Cô Vợ Trước Độc Ác Của Bá Tổng Giới Thượng Lưu
Chương 7: Năng lượng?
Thịnh thế thanh ca
22/02/2022
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Editor: Gái già thích ngôn tình
"Anh đứng lại đó! Rốt cuộc khi nào anh mới ly hôn với Lâm Vi? Dòng họ Thịnh của chúng ta là gia tộc trăm năm, không thể để mất mặt vì người đàn bà này. Anh có biết, bao người trong giới thượng lưu đang cười nhạo chiếc nón xanh của anh cao như đỉnh Everest không vậy hả? Với thân phận là một người chồng, anh có thể nhịn được nhưng với thân phận là một người con trai trưởng của gia tộc họ Thịnh, là người thừa kế của Cẩm Tú Lâu. Anh, không được phép nhẫn nhịn! "
Bà Thịnh lập tức nổi giận và lời nói của bà có hơi nặng.
Nói ra, bà ta có thể giữ bình tĩnh trước mặt Lâm Vĩ, dẫu đáy lòng có tức giận đến mấy thì bà ta vẫn có thể giữ vững sự tự tin của một quý bà giàu có. Xét cho cùng là vì bà ta khinh thường Lâm Vi.
Tuy nhiên, tính tình của bà ta cũng không tốt hơn bao nhiêu khi đối mặt với chính con trai của mình. Ngược lại, bà ta sẽ luôn bị chọc tức bởi thái độ thờ ơ này của anh ta.
"Hoặc là anh ly hôn với Lâm Vi, hoặc là anh phải dạy lại cô ta, đừng để cô ta ra ngoài làm xấu hổ dòng họ này. Thể diện của dòng họ Thịnh được truyền thừa từ trăm năm nay, không phải là thứ anh dùng để giận dỗi với vợ của mình!" Bà Thịnh thấy anh ta không trả lời, trong nháy mắt có hơi xoa dịu một chút.
Nói cho cùng, kể từ sau khi Thịnh Cảnh Minh tiếp quản Cẩm Tú Lâu, tuy anh ta không bừa bãi và tuỳ tiện như những người trẻ tuổi khác nhưng tác phong trong sạch và tài năng xuất chúng của anh ta đã âm thầm báo cho người đời biết rằng: Ông đây làm việc, tụi bây đều phải câm miệng lại cho ông!
Như năm đó, lúc anh ta kết hôn với Lâm Vi chẳng cần một cái gật đầu hay sự đồng ý từ bà Thịnh. Giống nhau, bà ta cũng không thể nhúng tay hay can thiệp việc anh ta có ly hôn hay không.
Ngay cả khi họ là mẹ con ruột thịt, đôi cánh của anh ta đã cứng, đã không còn là con búp bê mặc bà ta điều khiển mang ra khoe khắp nơi.
"Đã biết rồi." Cuối cùng, Thịnh Cảnh Minh chỉ để lại cho bà ta ba chữ và cất bước lên lầu.
Anh ấy không hỏi mẹ mình xem gia đình thế nào và bà ta cũng không hỏi anh ấy có phải bay suốt đêm về hay không.
Vào buổi sáng của mười năm trước, mẹ con họ đã không còn nói những lời như vậy rồi, bởi vì họ đều biết rõ lẫn nhau, rằng đó chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, không có người ngoài ở đây nên cũng chả cần lãng phí miệng lưỡi để duy trì mặt mũi của mình.
Bà Thịnh nhìn theo bóng lưng rời đi không chút do dự của anh ta và tức giận đến mức đập vỡ cái ly trên tay.
Trước mặt con trai của mình, bà ta vẫn luôn không giữ được cái giá của một quý bà, còn rất dễ mất bình tĩnh.
Trong phòng khách trống rỗng, đèn vẫn sáng rực rỡ, đèn chùm pha lê khiến người ta chói mắt. Đây là chỗ ở của những kẻ giàu có, khắp nơi đều có khung cảnh như thiên đường. Đáng tiếc, chỉ có một mình bà ta ở đây.
Phòng ngủ cũng trống trơn, chồng của bà - chủ tịch Thịnh đã chia phòng ngủ riêng mấy chục năm nay và hiếm khi về nhà.
