Chương 117
Khánh Vi
01/04/2021
Chiếc Ferrari đỏ nổi bật trên đường phố, con đường sạch sẽ nhưng lại
vô cùng vắng vẻ. Có lẽ nơi đây nằm ngoài ngoại ô thành phố nên chẳng mấy khi có xe qua lại.
Khải Hoàng lái xe trong tư thế ung dung nhưng thực chất đầu óc lại đang vô cùng rối bời.
Đã bao lâu rồi anh và người đó không gặp mặt nhỉ? Có lẽ là từ khi cha của Khải Hoàng qua đời.
Con đường hoang vắng cộng thêm sự lạnh lẽo của mùa đông khiến cho không gian như đang chùng xuống mất một nhịp.
Phía trước là một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ điển. Kiến trúc này giống với các quý tộc Anh khi xưa. Đúng là ông ấy vẫn rất yêu thích sự hoài cổ.
Nhìn vào sự khang trang lộng lẫy của căn biệt thự này, khoé môi Khải Hoàng hơi nhếch lên. Xem ra việc làm ăn của Lục thị phát đạt quá nhỉ? Cơ ngơi mà cha anh gây dựng nên đến cuối cùng lại rơi vào tay ông ta.
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng, cánh cửa đã rộng mở từ lúc nào.
Khải Hoàng lái thẳng xe vào bên trong. Lúc nhỏ anh đã từng đến đây không chỉ một mà rất nhiều lần cũng có thể coi là có chút quen thuộc và gợi về kỉ niệm xưa.
Quản gia đứng đó, mái tóc bạc cúi nhẹ người chào anh rồi chỉ chỗ cho Khải Hoàng đậu xe vào đó.
Bước xuống xe, anh chỉnh đốn trang phục của mình một chút rồi đưa mắt quét một lượt nơi đây. Chẳng thay đổi gì mấy, vẫn rất giống với lần cuối cùng anh đến đây.
"Hứa tổng, Lục lão gia đang chờ cậu ngoài kia." Quản gia lên tiếng.
Anh gật đầu rồi sải bước tiến về phía trước. Khải Hoàng biết thừa Lục Vĩ Đình đang ngồi ở đâu và đang làm gì.
Vị quản gia già nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt chứa đựng sự chua xót. Tại sao quan hệ giữa anh và Vĩ Phong lại trở nên tồi tệ như vậy chứ?
Đi qua chiếc cầu làm bằng đá này rồi rẽ trái sẽ thấy được nơi mà Lục lão gia thường ngồi đánh cờ thưởng hoa. Vườn cây kiểng xanh mướt được chăm sóc một cách thật kĩ lưỡng. Quan cảnh nơi đây thật đáng để chiêm ngưỡng và thưởng thức nhưng bây giờ Khải Hoàng lại chẳng mấy để tâm đến những thứ đó. Anh chỉ muốn biết tại sao ông ta lại gọi mình đến đây?
Một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn vào bàn cờ vẫn đang chơi dỡ, thỉnh thoảng hơi liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên tay.
"Lục lão gia lại chơi cờ một mình đấy à?" Khải Hoàng từ xa đã cất giọng, lời nói lẫn ngữ khí chẳng mang chút sắc thái biểu cảm nào. Chỉ là thuận miệng thốt ra.
Lục Vĩ Đình xem lại đồng hồ một lần nữa, ông cười nhẹ.
"Còn con từ trước đến giờ vẫn chẳng bao giờ đến muộn."
Khải Hoàng đã đứng trước mặt Vĩ Đình, sau đó cậu kéo ghế ngồi xuống phía đối diện ông.
"Muốn đánh một ván không cậu trai trẻ?" Ông dùng chất giọng trầm ổn mà hỏi anh.
"Không đâu, tôi chẳng bao giờ có thể đánh cờ thắng ngài cả." Khải Hoàng xua tay từ chối, anh cũng biết được rằng ông ta cũng không gọi mình đến đây chỉ là đơn giản đánh một ván cờ.
"Cha của con trước kia cũng chẳng bao giờ chịu chơi cùng với ta. Bây giờ đến cơ hội gặp nhau bọn ta cũng không thể nữa rồi." Vĩ Đình cười khổ khi nhắc lại chuyện năm xưa.
