Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 452: HÔM NAY CHỊ ĐÃ HẸN NGƯỜI KHÁC RỒI

Tô Tử

28/01/2021

Nghiêm Túc bưng ly trà nóng, đôi mày rậm nhướng lên mấy phần: “Ngoại trừ việc cô có thể nói cảm ơn với tôi, cô còn có thể nói chút chuyện khác không?”

Tưởng Cầm ngây ngốc, cô đối với Nghiêm Túc quả thật ngoại trừ biết ơn thì cũng chỉ còn lại biết ơn, có thể ra tay giúp đỡ trong thời điểm cô bất lực nhất, hình tượng của anh ta ở trong lòng của cô vẫn luôn rất cao lớn.

“Vậy... tôi có thể mời anh ăn cơm không?” Tưởng Cầm nhìn anh ta, thăm dò hỏi.

Thấy bộ dạng của cô nhìn mình giống như anh ta là người không dính khói lửa trần gian đến cỡ nào, Nghiêm Túc liền có chút dở khóc dở cười, quay người đi trở về, giọng nói nhẹ nhàng: “Địa điểm do tôi chọn.”

Tưởng Cầm mỉm cười.

Thật ra thì sau khi tiếp xúc với nhau, Nghiêm Túc là một người rất dễ ở chung, ít nhất thì cô cho là như vậy.

Không bao lâu sau, cô nhận được cuộc gọi của Tưởng Xuân, cô ấy vào làm việc cho bộ phận tiêu thụ, làm trợ lý thực tập, hai người đã hẹn với nhau trưa nay gặp nhau ở nhà ăn của nhân viên.

Sau khi Tưởng Cầm để điện thoại xuống rồi dựa lưng trên ghế ngồi, hài lòng khép hờ đôi mắt lại, cuối cùng cũng đã có tin tức tốt hơn để cho cuộc đời của cô không chìm vào đen tối, nếu không thì cô thật sự không biết được mình có thể chống đỡ đến bao lâu nữa.

Lúc Tưởng Cầm xuất hiện trong nhà ăn của nhân viên, Tưởng Xuân đã sớm chờ ở nơi đó, thấy bóng dáng của cô, nhanh chóng vẫy vẫy tay gọi cô: “Chị ơi, ở đây này.”

Tưởng Cầm bước qua: “Ngày đầu tiên đi làm có cảm giác như thế nào?”

“Cũng tốt á, em là người mới, chỉ cần học một vài thứ là được rồi, còn không cần phải chạy đến chợ.”

Tưởng Xuân vừa mới đến đây, tất cả đều rất mới mẻ, nhìn dáng vẻ tuổi trẻ dạt dào của cô ấy, thiếu chút nữa Tưởng Cầm cũng đã quên mất cô ấy cũng chỉ nhỏ hơn mình có mấy tháng mà thôi.

Tuổi trẻ đối với cô mà nói nó đã cách xa quá lâu rồi.

Trong phòng ồn ào náo nhiệt, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, đôi mắt sắc bén của Tưởng Xuân nhìn thấy người xuất hiện ở nơi đó, nhanh chóng dùng cùi chỏ đụng đụng vào Tưởng Cầm: “Chị, người đó chính là Mộ Dung Hoành Nghị hả?”

Nghe thấy cái tên này, động tác của Tưởng Cầm cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn qua bên kia một lát, lại cúi đầu xuống rồi “ừ” một tiếng.

Hiếm khi Mộ Dung Hoành Nghị lại xuất hiện ở đây, nhất là còn đi cùng với Dương Vịnh Hy, hai người bọn họ cùng nhau đi chọn đồ ăn, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm với nhau, hiển nhiên chính là một đôi tình nhân yêu đương, hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Vóc dáng cũng không tệ, người thật còn muốn đẹp trai hơn so với ảnh chụp trên tạp chí.” Tưởng Xuân bình luận khách quan: “Dương Vịnh Hy cũng rất xinh đẹp, đứng cùng một chỗ với anh ta cũng coi như là trai tài gái sắc.”

Nói xong lại nhìn về phía Tưởng Cầm, hạ giọng nói: “Chị, lúc nào thì chú hai chuẩn bị hành động vậy?”

Tưởng Cầm nhíu nhíu mày: “Hành động cái gì?”

“Đương nhiên là giành lại công ty rồi!” Tưởng Xuân vỗ vỗ ngực, nghiêm mặt nói: “Nếu như cần thì bất cứ lúc nào em cũng có thể làm nội gián đánh vào nội bộ của kẻ thù, giống như là chị vậy đó.”