Bà ta chạy theo thể diện gần hết cuộc đời, nuốt mọi đau khổ vào bụng nhưng đến độ tuổi 50 lại chỉ là một người cô đơn.
Tiếng ly vỡ xuống đất vẫn lọt vào tai Thịnh Cảnh Minh nhưng anh ta thậm chí chẳng hề dừng lại, ngay cả trên mặt cũng không có biểu hiện gì, cứ như thể không liên quan gì đến anh ta.
Anh ta đi đến phòng ngủ của Lâm Vi, những gì anh ta nhìn thấy trong bóng tối không rõ ràng chính xác, lờ mờ có thể thấy cô ấy đang ngủ bên cạnh bánh bao nhỏ, vả lại còn ngủ rất say.
Bàn tay đang nắm chốt cửa của Thịnh Cảnh Minh đột ngột siết chặt, đầu óc anh ta gần như bị chấn động trong nháy mắt đó. Khi hoàn hồn lại anh ta đã ngồi ở bên giường, nhìn thẳng vào mặt cô, đồng thời còn duỗi tay ra, dường như muốn chạm vào gương mặt của cô ấy.
Chân mày của người đàn ông nhíu chặt lại, trên gương mặt không còn vẻ bình tĩnh như trước, ngược lại còn thay đổi mấy lần, có chán ghét, cố chấp, khinh thường cùng một tia khát vọng tình dục mãnh liệt và đó là tình dục nguyên thủy nhất của đàn ông đối với phụ nữ. Anh vừa không thể kiểm soát cũng như không thể khống chế được nó lại vừa hận bản thân mình.
Nếu bà Thịnh nhìn thấy anh ta như vậy, bà ta chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên. Dù sao cũng không ngờ rằng một người đàn ông không mặn cũng không nhạt với mẹ mình lại thể hiện những cảm xúc phức tạp bên đầu giường cạnh người vợ vốn không hòa hợp với mình như vậy.
Ai nói anh ta mang dáng vẻ cấm dục, đó rõ ràng là trạng thái ham muốn và không thỏa mãn.
Tay anh ta dừng lại, đổi hướng rồi đặt lên trên cổ cô ấy.
Tay của người đàn ông hơi lạnh nhưng cổ của người phụ nữ rất mềm mại, làn da vô cùng mịn màng, tay của anh ta đặt trên động mạch chủ của cô ấy. Thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu dưới lớp da và nó dường như khiến nhịp tim của anh ta tăng nhanh thêm rất nhiều.
"Ưm ——"
Tay của anh ta dần dần siết chặt, xúc cảm của chiếc nhẫn vừa cứng lại lạnh lẽo chạm vào làn da làm cho cô ấy hơi khó chịu, cô ấy khẽ hừ một tiếng, chân mày nhăn chặt, đôi môi đỏ mọng mở lớn. Rõ ràng là cô ấy đang rất khó thở nhưng lại không tỉnh dậy.
Hồi nhỏ, Thịnh Cảnh Minh từng bị bắt cóc nên về sau anh có học judo, do đó sức lực tay của anh rất lớn.
Anh nghĩ, chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã có thể bẻ gãy chiếc cổ mềm mại như vậy.
Nhìn thấy nét mặt hơi có vẻ đau đớn của cô ấy, anh ta càng hưng phấn hơn, vài lần làm tình trong trí nhớ của anh và cô ùa về trong đầu. Hình như, lúc đó cô ấy cũng có biểu hiện như thế này, khi không chịu được sức va chạm của anh, cô ấy sẽ nhẹ nhàng nâng cổ để lộ cổ họng mỏng manh yếu ớt nhất của mình ra và biểu hiện trên gương mặt vừa có vẻ đau khổ lại xen lẫn sung sướng rồi từ từ đắm chìm vào bể dục vọng cùng với anh.
Cảm giác chinh phục và phóng túng đó là điều mà anh ấy sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời của mình.
Thịnh Cảnh Minh càng nghĩ càng kích động hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Anh rụt tay về lại đột nhiên dồn sức ấn mạnh xuống tủ trên đầu giường, cảm giác đau đến từ chiếc nhẫn cắt vào da thịt làm cho anh ta cảm thấy tỉnh táo lại một chút.
Cuối cùng, anh ta kéo mền ấm đắp cho bánh bao sữa nhỏ, cũng không dám liếc mắt nhìn cô ấy thêm lần nữa, vội vả đứng dậy rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đóng lại, anh ta bước nhanh vào phòng bên và lao vào phòng tắm, không ngạc nhiên khi anh ta thấy khóe mắt mình đỏ ngầu, giống như một kẻ điên.
Một CEO Thịnh dáng vẻ lúc nào cũng chỉnh tề, giờ phút này, trong lòng hết lần này tới lần khác phun ra những câu thô tục "Mẹ kiếp, chó má, đệch...", nói liên miên không ngừng.
Anh ta điên cuồng rửa tay, dùng nước rửa tay hết lần này đến lần khác, chà đỏ bừng cả bàn tay nhưng anh ta vẫn cảm thấy khó chịu, bên trong cứ dâng lên từng đợt buồn nôn, không biết là anh ta ghét đụng vào Lâm Vi hay là anh ta ghét bản thân không thể khống chế được dục vọng.
Từ khi còn là một đứa trẻ anh đã biết rằng, chỉ có cầm thú mới không khống chế được dục vọng của bản thân.
Và đến khi anh gặp Lâm Vi, có lẽ còn không bằng cả cầm thú.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người đẹp nằm trên giường chợt mở mắt ra. Thực ra cô đã tỉnh kể từ giây phút anh ta đặt chân vào phòng.
Có điều cô không mở mắt, chỉ nghe tiếng bước chân là cô có thể biết được người đó là ai.
Sau tám lần trùng sinh, cô tự nhận rằng mình đã hiểu rất rõ bản chất của trò chơi và biết rõ như lòng bàn tay về tính cách của từng nhân vật. Tuy nhiên, ngoại lệ duy nhất trong này là Thịnh Cảnh Minh, đồng thời cũng là chồng của cô.
Người đàn ông này quá khó đoán và quá biến thái, ngay cả khi cô đang ở trong trạng thái điên cuồng vào lần trùng sinh thứ tám, cô cũng không nắm được rõ ràng rằng rốt cuộc người này muốn làm gì?
Song, cô lại nhạy bén phát hiện hệ thống không thể khống chế anh. Thậm chí, nó còn hơi sợ anh ấy, sợ đến mức không dám sai Lâm Vi quỳ xuống liếm chân nịnh nọt anh ấy và nó để mặc mọi thứ giao cho dòng chảy của tự nhiên.
Thậm chí, trong lần trùng sinh lần thứ tám, nếu không có sự giúp đỡ từ Thịnh Cảnh Minh thì cô đã không thể gom đủ sức mạnh lôi hệ thống chết chung.
Thế nên, cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh ra sao, đành nhắm mắt giả vờ ngủ cho xong nhưng cô nào biết rằng anh ta muốn bóp chết mình. Tuy nhiên, càng sờ cổ của cô càng nghiện hay sao ấy, không ngờ còn phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ như lúc cả hai làm chuyện đó.
Trời hỡi! Cô có bao nhiêu sức quyến rũ mới làm một tên bạo chúa lạnh lùng, độc đoán, tàn nhẫn ở trước mặt người khác nhưng khi nhìn cô dưới ánh trăng, trong nháy mắt lại biến thành một con quỷ dâm tà như thế?
Cô đã không còn biện pháp nào để chống lại và chửi bậy vô số lần vì giả thiết hố cha đầy máu chó này bắt nguồn từ tiểu thuyết và giả thiết này cũng xuất hiện trực tiếp trong trò chơi.
Thịnh Cảnh Minh, giới tính nam, được gọi là CEO Thịnh, hiện là người nắm quyền thực tế của Cẩm Tú Lâu và là một nhà thiết kế hàng đầu nhưng ngay khi nhìn thấy Lâm Vi, anh ấy sẽ thở gấp lên cơn thèm muốn tình dục.
Đó là điều đương nhiên, giả thiết về Lâm Vi rất phù hợp với hình tượng nữ phụ thường thấy. Nếu không thì làm sao có thể làm nổi bật vẻ trong sáng không dính bụi trần của chủ được chứ.
