Chương 457: LÀ ANH QUAN TÂM CÔ ẤY
Tô Tử
28/01/2021
Tưởng Cầm kéo lê tấm thân nặng trĩu như bị đeo chì, bước chân nặng nề. Thiên
Ái đứng dậy và đi theo sau cô cho đến khi bước vào thang máy, cả hai đều không nói một lời.
Trên tầng 29, Cao Dương từ trong phòng bức ra, lịch sự gật đầu với hai người và nói: "Tổng giám đốc đang đợi các cô ở bên trong đấy."
Khi đi ngang qua hai người, anh mắt liếc qua khuôn mặt đầy tâm sự của Vưu Thiên Ái.
Mộ Dung Hoàng Nghị đang nghe điện thoại, dáng người anh hiên ngang đứng trước cửa sổ, một tay đút túi quần, đầu hơi cúi xuống.
"Chuyện lễ cưới, em xem đi.”
Tưởng Cầm giật mình.
Lễ cưới? Của Mộ Dung Hoàng Nghị và Dương Vịnh Hy sao?
Nếu hai người thực sự tiến tới hôn nhân, nghĩa là anh không còn ý định hành hạ cô nữa đúng không? Nghĩ đến đều này, cô không khỏi vui mừng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Mộ Dung Hoàng Nghị cúp điện thoại, quay người liếc nhìn hai người một cái, sau đó đi về phía ghế da ngồi xuống rồi lên tiếng nói: “Đây là cuộc thi thiết kế giày với quy mô lớn nhất lần đầu tiên diễn ra trong nước, rất hữu ích đối với việc nâng cao hình ảnh và sức mạnh của công ty. Bây giờ hai người đã vào chung kết, nhất định phải đạt kết quả tốt cho tôi!” Ngừng một chút, anh tiếp tục nói: “Người của Hạ Không cũng được vào vòng trong, tôi không muốn thấy họ phô trương ra vẻ trước mặt mình, hai cô hiểu không?"
Thiên Ái đáp lại một tiếng, Tưởng Cầm đứng bên cạnh chỉ gật đầu.
"Đi ra ngoài đi."
Anh vẫy tay một cái ra hiệu bọn họ đi ra, Tưởng Cẩm giống như được tha tội chết, vừa vui mừng định xoay người đi ra ngoài thì ngay lập tức nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói thờ ơ: "Tưởng Cầm, cô ở lại."
Bước chân của Tưởng Cầm ngay lập tức cứng ngắc, sắc mặt lập tức chìm xuống. Vưu Thiên Ái quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ, khóe miệng giễu cợt nhếch lên một cái, quay người rời đi.
Cửa đóng lại, Tưởng Cầm hít sâu một hơi xoay người lại hỏi: "Tổng giám đốc, ngài còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, Tưởng Cầm rất muốn phớt lờ anh, nhưng anh lại bày ra bộ dạng "Nếu cô không đến được, tôi sẽ quấy rối đến cùng", cô hận đến mức siết chặt nắm tay, ngay lập tức bước qua một cách cứng nhắc.
“Lại gần tôi một chút, tôi cũng đâu thể ăn thịt cô.” Đôi mắt anh khép hờ, lâu lâu lại liếc nhìn cô.
Tưởng Cầm lại tiến thêm một bước nhỏ, cảnh giác nhìn anh.
Mộ Dung Hoành Nghị cười như không cười, hỏi: "Cô còn nhớ lời tôi đã nói không, hôm nay có nói chuyện với anh ta không?"
Tưởng Cầm không có phản ứng, cứng ngắc hỏi lại: "Ai cơ?"
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Hoành Nghị chợt trầm xuống: "Cô dám coi lời nói của tôi như gió thổi bên tai sao?"
Chết tiệt, ngày hôm qua anh nói nhiều như vậy, cô vậy mà lại dám quên mất!
