Chương 7
Khánh Vi
13/02/2021
Công việc ở Lục thị vẫn tiến triển rất tốt. Anh vẫn ngồi trước màn hình máy tính. Nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ tổ chức buổi tiệc. Mặc dù không thích nơi đó nhưng đến trễ lại không hay cho lắm.
Vĩ Phong lái xe về nhà. Mở cửa bước vào, cô đã đi từ sớm rồi. Anh lên lầu thay quần áo rồi bước xuống nhà. Bộ vest đen lịch lãm làm cái khí chất bá đạo vốn có của Vĩ Phong như được nâng lên một tầm cao mới.
Anh chọn con đường ngắn nhất để đi tới Lục gia, đường cao tốc bây giờ rất đông đúc, anh ghét cảnh phải chờ đợi.
[...]
Toà nhà như một cung điện khổng lồ được xây dựng ở nơi cách xa trung tâm thành phố. Lục Vĩ Đình - cha của anh rất thích bầu không khí trong lành ở đây.
Bãi đậu xe với hàng chục chiếc xe sang trọng, trông cứ như một triển lãm trưng bày chứ không chỉ đơn thuần là một bãi đổ xe nữa. Chiếc Bugatti Veyron của anh đã yên vị.
Vĩ Phong bước vào với biết bao ánh mắt hướng nhìn anh. Những cô tiểu thư như muốn khóc thét trước vẻ đẹp tuyệt mĩ này, còn nam nhân thì nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn lòng đố kị trong đó.
"Con trai, sao bây giờ con mới đến vậy hả?" Lục phu nhân đi lại phía anh cất giọng oán trách. Bà diện bộ đầm đính ngọc trai và chuỗi hạt trên tay nhìn vô cùng giản dị nhưng lại không kém phần quý phái.
Anh nhìn đồng hồ. "Còn năm phút nữa buổi tiệc mới bắt đầu. Con đâu được tính là đi trễ." Anh nói với giọng đều đều.
"Ôi trời, quả thật người mẹ này không thể nào bắt lỗi được con." Bà ấy nhìn con trai mình mà cười tươi.
Vĩ Phong đứng đó một lúc lại có người đến mời rượu. Nói là tiệc gia đình nhưng có rất nhiều đối tác của Lục thị đến tham dự, đa phần đều là những cổ đông lớn và gia đình quý tộc.
Buổi tiệc nhàm chán giống hệt những gì anh nghĩ. Lúc này Vĩ Phong chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Vợ anh đâu rồi? Lúc nãy rõ ràng giúp việc nói là cô đã đi trước cơ mà, sao bây giờ lại chưa đến?
"Thiên Di chưa đến à mẹ?" Anh tiện thể hỏi, chỉ là tiện thể thôi.
"Nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, tại sao con không đưa con bé đi cùng?" Bà ấy lo lắng hỏi.
Anh không đáp, không lẽ nói thẳng ra với mẹ là cảm thấy chướng mắt nên chẳng muốn đi cùng.
"Con gọi cho nó thử xem." Lục phu nhân bảo anh.
"Một lát nữa là đến thôi, không cần gọi."
"Mẹ bảo gọi thì gọi đi, con dám cãi sao?" Bà ấy mắng anh.
Đúng là không thể nào qua nổi mẹ mình. Thế là anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Nhạc chuông điện thoại réo lên nhưng chẳng có ai bắt máy. Kì lạ, trước giờ cô chẳng bao giờ không nghe điện thoại của anh cả. Không lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Sao rồi, con bé không nghe máy à?"
Vĩ Phong gọi lại một lần nữa. Chuông reo một hồi thì đã có người bắt máy. Nhưng đó không phải là cô, một giọng nam trầm ổn phát ra từ đầu dây bên kia.
"Anh là người nhà của nạn nhân?" Người đàn ông đó hỏi.
Sao từ ngữ anh ta dùng lại kì lạ như vậy chứ? Tại sao lại là nạn nhân?
"Tôi là chồng của Lâm Thiên Di..."
"Cô ấy hiện đang ở phòng cấp cứu bệnh viện S, anh mau đến đó đi." Hoá ra người đàn ông này là bác sĩ của khoa cấp cứu.
Cô gặp chuyện gì sao?
[...]
Thiên Di đánh tay lái để tránh chiếc xe tải đang lau dữ dội về phía mình. Đầu của chiếc Mercedes Benz va vào rào chắn của đường cao tốc mà móp méo thành một hình thù kì dị.
