Chương 55: Lời nguyền
Tô Tử
07/08/2020
Nghe thấy miệng của Tiêu Chí Khiêm phát ra tên của cô gái đó, Bắc Minh Hạo khẽ nheo mắt, gió lạnh tỏa ra bốn phía, hận không thể xuyên thấu cơ thể người đàn ông đối diện.
Anh ta bỗng nhiên cười lạnh: "Anh cho rằng Trường Tuyết Chi ở bên cạnh anh là thật sự thích anh sao? Haha, Tiêu Chí Khiêm, anh quá ngây thơ rồi!"
Cơ thể Tiêu Chí Khiêm cứng đờ, mặc dù đầu vẫn đau như sắp chết, thế nhưng anh lại từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
Bắc Minh Hạo khẽ nhếch môi, ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của anh: "Nói cho anh nghe một bí mật.." Anh ta ghé sát vào tai của anh: "Cô ta là do tôi cố tình sắp xếp ở bên cạnh anh!"
Khuôn mặt Tiêu Chí Khiêm trắng bệch ra, vừa rồi cái trán chảy ra một lượng máu lớn, đôi môi cũng trở nên khô khốc, triệt để mất đi sắc thái tự tin thường ngày. Anh nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Hạo một cách kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng van xin, van xin anh ta đừng đem sự thật này nói ra, van xin anh ta đừng mang đi màu sắc tươi sáng duy nhất của anh đi, van xin anh ta trả lại Tuyết Chi cho anh...
Bắc Minh Hạo nở nụ cười, cười đến nỗi âm thanh càng lúc càng lớn: "Haha..Tiêu Chí Khiêm, anh là đang cầu xin tôi sao?"
Cậu Tiêu, người chưa từng đặt ai vào mắt, người luôn lạnh lùng thờ ơ như băng, lại cầu xin Bắc Minh Hạo, đây không phải là quá trớ trêu sao?
"Tiêu Chí Khiêm, tôi không ngại nói cho anh biết, cô ấy trước giờ vẫn luôn là người phụ nữ của tôi."
Đôi mắt của Tiêu Chí Khiêm cứng đơ, khuôn mặt nhợt nhạt của anh dần mất đi biểu cảm. Coi như anh không hiểu anh ta đang nói cái gì, không biết người phụ nữ mà anh ta nói ở đây là ai....
Trước mắt, đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc điện thoại màu trắng, thuần khiết đến chói mắt.
Tiêu Chí Khiên sững sờ nhìn chằm chằm vào nó, anh không thể không đưa tay ra, khẽ run rẩy chạm vào nó.
Bắc Minh Hạo cũng không có ý ngăn cản, thản nhiên nói: "Nhận ra chiếc điện thoại này không? Haha, cô ấy đã chán ghét ở bên cạnh anh diễn kịch rồi, càng ngày càng chán ghét anh, không muốn liên lạc với anh nữa, mới đem nó đưa cho tôi. Nếu không thì, anh xem xem, làm sao tôi có thể hẹn anh đến nơi này?" Nói xong, giống như chế nhạo sự ngu ngốc của anh, anh ta không một chút xấu hổ lại tiếp tục nói: "Tiêu Chí khiêm, anh làm tôi quá thất vọng rồi, tôi đã nghĩ anh rất thông minh, không ngờ, anh tin cô ta quá dễ dàng, anh biết không, người phụ nữ càng xinh đẹp sẽ càng nguy hiểm! Trò chơi này kết thúc quá sớm, một chút cũng không vui!"
Tiêu Chí Khiêm không trả lời, chăm chú vuốt ve điện thoại, nhẹ nhàng, dịu dàng, vì sợ làm tổn thương nó, giống như sẽ làm tổn thương cô.
Đầu càng ngày càng đau đớn, sắp vượt ra khỏi giới hạn của anh, trong đầu hỗn loạn, đã ăn mòn lí trí của anh, nhưng vẫn cố chấp nhớ cô, dù là chỉ còn lại một chút sức lực, anh cũng chỉ muốn lưu lại để nhớ cô.
Đôi mắt anh sắp trở nên đỏ ngầu, một loạt những mao mạch đỏ uốn lượn.
