Chương 94
Khánh Vi
13/02/2021
"Sao hôm nay anh về trễ vậy?" Thiên Di cất tiếng hỏi.
Vĩ Phong nhìn cô, cảm thấy khá kì lạ. Thông thường Thiên Di chẳng mấy để tâm đến mình cơ mà sao cô lại hỏi vậy?
"Tôi đi gặp một người." Vĩ Phong thành thật đáp, anh nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì phải che giấu.
"Phụ nữ sao?" Cô lại tiếp tục hỏi, đến cả Thiên Di cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi vậy.
Anh gật đầu rồi đưa tay rót một cốc nước.
Thật tình! Cái con người này không biết nói dối là gì luôn sao? Cô đã từng nghe người khác nói rằng Vĩ Phong là một người không gần nữ sắc, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Ai mà lại khiến cho Vĩ Phong đích thân đến gặp?
"Anh đã ăn tối chưa?" Thiên Di nói sang chuyện khác.
"Tôi ăn rồi." Anh đáp.
Cuộc trò chuyện lại đi vào ngỏ cục, Thiên Di chẳng biết nên nói gì nữa. Thôi thì cứ xem tivi cho lành.
[...]
Bây giờ là 1 giờ sáng, phòng khách đã tắt đèn chỉ còn ánh sáng mờ mờ của chiếc tivi mà Thiên Di vẫn đang mở. Cô vẫn còn kiên trì thức khuya để xem hết bộ phim. Hôm nay Thiên Di không xem hoạt hình, cô bắt đầu cảm thấy hứng thú với những thướt phim kinh dị máu me.
Ôm chiếc gối trong lòng, Thiên Di nín thở tập trung khi đang đến phân cảnh cao trào.
Không gian đen tối mờ mịch cộng thêm cái lạnh của tiết trời mùa đông càng làm tăng thêm phần kích thích.
Trong sự tĩnh lặng, tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau, Thiên Di ngồi co ro, da gà da vịt dựng hết cả lên.
Giờ này chắc hẳn Vĩ Phong và người làm trong nhà đều đã đi ngủ, vậy đó là ai? Không lẽ có trộm? Chắc chắn cũng không phải, Lục gia bảo mật tốt như vậy chắc chắn sẽ không thể đột nhập. Vậy chỉ còn có một trường hợp duy nhất...ma sao?
Bộ phim trên tivi cũng đã đi đến hồi gây cấn, nhân vật nấp sau chiếc tủ quần áo cũ kĩ để trốn tên sát nhân. Nhịp tim vang lên thật dồn dập.
"Không lẽ nào..." Thiên Di thầm nghĩ, trong đầu hiện lên những cảnh tượng chết chóc.
Tiếng bước chân ngày một đến gần, đôi bàn tay to lớn của người đó đặt lên vai Thiên Di khiến cô rùng mình.
"Aaaa!" Cô chống cự, với lấy chiếc gối mà đập liên hồi vào người đó.
Nhưng sức của cô không đủ, cái gối bị tóm lấy và quẳng đi mất.
Bóng đen đằng sau bắt đầu cất giọng, thứ âm thanh trầm thấp vang lên.
"Giờ này vẫn còn thức à?"
Thiên Di nhắm tịt hai mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm van xin.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"
Hoá ra cái bóng đen đằng sau chính là Vĩ Phong, anh cảm thấy khác nước nên xuống phòng bếp lấy chút nước. Đi ngang qua phòng khách thì thấy Thiên Di vẫn đang chăm chú xem tivi nên mới có ý định đến ngồi với cô. Ai ngờ vừa lại gần thì Vĩ Phong đã được Thiên Di chào đón nồng nhiệt như vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ anh cảm thấy rất buồn cười. Không còn đanh đá và cứng nhắc như trước mà trông cứ như một đứa trẻ vậy. Ai rồi cũng phải sợ ma thôi...
"Tôi không giết em đâu, mở mắt ra." Vĩ Phong nói với giọng điệu ngọt ngào giống như anh đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Khi bình tĩnh trở lại, nhận ra giọng nói đó là ai thì Thiên Di trừng mắt nhìn anh.
"Cái tên chết tiệt! Anh đừng có xuất hiện thình lình phía sau tôi như vậy chứ!" Cô cáu lên.
Trái với vẻ mặt sợ hãi lúc nãy, Thiên Di bây giờ như một con mèo đang xù lông vậy.
Vĩ Phong ngồi xuống bên cạnh cô gái đang nóng giận này, cánh tay tùy ý khoác lên vai cô.
