Chương 106
Khánh Vi
18/02/2021
Một cánh đồng hoa cẩm tú hiện lên trước mắt.
Tâm trạng rối bời phút chốc tan biến hết, Thiên Di tròn xoe mắt, vẻ mặt trông vô cùng hớn hở.
Cô lập tức mở cửa xe chạy ùa ra bên ngoài. Còn Vĩ Phong khi nhìn thấy bộ dạng của cô, anh chỉ cười nhạt, một nụ cười ấm áp đến mê người nhưng tiếc rằng nó lại có chút lưu luyến.
Thiên Di thích thú chạy đến bên những bông hoa đẹp đẽ. Cẩm tú cầu là loài hoa mà cô thích nhất. Không hiểu lý do vì sao anh lại đưa cô đến đây nhưng trước hết là cứ hưởng thụ cái đã.
Về phần Vĩ Phong, anh đứng tựa lưng vào đầu xe, ánh mắt đầy yêu chiều hướng về cô gái trước mặt. Cô chính là vợ của Lục Vĩ Phong, là Lục thiếu phu nhân của Lục gia.
Nhưng tại sao anh lại đưa cô đến một nơi chứa đựng những kỉ niệm xưa cũ của riêng anh?
Quay lại cuộc trò chuyện của Vĩ Phong và Thanh Kì lần đó. Cô ta đã nói điều gì với anh?
[...]
"Vĩ Phong...em...em..." Giọng Thanh Kì ấp úng không nói nên lời, gương mặt để lộ ra chút ngượng ngùng và ái náy.
Vĩ Phong nhìn cô, ánh mắt không lộ ra bất kì cảm xúc nào nhưng trong lòng thì hiện lên vô vàn câu hỏi.
"Dạo này anh sống tốt chứ?" Cô hỏi.
"Rất tốt." Anh không ngần ngại trả lời.
Nếu Thanh Kì hỏi câu này vào hai năm về trước thì anh chắc chắn sẽ trả lời rằng không tốt, cực kì không tốt. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn. Tâm trí của Vĩ Phong bây giờ không còn bị Thanh Kì xâm chiếm nữa.
"Vậy à." Thanh Kì cười nhạt, cô vẫn giữ lời muốn nói ở trong lòng.
Vĩ Phong đã khác xưa quá nhiều, không còn là chàng trai ấm áp của riêng cô nữa. Bây giờ người ngồi trước mặt Thanh Kì đây chính là Lục tổng thành đạt, lạnh lùng và vô tình mà người khác hay đồn đại đây sao?
"Anh và vợ...sống có hạnh phúc không?" Ngữ khí mang theo sự chua xót.
Anh nhìn Thanh Kì, đôi mắt ấy vẫn xinh đẹp và hồn nhiên như ngày nào nhưng bây giờ nó đã không còn thuộc về Vĩ Phong nữa. Tại sao cô lại hỏi những điều này? Cô đang trêu đùa anh à?
Vĩ Phong quay mặt sang hướng khác, trầm giọng trả lời.
"Có lẽ ổn."
Anh không thể trả lời rằng cả hai đang sống cùng nhau rất hạnh phúc vì đó không phải sự thật. Làm sao cả hai có thể hạnh phúc cùng nhau trong khi cả hai một người cảm xúc vẫn rất mông lung còn một người thì kiên quyết muốn rời khỏi.
Thanh Kì tất nhiên nhận ra được rằng cuộc sống hôn nhân của anh có vấn đề. Cô luôn cho rằng cuộc hôn nhân của Vĩ Phong và Thiên Di chính là do bị ép buộc. Nhưng sự tình bên trong thì Thanh Kì lại chẳng rõ.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi suy nghĩ thông suốt thì quyết định nói ra những lời mà hôm nay bản thân muốn nói.
"Liệu chúng ta có thể quay lại như lúc trước được không?"
Thanh Kì và Vĩ Phong mắt chạm mắt, cô biết rằng đôi mắt của mình chính là thứ mà anh yêu thích nhất.
Vĩ Phong hơi trơ người, thoáng chốc chẳng biết nên trả lời như thế nào. Đây là cảnh tượng mà mấy năm về trước anh luôn nhớ về, Vĩ Phong luôn mong chờ Thanh Kì. Nhưng khi ước muốn ở ngay trước mặt thì cảm xúc của anh đã không còn vẹn nguyên như lúc trước nữa.
"Xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy khó xử, em biết yêu cầu của mình là không đúng nhưng sau một thời gian em đã nhận ra được rằng bản thân không thể nào quên được anh." Thanh Kì đan hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn, cô cười nhẹ, thanh âm vang lên nghe thật đáng thương.
Trước mặt là người trước kia mình từng yêu thương hết mực thử hỏi ai mà chẳng đọng lòng kia chứ! Vĩ Phong tuy là một người xét về mọi mặt đều hoàn hảo nhưng anh cũng là đàn ông, Thanh Kì khiến anh nhớ về những ngày tháng hạnh phúc năm đó, khung cảnh lúc này cũng thật hoài niệm. Nhưng cũng thật đáng tiếc, bây giờ Vĩ Phong là người sống cho hiện tại và cả tương lai.
"Chúng ta không thể trở lại như trước kia được nữa." Sắc mặt Vĩ Phong trở nên vô cảm, anh lạnh lùng từ chối.
"Tại sao?" Thanh Kì ngạc nhiên, cô tròn mắt hỏi, phản ứng có phần kích động. Bởi vì cô nghĩ rằng Vĩ Phong nhất định sẽ đọng lòng khi mình tỏ ra yếu đuối đáng thương như vậy.
"Tôi đã kết hôn, em biết điều đó mà." Anh đáp lời đồng thời khẳng định bản thân đã có chủ.
Thanh Kì hơi nhếch môi, hoá ra đó chính là lý do. Là do Lâm Thiên Di, chính cô ta đã giành lấy Vĩ Phong của cô.
"Tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Tạm biệt." Nói rồi anh đứng dậy, quay mặt bước đi mà chẳng thèm nhìn lại Thanh Kì lần nào nữa.
Kể từ lúc anh quay đi, trong lòng Thanh Kì đã dậy lên một cảm giác muốn giành lấy những gì vốn thuộc về mình. Và đó chính là Vĩ Phong.
Còn đối với Vĩ Phong, anh thật sự đã làm rõ được phần nào suy nghĩ của bản thân. Nếu cứ tiếp tục do dự chần chừ, anh sẽ đánh mất những thứ mà mình đang có.
[...]
"Thích chứ?" Anh hỏi.
Vĩ Phong cảm thấy nhịp tim như đang đập nhanh hơn khi nhìn vào gương mặt tràn đầy niềm hạnh phúc của cô.
Thiên Di quay sang nhìn anh gật đầu liên tục tỏ ra vô cùng mãn nguyện. Cô không thể ngờ được nơi mà Vĩ Phong đưa cô đến chính là cánh đồng hoa rực rỡ này.
Sắc tím của cẩm tú cầu như hoà quyện với bầu trời, cảnh vật xung quanh. Mảnh đất trồng đầy hoa, phía trước mặt chính là mặt sông êm đềm. Tất cả tạo nên một cảm giác thật yên bình.
"Thích lắm!" Cô cười tươi mà đáp.
"Em thích là tốt rồi."
Chất giọng trầm khàn ấm áp khiến Vĩ Phong trông lại càng cuống hút. Ánh mắt của anh không chỉ dõi theo mỗi Thiên Di mà đang nhìn tất cả cảnh vật xung quanh.
Thiên Di lấy điện thoại lưu lại tất cả những hình ảnh đẹp đẽ này. Từng bức hình đều được chụp rất tùy hứng vì cô cũng chẳng có khiếu chụp ảnh.
Đưa máy chụp một lượt khung cảnh và cả những bông hoa. Rồi nó dừng lại khi đã tìm được đối tượng tiếp theo.
Cách!
Kỉ niệm đối với cô là thứ rất đáng được lưu giữ, không chỉ là cảnh vật hay những bông hoa mà còn có cả con người tạo nên những kỉ niệm nữa.
Gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen láy thẩn thờ ngước nhìn về khoảng không vô định. Anh chính là người đàn ông có vẻ đẹp hoàn mĩ nhất mà cô từng gặp được.
Lưu lại tấm ảnh này, sau này khi đã rời khỏi Vĩ Phong cô sẽ nhìn lại và mỉm cười mãn nguyện vì bản thân cũng đã từng trải qua những giây phút đẹp đẽ khi ở cạnh anh.
Tâm trạng rối bời phút chốc tan biến hết, Thiên Di tròn xoe mắt, vẻ mặt trông vô cùng hớn hở.
Cô lập tức mở cửa xe chạy ùa ra bên ngoài. Còn Vĩ Phong khi nhìn thấy bộ dạng của cô, anh chỉ cười nhạt, một nụ cười ấm áp đến mê người nhưng tiếc rằng nó lại có chút lưu luyến.
Thiên Di thích thú chạy đến bên những bông hoa đẹp đẽ. Cẩm tú cầu là loài hoa mà cô thích nhất. Không hiểu lý do vì sao anh lại đưa cô đến đây nhưng trước hết là cứ hưởng thụ cái đã.
Về phần Vĩ Phong, anh đứng tựa lưng vào đầu xe, ánh mắt đầy yêu chiều hướng về cô gái trước mặt. Cô chính là vợ của Lục Vĩ Phong, là Lục thiếu phu nhân của Lục gia.
Nhưng tại sao anh lại đưa cô đến một nơi chứa đựng những kỉ niệm xưa cũ của riêng anh?
Quay lại cuộc trò chuyện của Vĩ Phong và Thanh Kì lần đó. Cô ta đã nói điều gì với anh?
[...]
"Vĩ Phong...em...em..." Giọng Thanh Kì ấp úng không nói nên lời, gương mặt để lộ ra chút ngượng ngùng và ái náy.
Vĩ Phong nhìn cô, ánh mắt không lộ ra bất kì cảm xúc nào nhưng trong lòng thì hiện lên vô vàn câu hỏi.
"Dạo này anh sống tốt chứ?" Cô hỏi.
"Rất tốt." Anh không ngần ngại trả lời.
Nếu Thanh Kì hỏi câu này vào hai năm về trước thì anh chắc chắn sẽ trả lời rằng không tốt, cực kì không tốt. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn. Tâm trí của Vĩ Phong bây giờ không còn bị Thanh Kì xâm chiếm nữa.
"Vậy à." Thanh Kì cười nhạt, cô vẫn giữ lời muốn nói ở trong lòng.
Vĩ Phong đã khác xưa quá nhiều, không còn là chàng trai ấm áp của riêng cô nữa. Bây giờ người ngồi trước mặt Thanh Kì đây chính là Lục tổng thành đạt, lạnh lùng và vô tình mà người khác hay đồn đại đây sao?
"Anh và vợ...sống có hạnh phúc không?" Ngữ khí mang theo sự chua xót.
Anh nhìn Thanh Kì, đôi mắt ấy vẫn xinh đẹp và hồn nhiên như ngày nào nhưng bây giờ nó đã không còn thuộc về Vĩ Phong nữa. Tại sao cô lại hỏi những điều này? Cô đang trêu đùa anh à?
Vĩ Phong quay mặt sang hướng khác, trầm giọng trả lời.
"Có lẽ ổn."
Anh không thể trả lời rằng cả hai đang sống cùng nhau rất hạnh phúc vì đó không phải sự thật. Làm sao cả hai có thể hạnh phúc cùng nhau trong khi cả hai một người cảm xúc vẫn rất mông lung còn một người thì kiên quyết muốn rời khỏi.
Thanh Kì tất nhiên nhận ra được rằng cuộc sống hôn nhân của anh có vấn đề. Cô luôn cho rằng cuộc hôn nhân của Vĩ Phong và Thiên Di chính là do bị ép buộc. Nhưng sự tình bên trong thì Thanh Kì lại chẳng rõ.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi suy nghĩ thông suốt thì quyết định nói ra những lời mà hôm nay bản thân muốn nói.
"Liệu chúng ta có thể quay lại như lúc trước được không?"
Thanh Kì và Vĩ Phong mắt chạm mắt, cô biết rằng đôi mắt của mình chính là thứ mà anh yêu thích nhất.
Vĩ Phong hơi trơ người, thoáng chốc chẳng biết nên trả lời như thế nào. Đây là cảnh tượng mà mấy năm về trước anh luôn nhớ về, Vĩ Phong luôn mong chờ Thanh Kì. Nhưng khi ước muốn ở ngay trước mặt thì cảm xúc của anh đã không còn vẹn nguyên như lúc trước nữa.
"Xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy khó xử, em biết yêu cầu của mình là không đúng nhưng sau một thời gian em đã nhận ra được rằng bản thân không thể nào quên được anh." Thanh Kì đan hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn, cô cười nhẹ, thanh âm vang lên nghe thật đáng thương.
Trước mặt là người trước kia mình từng yêu thương hết mực thử hỏi ai mà chẳng đọng lòng kia chứ! Vĩ Phong tuy là một người xét về mọi mặt đều hoàn hảo nhưng anh cũng là đàn ông, Thanh Kì khiến anh nhớ về những ngày tháng hạnh phúc năm đó, khung cảnh lúc này cũng thật hoài niệm. Nhưng cũng thật đáng tiếc, bây giờ Vĩ Phong là người sống cho hiện tại và cả tương lai.
"Chúng ta không thể trở lại như trước kia được nữa." Sắc mặt Vĩ Phong trở nên vô cảm, anh lạnh lùng từ chối.
"Tại sao?" Thanh Kì ngạc nhiên, cô tròn mắt hỏi, phản ứng có phần kích động. Bởi vì cô nghĩ rằng Vĩ Phong nhất định sẽ đọng lòng khi mình tỏ ra yếu đuối đáng thương như vậy.
"Tôi đã kết hôn, em biết điều đó mà." Anh đáp lời đồng thời khẳng định bản thân đã có chủ.
Thanh Kì hơi nhếch môi, hoá ra đó chính là lý do. Là do Lâm Thiên Di, chính cô ta đã giành lấy Vĩ Phong của cô.
"Tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Tạm biệt." Nói rồi anh đứng dậy, quay mặt bước đi mà chẳng thèm nhìn lại Thanh Kì lần nào nữa.
Kể từ lúc anh quay đi, trong lòng Thanh Kì đã dậy lên một cảm giác muốn giành lấy những gì vốn thuộc về mình. Và đó chính là Vĩ Phong.
Còn đối với Vĩ Phong, anh thật sự đã làm rõ được phần nào suy nghĩ của bản thân. Nếu cứ tiếp tục do dự chần chừ, anh sẽ đánh mất những thứ mà mình đang có.
[...]
"Thích chứ?" Anh hỏi.
Vĩ Phong cảm thấy nhịp tim như đang đập nhanh hơn khi nhìn vào gương mặt tràn đầy niềm hạnh phúc của cô.
Thiên Di quay sang nhìn anh gật đầu liên tục tỏ ra vô cùng mãn nguyện. Cô không thể ngờ được nơi mà Vĩ Phong đưa cô đến chính là cánh đồng hoa rực rỡ này.
Sắc tím của cẩm tú cầu như hoà quyện với bầu trời, cảnh vật xung quanh. Mảnh đất trồng đầy hoa, phía trước mặt chính là mặt sông êm đềm. Tất cả tạo nên một cảm giác thật yên bình.
"Thích lắm!" Cô cười tươi mà đáp.
"Em thích là tốt rồi."
Chất giọng trầm khàn ấm áp khiến Vĩ Phong trông lại càng cuống hút. Ánh mắt của anh không chỉ dõi theo mỗi Thiên Di mà đang nhìn tất cả cảnh vật xung quanh.
Thiên Di lấy điện thoại lưu lại tất cả những hình ảnh đẹp đẽ này. Từng bức hình đều được chụp rất tùy hứng vì cô cũng chẳng có khiếu chụp ảnh.
Đưa máy chụp một lượt khung cảnh và cả những bông hoa. Rồi nó dừng lại khi đã tìm được đối tượng tiếp theo.
Cách!
Kỉ niệm đối với cô là thứ rất đáng được lưu giữ, không chỉ là cảnh vật hay những bông hoa mà còn có cả con người tạo nên những kỉ niệm nữa.
Gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen láy thẩn thờ ngước nhìn về khoảng không vô định. Anh chính là người đàn ông có vẻ đẹp hoàn mĩ nhất mà cô từng gặp được.
Lưu lại tấm ảnh này, sau này khi đã rời khỏi Vĩ Phong cô sẽ nhìn lại và mỉm cười mãn nguyện vì bản thân cũng đã từng trải qua những giây phút đẹp đẽ khi ở cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.