Chương 114
Khánh Vi
01/03/2021
Một ngày với những thông tin thật bất ngờ liên tục kéo đến. Bây giờ
mặt trời đã lặn mất, chút ánh nắng hoàng hôn cuối cùng cũng đã tắt hẳn.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Hơi lạnh của màn đêm như xuyên vào từng lớp da thớ thịt. Thiên Di vẫn bần thần ngồi ở đó, cô chẳng hề cử động,
ánh mắt nhìn đến một nơi xa xăm nào đó. Từ khi được bác sĩ chuẩn đoán
rằng kí ức đang từ từ đuợc khôi phục, Thiên Di thường xuyên trở nên bần
thần như vậy. Giống như một kẻ ngốc chẳng màng đến mọi thứ xung quanh
vậy.
"Thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân à!"
Tiểu Loan cứ liên tục gọi Thiên Di nhưng mãi chẳng thấy cô đáp lời. Thế là Tiểu Loan đành phải lay người Thiên Di.
Cô hơi giật mình sau đó cũng nhanh chóng định thần trở lại.
"Có chuyện gì sao?" Thiên Di hỏi.
"Mặt trời cũng đã lặn mất rồi, thiếu phu nhân còn định ngồi đây đến bao giờ? Không khéo để bị nhiễm lạnh sẽ tổn hại đến sức khoẻ." Tiểu Loan nhẹ giọng trả lời.
Thiên Di khẽ gật đầu, cô đứng dậy quay người bước vào trong, trước khi rời khỏi còn không quên hướng đôi mắt đen lấp lánh của mình lên bầu trời trên kia.
Black Sky có lẽ cũng được Vĩ Phong lấy cảm hứng giống như vầy, một bầu trời đêm thật huyền bí khiến cho ánh mắt của ta khó lòng mà rời khỏi. Có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm hơn là thấu hiểu...
Khi vừa quay lưng bước vào trong nhà thì ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe nghe thật quen thuộc. Không cần nhìn Thiên Di cũng biết được người đó là ai nhưng sao hôm nay Vĩ Phong lại về sớm đến vậy? Không phải anh bảo rằng công việc ở Lục thị dạo này đang rất bận bịu hay sao?
Bước xuống xe, dáng người cao ráo nổi bật, bộ vest đen càng làm tôn lên vẻ nam tính vốn có của anh.
Cà vạt đã được nới lỏng, cúc áo cũng đã được mở một cúc. Trông anh có phần hơi mệt mỏi hơn mọi ngày.
Bắt gặp Thiên Di vẫn còn đứng ở ngoài vườn và đang nhìn mình, anh hơi cau mày rồi lên tiếng bảo với cô.
"Tối rồi em còn ra đây làm gì? Không sợ bị cảm lạnh sao?" Ngữ khí của anh có chút khó chịu.
"Tôi đang đi vào đây." Thiên Di bĩu môi, có cần thiết phải nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó không chứ!
Nói rồi cô quay ngoắt vào bên trong, cứ thế mà đi thẳng lên trên phòng.
Đúng là ngồi ở bên ngoài từ lúc chiều đến bây giờ đúng là cảm thấy như nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống vậy.
Thiên Di quyết định ngâm mình trong bồn nước nóng một lúc để giải toả hết sự căng thẳng.
Cô đang có chuyện muốn bàn với Vĩ Phong nhưng Thiên Di cá chắc rằng anh sẽ từ chối. Cô muốn được trở thành một nhà thiết kế thời trang, đó là ước mơ từ thuở còn bé. Nhưng sau khi lấy chồng thì mong muốn đó giống như được Thiên Di năm hai mươi lăm tuổi gói lại rồi cất gọn vào trong ngăn tủ vậy. Điều gì lại khiến cho cô của năm đó có thể bỏ hết tất cả để ở bên cạnh anh kia chứ?
Tiếng thở dài cất lên, Thiên Di rời khỏi bồn nước ấm nóng. Gương mặt trở nên ửng hồng do nhiệt độ hơi nước bốc lên, trên người vẫn thoang thoảng mùi hương lavender dìu dịu.
Thôi thì tạm gác suy nghĩ trở thành nhà thiết kế qua một bên vậy. Đợi lúc thích hợp cô sẽ bàn bạc chuyện này với Vĩ Phong sau.
Thiên Di bước ra khỏi phòng tắm. Cô diện một chiếc áo len cổ lọ màu hồng nhạt, phía dưới mặt chiếc quần jeans ngắn. Trông vừa mềm mại lại còn đáng yêu.
Bây giờ cô đang nghĩ xem mình có nên xuống dưới hay không bởi vì cô sợ bản thân sẽ lại đỏ mặt khi gặp phải anh.
Lần đó khi Vĩ Phong thổ lộ với Thiên Di, tim cô run lên từng nhịp lại còn oà khóc trước mặt anh. Đúng thật là xấu hổ chết đi được!
Cô đứng đối diện cánh cửa chần chừ mãi. Bây giờ Thiên Di bắt đầu giở trò đoán xem Vĩ Phong đang làm gì.
Chắc là giờ này anh vẫn đang dùng bữa tối hoặc là đang làm gì đó ở đươi nhà.
Do dự một hồi thì cô quyết định mở cửa phòng ra rồi lấy hết can đảm mà đi thẳng xuống dưới nhà. Thiên Di không muốn Vĩ Phong nghĩ rằng mình đang tránh mặt anh.
Phòng khách không một bóng người, chiếc sofa màu xám bạc hôm nay đem lại cảm giác trống trải đến kì lạ.
Thông thường vào giờ này mỗi tối Thiên Di sẽ xem tivi ở đây còn Vĩ Phong thì sẽ ngồi bên cạnh làm một số việc gì đó của anh. Lúc ấy cô luôn thắc mắc rằng tại sau anh lại ngồi ở đó, không phải tiếng của tivi rất ồn ào sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của anh hay sao?
Nhưng Thiên Di đâu biết được rằng nó hoàn toàn ngược lại với những gì mà cô tưởng. Thỉnh thoảng đôi bàn tay to lớn của anh sẽ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô. Làm như vậy khiến Vĩ Phong cảm thấy rất dễ chịu.
Trong phòng khách không có vậy chắc anh đang dùng bữa ở phòng ăn. Nghĩ lại thì cô vẫn chưa ăn tối, có lẽ là nên đi vào mà cùng dùng bữa với anh.
Thiên Di rón rén bước từng bước nhẹ tênh đến phòng ăn. Thật chẳng hiểu vì sao cô lại làm vậy, cứ như một chú mèo đang rình rập chủ nhân của nó vậy.
Nhưng phòng ăn cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Chỉ có mấy cô giúp việc là đang dọn dẹp.
"Thiếu phu nhân, cô muốn dùng bữa tối không ạ? Tôi sẽ mang ra ngay." Giúp việc cúi đầu bảo với Thiên Di.
Lúc này ánh mắt cô vẫn còn đang ngơ ngác. Vĩ Phong cũng không có ở phòng ăn, lúc nãy đi ngang qua thư phòng của anh cũng không thấy sáng đèn.
"Vĩ Phong đã ăn tối chưa?" Thiên Di trầm giọng hỏi.
"Từ nãy đến giờ khi trở về nhà thiếu gia cũng đi thẳng một mạch lên phòng sau đó thì cũng không đi xuống nữa ạ." Giúp việc đáp.
Từ khi nào việc gặp anh mỗi tối cũng hoà làm một với nhịp sống hằng ngày của cô?
Rốt cuộc là Vĩ Phong đang bị gì vậy? Anh cố ý tránh mặt cô đó sao?
"Thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân à!"
Tiểu Loan cứ liên tục gọi Thiên Di nhưng mãi chẳng thấy cô đáp lời. Thế là Tiểu Loan đành phải lay người Thiên Di.
Cô hơi giật mình sau đó cũng nhanh chóng định thần trở lại.
"Có chuyện gì sao?" Thiên Di hỏi.
"Mặt trời cũng đã lặn mất rồi, thiếu phu nhân còn định ngồi đây đến bao giờ? Không khéo để bị nhiễm lạnh sẽ tổn hại đến sức khoẻ." Tiểu Loan nhẹ giọng trả lời.
Thiên Di khẽ gật đầu, cô đứng dậy quay người bước vào trong, trước khi rời khỏi còn không quên hướng đôi mắt đen lấp lánh của mình lên bầu trời trên kia.
Black Sky có lẽ cũng được Vĩ Phong lấy cảm hứng giống như vầy, một bầu trời đêm thật huyền bí khiến cho ánh mắt của ta khó lòng mà rời khỏi. Có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm hơn là thấu hiểu...
Khi vừa quay lưng bước vào trong nhà thì ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe nghe thật quen thuộc. Không cần nhìn Thiên Di cũng biết được người đó là ai nhưng sao hôm nay Vĩ Phong lại về sớm đến vậy? Không phải anh bảo rằng công việc ở Lục thị dạo này đang rất bận bịu hay sao?
Bước xuống xe, dáng người cao ráo nổi bật, bộ vest đen càng làm tôn lên vẻ nam tính vốn có của anh.
Cà vạt đã được nới lỏng, cúc áo cũng đã được mở một cúc. Trông anh có phần hơi mệt mỏi hơn mọi ngày.
Bắt gặp Thiên Di vẫn còn đứng ở ngoài vườn và đang nhìn mình, anh hơi cau mày rồi lên tiếng bảo với cô.
"Tối rồi em còn ra đây làm gì? Không sợ bị cảm lạnh sao?" Ngữ khí của anh có chút khó chịu.
"Tôi đang đi vào đây." Thiên Di bĩu môi, có cần thiết phải nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó không chứ!
Nói rồi cô quay ngoắt vào bên trong, cứ thế mà đi thẳng lên trên phòng.
Đúng là ngồi ở bên ngoài từ lúc chiều đến bây giờ đúng là cảm thấy như nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống vậy.
Thiên Di quyết định ngâm mình trong bồn nước nóng một lúc để giải toả hết sự căng thẳng.
Cô đang có chuyện muốn bàn với Vĩ Phong nhưng Thiên Di cá chắc rằng anh sẽ từ chối. Cô muốn được trở thành một nhà thiết kế thời trang, đó là ước mơ từ thuở còn bé. Nhưng sau khi lấy chồng thì mong muốn đó giống như được Thiên Di năm hai mươi lăm tuổi gói lại rồi cất gọn vào trong ngăn tủ vậy. Điều gì lại khiến cho cô của năm đó có thể bỏ hết tất cả để ở bên cạnh anh kia chứ?
Tiếng thở dài cất lên, Thiên Di rời khỏi bồn nước ấm nóng. Gương mặt trở nên ửng hồng do nhiệt độ hơi nước bốc lên, trên người vẫn thoang thoảng mùi hương lavender dìu dịu.
Thôi thì tạm gác suy nghĩ trở thành nhà thiết kế qua một bên vậy. Đợi lúc thích hợp cô sẽ bàn bạc chuyện này với Vĩ Phong sau.
Thiên Di bước ra khỏi phòng tắm. Cô diện một chiếc áo len cổ lọ màu hồng nhạt, phía dưới mặt chiếc quần jeans ngắn. Trông vừa mềm mại lại còn đáng yêu.
Bây giờ cô đang nghĩ xem mình có nên xuống dưới hay không bởi vì cô sợ bản thân sẽ lại đỏ mặt khi gặp phải anh.
Lần đó khi Vĩ Phong thổ lộ với Thiên Di, tim cô run lên từng nhịp lại còn oà khóc trước mặt anh. Đúng thật là xấu hổ chết đi được!
Cô đứng đối diện cánh cửa chần chừ mãi. Bây giờ Thiên Di bắt đầu giở trò đoán xem Vĩ Phong đang làm gì.
Chắc là giờ này anh vẫn đang dùng bữa tối hoặc là đang làm gì đó ở đươi nhà.
Do dự một hồi thì cô quyết định mở cửa phòng ra rồi lấy hết can đảm mà đi thẳng xuống dưới nhà. Thiên Di không muốn Vĩ Phong nghĩ rằng mình đang tránh mặt anh.
Phòng khách không một bóng người, chiếc sofa màu xám bạc hôm nay đem lại cảm giác trống trải đến kì lạ.
Thông thường vào giờ này mỗi tối Thiên Di sẽ xem tivi ở đây còn Vĩ Phong thì sẽ ngồi bên cạnh làm một số việc gì đó của anh. Lúc ấy cô luôn thắc mắc rằng tại sau anh lại ngồi ở đó, không phải tiếng của tivi rất ồn ào sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của anh hay sao?
Nhưng Thiên Di đâu biết được rằng nó hoàn toàn ngược lại với những gì mà cô tưởng. Thỉnh thoảng đôi bàn tay to lớn của anh sẽ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô. Làm như vậy khiến Vĩ Phong cảm thấy rất dễ chịu.
Trong phòng khách không có vậy chắc anh đang dùng bữa ở phòng ăn. Nghĩ lại thì cô vẫn chưa ăn tối, có lẽ là nên đi vào mà cùng dùng bữa với anh.
Thiên Di rón rén bước từng bước nhẹ tênh đến phòng ăn. Thật chẳng hiểu vì sao cô lại làm vậy, cứ như một chú mèo đang rình rập chủ nhân của nó vậy.
Nhưng phòng ăn cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Chỉ có mấy cô giúp việc là đang dọn dẹp.
"Thiếu phu nhân, cô muốn dùng bữa tối không ạ? Tôi sẽ mang ra ngay." Giúp việc cúi đầu bảo với Thiên Di.
Lúc này ánh mắt cô vẫn còn đang ngơ ngác. Vĩ Phong cũng không có ở phòng ăn, lúc nãy đi ngang qua thư phòng của anh cũng không thấy sáng đèn.
"Vĩ Phong đã ăn tối chưa?" Thiên Di trầm giọng hỏi.
"Từ nãy đến giờ khi trở về nhà thiếu gia cũng đi thẳng một mạch lên phòng sau đó thì cũng không đi xuống nữa ạ." Giúp việc đáp.
Từ khi nào việc gặp anh mỗi tối cũng hoà làm một với nhịp sống hằng ngày của cô?
Rốt cuộc là Vĩ Phong đang bị gì vậy? Anh cố ý tránh mặt cô đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.