Khải Hoàng nghe tới đây, hàng lông mày chau lại trông rất khó coi, anh cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân để không nói ra những lời ngu ngốc trước mặt ông ta.
"Không phải chính Lục lão gia đây đã giúp một tay để tiễn ông ấy lên đường nhanh hơn à?" Anh nhếch môi, ánh mắt nhìn đăm đăm vào Vĩ Đình như muốn bắt ông phải trả giá cho những gì mình gây ra.
Quân cờ cầm trên tay ung dung đặt xuống bàn, thái độ từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh và vững vàng. Bây giờ có thể biết được tại sao Vĩ Phong lại có tính cách như vậy ở Lục thị, một phần là do thừa hưởng từ khả năng của cha mình.
Chuyện về sự sụp đổ của cha Khải Hoàng chắc chắn ông đã giải thích với anh rất nhiều lần nhưng anh tuyệt đối không muốn nghe mà tự mình ôm mối hận vào trong lòng.
"Suy nghĩ của con tất nhiên ta không thể nào quản được. Ta gọi con đến đây là chỉ muốn xem dạo này con sống thế nào rồi." Vĩ Đình nói.
"Lục lão gia chắc hẳn phải là người biết rõ nhất mới đúng chứ, không phải mấy năm nay ông luôn âm thầm cho người theo dõi tôi sao?" Khải Hoàng cười cười.
"Quả không hổ danh là con trai của Hứa Viễn, khả năng quan sát tình hình rất tốt." Ông khen ngợi.
Hết sự khó chịu này đến sự khó chịu khác ập đến, Khải Hoàng không thể kiên nhẫn thêm được nữa mà thốt lên.
"Ở đây người không xứng đáng để nhắc đến cha tôi chính là ông! Xin ông đừng dùng những câu từ hoài niệm ấy để nhắc về cha tôi nữa!" Thanh âm mang theo rất nhiều sự hận thù mà anh chôn vùi xuống bấy lâu nay. Vùi xuống không có nghĩa là anh sẽ quên nó, không bao giờ!
"Đến cả bản tính nóng nảy cũng rất giống."
Đứng trước thái độ giận dữ của Khải Hoàng, Lục Vĩ Đình chỉ chậm rãi nói thêm một câu. Nét mặt vẫn không hề có chút gì gọi là dao động.
Khải Hoàng đập bàn một cái rồi đứng phắt dậy, anh không thể nào ngồi im nhìn ông ta cứ ung dung thế này được nữa. Rồi đây Lục Vĩ Đình nhất định sẽ phải trả giá cho những tội ác mà ông đã gây ra.
"Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nhà họ Hứa chúng tôi!"
Anh khẳng định chắc nịch sau đó không ngồi đây thêm phút giây nào nữa, anh rời khỏi ghế ngồi sau đó bước đi. Vốn dĩ kế hoạch anh vạch ra cần phải đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa để bắt đầu nhưng khi đến đây Khải Hoàng đã quyết định đẩy nhanh tiến độ của nó. Ngày nào còn thấy dáng vẻ dửng dưng của những người nhà họ Lục, ngày ấy cha anh dưới suối vàng sẽ không được yên lòng.
"Nếu con muốn cho ra mắt sản phẩm mới trong thời gian này thì hãy thật cẩn thận. Thị trường đá quý sắp tới đây sẽ có rất nhiều biến chuyển." Giọng nói của Lục Vĩ Đình bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ngữ khí như có thể nhìn thấu được mọi sự trên đời.
Khải Hoàng bây giờ chẳng nghe được bất cứ lời nào lọt tay nữa. Anh vẫn lạnh lùng đi lướt qua nơi Vĩ Đình đang ngồi.
Chiếc Ferrari đã rời khỏi căn biệt thự. Đến lúc này sự bất lực mới hiện rõ trên gương mặt đứng tuổi của Lục Vĩ Đình. Ông thất sự không mong muốn Vĩ Phong và Khải Hoàng lại trở thành đối thủ không đội trời chung như vậy. Mọi chuyện đã đi quá xa, bây giờ muốn cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tận sâu trong thâm tâm Vĩ Đình mong rằng thằng nhóc hiếu động năm nào sẽ không phải đi đến bước đường giống như cha nó lúc trước.
