Chương 72
Khánh Vi
13/02/2021
"Còn bây giờ thì nói a đi nào." Khải Hoàng nhẹ nhàng nói, anh nhanh chóng thu lại ánh mắt đượm buồn của mình và thay vào đó là cái nhìn thân thương hết mực.
Muỗng cháo thơm lừng được anh đưa lên trước mặt cô, Thiên Di nhìn nó, rồi nhìn anh. Cuối cùng cô quyết định.
"Tôi có thể tự ăn được."
Khải Hoàng hơi đơ người, anh đặt muỗng cháo xuống rồi cười nhẹ.
"Được rồi, nghe em hết."
Anh đưa bát cháo cho Thiên Di tự dùng. Ánh mắt của cô từ nãy đến giờ vẫn chẳng hề thay đổi. Thật sự Khải Hoàng rất muốn biết rốt cuộc Thiên Di đã nhớ lại được những gì và từ khi nào cô đã trở nên trầm lặng một cách kì lạ như vậy.
"Khăn đây." Thấy cô ăn xong, Khải Hoàng đưa đến một tờ khăn giấy cho cô lau miệng. Phải nói là anh quá chu đáo. Đường đường là một vị tổng tài vô cùng quyền lực của Tinh Anh mà bây giờ lại đang ở đây chăm sóc và hầu hạ cho Thiên Di sao.
"Cảm ơn." Cô nhận lấy rồi đáp đồng thời đặt bát cháo trên bàn.
"Không có gì." Khải Hoàng cười ngượng, biết bao năm rồi mới có dịp gần gũi cô thế này khiến anh thấy rất vui.
Bây giờ là đầu mùa đông, với cái thời tiết lành lạnh này thật khiến lòng người cảm thấy cô đơn lạc lõng. Càng lạnh lẽo bao nhiêu, con người ta lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, yếu đuối bấy nhiêu.
Cây cối bên đường đã rụng hết lá, một không gian trơ trọi và lạnh giá. Hàng người qua lại cũng đang dần trở nên thưa thớt. Thời gian vẫn không ngừng trôi. Những đám mây dày đặc vây kín cả bầu trời càng khiến cho không khí thêm phần u ám.
Nhìn cảnh vật một hồi, Thiên Di bấc giác liếc mắt sang người đang ông đang ngồi cạnh mình. Anh vẫn ngồi đó, không làm gì cả, chỉ nhìn cô.
Lạ thật, tại sao anh lại tình nguyện ở lại đây với cô? Đối với Thiên Di, cảm giác của cô đối với Khải Hoàng rất mơ hồ nhưng lại ấm áp. Anh tốt bụng, tử tế đến mức cô phải tự hỏi rằng anh làm vậy vì điều gì. Chắn chắn Khải Hoàng không có ý xấu với Thiên Di nhưng hà cớ gì anh lại tốt đến vậy?
"Khải Hoàng này..." Cô khẽ gọi.
"Có chuyện gì sao?" Anh đáp.
"Anh đã biết đúng chứ?"
Khải Hoàng không hiểu câu hỏi cho lắm.
"Biết? Biết chuyện gì?"
"Về việc tôi bị mất trí nhớ." Thiên Di không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Sao em lại nghĩ vậy?" Khải Hoàng hỏi ngược lại cô.
Tại sao ư? Chẳng biết nữa, chỉ là bản thân Thiên Di cảm thấy như vậy.
"Anh đã biết rồi đúng chứ?"
Quả không sai, Khải Hoàng đã biết chuyện này. Nhưng tại sao Thiên Di lại hỏi anh điều đó?
"Ừm, anh cũng vừa mới biết." Khải Hoàng nghiêm mặt, trầm giọng, ánh mắt lại càng trở nên ôn nhu khi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình.
Thiên Di nở một nụ cười nhàn nhạt, có phải chăng hồi ức của tuổi hai mươi lăm đã lại một lần nữa cướp đi một Thiên Di lạc quan mạnh mẽ.
