Chương 218: Ủ rũ tàn tạ
Tô Tử
29/12/2020
Trương Thanh Đình liền muốn vọt tới bên chỗ Vy Hiên, Vy Hiên theo bản năng dán chặt vào tường, run rẩy dùng cánh tay ôm lấy chính mình...
Liên Cẩn Hành vốn đang đứng im đột nhiên xoay người lại, trở tay liền móc lên yết hầu Trương Thanh Đình! Trương Thanh Đình đỏ tròng mắt, phất tay chính là một quyền: "Anh cút ngay cho tôi!"
Liên Cẩn Hành nâng một cái tay khác lên ngăn lại, mãnh tướng đẩy anh ta lên trên tường, thân thể cao lớn gì chặt anh ta lại, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu có biến hóa.
Từng câu từng chữ, anh ta nói: "Cách xa cô ấy ra một chút!"
Trương Thanh Đình giữ cổ tay anh ta lại, vẻ mặt có mấy phần bi tráng nhìn chòng chọc vào anh ta: "Đây là cái anh mà gọi là yêu à? Anh có biết cái gì gọi là tình cảm không? Không, anh không hiểu, trong mắt anh chỉ có Dương Mạn Tinh thôi!"
Liên Cẩn Hành thấy vẻ mặt tỉnh táo của anh ta thì khóe miệng hơi co giật, buông nắm tay đang giữ lấy anh ta ra, sờ đến con dao ở trên giường, đưa đến trước mặt anh ta: "Còn anh thì dùng cái này để yêu à?" Nói xong còn dùng sức đem đao cắm vào đầu giường.
Không cần phải nói nhiều, đây mới là sự châm chọc lớn nhất.
Như bị trúng vào chỗ yếu, Trương Thanh Đình không nói gì chỉ chán nản buông hai tay xuống không phản kháng nữa, tất cả bi phẫn cũng đều ngưng lại.
Không có mặt nạ che dấu, cuối cùng thì anh ta vẫn cần phải đối mặt với hiện thực, đối mặt với những thứ chính mình không chịu nổi.
Liên Cẩn Hành cũng buông anh ta ra: "Mạn Tinh đang ở nhà chờ anh đấy."
Trương Thanh Đình nhíu mày lại, theo bản năng liền nhìn về phía Vy Hiên đang nép trong một góc.
Vẫn là không cam lòng!
"Nếu như anh còn là một người đàn ông thì cũng đừng để phụ nữ bởi vì sai lầm của mình mà phải thương tâm khổ sở!" Thái độ của Liên Cẩn Hành vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng giờ phút này nghe thấy câu nói này lại cảm thấy tràn đầy châm biếm.
Trương Thanh Đình đứng dậy, sau khi bình tĩnh lại liền dần dần đứng thẳng người lên, cái cằm cũng bắt đầu ngẩng cao lên như cũ.
Lại trở thành một người thành thục phong độ giống như trước.
Cho dù anh ta thật sự có như thế nào thì anh ta cũng phải dùng một cái mặt nạ để che lấp đi tất cả, đây là quy luật của thế giới này rồi anh ta cũng chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.
Anh ta nhìn về phía Vy Hiên, cô đang mặc quần áo của Liên Cẩn Hành núp ở góc tường, gương mặt dán sát trên tường, hai tay ôm chặt lấy người.
Ủ rũ, tàn tạ.
Trương Thanh Đình đột nhiên giật mình tỉnh lại, hối hận muốn chết, cũng cực kỳ đau lòng! Lần đầu tiên anh ta muốn hướng về phía cô thành tâm khẩn cầu sự tha thứ của cô, kể cả đem đầu gối quỳ ở trước giường của cô anh ta cũng nguyện ý! Nhưng dáng vẻ tràn ngập phòng bị của cô lại khiến cho anh ta lùi bước.
Anh ta biết, anh đã đánh mất đi nó.
Cổ họng nghẹn lại có chút khó chịu, ngực lại càng đau nhức, anh ta nhìn cô ngập ngừng nói: "Cẩn Hành... anh có thể đưa cô ấy trở về được không?"
Liên Cẩn Hành đang đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía anh ta, cũng không đáp lại.
Trương Thanh Đình biết anh ta sẽ không từ chối ánh mắt lại hướng về phía Vy Hiên dừng lại trên người cô thật lâu, sau đó liền rời khỏi phòng cũng không quay đầu lại.
Cửa chống trộm phía ngoài "Phanh " một tiếng đóng lại, tự động khóa.
Vy Hiên rùng mình một cái, trong mắt xuất hiện vẻ tức giận giống như vừa trở lại nhân gian.
Lúc này Liên Cẩn Hành mới xoay người lại đi qua đứng trước mặt cô, tất nhiên là khí thế cách nhau một trời một vực, nhất là áo sơ mi trắng trên người anh ta, chói mắt đến mức khiến cho cô không có cách nào nhìn vào.
Cô nắm chặt quần áo trên người, bất kể là của ai thì nó cũng đã trở thành phòng tuyến duy nhất của cô.
Cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không hề ngẩng đầu.
Liên Cẩn Hành đột nhiên vươn tay về phía cô, Vy Hiên bị kinh sợ trốn tránh theo bản năng nhưng tay của anh ta lại lướt qua chỗ cô đi ra sau lưng kéo tấm ga trên giường xuống, sau khi đem ga giường xé thành mấy mảnh liền ném cho cô một mảnh: "Quây lên."
Vy Hiên kinh ngạc nhìn qua cuối cùng vẫn làm theo lời anh ta nói, cô quay lưng lại đem mảnh ga giường quấn quanh người còn buộc nút ở trước ngực tạo thành một chiếc váy dài, trên vai vẫn khoác áo âu phục của anh ta.
"Đi thôi."
Liên Cẩn Hành cũng không nhìn cô mà bước đi ra ngoài trước, thấy Vy Hiên không hề đi theo, anh ta mới dừng lại.
Vy Hiên nhìn vào một pho tượng ở trong phòng, trong phút chốc cầm nó nâng lên rồi dùng sức đập xuống!
Chia năm xẻ bảy.
Liên Cẩn Hành đứng ở cửa, lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Vy Hiên điên cuồng nâng hết cái tượng thạch cao này đến cái cái tượng thạch cao khác lên hung hăng ném xuống mặt đất như muốn phát tiết hết tất cả những gì cô phải chịu đựng ra, cô tùy ý phá hỏng mọi thứ trong phòng cho đến khi kiệt sức.
Lúc đi ra ngoài, cô cúi đầu, dáng vẻ rất là chật vật.
Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái, đem điếu thuốc ném đi, anh ta nhấc chân đi về phía cửa, Vy Hiên cũng không nói một lời đi theo phía sau.
Xe dừng lại, Vy Hiên không kịp chờ đợi liền xuống xe thậm chí ngay cả áo khoác âu phục trên người cũng quên trả lại anh ta. Liên Cẩn Hành nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, ánh mắt lạnh nhạt lại đảo qua gương xe.
Trong một chiếc xe tải màu trắng đậu ở ven đường, chỗ cửa sổ bên phía lái xe mơ hồ có thể nhìn thấy ống kính máy chụp ảnh...
Lại là sáng sớm, ánh sáng mặt trời xán lạn.
Cảm nhận được ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, Vy Hiên mới mở hai mắt ra. Cả một đêm không ngủ, trong mắt vằn vện tia máu, thân thể cũng nặng trĩu.
Cô cầm điện thoại di động lên mở máy ra xem thấy có mười mấy tin nhắn gửi đến, cô cũng lười xem trực tiếp đặt ở bên cạnh.
Lúc này, đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Cô nhận, là Tuyết Chi gọi tới.
"Phạm Vy Hiên! Có chuyện gì mà cậu lại tắt máy vậy? Không gọi được cho cậu nữa là mình đi báo cảnh sát đây này!"
Vy Hiên khàn khàn nói: "Mình hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một đêm."