Khải Hoàng lái xe trong tư thế ung dung nhưng thực chất đầu óc lại đang vô cùng rối bời.
Đã bao lâu rồi anh và người đó không gặp mặt nhỉ? Có lẽ là từ khi cha của Khải Hoàng qua đời.
Con đường hoang vắng cộng thêm sự lạnh lẽo của mùa đông khiến cho không gian như đang chùng xuống mất một nhịp.
Phía trước là một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ điển. Kiến trúc này giống với các quý tộc Anh khi xưa. Đúng là ông ấy vẫn rất yêu thích sự hoài cổ.
Nhìn vào sự khang trang lộng lẫy của căn biệt thự này, khoé môi Khải Hoàng hơi nhếch lên. Xem ra việc làm ăn của Lục thị phát đạt quá nhỉ? Cơ ngơi mà cha anh gây dựng nên đến cuối cùng lại rơi vào tay ông ta.
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng, cánh cửa đã rộng mở từ lúc nào.
Khải Hoàng lái thẳng xe vào bên trong. Lúc nhỏ anh đã từng đến đây không chỉ một mà rất nhiều lần cũng có thể coi là có chút quen thuộc và gợi về kỉ niệm xưa.
Quản gia đứng đó, mái tóc bạc cúi nhẹ người chào anh rồi chỉ chỗ cho Khải Hoàng đậu xe vào đó.
Bước xuống xe, anh chỉnh đốn trang phục của mình một chút rồi đưa mắt quét một lượt nơi đây. Chẳng thay đổi gì mấy, vẫn rất giống với lần cuối cùng anh đến đây.
"Hứa tổng, Lục lão gia đang chờ cậu ngoài kia." Quản gia lên tiếng.
Anh gật đầu rồi sải bước tiến về phía trước. Khải Hoàng biết thừa Lục Vĩ Đình đang ngồi ở đâu và đang làm gì.
Vị quản gia già nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt chứa đựng sự chua xót. Tại sao quan hệ giữa anh và Vĩ Phong lại trở nên tồi tệ như vậy chứ?
Đi qua chiếc cầu làm bằng đá này rồi rẽ trái sẽ thấy được nơi mà Lục lão gia thường ngồi đánh cờ thưởng hoa. Vườn cây kiểng xanh mướt được chăm sóc một cách thật kĩ lưỡng. Quan cảnh nơi đây thật đáng để chiêm ngưỡng và thưởng thức nhưng bây giờ Khải Hoàng lại chẳng mấy để tâm đến những thứ đó. Anh chỉ muốn biết tại sao ông ta lại gọi mình đến đây?
Một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn vào bàn cờ vẫn đang chơi dỡ, thỉnh thoảng hơi liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên tay.
"Lục lão gia lại chơi cờ một mình đấy à?" Khải Hoàng từ xa đã cất giọng, lời nói lẫn ngữ khí chẳng mang chút sắc thái biểu cảm nào. Chỉ là thuận miệng thốt ra.
Lục Vĩ Đình xem lại đồng hồ một lần nữa, ông cười nhẹ.
"Còn con từ trước đến giờ vẫn chẳng bao giờ đến muộn."
Khải Hoàng đã đứng trước mặt Vĩ Đình, sau đó cậu kéo ghế ngồi xuống phía đối diện ông.
"Muốn đánh một ván không cậu trai trẻ?" Ông dùng chất giọng trầm ổn mà hỏi anh.
"Không đâu, tôi chẳng bao giờ có thể đánh cờ thắng ngài cả." Khải Hoàng xua tay từ chối, anh cũng biết được rằng ông ta cũng không gọi mình đến đây chỉ là đơn giản đánh một ván cờ.
"Cha của con trước kia cũng chẳng bao giờ chịu chơi cùng với ta. Bây giờ đến cơ hội gặp nhau bọn ta cũng không thể nữa rồi." Vĩ Đình cười khổ khi nhắc lại chuyện năm xưa.
