Chương 83: Tâm nguyện duy nhất của em
Tô Tử
07/08/2020
Sau khi nhận thức được khoảng cách đến với cái chết, thời gian sẽ trở thành một loại xa xỉ phẩm, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng đáng quý.
Tiêu Chí Khiêm cả ngày đều canh giữ bên cạnh Tuyết Chi, không màng đến chuyện của công ty. Thạch và Đinh Khiêm rất ít khi đi quấy rầy hai người, Thạch tạm thời phụ trách quản lý mọi việc lớn nhỏ của Giải Trĩ Đường, Đinh Khiêm thì theo dõi hành tung của Nghê Thư. Trong lúc đó, Dương Châu Kiệt cũng có gọi điện thoại đến, chỉ nói Tổng giám đốc Tiêu bên kia cho nghỉ dài hạn, nhưng thật ra chỉ ước gì anh không đến. Tiêu Chí Khiêm không ở công ty, Chiêm Gia Linh cũng không làm khó bọn họ nữa, tất cả mọi việc vẫn vận hành như thường lệ.
Tuyết Chi càng ngày càng phụ thuộc vào thuốc giảm đau, trung bình cỡ một hai tiếng phải tiêm một mũi, đều là Tiêu Chí Khiêm tự tay làm.
Nhìn lỗ kim trên tay cô, Tiêu Chí Khiêm đau lòng híp đôi mắt âm u, đúng giờ chườm khăn n81óng cho cô, chỉ khi cô thật sự đau đớn đến không chịu nổi, mới tiêm một mũi vào cho cô.
Sau khi thuốc phát huy tác dụng, Tuyết Chi sẽ thở phào một hơi, sau đó chống người ngồi dậy, dựa vào người Tiêu Chí Khiêm, cùng anh mười ngón đan chặt, khẽ nói: “Tiêu Chí Khiêm, em rất muốn sinh con cho anh.”
Anh cụp mắt, môi nở nụ cười cưng chiều: “Được, chúng ta sẽ sinh thật nhiều.”
“Ha ha, anh xem em là heo à!” Tuyết Chi cười khẽ, sau đó nheo mắt lại, mắt nhìn về phương xa, thì thào: “Đây là tâm nguyện duy nhất của em.”
Đôi môi Tiêu Chí Khiêm chợt run rẩy, nụ cười trên mặt dần trở nên nhạt nhòa, nhưng vẫn cười.
Cô hơi quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tái nhợt, lóe lên vẻ mơ màng: “Biết không? Đứa trẻ sẽ tiếp nối tình yêu của em đối với anh.”
Anh cúi đầu xuống, vùi đầu vào lồng ngực cô: “Anh không cần con cái gì cả, anh cũng không cần tình yêu của em được tiếp nối, anh chỉ muốn em!”
Ánh mắt Tuyết Chi mềm mại, đau lòng vuốt tóc anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng làm chuyện khiến em đau lòng... Cho dù chỉ còn lại một mình anh, cũng phải sống tiếp.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cười dịu dàng, dùng giọng điệu bình thường nhất mà nói: “Thế giới của anh biến mất rồi, anh còn kéo dài hơi tàn trong đống đổ vỡ này làm gì nữa?”
“Tiêu Chí Khiêm...” Vành mắt đỏ hoe, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra lời, cô cụp mắt, nước mắt đẫm hàng mi.
Anh đưa tay, lau đi một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, giọt nước chiếu ra ánh sáng long lanh, dính trên ngón tay anh, như gốc hoa quỳnh trắng thuần. Ngón tay khẽ vuốt, một chút cảm giác buốt lạnh, lại đốt cháy trái tim anh.
Chầm chậm hôn lên mắt cô, anh an ủi: “Tuyết Chi, đừng khóc, cho dù đi đến đâu, anh vẫn sẽ theo em.”
Tuyết Chi cắn môi, nước mắt không ngăn được mà lăn dài: “Đây không phải là điều em muốn...”
Nhìn cô, anh nói từng câu từng chữ: “Nhưng, đó là điều anh muốn.” Nâng mặt cô, hôn lên đôi môi dính nước mắt của cô.
Đắng chát, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.
Đêm đen trầm tĩnh như bức màn, yên ả như nước, bình thản như đóa nhược lan.
Dưới tòa nhà 39 tầng, một bóng dáng hiên ngang xuất hiện.