Có điều, cô muốn nói rõ một lần ở đây rằng, làm với anh ấy rất tuyệt, rất sướng và rất thoải mái. Còn sướng như thế nào thì hãy đợi đến khi cô làm chuyện đó vào lần trùng sinh thứ chín này mới có câu trả lời chính xác. Trên thực tế, tám lần trùng sinh trước đó không phải chỉ lưu lại những ký ức ảm đạm, ít nhất tình dục là một trong những điều khiến cô cảm thấy sảng khoái.
—— Lâm Ti Vi, ngươi là thứ hỗn láo, không biết xấu hổ, dâm đãng!
Một giọng nói hơi yếu phát ra từ hệ thống.
"Ồ, chặc chặc, ngươi xuất hiện rồi à! Học được mấy câu thô tục mắng chửi người khác rồi sao? Tốc độ tiến hóa của ngươi rất nhanh đấy." Lâm Vi bật cười chế nhạo.
Dù hệ thống giả bộ nghiêm túc, có điều, Lâm Vi đã đánh với nó không biết bao nhiêu lần nên cô vẫn nhận ra được nó đang cáu kỉnh, thẹn quá thành giận, e rằng cô đã làm hỏng chuyện tốt gì đó của nó, nếu không nó sẽ không nổi cơn tam bành và mắng lời thô tục đến vậy.
—— Cái đệch! Ngươi trả lại năng lượng cho ta!
Sau khi Lâm Vi nghe được câu này, chân mày thoáng nhíu lại.
Năng lượng? Đây là lần đầu tiên cô nghe hệ thống nhắc đến điều này trước mặt mình. Tuy từ lâu cô đã nghi ngờ hệ thống muốn biến cô thành một con chó nịnh nọt là thông con đường này để tăng lên năng lượng của nó nhưng cô không ngờ rằng nó "không đánh tự khai" sớm như vậy.
"Ha, ngươi đòi trả là trả liền sau, nếu thế thì ta thành cái gì? Bà đây là hậu nhân của Cùng Kỳ."
Lâm Vi bắt đầu lừa gạt nó. Hệ thống vẫn như một thằng ngốc ngọt ngào trắng nõn như lần trùng sinh đầu tiên, đơn giản dễ gạt, không có đầu óc cũng không biết rút kinh nghiệm.
——Ta khinh, ngươi chẳng khác gì đống rác ngoài kia. Lâm Ti Vi, đừng hòng đánh lừa ta, ta biết ngươi không hiểu năng lượng là gì và nó đến từ đâu, dù sao ngươi đừng hòng đạt được.
Hệ thống ói ra một tràng rồi không để ý đến cô nữa.
Lâm Vi không thể ngủ được. Đã gần hai tiếng kể từ khi hệ thống đột ngột hét to một tiếng kèm theo offline và đến vừa nãy lại offline tiếp.
Rốt cuộc là đã xảy ra điều gì ở giữa đoạn này?
Cô gỡ từng chuyện một xảy ra vào ngày hôm nay, lập tức từ trên giường bật dậy. Vì hành động quá đột ngột nên làm cho bánh bao nhỏ nằm bên cạnh bị bất ngờ, môi hơi mấp máy.
Cô sợ hết hồn, lập tức vươn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng bé vài cái, thằng bé lật người chui chui vào vòng tay của cô và ngủ thiếp đi.
Lâm Vi lấy di động ra, gọi thẳng cho giám đốc phụ trách buổi đấu giá hôm nay.
Cô biết tin giám đốc đã rời khỏi đồn công an, vội vàng hỏi chuyện về Sở Tầm.
"Thưa bà, ông Sở đã bị xử lý theo luật vì vi phạm hợp đồng. Nếu không muốn mắc khoản nợ 300 triệu thì phải xin Boss đồng ý đấu giá lần 2. Xin bà đừng can thiệp vào chuyện này, bởi hiện nay Boss đang rất tức giận." Giám đốc vẫn còn khuyên cô mấy câu qua điện thoại, chỉ hy vọng bà chủ vô dụng ngốc nghếch này đừng tiếp tục gây chuyện nữa.
"Kết quả của cuộc điều giải này có vào lúc nào?"
"Gần hai tiếng trước, tôi ra ngoài mua bữa ăn khuya đưa cho những công an đang làm việc bên trong, do đó nhận được file ghi âm quá trình thẩm vấn."
"Được rồi, cảm ơn anh."
Lâm Vi kết thúc cuộc gọi, toàn thân hưng phấn vừa kích động lại hoảng hốt, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hết chương 7
Editor: Gái già thích ngôn tình
"Anh đứng lại đó! Rốt cuộc khi nào anh mới ly hôn với Lâm Vi? Dòng họ Thịnh của chúng ta là gia tộc trăm năm, không thể để mất mặt vì người đàn bà này. Anh có biết, bao người trong giới thượng lưu đang cười nhạo chiếc nón xanh của anh cao như đỉnh Everest không vậy hả? Với thân phận là một người chồng, anh có thể nhịn được nhưng với thân phận là một người con trai trưởng của gia tộc họ Thịnh, là người thừa kế của Cẩm Tú Lâu. Anh, không được phép nhẫn nhịn! "
Bà Thịnh lập tức nổi giận và lời nói của bà có hơi nặng.
Nói ra, bà ta có thể giữ bình tĩnh trước mặt Lâm Vĩ, dẫu đáy lòng có tức giận đến mấy thì bà ta vẫn có thể giữ vững sự tự tin của một quý bà giàu có. Xét cho cùng là vì bà ta khinh thường Lâm Vi.
Tuy nhiên, tính tình của bà ta cũng không tốt hơn bao nhiêu khi đối mặt với chính con trai của mình. Ngược lại, bà ta sẽ luôn bị chọc tức bởi thái độ thờ ơ này của anh ta.
"Hoặc là anh ly hôn với Lâm Vi, hoặc là anh phải dạy lại cô ta, đừng để cô ta ra ngoài làm xấu hổ dòng họ này. Thể diện của dòng họ Thịnh được truyền thừa từ trăm năm nay, không phải là thứ anh dùng để giận dỗi với vợ của mình!" Bà Thịnh thấy anh ta không trả lời, trong nháy mắt có hơi xoa dịu một chút.
Nói cho cùng, kể từ sau khi Thịnh Cảnh Minh tiếp quản Cẩm Tú Lâu, tuy anh ta không bừa bãi và tuỳ tiện như những người trẻ tuổi khác nhưng tác phong trong sạch và tài năng xuất chúng của anh ta đã âm thầm báo cho người đời biết rằng: Ông đây làm việc, tụi bây đều phải câm miệng lại cho ông!
Như năm đó, lúc anh ta kết hôn với Lâm Vi chẳng cần một cái gật đầu hay sự đồng ý từ bà Thịnh. Giống nhau, bà ta cũng không thể nhúng tay hay can thiệp việc anh ta có ly hôn hay không.
Ngay cả khi họ là mẹ con ruột thịt, đôi cánh của anh ta đã cứng, đã không còn là con búp bê mặc bà ta điều khiển mang ra khoe khắp nơi.
"Đã biết rồi." Cuối cùng, Thịnh Cảnh Minh chỉ để lại cho bà ta ba chữ và cất bước lên lầu.
Anh ấy không hỏi mẹ mình xem gia đình thế nào và bà ta cũng không hỏi anh ấy có phải bay suốt đêm về hay không.
Vào buổi sáng của mười năm trước, mẹ con họ đã không còn nói những lời như vậy rồi, bởi vì họ đều biết rõ lẫn nhau, rằng đó chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, không có người ngoài ở đây nên cũng chả cần lãng phí miệng lưỡi để duy trì mặt mũi của mình.
Bà Thịnh nhìn theo bóng lưng rời đi không chút do dự của anh ta và tức giận đến mức đập vỡ cái ly trên tay.
Trước mặt con trai của mình, bà ta vẫn luôn không giữ được cái giá của một quý bà, còn rất dễ mất bình tĩnh.
Trong phòng khách trống rỗng, đèn vẫn sáng rực rỡ, đèn chùm pha lê khiến người ta chói mắt. Đây là chỗ ở của những kẻ giàu có, khắp nơi đều có khung cảnh như thiên đường. Đáng tiếc, chỉ có một mình bà ta ở đây.
Phòng ngủ cũng trống trơn, chồng của bà - chủ tịch Thịnh đã chia phòng ngủ riêng mấy chục năm nay và hiếm khi về nhà.
Bà ta chạy theo thể diện gần hết cuộc đời, nuốt mọi đau khổ vào bụng nhưng đến độ tuổi 50 lại chỉ là một người cô đơn.