Chiếc xe bây giờ nhìn thật thê thảm nhưng người trong xe còn thảm hơn. Do phanh gấp nên theo quáng tính đầu cô đập mạnh vào phần kính xe. Máu bắt đầu chải ra ngày một nhiều hơn. Thiên Di cứng đơ người, mắt vẫn còn mở trừng trừng vì sự việc xảy ra quá nhanh.
Bàn tay vẫn còn có thể cử động được, cô lấy tay nhập một dãy số vào điện thoại. Chỉ còn một thao tác là nhấn nút gọi nữa thôi nhưng đôi tay đã không còn cử động được nữa. Đại não dần mất đi ý thức.
Một lúc sau, xe cứu hộ đã đến. Các công tác sơ cứu tại hiện trường được tiến hành. Trong đống hổn đổn, thân hình mảnh khảnh của cô được đưa ra ngoài, thật may mắn là vẫn còn thở.
[...]
Khi nghe tin cô gặp tai nạn, anh lập tức lái xe đến bệnh viện. Quả thực anh rất ghét cô, nhưng đến mức muốn cô chết thì chưa đâu.
Tại bệnh viện hạng A của thành phố, các bác sĩ đang cật lực tiến hành ca đại phẫu. Vùng đầu của cô bị chấn thương rất nặng, ca phẫu thuật xác xuất thành công là 45%.
Anh sảy bước thật nhanh đến trước cửa phòng phẫu thuật. An Nhiên là người đứng ở đó đầu tiên. Tên cô nằm đầu tiên trong danh bạn của Thiên Di nên nhân viên cứu hộ đã gọi điện báo cho cô trước tiên.
An Nhiên nhìn Vĩ Phong với một ánh mắt đầy những tia máu màu đỏ. Làm chồng kiểu gì mà lại để vợ đi một mình rồi gặp tai nạn vậy hả?
Anh đứng đó chờ thông tin từ bác sĩ. Thời gian chầm chầm trôi qua càng làm tâm tư người con trai nào đó như muốn nhảy cẩn ra ngoài. Không biết tại sao, gần đây anh thật sự để mắt đến cô. Chưa hẳn là quan tâm nhưng từ khi nào trái tim anh đã xuất hiện hình bóng của cô vợ dịu dàng.
Bác sĩ bước ra mang theo một thông tin từ bệnh nhân. Cả hai hồi hộp lắng nghe.
"Bệnh nhân Lâm Thiên Di đã qua cơn nguy kịch. Nhưng..."
Vĩ Phong lái xe về nhà. Mở cửa bước vào, cô đã đi từ sớm rồi. Anh lên lầu thay quần áo rồi bước xuống nhà. Bộ vest đen lịch lãm làm cái khí chất bá đạo vốn có của Vĩ Phong như được nâng lên một tầm cao mới.
Anh chọn con đường ngắn nhất để đi tới Lục gia, đường cao tốc bây giờ rất đông đúc, anh ghét cảnh phải chờ đợi.
[...]
Toà nhà như một cung điện khổng lồ được xây dựng ở nơi cách xa trung tâm thành phố. Lục Vĩ Đình - cha của anh rất thích bầu không khí trong lành ở đây.
Bãi đậu xe với hàng chục chiếc xe sang trọng, trông cứ như một triển lãm trưng bày chứ không chỉ đơn thuần là một bãi đổ xe nữa. Chiếc Bugatti Veyron của anh đã yên vị.
Vĩ Phong bước vào với biết bao ánh mắt hướng nhìn anh. Những cô tiểu thư như muốn khóc thét trước vẻ đẹp tuyệt mĩ này, còn nam nhân thì nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn lòng đố kị trong đó.
"Con trai, sao bây giờ con mới đến vậy hả?" Lục phu nhân đi lại phía anh cất giọng oán trách. Bà diện bộ đầm đính ngọc trai và chuỗi hạt trên tay nhìn vô cùng giản dị nhưng lại không kém phần quý phái.
Anh nhìn đồng hồ. "Còn năm phút nữa buổi tiệc mới bắt đầu. Con đâu được tính là đi trễ." Anh nói với giọng đều đều.
"Ôi trời, quả thật người mẹ này không thể nào bắt lỗi được con." Bà ấy nhìn con trai mình mà cười tươi.
Vĩ Phong đứng đó một lúc lại có người đến mời rượu. Nói là tiệc gia đình nhưng có rất nhiều đối tác của Lục thị đến tham dự, đa phần đều là những cổ đông lớn và gia đình quý tộc.