Nghê Thư đút hai tay trong túi áo, đứng dưới lầu, ngẩng đầu xem xét. Cố gắng giãn đôi mày kiếm ra, chậm rãi bước vào.
Từ giây phút đầu tiên cô bước vào, người trên lầu đã phát hiện. Lúc Đinh Khiêm nhìn thấy người trên máy quan sát, dùng sức dụi mắt, sau đó sợ hãi kêu một tiếng: “Thạch, là Nghê Thư!”
Liếc mắt một vòng, Thạch liền chạy ra ngoài, đứng ở cửa thang máy. Không lâu sau, Nghê Thư liền bước ra từ bên trong. Đôi mắt sắc bén lại có chút lười biếng lườm Thạch, lại liếc nhìn nơi khác, tay cắm trong túi quần, đi nhanh: “Dẫn tôi đến gặp cô ấy.”
Trên mặt Thạch khó nén nổi vẻ chấn động, lập tức đến trước phòng ngủ của Tiêu Chí Khiêm, gõ cửa: “Cậu Tiêu, Nghê Thư đã đến.”
Cửa phòng nhanh chóng kéo ra, gương mặt đẹp đẽ mà tiều tụy của Tiêu Chí Khiêm lập tức xuất hiện: “Ở đâu?” Lập tức, mắt liền nhìn thấy Nghê Thư, ánh sáng trong mắt nhanh chóng sáng rực lên.
Lông mày Nghê Thư nhíu lại, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, chỉ thoáng qua trong phút chốc.
Quen biết tên này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt này nhìn mình.
Chết tiệt.
“Cứu cô ấy, cầu xin cô, cứu cô ấy.” Đây là câu đầu tiên Tiêu Chí Khiêm nói với cô ta, thậm chí còn dùng giọng điệu cầu xin hèn mọn.
Lông mày Nghê Thư càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: “Có cứu hay không, tôi phải xem đã.” Nói xong, đi thẳng vào phòng.
Tiêu Chí Khiêm muốn đuổi theo, cô ta lại quay người lại: “Tôi không quen có người ở bên cạnh.”
Thạch bước lên, nhẹ giọng: “Cậu Tiêu, chúng ta chờ ở ngoài đi.” Anh ta biết rõ tính tình của Nghê Thư, nổi tiếng quái dị ở Hồng môn, chỉ cần là việc cô ta không muốn làm, cho dù lấy dao kề lên cổ cô ta, cũng đừng mong cô ta nhượng bộ. Vốn chuyện giữa cô ta và cậu Tiêu đã đủ xấu hổ rồi, lỡ như lại chọc cô ta khó chịu, thì Trương Tuyết Chi sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng.
Tiêu Chí Khiêm mím chặt môi, hai chân chậm rãi lùi ra sau.
Cửa mạnh mẽ đóng sầm lại.
Nghê Thư hít sâu, chậm rãi bình ổn tâm trạng rồi mới xoay người, đi đến trước giường. Lúc này, tác dụng của thuốc vừa mới hết, toàn thân dần trở nên đau đớn, cô cắn môi, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má.
“Cô chính là người phụ nữ anh ấy vừa mới lấy về?” Giọng điệu Nghê Thư không thân thiện, ánh mắt lạnh lùng, xem xét cô từ trên xuống dưới.
Không thể không thừa nhận, cô gái này rất xinh đẹp, là cái loại báu vật cực phẩm khiến đàn ông vừa liếc mắt nhìn một cái, xương cốt đều sẽ mềm nhũn ra. Mặc dù bị chất độc trong cơ thể tra tấn không ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp, ngược lại còn làm tăng thêm cảm giác khiến người ta thương tiếc.
Cô ta cười lạnh, dáng vẻ quyến rũ như vậy, thảo nào có thể hòa tan được cái khối băng Tiêu Chí Khiêm kia!
Tuyết Chi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ đang đứng bên giường, hơi khó hiểu.
Nghê Thư cũng thẳng thắn: “Tiêu Chí Khiêm cầu xin tôi cứu cô.” Giọng điệu kiêu ngạo, là sự khinh miệt đối với kẻ yếu.
Hôm nay, mạng của cô ấy đang nằm trong lòng bàn tay mình, cho dù có cướp đi Tiêu Chí Khiêm thì đã làm sao? Tình yêu gì chứ, đối mặt với sống chết, không thể chịu nổi dù chỉ một cú.