Anh nở nụ cười càng thêm tà ác, gằn từng chữ từng chữ nhắc nhở cô: "Nghiêm... Túc!"
Anh thề rằng nếu cô dám làm trái ý anh, anh sẽ khiến cô chết rất khó coi!
Tưởng Cầm nghe thế liền ngoảnh mặt sang bên, như thể cô ấy phớt lờ không thể quan tâm đến lời nói của anh. Mộ Dung Hoành Nghị nhìn vào mắt cô, gật đầu: "Được, được lắm! Tưởng Cầm, cô thật sự là muốn tôi trừng phạt cô mà!"
Anh đứng dậy dường như muốn đi qua, Tưởng Cầm chậm rãi nâng mắt nhìn anh chằm chằm: "Mộ Dung Hoành Nghị, anh đừng ấu trĩ như vậy được không?"
“Cô nói cái gì?” Anh nheo lại đôi mắt hung ác lại một cách đầy nguy hiểm.
"Tôi ở cùng văn phòng với Nghiêm Túc, tôi cũng sắp thi rồi, tôi vẫn cần sự hướng dẫn của anh ấy. Làm sao chúng tôi không thể nói chuyện được đây? Hay anh thà để Hạ Không cướp ánh đèn sân khấu trong cuộc thi thiết kế?"
Tưởng Cầm hờ hững không quan tâm, noi một cách hợp tình hợp lý, ngược lại Mộ Dung Hoành Nghị lại tỏ ra vô cùng khó chịu.
Anh khó chịu và căm ghét người phụ nữ này hết lần này đến lần khác không nghe lời anh! Anh càng ghét cô vì Nghiêm Túc!
Nhưng anh lại nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “Cô không biết là xét về tài năng và thành tích thiết kế, tôi vượt xa anh ta sao?” Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào cô, anh gằn từng chữ: “Cảm hứng thiết kế cho tác phẩm đầu tiên của cô nên đến từ tôi."
Tưởng Cầm hơi phiền muộn, đây là điều cô không muốn thừa nhận trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị nhất, nhưng đối mặt với nghi vấn của anh, cô ngẩng đầu lên thẳng thắn thừa nhận: "Không sai."
Cô chậm rãi nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi giày trên chân của Dương Vịnh Hy, nó thực sự đã truyền cảm hứng cho thiết kế của tôi. Về điều này..." Cô thu hết can đảm và cuối cùng nói: "Tôi nghĩ, tôi phải cảm ơn anh."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía cô dần dần trở nên phức tạp.
Mặc dù, chỉ là trong chớp mắt.
Anh nghiêng người về phía trước, vươn tay nhéo cằm cô lắc mạnh, anh luôn thô lỗ với cô như vậy, giọng nói mang theo ý cười, nhìn không ra ý tứ gì: "Nếu cô làm hài lòng tôi, khiến tôi vui thì tôi cũng sẽ thiết kế một đôi giày thuộc về riêng cô."
Tưởng Cầm giật mình nhìn anh, không ngờ Mộ Dung Hoành Nghị lại nói ra lời này. Là một nhà thiết kế, cô ấy biết được muốn thiết kế riêng cho ai đó thì cần phải có sự hiểu biết và chăm chú. Là vợ chưa cưới của anh, chỉ có Dương Vịnh Hy mới được đãi ngộ này, cô không nghĩ bản thân mình có thể.
Đẩy tay anh ra một chút, cô nhìn xuống nói: "Tôi ngưỡng mộ thiết kế của anh, nhưng Nghiêm Túc giúp tôi là đủ rồi."
Cô gật đầu với anh ta, tỏ ý muốn rời đi. Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị hơi biến đổi, anh đứng dậy nắm lấy tay cô, hung hăng nhìn chằm chằm cô, mang theo ý cười ảm đạm và nguy hiểm: "Xem ra cô vẫn là không đặt lời cảnh cáo của tôi vào trong lòng.”
