Chương 104
Khánh Vi
15/02/2021
Hai chiếc siêu xe đã yên vị trong bãi đỗ. Nhà hàng này là Văn Nguyên
đề nghị mọi người cùng đến ăn. Không phải vì nó sang trọng hay thức ăn
quá ngon mà là do bầu không khí rất ấm cúng.
Nội thất trong quán toàn bộ đều được làm bằng gỗ từ bàn ghế đến cả vật dụng trang trí. Ở mỗi bàn có một chậu hoa xương rồng trông thật đáng yêu.
Chủ quán cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi bốn người bước vào, ai nấy đều là nam thanh nữ tú lại còn lái Lamborghini và Aston Martin.
An Nhiên nhìn tổng thể một lượt rồi gật đầu hài lòng.
"Anh chọn chỗ cũng ổn lắm đó chứ!"
"Tất nhiên rồi." Văn Nguyên mỉm cười tự hào.
Bốn người chọn cho mình một vị trí ngồi có tầm nhìn khá đẹp, vừa yên tĩnh lại có thể nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.
Thiên Di và An Nhiên ngồi cạnh nhau còn hai người đàn ông thì ngồi phía đối diện.
Như thường lệ người thoải mái trò chuyện rôm rã nhất là An Nhiên và Văn Nguyên. Thiên Di thường ngày cũng không phải là người ít nói nhưng hôm nay tâm trạng cô đặc biệt hơi chùng xuống.
Bên ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi, Thiên Di đưa mắt nhìn những bông tuyết nhẹ rơi trên nền đất. Một cảm giác thật yên bình.
Thức ăn đã được dọn lên, những món ăn nhẹ nhàng vào buổi sáng. Nơi đây nấu cũng khá hợp khẩu vị với cô nên Thiên Di ăn rất ngon miệng.
Không khí trên bàn ăn quả thật không tệ chút nào, có tiếng cười nói rôm rã của Văn Nguyên và An Nhiên cũng đủ khiến cho không khí thêm phần nhộn nhịp. Trong mắt của Thiên Di hiện tại, cả hai người bọn họ giống như một cặp đôi chưa công khai vậy.
Điều chỉnh tâm trạng của mình lại một chút, Thiên Di nổi hứng trêu chọc cả hai người bọn họ.
"Có phải hai người đang quen nhau đúng không?"
Văn Nguyên và An Nhiên đang nói chuyện hết sức thoải mái bỗng nhiên khựng lại, cả hai mắt chạm mắt rồi đỏ mắt nhớ về buổi tối ở quán bar hôm đó.
"Tất nhiên là không phải rồi!" Cả hai đồng thanh.
Thiên Di nhìn hai người bọn họ rồi cười cười tỏ vẻ như đã hiểu.
"Thiên Di à trái tim này mình chỉ dành cho cậu." An Nhiên hướng ánh mắt cún con về phía Thiên Di mà thề thốt.
Cô tỏ ra chán ghét rồi đẩy cánh tay của An Nhiên đang bám dính lấy mình ra.
Văn Nguyên lúc này mới lên tiếng gọi An Nhiên rồi ra hiệu bằng ánh mắt với cô.
Khi An Nhiên liếc nhìn sang hướng của Vĩ Phong thì thấy anh ta cũng đang nhìn mình. Ánh mắt chẳng mấy thiện cảm giống như An Nhiên vừa tranh giành thứ gì với anh vậy.
Đôi tay đang bám dính lấy Thiên Di từ từ buông thỏng ra, cô cười cười rồi nói với Vĩ Phong.
"Là của anh...không giành với anh."
Ánh mắt của Vĩ Phong trở nên êm dịu hẳn khi nghe được lời này. "Của anh" sao? Đúng vậy! Của anh, tất nhiên là của anh rồi.
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Lần này đến lượt Thiên Di lên tiếng, cô còn không quên lườm An Nhiên một cái.
"Nói những lời nên nói."
Cô bình thản đáp. Nếu so sánh Thiên Di và Vĩ Phong thì có vẻ như Lục tổng vẫn đáng sợ hơn phần nào. Dù gì cũng là đối tác làm ăn, An Nhiên không muốn vì chuyện này mà bị anh để mắt đến.
"Lục thiếu phu nhân bớt nóng giận, cô xem với bầu không khí như vầy thì chúng ta hãy nên tịnh tâm mà tận hưởng không phải tốt hơn sao?"
Văn Nguyên ngay lập tức cứu nguy cho An Nhiên. Kẻ tung người hứng quả nhiên là có hiệu quả. Phút chốc mọi thứ lại trở về như lúc đầu.
Nhưng êm ắn chưa được bao lâu thì Thiên Di lại bắt đầu nổi cáu, cô quay sang người bạn tuyệt vời của mình mà hỏi.
"Rốt cuộc là nguyên do nào khiến cậu hẹn mình vào lúc sáng sớm như vậy?"
An Nhiên ấp úng không biết nên trả lời thế nào. Đâu thể nói trắng ra rằng là do chuyện của Văn Nguyên. Thế là não bộ bắt đầu hoạt động, cô bịa ra một lý do mà nghe có vẻ thuyết phục nhất.
"Cậu không thấy...thời tiết hôm nay rất đẹp sao?"
"Không." Thiên Di lạnh lùng đáp.
Hai người đàn ông ngồi quan sát từ nãy đến giờ, cả hai chẳng dám lên tiếng vì sợ Thiên Di sẽ mắng luôn cả mình và một phần là do nhìn hai người phụ nữ cãi nhau như vầy cũng thật là thú vị. Thôi thì cứ ngồi làm khán giả một lúc nữa.
"Lục tổng! Tối qua anh đã làm gì Thiên Di của tôi mà lại khiến cậu ấy cáu gắt như thế này vậy?"
Cuối cùng An Nhiên không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi. Bình thường Thiên Di sẽ không như vậy, phải nói rằng tâm trạng hôm nay của cô đặc biệt rất tệ. Cũng không thể trách được, cô chỉ mới ngủ có 3 tiếng đã bị cuộc gọi vào sáng sớm của An Nhiên đánh thức.
"Tôi chẳng làm gì cả." Vĩ Phong đáp lời, ngữ khí nửa thật nửa đùa khiến bầu không khí thêm phần ám muội.
"Chuyện vợ chồng nhà người ta, cô hỏi làm gì?" Văn Nguyên khoái chí xen vào một câu.
An Nhiên gật gù tỏ ra hiểu ý.
"Hoá ra là như vậy."
Thiên Di bị bọn họ chọc cho mặt mũi đỏ bừng cả lên. Không biết đầu óc của những người này đang nghĩ đến chuyện bậy bạ gì nữa.
"Tôi xem phim suốt cả đêm." Cô giải thích.
Nhưng mọi thứ lại càng trở nên đen tối hơn khi những lời đó lọt vào tai của hai con "yêu quái" đang có mặt ở đây.
"Xem phim sao? Nghe thật hấp dẫn ha ha." Văn Nguyên bật cười thành tiếng.
An Nhiên đang trêu đùa vui vẻ cùng Văn Nguyên thì nụ cười trên môi bỗng nhiên tắt hẳn khi ánh mắt vô tình lướt qua Vĩ Phong.
Lạnh quá! Tại sao cô lại cảm thấy sống lưng mình lạnh đến như vậy?
Văn Nguyên còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra thì Vĩ Phong đã vỗ nhẹ lên vai anh mà nói.
"Ra ngoài với tôi một lát."
Và suốt bữa sáng hôm đó, chúng ta không còn nghe Văn thiếu gia mở miệng nói thêm lời nào nữa...
Nội thất trong quán toàn bộ đều được làm bằng gỗ từ bàn ghế đến cả vật dụng trang trí. Ở mỗi bàn có một chậu hoa xương rồng trông thật đáng yêu.
Chủ quán cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi bốn người bước vào, ai nấy đều là nam thanh nữ tú lại còn lái Lamborghini và Aston Martin.
An Nhiên nhìn tổng thể một lượt rồi gật đầu hài lòng.
"Anh chọn chỗ cũng ổn lắm đó chứ!"
"Tất nhiên rồi." Văn Nguyên mỉm cười tự hào.
Bốn người chọn cho mình một vị trí ngồi có tầm nhìn khá đẹp, vừa yên tĩnh lại có thể nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.
Thiên Di và An Nhiên ngồi cạnh nhau còn hai người đàn ông thì ngồi phía đối diện.
Như thường lệ người thoải mái trò chuyện rôm rã nhất là An Nhiên và Văn Nguyên. Thiên Di thường ngày cũng không phải là người ít nói nhưng hôm nay tâm trạng cô đặc biệt hơi chùng xuống.
Bên ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi, Thiên Di đưa mắt nhìn những bông tuyết nhẹ rơi trên nền đất. Một cảm giác thật yên bình.
Thức ăn đã được dọn lên, những món ăn nhẹ nhàng vào buổi sáng. Nơi đây nấu cũng khá hợp khẩu vị với cô nên Thiên Di ăn rất ngon miệng.
Không khí trên bàn ăn quả thật không tệ chút nào, có tiếng cười nói rôm rã của Văn Nguyên và An Nhiên cũng đủ khiến cho không khí thêm phần nhộn nhịp. Trong mắt của Thiên Di hiện tại, cả hai người bọn họ giống như một cặp đôi chưa công khai vậy.
Điều chỉnh tâm trạng của mình lại một chút, Thiên Di nổi hứng trêu chọc cả hai người bọn họ.
"Có phải hai người đang quen nhau đúng không?"
Văn Nguyên và An Nhiên đang nói chuyện hết sức thoải mái bỗng nhiên khựng lại, cả hai mắt chạm mắt rồi đỏ mắt nhớ về buổi tối ở quán bar hôm đó.
"Tất nhiên là không phải rồi!" Cả hai đồng thanh.
Thiên Di nhìn hai người bọn họ rồi cười cười tỏ vẻ như đã hiểu.
"Thiên Di à trái tim này mình chỉ dành cho cậu." An Nhiên hướng ánh mắt cún con về phía Thiên Di mà thề thốt.
Cô tỏ ra chán ghét rồi đẩy cánh tay của An Nhiên đang bám dính lấy mình ra.
Văn Nguyên lúc này mới lên tiếng gọi An Nhiên rồi ra hiệu bằng ánh mắt với cô.
Khi An Nhiên liếc nhìn sang hướng của Vĩ Phong thì thấy anh ta cũng đang nhìn mình. Ánh mắt chẳng mấy thiện cảm giống như An Nhiên vừa tranh giành thứ gì với anh vậy.
Đôi tay đang bám dính lấy Thiên Di từ từ buông thỏng ra, cô cười cười rồi nói với Vĩ Phong.
"Là của anh...không giành với anh."
Ánh mắt của Vĩ Phong trở nên êm dịu hẳn khi nghe được lời này. "Của anh" sao? Đúng vậy! Của anh, tất nhiên là của anh rồi.
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Lần này đến lượt Thiên Di lên tiếng, cô còn không quên lườm An Nhiên một cái.
"Nói những lời nên nói."
Cô bình thản đáp. Nếu so sánh Thiên Di và Vĩ Phong thì có vẻ như Lục tổng vẫn đáng sợ hơn phần nào. Dù gì cũng là đối tác làm ăn, An Nhiên không muốn vì chuyện này mà bị anh để mắt đến.
"Lục thiếu phu nhân bớt nóng giận, cô xem với bầu không khí như vầy thì chúng ta hãy nên tịnh tâm mà tận hưởng không phải tốt hơn sao?"
Văn Nguyên ngay lập tức cứu nguy cho An Nhiên. Kẻ tung người hứng quả nhiên là có hiệu quả. Phút chốc mọi thứ lại trở về như lúc đầu.
Nhưng êm ắn chưa được bao lâu thì Thiên Di lại bắt đầu nổi cáu, cô quay sang người bạn tuyệt vời của mình mà hỏi.
"Rốt cuộc là nguyên do nào khiến cậu hẹn mình vào lúc sáng sớm như vậy?"
An Nhiên ấp úng không biết nên trả lời thế nào. Đâu thể nói trắng ra rằng là do chuyện của Văn Nguyên. Thế là não bộ bắt đầu hoạt động, cô bịa ra một lý do mà nghe có vẻ thuyết phục nhất.
"Cậu không thấy...thời tiết hôm nay rất đẹp sao?"
"Không." Thiên Di lạnh lùng đáp.
Hai người đàn ông ngồi quan sát từ nãy đến giờ, cả hai chẳng dám lên tiếng vì sợ Thiên Di sẽ mắng luôn cả mình và một phần là do nhìn hai người phụ nữ cãi nhau như vầy cũng thật là thú vị. Thôi thì cứ ngồi làm khán giả một lúc nữa.
"Lục tổng! Tối qua anh đã làm gì Thiên Di của tôi mà lại khiến cậu ấy cáu gắt như thế này vậy?"
Cuối cùng An Nhiên không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi. Bình thường Thiên Di sẽ không như vậy, phải nói rằng tâm trạng hôm nay của cô đặc biệt rất tệ. Cũng không thể trách được, cô chỉ mới ngủ có 3 tiếng đã bị cuộc gọi vào sáng sớm của An Nhiên đánh thức.
"Tôi chẳng làm gì cả." Vĩ Phong đáp lời, ngữ khí nửa thật nửa đùa khiến bầu không khí thêm phần ám muội.
"Chuyện vợ chồng nhà người ta, cô hỏi làm gì?" Văn Nguyên khoái chí xen vào một câu.
An Nhiên gật gù tỏ ra hiểu ý.
"Hoá ra là như vậy."
Thiên Di bị bọn họ chọc cho mặt mũi đỏ bừng cả lên. Không biết đầu óc của những người này đang nghĩ đến chuyện bậy bạ gì nữa.
"Tôi xem phim suốt cả đêm." Cô giải thích.
Nhưng mọi thứ lại càng trở nên đen tối hơn khi những lời đó lọt vào tai của hai con "yêu quái" đang có mặt ở đây.
"Xem phim sao? Nghe thật hấp dẫn ha ha." Văn Nguyên bật cười thành tiếng.
An Nhiên đang trêu đùa vui vẻ cùng Văn Nguyên thì nụ cười trên môi bỗng nhiên tắt hẳn khi ánh mắt vô tình lướt qua Vĩ Phong.
Lạnh quá! Tại sao cô lại cảm thấy sống lưng mình lạnh đến như vậy?
Văn Nguyên còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra thì Vĩ Phong đã vỗ nhẹ lên vai anh mà nói.
"Ra ngoài với tôi một lát."
Và suốt bữa sáng hôm đó, chúng ta không còn nghe Văn thiếu gia mở miệng nói thêm lời nào nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.