Đầu tiên là Tưởng Cầm hơi giật mình, sau đó lắc đầu bật cười, vòng hai tay lại rồi liếc nhìn cô ấy, thú vị hỏi: “Vậy em có kế hoạch gì không?”

Tưởng Xuân chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Thuê hacker, trước tiên đều tra rõ ràng thủ đoạn cao minh của cái tên đã cướp đoạt công ty, nắm lấy nhược điểm của anh ta rồi công bố với bên ngoài. Sau đó kết hợp với người của chú hai trong công ty, thực hiện nội ứng ngoại hợp, đá anh ta ra khỏi công ty.”

Tưởng Cầm cười cười đưa tay gõ lên trán của cô ấy một cái: “Em xem phim nhiều quá hả?”

Tưởng Xuân bắt lấy tay của cô, vội vã nói: “Chị, em nói là thật đó, nếu như cần em thì chị cứ nói một tiếng, đầu rơi máu chảy, nghĩa bất dung từ.”

Tưởng Cầm bị cô ấy chọc cho bật cười, cô em gái họ này là một người rất hoạt bát, ở cùng với cô ấy thì cô cũng sắp quên đi những chuyện phiền muộn kia. Cô cầm lấy ly nước trái cây, ánh mắt lơ đãng di chuyển chạm phải một ánh mắt tĩnh mịch mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, còn có một tia bá khí. Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên lướt qua, ánh mắt đó lại lướt khỏi gương mặt của cô.

Nhìn thấy quản lý nhân sự ở cách đó không xa, Mộ Dung Hoành Nghị để đũa xuống, đứng dậy: “Em muốn uống cái gì?”

Dương Vịnh Hy cười nói: “Nước chanh.”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng rồi đi đến.

Đi đến bên cạnh của quản lý nhân sự, người đó nhanh chóng chào hỏi anh, vừa lấy nước chanh vừa hỏi: “Cô gái ngồi cùng với Tưởng Cầm là ai vậy?”

Quản lý nhân sự giật mình quay đầu nhìn xem, bộ dạng cung kính trả lời: “Cô ấy là sinh viên thực tập vừa mới đến công ty của chúng ta.”

“Tên là gì?”

“... Tưởng Xuân.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày một trái, mi mắt khép hờ nhìn, có vẻ sắc bén: “Cũng họ Tưởng à?”

Quản lý nhân sự vội vàng giải thích nói: “Công ty của chúng ta vẫn luôn có mối quan hệ hợp tác với học viện x, đến thời hạn thì sẽ tiếp nhận học sinh có thành tích ưu tú của học viện đến đây thực tập, Tưởng Xuân đúng lúc là một người trong số đó.” Sợ tổng giám đốc của mình sẽ hiểu lầm, lúc cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Quá trình hoàn toàn tuân thủ quy định và nguyên tắc của công ty.”



Môi mỏng của Mộ Dung Hoành Nghị nâng lên, ung dung hỏi: “Cô ta là ai ở nhà họ Tưởng?”

Quản lý nhân sự cũng không dám giấu diếm, đành phải trả lời thành thật: “Cô ấy là cháu gái của Tưởng Tổng.”

Mộ Dung Hoành Nghị ý vị thâm trường “a” một tiếng, đôi mắt hẹp dài quét nhìn Tưởng Cầm ở phía đối diện, khóe môi hiện lên một ý cười gian xảo.

Đi trở về đưa nước chanh cho Dương Vịnh Hy, cô ta ngọt ngào cười một tiếng, dịu dàng nói: “Thật ra thì ở đây dùng cơm cũng rất dễ chịu, sau này chúng ta thường xuyên đến đây, có được hay không?”

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta, đối với chút tâm tư của phụ nữ như là Dương Vịnh Hy, không phải là anh không hiểu, trong phạm vi chấp nhận của anh thì anh vẫn sẽ phối hợp, nhưng phụ nữ tốt nhất vẫn nên biết có chừng mực.

Thấy anh không nói lời nào, trong lòng của Dương Vịnh Hy có một tia lo sợ không yên, cô ta biết cô ta đã chọc cho anh không vui, lập tức nói: “Thôi bỏ đi, anh là tổng giám đốc, vẫn nên duy trì chút cảm giác thần bí mới tương đối tốt hơn.”

...

