phiếu đã mua trước đó. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, nó đã tăng lên hơn hai mươi lần! Trước đó cô đầu tư ba trăm triệu, bây giờ đã có hơn sáu tỷ!

Tuyết Chi thấy vậy liên cười rạng rỡ. Lần đầu tiên cô kiếm được nhiều tiền như vậy, vẫn không khỏi có cảm giác thành tựu!

Cô tính sẽ để lại một nửa cho ba, còn lại một nửa sẽ mua quà cưới cho Tiêu Chí Khiêm...

Nghĩ đến kết hôn là cô lại đỏ mặt và gục đầu xuống bàn, đôi mắt phượng nheo lại vì hạnh phúc, ánh mắt sáng lên rạng rỡ. Tuy nói hai người đã sớm đăng ký kết hôn nhưng điều này với làm đám cưới lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Đối với phụ nữ thì chỉ có giây phút mặc áo cưới đi trên thảm đỏ, cô mới là cô dâu, mới là vợ của người nào đó. Đó là giây phút tốt đẹp nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, là một ngày khó quên.

Trong ngày cưới đó, cô nhất định sẽ tặng cho Tiêu Chí Khiêm một món quà cưới không tưởng tượng được!

Cô vừa nghĩ vừa cười, thậm chí Tiêu Chí Khiêm bước vào lúc nào cũng không biết. Ngón tay cô vẽ nhẹ theo đường biểu đồ của cổ phiếu trên laptop giống như đã nhìn thấy được vô số tiền mặt vậy.

"Có lãi à?"

Tuyết Chi nghe được giọng nói này quay đầu lại toét miệng cười với Tiêu Chí Khiêm, rất đắc ý giơ hai ngón tay ra: “Sáu tỷ! Em chỉ bỏ vốn có ba trăm triệu thôi đấy! Có phải em rất giỏi không?"

Tiêu Chí Khiêm thấy cô cười rạng rỡ như vậy, đôi môi cũng bất giác cong lên, giơ tay nhéo lên mặt cô: “Giỏi."

Lòng hư vinh của Tuyết Chi thỏa mãn, nói đầy vẻ khí thế: "Em sẽ mua thêm ba trăm triệu nữa, bảo đảm có thể lại có thể kiếm thêm sáu tỷ."

Tiêu Chí Khiêm thấy cô hăng hái như vậy cười, ôm cô vào trong lòng. Tuyết Chi vẫn chìm đắm trong niềm vui trở thành người giàu có, quay đầu lại nói: "Tiêu Chí Khiêm, nếu em giàu rồi anh đừng làm cho tổ chức nữa, sau này em bao nuôi anh là được rồi!"

Tiêu Chí Khiêm thấy cô nói chuyện nghiêm túc như vậy, quả nhiên suy nghĩ một lát rồi rất sảng khoái gật đầu: “Cho em bao nuôi."

"Ha ha, ngoan…" Tuyết Chi không muốn làm anh quá mất mặt. Gương mặt hai người rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ bóng dáng của mình trong ánh mắt của đối phương. Trong chớp mắt này, Tuyết Chi đột nhiên cứng người lại.

Trong giây lát, ánh mắt ôn hòa của Tiêu Chí Khiêm trước mặt lại biến thành đôi mắt không đứng đắn với khí thế ép người, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô với vẻ thâm trầm...

Tiêu Chí Khiêm cảm giác được sự khác thường của cô híp mắt lại.

Tuyết Chi bỗng nhiên hoàn hồn, đôi mắt không đứng đắn kia lập tức trở lại thành đôi mắt ân cần của Tiêu Chí Khiêm. Cô vội vàng nói: "Không sao, em đang suy nghĩ mình có nhiều tiền như vậy thì phải xài thế nào mới tốt thôi…. Ha ha, ha ha, a..." Cô quay đầu đi muốn che giấu cảm xúc, tránh tầm mắt của anh, trong lòng quá rối loạn làm cho cô không biết phải phản ứng thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook