Chương 17: Quả Là Hấp Dẫn
Lam Miên Diện
01/10/2024
Mười dặm!
Lại còn là nửa đêm canh ba, là muốn lấy mạng già của cô à!
"Cô thấy sao?"
"Xin anh dịu dàng một chút, cẩn thận bà đây không đi nữa!"
Chúc Hạ Dương hơi tức giận, tên này còn luôn nói giọng ra lệnh.
"Cô phải biết rằng, tôi đang cố hết sức kiềm chế, còn cần nằm cùng cô trên một chiếc giường nhiều nữa mới đủ, nếu như không tìm thấy gỗ liễu âm, vậy thì tôi chỉ có thể kết hôn với cô, hoàn thành Chu công chi lễ* để tẩm bổ."
*Chú thích: Chu Công chi lễ: Quan hệ vợ chồng
"Anh..."
Chúc Hạ Dương cắn răng, bước vào phòng mình dùng một tay đóng cửa phòng lại.
Chu công chi lễ?
Mơ đi nhé.
Mặc dù anh đẹp trai, nhưng người quỷ khác biệt!
Hơn nữa, dựa vào đâu mà anh ta chữa thương lại muốn hi sinh mình.
Ban đầu còn tưởng rằng gặp được cứu tinh.
Ai mà ngờ lại là sao chổi!
Xem ra không trốn được rồi, chỉ có thể lấy cuốn sách da vàng ra, nước đến chân mới nhảy.
Mấy ngày nay cũng học được không ít thứ từ cuốn sách này.
Cái dấu lần trước có vẻ rất lợi hại.
Mỗi lần xem xong, Chúc Hạ Dương đều tĩnh tọa vận khí theo hướng dẫn.
Mà lúc này, cô bỗng cảm giác được có thứ gì đó đang chạy dọc khắp cơ thể mình.
Quyển sách này lợi hại như thế, xem ra ông già kia cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Chúc Hạ Dương có hơi mong đợi.
Hơn mười hai giờ, dựa theo chỉ dẫn của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương đi đến chỗ cách mười dặm về phía Tây kia, chỗ đó là một công viên.
Hai bên đường là hai hàng đại thụ xanh um, trong đêm tối, bóng cây kéo dài dưới ánh đèn.
Cuối con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, có một cái hồ lớn.
Mặt nước đen gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng.
Xung quanh không có sông, mà cái hồ này là được người ta đào lên, sau đó bơm nước vào.
Bốn phía công viên đều là cao ốc, chỉ đến giữa trưa mới có ánh mặt trời chiếu xuống.
Đồng thời ở đây rất mát mẻ nên được xây dựng để làm chỗ tránh nóng vào mùa hè.
Chúc Hạ Dương nhìn thử, quả thật cạnh hồ nước này có một cây liễu.
Bây giờ mới hơn một giờ, còn phải chờ đến lúc âm dương giao hòa, lá cây chuyển sang màu đỏ mới có thể chặt.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Cái cây lớn như thế này, làm sao bản thân có thể chặt được?
Làm sao vận chuyển nó đi?
Và nếu bị người ta tóm được thì phải làm như thế nào?
Ngồi lên chiếc ghế dài dưới tàng cây, cành liễu lay động theo làn gió đêm, cành cây quét qua da của Chúc Hạ Dương như là có bàn tay đang vuốt ve vậy.
"Ha ha ha..."
Một tràng cười vang lên, Chúc Hạ Dương rùng mình.
Cả người cô cứng đờ không dám động đậy, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt.
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là một người phụ nữ xinh đẹp.
"Em gái, nửa đêm canh ba một mình ngồi đây làm gì? Có gì muốn tâm sự với chị sao?"
Vừa nói tay của cô ta vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Chúc Hạ Dương.
Cảm giác lạnh như băng làm cho trái tim Chúc Hạ Dương như nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tôi khuyên cô mau tránh ra, tôi không muốn ra tay!"
Chúc Hạ Dương cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng, giả vờ bình tĩnh.
Nhưng biểu cảm trên mặt và mồ hôi trên trán đã thể hiện rõ sự sợ hãi trong cô.
"Ha ha ha... nói vậy, người ta lại càng muốn chơi cùng em đấy."
Giọng nói quyến rũ của cô gái đó vang lên, sau đó cô ta đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ của Chúc Hạ Dương.
Vòng ba to tròn đặt lên đùi cô.
Vòng một tuyệt đẹp dính sát vào Chúc Hạ Dương.
Cô gái này quả thật là một báu vật, chiếc áo mỏng gợi cảm càng quyến rũ hơn hơn không mặc gì.
May mà cô là nữ... nếu không chắc chắn là chết mê chết mệt rồi.
Nhưng mà... Chúc Hạ Dương nhìn ngực mình, bĩu môi.
"Em gái thật là hấp dẫn, chị sắp không kìm nổi nữa rồi."
Vừa nói, cô gái kia thổi một hơi vào tai của Chúc Hạ Dương.
Không khơi gợi dục vọng như trong phim truyền hình, ngược lại lạnh đến thấu tim.
"Cho hỏi nhìn tôi giống đàn ông sao?"
Kiềm chế kích động, Chúc Hạ Dương lạnh lùng hỏi.
"Ặc, ha ha ha." Cô gái ngại ngừng cười.
Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch chậm rãi trượt từ cổ của Chúc Hạ Dương xuống dưới, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi.
"Chẳng lẽ chỉ có nam nữ mới có thể..."
Cô gái thì thầm gì đó bên tai Chúc Hạ Dương, chỉ thấy mặt và cổ của Chúc Hạ Dương đỏ bừng.
Cô rút kiếm gỗ đào ra, đâm mạnh một kiếm vào trước ngực cô gái trong lòng mình.
Cô gái biết mất trong nháy mắt khiến Chúc Hạ Dương đâm hụt.
Kiếm gỗ đào cắm vào đùi cô!
Lại còn là nửa đêm canh ba, là muốn lấy mạng già của cô à!
"Cô thấy sao?"
"Xin anh dịu dàng một chút, cẩn thận bà đây không đi nữa!"
Chúc Hạ Dương hơi tức giận, tên này còn luôn nói giọng ra lệnh.
"Cô phải biết rằng, tôi đang cố hết sức kiềm chế, còn cần nằm cùng cô trên một chiếc giường nhiều nữa mới đủ, nếu như không tìm thấy gỗ liễu âm, vậy thì tôi chỉ có thể kết hôn với cô, hoàn thành Chu công chi lễ* để tẩm bổ."
*Chú thích: Chu Công chi lễ: Quan hệ vợ chồng
"Anh..."
Chúc Hạ Dương cắn răng, bước vào phòng mình dùng một tay đóng cửa phòng lại.
Chu công chi lễ?
Mơ đi nhé.
Mặc dù anh đẹp trai, nhưng người quỷ khác biệt!
Hơn nữa, dựa vào đâu mà anh ta chữa thương lại muốn hi sinh mình.
Ban đầu còn tưởng rằng gặp được cứu tinh.
Ai mà ngờ lại là sao chổi!
Xem ra không trốn được rồi, chỉ có thể lấy cuốn sách da vàng ra, nước đến chân mới nhảy.
Mấy ngày nay cũng học được không ít thứ từ cuốn sách này.
Cái dấu lần trước có vẻ rất lợi hại.
Mỗi lần xem xong, Chúc Hạ Dương đều tĩnh tọa vận khí theo hướng dẫn.
Mà lúc này, cô bỗng cảm giác được có thứ gì đó đang chạy dọc khắp cơ thể mình.
Quyển sách này lợi hại như thế, xem ra ông già kia cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Chúc Hạ Dương có hơi mong đợi.
Hơn mười hai giờ, dựa theo chỉ dẫn của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương đi đến chỗ cách mười dặm về phía Tây kia, chỗ đó là một công viên.
Hai bên đường là hai hàng đại thụ xanh um, trong đêm tối, bóng cây kéo dài dưới ánh đèn.
Cuối con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, có một cái hồ lớn.
Mặt nước đen gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng.
Xung quanh không có sông, mà cái hồ này là được người ta đào lên, sau đó bơm nước vào.
Bốn phía công viên đều là cao ốc, chỉ đến giữa trưa mới có ánh mặt trời chiếu xuống.
Đồng thời ở đây rất mát mẻ nên được xây dựng để làm chỗ tránh nóng vào mùa hè.
Chúc Hạ Dương nhìn thử, quả thật cạnh hồ nước này có một cây liễu.
Bây giờ mới hơn một giờ, còn phải chờ đến lúc âm dương giao hòa, lá cây chuyển sang màu đỏ mới có thể chặt.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Cái cây lớn như thế này, làm sao bản thân có thể chặt được?
Làm sao vận chuyển nó đi?
Và nếu bị người ta tóm được thì phải làm như thế nào?
Ngồi lên chiếc ghế dài dưới tàng cây, cành liễu lay động theo làn gió đêm, cành cây quét qua da của Chúc Hạ Dương như là có bàn tay đang vuốt ve vậy.
"Ha ha ha..."
Một tràng cười vang lên, Chúc Hạ Dương rùng mình.
Cả người cô cứng đờ không dám động đậy, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt.
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là một người phụ nữ xinh đẹp.
"Em gái, nửa đêm canh ba một mình ngồi đây làm gì? Có gì muốn tâm sự với chị sao?"
Vừa nói tay của cô ta vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Chúc Hạ Dương.
Cảm giác lạnh như băng làm cho trái tim Chúc Hạ Dương như nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tôi khuyên cô mau tránh ra, tôi không muốn ra tay!"
Chúc Hạ Dương cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng, giả vờ bình tĩnh.
Nhưng biểu cảm trên mặt và mồ hôi trên trán đã thể hiện rõ sự sợ hãi trong cô.
"Ha ha ha... nói vậy, người ta lại càng muốn chơi cùng em đấy."
Giọng nói quyến rũ của cô gái đó vang lên, sau đó cô ta đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ của Chúc Hạ Dương.
Vòng ba to tròn đặt lên đùi cô.
Vòng một tuyệt đẹp dính sát vào Chúc Hạ Dương.
Cô gái này quả thật là một báu vật, chiếc áo mỏng gợi cảm càng quyến rũ hơn hơn không mặc gì.
May mà cô là nữ... nếu không chắc chắn là chết mê chết mệt rồi.
Nhưng mà... Chúc Hạ Dương nhìn ngực mình, bĩu môi.
"Em gái thật là hấp dẫn, chị sắp không kìm nổi nữa rồi."
Vừa nói, cô gái kia thổi một hơi vào tai của Chúc Hạ Dương.
Không khơi gợi dục vọng như trong phim truyền hình, ngược lại lạnh đến thấu tim.
"Cho hỏi nhìn tôi giống đàn ông sao?"
Kiềm chế kích động, Chúc Hạ Dương lạnh lùng hỏi.
"Ặc, ha ha ha." Cô gái ngại ngừng cười.
Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch chậm rãi trượt từ cổ của Chúc Hạ Dương xuống dưới, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi.
"Chẳng lẽ chỉ có nam nữ mới có thể..."
Cô gái thì thầm gì đó bên tai Chúc Hạ Dương, chỉ thấy mặt và cổ của Chúc Hạ Dương đỏ bừng.
Cô rút kiếm gỗ đào ra, đâm mạnh một kiếm vào trước ngực cô gái trong lòng mình.
Cô gái biết mất trong nháy mắt khiến Chúc Hạ Dương đâm hụt.
Kiếm gỗ đào cắm vào đùi cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.