"Còn có một số hình ảnh rất đẹp mắt muốn chia sẻ cho anh xem."Đôi mắt Bắc Minh Hạo lạnh đi vài phần, anh ta không bao giờ có khái niệm nhân từ với đối thủ, đứng dậy cầm lấy điều khiển TV, tắt phim hoạt hình "Tom and Jerry" đang chiếu ở đó, sau khi trên màn hình rơi xuống một bông hoa tuyết, lập tức xuất hiện hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm hôn nhau.
Người đàn ông chính là Bắc Minh hạo, còn người phụ nữ không thể nhìn thấy cận cảnh khuôn mặt, tuy nhiên chiều cao và dáng người duyên dáng của cô ấy trùng hợp lại giống hệt Trương Tuyết Chi.
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm điên cuồng nhìn vào màn hình TV, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên có chút đỏ hồng, rõ ràng chính là màu đỏ khát máu bị kìm nén!
Tinh thần sớm đã bị phá hủy, một lần nữa lại bị những hình ảnh trước mắt tấn công. Anh nghiêng đầu, cố nhìn cho rõ mặt người phụ nữ, nhưng lại thấy cô ta bị hôn đến thở dốc, chủ động trèo lên vai Bắc Minh Hạo, lại chủ động cởi áo choàng tắm của anh ta, sau đó ngã xuống giường trong phòng khách sạn..
Tiêu Chí Khiêm triệt để sững sờ, vô cùng bối rối và hoang mang...
Tuyết Chi nói, cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh!
Tuyết Chi nói, cô sẽ không giống người khác vứt bỏ anh!
Tuyết Chi nói, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh!
Không hề báo trước, bên tai lại vang lên lời nói của cô gái đó, vang lên dồn dập như một lời nguyền....
"A..." Cơn đau đầu đã đến giới hạn, vượt quá sự chịu đựng của anh, Tiêu Chí Khiêm bật ra một tiếng gào thét, sau đó đập vào bàn bóng bàn bên cạnh, giận dữ đập phá mọi thứ, hung hăng tự đánh chính mình, như thể muốn thoát ra khỏi sự đau đớn đang đè lên cơ thể anh. Thế nhưng giọng nói của người phụ nữ đó vẫn vang lên không dừng!
Nhất định là số phận đã định sẵn anh vốn dĩ là người phải bị người khác bỏ rơi...
Tiêu Chí Khiêm giống như phát điên gào to, cảm giác như cổ họng hoàn toàn bị phá vỡ, tất cả những đau đớn cùng cực vướng vào nhau, trói chặt anh, đưa anh kéo xuống vực thẳm của sự đau khổ, một lần nữa nuốt chửng anh.
Bằng cách này, anh liền có thể quên đi hết quá khứ...
Bắc Minh Hạo lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm đang tự hủy hoại chính mình, nhìn anh dần mất phương hướng cho đến khi khô héo như một cánh hoa tàn.
Nhưng lúc này, anh ta lại triệt để kinh ngạc, đôi mắt khẽ chớp mấy cái, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm.
Dần dần, Tiêu Chí Khiêm ngừng giãy dụa, đứng cứng ngắc tại một chỗ, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu điên cuồng khiến Bắc Minh Hạo khẽ rùng mình.
Tiêu Chí Khiêm đang cười, nụ cười của anh tuyệt đẹp, nhưng lại rất lạnh lùng, đôi mắt đỏ như máu, thích thú, kỳ lạ, nhìn chăm chăm vào BắC Minh Hạo. Lúc này, Tiêu Chí Khiêm giống như một linh hồn bị quỷ ám, toàn bộ cơ thể toát ra khí lạnh thấu xương.
Bắc Minh Hạo nhíu chặt lông mày nhìn Tiêu Chí Khiêm trước mặt, luôn cảm thấy có điều gì đó rất không ổn, nhưng lại không biết nói làm sao.
Dần dần, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Chí Khiêm bị thu lại, thay vào đó là một luồng khí giết chóc, rất dữ dội, rất tàn nhẫn, hơi thở tạo thành một lưỡi dao sắc bén như muốn đâm thủng xuyên qua xương Bắc Minh Hạo.
Tâm trạng Tuyết Chi vô cùng tệ, sau một hồi suy nghĩ thì liền quyết định sẽ nói với Tiêu Chí Khiêm trước. Trong trường hợp anh ta gọi điện thoại không được, nhất định sẽ nghĩ lung tung. Cho nên cô không đi thẳng về nhà mà đi đến Tây Sơn.
Thím Trương ra mở cửa, thấy cô liền lắp bắp kinh hãi: "Cô Trương?"
Tuyết Chi lễ phép mỉm cười chào, sau đó lập tức hỏi: "Thím Trương, Tiêu Chí Khiêm đâu?"
"Cô Trương, không phải cô gọi cậu chủ ra ngoài rồi sao?" Thím Trương tò mò hỏi.
Tuyết Chi sững sờ: "Tôi? Không có.."
"Không! Cậu chủ bởi vì nhận được tin nhắn của cô mới đi ra ngoài.." Thím Trương rất chắc chắn về điều này, cũng chỉ có cô Trương mới khiến cậu chủ vui vẻ như thế.
Tuyết Chi nhíu chặt lông mày, đột nhiên có một linh cảm không tốt đập vào tim cô.
Cô đã bị đánh cắp điện thoại trên đường, sau đó Tiêu Chí Khiêm lại nhận được tin nhắn hẹn gặp từ điện thoại cô...
Cô vội vàng kéo lấy thím Trương: "Thím! Thím biết anh ấy đi đâu không?"
Thím Trương bị cô dọa đến hoảng sợ: "Tôi khôgn biết, nhưng mà tôi có gọi tài xế đưa cậu chủ đi, để tôi gọi điện hỏi.."
Sau khi Thím Trương rời đi gọi điện thoại hỏi lái xe vị trí của cậu chủ nói cho Tuyết Chi, cô nhanh chóng goi cho em trai: "Thịnh Hải, giúp chị liên hệ với Thạch và Đinh Khiên.."
Giải thích xong tất cả mọi chuyện, cô một chút cũng không dám trì hoãn, vội vã đi đến vị trí mà thím Trương nói cho cô nghe.
Khi cô đến, Thạch và Đinh Khiên cũng đã đến.
Đinh Khiên đứng ở trước tòa nhà hai tầng cũ kĩ, nhìn thấy Tuyết Chi chạy tới, vội vàng ngăn cô lại, nói quanh co: "Cô Trương, cô vẫn là không nên đi vào sẽ tốt hơn."
Tuyết Chi khẽ nhíu mày: "Tiêu Chí Khiêm ở bên trong?"
Đinh Khiên chậm rãi gật đầu, sắc mặt vô cùng khác với ngày thường, nhìn anh ta như thế, Tuyết Chi càng bất an trong lòng, cố chấp nói: "Tôi muốn vào!"
"Cô Trương, Tiêu Chí Khiêm không sao, cô...cô vẫn là không nên vào!" Đinh Khiên mơ hồ nói, ánh mắt và thái độ rõ ràng né tránh, Tuyết Chi không do dự nữa, trực tiếp đẩy anh ta ra.
"Cô Trương!" Đinh Khiên muốn ngăn lại, giọng nói của Thạch liền từ bên trong truyền ra: "Đinh Khiên, để cô ấy vào!"
Thạch lên tiếng, Đinh Khiên lúc này mới để cô đi vào, sau đó lại tiếp tục canh giữ bên ngoài, không cho kẻ nào bước đến gần.
Đẩy cánh cửa sắt lớn ra, tiếng "két két" vang lên vô cùng chói tai, trong lòng không hiểu vì sao rất lo lắng, vừa ngước mắt, Tuyết Chi đã bị dọa cho ngây người.
Máu, khắp nơi đều là máu, trên tường, dưới sàn nhà, toàn là vết máu loang lổ.
Một mùi máu tươi phảng phất trong không khí, khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Tuyết Chi đứng yên tại chỗ, trước giờ chỉ có thể nhìn cảnh tượng này trong phim kinh dị, không nghĩ có một ngày được tận mắt chứng kiến như thế này. Cô cảm thấy đại não trống rỗng, đôi mắt mờ đi, giống như sắp bị máu đỏ trước mắt bao phủ.
Tiêu Chí Khiêm...
Cô đột nhiên bừng tỉnh, không dám nghĩ đến việc Tiêu Chí Khiêm gặp nguy hiểm. Phút chốc khẽ lên tiếng, khẩn trương tìm anh. Ánh mắt vừa liếc qua liền thấy một người đàn ông ngồi trong góc, anh cúi thấp đầu, lười biếng ngồi ở chỗ đó, cánh tay buông thả trên thành ghế, dính đầy máu tươi, máu theo đầu ngón tay chảy xuống từng giọt.
"Tiêu Chí Khiêm!" Tuyết Chi kinh ngạc muốn chạy qua đó, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo lại.
Cô quay đầu nhìn lại, đối mắt với Thạch: "Cô Trương, trước hết không nên qua đó!"
Tuyết Chi hoài nghi nhíu chặt hàng lông mày: "Thạch, rúut cuộc có chuyện gì xảy ra? Những cái này...máu này từ đâu mà có?" Trông tâm trí, cô không muốn hỏi rõ chuyện của những vết máu tanh này, lại càng không muốn đem mọi chuyện liên tưởng đến Tiêu Chí Khiêm.
Thạch nhìn cô, như đang suy đoán tâm lý chịu đựng của cô, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: "Đều là cậu Tiêu giết!"
Tuyết Chi giật mình, không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, bất giác lùi lại phía sau vài bước, cơ thể dựa lên tường: "Là...do Tiêu Chí Khiêm giết..."
Thạch gật đầu: "Khi chúng tôi đến, nó đã như thế này!"
Tuyết Chi có chút khó khăn lên tiếng: "Anh...bị anh ấy giết...ý của tôi là người chết là ai?"
Thạch lắc đầu: "Xác chết không hoàn chỉnh, gom lại không đều, có lẽ là ba nam và một nữ."
Hô hấp Tuyết Chi càng trở nên trì trệ, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm: "Xác chết.. không hoàn chỉnh?!" Là như thế nào gọi là không hoàn chỉnh? Và Tiêu Chí Khiêm, anh ta đã làm gì?
Ánh mắt cô di chuyển đến bàn tay đầy máu của anh, một đôi tay xinh đẹp như thế, một đôi tay dịu dàng an ủi cô, một đôi tay từng vì cô mà hái hoa đào, nhưng bây giờ lại dính đầy máu tươi....
Thạch dường như không có nhiều phản ứng với chuyện này, mặc kệ bọn bọ chết như thế nào, kết quả vẫn đều giống nhau. Tuy nhiên chuyện anh quan tâm ở đây chính là: "Trạng thái của cậu Tiêu không đúng!"
Anh ta bỗng nhiên cười lạnh: "Anh cho rằng Trường Tuyết Chi ở bên cạnh anh là thật sự thích anh sao? Haha, Tiêu Chí Khiêm, anh quá ngây thơ rồi!"
Cơ thể Tiêu Chí Khiêm cứng đờ, mặc dù đầu vẫn đau như sắp chết, thế nhưng anh lại từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
Bắc Minh Hạo khẽ nhếch môi, ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của anh: "Nói cho anh nghe một bí mật.." Anh ta ghé sát vào tai của anh: "Cô ta là do tôi cố tình sắp xếp ở bên cạnh anh!"
Khuôn mặt Tiêu Chí Khiêm trắng bệch ra, vừa rồi cái trán chảy ra một lượng máu lớn, đôi môi cũng trở nên khô khốc, triệt để mất đi sắc thái tự tin thường ngày. Anh nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Hạo một cách kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng van xin, van xin anh ta đừng đem sự thật này nói ra, van xin anh ta đừng mang đi màu sắc tươi sáng duy nhất của anh đi, van xin anh ta trả lại Tuyết Chi cho anh...
Bắc Minh Hạo nở nụ cười, cười đến nỗi âm thanh càng lúc càng lớn: "Haha..Tiêu Chí Khiêm, anh là đang cầu xin tôi sao?"
Cậu Tiêu, người chưa từng đặt ai vào mắt, người luôn lạnh lùng thờ ơ như băng, lại cầu xin Bắc Minh Hạo, đây không phải là quá trớ trêu sao?
"Tiêu Chí Khiêm, tôi không ngại nói cho anh biết, cô ấy trước giờ vẫn luôn là người phụ nữ của tôi."
Đôi mắt của Tiêu Chí Khiêm cứng đơ, khuôn mặt nhợt nhạt của anh dần mất đi biểu cảm. Coi như anh không hiểu anh ta đang nói cái gì, không biết người phụ nữ mà anh ta nói ở đây là ai....
Trước mắt, đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc điện thoại màu trắng, thuần khiết đến chói mắt.
Tiêu Chí Khiên sững sờ nhìn chằm chằm vào nó, anh không thể không đưa tay ra, khẽ run rẩy chạm vào nó.
Bắc Minh Hạo cũng không có ý ngăn cản, thản nhiên nói: "Nhận ra chiếc điện thoại này không? Haha, cô ấy đã chán ghét ở bên cạnh anh diễn kịch rồi, càng ngày càng chán ghét anh, không muốn liên lạc với anh nữa, mới đem nó đưa cho tôi. Nếu không thì, anh xem xem, làm sao tôi có thể hẹn anh đến nơi này?" Nói xong, giống như chế nhạo sự ngu ngốc của anh, anh ta không một chút xấu hổ lại tiếp tục nói: "Tiêu Chí khiêm, anh làm tôi quá thất vọng rồi, tôi đã nghĩ anh rất thông minh, không ngờ, anh tin cô ta quá dễ dàng, anh biết không, người phụ nữ càng xinh đẹp sẽ càng nguy hiểm! Trò chơi này kết thúc quá sớm, một chút cũng không vui!"
Tiêu Chí Khiêm không trả lời, chăm chú vuốt ve điện thoại, nhẹ nhàng, dịu dàng, vì sợ làm tổn thương nó, giống như sẽ làm tổn thương cô.
Đầu càng ngày càng đau đớn, sắp vượt ra khỏi giới hạn của anh, trong đầu hỗn loạn, đã ăn mòn lí trí của anh, nhưng vẫn cố chấp nhớ cô, dù là chỉ còn lại một chút sức lực, anh cũng chỉ muốn lưu lại để nhớ cô.
Đôi mắt anh sắp trở nên đỏ ngầu, một loạt những mao mạch đỏ uốn lượn.
"Còn có một số hình ảnh rất đẹp mắt muốn chia sẻ cho anh xem."Đôi mắt Bắc Minh Hạo lạnh đi vài phần, anh ta không bao giờ có khái niệm nhân từ với đối thủ, đứng dậy cầm lấy điều khiển TV, tắt phim hoạt hình "Tom and Jerry" đang chiếu ở đó, sau khi trên màn hình rơi xuống một bông hoa tuyết, lập tức xuất hiện hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm hôn nhau.
Người đàn ông chính là Bắc Minh hạo, còn người phụ nữ không thể nhìn thấy cận cảnh khuôn mặt, tuy nhiên chiều cao và dáng người duyên dáng của cô ấy trùng hợp lại giống hệt Trương Tuyết Chi.
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm điên cuồng nhìn vào màn hình TV, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên có chút đỏ hồng, rõ ràng chính là màu đỏ khát máu bị kìm nén!
Tinh thần sớm đã bị phá hủy, một lần nữa lại bị những hình ảnh trước mắt tấn công. Anh nghiêng đầu, cố nhìn cho rõ mặt người phụ nữ, nhưng lại thấy cô ta bị hôn đến thở dốc, chủ động trèo lên vai Bắc Minh Hạo, lại chủ động cởi áo choàng tắm của anh ta, sau đó ngã xuống giường trong phòng khách sạn..
Tiêu Chí Khiêm triệt để sững sờ, vô cùng bối rối và hoang mang...
Tuyết Chi nói, cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh!
Tuyết Chi nói, cô sẽ không giống người khác vứt bỏ anh!
Tuyết Chi nói, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh!
Không hề báo trước, bên tai lại vang lên lời nói của cô gái đó, vang lên dồn dập như một lời nguyền....
"A..." Cơn đau đầu đã đến giới hạn, vượt quá sự chịu đựng của anh, Tiêu Chí Khiêm bật ra một tiếng gào thét, sau đó đập vào bàn bóng bàn bên cạnh, giận dữ đập phá mọi thứ, hung hăng tự đánh chính mình, như thể muốn thoát ra khỏi sự đau đớn đang đè lên cơ thể anh. Thế nhưng giọng nói của người phụ nữ đó vẫn vang lên không dừng!
Nhất định là số phận đã định sẵn anh vốn dĩ là người phải bị người khác bỏ rơi...
Tiêu Chí Khiêm giống như phát điên gào to, cảm giác như cổ họng hoàn toàn bị phá vỡ, tất cả những đau đớn cùng cực vướng vào nhau, trói chặt anh, đưa anh kéo xuống vực thẳm của sự đau khổ, một lần nữa nuốt chửng anh.
Bằng cách này, anh liền có thể quên đi hết quá khứ...
Bắc Minh Hạo lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm đang tự hủy hoại chính mình, nhìn anh dần mất phương hướng cho đến khi khô héo như một cánh hoa tàn.
Nhưng lúc này, anh ta lại triệt để kinh ngạc, đôi mắt khẽ chớp mấy cái, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm.
Dần dần, Tiêu Chí Khiêm ngừng giãy dụa, đứng cứng ngắc tại một chỗ, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu điên cuồng khiến Bắc Minh Hạo khẽ rùng mình.
Tiêu Chí Khiêm đang cười, nụ cười của anh tuyệt đẹp, nhưng lại rất lạnh lùng, đôi mắt đỏ như máu, thích thú, kỳ lạ, nhìn chăm chăm vào BắC Minh Hạo. Lúc này, Tiêu Chí Khiêm giống như một linh hồn bị quỷ ám, toàn bộ cơ thể toát ra khí lạnh thấu xương.
Bắc Minh Hạo nhíu chặt lông mày nhìn Tiêu Chí Khiêm trước mặt, luôn cảm thấy có điều gì đó rất không ổn, nhưng lại không biết nói làm sao.
Dần dần, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Chí Khiêm bị thu lại, thay vào đó là một luồng khí giết chóc, rất dữ dội, rất tàn nhẫn, hơi thở tạo thành một lưỡi dao sắc bén như muốn đâm thủng xuyên qua xương Bắc Minh Hạo.
Tâm trạng Tuyết Chi vô cùng tệ, sau một hồi suy nghĩ thì liền quyết định sẽ nói với Tiêu Chí Khiêm trước. Trong trường hợp anh ta gọi điện thoại không được, nhất định sẽ nghĩ lung tung. Cho nên cô không đi thẳng về nhà mà đi đến Tây Sơn.
Thím Trương ra mở cửa, thấy cô liền lắp bắp kinh hãi: "Cô Trương?"
Tuyết Chi lễ phép mỉm cười chào, sau đó lập tức hỏi: "Thím Trương, Tiêu Chí Khiêm đâu?"
"Cô Trương, không phải cô gọi cậu chủ ra ngoài rồi sao?" Thím Trương tò mò hỏi.
Tuyết Chi sững sờ: "Tôi? Không có.."
"Không! Cậu chủ bởi vì nhận được tin nhắn của cô mới đi ra ngoài.." Thím Trương rất chắc chắn về điều này, cũng chỉ có cô Trương mới khiến cậu chủ vui vẻ như thế.
Tuyết Chi nhíu chặt lông mày, đột nhiên có một linh cảm không tốt đập vào tim cô.
Cô đã bị đánh cắp điện thoại trên đường, sau đó Tiêu Chí Khiêm lại nhận được tin nhắn hẹn gặp từ điện thoại cô...
Cô vội vàng kéo lấy thím Trương: "Thím! Thím biết anh ấy đi đâu không?"
Thím Trương bị cô dọa đến hoảng sợ: "Tôi khôgn biết, nhưng mà tôi có gọi tài xế đưa cậu chủ đi, để tôi gọi điện hỏi.."
Sau khi Thím Trương rời đi gọi điện thoại hỏi lái xe vị trí của cậu chủ nói cho Tuyết Chi, cô nhanh chóng goi cho em trai: "Thịnh Hải, giúp chị liên hệ với Thạch và Đinh Khiên.."
Giải thích xong tất cả mọi chuyện, cô một chút cũng không dám trì hoãn, vội vã đi đến vị trí mà thím Trương nói cho cô nghe.
Khi cô đến, Thạch và Đinh Khiên cũng đã đến.
Đinh Khiên đứng ở trước tòa nhà hai tầng cũ kĩ, nhìn thấy Tuyết Chi chạy tới, vội vàng ngăn cô lại, nói quanh co: "Cô Trương, cô vẫn là không nên đi vào sẽ tốt hơn."
Tuyết Chi khẽ nhíu mày: "Tiêu Chí Khiêm ở bên trong?"
Đinh Khiên chậm rãi gật đầu, sắc mặt vô cùng khác với ngày thường, nhìn anh ta như thế, Tuyết Chi càng bất an trong lòng, cố chấp nói: "Tôi muốn vào!"
"Cô Trương, Tiêu Chí Khiêm không sao, cô...cô vẫn là không nên vào!" Đinh Khiên mơ hồ nói, ánh mắt và thái độ rõ ràng né tránh, Tuyết Chi không do dự nữa, trực tiếp đẩy anh ta ra.
"Cô Trương!" Đinh Khiên muốn ngăn lại, giọng nói của Thạch liền từ bên trong truyền ra: "Đinh Khiên, để cô ấy vào!"
Thạch lên tiếng, Đinh Khiên lúc này mới để cô đi vào, sau đó lại tiếp tục canh giữ bên ngoài, không cho kẻ nào bước đến gần.
Đẩy cánh cửa sắt lớn ra, tiếng "két két" vang lên vô cùng chói tai, trong lòng không hiểu vì sao rất lo lắng, vừa ngước mắt, Tuyết Chi đã bị dọa cho ngây người.
Máu, khắp nơi đều là máu, trên tường, dưới sàn nhà, toàn là vết máu loang lổ.
Một mùi máu tươi phảng phất trong không khí, khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Tuyết Chi đứng yên tại chỗ, trước giờ chỉ có thể nhìn cảnh tượng này trong phim kinh dị, không nghĩ có một ngày được tận mắt chứng kiến như thế này. Cô cảm thấy đại não trống rỗng, đôi mắt mờ đi, giống như sắp bị máu đỏ trước mắt bao phủ.
Tiêu Chí Khiêm...
Cô đột nhiên bừng tỉnh, không dám nghĩ đến việc Tiêu Chí Khiêm gặp nguy hiểm. Phút chốc khẽ lên tiếng, khẩn trương tìm anh. Ánh mắt vừa liếc qua liền thấy một người đàn ông ngồi trong góc, anh cúi thấp đầu, lười biếng ngồi ở chỗ đó, cánh tay buông thả trên thành ghế, dính đầy máu tươi, máu theo đầu ngón tay chảy xuống từng giọt.
"Tiêu Chí Khiêm!" Tuyết Chi kinh ngạc muốn chạy qua đó, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo lại.
Cô quay đầu nhìn lại, đối mắt với Thạch: "Cô Trương, trước hết không nên qua đó!"
Tuyết Chi hoài nghi nhíu chặt hàng lông mày: "Thạch, rúut cuộc có chuyện gì xảy ra? Những cái này...máu này từ đâu mà có?" Trông tâm trí, cô không muốn hỏi rõ chuyện của những vết máu tanh này, lại càng không muốn đem mọi chuyện liên tưởng đến Tiêu Chí Khiêm.
Thạch nhìn cô, như đang suy đoán tâm lý chịu đựng của cô, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: "Đều là cậu Tiêu giết!"
Tuyết Chi giật mình, không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, bất giác lùi lại phía sau vài bước, cơ thể dựa lên tường: "Là...do Tiêu Chí Khiêm giết..."
Thạch gật đầu: "Khi chúng tôi đến, nó đã như thế này!"
Tuyết Chi có chút khó khăn lên tiếng: "Anh...bị anh ấy giết...ý của tôi là người chết là ai?"
Thạch lắc đầu: "Xác chết không hoàn chỉnh, gom lại không đều, có lẽ là ba nam và một nữ."
Hô hấp Tuyết Chi càng trở nên trì trệ, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm: "Xác chết.. không hoàn chỉnh?!" Là như thế nào gọi là không hoàn chỉnh? Và Tiêu Chí Khiêm, anh ta đã làm gì?
Ánh mắt cô di chuyển đến bàn tay đầy máu của anh, một đôi tay xinh đẹp như thế, một đôi tay dịu dàng an ủi cô, một đôi tay từng vì cô mà hái hoa đào, nhưng bây giờ lại dính đầy máu tươi....
Thạch dường như không có nhiều phản ứng với chuyện này, mặc kệ bọn bọ chết như thế nào, kết quả vẫn đều giống nhau. Tuy nhiên chuyện anh quan tâm ở đây chính là: "Trạng thái của cậu Tiêu không đúng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.