Buổi tiệc nhàm chán giống hệt những gì anh nghĩ. Lúc này Vĩ Phong chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Vợ anh đâu rồi? Lúc nãy rõ ràng giúp việc nói là cô đã đi trước cơ mà, sao bây giờ lại chưa đến?
"Thiên Di chưa đến à mẹ?" Anh tiện thể hỏi, chỉ là tiện thể thôi.
"Nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, tại sao con không đưa con bé đi cùng?" Bà ấy lo lắng hỏi.
Anh không đáp, không lẽ nói thẳng ra với mẹ là cảm thấy chướng mắt nên chẳng muốn đi cùng.
"Con gọi cho nó thử xem." Lục phu nhân bảo anh.
"Một lát nữa là đến thôi, không cần gọi."
"Mẹ bảo gọi thì gọi đi, con dám cãi sao?" Bà ấy mắng anh.
Đúng là không thể nào qua nổi mẹ mình. Thế là anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Nhạc chuông điện thoại réo lên nhưng chẳng có ai bắt máy. Kì lạ, trước giờ cô chẳng bao giờ không nghe điện thoại của anh cả. Không lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Sao rồi, con bé không nghe máy à?"
Vĩ Phong gọi lại một lần nữa. Chuông reo một hồi thì đã có người bắt máy. Nhưng đó không phải là cô, một giọng nam trầm ổn phát ra từ đầu dây bên kia.
"Anh là người nhà của nạn nhân?" Người đàn ông đó hỏi.
Sao từ ngữ anh ta dùng lại kì lạ như vậy chứ? Tại sao lại là nạn nhân?
"Tôi là chồng của Lâm Thiên Di..."
"Cô ấy hiện đang ở phòng cấp cứu bệnh viện S, anh mau đến đó đi." Hoá ra người đàn ông này là bác sĩ của khoa cấp cứu.
Cô gặp chuyện gì sao?
[...]
Thiên Di đánh tay lái để tránh chiếc xe tải đang lau dữ dội về phía mình. Đầu của chiếc Mercedes Benz va vào rào chắn của đường cao tốc mà móp méo thành một hình thù kì dị.
Chiếc xe bây giờ nhìn thật thê thảm nhưng người trong xe còn thảm hơn. Do phanh gấp nên theo quáng tính đầu cô đập mạnh vào phần kính xe. Máu bắt đầu chải ra ngày một nhiều hơn. Thiên Di cứng đơ người, mắt vẫn còn mở trừng trừng vì sự việc xảy ra quá nhanh.
Bàn tay vẫn còn có thể cử động được, cô lấy tay nhập một dãy số vào điện thoại. Chỉ còn một thao tác là nhấn nút gọi nữa thôi nhưng đôi tay đã không còn cử động được nữa. Đại não dần mất đi ý thức.
Một lúc sau, xe cứu hộ đã đến. Các công tác sơ cứu tại hiện trường được tiến hành. Trong đống hổn đổn, thân hình mảnh khảnh của cô được đưa ra ngoài, thật may mắn là vẫn còn thở.
[...]
Khi nghe tin cô gặp tai nạn, anh lập tức lái xe đến bệnh viện. Quả thực anh rất ghét cô, nhưng đến mức muốn cô chết thì chưa đâu.
Tại bệnh viện hạng A của thành phố, các bác sĩ đang cật lực tiến hành ca đại phẫu. Vùng đầu của cô bị chấn thương rất nặng, ca phẫu thuật xác xuất thành công là 45%.
Anh sảy bước thật nhanh đến trước cửa phòng phẫu thuật. An Nhiên là người đứng ở đó đầu tiên. Tên cô nằm đầu tiên trong danh bạn của Thiên Di nên nhân viên cứu hộ đã gọi điện báo cho cô trước tiên.
An Nhiên nhìn Vĩ Phong với một ánh mắt đầy những tia máu màu đỏ. Làm chồng kiểu gì mà lại để vợ đi một mình rồi gặp tai nạn vậy hả?
Anh đứng đó chờ thông tin từ bác sĩ. Thời gian chầm chầm trôi qua càng làm tâm tư người con trai nào đó như muốn nhảy cẩn ra ngoài. Không biết tại sao, gần đây anh thật sự để mắt đến cô. Chưa hẳn là quan tâm nhưng từ khi nào trái tim anh đã xuất hiện hình bóng của cô vợ dịu dàng.
Bác sĩ bước ra mang theo một thông tin từ bệnh nhân. Cả hai hồi hộp lắng nghe.
"Bệnh nhân Lâm Thiên Di đã qua cơn nguy kịch. Nhưng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.