Khải Hoàng nghe tới đây, hàng lông mày chau lại trông rất khó coi, anh cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân để không nói ra những lời ngu ngốc trước mặt ông ta.
"Không phải chính Lục lão gia đây đã giúp một tay để tiễn ông ấy lên đường nhanh hơn à?" Anh nhếch môi, ánh mắt nhìn đăm đăm vào Vĩ Đình như muốn bắt ông phải trả giá cho những gì mình gây ra.
Quân cờ cầm trên tay ung dung đặt xuống bàn, thái độ từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh và vững vàng. Bây giờ có thể biết được tại sao Vĩ Phong lại có tính cách như vậy ở Lục thị, một phần là do thừa hưởng từ khả năng của cha mình.
Chuyện về sự sụp đổ của cha Khải Hoàng chắc chắn ông đã giải thích với anh rất nhiều lần nhưng anh tuyệt đối không muốn nghe mà tự mình ôm mối hận vào trong lòng.
"Suy nghĩ của con tất nhiên ta không thể nào quản được. Ta gọi con đến đây là chỉ muốn xem dạo này con sống thế nào rồi." Vĩ Đình nói.
"Lục lão gia chắc hẳn phải là người biết rõ nhất mới đúng chứ, không phải mấy năm nay ông luôn âm thầm cho người theo dõi tôi sao?" Khải Hoàng cười cười.
"Quả không hổ danh là con trai của Hứa Viễn, khả năng quan sát tình hình rất tốt." Ông khen ngợi.
Hết sự khó chịu này đến sự khó chịu khác ập đến, Khải Hoàng không thể kiên nhẫn thêm được nữa mà thốt lên.
"Ở đây người không xứng đáng để nhắc đến cha tôi chính là ông! Xin ông đừng dùng những câu từ hoài niệm ấy để nhắc về cha tôi nữa!" Thanh âm mang theo rất nhiều sự hận thù mà anh chôn vùi xuống bấy lâu nay. Vùi xuống không có nghĩa là anh sẽ quên nó, không bao giờ!
"Đến cả bản tính nóng nảy cũng rất giống."
Đứng trước thái độ giận dữ của Khải Hoàng, Lục Vĩ Đình chỉ chậm rãi nói thêm một câu. Nét mặt vẫn không hề có chút gì gọi là dao động.
Khải Hoàng đập bàn một cái rồi đứng phắt dậy, anh không thể nào ngồi im nhìn ông ta cứ ung dung thế này được nữa. Rồi đây Lục Vĩ Đình nhất định sẽ phải trả giá cho những tội ác mà ông đã gây ra.
"Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nhà họ Hứa chúng tôi!"
Anh khẳng định chắc nịch sau đó không ngồi đây thêm phút giây nào nữa, anh rời khỏi ghế ngồi sau đó bước đi. Vốn dĩ kế hoạch anh vạch ra cần phải đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa để bắt đầu nhưng khi đến đây Khải Hoàng đã quyết định đẩy nhanh tiến độ của nó. Ngày nào còn thấy dáng vẻ dửng dưng của những người nhà họ Lục, ngày ấy cha anh dưới suối vàng sẽ không được yên lòng.
"Nếu con muốn cho ra mắt sản phẩm mới trong thời gian này thì hãy thật cẩn thận. Thị trường đá quý sắp tới đây sẽ có rất nhiều biến chuyển." Giọng nói của Lục Vĩ Đình bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ngữ khí như có thể nhìn thấu được mọi sự trên đời.
Khải Hoàng bây giờ chẳng nghe được bất cứ lời nào lọt tay nữa. Anh vẫn lạnh lùng đi lướt qua nơi Vĩ Đình đang ngồi.
Chiếc Ferrari đã rời khỏi căn biệt thự. Đến lúc này sự bất lực mới hiện rõ trên gương mặt đứng tuổi của Lục Vĩ Đình. Ông thất sự không mong muốn Vĩ Phong và Khải Hoàng lại trở thành đối thủ không đội trời chung như vậy. Mọi chuyện đã đi quá xa, bây giờ muốn cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tận sâu trong thâm tâm Vĩ Đình mong rằng thằng nhóc hiếu động năm nào sẽ không phải đi đến bước đường giống như cha nó lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.