Chương 39
Khánh Vi
13/02/2021
Bữa tối đã sẵn sàng. Nhìn mấy bộ chén đĩa đã được đổi mới khiến cô vô cùng áy náy, chuyện là lúc trưa có vô tình làm vỡ hết một nữa số chén đĩa cũ ấy mà...
Trong bữa ăn cũng chẳng ai nói với ai lời nào, biết sao được vì anh khá trầm tính mà.
Hôm nay sau khi ăn xong thì Vĩ Phong không cùng Thiên Di xem tivi nữa mà anh đi thẳng lên thư phòng xem xét tài liệu.
Nhớ lại chuyện lúc chiều An Nhiên nói với Thiên Di, Lục thị sắp ra mắt sản phẩm mới. Chắc dạo này anh bận bịu nhiều lắm. Nhìn người ta đi, công việc bận đến tối mặt tối mũi, còn cô thì cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi. Phải làm gì đó cho anh mới được.
Thiên Di bưng một tách cafe đến thư phòng của anh, cô quên mất việc gõ cửa cứ thế mà bước vào.
Nhìn dáng vẻ tập trung vào công việc của anh đi, thật chững chạc và có một sức hút kì lạ nào đó.
Có vẻ như anh không cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Di ở trong phòng. Đến lúc này cô mới lấy tay gõ nhẹ cửa một cái.
Vĩ Phong ngước mặt lên nhìn bắt gặp gương mặt rạng rỡ cùng tách cafe trên tay cô khiến môi anh bấc giác cong lên. Cô đang quan tâm anh đó sao?
"Lại đây." Vĩ Phong vỗ tay lên đùi bảo cô ngồi vào đó.
Thiên Di cười cười đặt tách cafe trên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. Cô vẫn chưa quen lắm với sự tiếp xúc thân mật như vậy.
"Anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi đâu." Thiên Di nói.
Vĩ Phong không tập trung vào đống tài liệu nữa, anh chống một tay lên cằm, nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ.
"Nhưng mà không hiểu sao dạo này tôi lại để ý đến em nhiều như vậy?"
Quả thật có thể nói cách đối xử và thái độ của anh khác đi rất nhiều nếu so với lúc trước. Vĩ Phong chưa từng nghĩ là anh có thể quan tâm người phụ nữ nào khác kể từ khi Thanh Kì bỏ đi. Nhưng không hiểu vì sao Thiên Di lại có thể khiến anh dần dần chú ý đến cô. Đây được gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao?
Thiên Di không biết trả lời thế nào trước câu nói và ánh mắt đó.
"Anh...không cần làm như vậy đâu. Dù sau hai năm nữa...mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy...anh và tôi...cũng sẽ..." Cô ấp úng.
Thiên Di có chút không quen với thái độ của anh dạo gần đây. Là do Vĩ Phong đang làm theo hợp đồng hay là anh thật sự đang làm những gì mình muốn?
"Vậy thì sao chứ? Chưa thể nói chắc được chuyện gì đâu." Nụ cười trên môi càng nở rộ hơn.
Đúng là không thể nói chắc được chuyện gì cả. Hai năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng nó đủ để anh tìm hiểu rõ cảm xúc của mình.
"Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ rời đi, vậy nên...anh không cần đối xử tốt với tôi đâu, cứ như bình thường là được." Không hiểu vì sao con người Thiên Di lại cứng đầu đến thế?
"Nhưng tôi cứ thích làm vậy đấy, em quản nổi sao?" Vĩ Phong nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.
Núi cao còn có núi cao hơn, người cố chấp sẽ có người cố chấp hơn. Muốn anh dừng việc mình đang làm lại sao? Trừ khi nó đạt được mục đích ban đầu đặt ra cái đã.
Bầu không khí rơi vào sự ngượng ngùng khó tả. Nhưng có lẽ sự xa cách và khó đối mặt đó hoàn toàn xuất phát từ cô. Thiên Di còn có điều gì đó muốn hỏi nhưng cô lại do dự.
"Em vào đây có chuyện gì sao?" Vĩ Phong tựa lưng vào chiếc ghế đen phía sau mà hỏi. Nếu chỉ muốn mang cafe lên cho anh thì việc gì cô phải ở lại đây lâu đến vậy.
"Thật ra tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ vẫn rất tốt nhưng..." Thiên Di ngập ngừng, có lẽ chuyện cô sắp nhắc đến anh sẽ không thích và cũng không muốn nghe. Bởi vì hình như chính anh là người không mong muốn cô lấy lại kí ức nhất.
"Nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu về những chuyện xảy ra lúc trước?" Anh dường như có thể đoán trúng được tâm can của cô. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Thiên Di, ngữ khí và thái độ của anh chẳng có chút gì thay đổi, cứ như anh đang nói chuyện như bình thường vậy.
Nếu Vĩ Phong đã nói ra một cách bình thản như vậy thì việc gì cô phải ngập ngừng cơ chứ. Thiên Di hít một hơi thật sâu, thẳng thừng bộc bạch.
"Đúng vậy. Tôi cần anh giúp đỡ."
Có thể nói cuộc sống hôn nhân của Thiên Di, Vĩ Phong chiếm một vị trí đặc biệt quan trọng.
"Nếu em muốn cứ tự mình tìm hiểu, đừng làm chuyện gì quá đáng là được." Vĩ Phong nói với giọng nhàn nhạt.
"Tôi có thể hỏi anh một số chuyện được không?"
"Cứ tự nhiên." Anh nhìn cô.
"Lúc trước anh ghét tôi lắm sao?" Hỏi câu này có chút kì quặc nhưng Thiên Di vẫn muốn hỏi.
Ánh mắt Vĩ Phong nhìn cô càng phức tạp. Anh rời khỏi ghế, tiến lại gần chỗ cô đang ngồi.
"Tại sao em lại nghĩ vậy?"
"Làm sao có thể yêu một người mà mình bị ép hôn được chứ?" Thật ra điều làm Thiên Di suy đoán được chuyện đó là do những phần kí ức rời rạc của cô dạo gần đây. Tuy chẳng nhìn thấy rõ điều gì nhưng Thiên Di cảm nhận được những màu sắc u buồn và ảm đạm.
"Có thể chứ." Thanh âm trầm ổn phát ra. Vĩ Phong cần thời gian để xác định lại cảm xúc của mình. Nhưng anh có thể chắc chắn rằng Thiên Di bây giờ cũng đang chiếm một vị trí nào đó trong trái tim anh.
Thiên Di chẳng biết nói gì nữa. Vốn dĩ cô không nghĩ cuộc trò chuyện sẽ đi đến ngõ cục thế này. Cô chẳng biết thêm được gì về chuyện lúc trước cả. Vĩ Phong thật sự rất kín miệng.
Vậy từ bây giờ, cô sẽ tự mình tìm hiểu!
#còn_tiếp ️️
Trong bữa ăn cũng chẳng ai nói với ai lời nào, biết sao được vì anh khá trầm tính mà.
Hôm nay sau khi ăn xong thì Vĩ Phong không cùng Thiên Di xem tivi nữa mà anh đi thẳng lên thư phòng xem xét tài liệu.
Nhớ lại chuyện lúc chiều An Nhiên nói với Thiên Di, Lục thị sắp ra mắt sản phẩm mới. Chắc dạo này anh bận bịu nhiều lắm. Nhìn người ta đi, công việc bận đến tối mặt tối mũi, còn cô thì cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi. Phải làm gì đó cho anh mới được.
Thiên Di bưng một tách cafe đến thư phòng của anh, cô quên mất việc gõ cửa cứ thế mà bước vào.
Nhìn dáng vẻ tập trung vào công việc của anh đi, thật chững chạc và có một sức hút kì lạ nào đó.
Có vẻ như anh không cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Di ở trong phòng. Đến lúc này cô mới lấy tay gõ nhẹ cửa một cái.
Vĩ Phong ngước mặt lên nhìn bắt gặp gương mặt rạng rỡ cùng tách cafe trên tay cô khiến môi anh bấc giác cong lên. Cô đang quan tâm anh đó sao?
"Lại đây." Vĩ Phong vỗ tay lên đùi bảo cô ngồi vào đó.
Thiên Di cười cười đặt tách cafe trên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. Cô vẫn chưa quen lắm với sự tiếp xúc thân mật như vậy.
"Anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi đâu." Thiên Di nói.
Vĩ Phong không tập trung vào đống tài liệu nữa, anh chống một tay lên cằm, nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ.
"Nhưng mà không hiểu sao dạo này tôi lại để ý đến em nhiều như vậy?"
Quả thật có thể nói cách đối xử và thái độ của anh khác đi rất nhiều nếu so với lúc trước. Vĩ Phong chưa từng nghĩ là anh có thể quan tâm người phụ nữ nào khác kể từ khi Thanh Kì bỏ đi. Nhưng không hiểu vì sao Thiên Di lại có thể khiến anh dần dần chú ý đến cô. Đây được gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao?
Thiên Di không biết trả lời thế nào trước câu nói và ánh mắt đó.
"Anh...không cần làm như vậy đâu. Dù sau hai năm nữa...mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy...anh và tôi...cũng sẽ..." Cô ấp úng.
Thiên Di có chút không quen với thái độ của anh dạo gần đây. Là do Vĩ Phong đang làm theo hợp đồng hay là anh thật sự đang làm những gì mình muốn?
"Vậy thì sao chứ? Chưa thể nói chắc được chuyện gì đâu." Nụ cười trên môi càng nở rộ hơn.
Đúng là không thể nói chắc được chuyện gì cả. Hai năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng nó đủ để anh tìm hiểu rõ cảm xúc của mình.
"Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ rời đi, vậy nên...anh không cần đối xử tốt với tôi đâu, cứ như bình thường là được." Không hiểu vì sao con người Thiên Di lại cứng đầu đến thế?
"Nhưng tôi cứ thích làm vậy đấy, em quản nổi sao?" Vĩ Phong nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.
Núi cao còn có núi cao hơn, người cố chấp sẽ có người cố chấp hơn. Muốn anh dừng việc mình đang làm lại sao? Trừ khi nó đạt được mục đích ban đầu đặt ra cái đã.
Bầu không khí rơi vào sự ngượng ngùng khó tả. Nhưng có lẽ sự xa cách và khó đối mặt đó hoàn toàn xuất phát từ cô. Thiên Di còn có điều gì đó muốn hỏi nhưng cô lại do dự.
"Em vào đây có chuyện gì sao?" Vĩ Phong tựa lưng vào chiếc ghế đen phía sau mà hỏi. Nếu chỉ muốn mang cafe lên cho anh thì việc gì cô phải ở lại đây lâu đến vậy.
"Thật ra tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ vẫn rất tốt nhưng..." Thiên Di ngập ngừng, có lẽ chuyện cô sắp nhắc đến anh sẽ không thích và cũng không muốn nghe. Bởi vì hình như chính anh là người không mong muốn cô lấy lại kí ức nhất.
"Nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu về những chuyện xảy ra lúc trước?" Anh dường như có thể đoán trúng được tâm can của cô. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Thiên Di, ngữ khí và thái độ của anh chẳng có chút gì thay đổi, cứ như anh đang nói chuyện như bình thường vậy.
Nếu Vĩ Phong đã nói ra một cách bình thản như vậy thì việc gì cô phải ngập ngừng cơ chứ. Thiên Di hít một hơi thật sâu, thẳng thừng bộc bạch.
"Đúng vậy. Tôi cần anh giúp đỡ."
Có thể nói cuộc sống hôn nhân của Thiên Di, Vĩ Phong chiếm một vị trí đặc biệt quan trọng.
"Nếu em muốn cứ tự mình tìm hiểu, đừng làm chuyện gì quá đáng là được." Vĩ Phong nói với giọng nhàn nhạt.
"Tôi có thể hỏi anh một số chuyện được không?"
"Cứ tự nhiên." Anh nhìn cô.
"Lúc trước anh ghét tôi lắm sao?" Hỏi câu này có chút kì quặc nhưng Thiên Di vẫn muốn hỏi.
Ánh mắt Vĩ Phong nhìn cô càng phức tạp. Anh rời khỏi ghế, tiến lại gần chỗ cô đang ngồi.
"Tại sao em lại nghĩ vậy?"
"Làm sao có thể yêu một người mà mình bị ép hôn được chứ?" Thật ra điều làm Thiên Di suy đoán được chuyện đó là do những phần kí ức rời rạc của cô dạo gần đây. Tuy chẳng nhìn thấy rõ điều gì nhưng Thiên Di cảm nhận được những màu sắc u buồn và ảm đạm.
"Có thể chứ." Thanh âm trầm ổn phát ra. Vĩ Phong cần thời gian để xác định lại cảm xúc của mình. Nhưng anh có thể chắc chắn rằng Thiên Di bây giờ cũng đang chiếm một vị trí nào đó trong trái tim anh.
Thiên Di chẳng biết nói gì nữa. Vốn dĩ cô không nghĩ cuộc trò chuyện sẽ đi đến ngõ cục thế này. Cô chẳng biết thêm được gì về chuyện lúc trước cả. Vĩ Phong thật sự rất kín miệng.
Vậy từ bây giờ, cô sẽ tự mình tìm hiểu!
#còn_tiếp ️️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.