"Là bản thân em tự doạ em đó đồ ngốc!" Anh cốc nhẹ đầu cô, nhẹ nhàng nói.
Thiên Di lườm Vĩ Phong một cái, nhanh chóng hất tay anh ra rồi ngồi qua một bên.
"Anh mau lên phòng đi, ở đây làm gì?" Thiên Di chỉnh đốn lại tóc tay sau khi "tự hù mình" lúc nãy.
"Tôi ở đây để canh em, không khéo lát nữa một cơn gió thổi qua em cũng tưởng là có kẻ đang muốn ám sát mình."
Vĩ Phong tựa lưng vào thành sofa, nói với giọng đều đều nhưng thật ấm áp, ngữ khí có phần trêu chọc khiến Thiên Di đỏ bừng mặt.
"Không...không cần anh quan tâm!" Cô ngượng ngùng nói.
Một đêm đông lạnh lẽo, hai con người cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem một bộ phim. Nhưng tâm trí của cả hai lại không hướng về bộ phim đó mà hướng về chính đối phương.
Thiên Di có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vĩ Phong, nhưng cô biết rằng anh sẽ không đáp lời nên Thiên Di đành giữ lấy trong lòng.
Vĩ Phong cũng có rất nhiều thứ muốn giải bài với Thiên Di nhưng bản thân anh lại không thể.
Dù sớm hay muộn, cả hai sẽ phải đối mặt với những nỗi sợ sâu trong lòng mình.
Thiên Di có nên kể với anh rằng dạo gần đây tâm trạng của mình rất bất an hay không? Có nên kể rằng kí ức của cô đang dần quay trở lại bằng những mảnh ghép rời rạc hay không?
Bộ phim đã kết thúc. Màn hình tắt đi. Nhưng không ai trở về phòng. Thiên Di ôm lấy chiếc gối bông mềm mại vào trong lòng, cuộn tròn ở một góc.
Vĩ Phong trầm mặc suy nghĩ, những đường nét trên gương mặt tựa như có thể hoà quyện cùng màn đêm mà tạo ra một vẻ đẹp thật bí ẩn.
Bỗng nhiên Thiên Di lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian.
"Nếu tôi gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ bảo vệ tôi. Đúng...chứ?"
Vĩ Phong hướng mắt về phía cô, đôi mắt lạnh lẽo ngày nào thoáng chốc loé lên một ý muốn che chở, bảo vệ cho cô gái bên cạnh.
Vĩ Phong nhìn cô, cảm thấy khá kì lạ. Thông thường Thiên Di chẳng mấy để tâm đến mình cơ mà sao cô lại hỏi vậy?
"Tôi đi gặp một người." Vĩ Phong thành thật đáp, anh nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì phải che giấu.
"Phụ nữ sao?" Cô lại tiếp tục hỏi, đến cả Thiên Di cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi vậy.
Anh gật đầu rồi đưa tay rót một cốc nước.
Thật tình! Cái con người này không biết nói dối là gì luôn sao? Cô đã từng nghe người khác nói rằng Vĩ Phong là một người không gần nữ sắc, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Ai mà lại khiến cho Vĩ Phong đích thân đến gặp?
"Anh đã ăn tối chưa?" Thiên Di nói sang chuyện khác.
"Tôi ăn rồi." Anh đáp.
Cuộc trò chuyện lại đi vào ngỏ cục, Thiên Di chẳng biết nên nói gì nữa. Thôi thì cứ xem tivi cho lành.
[...]
Bây giờ là 1 giờ sáng, phòng khách đã tắt đèn chỉ còn ánh sáng mờ mờ của chiếc tivi mà Thiên Di vẫn đang mở. Cô vẫn còn kiên trì thức khuya để xem hết bộ phim. Hôm nay Thiên Di không xem hoạt hình, cô bắt đầu cảm thấy hứng thú với những thướt phim kinh dị máu me.
Ôm chiếc gối trong lòng, Thiên Di nín thở tập trung khi đang đến phân cảnh cao trào.
Không gian đen tối mờ mịch cộng thêm cái lạnh của tiết trời mùa đông càng làm tăng thêm phần kích thích.
Trong sự tĩnh lặng, tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau, Thiên Di ngồi co ro, da gà da vịt dựng hết cả lên.
Giờ này chắc hẳn Vĩ Phong và người làm trong nhà đều đã đi ngủ, vậy đó là ai? Không lẽ có trộm? Chắc chắn cũng không phải, Lục gia bảo mật tốt như vậy chắc chắn sẽ không thể đột nhập. Vậy chỉ còn có một trường hợp duy nhất...ma sao?
