Chương 109
Khánh Vi
22/02/2021
Ngày hôm sau.
Thiên Di và Vĩ Phong ngồi dùng bữa sáng cùng nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Chẳng giống với những gì cô tưởng tượng. Thiên Di nghĩ rằng sau ngày hôm đó Vĩ Phong và cô sẽ trở nên ngại ngùng mỗi khi chạm mặt nhau. Nhưng như vầy cũng tốt, anh không ngại thì việc gì cô phải ngại chứ!
Vĩ Phong đặt muỗng đũa xuống, anh đột nhiên lên tiếng.
"Hôm nay mẹ nói sẽ đến thăm em."
"Mẹ tôi hay mẹ anh?" Thiên Di vẫn không quên ăn sáng, vừa ăn vừa hỏi.
Vĩ Phong cau mày, người con gái này khi ở nhà chẳng có chút ý tứ nào cả.
"Mẹ tôi." Anh đáp.
"Vậy à, tôi biết rồi lát nữa sẽ chuẩn bị tiếp đoán bà ấy." Cô gật đầu.
[...]
Công việc ở Lục thị trở nên bận bịu hơn hẳn, có lẽ là do sắp bước sang năm mới nên đơn đặt hàng trở nên nhiều hơn và còn phải bắt tay vào để chuẩn bị cho sản phẩm tiếp theo của chuỗi dự án Hoàng Kim.
Tất cả mọi người đều đến sớm hơn một tiếng so với giờ làm chính thức để sắp xếp và chuẩn bị thật kĩ lưỡng.
Vĩ Phong và Văn Nguyên cũng không phải ngoại lệ. Hai người họ cũng bắt đầu vào trạng thái tập trung vào công việc từ rất sớm.
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa truyền vào.
"Vào đi." Vĩ Phong lên tiếng.
Người bước vào không ai khác là Văn Nguyên. Không giống như mọi hôm, anh không đến để tán nhảm hay than vãn nữa mà là đến để trao đổi với Vĩ Phong về một chuyện quan trọng.
"Cậu đã xem tin tức hay chưa?" Sắc mặt anh vô cùng nghiêm trọng.
"Có chuyện gì sao?" Khi nhận thấy thần sắc của Văn Nguyên, Vĩ Phong mới rời mắt khỏi những tập hồ sơ mà trầm giọng hỏi.
"Lúc nãy tôi mới đọc được một bài báo."
"Trên đó viết gì?" Anh cảm thấy khá tò mò.
"Một chiếc xe bán tải lao thẳng vào lan can bảo vệ ở cầu X gây ra một tai nạn lớn. Chiếc xe đâm vào nhiều xe cộ đang lưu thông và lao thẳng xuống mặt nước. Khi cảnh sát cho người xuống nước tìm kiếm chủ nhân của chiếc xe đó thì lại không thấy đâu." Văn Nguyên bắt đầu kể lại.
Vĩ Phong hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ sau đó lên tiếng.
"Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta?"
"Nếu chỉ có như vậy thì tôi đến đây kể cho cậu làm gì. Điểm mấu chốt chính là tên tài xế đã biến mất kia chính là người quen của chúng ta đó!" Văn Nguyên nhăn mặt mà nói.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên nghiêm trọng hẳn ra.
"Là ai?" Khi nghe Văn Nguyên nói như vậy, Vĩ Phong cũng bắt đầu ngờ ngợ ra điều gì đó. Nhưng anh vẫn chưa tin mà tiếp tục hỏi lại.
Văn Nguyên nói với giọng gấp gáp, ngữ khí và nét mặt biểu thị sự lo lắng tột độ.
"Chính là Thẩm Tư Thành đó!"
[...]
Thiên Di lên lầu thay ra một bộ quần áo thật đàng hoàng để lát nữa gặp mẹ chồng. Nhìn vào tủ quần áo của mình hiện tại cô chợt phát hiện ra chẳng có lấy một bộ nào phù hợp cả. Lúc trước khi vừa trở về nhà từ bệnh viện Thiên đã gom tất cả những bộ quần áo nhã nhặn dịu dàng vứt ở xó xỉnh nào đó mất rồi. Thôi thì cứ chọn bừa một bộ vậy. Dù gì người mẹ chồng này của cô cũng rất dễ tính chắc chắn bà ấy sẽ không phàn nàn gì về Thiên Di.
Nhìn ngắm bản thân trong gương một chút, Thiên Di cảm thấy chiếc váy này không tệ chút nào.
Không biết hôm nay vì sao Lục phu nhân lại đến gặp cô. Có chuyện gì quan trọng sao?
Tiếng gõ cửa vang lên theo sau là giọng nói của cô giúp việc Tiểu Loan.
"Lục phu nhân đã đến rồi ạ."
Thiên Di chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi mở cửa đi xuống lầu.
Thanh Thanh đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám bạc ở phía dưới. Tư thế ngồi thẳng lưng toát lên vẻ cao quý sang trọng.
"Mẹ." Thiên Di mỉm cười đi đến ngồi bên cạnh bà, ngữ khí vô cùng vui vẻ.
"Con gái." Bà cũng nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy Thiên Di.
Cô đích thân rót cho mẹ chồng một tách trà rồi mời bà. Thanh Thanh nhận lấy sau đó mở lời trước.
"Lâu rồi không gặp, con gái vẫn khoẻ chứ?"
"Rất khoẻ ạ." Thiên Di đáp.
"Hai vợ chồng sống chung có hoà thuận không?" Lục phu nhân lo lắng hỏi. Trước kia cô phải khổ sở khi sống cùng Vĩ Phong thế nào, có lẽ bà cũng hiểu khá rõ.
Thiên Di hơi ấp úng nhưng rồi cũng lên tiếng trả lời.
"Vẫn rất ổn mẹ ạ."
Thanh Thanh mỉm cười hài lòng.
"Được như vậy thì tốt rồi."
Bà tiếp tục.
"Sở dĩ hôm nay mẹ đến đây là muốn nói với con một chuyện..." Lần này đến lượt Lục phu nhân ấp úng.
Bình thường bà là một người rất hoạt ngôn, nói chuyện lưu loát nhưng sao hôm nay lại trông có vẻ ngập ngừng.
"Là chuyện gì vậy mẹ?" Cô vô cùng tò mò.
"Quá trình điều trị đã có tiến triển gì hay chưa?"
Thanh Thanh đang đề cập đến việc phục hồi kí ức của Thiên Di. Trước kia bà dặn dò rất nhiều chuyện quan trọng với cô. Đặc biệt là về việc chuyển nhượng cổ phần Lục thị cho Thiên Di nắm giữ.
"Bác sĩ bảo rằng não bộ đang dần hồi phục." Thiên Di trả lời, ánh mắt ánh lên tia vui mừng.
"Vậy à..."
Trái lại với cô, nét mặt của bà trở nên nặng nề. Tiếng thở dài vang lên trong vô thức.
Thanh Thanh phải làm sao đây? Bà có nên nói cho Thiên Di biết hay không?
Cô quan sát nét mặt của bà một hồi, có cảm giác thái độ của Lục phu nhân chẳng giống với mọi khi chút nào.
"Mẹ bị sao vậy? Cảm thấy không khoẻ chổ nào sao?" Thiên Di lo lắng nhìn Thanh Thanh.
Lục phu nhân nhanh chóng định thần, bà cười gượng gạo rồi đáp.
"Ờ...mẹ không sao."
Dường như bà cũng đã có được quyết định của mình. Thanh Thanh quyết định sẽ giúp Thiên Di một tay để những mảnh ghép kí ức của cô mau chóng được khôi phục.
Bà nắm lấy tay Thiên Di, giọng nói vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Thiên Di và Vĩ Phong ngồi dùng bữa sáng cùng nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Chẳng giống với những gì cô tưởng tượng. Thiên Di nghĩ rằng sau ngày hôm đó Vĩ Phong và cô sẽ trở nên ngại ngùng mỗi khi chạm mặt nhau. Nhưng như vầy cũng tốt, anh không ngại thì việc gì cô phải ngại chứ!
Vĩ Phong đặt muỗng đũa xuống, anh đột nhiên lên tiếng.
"Hôm nay mẹ nói sẽ đến thăm em."
"Mẹ tôi hay mẹ anh?" Thiên Di vẫn không quên ăn sáng, vừa ăn vừa hỏi.
Vĩ Phong cau mày, người con gái này khi ở nhà chẳng có chút ý tứ nào cả.
"Mẹ tôi." Anh đáp.
"Vậy à, tôi biết rồi lát nữa sẽ chuẩn bị tiếp đoán bà ấy." Cô gật đầu.
[...]
Công việc ở Lục thị trở nên bận bịu hơn hẳn, có lẽ là do sắp bước sang năm mới nên đơn đặt hàng trở nên nhiều hơn và còn phải bắt tay vào để chuẩn bị cho sản phẩm tiếp theo của chuỗi dự án Hoàng Kim.
Tất cả mọi người đều đến sớm hơn một tiếng so với giờ làm chính thức để sắp xếp và chuẩn bị thật kĩ lưỡng.
Vĩ Phong và Văn Nguyên cũng không phải ngoại lệ. Hai người họ cũng bắt đầu vào trạng thái tập trung vào công việc từ rất sớm.
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa truyền vào.
"Vào đi." Vĩ Phong lên tiếng.
Người bước vào không ai khác là Văn Nguyên. Không giống như mọi hôm, anh không đến để tán nhảm hay than vãn nữa mà là đến để trao đổi với Vĩ Phong về một chuyện quan trọng.
"Cậu đã xem tin tức hay chưa?" Sắc mặt anh vô cùng nghiêm trọng.
"Có chuyện gì sao?" Khi nhận thấy thần sắc của Văn Nguyên, Vĩ Phong mới rời mắt khỏi những tập hồ sơ mà trầm giọng hỏi.
"Lúc nãy tôi mới đọc được một bài báo."
"Trên đó viết gì?" Anh cảm thấy khá tò mò.
"Một chiếc xe bán tải lao thẳng vào lan can bảo vệ ở cầu X gây ra một tai nạn lớn. Chiếc xe đâm vào nhiều xe cộ đang lưu thông và lao thẳng xuống mặt nước. Khi cảnh sát cho người xuống nước tìm kiếm chủ nhân của chiếc xe đó thì lại không thấy đâu." Văn Nguyên bắt đầu kể lại.
Vĩ Phong hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ sau đó lên tiếng.
"Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta?"
"Nếu chỉ có như vậy thì tôi đến đây kể cho cậu làm gì. Điểm mấu chốt chính là tên tài xế đã biến mất kia chính là người quen của chúng ta đó!" Văn Nguyên nhăn mặt mà nói.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên nghiêm trọng hẳn ra.
"Là ai?" Khi nghe Văn Nguyên nói như vậy, Vĩ Phong cũng bắt đầu ngờ ngợ ra điều gì đó. Nhưng anh vẫn chưa tin mà tiếp tục hỏi lại.
Văn Nguyên nói với giọng gấp gáp, ngữ khí và nét mặt biểu thị sự lo lắng tột độ.
"Chính là Thẩm Tư Thành đó!"
[...]
Thiên Di lên lầu thay ra một bộ quần áo thật đàng hoàng để lát nữa gặp mẹ chồng. Nhìn vào tủ quần áo của mình hiện tại cô chợt phát hiện ra chẳng có lấy một bộ nào phù hợp cả. Lúc trước khi vừa trở về nhà từ bệnh viện Thiên đã gom tất cả những bộ quần áo nhã nhặn dịu dàng vứt ở xó xỉnh nào đó mất rồi. Thôi thì cứ chọn bừa một bộ vậy. Dù gì người mẹ chồng này của cô cũng rất dễ tính chắc chắn bà ấy sẽ không phàn nàn gì về Thiên Di.
Nhìn ngắm bản thân trong gương một chút, Thiên Di cảm thấy chiếc váy này không tệ chút nào.
Không biết hôm nay vì sao Lục phu nhân lại đến gặp cô. Có chuyện gì quan trọng sao?
Tiếng gõ cửa vang lên theo sau là giọng nói của cô giúp việc Tiểu Loan.
"Lục phu nhân đã đến rồi ạ."
Thiên Di chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi mở cửa đi xuống lầu.
Thanh Thanh đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám bạc ở phía dưới. Tư thế ngồi thẳng lưng toát lên vẻ cao quý sang trọng.
"Mẹ." Thiên Di mỉm cười đi đến ngồi bên cạnh bà, ngữ khí vô cùng vui vẻ.
"Con gái." Bà cũng nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy Thiên Di.
Cô đích thân rót cho mẹ chồng một tách trà rồi mời bà. Thanh Thanh nhận lấy sau đó mở lời trước.
"Lâu rồi không gặp, con gái vẫn khoẻ chứ?"
"Rất khoẻ ạ." Thiên Di đáp.
"Hai vợ chồng sống chung có hoà thuận không?" Lục phu nhân lo lắng hỏi. Trước kia cô phải khổ sở khi sống cùng Vĩ Phong thế nào, có lẽ bà cũng hiểu khá rõ.
Thiên Di hơi ấp úng nhưng rồi cũng lên tiếng trả lời.
"Vẫn rất ổn mẹ ạ."
Thanh Thanh mỉm cười hài lòng.
"Được như vậy thì tốt rồi."
Bà tiếp tục.
"Sở dĩ hôm nay mẹ đến đây là muốn nói với con một chuyện..." Lần này đến lượt Lục phu nhân ấp úng.
Bình thường bà là một người rất hoạt ngôn, nói chuyện lưu loát nhưng sao hôm nay lại trông có vẻ ngập ngừng.
"Là chuyện gì vậy mẹ?" Cô vô cùng tò mò.
"Quá trình điều trị đã có tiến triển gì hay chưa?"
Thanh Thanh đang đề cập đến việc phục hồi kí ức của Thiên Di. Trước kia bà dặn dò rất nhiều chuyện quan trọng với cô. Đặc biệt là về việc chuyển nhượng cổ phần Lục thị cho Thiên Di nắm giữ.
"Bác sĩ bảo rằng não bộ đang dần hồi phục." Thiên Di trả lời, ánh mắt ánh lên tia vui mừng.
"Vậy à..."
Trái lại với cô, nét mặt của bà trở nên nặng nề. Tiếng thở dài vang lên trong vô thức.
Thanh Thanh phải làm sao đây? Bà có nên nói cho Thiên Di biết hay không?
Cô quan sát nét mặt của bà một hồi, có cảm giác thái độ của Lục phu nhân chẳng giống với mọi khi chút nào.
"Mẹ bị sao vậy? Cảm thấy không khoẻ chổ nào sao?" Thiên Di lo lắng nhìn Thanh Thanh.
Lục phu nhân nhanh chóng định thần, bà cười gượng gạo rồi đáp.
"Ờ...mẹ không sao."
Dường như bà cũng đã có được quyết định của mình. Thanh Thanh quyết định sẽ giúp Thiên Di một tay để những mảnh ghép kí ức của cô mau chóng được khôi phục.
Bà nắm lấy tay Thiên Di, giọng nói vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.