Đầu óc Tưởng Cầm lập tức đình trệ, có linh cảm không tốt, cô vội vàng xoay người lại: "Mộ Dung Hoành Nghị, anh muốn thế nào?"
Mộ Dung Hoành Nghị tiến lên một bước, kiên quyết nhìn chằm chằm cô mà nói: "Tưởng Cầm, tôi muốn cô nhớ rằng mọi người xung quanh gặp bất hạnh là do cô!"
Hai mắt Tưởng Cầm đỏ hoe nhìn anh, nắm đấm ở hai bên cơ thể siết chặt: "Chuyện của tôi, không có liên can đến Nghiêm Túc."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày cười: "Vậy thì tránh xa anh ta ra một chút, đừng để tôi ngửi được mùi của anh ta trên người cô.”
"Mộ Dung Hoành Nghị, anh..."
Anh nhanh chóng siết chặt eo cô, kéo cô về phía mình rồi chế nhạo: "Tưởng Cầm, ba năm trước tôi đã thề rằng sẽ không để cho những người đã làm tổn thương mẹ tôi sống tốt! Vì vậy cô hãy chấp nhận số phận của mình đi. Đừng bởi vì sự ích kỉ của bản thân mà làm hại người khác!”
Ánh mắt của Tưởng Cầm dần dần trở nên tối tăm và mờ mịt.
Cô nhớ lại cái ngày trời mưa phùn ba năm trước, cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của anh lúc đó.
Cảm giác tội lỗi nặng nề khiến cô gần như khó thở, lồng ngực ngập tràn những cảm xúc khác nhau và đôi mắt đỏ bừng.
Nghẹn ngào, cô nói: “Phải làm sao thì anh mới chịu buông tha cho tôi..."
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: "Tưởng Cầm, đời này đừng nghĩ tới chuyện tôi sẽ buông tha cho cô.”
Tưởng Cầm nhắm mắt tuyệt vọng, trong lòng như có một viên đá rơi xuống, vô cùng nặng nề.
Thì ra bị một người ghét bỏ, hận đến cạn kiệt sinh mệnh mới là điều đáng buồn và đáng thương, mà cô thì bất lực không thể làm gì được.
Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Vốn dĩ ban đầu cô có hơi chóng mặt, sau một hồi đứng yên thì lắc lư không có một chút sức lực như lực đã bị hút rỗng, hai má càng lúc càng đỏ.
Mộ Dung Hướng Nghị nhướng mày nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô, ngay khi anh định nói gì đó thì Tưởng Cầm đột nhiên ngã ngửa ra...
Sắc mặt Mộ Dung Hướng Nghị hơi biến đổi, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay đỡ lấy cô. Do dùng lực quá mạnh nên Tưởng Cầm theo phản xạ ngã vào cánh tay anh, đập vào ngực anh một cách đau đớn.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong tay, nhíu đôi mày rậm lại. Một lúc sau anh nở nụ cười chế giễu, đây là thủ đoạn mới sao? Khổ nhục kế à?
Tuy nhiên, khi tay anh chạm vào mặt cô một lần nữa thì nụ cười chợt tắt.
Nóng quá!
Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên rất tức giận, nói không nên lời, người phụ nữ này lại dám lây bệnh cho anh?!
Chết tiệt, anh ghét tất cả những gì nằm ngoài kế hoạch!
Không nói một lời, anh bế cô lên rồi sải bước ra khỏi văn phòng.
Bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên và kinh ngạc xung quanh, Mộ Dung Hoành Nghị bế cô lên xe, lập tức khởi động rồi chạy thẳng vào bệnh viện.
Chiếc xe lao vút đi, để lại một mảng khói trắng từ lốp xe cọ sát vào mặt đất.
Dương Vịnh Hy ngồi trong xe, ngơ ngác nhìn anh đưa người phụ nữ rời khỏi công ty. Thậm chí còn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của anh!