Bộ phim trên tivi cũng đã đi đến hồi gây cấn, nhân vật nấp sau chiếc tủ quần áo cũ kĩ để trốn tên sát nhân. Nhịp tim vang lên thật dồn dập.
"Không lẽ nào..." Thiên Di thầm nghĩ, trong đầu hiện lên những cảnh tượng chết chóc.
Tiếng bước chân ngày một đến gần, đôi bàn tay to lớn của người đó đặt lên vai Thiên Di khiến cô rùng mình.
"Aaaa!" Cô chống cự, với lấy chiếc gối mà đập liên hồi vào người đó.
Nhưng sức của cô không đủ, cái gối bị tóm lấy và quẳng đi mất.
Bóng đen đằng sau bắt đầu cất giọng, thứ âm thanh trầm thấp vang lên.
"Giờ này vẫn còn thức à?"
Thiên Di nhắm tịt hai mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm van xin.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"
Hoá ra cái bóng đen đằng sau chính là Vĩ Phong, anh cảm thấy khác nước nên xuống phòng bếp lấy chút nước. Đi ngang qua phòng khách thì thấy Thiên Di vẫn đang chăm chú xem tivi nên mới có ý định đến ngồi với cô. Ai ngờ vừa lại gần thì Vĩ Phong đã được Thiên Di chào đón nồng nhiệt như vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ anh cảm thấy rất buồn cười. Không còn đanh đá và cứng nhắc như trước mà trông cứ như một đứa trẻ vậy. Ai rồi cũng phải sợ ma thôi...
"Tôi không giết em đâu, mở mắt ra." Vĩ Phong nói với giọng điệu ngọt ngào giống như anh đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Khi bình tĩnh trở lại, nhận ra giọng nói đó là ai thì Thiên Di trừng mắt nhìn anh.
"Cái tên chết tiệt! Anh đừng có xuất hiện thình lình phía sau tôi như vậy chứ!" Cô cáu lên.
Trái với vẻ mặt sợ hãi lúc nãy, Thiên Di bây giờ như một con mèo đang xù lông vậy.
Vĩ Phong ngồi xuống bên cạnh cô gái đang nóng giận này, cánh tay tùy ý khoác lên vai cô.
"Là bản thân em tự doạ em đó đồ ngốc!" Anh cốc nhẹ đầu cô, nhẹ nhàng nói.
Thiên Di lườm Vĩ Phong một cái, nhanh chóng hất tay anh ra rồi ngồi qua một bên.
"Anh mau lên phòng đi, ở đây làm gì?" Thiên Di chỉnh đốn lại tóc tay sau khi "tự hù mình" lúc nãy.
"Tôi ở đây để canh em, không khéo lát nữa một cơn gió thổi qua em cũng tưởng là có kẻ đang muốn ám sát mình."
Vĩ Phong tựa lưng vào thành sofa, nói với giọng đều đều nhưng thật ấm áp, ngữ khí có phần trêu chọc khiến Thiên Di đỏ bừng mặt.
"Không...không cần anh quan tâm!" Cô ngượng ngùng nói.
Một đêm đông lạnh lẽo, hai con người cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem một bộ phim. Nhưng tâm trí của cả hai lại không hướng về bộ phim đó mà hướng về chính đối phương.
Thiên Di có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vĩ Phong, nhưng cô biết rằng anh sẽ không đáp lời nên Thiên Di đành giữ lấy trong lòng.
Vĩ Phong cũng có rất nhiều thứ muốn giải bài với Thiên Di nhưng bản thân anh lại không thể.
Dù sớm hay muộn, cả hai sẽ phải đối mặt với những nỗi sợ sâu trong lòng mình.
Thiên Di có nên kể với anh rằng dạo gần đây tâm trạng của mình rất bất an hay không? Có nên kể rằng kí ức của cô đang dần quay trở lại bằng những mảnh ghép rời rạc hay không?
Bộ phim đã kết thúc. Màn hình tắt đi. Nhưng không ai trở về phòng. Thiên Di ôm lấy chiếc gối bông mềm mại vào trong lòng, cuộn tròn ở một góc.
Vĩ Phong trầm mặc suy nghĩ, những đường nét trên gương mặt tựa như có thể hoà quyện cùng màn đêm mà tạo ra một vẻ đẹp thật bí ẩn.
Bỗng nhiên Thiên Di lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian.
"Nếu tôi gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ bảo vệ tôi. Đúng...chứ?"
Vĩ Phong hướng mắt về phía cô, đôi mắt lạnh lẽo ngày nào thoáng chốc loé lên một ý muốn che chở, bảo vệ cho cô gái bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.