Tuyết Chi yếu ớt mở đôi môi tái nhợt: “Cô là Nghê Thư?”
Chuyện Tiêu Chí Khiêm ra lệnh tìm Nghê Thư, cô cũng biết, cũng không ôm bất cứ niềm hy vọng nào. Tình hình của cô chính cô tự biết, kéo dài ngày nào hay ngày đó, cô không tin trên đời này thật sự có Hoa Đà tái thế.
Nghê Thư lạnh nhạt nhìn cô, nhìn sự tuyệt vọng của cô, chốc lát sau lại cúi người, đưa tay nắm cằm cô, lực tay rất lớn, bóp đến mức làn da trắng noãn của Tuyết Chi lập tức sưng đỏ.
Cô ta cười lạnh tới gần: “Có cứu cô hay không, chẳng qua chỉ là một quyết định của tôi mà thôi.”
Tuyết Chi híp đôi mắt mơ hồ, lẳng lặng nhìn cô ta: “Tại sao cô lại ghét tôi?” Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn, dù là người lạ chưa từng gặp mặt, thì cô vẫn cảm nhận được địch ý của Nghê Thư đối với cô.
Nghê Thư buông tay ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Bởi vì, cô là người phụ nữ của Tiêu Chí Khiêm!”
Tuyết Chi giật mình, khẽ nói: “Cô thích anh ấy.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Nghê Thư cũng thản nhiên: “Không sai.” Chuyện này cũng không phải bí mật gì ở Hồng môn, cô ta không cần phải dấu diếm bất cứ ai.
Tuyết Chi nhắm mắt lại: “Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nghê Thư kinh ngạc, ý cô là sao? Ra lệnh đuổi khách?
Lập tức cười nhạo: “Cô chắc chắn muốn để tôi đi?” Người của Giải Trĩ Đường tốn công tốn sức đi tìm cô ta, thậm chí không tiếc sử dụng lệnh triệu tập Ám Đường! Nếu không phải cô gái này đã gần đất xa trời, Tiêu Chí Khiêm sẽ không thèm gặp cô ta! Hiện giờ cô ta là hy vọng duy nhất của bọn họ, cô ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ để mình rời đi.
Tuyết Chi chịu đựng đau đớn dần nặng nề, âm thanh nhẹ đến không thể nghe thấy: “Tôi không muốn Tiêu Chí Khiêm vì tôi mà từ bỏ bất cứ thứ gì, càng không muốn anh ấy vì tôi mà nhượng bộ...”
Mày kiếm của Nghê Thư nhíu lại, sau khi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, phút chốc tiến lên, hung hăng nắm cổ tay cô, Tuyết Chi bị đau, mặt mũi vặn vẹo, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Kề sát tai Tuyết Chi, Nghê Thư nở nụ cười thờ ơ lại hết sức nguy hiểm: “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ tự cho mình là đúng như cô! Cô căn bản không xứng với anh ấy!”
Nói xong, hất tay cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiêu Chí Khiêm vẫn luôn chờ đợi ở đó, thấy cô đi ra, vẻ mặt hồi hộp: “Cô ấy thế nào?”
“Hết thuốc chữa rồi, chuẩn bị lo hậu sự đi!” Nghê Thư lạnh lùng vứt lại một câu, bước đi không quay đầu lại.
Tiêu Chí Khiêm đứng sững vài giây, mạnh mẽ bắt lấy tay cô: “Không thể nào! Lời cô nói, không thể nào!” Y thuật Nghê Thư tinh thông, là nữ thần y của Hồng môn, cô ta sao có thể không cứu được cô?!
Nghê Thư cong môi, cười nhã nhặn: “Cô ấy là cái gì của tôi, tại sao tôi nhất định phải cứu cô ấy?” Hơi đẩy tay anh ra, nụ cười của cô không giảm, hiện vẻ trào phúng: “Tiêu Chí Khiêm, anh đã quên lúc anh từ chối tôi, tôi bị người ta chê cười thê thảm đến mức nào à? Bây giờ, quả báo đã đến, người phụ nữ của anh sắp chết... Ha ha, tôi đến đây, chẳng qua là muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của anh mà thôi!”
Cô ta quay người định đi, Tiêu Chí Khiêm lại chợt bóp cổ cô, ép cô vào tường, đôi mắt đỏ bừng trừng cô, như thú dữ khát máu: “Không cứu cô ấy, tôi sẽ lấy mạng cô!”
Nghê Thư tức giận đến mặt đỏ hồng, tay nắm thành đấm: “Đến đây, bây giờ bóp chết tôi đi! Có cô ta chôn cùng, tôi còn sợ cái gì?!”
Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn mất đi lý trí, bóp chặt cổ cô, mặt Nghê Thư nhanh chóng nghẹn đến mức đỏ tím, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh, không kêu một tiếng.
“Cậu Tiêu!” Thạch và Đinh Khiêm lập tức tiến lên, dùng hết sức kéo Tiêu Chí Khiêm ra: “Cậu Tiêu, cô ấy là hy vọng duy nhất có thể cứu phu nhân!”
Lý trí lập tức quay về.
Tiêu Chí Khiêm buông đôi tay như gọng kìm sắt, sự điên cuồng trong mắt dần tăng lên, nhìn Nghê Thư đang liên tục ho khan, anh cắn chặt răng, đè nén tất cả cảm xúc, nói từng câu từng chữ: “Cầu xin cô, cứu cô ấy...”
Nghê Thư vẫn đang ho sù sụ, tức đến mức cô ta quay đầu lại rống một câu: “Khỏi bàn nữa! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tên đàn ông chết tiệt, muốn bóp chết cô ta!
Đinh Khiêm thấy bầu không khí quá cứng nhắc, lập tức hòa giải: “Ôi chao, Nghê Thư, chúng ta đều là người nhà, cô thông cảm cho đường chủ của chúng ta đi, cũng vì tâm trạng anh ấy không được tốt...”
“Đánh rắm!” Nghê Thư ngẩng đầu, giọng căm hận: “Người đàn bà kia chết chắc rồi!”
“Cô...” Đinh Khiêm thấy cô cứng mềm đều không ăn, nhất thời không biết nên khuyên thế nào.
Nghê Thư tức giận xoay người định đi, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tiêu Chí Khiêm: “Thật xin lỗi...”
Bước chân cô ta lập tức cứng đờ.
Thạch và Đinh Khiêm cũng rất kinh sợ, hoàn toàn không dám tin, Đường chủ lại có thể nói được ba chữ kia!!
“Thật xin lỗi...” Tiêu Chí Khiêm nhìn bóng lưng cô ta: “Lúc trước, chuyện đó, thật xin lỗi...”
Tiêu Chí Khiêm cả ngày đều canh giữ bên cạnh Tuyết Chi, không màng đến chuyện của công ty. Thạch và Đinh Khiêm rất ít khi đi quấy rầy hai người, Thạch tạm thời phụ trách quản lý mọi việc lớn nhỏ của Giải Trĩ Đường, Đinh Khiêm thì theo dõi hành tung của Nghê Thư. Trong lúc đó, Dương Châu Kiệt cũng có gọi điện thoại đến, chỉ nói Tổng giám đốc Tiêu bên kia cho nghỉ dài hạn, nhưng thật ra chỉ ước gì anh không đến. Tiêu Chí Khiêm không ở công ty, Chiêm Gia Linh cũng không làm khó bọn họ nữa, tất cả mọi việc vẫn vận hành như thường lệ.
Tuyết Chi càng ngày càng phụ thuộc vào thuốc giảm đau, trung bình cỡ một hai tiếng phải tiêm một mũi, đều là Tiêu Chí Khiêm tự tay làm.
Nhìn lỗ kim trên tay cô, Tiêu Chí Khiêm đau lòng híp đôi mắt âm u, đúng giờ chườm khăn n81óng cho cô, chỉ khi cô thật sự đau đớn đến không chịu nổi, mới tiêm một mũi vào cho cô.
Sau khi thuốc phát huy tác dụng, Tuyết Chi sẽ thở phào một hơi, sau đó chống người ngồi dậy, dựa vào người Tiêu Chí Khiêm, cùng anh mười ngón đan chặt, khẽ nói: “Tiêu Chí Khiêm, em rất muốn sinh con cho anh.”
Anh cụp mắt, môi nở nụ cười cưng chiều: “Được, chúng ta sẽ sinh thật nhiều.”
“Ha ha, anh xem em là heo à!” Tuyết Chi cười khẽ, sau đó nheo mắt lại, mắt nhìn về phương xa, thì thào: “Đây là tâm nguyện duy nhất của em.”
Đôi môi Tiêu Chí Khiêm chợt run rẩy, nụ cười trên mặt dần trở nên nhạt nhòa, nhưng vẫn cười.
Cô hơi quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tái nhợt, lóe lên vẻ mơ màng: “Biết không? Đứa trẻ sẽ tiếp nối tình yêu của em đối với anh.”
Anh cúi đầu xuống, vùi đầu vào lồng ngực cô: “Anh không cần con cái gì cả, anh cũng không cần tình yêu của em được tiếp nối, anh chỉ muốn em!”
Ánh mắt Tuyết Chi mềm mại, đau lòng vuốt tóc anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng làm chuyện khiến em đau lòng... Cho dù chỉ còn lại một mình anh, cũng phải sống tiếp.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cười dịu dàng, dùng giọng điệu bình thường nhất mà nói: “Thế giới của anh biến mất rồi, anh còn kéo dài hơi tàn trong đống đổ vỡ này làm gì nữa?”
“Tiêu Chí Khiêm...” Vành mắt đỏ hoe, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra lời, cô cụp mắt, nước mắt đẫm hàng mi.
Anh đưa tay, lau đi một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, giọt nước chiếu ra ánh sáng long lanh, dính trên ngón tay anh, như gốc hoa quỳnh trắng thuần. Ngón tay khẽ vuốt, một chút cảm giác buốt lạnh, lại đốt cháy trái tim anh.
Chầm chậm hôn lên mắt cô, anh an ủi: “Tuyết Chi, đừng khóc, cho dù đi đến đâu, anh vẫn sẽ theo em.”
Tuyết Chi cắn môi, nước mắt không ngăn được mà lăn dài: “Đây không phải là điều em muốn...”
Nhìn cô, anh nói từng câu từng chữ: “Nhưng, đó là điều anh muốn.” Nâng mặt cô, hôn lên đôi môi dính nước mắt của cô.
Đắng chát, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.
Đêm đen trầm tĩnh như bức màn, yên ả như nước, bình thản như đóa nhược lan.
Dưới tòa nhà 39 tầng, một bóng dáng hiên ngang xuất hiện.
Nghê Thư đút hai tay trong túi áo, đứng dưới lầu, ngẩng đầu xem xét. Cố gắng giãn đôi mày kiếm ra, chậm rãi bước vào.
Từ giây phút đầu tiên cô bước vào, người trên lầu đã phát hiện. Lúc Đinh Khiêm nhìn thấy người trên máy quan sát, dùng sức dụi mắt, sau đó sợ hãi kêu một tiếng: “Thạch, là Nghê Thư!”
Liếc mắt một vòng, Thạch liền chạy ra ngoài, đứng ở cửa thang máy. Không lâu sau, Nghê Thư liền bước ra từ bên trong. Đôi mắt sắc bén lại có chút lười biếng lườm Thạch, lại liếc nhìn nơi khác, tay cắm trong túi quần, đi nhanh: “Dẫn tôi đến gặp cô ấy.”
Trên mặt Thạch khó nén nổi vẻ chấn động, lập tức đến trước phòng ngủ của Tiêu Chí Khiêm, gõ cửa: “Cậu Tiêu, Nghê Thư đã đến.”
Cửa phòng nhanh chóng kéo ra, gương mặt đẹp đẽ mà tiều tụy của Tiêu Chí Khiêm lập tức xuất hiện: “Ở đâu?” Lập tức, mắt liền nhìn thấy Nghê Thư, ánh sáng trong mắt nhanh chóng sáng rực lên.
Lông mày Nghê Thư nhíu lại, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, chỉ thoáng qua trong phút chốc.
Quen biết tên này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt này nhìn mình.
Chết tiệt.
“Cứu cô ấy, cầu xin cô, cứu cô ấy.” Đây là câu đầu tiên Tiêu Chí Khiêm nói với cô ta, thậm chí còn dùng giọng điệu cầu xin hèn mọn.
Lông mày Nghê Thư càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: “Có cứu hay không, tôi phải xem đã.” Nói xong, đi thẳng vào phòng.
Tiêu Chí Khiêm muốn đuổi theo, cô ta lại quay người lại: “Tôi không quen có người ở bên cạnh.”