Cô ta siết mạnh tay lái, trong mắt hiện lên một sự hận thù điên cuồng...
Khi Nghiêm Túc từ bên ngoài mua thuốc trở về, anh ta đến trước chỗ ngồi chỗ của Tưởng Cầm thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
"Cô ấy bị Mộ Dung Hoành Nghị giữ lại trong văn phòng rồi."
Không biết từ khi nào, Vưu Thiên Ái đã bưng cà phê đi tới gần, chậm rãi nói: “Đã qua 30 phút rồi” Cô vừa nói vừa nở nụ cười: “Khoảng thời gian này đủ để bọn họ xảy ra nhiều chuyện đấy.”
Nghiêm Túc nheo mắt lại, quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Cô quan tâm cô ấy sao?"
Vưu Thiên Ái mỉm cười: “Là anh quan tâm."
Cô ta nói rồi liền xoay người, thản nhiên đi về chỗ ngồi.
Nghiêm Túc chậm rãi nhìn lại chỗ ngồi trống của Tưởng Cầm, rồi lại nhìn thuốc hạ sốt trong tay, lẳng lặng đặt trên bàn của cô.
Trong bệnh viện, khi Tưởng Cầm tỉnh lại, cô nhìn thấy những bức tường trắng xung quanh cùng với mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Cô cau mày cố gắng ngồi dậy nhưng không còn sức mà cử động, đau hết cả cơ.
Cô lại nằm trên giường, đặt tay lên trán vẫn còn nóng, sau khi suy nghĩ kỹ càng liền nhớ tới cảnh tượng vừa rồi cô ngất xỉu trong văn phòng Tổng giám đốc, ở ngay trước mặt Mộ Dung Hoành nghị.
Cô nheo mắt nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh mở ra một kẽ hở nhỏ, có thể nhìn thấy người đứng bên ngoài.
Anh đang lắng nghe những gì bác sĩ nói, lông mày của anh khẽ nhíu lại, những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt anh luôn căng thẳng. Có lẽ anh nhận thức được ánh mắt của cô nên anh ngẩng đầu lên thì ngay lập tức liền đụng phải ánh mắt của cô.
Tưởng Cầm theo bản năng điều chỉnh ánh mắt, cô quay đầu sang chỗ khác.
Cửa mở ra, Mộ Dung Hoành Nghị bước vào đi thẳng đến bên giường, nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu không lên tiếng.
Không giống như sự quái đản kì lạ ở văn phòng trước kia, bầu không khí lần này yên lặng và trống rỗng đến nghẹt thở. Suy cho cùng thì cô không quen ở một mình với anh, chịu không nổi nữa liền lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng: "Anh đưa tôi đến bệnh viện sao?"
Vừa mở miệng cô liền nhận ra cổ họng khàn khàn, không khí tràn vào cổ họng khô rát khiến cô cảm thấy đau.
"Vậy cô tưởng là ai?"
Khi anh ta thốt ra câu nói này, nó như chứa đầy thuốc súng, không biết đang tức giận ai.
Mặc dù đã đoán được câu trả lời, nhưng Tưởng Cầm vẫn sửng sốt. Theo bản tính của anh, anh nên để cô tự chống đỡ, làm sao có thể đưa cô đến bác sĩ tử tế như thế này?
Tâm trạng Mộ Dung Hoành Nghị rất không tốt, anh điên đến mức đưa người phụ nữ này đến bệnh viện! Vòng tay ôm ngực, tự nhiên anh trút hết nỗi bất mãn lên cô.
Lại tiếp tục có một sự im lặng khác, sau một lúc, cô mở miệng nói: "Cảm ơn."
Mộ Dung Hoành Nghị cười chế nhạo: "Một từ cảm ơn là đã trả ơn? Làm sao có chuyện tốt như vậy!"
“Vậy thì anh muốn thế nào?” Tưởng Cầm yếu ớt không một chút sức lực.
