Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 501: Mây đen

Tô Tử

07/05/2021

Tưởng Cầm lập tức sửng sốt, Dương Chiến thấp giọng nói, lộ ra một loại thong dong: “Để cho nó không tìm được cô nữa.”

Tưởng Cầm đã hiểu rồi, dựa vào bối cảnh của Dương Chiến, ông ta chịu giúp đỡ thì tất cả cũng sẽ không thành vấn đề, hơn nữa cho dù có vì Dương Vịnh Hy thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.

Cô nên vui vẻ, cô muốn giải thoát, cô muốn rời khỏi, cô muốn xóa sạch mối quan hệ với anh, nhưng mà lúc này trái tim của cô lại đang run rẩy, nghĩ đến loại kết quả đó máu cả người dường như sắp đóng băng lại.

“Cô cũng nên hiểu rằng nếu như cô không chấp nhận đề nghị này thì tôi cũng sẽ có những biện pháp khác để cô rời khỏi thằng bé... dù sao thì kết quả cũng sẽ giống như nhau, không bằng sử dụng một cách mà tất cả mọi người có thể chấp nhận.”

Rời khỏi nhà họ Dương, trong lòng toàn là mây đen cứ lơ lửng mãi không chịu tan đi.

Dương Chiến đã đồng ý với cô, sau khi cô đi khỏi thì ông ta sẽ cho người đi đón Tưởng Mạc Hoài, đồng thời còn sắp xếp ổn thỏa, mặt khác họ hàng nhà họ Tưởng ông ta cũng sẽ bảo vệ cho thật tốt, nói tóm lại chỉ cần cô rời khỏi Mộ Dung Hoành Nghị thì sau này không cần phải lo lắng gì hết.

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một hơi.

Dương Vịnh Hy vẫn còn tình cảm không quên anh, một người phụ nữ có thể bất chấp tất cả để yêu anh, lại có bối cảnh gia tộc hùng hậu, đối với Mộ Dung Hoành Nghị mà nói chắc là thích hợp nhất, nếu không thì lúc trước sao anh lại có thể lập thành hôn ước với cô ta được chứ? Về phần đôi mắt của anh cũng sẽ nhận được sự chữa trị tốt nhất, dù sao thì so với bộ dạng của hiện tại cũng tốt hơn.

Dương Chiến đã nói là sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ, nhưng mà chỉ là lời nói khách khí mà thôi, nhân vật giống như ông ta cho phép bạn nói một hai câu thì đã gọi là có chiều sâu rồi, nếu như bạn chống lại mệnh lệnh của người đó thì đó chính là khiêu khích, là tuyên chiến.

Thật ra thì đi cũng tốt, vốn dĩ bước ra từ trong bụi bẩn, muốn lui hết toàn thân thì một người bình thường như cô sao có thể làm được? Trong lòng có bụi bẩn, lại không thể buông bỏ trái tim, cứ dứt khoát mang theo tiếc nuối như vậy cũng tốt, hối hận cũng được, đi đến một mảnh đất mà không có anh, cẩn thận cất giữ một nửa trái tim yêu anh.

Đời này đã đủ rồi.

Tưởng Cầm không phải là một người dây dưa dài dòng, sau khi trở về cô liền trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Chiến.

Dương Chiến cũng rất sảng khoái, cho cô thời gian một ngày để xử lý tất cả những chuyện ở bên đây, ngày hôm sau sẽ sắp xếp cho cô đi khỏi, vấn đề tiếp theo không cần cô phải quan tâm.

Tưởng Cầm cúp điện thoại, trong lòng đột nhiên lại trở nên trống vắng, cô đã thuyết phục mình vô số lần, đây là cơ hội tốt nhất để thoát thân, bỏ qua nó thì nửa đời sau vẫn sẽ dây dưa.

Ở bên ngoài có người gõ cửa, nhìn thời gian chắc là người đến đưa bữa tối.

Cô chậm rãi đi qua kéo cửa ra, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Để ở cửa đi.”