Mộ Dung Hoành Nghị vẫn im lặng như cũ, nhưng khí thế quanh người đã không còn sắc bén như vậy nữa.

Dương Vịnh Hy là một người phụ nữ thông minh, biết tiến biết lùi, đặc biệt là ở trước mặt của anh, cho nên đây là một trong những nguyên nhân anh ngầm thừa nhận mối quan hệ này, quả thật phụ nữ như vậy sẽ được đàn ông yêu thích hơn. Ánh mắt lúc nhìn qua Tưởng Cầm, nghĩ đến bộ dạng tuyên chiến lạnh lùng của cô ở trước mặt của mình, anh liền không khỏi nở một nụ cười lạnh.

Con người thì cứng ngắc giống như là khúc gỗ, lộ ra khuôn mặt không biểu cảm, lại còn kiên cường đáng chết, cho dù anh không hận cô vậy thì cũng sẽ không coi trọng người phụ nữ này.

Cả ngày Vưu Thiên Ái đều chưa từng xuất hiện.

Nhìn vị trí của cô ta trống rỗng, Tưởng Cầm như có điều suy nghĩ, ngay cả có người đến gần cũng không phát hiện ra.

“Có thể ăn cay được không?”

Nghiêm Túc nhìn một bên mặt của cô, dường như là muốn bắt được cái gì đó từ trên mặt của cô.

Tưởng Cầm lập tức hoàn hồn lại, thấy là anh ta, cười cười nói: “Có thể ăn được một chút.”

“Vậy thì được rồi, chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi.” Anh ta nhìn đồng hồ nói: “Tôi đi lấy xe trước, mười phút sau gặp nhau ở cổng.”

“Được rồi.”

Tưởng Cầm dọn dẹp đồ đạc xong thì đi ra bộ phận thiết kế, Tưởng Xuân đang đi về phía của cô: “Chị.”

Cô ấy thân mật với cánh tay của Tưởng Cầm, đi vào thang máy, miệng thì cứ líu lo không ngừng: “Quản lý bộ phận của chúng em là phụ nữ, bọn họ đều gọi bà ấy là diệt tuyệt sư thái, cực kì lạnh lùng luôn, nghe nói á bà ấy đã bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi rồi mà vẫn còn chưa có kết hôn... trưởng ban tiêu thụ dẫn dắt em là một người yểu điệu, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, tay thì cứ vểnh lên. Lúc gọi em là Xuân, em hận không thể kéo ngón tay của ông ta cho thẳng ra.”

Thẳng cho đến khi đi vào thang máy, cô ấy vẫn cứ nói không dừng được, trong không gian thu hẹp chỉ nghe thấy một mình Tưởng Xuân đang hưng phấn nói, Tưởng Cầm lại không hợp tác. Nghe thấy cô em họ đang miêu tả mỗi một người trong bộ phận tiêu thụ hết sức sinh động, vẫn là không khỏi có chút xấu hổ.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô đi ra ngoài trước, Tưởng Xuân tuổi theo sát: “Chị ơi, tối nay chúng ta đi ăn lẩu có được hay không? Em mời chị, chúc mừng ngày đầu tiên em đi làm.”

Tưởng Cầm nói xin lỗi: “Ngày mai đi, hôm nay chị đã hẹn người khác rồi.”

Tưởng Xuân khẽ giật mình, một đường đi theo cô ra khỏi cửa: “Ai vậy chị?”

“Đồng nghiệp.” Tưởng Cầm nói, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Nghiêm Túc đã đợi ở nơi đó, anh ta cũng không quan tâm đến ánh mắt ở xung quanh, cứ đứng ở trước xe nhìn thẳng vào cửa chính.

Thân là trưởng phòng thiết kế, chiều cao không thể chê vào đâu được, nghe nói gia thế cũng không tệ lắm. Nghiêm Túc ở Tưởng thị cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm, những người phụ nữ đã từng rung động với anh ta không phải là con số ít, có điều là anh ta làm việc khiêm tốn, lại ít quan hệ cá nhân với đồng nghiệp, đối với người nào cũng là bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt như băng, quả thật đã dọa lui một đám người. Giống như bây giờ, ngang nhiên đứng ở cửa công ty chờ người, tan làm mà vẫn rất hiên ngang.

Nhìn thấy Tưởng Cầm đi đến, ở phía sau còn có một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa đi theo, cử chỉ của hai người có chút thân mật. Anh ta nhíu mày, đợi đến lúc cô đến gần thì mới hỏi: “Bạn của cô hả?”