Mộ Dung Hoành Nghị kéo ghế ngồi đối diện với cô, anh thoải mái vui vẻ nói: "Làm như lời tôi đã nói trước đây."
Trên tầng 29, Cao Dương từ trong phòng bức ra, lịch sự gật đầu với hai người và nói: "Tổng giám đốc đang đợi các cô ở bên trong đấy."
Khi đi ngang qua hai người, anh mắt liếc qua khuôn mặt đầy tâm sự của Vưu Thiên Ái.
Mộ Dung Hoàng Nghị đang nghe điện thoại, dáng người anh hiên ngang đứng trước cửa sổ, một tay đút túi quần, đầu hơi cúi xuống.
"Chuyện lễ cưới, em xem đi.”
Tưởng Cầm giật mình.
Lễ cưới? Của Mộ Dung Hoàng Nghị và Dương Vịnh Hy sao?
Nếu hai người thực sự tiến tới hôn nhân, nghĩa là anh không còn ý định hành hạ cô nữa đúng không? Nghĩ đến đều này, cô không khỏi vui mừng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Mộ Dung Hoàng Nghị cúp điện thoại, quay người liếc nhìn hai người một cái, sau đó đi về phía ghế da ngồi xuống rồi lên tiếng nói: “Đây là cuộc thi thiết kế giày với quy mô lớn nhất lần đầu tiên diễn ra trong nước, rất hữu ích đối với việc nâng cao hình ảnh và sức mạnh của công ty. Bây giờ hai người đã vào chung kết, nhất định phải đạt kết quả tốt cho tôi!” Ngừng một chút, anh tiếp tục nói: “Người của Hạ Không cũng được vào vòng trong, tôi không muốn thấy họ phô trương ra vẻ trước mặt mình, hai cô hiểu không?"
Thiên Ái đáp lại một tiếng, Tưởng Cầm đứng bên cạnh chỉ gật đầu.
"Đi ra ngoài đi."
Anh vẫy tay một cái ra hiệu bọn họ đi ra, Tưởng Cẩm giống như được tha tội chết, vừa vui mừng định xoay người đi ra ngoài thì ngay lập tức nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói thờ ơ: "Tưởng Cầm, cô ở lại."
Bước chân của Tưởng Cầm ngay lập tức cứng ngắc, sắc mặt lập tức chìm xuống. Vưu Thiên Ái quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ, khóe miệng giễu cợt nhếch lên một cái, quay người rời đi.
Cửa đóng lại, Tưởng Cầm hít sâu một hơi xoay người lại hỏi: "Tổng giám đốc, ngài còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, Tưởng Cầm rất muốn phớt lờ anh, nhưng anh lại bày ra bộ dạng "Nếu cô không đến được, tôi sẽ quấy rối đến cùng", cô hận đến mức siết chặt nắm tay, ngay lập tức bước qua một cách cứng nhắc.
“Lại gần tôi một chút, tôi cũng đâu thể ăn thịt cô.” Đôi mắt anh khép hờ, lâu lâu lại liếc nhìn cô.
Tưởng Cầm lại tiến thêm một bước nhỏ, cảnh giác nhìn anh.
Mộ Dung Hoành Nghị cười như không cười, hỏi: "Cô còn nhớ lời tôi đã nói không, hôm nay có nói chuyện với anh ta không?"
Tưởng Cầm không có phản ứng, cứng ngắc hỏi lại: "Ai cơ?"
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Hoành Nghị chợt trầm xuống: "Cô dám coi lời nói của tôi như gió thổi bên tai sao?"
Chết tiệt, ngày hôm qua anh nói nhiều như vậy, cô vậy mà lại dám quên mất!
Anh nở nụ cười càng thêm tà ác, gằn từng chữ từng chữ nhắc nhở cô: "Nghiêm... Túc!"
Anh thề rằng nếu cô dám làm trái ý anh, anh sẽ khiến cô chết rất khó coi!
Tưởng Cầm nghe thế liền ngoảnh mặt sang bên, như thể cô ấy phớt lờ không thể quan tâm đến lời nói của anh. Mộ Dung Hoành Nghị nhìn vào mắt cô, gật đầu: "Được, được lắm! Tưởng Cầm, cô thật sự là muốn tôi trừng phạt cô mà!"
Anh đứng dậy dường như muốn đi qua, Tưởng Cầm chậm rãi nâng mắt nhìn anh chằm chằm: "Mộ Dung Hoành Nghị, anh đừng ấu trĩ như vậy được không?"
“Cô nói cái gì?” Anh nheo lại đôi mắt hung ác lại một cách đầy nguy hiểm.
"Tôi ở cùng văn phòng với Nghiêm Túc, tôi cũng sắp thi rồi, tôi vẫn cần sự hướng dẫn của anh ấy. Làm sao chúng tôi không thể nói chuyện được đây? Hay anh thà để Hạ Không cướp ánh đèn sân khấu trong cuộc thi thiết kế?"
Tưởng Cầm hờ hững không quan tâm, noi một cách hợp tình hợp lý, ngược lại Mộ Dung Hoành Nghị lại tỏ ra vô cùng khó chịu.
Anh khó chịu và căm ghét người phụ nữ này hết lần này đến lần khác không nghe lời anh! Anh càng ghét cô vì Nghiêm Túc!
Nhưng anh lại nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “Cô không biết là xét về tài năng và thành tích thiết kế, tôi vượt xa anh ta sao?” Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào cô, anh gằn từng chữ: “Cảm hứng thiết kế cho tác phẩm đầu tiên của cô nên đến từ tôi."
Tưởng Cầm hơi phiền muộn, đây là điều cô không muốn thừa nhận trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị nhất, nhưng đối mặt với nghi vấn của anh, cô ngẩng đầu lên thẳng thắn thừa nhận: "Không sai."
Cô chậm rãi nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi giày trên chân của Dương Vịnh Hy, nó thực sự đã truyền cảm hứng cho thiết kế của tôi. Về điều này..." Cô thu hết can đảm và cuối cùng nói: "Tôi nghĩ, tôi phải cảm ơn anh."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía cô dần dần trở nên phức tạp.
Mặc dù, chỉ là trong chớp mắt.
Anh nghiêng người về phía trước, vươn tay nhéo cằm cô lắc mạnh, anh luôn thô lỗ với cô như vậy, giọng nói mang theo ý cười, nhìn không ra ý tứ gì: "Nếu cô làm hài lòng tôi, khiến tôi vui thì tôi cũng sẽ thiết kế một đôi giày thuộc về riêng cô."
Tưởng Cầm giật mình nhìn anh, không ngờ Mộ Dung Hoành Nghị lại nói ra lời này. Là một nhà thiết kế, cô ấy biết được muốn thiết kế riêng cho ai đó thì cần phải có sự hiểu biết và chăm chú. Là vợ chưa cưới của anh, chỉ có Dương Vịnh Hy mới được đãi ngộ này, cô không nghĩ bản thân mình có thể.
Đẩy tay anh ra một chút, cô nhìn xuống nói: "Tôi ngưỡng mộ thiết kế của anh, nhưng Nghiêm Túc giúp tôi là đủ rồi."
Cô gật đầu với anh ta, tỏ ý muốn rời đi. Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị hơi biến đổi, anh đứng dậy nắm lấy tay cô, hung hăng nhìn chằm chằm cô, mang theo ý cười ảm đạm và nguy hiểm: "Xem ra cô vẫn là không đặt lời cảnh cáo của tôi vào trong lòng.”
Đầu óc Tưởng Cầm lập tức đình trệ, có linh cảm không tốt, cô vội vàng xoay người lại: "Mộ Dung Hoành Nghị, anh muốn thế nào?"
Mộ Dung Hoành Nghị tiến lên một bước, kiên quyết nhìn chằm chằm cô mà nói: "Tưởng Cầm, tôi muốn cô nhớ rằng mọi người xung quanh gặp bất hạnh là do cô!"
Hai mắt Tưởng Cầm đỏ hoe nhìn anh, nắm đấm ở hai bên cơ thể siết chặt: "Chuyện của tôi, không có liên can đến Nghiêm Túc."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày cười: "Vậy thì tránh xa anh ta ra một chút, đừng để tôi ngửi được mùi của anh ta trên người cô.”
"Mộ Dung Hoành Nghị, anh..."
Anh nhanh chóng siết chặt eo cô, kéo cô về phía mình rồi chế nhạo: "Tưởng Cầm, ba năm trước tôi đã thề rằng sẽ không để cho những người đã làm tổn thương mẹ tôi sống tốt! Vì vậy cô hãy chấp nhận số phận của mình đi. Đừng bởi vì sự ích kỉ của bản thân mà làm hại người khác!”
Ánh mắt của Tưởng Cầm dần dần trở nên tối tăm và mờ mịt.
Cô nhớ lại cái ngày trời mưa phùn ba năm trước, cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của anh lúc đó.
Cảm giác tội lỗi nặng nề khiến cô gần như khó thở, lồng ngực ngập tràn những cảm xúc khác nhau và đôi mắt đỏ bừng.
Nghẹn ngào, cô nói: “Phải làm sao thì anh mới chịu buông tha cho tôi..."
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: "Tưởng Cầm, đời này đừng nghĩ tới chuyện tôi sẽ buông tha cho cô.”
Tưởng Cầm nhắm mắt tuyệt vọng, trong lòng như có một viên đá rơi xuống, vô cùng nặng nề.
Thì ra bị một người ghét bỏ, hận đến cạn kiệt sinh mệnh mới là điều đáng buồn và đáng thương, mà cô thì bất lực không thể làm gì được.
Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Vốn dĩ ban đầu cô có hơi chóng mặt, sau một hồi đứng yên thì lắc lư không có một chút sức lực như lực đã bị hút rỗng, hai má càng lúc càng đỏ.
Mộ Dung Hướng Nghị nhướng mày nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô, ngay khi anh định nói gì đó thì Tưởng Cầm đột nhiên ngã ngửa ra...
Sắc mặt Mộ Dung Hướng Nghị hơi biến đổi, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay đỡ lấy cô. Do dùng lực quá mạnh nên Tưởng Cầm theo phản xạ ngã vào cánh tay anh, đập vào ngực anh một cách đau đớn.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong tay, nhíu đôi mày rậm lại. Một lúc sau anh nở nụ cười chế giễu, đây là thủ đoạn mới sao? Khổ nhục kế à?
Tuy nhiên, khi tay anh chạm vào mặt cô một lần nữa thì nụ cười chợt tắt.
Nóng quá!
Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên rất tức giận, nói không nên lời, người phụ nữ này lại dám lây bệnh cho anh?!
Chết tiệt, anh ghét tất cả những gì nằm ngoài kế hoạch!
Không nói một lời, anh bế cô lên rồi sải bước ra khỏi văn phòng.
Bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên và kinh ngạc xung quanh, Mộ Dung Hoành Nghị bế cô lên xe, lập tức khởi động rồi chạy thẳng vào bệnh viện.
Chiếc xe lao vút đi, để lại một mảng khói trắng từ lốp xe cọ sát vào mặt đất.
Dương Vịnh Hy ngồi trong xe, ngơ ngác nhìn anh đưa người phụ nữ rời khỏi công ty. Thậm chí còn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của anh!
Cô ta siết mạnh tay lái, trong mắt hiện lên một sự hận thù điên cuồng...