Cô cũng không bởi vì chuyện với Trương Thanh Đình mà thay đổi thái độ đối với Tuyết Kỳ, cô vẫn còn có thể phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng.
Tuyết Kỳ cũng không hỏi han quá nhiều, vội vàng nói: "Vy Hiên, hôm nay cậu không được đi đâu hết! Cứ ngoan ngoãn ở trong nhà cho mình!"
"Không ra khỏi cửa thì đi làm như thế nào được?" Vy Hiên ngồi xuống: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tuyết Kỳ thở phào, trịnh trọng nói: "Hiện tại trên các tờ báo lớn đều là ảnh chụp của cậu, cậu đã trở thành người được Tập Lăng Vũ kim ốc tàng kiều kia! Tóm lại, chỉ cần cậu xuất hiện là sẽ bị phóng viên oanh tạc cho mà xem!"
Vy Hiên tỉnh táo lại: "Mình và Vũ á? Chuyện này sao có thể chứ?"
"Ôi dào, trước kia Tập Lăng Vũ là người như thế nào cũng không phải là cậu không biết! Nếu có người cố ý muốn hãm hại thì chỉ cần tùy tiện quơ một cái đã lấy được một đống. Bây giờ bất quá chỉ là lộ ra chuyện anh ta bị vào cục cảnh sát, nếu bọn họ mà biết được cái mối tình chị em kia thì sau đó cũng không biết sẽ viết ra những cái gì đâu! Ghê tởm nhất chính là còn làm liên lụy đến cậu!"
Vy Hiên cắn môi, đột nhiên nghĩ đến Vũ từng nói với cô rằng cho dù là phản bội thì anh cũng sẽ tự bảo vệ mình... Khi đó, có lẽ anh cũng đã ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Cô không quan tâm tới chuyện sẽ bị anh liên lụy mà chỉ lo lắng chuyện tất cả mối quan hệ của anh sẽ bị lộ ra ánh sáng...
Bởi vì trong đó có một ký ức mà Vũ không muốn đối mặt nhất.
"Tôi phải làm gì mới có thể giúp cậu được đây?" Cô không tự chủ được mà thì thào lên tiếng.
"Giúp cậu ta? Cậu đừng ngốc nữa!"Tuyết Kỳ không khách sáo nói: "Bây giờ bản thân cậu cũng còn khó mà giữ được kia kìa, dù nói thế nào thì người ta cũng là cậu chủ của nhà họ Tập, sẽ có bộ phận quan hệ xã hội thay cậu ta đi xử lý những chuyện này! Nếu quả thật cậu muốn giúp cậu ta thì cậu nên ngoan ngoãn đợi ở nhà là được, không được xuất hiện ở nên ngoài, đừng cho truyền thông có cơ hội tạo ra tin đồn thất thiệt."
Lời Tuyết Kỳ nói không phải không có lý, Vy Hiên trầm mặc.
Không nghĩ tới cô sẽ lo lắng như vậy, Tuyết Kỳ lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hôm qua Dương Mạn Tinh tới nhà mình, nói là... anh họ của mình muốn ly hôn..."
Vy Hiên cầm chặt di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Ôi, cho dù là cô chủ nhà họ Liên nhưng lấy phải một người không thương mình, cô ấy cũng thật sự đáng thương..."
Nhà họ Liên? Vy Hiên nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua đưa mình trở về, do dự, hỏi: "Cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Liên vậy?"
"Hả, mình chưa nói cho cậu nghe à? Cô ấy được nhà họ Liên nhận làm con nuôi."
Thì ra là em gái của anh ta.
Vy Hiên nhớ ra, trách không được người kia lại chạy đến tìm Trương Thanh Đình, nhưng tối hôm qua cũng may anh ta... Cô ấy nhớ được, Trương Thanh Đình gọi anh ta là "Cẩn Hành ".
"Vy Hiên" Lúc này Tuyết Kỳ thử thăm dò hỏi: "Nếu như anh họ mình ly hôn với Dương Mạn Tinh, vậy cậu và anh họ mình..."
Không đợi cô nói xong, Vy Hiên liền chém đinh chặt sắt nói: "Không có khả năng."
Thái độ của cô mạnh mẽ cứng rắn hơn so với bất cứ lúc nào khác, điều này khiến cho Tuyết Kỳ cũng phải giật mình, nhưng lập tức lại thất vọng thở dài một tiếng, nói: "Mình biết, nếu cậu và anh họ mình có gì đó thì từ tám trăm năm trước sớm đã thành rồi, cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng... biết đâu anh họ mình lại không nghĩ như vậy thì sao."
Dừng một chút, lại nói: "Sáng hôm nay anh họ mình trở về có cố ý nhắc tới cậu với bác gái... bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngay cả mình cũng không cho nghe."
Vy Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà cô ở tầng khá cao nên tầm mắt rất tốt, nhìn ra ngoài là bầu trời xanh rất thoải mái.
Cô cố gắng giữ gìn ánh mắt đế nó không bị những cái khác làm cho vẩn đục, nơi đó vẫn còn trong sạch thì trái tim trong sáng của cô cũng vẫn còn, cô vẫn là Phạm Vy Hiên, là Vy Hiên mà ba cô ấy kiêu ngạo nâng ở trong tay.
Cô híp mắt lại, giọng nói thật thấp: "Tuyết Kỳ, mình chỉ có cậu là bạn tốt nhất của mình, cũng nhớ rõ chú dì đối tốt với mình, những chuyện khác sau này không cần nhắc đến nữa."
Rõ ràng Tuyết Kỳ cảm thấy được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên thái độ của Vy Hiên mới có thể để thay đổi lớn như thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc có điện thoại gọi đến, liền nói: "Vy Hiên, mình nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau."
Để điện thoại di động xuống, Vy Hiên vẫn sững sờ ngồi ở trên giường.
Điện thoại rất nhanh lại vang lên, tưởng rằng Tuyết Kỳ gọi nên cô cũng không nhìn mà trực tiếp bắt máy.
"Sao nãy giờ lại không nghe điện thoại?" Giọng nói đè nén sự tức giận chất vấn khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rùng mình một cái.
Là Vũ.
Từng có mấy giây như vậy, Vy Hiên muốn trốn tránh.
Cô không muốn Vũ biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, không muốn để cho Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ngay cả tưởng tượng một chút cũng không được!
Xa xa, chạy trốn tới một nơi không có anh.
Sợ hãi thật sâu khiến cho cô muốn cúp điện thoại nhưng vào lúc này, cảm xúc của người đối diện lại buông lỏng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên giống như bị sợ hãi quấn bên trên.
"Cô... trước hết đừng sợ, tôi vẫn có năng lực để bảo vệ cho cô, chờ tới lúc tôi không làm được thì cô hãy... hãy rời đi."
Anh hỏi: "Được không?"
Vy Hiên chợt cắn chặt mu bàn tay, không muốn khóc lên thành tiếng nhưng lại không ngăn được nước mắt.
Trên đời này, Vũ là người duy nhất hiểu rõ cô, cũng là người mà cô không muốn đối mặt nhất, chỉ là anh không biết nguyên nhân thật sự mà cô muốn trốn tránh anh.
Nghe thấy hơi thở của cô không thích hợp, Tập Lăng Vũ nhạy cảm đặt câu hỏi: "Cô sao vậy? Đang khóc phải không?"
Cô hít sâu một hơi, cố gắng duy trì giọng nói bình thường: "Không có."
Bên kia không có tiếng trả lời, đáp lại chỉ là tiếng cúp điện thoại.
Vy Hiên vẫn cầm di động, lắng nghe mấy tiếng "Tút tút "kia, cúi đầu.
Thật ra... cô vẫn luôn sợ, sợ một người, sợ không bỏ anh ta xuống được.
Ngoài cửa sổ, vẫn là một màu xanh thuần khiết nhưng cô lại hoảng hốt đi vào một mảnh hoang vu.
Không biết qua bao lâu điện thoại lại vang lên, cô không muốn nghe nhưng tiếng chuông cứ vang lên mãi không dừng lại.
Cuối cùng, vẫn nghe máy.
Liên Cẩn Hành vốn đang đứng im đột nhiên xoay người lại, trở tay liền móc lên yết hầu Trương Thanh Đình! Trương Thanh Đình đỏ tròng mắt, phất tay chính là một quyền: "Anh cút ngay cho tôi!"
Liên Cẩn Hành nâng một cái tay khác lên ngăn lại, mãnh tướng đẩy anh ta lên trên tường, thân thể cao lớn gì chặt anh ta lại, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu có biến hóa.
Từng câu từng chữ, anh ta nói: "Cách xa cô ấy ra một chút!"
Trương Thanh Đình giữ cổ tay anh ta lại, vẻ mặt có mấy phần bi tráng nhìn chòng chọc vào anh ta: "Đây là cái anh mà gọi là yêu à? Anh có biết cái gì gọi là tình cảm không? Không, anh không hiểu, trong mắt anh chỉ có Dương Mạn Tinh thôi!"
Liên Cẩn Hành thấy vẻ mặt tỉnh táo của anh ta thì khóe miệng hơi co giật, buông nắm tay đang giữ lấy anh ta ra, sờ đến con dao ở trên giường, đưa đến trước mặt anh ta: "Còn anh thì dùng cái này để yêu à?" Nói xong còn dùng sức đem đao cắm vào đầu giường.
Không cần phải nói nhiều, đây mới là sự châm chọc lớn nhất.
Như bị trúng vào chỗ yếu, Trương Thanh Đình không nói gì chỉ chán nản buông hai tay xuống không phản kháng nữa, tất cả bi phẫn cũng đều ngưng lại.
Không có mặt nạ che dấu, cuối cùng thì anh ta vẫn cần phải đối mặt với hiện thực, đối mặt với những thứ chính mình không chịu nổi.
Liên Cẩn Hành cũng buông anh ta ra: "Mạn Tinh đang ở nhà chờ anh đấy."
Trương Thanh Đình nhíu mày lại, theo bản năng liền nhìn về phía Vy Hiên đang nép trong một góc.
Vẫn là không cam lòng!
"Nếu như anh còn là một người đàn ông thì cũng đừng để phụ nữ bởi vì sai lầm của mình mà phải thương tâm khổ sở!" Thái độ của Liên Cẩn Hành vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng giờ phút này nghe thấy câu nói này lại cảm thấy tràn đầy châm biếm.
Trương Thanh Đình đứng dậy, sau khi bình tĩnh lại liền dần dần đứng thẳng người lên, cái cằm cũng bắt đầu ngẩng cao lên như cũ.
Lại trở thành một người thành thục phong độ giống như trước.
Cho dù anh ta thật sự có như thế nào thì anh ta cũng phải dùng một cái mặt nạ để che lấp đi tất cả, đây là quy luật của thế giới này rồi anh ta cũng chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.
Anh ta nhìn về phía Vy Hiên, cô đang mặc quần áo của Liên Cẩn Hành núp ở góc tường, gương mặt dán sát trên tường, hai tay ôm chặt lấy người.
Ủ rũ, tàn tạ.
Trương Thanh Đình đột nhiên giật mình tỉnh lại, hối hận muốn chết, cũng cực kỳ đau lòng! Lần đầu tiên anh ta muốn hướng về phía cô thành tâm khẩn cầu sự tha thứ của cô, kể cả đem đầu gối quỳ ở trước giường của cô anh ta cũng nguyện ý! Nhưng dáng vẻ tràn ngập phòng bị của cô lại khiến cho anh ta lùi bước.
Anh ta biết, anh đã đánh mất đi nó.
Cổ họng nghẹn lại có chút khó chịu, ngực lại càng đau nhức, anh ta nhìn cô ngập ngừng nói: "Cẩn Hành... anh có thể đưa cô ấy trở về được không?"
Liên Cẩn Hành đang đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía anh ta, cũng không đáp lại.
Trương Thanh Đình biết anh ta sẽ không từ chối ánh mắt lại hướng về phía Vy Hiên dừng lại trên người cô thật lâu, sau đó liền rời khỏi phòng cũng không quay đầu lại.
Cửa chống trộm phía ngoài "Phanh " một tiếng đóng lại, tự động khóa.
Vy Hiên rùng mình một cái, trong mắt xuất hiện vẻ tức giận giống như vừa trở lại nhân gian.
Lúc này Liên Cẩn Hành mới xoay người lại đi qua đứng trước mặt cô, tất nhiên là khí thế cách nhau một trời một vực, nhất là áo sơ mi trắng trên người anh ta, chói mắt đến mức khiến cho cô không có cách nào nhìn vào.
Cô nắm chặt quần áo trên người, bất kể là của ai thì nó cũng đã trở thành phòng tuyến duy nhất của cô.
Cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không hề ngẩng đầu.
Liên Cẩn Hành đột nhiên vươn tay về phía cô, Vy Hiên bị kinh sợ trốn tránh theo bản năng nhưng tay của anh ta lại lướt qua chỗ cô đi ra sau lưng kéo tấm ga trên giường xuống, sau khi đem ga giường xé thành mấy mảnh liền ném cho cô một mảnh: "Quây lên."
Vy Hiên kinh ngạc nhìn qua cuối cùng vẫn làm theo lời anh ta nói, cô quay lưng lại đem mảnh ga giường quấn quanh người còn buộc nút ở trước ngực tạo thành một chiếc váy dài, trên vai vẫn khoác áo âu phục của anh ta.
"Đi thôi."
Liên Cẩn Hành cũng không nhìn cô mà bước đi ra ngoài trước, thấy Vy Hiên không hề đi theo, anh ta mới dừng lại.
Vy Hiên nhìn vào một pho tượng ở trong phòng, trong phút chốc cầm nó nâng lên rồi dùng sức đập xuống!
Chia năm xẻ bảy.
Liên Cẩn Hành đứng ở cửa, lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Vy Hiên điên cuồng nâng hết cái tượng thạch cao này đến cái cái tượng thạch cao khác lên hung hăng ném xuống mặt đất như muốn phát tiết hết tất cả những gì cô phải chịu đựng ra, cô tùy ý phá hỏng mọi thứ trong phòng cho đến khi kiệt sức.
Lúc đi ra ngoài, cô cúi đầu, dáng vẻ rất là chật vật.
Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái, đem điếu thuốc ném đi, anh ta nhấc chân đi về phía cửa, Vy Hiên cũng không nói một lời đi theo phía sau.
Xe dừng lại, Vy Hiên không kịp chờ đợi liền xuống xe thậm chí ngay cả áo khoác âu phục trên người cũng quên trả lại anh ta. Liên Cẩn Hành nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, ánh mắt lạnh nhạt lại đảo qua gương xe.
Trong một chiếc xe tải màu trắng đậu ở ven đường, chỗ cửa sổ bên phía lái xe mơ hồ có thể nhìn thấy ống kính máy chụp ảnh...
Lại là sáng sớm, ánh sáng mặt trời xán lạn.
Cảm nhận được ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, Vy Hiên mới mở hai mắt ra. Cả một đêm không ngủ, trong mắt vằn vện tia máu, thân thể cũng nặng trĩu.
Cô cầm điện thoại di động lên mở máy ra xem thấy có mười mấy tin nhắn gửi đến, cô cũng lười xem trực tiếp đặt ở bên cạnh.
Lúc này, đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Cô nhận, là Tuyết Chi gọi tới.
"Phạm Vy Hiên! Có chuyện gì mà cậu lại tắt máy vậy? Không gọi được cho cậu nữa là mình đi báo cảnh sát đây này!"
Vy Hiên khàn khàn nói: "Mình hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một đêm."
Cô cũng không bởi vì chuyện với Trương Thanh Đình mà thay đổi thái độ đối với Tuyết Kỳ, cô vẫn còn có thể phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng.
Tuyết Kỳ cũng không hỏi han quá nhiều, vội vàng nói: "Vy Hiên, hôm nay cậu không được đi đâu hết! Cứ ngoan ngoãn ở trong nhà cho mình!"
"Không ra khỏi cửa thì đi làm như thế nào được?" Vy Hiên ngồi xuống: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tuyết Kỳ thở phào, trịnh trọng nói: "Hiện tại trên các tờ báo lớn đều là ảnh chụp của cậu, cậu đã trở thành người được Tập Lăng Vũ kim ốc tàng kiều kia! Tóm lại, chỉ cần cậu xuất hiện là sẽ bị phóng viên oanh tạc cho mà xem!"
Vy Hiên tỉnh táo lại: "Mình và Vũ á? Chuyện này sao có thể chứ?"
"Ôi dào, trước kia Tập Lăng Vũ là người như thế nào cũng không phải là cậu không biết! Nếu có người cố ý muốn hãm hại thì chỉ cần tùy tiện quơ một cái đã lấy được một đống. Bây giờ bất quá chỉ là lộ ra chuyện anh ta bị vào cục cảnh sát, nếu bọn họ mà biết được cái mối tình chị em kia thì sau đó cũng không biết sẽ viết ra những cái gì đâu! Ghê tởm nhất chính là còn làm liên lụy đến cậu!"
Vy Hiên cắn môi, đột nhiên nghĩ đến Vũ từng nói với cô rằng cho dù là phản bội thì anh cũng sẽ tự bảo vệ mình... Khi đó, có lẽ anh cũng đã ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Cô không quan tâm tới chuyện sẽ bị anh liên lụy mà chỉ lo lắng chuyện tất cả mối quan hệ của anh sẽ bị lộ ra ánh sáng...
Bởi vì trong đó có một ký ức mà Vũ không muốn đối mặt nhất.
"Tôi phải làm gì mới có thể giúp cậu được đây?" Cô không tự chủ được mà thì thào lên tiếng.
"Giúp cậu ta? Cậu đừng ngốc nữa!"Tuyết Kỳ không khách sáo nói: "Bây giờ bản thân cậu cũng còn khó mà giữ được kia kìa, dù nói thế nào thì người ta cũng là cậu chủ của nhà họ Tập, sẽ có bộ phận quan hệ xã hội thay cậu ta đi xử lý những chuyện này! Nếu quả thật cậu muốn giúp cậu ta thì cậu nên ngoan ngoãn đợi ở nhà là được, không được xuất hiện ở nên ngoài, đừng cho truyền thông có cơ hội tạo ra tin đồn thất thiệt."
Lời Tuyết Kỳ nói không phải không có lý, Vy Hiên trầm mặc.
Không nghĩ tới cô sẽ lo lắng như vậy, Tuyết Kỳ lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hôm qua Dương Mạn Tinh tới nhà mình, nói là... anh họ của mình muốn ly hôn..."
Vy Hiên cầm chặt di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Ôi, cho dù là cô chủ nhà họ Liên nhưng lấy phải một người không thương mình, cô ấy cũng thật sự đáng thương..."
Nhà họ Liên? Vy Hiên nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua đưa mình trở về, do dự, hỏi: "Cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Liên vậy?"
"Hả, mình chưa nói cho cậu nghe à? Cô ấy được nhà họ Liên nhận làm con nuôi."
Thì ra là em gái của anh ta.
Vy Hiên nhớ ra, trách không được người kia lại chạy đến tìm Trương Thanh Đình, nhưng tối hôm qua cũng may anh ta... Cô ấy nhớ được, Trương Thanh Đình gọi anh ta là "Cẩn Hành ".
"Vy Hiên" Lúc này Tuyết Kỳ thử thăm dò hỏi: "Nếu như anh họ mình ly hôn với Dương Mạn Tinh, vậy cậu và anh họ mình..."
Không đợi cô nói xong, Vy Hiên liền chém đinh chặt sắt nói: "Không có khả năng."
Thái độ của cô mạnh mẽ cứng rắn hơn so với bất cứ lúc nào khác, điều này khiến cho Tuyết Kỳ cũng phải giật mình, nhưng lập tức lại thất vọng thở dài một tiếng, nói: "Mình biết, nếu cậu và anh họ mình có gì đó thì từ tám trăm năm trước sớm đã thành rồi, cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng... biết đâu anh họ mình lại không nghĩ như vậy thì sao."
Dừng một chút, lại nói: "Sáng hôm nay anh họ mình trở về có cố ý nhắc tới cậu với bác gái... bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngay cả mình cũng không cho nghe."
Vy Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà cô ở tầng khá cao nên tầm mắt rất tốt, nhìn ra ngoài là bầu trời xanh rất thoải mái.
Cô cố gắng giữ gìn ánh mắt đế nó không bị những cái khác làm cho vẩn đục, nơi đó vẫn còn trong sạch thì trái tim trong sáng của cô cũng vẫn còn, cô vẫn là Phạm Vy Hiên, là Vy Hiên mà ba cô ấy kiêu ngạo nâng ở trong tay.
Cô híp mắt lại, giọng nói thật thấp: "Tuyết Kỳ, mình chỉ có cậu là bạn tốt nhất của mình, cũng nhớ rõ chú dì đối tốt với mình, những chuyện khác sau này không cần nhắc đến nữa."
Rõ ràng Tuyết Kỳ cảm thấy được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên thái độ của Vy Hiên mới có thể để thay đổi lớn như thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc có điện thoại gọi đến, liền nói: "Vy Hiên, mình nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau."
Để điện thoại di động xuống, Vy Hiên vẫn sững sờ ngồi ở trên giường.
Điện thoại rất nhanh lại vang lên, tưởng rằng Tuyết Kỳ gọi nên cô cũng không nhìn mà trực tiếp bắt máy.
"Sao nãy giờ lại không nghe điện thoại?" Giọng nói đè nén sự tức giận chất vấn khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rùng mình một cái.
Là Vũ.
Từng có mấy giây như vậy, Vy Hiên muốn trốn tránh.
Cô không muốn Vũ biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, không muốn để cho Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ngay cả tưởng tượng một chút cũng không được!
Xa xa, chạy trốn tới một nơi không có anh.
Sợ hãi thật sâu khiến cho cô muốn cúp điện thoại nhưng vào lúc này, cảm xúc của người đối diện lại buông lỏng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên giống như bị sợ hãi quấn bên trên.
"Cô... trước hết đừng sợ, tôi vẫn có năng lực để bảo vệ cho cô, chờ tới lúc tôi không làm được thì cô hãy... hãy rời đi."
Anh hỏi: "Được không?"
Vy Hiên chợt cắn chặt mu bàn tay, không muốn khóc lên thành tiếng nhưng lại không ngăn được nước mắt.
Trên đời này, Vũ là người duy nhất hiểu rõ cô, cũng là người mà cô không muốn đối mặt nhất, chỉ là anh không biết nguyên nhân thật sự mà cô muốn trốn tránh anh.
Nghe thấy hơi thở của cô không thích hợp, Tập Lăng Vũ nhạy cảm đặt câu hỏi: "Cô sao vậy? Đang khóc phải không?"
Cô hít sâu một hơi, cố gắng duy trì giọng nói bình thường: "Không có."
Bên kia không có tiếng trả lời, đáp lại chỉ là tiếng cúp điện thoại.
Vy Hiên vẫn cầm di động, lắng nghe mấy tiếng "Tút tút "kia, cúi đầu.
Thật ra... cô vẫn luôn sợ, sợ một người, sợ không bỏ anh ta xuống được.
Ngoài cửa sổ, vẫn là một màu xanh thuần khiết nhưng cô lại hoảng hốt đi vào một mảnh hoang vu.
Không biết qua bao lâu điện thoại lại vang lên, cô không muốn nghe nhưng tiếng chuông cứ vang lên mãi không dừng lại.
Cuối cùng, vẫn nghe máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.