Chương 4:
Lam Miên Diện
29/09/2024
Chúc Hạ Dương mỉm cười lắc đầu, vừa ngồi xuống vừa cởi khẩu trang và kính râm ra.
Nói: "Không sao đâu bà, cháu mạng lớn được người ta cứu."
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cháu gái, lòng Lâm Tam Cô như bị bóp nghẹt.
Từ nhỏ đã phải đối mặt với những thứ này, đúng là làm khó cô rồi.
Sau khi khẩu trang và kính râm được tháo xuống xong, một gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn hiện ra.
Làn da trắng nõn không tì vết, từng đường nét hoàn hảo như được khắc ra vậy.
Gương mặt càng làm chấn động lòng người hơn.
Nhưng mà điều không hoàn hảo chính là đôi mắt kia.
Rõ ràng là to như quả chuông đồng, nhưng lại chỉ có tròng trắng!
Tồn tại như một nét bút hỏng trên gương mặt xinh đẹp.
Chúc Hạ Dương vừa đưa đút cơm mới mua bên ngoài bệnh viện cho bà nội, vừa nghĩ về chuyện mới xảy ra.
Lời nói của con quái vật lúc nãy khiến cô thấy rất khó hiểu.
Như là nó có thể chắc chắn sẽ tìm được cô.
"Bà nội..." Chúc Hạ Dương ngừng tay, cúi đầu không dám nhìn bà nội.
"Có việc gì thì nói đi."
Lâm Tam Cô nâng bàn tay nhăn nheo xoa đầu cháu gái, ánh mắt từ ái.
Chúc Hạ Dương cắn môi, như là đã đưa ra một quyết định rất lớn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội.
"Bà nội, cháu muốn học đạo pháp!"
Lời vừa nói ra khiến Lâm Tam Cô vô cùng kinh hãi.
Sau đó Chúc Hạ Dương lại nói: "Cháu biết trước giờ bà luôn bảo vệ cháu, nhưng không ai có thể bảo vệ cháu cả đời được, cháu muốn tự dựa vào bản thân mình để sống sót."
"Không được, bà không cho phép!"
Lâm Tam Cô lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc.
Cho tới bây giờ bà nội vẫn luôn không cho phép mình đụng vào những thứ này, lúc thực hiện cũng muốn mình tránh đi.
Những chú ngữ vừa nãy cũng là do cô lén học được.
Rõ ràng từ nhỏ mình đã có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy, hơn nữa mỗi lần đến rằm tháng bảy đều phải dựa vào một vài phương pháp đặc biệt để vượt qua.
Nhưng tại sao lại không cho mình học một số phương pháp để phòng thân chứ?
"Bà nội sẽ tìm người bảo vệ cháu, nhưng cháu thì không thể đụng vào!"
"Nhưng mà cháu muốn trở nên mạnh hơn, như vậy cháu sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa, cháu sẽ không cần phải lo lắng mình sẽ phải chết oan uổng. Hơn nữa bà đã không còn giống như trước kia, cháu muốn bảo vệ bà, bảo vệ những người quan trọng xung quanh cháu."
Chúc Hạ Dương nói như đang gào, cô biết bà nội một mình nuôi nấng cô không dễ dàng, cô không nên cãi lại bà nội.
Nhưng cô muốn làm theo ý mình một lần.
Lâm Tam Cô một tay ôm lấy cháu gái vào lòng.
Một hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống.
"Đứa nhỏ này, bà nội cũng vì muốn tốt cho cháu, thứ này thật sự là cháu không thể đụng vào, không thể đụng vào!"
"Tại sao lại không thể đụng vào?"
Giọng nói của Chúc Hạ Dương có hơi lạnh.
Lâm Tam Cô nghẹn ngào một chút, chậm rãi nói: "Hai mươi năm trước, bà nội và người khác đã giao ước, bà nội không thể vi phạm giao ước, về phần nguyên do trong đó bà nội không thể nói với cháu."
Giao ước?
Thì ra mạng của cô còn không thể thắng nổi một thỏa thuận với người khác!
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng đẩy Lâm Tam Cô, tách hai người ra.
Cô đeo kính râm vào đứng dậy nói: "Bà nội, cháu ra ngoài một chút."
Đời này, điều khiến cô không chịu nổi nhất chính là bà nội phải chịu ấm ức.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy bà nội khó chịu như vậy.
Mà chính cô lại là người làm cho bà nội đau lòng.
Cô chán ghét chính bản thân, chán ghét hành vi vừa rồi của mình.
Nhưng cô không thể buông bỏ được suy nghĩ muốn trở thành một người mạnh mẽ kia.
"Ha ha, ha ha..."
Nghe thấy có người cười, Chúc Hạ Dương cũng không giật mình mà nhanh tay lau nước mắt trên mặt.
Người đàn ông đi từ bên kia đến.
Đột nhiên, người nọ trôi dạt tới trước mặt Chúc Hạ Dương.
Cô vừa bình tĩnh nhìn lại, trường sam rách rưới, hai chân cách mặt đất, đôi mắt đen sâu hoắm.
Đây làm gì phải người, rõ ràng là một con ma!
Nói: "Không sao đâu bà, cháu mạng lớn được người ta cứu."
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cháu gái, lòng Lâm Tam Cô như bị bóp nghẹt.
Từ nhỏ đã phải đối mặt với những thứ này, đúng là làm khó cô rồi.
Sau khi khẩu trang và kính râm được tháo xuống xong, một gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn hiện ra.
Làn da trắng nõn không tì vết, từng đường nét hoàn hảo như được khắc ra vậy.
Gương mặt càng làm chấn động lòng người hơn.
Nhưng mà điều không hoàn hảo chính là đôi mắt kia.
Rõ ràng là to như quả chuông đồng, nhưng lại chỉ có tròng trắng!
Tồn tại như một nét bút hỏng trên gương mặt xinh đẹp.
Chúc Hạ Dương vừa đưa đút cơm mới mua bên ngoài bệnh viện cho bà nội, vừa nghĩ về chuyện mới xảy ra.
Lời nói của con quái vật lúc nãy khiến cô thấy rất khó hiểu.
Như là nó có thể chắc chắn sẽ tìm được cô.
"Bà nội..." Chúc Hạ Dương ngừng tay, cúi đầu không dám nhìn bà nội.
"Có việc gì thì nói đi."
Lâm Tam Cô nâng bàn tay nhăn nheo xoa đầu cháu gái, ánh mắt từ ái.
Chúc Hạ Dương cắn môi, như là đã đưa ra một quyết định rất lớn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội.
"Bà nội, cháu muốn học đạo pháp!"
Lời vừa nói ra khiến Lâm Tam Cô vô cùng kinh hãi.
Sau đó Chúc Hạ Dương lại nói: "Cháu biết trước giờ bà luôn bảo vệ cháu, nhưng không ai có thể bảo vệ cháu cả đời được, cháu muốn tự dựa vào bản thân mình để sống sót."
"Không được, bà không cho phép!"
Lâm Tam Cô lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc.
Cho tới bây giờ bà nội vẫn luôn không cho phép mình đụng vào những thứ này, lúc thực hiện cũng muốn mình tránh đi.
Những chú ngữ vừa nãy cũng là do cô lén học được.
Rõ ràng từ nhỏ mình đã có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy, hơn nữa mỗi lần đến rằm tháng bảy đều phải dựa vào một vài phương pháp đặc biệt để vượt qua.
Nhưng tại sao lại không cho mình học một số phương pháp để phòng thân chứ?
"Bà nội sẽ tìm người bảo vệ cháu, nhưng cháu thì không thể đụng vào!"
"Nhưng mà cháu muốn trở nên mạnh hơn, như vậy cháu sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa, cháu sẽ không cần phải lo lắng mình sẽ phải chết oan uổng. Hơn nữa bà đã không còn giống như trước kia, cháu muốn bảo vệ bà, bảo vệ những người quan trọng xung quanh cháu."
Chúc Hạ Dương nói như đang gào, cô biết bà nội một mình nuôi nấng cô không dễ dàng, cô không nên cãi lại bà nội.
Nhưng cô muốn làm theo ý mình một lần.
Lâm Tam Cô một tay ôm lấy cháu gái vào lòng.
Một hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống.
"Đứa nhỏ này, bà nội cũng vì muốn tốt cho cháu, thứ này thật sự là cháu không thể đụng vào, không thể đụng vào!"
"Tại sao lại không thể đụng vào?"
Giọng nói của Chúc Hạ Dương có hơi lạnh.
Lâm Tam Cô nghẹn ngào một chút, chậm rãi nói: "Hai mươi năm trước, bà nội và người khác đã giao ước, bà nội không thể vi phạm giao ước, về phần nguyên do trong đó bà nội không thể nói với cháu."
Giao ước?
Thì ra mạng của cô còn không thể thắng nổi một thỏa thuận với người khác!
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng đẩy Lâm Tam Cô, tách hai người ra.
Cô đeo kính râm vào đứng dậy nói: "Bà nội, cháu ra ngoài một chút."
Đời này, điều khiến cô không chịu nổi nhất chính là bà nội phải chịu ấm ức.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy bà nội khó chịu như vậy.
Mà chính cô lại là người làm cho bà nội đau lòng.
Cô chán ghét chính bản thân, chán ghét hành vi vừa rồi của mình.
Nhưng cô không thể buông bỏ được suy nghĩ muốn trở thành một người mạnh mẽ kia.
"Ha ha, ha ha..."
Nghe thấy có người cười, Chúc Hạ Dương cũng không giật mình mà nhanh tay lau nước mắt trên mặt.
Người đàn ông đi từ bên kia đến.
Đột nhiên, người nọ trôi dạt tới trước mặt Chúc Hạ Dương.
Cô vừa bình tĩnh nhìn lại, trường sam rách rưới, hai chân cách mặt đất, đôi mắt đen sâu hoắm.
Đây làm gì phải người, rõ ràng là một con ma!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.