Khi Nghiêm Túc từ bên ngoài mua thuốc trở về, anh ta đến trước chỗ ngồi chỗ của Tưởng Cầm thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
"Cô ấy bị Mộ Dung Hoành Nghị giữ lại trong văn phòng rồi."
Không biết từ khi nào, Vưu Thiên Ái đã bưng cà phê đi tới gần, chậm rãi nói: “Đã qua 30 phút rồi” Cô vừa nói vừa nở nụ cười: “Khoảng thời gian này đủ để bọn họ xảy ra nhiều chuyện đấy.”
Nghiêm Túc nheo mắt lại, quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Cô quan tâm cô ấy sao?"
Vưu Thiên Ái mỉm cười: “Là anh quan tâm."
Cô ta nói rồi liền xoay người, thản nhiên đi về chỗ ngồi.
Nghiêm Túc chậm rãi nhìn lại chỗ ngồi trống của Tưởng Cầm, rồi lại nhìn thuốc hạ sốt trong tay, lẳng lặng đặt trên bàn của cô.
Trong bệnh viện, khi Tưởng Cầm tỉnh lại, cô nhìn thấy những bức tường trắng xung quanh cùng với mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Cô cau mày cố gắng ngồi dậy nhưng không còn sức mà cử động, đau hết cả cơ.
Cô lại nằm trên giường, đặt tay lên trán vẫn còn nóng, sau khi suy nghĩ kỹ càng liền nhớ tới cảnh tượng vừa rồi cô ngất xỉu trong văn phòng Tổng giám đốc, ở ngay trước mặt Mộ Dung Hoành nghị.
Cô nheo mắt nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh mở ra một kẽ hở nhỏ, có thể nhìn thấy người đứng bên ngoài.
Anh đang lắng nghe những gì bác sĩ nói, lông mày của anh khẽ nhíu lại, những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt anh luôn căng thẳng. Có lẽ anh nhận thức được ánh mắt của cô nên anh ngẩng đầu lên thì ngay lập tức liền đụng phải ánh mắt của cô.
Tưởng Cầm theo bản năng điều chỉnh ánh mắt, cô quay đầu sang chỗ khác.
Cửa mở ra, Mộ Dung Hoành Nghị bước vào đi thẳng đến bên giường, nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu không lên tiếng.
Không giống như sự quái đản kì lạ ở văn phòng trước kia, bầu không khí lần này yên lặng và trống rỗng đến nghẹt thở. Suy cho cùng thì cô không quen ở một mình với anh, chịu không nổi nữa liền lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng: "Anh đưa tôi đến bệnh viện sao?"
Vừa mở miệng cô liền nhận ra cổ họng khàn khàn, không khí tràn vào cổ họng khô rát khiến cô cảm thấy đau.
"Vậy cô tưởng là ai?"
Khi anh ta thốt ra câu nói này, nó như chứa đầy thuốc súng, không biết đang tức giận ai.
Mặc dù đã đoán được câu trả lời, nhưng Tưởng Cầm vẫn sửng sốt. Theo bản tính của anh, anh nên để cô tự chống đỡ, làm sao có thể đưa cô đến bác sĩ tử tế như thế này?
Tâm trạng Mộ Dung Hoành Nghị rất không tốt, anh điên đến mức đưa người phụ nữ này đến bệnh viện! Vòng tay ôm ngực, tự nhiên anh trút hết nỗi bất mãn lên cô.
Lại tiếp tục có một sự im lặng khác, sau một lúc, cô mở miệng nói: "Cảm ơn."
Mộ Dung Hoành Nghị cười chế nhạo: "Một từ cảm ơn là đã trả ơn? Làm sao có chuyện tốt như vậy!"
“Vậy thì anh muốn thế nào?” Tưởng Cầm yếu ớt không một chút sức lực.
Mộ Dung Hoành Nghị kéo ghế ngồi đối diện với cô, anh thoải mái vui vẻ nói: "Làm như lời tôi đã nói trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.