“Tưởng Xuân, là em gái họ của tôi, vừa vào bộ phận tiêu thụ, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.” Tưởng Cầm lại giới thiệu với Tưởng Xuân một chút: “Anh ấy chính là trưởng phòng thiết kế của bọn chị, Nghiêm Túc.”

Tưởng Xuân nhìn chằm chằm vào Nghiêm Túc, lập tức cởi mở cười một tiếng với anh ta, hào phóng vươn tay ra: “Xin chào anh.”

Nghiêm Túc đưa tay lên nắm lại: “Chào cô.”

Anh ta quay người mở cửa xe ra rồi nói: “Cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi.”

Tưởng Xuân vui vẻ hỏi: “Thật hả? Em cũng có thể đi cùng hai người được nữa hả?”

Nghiêm Túc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Cầm, chậm rãi nói: “Em gái của Tưởng Cầm không phải là người ngoài.”

Lời nói này có ý vị rất sâu xa.

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn anh ta, Nghiêm Túc đã ngồi vào trong xe, cô âm thầm lắc đầu, chắc là mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Nghiêm Túc đối xử với cô khác biệt không phải là cô không biết, nhưng mà khác biệt thuộc về loại nào thì cô lại không phân biệt rõ ràng, có lẽ chỉ là đồng cảm, là loại người mạnh đối với kẻ yếu.

“Chị, em sẽ không làm ảnh hưởng hai người đó chứ?” Tưởng Xuân nhích lại gần nhỏ giọng hỏi.



Tưởng Cầm hoàn hồn lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, đi thôi.”

Lên xe, Tưởng Cầm đóng cửa xe lại, ánh mắt tùy ý lướt nhìn lên, đúng lúc chạm phải người đang đứng ở cửa nói chuyện điện thoại, cũng không biết là anh đã đứng ở đó bao lâu rồi, nói chuyện điện thoại đâu vào đấy, đồng thời ánh mắt lại nhìn thẳng tới, mang theo sự lạnh lùng bén nhọn tràn ngập cảm giác áp bức.

Mộ Dung Hoành Nghị cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn chằm chằm ra phía trước.

Người phụ nữ lãnh đạm đó chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh quay đầu lại, thậm chí cũng không hề có một chút cảm xúc nào. Một ngọn lửa không tên bốc lên từ trong ngực của anh, khiến cả lồng ngực của anh càng nóng bừng.

Cô đang xem thường anh sao? Cho dù sau khi biết được anh chính là con trai của Nhiễm Hiểu Tinh, nhưng cô lại không hề áy náy, không có sợ hãi, ngược lại còn tự nhiên tự đắc ngang nhiên công khai cặp kè với người đàn ông khác. Nói cô không phải là khiêu khích, vậy thì anh thật sự không tìm ra lời giải thích nào khác.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Hoành Nghị lại nở nụ cười, gương mặt đẹp trai bị che phủ bởi nụ cười chế giễu, giống như là một con hồ ly xấu xa gian xảo.

Nếu như cô không phải là như thế, vậy thì cô cũng không phải là Tưởng Cầm nữa.

“Hoành Nghị.”

Có người nhỏ giọng gọi anh ở bên cạnh.

Anh bình tĩnh quay đầu lại, Dương Vịnh Hy đứng ở phía sau của anh, sự phức tạp trong đôi mắt chợt lóe lên, mỉm cười nói: “Ba em vừa mới đi công tác trở về, muốn gặp anh một chút, cũng đã đặt xong phòng ăn rồi, chỉ chờ chúng ta đi đến đó thôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị “ừm” một tiếng, quay đi lấy xe.

Nhìn theo hướng mà Tưởng Cầm đi khỏi, nụ cười trên gương mặt của Dương Vịnh Hy từ từ biến mất...

Nghiêm Túc lái xe đưa bọn họ đến một nhà hàng Tứ Xuyên lâu đời, công việc làm ăn phát triển, anh đã đặt xong phòng bao ở lầu hai.

Đồ ăn được mang lên đầy đủ, Tưởng Cầm động đũa không được mấy lần thì buông xuống.

“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Nghiêm Túc hỏi.

Không đợi cô trả lời thì Tưởng Xuân liền cướp lời: “Chị của tôi không ăn cay, không thể ăn dính một chút nào được.”

Tưởng Cầm muốn ngăn lại thì cũng đã không kịp nữa rồi, Nghiêm Túc nghe xong thì nhíu mày hỏi: “Vậy tại sao lại không nói sớm, tôi có thể đổi nhà hàng khác mà.”