"Ai cũng biết quá khứ của tôi, ngoại trừ chính tôi." Thanh âm mang theo nỗi bất lực mà một cô gái với suy nghĩ còn non trẻ nhưng lại phải trải qua một câu chuyện dài.
Còn Khải Hoàng khi nghe câu nói này của cô, trong lòng lại dậy lên một cảm giác xót thương khó tả. Hãy nhìn nụ cười xinh đẹp đó mà xem, tại sao ông trời lại nỡ lòng nào khiến cho cô gái ấy trở nên đau khổ kia chứ!
"Xin lỗi." Mắt anh đỏ hoe mà nhìn cô.
"Không cần xin lỗi tôi, anh không làm gì sai cả." Thiên Di nhìn anh rồi nói.
Nếu có trách thì cứ trách bản thân cô khi lớn lên đã quá ngu ngốc.
"Nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện trước kia như thế nào?"
Đấy là điều mà cô luôn thắc mắc và đồng thời cũng là thứ khiến Thiên Di luôn trằn trọc mỗi đêm. Cô muốn biết tất cả vì cô có quyền được biết!
Khải Hoàng nên trả lời cô thế nào đây? Anh nên tiếp tục che giấu hay là nói thẳng cho cô biết? Cho dù là lựa chọn nào đi chăng nữa thì Khải Hoàng cũng biết chắc rằng Thiên Di sẽ cảm thấy đau lòng...
Thời gian dường như ngưng đọng khi câu hỏi của cô được đưa ra, khoảng khắc hai người mắt chạm mắt thì Khải Hoàng dường như đã đưa ra được quyết định của mình. Đôi mắt ấy vẫn như lần đầu anh gặp cô trong buổi tiệc Lục gia, nó chứa đựng tình yêu thương, nỗi nhớ mong và cả sự đau xót.
"Thiên Di à...những chuyện khác anh không thể nói với em nhưng anh muốn em biết rằng cho dù là trước kia hay ngay bây giờ đi chăng nữa thì Hứa Khải Hoàng anh vẫn luôn yêu em."
Muỗng cháo thơm lừng được anh đưa lên trước mặt cô, Thiên Di nhìn nó, rồi nhìn anh. Cuối cùng cô quyết định.
"Tôi có thể tự ăn được."
Khải Hoàng hơi đơ người, anh đặt muỗng cháo xuống rồi cười nhẹ.
"Được rồi, nghe em hết."
Anh đưa bát cháo cho Thiên Di tự dùng. Ánh mắt của cô từ nãy đến giờ vẫn chẳng hề thay đổi. Thật sự Khải Hoàng rất muốn biết rốt cuộc Thiên Di đã nhớ lại được những gì và từ khi nào cô đã trở nên trầm lặng một cách kì lạ như vậy.
"Khăn đây." Thấy cô ăn xong, Khải Hoàng đưa đến một tờ khăn giấy cho cô lau miệng. Phải nói là anh quá chu đáo. Đường đường là một vị tổng tài vô cùng quyền lực của Tinh Anh mà bây giờ lại đang ở đây chăm sóc và hầu hạ cho Thiên Di sao.
"Cảm ơn." Cô nhận lấy rồi đáp đồng thời đặt bát cháo trên bàn.
"Không có gì." Khải Hoàng cười ngượng, biết bao năm rồi mới có dịp gần gũi cô thế này khiến anh thấy rất vui.
Bây giờ là đầu mùa đông, với cái thời tiết lành lạnh này thật khiến lòng người cảm thấy cô đơn lạc lõng. Càng lạnh lẽo bao nhiêu, con người ta lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, yếu đuối bấy nhiêu.
Cây cối bên đường đã rụng hết lá, một không gian trơ trọi và lạnh giá. Hàng người qua lại cũng đang dần trở nên thưa thớt. Thời gian vẫn không ngừng trôi. Những đám mây dày đặc vây kín cả bầu trời càng khiến cho không khí thêm phần u ám.