Sau lưng không có âm thanh, cô nghi ngờ xoay người lại, lại kinh ngạc đứng vững người.

Người ở ngoài cửa là Mộ Dung Hoành Nghị.

Trên người anh mặc một bộ đồ tây giống như là chạy đến đây từ một buổi tiệc nào đó chiếc áo vest khoác lên trên khuỷu tay, chiếc áo sơ mi sạch sẽ không nhuốm bụi trần, mở hai cúc áo, tay áo cũng được xắn lên, lồng ngực có chút phập phồng giống như là không khống chế nổi hô hấp hỗn loạn, đôi mắt nhìn thẳng về phía cô nhưng mà trong đó lại hoàn toàn tĩnh mịch.

“Em đã đi đâu?” Anh mở miệng liền hỏi ngay, trong giọng nói còn có một loại cấp bách.

Trái tim của Tưởng Cầm bị câu hỏi có vẻ tùy ý của anh bị đâm đến đau nhức, đều đã bị vạch trần rồi, cô cần gì phải chơi chiêu mập mờ làm gì? Là do anh đã diễn kịch quá sâu, hay là diễn xuất của cô quá nhanh?

Thay đổi sắc mặt khác, cô nói: “Đi ra ngoài đi bộ.”

“Một mình?”

Im lặng vài giây đồng hồ, “ừm” một tiếng.

Nghe vậy, cơn giận đang ẩn chứa ở trong ngực của Mộ Dung Hoành Nghị phát tiết ra bên ngoài.

“Tình huống hiện tại của em như thế nào em còn không biết nữa hả? Một người phụ nữ mang thai ra ngoài đi dạo lại không có ai ở bên cạnh, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?”

Anh càng nói thì trong lòng của Tưởng Cầm lại càng hỗn loạn hơn, cô không hề nghĩ ngợi mà nói: “Tôi có việc, không phải là đã thỏa mãn nguyện vọng của anh rồi à?”

Mộ Dung Hoành Nghị im lặng, từ từ nét mặt của anh dần dần thay đổi, hung ác nham hiểm mà còn có điểm đáng sợ. Anh mò mẫm, cầm một cây gậy đi tới, âm trầm cười hay tiếng: “Em như thế nào thì tôi mặc kệ, nhưng mà em không thể làm tổn thương đến con của tôi.”



Đứa bé, lại là đứa bé.

Mặc kệ ra ngoài với mục đích gì, điều mà anh quan tâm từ đầu đến cuối chỉ là đứa bé này.

Tưởng Cầm liên tục bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng trào phúng: “Có phải là không còn đứa bé này nữa thì anh sẽ không có lý do quan tâm rồi không?”

“Tưởng Cầm!” Anh bỗng chốc nghiêm giọng nói: “Nếu như em dám động vào nó thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!”

Tưởng Cầm nhướng mày hỏi lại: “Anh có thể làm gì? Kêu tôi một mạng đền một mạng à?”

Anh nhìn về phía của cô, khóe miệng anh ẩn chứa nụ cười lãnh khốc đến triệt để.

“Hai cái mạng, là hai cái mạng.”

Cả người Tưởng Cầm đều cứng đờ, bàn tay nắm chặt lấy góc bàn mới có thể chống đỡ được, tâm trạng lưu luyến lúc nãy bị một câu nói này của anh dập tắt hoàn toàn.

Chuyện có liên quan đến Nhiễm Hiểu Tinh, anh không có giây phút nào là không ghi nhớ ở trong lòng, hơn nữa anh biết lúc nào dùng lời nói như thế nào để có thể tạo thành vết thương nặng cho cô.

Vô số lần anh đều không biết mệt.

Đã như vậy rồi thì cần gì phải dây dưa không rõ cơ chứ, cô không phải là trốn, là lựa chọn cách để hai người có thể giải thoát cho nhau. Hận cô, chắc có lẽ là Mộ Dung Hoành Nghị cũng không tốt hơn được.

Nghĩ như vậy, cô cười, giọng nói thật thấp: “Vậy thì tôi đền bù lại cho anh là được.”

Mộ Dung Hoành Nghị liền giật mình, rất nhanh anh lạnh lùng nói: “Em lấy cái gì bồi thường lại cho tôi, lại sinh thêm một đứa nữa?”

Lời nói này nghe có chút trào phúng, nhưng thật ra có hơi mập mờ.

Nhưng mà giờ phút này tâm trạng của Tưởng Cầm có chút khác biệt, cô không cảm thấy được sự mập mờ, cô chỉ nhận được cảm giác đắng chát.

Hai người đều giữ im lặng, Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào vách tường, nghe thấy tiếng hít thở của cô, tâm trạng dần dần khôi phục lại rất nhiều, bên gò má mang theo nụ cười tự giễu. Cũng chỉ là biết cô không có ở nhà mà thôi, thế mà lại thất lễ chạy tới từ bữa tiệc, hóa ra là anh cũng sẽ làm ra chuyện buồn cười như vậy.

Tâm trạng của Tưởng Cầm thay đổi, cô đột nhiên nghĩ đến nếu như ngày mai mình đã đi, vậy thì tối nay hôm nay ở cùng với anh chắc là một đêm cuối cùng.

Một hồi lâu sau, cô cũng không mở miệng, Mộ Dung Hoành Nghị không kiên nhẫn được nữa, cứng nhắc nói: “Thay quần áo đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

“Không...”

Lời nói từ chối của cô vẫn còn chưa thốt ra, anh đã lạnh giọng nói: “Tôi dẫn theo tiểu Mộ Dung đi, em có thể lựa chọn từ chối nhưng mà nó nhất định phải đi.”

“...”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn anh vài lần: “Anh làm như thế này có khác gì với bắt cóc đâu?”

Anh cong khóe môi, không nhanh không chậm trả lời lại cô: “Bắt cóc là phạm pháp.”

Cô biết là cô nên từ chối nhưng mà cô chỉ cần nghĩ đến tối ngày hôm nay có thể sẽ là ngày cuối cùng, cho nên cô không nỡ.

“Tôi đi.”

Cô trả lời rất dứt khoát, cũng làm cho Mộ Dung Hoành Nghị có chút kinh ngạc, nhưng mà ánh mắt của anh liền giãn ra ngay lập tức, trong mắt cũng đã bắt đầu chất chứa ý cười.

“Mặc áo khoác vào, đêm tối nay có hơi lạnh.” Anh dặn dò.

Trong lòng Tưởng Cầm được ủ ấm, lập tức cảm thấy rất phức tạp, nếu như là diễn kịch thì anh thuộc phái diễn kĩ rất hoàn hảo, mỗi một lần đều là những hành động nhỏ bé nhập vào vai diễn, cũng khó trách có thể lừa được cô.

Anh như thế này, cô theo không kịp.



Mộ Dung Hoành Nghị dẫn cô đi đến chỗ của anh Đông, phần lớn đều là khách quen, anh Đông bận rộn không ngừng, nhưng mà khi nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị đến thì vẫn phất tay chào hỏi anh, ánh mắt rơi vào trên người của Tưởng Cầm ở phía sau anh thì lại càng nhiệt tình không chịu được.

Anh ta bỏ công việc ở trong tay xuống, nhanh chóng đi tới khoa tay với Mộ Dung Hoành Nghị, Tưởng Cầm nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Đông đang nói chuyện với anh kìa.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng trả lời, nói: “Nói cho anh ấy biết là tôi không nhìn thấy.”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của anh Đông, Tưởng Cầm lấy điện thoại di động ra đánh một hàng chữ cho anh ta xem, anh Đông giật mình trực tiếp đi đến nhìn vào đôi mắt của Mộ Dung Hoành Nghị, dáng vẻ rất khẩn trương làm cho Tưởng Cầm nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, đẩy tay của anh Đông ra: “Nói cho anh ấy biết là tôi không sao, kêu anh ấy đừng lo.”

Tưởng Cầm lại dùng điện thoại đánh một hàng chữ, anh Đông xem xong nửa tin nửa ngờ, gật gật đầu, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một chút, trong mắt đều là lo lắng.

Không lâu sau, anh mang đến hai phần bún xào cực kỳ lớn, còn cố ý thêm thật nhiều thịt bò. Tưởng Cầm nói cảm ơn, cô lấy đũa trước theo thói quen, đặt vào trong tay của Mộ Dung Hoành Nghị, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

Trong lòng của Mộ Dung Hoành Nghị rung chuyển, lúc nắm lấy đũa thuận tiện cầm lấy tay của cô.

Tưởng Cầm đơ người: “Buông ra...”

Trái tim hoảng loạn muốn rút trở về, nhưng mà anh cứ nắm lấy không chịu buông.

Trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện nụ cười vui vẻ, giọng nói đè thấp xuống, lộ ra vẻ từ tính: “Trừ phi em thừa nhận mấy ngày nay em vẫn luôn nhớ tôi, tôi sẽ buông ra.”

Tưởng Cầm dùng sức rút ra, nhìn anh chằm chằm rồi nói: “Tại sao tôi phải nhớ tới người suy nghĩ trăm phương ngàn kế gài bẫy tôi cơ chứ?”

Anh cười, cười rất chắc chắn, cười rất đắc ý, xem thường nói: “Vậy là đã chứng minh em có nhớ.” Buông tay ra, anh cầm lấy đũa: “Hận cũng là một phương thức để nhớ, nhưng mà đặc biệt một chút mà thôi.”

Tưởng Cầm không muốn phải thảo luận vấn đề này nữa, cuối đầu ăn bún xào.

Nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị lại không động đũa, một tay nâng đầu xoay người nhìn về phía cô.

Mặc dù là biết anh không nhìn thấy, nhưng mà Tưởng Cầm cảm thấy cả người khó chịu, cô ngẩng đầu lên lạnh giọng nói: “Không phải là muốn ăn cơm hả, sao lại không ăn đi?”

Anh thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay không có em ở bên cạnh ăn cái gì cũng không có mùi vị, hiện tại có em ở bên cạnh lại càng cảm thấy không có mùi vị.”

“Tôi ảnh hưởng đến khẩu vị của anh như vậy à?”

Anh gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, chỉ cần nhìn em là đủ rồi.”

Tưởng Cầm nhếch môi lên, buông đũa xuống, giọng nói kéo căng như là đang kiềm chế: “Trò chơi này anh vẫn còn chưa chơi chán nữa?”

Anh lắc đầu mỉm cười: “Chơi không đủ.”

Ở cùng một chỗ với cô sao có thể đủ được cơ chứ, cho dù là hận hay không hận, chỉ cần đối tượng là cô thì niềm vui thích đều vô tận, để anh muốn dừng mà dừng không được. Nghĩ đến nếu cả đời này cứ dính nhau như vậy, thế thì cũng không tệ.

Tưởng Cầm cụp mắt xuống không nói gì, cũng không thể nói gì được nữa, liều mạng kiềm chế, cô không muốn phá hư tâm trạng vốn đã được trấn an vào tối ngày hôm nay.

Cầm lấy đũa một lần nữa, ăn từng đũa, mà Mộ Dung Hoành Nghị cứ nhìn về phía cô, gương mặt đối diện với cô, khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng.

Anh cảm thấy rằng sự phức tạp của anh đối với cô không cần phải giải thích cái gì hết, chỉ cần lẳng lặng ở cùng một chỗ là được rồi.

Nói lời tạm biệt anh Đông, anh đưa cô về nhà, anh không cường thế dẫn cô về Ngọa Long Các, cho dù là chuyện này đối với anh không phải là chuyện khó nhưng mà anh không muốn.

Bước vào nhà cô, nói: “Tôi vào đây.”

Cô quay người lại muốn đi, anh lập tức bắt lấy tay của cô lại, sắc mặt khi thì thờ ơ khi thì kéo căng, muốn nói cái gì đó mà lại do dự, anh cứ nắm lấy tay cô như vậy không chịu buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook