Chương 9: Đi Bắt Ma!
Lam Miên Diện
01/10/2024
"Nhìn thấy mắt của tôi, cậu không cảm thấy sợ sao? Vì mắt của tôi giống như mắt của người chết nên tôi thường đeo kính râm, ít nhất như vậy sẽ khiến người khác không nhìn tôi giống như đang nhìn quái vật."
"Tôi đã biết chuyện của cậu lâu rồi, hơn nữa cậu cũng biết là tôi vẫn luôn hứng thú với những thứ liên quan đến yêu ma quỷ quái gì đó mà. Nếu thật sự mắt của cậu có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy càng đúng ý tôi ấy chứ." Mạc Thần cười nói.
Trước đây, những học sinh thường truyền tai nhau rằng mắt của Chúc Hạ Dương có thể nhìn thấy ma quỷ, anh ta vẫn luôn muốn nhìn thử.
"Yên tâm, dựa vào tình cảm giữa chúng ta chẳng lẽ tôi còn có thể không giúp cậu sao. Hãy đợi tin tức của tôi!"
Nhìn dáng vẻ của Mạc Thần, lần đầu tiên Chúc Hạ Dương cảm thấy may mắn vì đôi mắt này của mình và những lời đồn đại kia.
Cô biết Mạc Thần vẫn luôn thích thú với những thứ linh dị, dù là lần đầu tiên tiếp cận cô hay là mối quan hệ thân thiết như bây giờ .
Đều vì nghe được những lời đồn kì lạ về mình!
Sau khi tạm biết Mạc Thần, Chúc Hạ Dương lại leo lên gác.
Nằm trên giường nghĩ lung tung một lát, đột nhiên cô xoay người bật dậy, mở ngăn kéo lấy quyển sách bìa màu vàng kia ra.
Mặc dù cô không hiểu chữ trong sách này, nhưng cô có thể đi hỏi những người trong nghề một chút mà!
Nghĩ vậy, Chúc Hạ Dương chuẩn bị đứng dậy đi tìm ông Trương – bạn đồng hành của bà nội.
Nhưng khi cô vừa lật một trang sách ra, nhìn thấy cảnh tượng ngay cả chính cô cũng không dám tin!
Cô hiểu được từng chữ trong cuốn sách vàng đó, đồng thời những chỗ hai mắt cô lướt mắt qua, từng câu từng chữ cứ như đều chủ động chui hết vào đầu cô vậy.
Chúc Hạ Dương vội vàng gấp sách lại, vẫn nên đi tìm người trong nghề xem rốt cuộc đây là cái quái gì!
Đi từ chỗ của ông Trương ra, Chúc Hạ Dương khẽ thở dài một tiếng, ông già này đúng là đứng cùng phe với bà nội, dù thế nào cũng không chịu tiết lộ bí mật trong đó.
Chỉ nói đây là đồ tốt, dặn cô phải cất kỹ.
Nếu ông Trương cũng đã nói là đồ tốt mà mình lại có thể hiểu chữ trong đó, vậy chứng minh ông lão bí ẩn kia không lừa gạt mình.
Không được để bà nội biết, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!
"Alo, Mạc Thần!"
Vừa đi chưa được bao xa, Chúc Hạ Dương đã nhận được điện thoại của Mạc Thần gọi đến.
"Tiểu Hạ Dương, tôi đã tìm được cách giúp cậu rồi, không cần bán cửa hàng nữa, có vui không?"
Không cần bán cửa hàng mà vẫn có nhiều tiền như vậy sao?
Tên này đang lừa người đấy à!
"Chúng ta đi bắt ma đi!"
"Cái gì, bắt ma á?"
Chúc Hạ Dương hét lên một tiếng, làm cho những người đi trên đường đều nhìn cô.
Ban đầu Chúc Hạ Dương từ chối Mạc Thần nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Cô cảm thấy, không có dùi khoan kim cương thì đừng làm nghề sứ*.
*Chú thích: Không thể làm được việc nếu không có công cụ hay năng lực
Cái gì mình cũng không biết, nếu thua trong tay ma quỷ thì ai sẽ chăm sóc bà nội, bệnh của bà nội phải làm thế nào?
Cô nghĩ vẫn nên bán cửa hàng này thì tốt hơn hơn, nhưng vận mệnh lại không cho cô thời gian.
Cô vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói bệnh tình của bà nội đã nặng hơn.
Chẳng lẽ mình thật sự phải đi bắt ma sao?
Chúc Hạ Dương bấm số điện thoại của Mạc Thần.
Buổi chiều.
"Chào mừng quý khách."
"Tôi tìm Tiểu Hạ Dương." Mạc Thần đi vào phòng bếp.
"Đến rồi hả?"
Chúc Hạ Dương dừng động tác đang làm trong tay, nhìn Mạc Thần đang đi đến.
"Tôi đã liên lạc với một người trung gian, anh ta nói sẽ giúp cậu bán đi sớm nhất có thể. Nhưng có lẽ sẽ không có người mua đúng dịp như vậy."
"Cho tôi địa chỉ đi!"
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương nói tiếp: "Cho tôi địa chỉ chỗ bắt ma! Tôi sẽ đi!"
"À... Được."
Lúc Mạc Thần phải ứng lại, lập tức nói thêm: "Tôi biết địa chỉ, tôi đi cùng cậu."
Với mức độ si mê những chuyện linh dị của Mạc Thần, dù mình không cho đi cùng thì cũng không thể cản được cậu ta.
Nên cứ cho cậu ta đi vậy! Đúng lúc cho mình thêm can đảm!
Hai người quyết định đêm nay sẽ xuất phát, hơn nữa hôm sau Mạc Thần cũng không có tiết học.
Chúc Hạ Dương bèn sai anh ta đi mua mấy thứ đồ dùng để làm phép.
Với Mạc Thần mà nói, có lẽ anh ta còn hiểu rõ cần những thứ gì hơn Chúc Hạ Dương.
Vậy nên giao chuyện này cho anh ta lại càng phù hợp.
"Tôi đã biết chuyện của cậu lâu rồi, hơn nữa cậu cũng biết là tôi vẫn luôn hứng thú với những thứ liên quan đến yêu ma quỷ quái gì đó mà. Nếu thật sự mắt của cậu có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy càng đúng ý tôi ấy chứ." Mạc Thần cười nói.
Trước đây, những học sinh thường truyền tai nhau rằng mắt của Chúc Hạ Dương có thể nhìn thấy ma quỷ, anh ta vẫn luôn muốn nhìn thử.
"Yên tâm, dựa vào tình cảm giữa chúng ta chẳng lẽ tôi còn có thể không giúp cậu sao. Hãy đợi tin tức của tôi!"
Nhìn dáng vẻ của Mạc Thần, lần đầu tiên Chúc Hạ Dương cảm thấy may mắn vì đôi mắt này của mình và những lời đồn đại kia.
Cô biết Mạc Thần vẫn luôn thích thú với những thứ linh dị, dù là lần đầu tiên tiếp cận cô hay là mối quan hệ thân thiết như bây giờ .
Đều vì nghe được những lời đồn kì lạ về mình!
Sau khi tạm biết Mạc Thần, Chúc Hạ Dương lại leo lên gác.
Nằm trên giường nghĩ lung tung một lát, đột nhiên cô xoay người bật dậy, mở ngăn kéo lấy quyển sách bìa màu vàng kia ra.
Mặc dù cô không hiểu chữ trong sách này, nhưng cô có thể đi hỏi những người trong nghề một chút mà!
Nghĩ vậy, Chúc Hạ Dương chuẩn bị đứng dậy đi tìm ông Trương – bạn đồng hành của bà nội.
Nhưng khi cô vừa lật một trang sách ra, nhìn thấy cảnh tượng ngay cả chính cô cũng không dám tin!
Cô hiểu được từng chữ trong cuốn sách vàng đó, đồng thời những chỗ hai mắt cô lướt mắt qua, từng câu từng chữ cứ như đều chủ động chui hết vào đầu cô vậy.
Chúc Hạ Dương vội vàng gấp sách lại, vẫn nên đi tìm người trong nghề xem rốt cuộc đây là cái quái gì!
Đi từ chỗ của ông Trương ra, Chúc Hạ Dương khẽ thở dài một tiếng, ông già này đúng là đứng cùng phe với bà nội, dù thế nào cũng không chịu tiết lộ bí mật trong đó.
Chỉ nói đây là đồ tốt, dặn cô phải cất kỹ.
Nếu ông Trương cũng đã nói là đồ tốt mà mình lại có thể hiểu chữ trong đó, vậy chứng minh ông lão bí ẩn kia không lừa gạt mình.
Không được để bà nội biết, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!
"Alo, Mạc Thần!"
Vừa đi chưa được bao xa, Chúc Hạ Dương đã nhận được điện thoại của Mạc Thần gọi đến.
"Tiểu Hạ Dương, tôi đã tìm được cách giúp cậu rồi, không cần bán cửa hàng nữa, có vui không?"
Không cần bán cửa hàng mà vẫn có nhiều tiền như vậy sao?
Tên này đang lừa người đấy à!
"Chúng ta đi bắt ma đi!"
"Cái gì, bắt ma á?"
Chúc Hạ Dương hét lên một tiếng, làm cho những người đi trên đường đều nhìn cô.
Ban đầu Chúc Hạ Dương từ chối Mạc Thần nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Cô cảm thấy, không có dùi khoan kim cương thì đừng làm nghề sứ*.
*Chú thích: Không thể làm được việc nếu không có công cụ hay năng lực
Cái gì mình cũng không biết, nếu thua trong tay ma quỷ thì ai sẽ chăm sóc bà nội, bệnh của bà nội phải làm thế nào?
Cô nghĩ vẫn nên bán cửa hàng này thì tốt hơn hơn, nhưng vận mệnh lại không cho cô thời gian.
Cô vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói bệnh tình của bà nội đã nặng hơn.
Chẳng lẽ mình thật sự phải đi bắt ma sao?
Chúc Hạ Dương bấm số điện thoại của Mạc Thần.
Buổi chiều.
"Chào mừng quý khách."
"Tôi tìm Tiểu Hạ Dương." Mạc Thần đi vào phòng bếp.
"Đến rồi hả?"
Chúc Hạ Dương dừng động tác đang làm trong tay, nhìn Mạc Thần đang đi đến.
"Tôi đã liên lạc với một người trung gian, anh ta nói sẽ giúp cậu bán đi sớm nhất có thể. Nhưng có lẽ sẽ không có người mua đúng dịp như vậy."
"Cho tôi địa chỉ đi!"
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương nói tiếp: "Cho tôi địa chỉ chỗ bắt ma! Tôi sẽ đi!"
"À... Được."
Lúc Mạc Thần phải ứng lại, lập tức nói thêm: "Tôi biết địa chỉ, tôi đi cùng cậu."
Với mức độ si mê những chuyện linh dị của Mạc Thần, dù mình không cho đi cùng thì cũng không thể cản được cậu ta.
Nên cứ cho cậu ta đi vậy! Đúng lúc cho mình thêm can đảm!
Hai người quyết định đêm nay sẽ xuất phát, hơn nữa hôm sau Mạc Thần cũng không có tiết học.
Chúc Hạ Dương bèn sai anh ta đi mua mấy thứ đồ dùng để làm phép.
Với Mạc Thần mà nói, có lẽ anh ta còn hiểu rõ cần những thứ gì hơn Chúc Hạ Dương.
Vậy nên giao chuyện này cho anh ta lại càng phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.