Chương 3
Khánh Vi
13/02/2021
Nhờ có sự lạnh lùng và đáng sợ của anh nên cuộc họp hôm nay diễn ra vô cùng suôn sẻ, phải nói là tiến độ công việc vô cùng thuận lợi.
"Yeh! Hôm nay mọi việc tiến triển tốt lắm." Văn Nguyên ngã người ra ghế sofa đen được đặt ở phòng Tổng giám đốc mà cảm thán.
Vĩ Phong từ nãy đến giờ có vẻ hơi lơ đảng, ánh mắt của anh cứ nhìn xa xăm. Anh đang suy nghĩ về chuyện đêm qua. Tại sao mình lại làm như vậy cơ chứ? Tại sao có thể nhìn nhầm Thiên Di thành Thanh Kì để ròi xảy ra sự việc không mong muốn như vậy?
"Nè Vĩ Phong, phải nói khí chất hôm nay của cậu vẫn uy nghiêm như mọi hôm." Anh ta hết mực khen ngợi.
Anh vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên cũng chẳng bận tâm tới Văn Nguyên.
"Vĩ Phong, Vĩ Phong. Cậu có đang nghe tôi nói không vậy?" Văn Nguyên để ý từ nãy đến giờ vị Tổng giám đốc của chúng ta cứ mơ mơ màng màng suốt.
"Đang nghe đây." Anh nói bằng giọng chẳng mấy hứng thú.
"Có chuyện gì sao?" Văn Nguyên cảm thấy hơi tò mò.
Đứng trước cuộc họp lớn, Vĩ Phong cũng không cảm thấy khó xử như chuyện tối qua. Anh không yêu cô nhưng lại làm chuyện tày trời như vậy, khi phát hiện đó là lần đầu của Thiên Di anh càng cảm thấy hối hận hơn.
[...]
"Văn Nguyên, lỡ như...chỉ là lỡ như thôi nha. Lỡ như tôi lấy mất lần đầu của một cô gái, thì phải làm gì?" Suy nghĩ cả một buổi sáng nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết. Đến cuối cùng vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của anh bạn tâm giao.
Phụt! Ngụm trà đang uống dỡ được phun hết ra bàn. Văn Nguyên vỗ ngực bịch bịch để kìm chế lại cơn ho vừa nãy. Anh có nghe lầm không vậy? Hãy là cậu bạn của anh bị điên rồi?
"Khoan đã! Từ từ, cậu nhắc lại tôi nghe xem, từng chữ một."
"Lỡ như tôi lấy mất lần đầu của một cô gái, thì phải làm sao?" Anh nhẫn nại mà lặp lại lần nữa. Nếu không vì muốn cầu cứu Văn Nguyên, anh đã đá cậu ta ra ngoài từ lâu rồi.
"Haha, cậu có đang đùa tôi không vậy? Vĩ Phong, cậu đã có vợ rồi đó!" Anh ta cười lớn như không tin vào những lời vừa nghe được.
Nét mặt Vĩ Phong vẫn không thay đổi, chứng tỏ anh thật sự nghiêm túc. Văn Nguyên bấc giác nuốt nước bọt cái ực. "Phải xem cô ấy là người thế nào đã, rồi sau đó lựa lời xin lỗi."
"Xin lỗi sao?" Trước giờ anh chưa từng xin lỗi bất cứ ai, anh cảm thấy việc đó không cần thiết. Nếu một câu xin lỗi có thể xoa dịu đi mọi chuyện thì con người ta sẽ chẳng cần thù ghét nhau.
[...]
Tivi bây giờ đang chiếu chương trình thời sự. Thiên Di đang chăm chú nhìn ngắm người con trai thành đạt nào đó trên cuộc phỏng vấn "doanh nhân thành đạt nhất năm."
Vẻ mặt lạnh lùng và cái khí chất cao ngạo đó, thật sự rất thu hút. Anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái trẻ, trong đó có cả cô. Thiên Di yêu anh, mặc cho tình cảm đó không được đáp lại.
Chiếc Bugatti Veyron đỗ ngoài cổng, người con trai cao mét tám lăm, diện vest xám xanh bước ra. Anh mở cửa vào nhà, tay nới lỏng cà vạt.
Cô vẫn ngồi trước sofa, nở một nụ cười dịu dàng nhìn anh. Thường ngày anh cảm thấy sự hiện diện của cô vô cùng chướng mắt, nhưng hôm nay còn pha lẫn thêm sự ngượng ngùng nữa.
Vĩ Phong sảy bước về phía cô rồi ngồi phía đối diện. Anh nghiêm túc nói. "Chuyện tối qua...hãy quên nó đi, tôi cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ nào khác với cô."
Thiên Di ngây người trong giây lát rồi đáp bằng giọng nhàn nhạt. "Không có gì, em cũng sẽ không suy nghĩ đến nó nữa."
Thâm tâm cô bây giờ đang dậy sóng nhưng Thiên Di vẫn tỏ ra rất bình thản. Nội tâm thật sự của cô, mấy ai hiểu được?
Nhìn cái biểu hiện bình thản và bất cần của cô, Vĩ Phong bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, anh nắm lấy vai cô quát lớn.
"Tại sao cô luôn như vậy? Bất kể tôi làm gì cô cũng đều điềm tĩnh như vậy? Tại sao cô không căm ghét tôi, quát mắng tôi một lần rồi cút ra khỏi Lục gia vậy hả!"
Thái độ của cô hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Vĩ Phong, anh nói như vậy là muốn để cô tổn thương, muốn cô không chịu đựng được nữa mà cút khỏi đây. Không ngờ cô ta lại mặt dày như vậy. Nhưng Vĩ Phong đâu biết được rằng, cô nhận nhịn là vì cô yêu anh.
Những lời nói của anh, tất cả đều có sức sát thương rất lớn đối với cô. Thiên Di lặng lẽ cuối đầu. "Em lên phòng trước."
Cô bước nhanh về phòng với bao tâm tư hỗn độn. Chiếc gối luôn là thứ chứng kiến ta rơi nước mắt nhiều nhất. Những giọt nước mắt của cô, thật sự là những giọt nước mắt đau khổ nhất.
Ở dưới lầu, tâm tư của người con trai nào đó cũng đang vô cùng phức tạp. Biết bao nhiêu câu hỏi chưa có giải đáp hiện lên trong đầu anh. So với những con số trên bản hợp đồng, suy nghĩ của phụ nữ khó hiểu hơn vạn lần.
Lâm gia cần tiền đến mức con gái của họ thiếu tự tôn đến vậy sao? Thậm chí anh đã tàn nhẫn và lạnh nhạt hết mức đối với cô nhưng người phụ nữ này vẫn nhẫn nhịn. Là do cô quá ngu ngốc hay là do anh không hiểu rõ bản chất của cô đây.
Điều gì cũng có thể không chắc chắn. Nhưng có một điều chắc như đinh đóng cột đó chính là anh không nhận ra được tình cảm chân thành mà Thiên Di dành cho anh.
"Yeh! Hôm nay mọi việc tiến triển tốt lắm." Văn Nguyên ngã người ra ghế sofa đen được đặt ở phòng Tổng giám đốc mà cảm thán.
Vĩ Phong từ nãy đến giờ có vẻ hơi lơ đảng, ánh mắt của anh cứ nhìn xa xăm. Anh đang suy nghĩ về chuyện đêm qua. Tại sao mình lại làm như vậy cơ chứ? Tại sao có thể nhìn nhầm Thiên Di thành Thanh Kì để ròi xảy ra sự việc không mong muốn như vậy?
"Nè Vĩ Phong, phải nói khí chất hôm nay của cậu vẫn uy nghiêm như mọi hôm." Anh ta hết mực khen ngợi.
Anh vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên cũng chẳng bận tâm tới Văn Nguyên.
"Vĩ Phong, Vĩ Phong. Cậu có đang nghe tôi nói không vậy?" Văn Nguyên để ý từ nãy đến giờ vị Tổng giám đốc của chúng ta cứ mơ mơ màng màng suốt.
"Đang nghe đây." Anh nói bằng giọng chẳng mấy hứng thú.
"Có chuyện gì sao?" Văn Nguyên cảm thấy hơi tò mò.
Đứng trước cuộc họp lớn, Vĩ Phong cũng không cảm thấy khó xử như chuyện tối qua. Anh không yêu cô nhưng lại làm chuyện tày trời như vậy, khi phát hiện đó là lần đầu của Thiên Di anh càng cảm thấy hối hận hơn.
[...]
"Văn Nguyên, lỡ như...chỉ là lỡ như thôi nha. Lỡ như tôi lấy mất lần đầu của một cô gái, thì phải làm gì?" Suy nghĩ cả một buổi sáng nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết. Đến cuối cùng vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của anh bạn tâm giao.
Phụt! Ngụm trà đang uống dỡ được phun hết ra bàn. Văn Nguyên vỗ ngực bịch bịch để kìm chế lại cơn ho vừa nãy. Anh có nghe lầm không vậy? Hãy là cậu bạn của anh bị điên rồi?
"Khoan đã! Từ từ, cậu nhắc lại tôi nghe xem, từng chữ một."
"Lỡ như tôi lấy mất lần đầu của một cô gái, thì phải làm sao?" Anh nhẫn nại mà lặp lại lần nữa. Nếu không vì muốn cầu cứu Văn Nguyên, anh đã đá cậu ta ra ngoài từ lâu rồi.
"Haha, cậu có đang đùa tôi không vậy? Vĩ Phong, cậu đã có vợ rồi đó!" Anh ta cười lớn như không tin vào những lời vừa nghe được.
Nét mặt Vĩ Phong vẫn không thay đổi, chứng tỏ anh thật sự nghiêm túc. Văn Nguyên bấc giác nuốt nước bọt cái ực. "Phải xem cô ấy là người thế nào đã, rồi sau đó lựa lời xin lỗi."
"Xin lỗi sao?" Trước giờ anh chưa từng xin lỗi bất cứ ai, anh cảm thấy việc đó không cần thiết. Nếu một câu xin lỗi có thể xoa dịu đi mọi chuyện thì con người ta sẽ chẳng cần thù ghét nhau.
[...]
Tivi bây giờ đang chiếu chương trình thời sự. Thiên Di đang chăm chú nhìn ngắm người con trai thành đạt nào đó trên cuộc phỏng vấn "doanh nhân thành đạt nhất năm."
Vẻ mặt lạnh lùng và cái khí chất cao ngạo đó, thật sự rất thu hút. Anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái trẻ, trong đó có cả cô. Thiên Di yêu anh, mặc cho tình cảm đó không được đáp lại.
Chiếc Bugatti Veyron đỗ ngoài cổng, người con trai cao mét tám lăm, diện vest xám xanh bước ra. Anh mở cửa vào nhà, tay nới lỏng cà vạt.
Cô vẫn ngồi trước sofa, nở một nụ cười dịu dàng nhìn anh. Thường ngày anh cảm thấy sự hiện diện của cô vô cùng chướng mắt, nhưng hôm nay còn pha lẫn thêm sự ngượng ngùng nữa.
Vĩ Phong sảy bước về phía cô rồi ngồi phía đối diện. Anh nghiêm túc nói. "Chuyện tối qua...hãy quên nó đi, tôi cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ nào khác với cô."
Thiên Di ngây người trong giây lát rồi đáp bằng giọng nhàn nhạt. "Không có gì, em cũng sẽ không suy nghĩ đến nó nữa."
Thâm tâm cô bây giờ đang dậy sóng nhưng Thiên Di vẫn tỏ ra rất bình thản. Nội tâm thật sự của cô, mấy ai hiểu được?
Nhìn cái biểu hiện bình thản và bất cần của cô, Vĩ Phong bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, anh nắm lấy vai cô quát lớn.
"Tại sao cô luôn như vậy? Bất kể tôi làm gì cô cũng đều điềm tĩnh như vậy? Tại sao cô không căm ghét tôi, quát mắng tôi một lần rồi cút ra khỏi Lục gia vậy hả!"
Thái độ của cô hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Vĩ Phong, anh nói như vậy là muốn để cô tổn thương, muốn cô không chịu đựng được nữa mà cút khỏi đây. Không ngờ cô ta lại mặt dày như vậy. Nhưng Vĩ Phong đâu biết được rằng, cô nhận nhịn là vì cô yêu anh.
Những lời nói của anh, tất cả đều có sức sát thương rất lớn đối với cô. Thiên Di lặng lẽ cuối đầu. "Em lên phòng trước."
Cô bước nhanh về phòng với bao tâm tư hỗn độn. Chiếc gối luôn là thứ chứng kiến ta rơi nước mắt nhiều nhất. Những giọt nước mắt của cô, thật sự là những giọt nước mắt đau khổ nhất.
Ở dưới lầu, tâm tư của người con trai nào đó cũng đang vô cùng phức tạp. Biết bao nhiêu câu hỏi chưa có giải đáp hiện lên trong đầu anh. So với những con số trên bản hợp đồng, suy nghĩ của phụ nữ khó hiểu hơn vạn lần.
Lâm gia cần tiền đến mức con gái của họ thiếu tự tôn đến vậy sao? Thậm chí anh đã tàn nhẫn và lạnh nhạt hết mức đối với cô nhưng người phụ nữ này vẫn nhẫn nhịn. Là do cô quá ngu ngốc hay là do anh không hiểu rõ bản chất của cô đây.
Điều gì cũng có thể không chắc chắn. Nhưng có một điều chắc như đinh đóng cột đó chính là anh không nhận ra được tình cảm chân thành mà Thiên Di dành cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.