Tưởng Cầm cười cười với Nghiêm Túc: “Cũng không phải là không thể ăn, chỉ sợ là trên mặt nổi mụn thôi.”

“Mới không phải đâu.” Tưởng Xuân vừa ăn vừa nói: “Da của chị tôi không biết tốt tới cỡ nào đâu, đám chị em chúng tôi đều ghen tị muốn chết.”

Khóe miệng của Tưởng Cầm co giật hai lần, trong lòng thở dài một hơi, ăn đồ ăn mà cũng không thể chặn được cái miệng của con nhóc này nữa à? Cô dứt khoát không lên tiếng nữa, có nói nhiều thêm cũng ra vẻ như mình làm kiêu.

Nghiêm Túc nhìn cô chăm chú, cũng không nói chuyện.

Vì đến lễ mừng của nhà hàng, ở dưới lầu có hoạt động bốc thăm trúng thưởng, Tưởng Xuân tràn đầy phấn khởi đi xuống dưới tham gia náo nhiệt. Nghiêm Túc thì gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi chút đồ ăn thanh đạm ấm dạ dày.

Dưới lầu ồn ào không ngớt, trên lầu lại lộ ra vẻ tĩnh lặng, Nghiêm Túc cũng không nói nhiều, Tưởng Cầm giao tiếp với anh ta cũng là những chuyện công việc, bọn họ im lặng ăn món ăn, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ nên nói cái gì để bầu không khí không lạnh lẽo đây.

“Lúc ở cùng một chỗ với tôi, cô không cần phải để mình chịu thiệt.”

Nghiêm Túc đột nhiên lên tiếng nói, Tưởng Cầm giật nảy mình, cô ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi...”

“Không thích thì cứ nói cho tôi biết, ngoài việc không thích ăn cay, cái gì cũng có thể .” Ánh mắt của Nghiêm Túc bình tĩnh, dùng giọng điệu bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa tự thuật lại chuyện cực kỳ bình thường.

Tưởng Cầm hơi mông lung bối rối, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Cô cũng không nghĩ đến vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào, anh thuận tiện hỏi một chút, cô cũng thuận tiện trả lời lại một chút, có ăn được hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là anh ta thích thì được rồi, dù sao thì anh ta là nhân vật chính.

Nhưng sau khi anh ta nói như vậy, luôn cảm thấy dường như là nó đã thay đổi.

Vận may của Tưởng Xuân không tệ, là người đầu tiên trúng thưởng, rút trúng một phiếu mua hàng trị giá chín triệu đồng, điều này cũng đã đẩy hoạt động rút thưởng lên đến cao trào, hấp dẫn nhiều sự chú ý hơn.

Lúc Dương Vịnh Hy đi ra khỏi phòng bao, lông mày hơi nhíu lại, cô ta không thích chỗ quá náo nhiệt, trông cứ thô thiển. Cũng không còn cách nào khác, ba của cô ta thích món cay Tứ Xuyên, mà món ăn Tứ Xuyên chính thống nhất ở Long Thành lại thuộc về nhà hàng này.

Mộ Dung Hoành Nghị và Dương Y đang ngồi trong phòng bao, ở bên ngoài ồn ào đối với hai người bọn họ cũng không ảnh hưởng gì. Dương Y hỏi vài chuyện kinh doanh, Mộ Dung Hoành Nghị đều trả lời đàng hoàng, Dương Y liên tiếp gật đầu, cuối cùng lại nói: “Bây giờ sự nghiệp của cháu cũng đã đúng quỹ đạo rồi, cũng nên an định với Vịnh Hy đi, chú thấy trước sau ngày quốc tế lao động cũng tốt, chọn thời gian nên làm lễ kết hôn đi.”

Mộ Dung Hoành Nghị nghe vậy, cũng không từ chối mà cũng không gật đầu, buông thỏng ánh mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này quản lý của nhà hàng gõ cửa bước vào, nhiệt tình mời bọn họ xuống dưới rút thăm trúng thưởng. Dương Y cười khoác tay, ngược lại là Mộ Dung Hoành Nghị lại tỏ ra hào hứng, sau khi chào hỏi với ông ta thì liền đi theo quản lý đi ra ngoài. Bước ra cửa, anh lại nhã nhặn từ chối ý tốt của quản lý, đi đến cuối hành lang đứng ở nơi đó, móc ra một điếu thuốc chậm rãi hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook