Chương 34
Khánh Vi
13/02/2021
Thời gian thấm thoát trôi qua. An Nhiên đã ngồi đây được ba mươi phút rồi mà chẳng thấy Văn thiếu gia gì đó ở đâu. Tâm trạng lúc này có hơi khó chịu nhưng nếu bây giờ mà bỏ về là Lý phu nhân sẽ cho cô cuốn gói ra khỏi nhà mất.
Văn Nguyên nhìn đồng hồ, anh cũng đã đợi cô gái đó khá lâu. Thật sự cô ta dám cho anh leo cây sao.
Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô gái đang ngồi phía sau mình. Gương mặt nhăn nhó khó coi và cũng liên tục nhìn đồng hồ. Tội nghiệp, chắc bạn trai để cô ta leo cây đây mà.
Nhưng mà chờ đã, có gì đó không đúng lắm ở đây. Hình như anh đã bao hết khu tầng trên, còn căn dặn phục vụ ở dưới lâu là chỉ được phép để cô gái tên Lý An Nhiên lên đây thôi mà. Tại sao cô lại ở đây cơ chứ? Không lẽ...
Văn Nguyên ngờ vực đi lại phía cô lần nữa.
"Anh đến đây làm gì nữa vậy?" Tâm trạng của cô đang khó chịu, đã thế lại còn gặp cái con người đáng ghét này. Thiệt là bực mình mà!
Văn Nguyên không để tâm đến sự nóng giận của cô, miệng gọi tên.
"Lý An Nhiên?" Anh có chút không chắc lắm.
"Gọi tôi làm gì?" Giọng cô có chút khó chịu.
Ơ khoan đã, sao anh ta lại biết tên của cô? Rõ ràng An Nhiên không hề nói tên mình ra mà.
Văn Nguyên như không tin vào tai mình, anh tròn mắt ngạc nhiên. Vậy ra đối tượng xem mắt của mình từ nãy đến giờ đang ở đây sao? Nhưng tại sao lại là cái cô gái không biết lễ độ này cơ chứ?
"Cô...cô là Lý An Nhiên?" Thanh âm ngờ vực vang lên, anh vẫn còn chưa tin vào những gì mình nghe được lúc nãy
An Nhiên dường như nhận ra một điều gì đó, cô lấy tay che miệng tỏ ra vô cùng sốc.
"Anh...anh là Văn gì gì đó sao?"
"Văn Nguyên!" Đến tên của người cần xem mắt mà cũng chẳng nhớ thì còn làm ăn gì được nữa. Văn gì gì đó là ai chứ?
Văn Nguyên định thần, ngồi xuống phía đối diện cô.
Anh nghiêm giọng. "Nghe này, tôi không có bất cứ ý định kết hôn nào hết. Bảo Lý phu nhân thôi ngay trò xem mắt này lại đi."
An Nhiên cũng nghiêm túc nhìn anh. "Không phải Văn phu nhân mới là người đặt ra cái trò xem mắt vớ vẩn này sao?" Cô bắt chéo hai tay trước ngực mà nói.
"Gác chuyện đó qua một bên. Tôi đến đây để nói là tôi chẳng có bất kì hứng thú nào với chuyện kết hôn và xem mắt. Vậy nên mời cô về cho." Văn Nguyên nói với giọng điệu giống như mình rất cao cả và quý giá vậy.
Văn phu nhân dám lừa bịp anh sao. Rõ ràng bà ấy nói đối tượng xem mắt là con nhà quyền quý, ăn nói nhã nhặn lịch sự cơ mà!
An Nhiên thật sự không thích thái độ lên mặt của anh. Cô cũng cao giọng. "Anh nghĩ tôi có hứng thú với anh sao. Xin lỗi tiểu thư đây không cần."
Rõ ràng Lý phu nhân nói với cô rằng đối tượng xem mắt là con nhà gia giáo nói năn niềm nở, vui vẻ, khiêm tốn cơ mà!
An Nhiên đứng dậy bước ra khỏi đó nhưng mới đi được mấy bước thì đã khựng lại.
Lời của Lý phu nhân vang lên trong đầu. "Phải cư xử cho thật đúng mực, tự ý bỏ về là mẹ sẽ xử lý con sau."
Cô đành hậm hực quay lại chỗ ngồi.
Văn Nguyên liền giở trò trêu chọc. "Sao rồi? Không về à?"
Phải ngồi ở đây với anh ta cả buổi thì làm sao cô có thể chịu được đây?
"Nếu không phải vì những bà mẹ vĩ đại thì tôi cũng chẳng thèm ngồi đây nãy giờ đâu biết chưa hả?" Văn Nguyên đau đầu mà nói. Sao mẹ cứ bắt anh làm những chuyện mà anh không thích vậy nhỉ.
Cả hai chẳng ai nhìn mặt nhau, cứ thế họ im lặng một hồi lâu. Với một người hoạt ngôn như anh thì việc giữ im lặng giống như một cực hình vậy.
Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó. "Cơ mà cô Lý lúc nãy bảo gì ấy nhỉ? Chờ bạn trai sao?" Anh cười cười.
An Nhiên nghe vậy ngượng chín cả mặt, lúc nãy tưởng chỉ là trùng hợp gặp anh ta nên mới nói vậy. Ai ngờ Văn Nguyên chính là đối tượng mình cần xem mắt chứ!
Thấy biểu cảm của An Nhiên thay đổi, anh thích thú tiếp tục trêu chọc. "Chưa xem mắt mà đã nhận tôi là bạn trai rồi à? Xin lỗi, Văn Nguyên tôi đây không dám nhận ân huệ to lớn đó."
Cái chất giọng giễu cợt này càng làm cho An Nhiên muốn bay vào đập cho anh ta một trận. Trên đời này cô ghét nhất loại con trai nói quá nhiều và thích dạy đời người khác. Thật trùng hợp, Văn Nguyên có tất cả các yếu tố đó...
[...]
Lý phu nhân đang ngồi ở phòng khách nhàn nhã uống trà, Văn phu nhân hôm nay cũng vui vẻ đến thăm Lý gia.
"Tôi có cảm giác là cuộc xem mắt rất thành công luôn đó bà à." Lý phu nhân cảm thán nói.
"Tất nhiên rồi, con gái bà và con trai tôi phải nói là nhìn quá hợp nhau luôn ấy chứ." Văn phu nhân hưởng ứng.
Hai bà mẹ là bạn thân với nhau, trước đây cả hai học cùng trường đại học. Họ có một lời hứa với nhau rằng sau này nếu bên này sanh con gái, bên kia sanh con trai thì sẽ cho tụi nhỏ tìm hiểu nhau. Cuối cùng cũng đã thành sự thật.
"Có nên gọi điện kiểm tra thử không nhỉ?" Bỗng nhiên bà Lý cảm thấy lo lắng, không biết An Nhiên có ngoan ngoãn mà ngồi đó trò chuyện với người ta không đây?
"Bà gọi thử xem." Văn phu nhân bảo. Bà cũng có chút hoài nghi về thằng con trai này, lỡ đâu nó làm con người ta tức giận bỏ về thì sao.
[...]
Điện thoại của An Nhiên đổ chuông, là cuộc gọi video call từ mẹ. Cô thở dài ngán ngẫm, biết ngay là sẽ gọi điện để kiểm tra mà. Thật may là lúc nãy cô không bỏ về nếu không là chỉ có con đường chết!
"Bắt máy đi, họ muốn xem coi chúng ta còn ở đây không đó mà." Văn Nguyên lên tiếng.
An Nhiên cũng nhấc máy.
"An Nhiên đó à, xem mắt có thuận lợi không con?" Mẹ cô cười tươi hỏi.
An Nhiên nhìn cái tên đáng ghét đang ngồi trước mặt mình. Thuận lợi thế nào được chứ!
"Vâng thuận...lợi ạ." Cô cười trừ cho qua chuyện.
"Văn Nguyên còn ở đó không con gái?" Văn phu nhân mỉm cười đôn hậu nói với cô.
Người con trai đang nhăn nhó mặt mày khi nghe được thanh âm này thì lạnh toát hết cả sống lưng. Tại sao mẹ anh lại ở đó? Điều chỉnh lại gương mặt để nó trở nên vui vẻ và tươi tỉnh nhất, anh đón lấy điện thoại từ tay An Nhiên.
"Vâng con đây." Anh cười thật tươi nói với mẹ.
"Có vui không con trai? An Nhiên có hợp tính con không?" Văn phu nhân hỏi anh.
Biết trả lời thế nào đây? Thông thường anh sẽ nói thẳng nhưng ở trước mặt của Lý phu nhân mà đi phê phán con bà thì thật không hay cho lắm.
"Có...lẽ...rất...hợp." Anh ấp úng trả lời, nói ra câu này có hơi ngượng mồm
Văn Nguyên nhìn đồng hồ, anh cũng đã đợi cô gái đó khá lâu. Thật sự cô ta dám cho anh leo cây sao.
Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô gái đang ngồi phía sau mình. Gương mặt nhăn nhó khó coi và cũng liên tục nhìn đồng hồ. Tội nghiệp, chắc bạn trai để cô ta leo cây đây mà.
Nhưng mà chờ đã, có gì đó không đúng lắm ở đây. Hình như anh đã bao hết khu tầng trên, còn căn dặn phục vụ ở dưới lâu là chỉ được phép để cô gái tên Lý An Nhiên lên đây thôi mà. Tại sao cô lại ở đây cơ chứ? Không lẽ...
Văn Nguyên ngờ vực đi lại phía cô lần nữa.
"Anh đến đây làm gì nữa vậy?" Tâm trạng của cô đang khó chịu, đã thế lại còn gặp cái con người đáng ghét này. Thiệt là bực mình mà!
Văn Nguyên không để tâm đến sự nóng giận của cô, miệng gọi tên.
"Lý An Nhiên?" Anh có chút không chắc lắm.
"Gọi tôi làm gì?" Giọng cô có chút khó chịu.
Ơ khoan đã, sao anh ta lại biết tên của cô? Rõ ràng An Nhiên không hề nói tên mình ra mà.
Văn Nguyên như không tin vào tai mình, anh tròn mắt ngạc nhiên. Vậy ra đối tượng xem mắt của mình từ nãy đến giờ đang ở đây sao? Nhưng tại sao lại là cái cô gái không biết lễ độ này cơ chứ?
"Cô...cô là Lý An Nhiên?" Thanh âm ngờ vực vang lên, anh vẫn còn chưa tin vào những gì mình nghe được lúc nãy
An Nhiên dường như nhận ra một điều gì đó, cô lấy tay che miệng tỏ ra vô cùng sốc.
"Anh...anh là Văn gì gì đó sao?"
"Văn Nguyên!" Đến tên của người cần xem mắt mà cũng chẳng nhớ thì còn làm ăn gì được nữa. Văn gì gì đó là ai chứ?
Văn Nguyên định thần, ngồi xuống phía đối diện cô.
Anh nghiêm giọng. "Nghe này, tôi không có bất cứ ý định kết hôn nào hết. Bảo Lý phu nhân thôi ngay trò xem mắt này lại đi."
An Nhiên cũng nghiêm túc nhìn anh. "Không phải Văn phu nhân mới là người đặt ra cái trò xem mắt vớ vẩn này sao?" Cô bắt chéo hai tay trước ngực mà nói.
"Gác chuyện đó qua một bên. Tôi đến đây để nói là tôi chẳng có bất kì hứng thú nào với chuyện kết hôn và xem mắt. Vậy nên mời cô về cho." Văn Nguyên nói với giọng điệu giống như mình rất cao cả và quý giá vậy.
Văn phu nhân dám lừa bịp anh sao. Rõ ràng bà ấy nói đối tượng xem mắt là con nhà quyền quý, ăn nói nhã nhặn lịch sự cơ mà!
An Nhiên thật sự không thích thái độ lên mặt của anh. Cô cũng cao giọng. "Anh nghĩ tôi có hứng thú với anh sao. Xin lỗi tiểu thư đây không cần."
Rõ ràng Lý phu nhân nói với cô rằng đối tượng xem mắt là con nhà gia giáo nói năn niềm nở, vui vẻ, khiêm tốn cơ mà!
An Nhiên đứng dậy bước ra khỏi đó nhưng mới đi được mấy bước thì đã khựng lại.
Lời của Lý phu nhân vang lên trong đầu. "Phải cư xử cho thật đúng mực, tự ý bỏ về là mẹ sẽ xử lý con sau."
Cô đành hậm hực quay lại chỗ ngồi.
Văn Nguyên liền giở trò trêu chọc. "Sao rồi? Không về à?"
Phải ngồi ở đây với anh ta cả buổi thì làm sao cô có thể chịu được đây?
"Nếu không phải vì những bà mẹ vĩ đại thì tôi cũng chẳng thèm ngồi đây nãy giờ đâu biết chưa hả?" Văn Nguyên đau đầu mà nói. Sao mẹ cứ bắt anh làm những chuyện mà anh không thích vậy nhỉ.
Cả hai chẳng ai nhìn mặt nhau, cứ thế họ im lặng một hồi lâu. Với một người hoạt ngôn như anh thì việc giữ im lặng giống như một cực hình vậy.
Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó. "Cơ mà cô Lý lúc nãy bảo gì ấy nhỉ? Chờ bạn trai sao?" Anh cười cười.
An Nhiên nghe vậy ngượng chín cả mặt, lúc nãy tưởng chỉ là trùng hợp gặp anh ta nên mới nói vậy. Ai ngờ Văn Nguyên chính là đối tượng mình cần xem mắt chứ!
Thấy biểu cảm của An Nhiên thay đổi, anh thích thú tiếp tục trêu chọc. "Chưa xem mắt mà đã nhận tôi là bạn trai rồi à? Xin lỗi, Văn Nguyên tôi đây không dám nhận ân huệ to lớn đó."
Cái chất giọng giễu cợt này càng làm cho An Nhiên muốn bay vào đập cho anh ta một trận. Trên đời này cô ghét nhất loại con trai nói quá nhiều và thích dạy đời người khác. Thật trùng hợp, Văn Nguyên có tất cả các yếu tố đó...
[...]
Lý phu nhân đang ngồi ở phòng khách nhàn nhã uống trà, Văn phu nhân hôm nay cũng vui vẻ đến thăm Lý gia.
"Tôi có cảm giác là cuộc xem mắt rất thành công luôn đó bà à." Lý phu nhân cảm thán nói.
"Tất nhiên rồi, con gái bà và con trai tôi phải nói là nhìn quá hợp nhau luôn ấy chứ." Văn phu nhân hưởng ứng.
Hai bà mẹ là bạn thân với nhau, trước đây cả hai học cùng trường đại học. Họ có một lời hứa với nhau rằng sau này nếu bên này sanh con gái, bên kia sanh con trai thì sẽ cho tụi nhỏ tìm hiểu nhau. Cuối cùng cũng đã thành sự thật.
"Có nên gọi điện kiểm tra thử không nhỉ?" Bỗng nhiên bà Lý cảm thấy lo lắng, không biết An Nhiên có ngoan ngoãn mà ngồi đó trò chuyện với người ta không đây?
"Bà gọi thử xem." Văn phu nhân bảo. Bà cũng có chút hoài nghi về thằng con trai này, lỡ đâu nó làm con người ta tức giận bỏ về thì sao.
[...]
Điện thoại của An Nhiên đổ chuông, là cuộc gọi video call từ mẹ. Cô thở dài ngán ngẫm, biết ngay là sẽ gọi điện để kiểm tra mà. Thật may là lúc nãy cô không bỏ về nếu không là chỉ có con đường chết!
"Bắt máy đi, họ muốn xem coi chúng ta còn ở đây không đó mà." Văn Nguyên lên tiếng.
An Nhiên cũng nhấc máy.
"An Nhiên đó à, xem mắt có thuận lợi không con?" Mẹ cô cười tươi hỏi.
An Nhiên nhìn cái tên đáng ghét đang ngồi trước mặt mình. Thuận lợi thế nào được chứ!
"Vâng thuận...lợi ạ." Cô cười trừ cho qua chuyện.
"Văn Nguyên còn ở đó không con gái?" Văn phu nhân mỉm cười đôn hậu nói với cô.
Người con trai đang nhăn nhó mặt mày khi nghe được thanh âm này thì lạnh toát hết cả sống lưng. Tại sao mẹ anh lại ở đó? Điều chỉnh lại gương mặt để nó trở nên vui vẻ và tươi tỉnh nhất, anh đón lấy điện thoại từ tay An Nhiên.
"Vâng con đây." Anh cười thật tươi nói với mẹ.
"Có vui không con trai? An Nhiên có hợp tính con không?" Văn phu nhân hỏi anh.
Biết trả lời thế nào đây? Thông thường anh sẽ nói thẳng nhưng ở trước mặt của Lý phu nhân mà đi phê phán con bà thì thật không hay cho lắm.
"Có...lẽ...rất...hợp." Anh ấp úng trả lời, nói ra câu này có hơi ngượng mồm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.