Thạch bước lên, nhẹ giọng: “Cậu Tiêu, chúng ta chờ ở ngoài đi.” Anh ta biết rõ tính tình của Nghê Thư, nổi tiếng quái dị ở Hồng môn, chỉ cần là việc cô ta không muốn làm, cho dù lấy dao kề lên cổ cô ta, cũng đừng mong cô ta nhượng bộ. Vốn chuyện giữa cô ta và cậu Tiêu đã đủ xấu hổ rồi, lỡ như lại chọc cô ta khó chịu, thì Trương Tuyết Chi sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng.
Tiêu Chí Khiêm mím chặt môi, hai chân chậm rãi lùi ra sau.
Cửa mạnh mẽ đóng sầm lại.
Nghê Thư hít sâu, chậm rãi bình ổn tâm trạng rồi mới xoay người, đi đến trước giường. Lúc này, tác dụng của thuốc vừa mới hết, toàn thân dần trở nên đau đớn, cô cắn môi, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má.
“Cô chính là người phụ nữ anh ấy vừa mới lấy về?” Giọng điệu Nghê Thư không thân thiện, ánh mắt lạnh lùng, xem xét cô từ trên xuống dưới.
Không thể không thừa nhận, cô gái này rất xinh đẹp, là cái loại báu vật cực phẩm khiến đàn ông vừa liếc mắt nhìn một cái, xương cốt đều sẽ mềm nhũn ra. Mặc dù bị chất độc trong cơ thể tra tấn không ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp, ngược lại còn làm tăng thêm cảm giác khiến người ta thương tiếc.
Cô ta cười lạnh, dáng vẻ quyến rũ như vậy, thảo nào có thể hòa tan được cái khối băng Tiêu Chí Khiêm kia!
Tuyết Chi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ đang đứng bên giường, hơi khó hiểu.
Nghê Thư cũng thẳng thắn: “Tiêu Chí Khiêm cầu xin tôi cứu cô.” Giọng điệu kiêu ngạo, là sự khinh miệt đối với kẻ yếu.
Hôm nay, mạng của cô ấy đang nằm trong lòng bàn tay mình, cho dù có cướp đi Tiêu Chí Khiêm thì đã làm sao? Tình yêu gì chứ, đối mặt với sống chết, không thể chịu nổi dù chỉ một cú.
Tuyết Chi yếu ớt mở đôi môi tái nhợt: “Cô là Nghê Thư?”
Chuyện Tiêu Chí Khiêm ra lệnh tìm Nghê Thư, cô cũng biết, cũng không ôm bất cứ niềm hy vọng nào. Tình hình của cô chính cô tự biết, kéo dài ngày nào hay ngày đó, cô không tin trên đời này thật sự có Hoa Đà tái thế.
Nghê Thư lạnh nhạt nhìn cô, nhìn sự tuyệt vọng của cô, chốc lát sau lại cúi người, đưa tay nắm cằm cô, lực tay rất lớn, bóp đến mức làn da trắng noãn của Tuyết Chi lập tức sưng đỏ.
Cô ta cười lạnh tới gần: “Có cứu cô hay không, chẳng qua chỉ là một quyết định của tôi mà thôi.”
Tuyết Chi híp đôi mắt mơ hồ, lẳng lặng nhìn cô ta: “Tại sao cô lại ghét tôi?” Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn, dù là người lạ chưa từng gặp mặt, thì cô vẫn cảm nhận được địch ý của Nghê Thư đối với cô.
Nghê Thư buông tay ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Bởi vì, cô là người phụ nữ của Tiêu Chí Khiêm!”
Tuyết Chi giật mình, khẽ nói: “Cô thích anh ấy.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Nghê Thư cũng thản nhiên: “Không sai.” Chuyện này cũng không phải bí mật gì ở Hồng môn, cô ta không cần phải dấu diếm bất cứ ai.
Tuyết Chi nhắm mắt lại: “Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nghê Thư kinh ngạc, ý cô là sao? Ra lệnh đuổi khách?
Lập tức cười nhạo: “Cô chắc chắn muốn để tôi đi?” Người của Giải Trĩ Đường tốn công tốn sức đi tìm cô ta, thậm chí không tiếc sử dụng lệnh triệu tập Ám Đường! Nếu không phải cô gái này đã gần đất xa trời, Tiêu Chí Khiêm sẽ không thèm gặp cô ta! Hiện giờ cô ta là hy vọng duy nhất của bọn họ, cô ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ để mình rời đi.
Tuyết Chi chịu đựng đau đớn dần nặng nề, âm thanh nhẹ đến không thể nghe thấy: “Tôi không muốn Tiêu Chí Khiêm vì tôi mà từ bỏ bất cứ thứ gì, càng không muốn anh ấy vì tôi mà nhượng bộ...”
Mày kiếm của Nghê Thư nhíu lại, sau khi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, phút chốc tiến lên, hung hăng nắm cổ tay cô, Tuyết Chi bị đau, mặt mũi vặn vẹo, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Kề sát tai Tuyết Chi, Nghê Thư nở nụ cười thờ ơ lại hết sức nguy hiểm: “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ tự cho mình là đúng như cô! Cô căn bản không xứng với anh ấy!”
Nói xong, hất tay cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiêu Chí Khiêm vẫn luôn chờ đợi ở đó, thấy cô đi ra, vẻ mặt hồi hộp: “Cô ấy thế nào?”
“Hết thuốc chữa rồi, chuẩn bị lo hậu sự đi!” Nghê Thư lạnh lùng vứt lại một câu, bước đi không quay đầu lại.
Tiêu Chí Khiêm đứng sững vài giây, mạnh mẽ bắt lấy tay cô: “Không thể nào! Lời cô nói, không thể nào!” Y thuật Nghê Thư tinh thông, là nữ thần y của Hồng môn, cô ta sao có thể không cứu được cô?!
Nghê Thư cong môi, cười nhã nhặn: “Cô ấy là cái gì của tôi, tại sao tôi nhất định phải cứu cô ấy?” Hơi đẩy tay anh ra, nụ cười của cô không giảm, hiện vẻ trào phúng: “Tiêu Chí Khiêm, anh đã quên lúc anh từ chối tôi, tôi bị người ta chê cười thê thảm đến mức nào à? Bây giờ, quả báo đã đến, người phụ nữ của anh sắp chết... Ha ha, tôi đến đây, chẳng qua là muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của anh mà thôi!”
Cô ta quay người định đi, Tiêu Chí Khiêm lại chợt bóp cổ cô, ép cô vào tường, đôi mắt đỏ bừng trừng cô, như thú dữ khát máu: “Không cứu cô ấy, tôi sẽ lấy mạng cô!”
Nghê Thư tức giận đến mặt đỏ hồng, tay nắm thành đấm: “Đến đây, bây giờ bóp chết tôi đi! Có cô ta chôn cùng, tôi còn sợ cái gì?!”
Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn mất đi lý trí, bóp chặt cổ cô, mặt Nghê Thư nhanh chóng nghẹn đến mức đỏ tím, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh, không kêu một tiếng.
“Cậu Tiêu!” Thạch và Đinh Khiêm lập tức tiến lên, dùng hết sức kéo Tiêu Chí Khiêm ra: “Cậu Tiêu, cô ấy là hy vọng duy nhất có thể cứu phu nhân!”
Lý trí lập tức quay về.
Tiêu Chí Khiêm buông đôi tay như gọng kìm sắt, sự điên cuồng trong mắt dần tăng lên, nhìn Nghê Thư đang liên tục ho khan, anh cắn chặt răng, đè nén tất cả cảm xúc, nói từng câu từng chữ: “Cầu xin cô, cứu cô ấy...”
Nghê Thư vẫn đang ho sù sụ, tức đến mức cô ta quay đầu lại rống một câu: “Khỏi bàn nữa! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tên đàn ông chết tiệt, muốn bóp chết cô ta!
Đinh Khiêm thấy bầu không khí quá cứng nhắc, lập tức hòa giải: “Ôi chao, Nghê Thư, chúng ta đều là người nhà, cô thông cảm cho đường chủ của chúng ta đi, cũng vì tâm trạng anh ấy không được tốt...”
“Đánh rắm!” Nghê Thư ngẩng đầu, giọng căm hận: “Người đàn bà kia chết chắc rồi!”
“Cô...” Đinh Khiêm thấy cô cứng mềm đều không ăn, nhất thời không biết nên khuyên thế nào.
Nghê Thư tức giận xoay người định đi, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tiêu Chí Khiêm: “Thật xin lỗi...”
Bước chân cô ta lập tức cứng đờ.
Thạch và Đinh Khiêm cũng rất kinh sợ, hoàn toàn không dám tin, Đường chủ lại có thể nói được ba chữ kia!!
“Thật xin lỗi...” Tiêu Chí Khiêm nhìn bóng lưng cô ta: “Lúc trước, chuyện đó, thật xin lỗi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.