Tiếng ly vỡ xuống đất vẫn lọt vào tai Thịnh Cảnh Minh nhưng anh ta thậm chí chẳng hề dừng lại, ngay cả trên mặt cũng không có biểu hiện gì, cứ như thể không liên quan gì đến anh ta.
Anh ta đi đến phòng ngủ của Lâm Vi, những gì anh ta nhìn thấy trong bóng tối không rõ ràng chính xác, lờ mờ có thể thấy cô ấy đang ngủ bên cạnh bánh bao nhỏ, vả lại còn ngủ rất say.
Bàn tay đang nắm chốt cửa của Thịnh Cảnh Minh đột ngột siết chặt, đầu óc anh ta gần như bị chấn động trong nháy mắt đó. Khi hoàn hồn lại anh ta đã ngồi ở bên giường, nhìn thẳng vào mặt cô, đồng thời còn duỗi tay ra, dường như muốn chạm vào gương mặt của cô ấy.
Chân mày của người đàn ông nhíu chặt lại, trên gương mặt không còn vẻ bình tĩnh như trước, ngược lại còn thay đổi mấy lần, có chán ghét, cố chấp, khinh thường cùng một tia khát vọng tình dục mãnh liệt và đó là tình dục nguyên thủy nhất của đàn ông đối với phụ nữ. Anh vừa không thể kiểm soát cũng như không thể khống chế được nó lại vừa hận bản thân mình.
Nếu bà Thịnh nhìn thấy anh ta như vậy, bà ta chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên. Dù sao cũng không ngờ rằng một người đàn ông không mặn cũng không nhạt với mẹ mình lại thể hiện những cảm xúc phức tạp bên đầu giường cạnh người vợ vốn không hòa hợp với mình như vậy.
Ai nói anh ta mang dáng vẻ cấm dục, đó rõ ràng là trạng thái ham muốn và không thỏa mãn.
Tay anh ta dừng lại, đổi hướng rồi đặt lên trên cổ cô ấy.
Tay của người đàn ông hơi lạnh nhưng cổ của người phụ nữ rất mềm mại, làn da vô cùng mịn màng, tay của anh ta đặt trên động mạch chủ của cô ấy. Thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu dưới lớp da và nó dường như khiến nhịp tim của anh ta tăng nhanh thêm rất nhiều.
"Ưm ——"
Tay của anh ta dần dần siết chặt, xúc cảm của chiếc nhẫn vừa cứng lại lạnh lẽo chạm vào làn da làm cho cô ấy hơi khó chịu, cô ấy khẽ hừ một tiếng, chân mày nhăn chặt, đôi môi đỏ mọng mở lớn. Rõ ràng là cô ấy đang rất khó thở nhưng lại không tỉnh dậy.
Hồi nhỏ, Thịnh Cảnh Minh từng bị bắt cóc nên về sau anh có học judo, do đó sức lực tay của anh rất lớn.
Anh nghĩ, chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã có thể bẻ gãy chiếc cổ mềm mại như vậy.
Nhìn thấy nét mặt hơi có vẻ đau đớn của cô ấy, anh ta càng hưng phấn hơn, vài lần làm tình trong trí nhớ của anh và cô ùa về trong đầu. Hình như, lúc đó cô ấy cũng có biểu hiện như thế này, khi không chịu được sức va chạm của anh, cô ấy sẽ nhẹ nhàng nâng cổ để lộ cổ họng mỏng manh yếu ớt nhất của mình ra và biểu hiện trên gương mặt vừa có vẻ đau khổ lại xen lẫn sung sướng rồi từ từ đắm chìm vào bể dục vọng cùng với anh.
Cảm giác chinh phục và phóng túng đó là điều mà anh ấy sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời của mình.
Thịnh Cảnh Minh càng nghĩ càng kích động hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Anh rụt tay về lại đột nhiên dồn sức ấn mạnh xuống tủ trên đầu giường, cảm giác đau đến từ chiếc nhẫn cắt vào da thịt làm cho anh ta cảm thấy tỉnh táo lại một chút.
Cuối cùng, anh ta kéo mền ấm đắp cho bánh bao sữa nhỏ, cũng không dám liếc mắt nhìn cô ấy thêm lần nữa, vội vả đứng dậy rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đóng lại, anh ta bước nhanh vào phòng bên và lao vào phòng tắm, không ngạc nhiên khi anh ta thấy khóe mắt mình đỏ ngầu, giống như một kẻ điên.
Một CEO Thịnh dáng vẻ lúc nào cũng chỉnh tề, giờ phút này, trong lòng hết lần này tới lần khác phun ra những câu thô tục "Mẹ kiếp, chó má, đệch...", nói liên miên không ngừng.
Anh ta điên cuồng rửa tay, dùng nước rửa tay hết lần này đến lần khác, chà đỏ bừng cả bàn tay nhưng anh ta vẫn cảm thấy khó chịu, bên trong cứ dâng lên từng đợt buồn nôn, không biết là anh ta ghét đụng vào Lâm Vi hay là anh ta ghét bản thân không thể khống chế được dục vọng.
Từ khi còn là một đứa trẻ anh đã biết rằng, chỉ có cầm thú mới không khống chế được dục vọng của bản thân.
Và đến khi anh gặp Lâm Vi, có lẽ còn không bằng cả cầm thú.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người đẹp nằm trên giường chợt mở mắt ra. Thực ra cô đã tỉnh kể từ giây phút anh ta đặt chân vào phòng.
Có điều cô không mở mắt, chỉ nghe tiếng bước chân là cô có thể biết được người đó là ai.
Sau tám lần trùng sinh, cô tự nhận rằng mình đã hiểu rất rõ bản chất của trò chơi và biết rõ như lòng bàn tay về tính cách của từng nhân vật. Tuy nhiên, ngoại lệ duy nhất trong này là Thịnh Cảnh Minh, đồng thời cũng là chồng của cô.
Người đàn ông này quá khó đoán và quá biến thái, ngay cả khi cô đang ở trong trạng thái điên cuồng vào lần trùng sinh thứ tám, cô cũng không nắm được rõ ràng rằng rốt cuộc người này muốn làm gì?
Song, cô lại nhạy bén phát hiện hệ thống không thể khống chế anh. Thậm chí, nó còn hơi sợ anh ấy, sợ đến mức không dám sai Lâm Vi quỳ xuống liếm chân nịnh nọt anh ấy và nó để mặc mọi thứ giao cho dòng chảy của tự nhiên.
Thậm chí, trong lần trùng sinh lần thứ tám, nếu không có sự giúp đỡ từ Thịnh Cảnh Minh thì cô đã không thể gom đủ sức mạnh lôi hệ thống chết chung.
Thế nên, cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh ra sao, đành nhắm mắt giả vờ ngủ cho xong nhưng cô nào biết rằng anh ta muốn bóp chết mình. Tuy nhiên, càng sờ cổ của cô càng nghiện hay sao ấy, không ngờ còn phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ như lúc cả hai làm chuyện đó.
Trời hỡi! Cô có bao nhiêu sức quyến rũ mới làm một tên bạo chúa lạnh lùng, độc đoán, tàn nhẫn ở trước mặt người khác nhưng khi nhìn cô dưới ánh trăng, trong nháy mắt lại biến thành một con quỷ dâm tà như thế?
Cô đã không còn biện pháp nào để chống lại và chửi bậy vô số lần vì giả thiết hố cha đầy máu chó này bắt nguồn từ tiểu thuyết và giả thiết này cũng xuất hiện trực tiếp trong trò chơi.
Thịnh Cảnh Minh, giới tính nam, được gọi là CEO Thịnh, hiện là người nắm quyền thực tế của Cẩm Tú Lâu và là một nhà thiết kế hàng đầu nhưng ngay khi nhìn thấy Lâm Vi, anh ấy sẽ thở gấp lên cơn thèm muốn tình dục.
Đó là điều đương nhiên, giả thiết về Lâm Vi rất phù hợp với hình tượng nữ phụ thường thấy. Nếu không thì làm sao có thể làm nổi bật vẻ trong sáng không dính bụi trần của chủ được chứ.
Có điều, cô muốn nói rõ một lần ở đây rằng, làm với anh ấy rất tuyệt, rất sướng và rất thoải mái. Còn sướng như thế nào thì hãy đợi đến khi cô làm chuyện đó vào lần trùng sinh thứ chín này mới có câu trả lời chính xác. Trên thực tế, tám lần trùng sinh trước đó không phải chỉ lưu lại những ký ức ảm đạm, ít nhất tình dục là một trong những điều khiến cô cảm thấy sảng khoái.
—— Lâm Ti Vi, ngươi là thứ hỗn láo, không biết xấu hổ, dâm đãng!
Một giọng nói hơi yếu phát ra từ hệ thống.
"Ồ, chặc chặc, ngươi xuất hiện rồi à! Học được mấy câu thô tục mắng chửi người khác rồi sao? Tốc độ tiến hóa của ngươi rất nhanh đấy." Lâm Vi bật cười chế nhạo.
Dù hệ thống giả bộ nghiêm túc, có điều, Lâm Vi đã đánh với nó không biết bao nhiêu lần nên cô vẫn nhận ra được nó đang cáu kỉnh, thẹn quá thành giận, e rằng cô đã làm hỏng chuyện tốt gì đó của nó, nếu không nó sẽ không nổi cơn tam bành và mắng lời thô tục đến vậy.
—— Cái đệch! Ngươi trả lại năng lượng cho ta!
Sau khi Lâm Vi nghe được câu này, chân mày thoáng nhíu lại.
Năng lượng? Đây là lần đầu tiên cô nghe hệ thống nhắc đến điều này trước mặt mình. Tuy từ lâu cô đã nghi ngờ hệ thống muốn biến cô thành một con chó nịnh nọt là thông con đường này để tăng lên năng lượng của nó nhưng cô không ngờ rằng nó "không đánh tự khai" sớm như vậy.
"Ha, ngươi đòi trả là trả liền sau, nếu thế thì ta thành cái gì? Bà đây là hậu nhân của Cùng Kỳ."
Lâm Vi bắt đầu lừa gạt nó. Hệ thống vẫn như một thằng ngốc ngọt ngào trắng nõn như lần trùng sinh đầu tiên, đơn giản dễ gạt, không có đầu óc cũng không biết rút kinh nghiệm.
——Ta khinh, ngươi chẳng khác gì đống rác ngoài kia. Lâm Ti Vi, đừng hòng đánh lừa ta, ta biết ngươi không hiểu năng lượng là gì và nó đến từ đâu, dù sao ngươi đừng hòng đạt được.
Hệ thống ói ra một tràng rồi không để ý đến cô nữa.
Lâm Vi không thể ngủ được. Đã gần hai tiếng kể từ khi hệ thống đột ngột hét to một tiếng kèm theo offline và đến vừa nãy lại offline tiếp.
Rốt cuộc là đã xảy ra điều gì ở giữa đoạn này?
Cô gỡ từng chuyện một xảy ra vào ngày hôm nay, lập tức từ trên giường bật dậy. Vì hành động quá đột ngột nên làm cho bánh bao nhỏ nằm bên cạnh bị bất ngờ, môi hơi mấp máy.
Cô sợ hết hồn, lập tức vươn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng bé vài cái, thằng bé lật người chui chui vào vòng tay của cô và ngủ thiếp đi.
Lâm Vi lấy di động ra, gọi thẳng cho giám đốc phụ trách buổi đấu giá hôm nay.
Cô biết tin giám đốc đã rời khỏi đồn công an, vội vàng hỏi chuyện về Sở Tầm.
"Thưa bà, ông Sở đã bị xử lý theo luật vì vi phạm hợp đồng. Nếu không muốn mắc khoản nợ 300 triệu thì phải xin Boss đồng ý đấu giá lần 2. Xin bà đừng can thiệp vào chuyện này, bởi hiện nay Boss đang rất tức giận." Giám đốc vẫn còn khuyên cô mấy câu qua điện thoại, chỉ hy vọng bà chủ vô dụng ngốc nghếch này đừng tiếp tục gây chuyện nữa.
"Kết quả của cuộc điều giải này có vào lúc nào?"
"Gần hai tiếng trước, tôi ra ngoài mua bữa ăn khuya đưa cho những công an đang làm việc bên trong, do đó nhận được file ghi âm quá trình thẩm vấn."
"Được rồi, cảm ơn anh."
Lâm Vi kết thúc cuộc gọi, toàn thân hưng phấn vừa kích động lại hoảng hốt, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.