Nhìn cảnh vật một hồi, Thiên Di bấc giác liếc mắt sang người đang ông đang ngồi cạnh mình. Anh vẫn ngồi đó, không làm gì cả, chỉ nhìn cô.
Lạ thật, tại sao anh lại tình nguyện ở lại đây với cô? Đối với Thiên Di, cảm giác của cô đối với Khải Hoàng rất mơ hồ nhưng lại ấm áp. Anh tốt bụng, tử tế đến mức cô phải tự hỏi rằng anh làm vậy vì điều gì. Chắn chắn Khải Hoàng không có ý xấu với Thiên Di nhưng hà cớ gì anh lại tốt đến vậy?
"Khải Hoàng này..." Cô khẽ gọi.
"Có chuyện gì sao?" Anh đáp.
"Anh đã biết đúng chứ?"
Khải Hoàng không hiểu câu hỏi cho lắm.
"Biết? Biết chuyện gì?"
"Về việc tôi bị mất trí nhớ." Thiên Di không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Sao em lại nghĩ vậy?" Khải Hoàng hỏi ngược lại cô.
Tại sao ư? Chẳng biết nữa, chỉ là bản thân Thiên Di cảm thấy như vậy.
"Anh đã biết rồi đúng chứ?"
Quả không sai, Khải Hoàng đã biết chuyện này. Nhưng tại sao Thiên Di lại hỏi anh điều đó?
"Ừm, anh cũng vừa mới biết." Khải Hoàng nghiêm mặt, trầm giọng, ánh mắt lại càng trở nên ôn nhu khi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình.
Thiên Di nở một nụ cười nhàn nhạt, có phải chăng hồi ức của tuổi hai mươi lăm đã lại một lần nữa cướp đi một Thiên Di lạc quan mạnh mẽ.
"Ai cũng biết quá khứ của tôi, ngoại trừ chính tôi." Thanh âm mang theo nỗi bất lực mà một cô gái với suy nghĩ còn non trẻ nhưng lại phải trải qua một câu chuyện dài.
Còn Khải Hoàng khi nghe câu nói này của cô, trong lòng lại dậy lên một cảm giác xót thương khó tả. Hãy nhìn nụ cười xinh đẹp đó mà xem, tại sao ông trời lại nỡ lòng nào khiến cho cô gái ấy trở nên đau khổ kia chứ!
"Xin lỗi." Mắt anh đỏ hoe mà nhìn cô.
"Không cần xin lỗi tôi, anh không làm gì sai cả." Thiên Di nhìn anh rồi nói.
Nếu có trách thì cứ trách bản thân cô khi lớn lên đã quá ngu ngốc.
"Nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện trước kia như thế nào?"
Đấy là điều mà cô luôn thắc mắc và đồng thời cũng là thứ khiến Thiên Di luôn trằn trọc mỗi đêm. Cô muốn biết tất cả vì cô có quyền được biết!
Khải Hoàng nên trả lời cô thế nào đây? Anh nên tiếp tục che giấu hay là nói thẳng cho cô biết? Cho dù là lựa chọn nào đi chăng nữa thì Khải Hoàng cũng biết chắc rằng Thiên Di sẽ cảm thấy đau lòng...
Thời gian dường như ngưng đọng khi câu hỏi của cô được đưa ra, khoảng khắc hai người mắt chạm mắt thì Khải Hoàng dường như đã đưa ra được quyết định của mình. Đôi mắt ấy vẫn như lần đầu anh gặp cô trong buổi tiệc Lục gia, nó chứa đựng tình yêu thương, nỗi nhớ mong và cả sự đau xót.
"Thiên Di à...những chuyện khác anh không thể nói với em nhưng anh muốn em biết rằng cho dù là trước kia hay ngay bây giờ đi chăng nữa thì Hứa Khải Hoàng anh vẫn luôn yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.