Cô Vợ Tuyệt Sắc Của Tổng Tài Cuồng Bạo
Chương 13: Tôi muốn giết cô!
Thanh Xuân
09/01/2019
Cơ thể cô như muốn rã ra làm đôi, cổ họng khô khốc, cả người vô lực
không chút huyết sắc. Nhưng trong phút chốc, cô bất chợt nhận ra, rồi cô day nghiến thật mạnh lòng tự tôn của bản thân, cô không thể thua, đặc
biệt người đó lại là Trang Hạ Tình, cô hoàn toàn không thể thua cô ta.
Chiến đấu tư tưởng quyết liệt, giằng co một trận điên cuồng. Nuốt nước mắt ngược vào tròng, sắc mặt Đan Trân không đổi nói một câu:
- Nếu muốn thể hiện tình cảm thì hai người có thể đi vào phòng ngủ, tôi không có nhu cầu để xem đâu.
Vừa nói xong, cô cảm thấy bản thân mình cũng quá mức mạnh mẽ rồi. Cửa ải đầu tiên này thì có là gì, sau này sẽ còn rất nhiều tình huống khắc nghiệt hơn như vậy nữa, cô vẫn nên tập dần thôi.
Tập đối diện với hiện thực, tập cho trái tim không biết đau, tập cho nước mắt không tuôn trào. Và đặc biệt vẫn là, cố-kìm-nén-cảm-xúc của chính mình.
- À... xin lỗi, đã làm chị khó chịu rồi sao? Em quên mất...
Sắc mặt Trang Hạ Tinh có chút hổ thẹn, ấp úng nhìn cô. Cánh môi cô ta hiện tại sưng tấy, đỏ húc đến chói mắt, cảnh tượng này tựa như châm chít vài ngọn lửa nóng vào lòng Đan Trân.
- Được rồi, anh đi làm đây!
Bạc Kiệt Hạo đanh mặt, không rõ là cảm xúc gì. Anh nói với Trang Hạ Tình một câu rồi nhanh chóng rời khỏi. Trước khi cất bước còn liếc nhìn về phía Ngữ Đan Trân, nhưng cô căn bản đã cúi đầu, vốn không thể nhìn ra được ý vị thâm trường hiện hữu sâu thẳm trong đôi con ngươi ấy.
Anh vừa đi, Trang Hạ Tình liền thở phào nhẹ nhõm, cô ta bước từng bước về phía Ngữ Đan Trân, cười khẩy. Điểm yếu của người phụ nữ này, cô ta vốn đã nắm rõ từ lâu.
- Ha... cảm giác thế nào khi thấy chồng mình ân ái với người phụ nữ khác?
- Cô không cần phải đả kích tôi, tôi căn bản không yêu hắn ta!
Ngữ Đan Trân sắc bén nhìn cô ta, vòm họng tư vị đắng chát, nói ra một điều trái với lương tâm quả thực không tốt chút nào.
Yêu hay không yêu? Cô đương nhiên yêu anh ta, nhưng lại càng hận anh ta gấp bội!
Bạc Kiệt Hạo, tôi vừa hận anh, lại vừa yêu anh... tôi rốt cuộc là phải làm sao đây?
Cô trong nháy mắt xẹt qua một tia đau thương, Trang Hạ Tình đã nhanh chóng nhận ra, cô ta nhếch môi cười khinh bỉ.
- Cô lại lừa mình dối người rồi...
Câu nói của cô ta tựa như đâm trúng chỗ đau của Đan Trân, cô nhíu mày, sắc mặt thật sự không tốt. Trấn tĩnh bản thân trong vài giây, cô ngước đôi đồng tử, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- Tôi đã nói rồi, tôi không yêu anh ta. Tin hay không thì tuỳ cô, tôi phải đi rồi!
Không để cô ta kịp thích ứng, cô lập tức rời đi.
Cô không biết mọi chuyện sau này sẽ còn nghiệt ngã, cay độc đến nhường nào. Cô không chắc bản thân mình có thể vượt qua được hay không. Cô chỉ có thể chắc chắn được một điều rằng, cô sẽ không bao giờ bại trận dưới tay Trang Hạ Tình.
*
Ngồi trên xe, lòng Ngữ Đan Trân bơ vơ, bồi hồi không rõ. Khung cảnh qua ô cửa kính quá náo nhiệt, dòng người đông đúc, tiếng kèn xe vang dội mạnh mẽ suýt thủng màng nhĩ.
Bạc Kiệt Hạo gọi bác Trung tài xế chở cô về nhà cha mẹ, bác ấy làm việc ở Bạc Gia hơn hai mươi năm nay.
- Đan Trân, bác thấy sắc mặt con không được tốt lắm!
Bác Trung nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Ông nhận thấy rõ ràng giữa con bé và cậu chủ đang có xích mích lẫn nhau, chỉ không biết lí do là gì. Mấy hôm trước cậu chủ còn đưa người phụ nữ khác về nhà, ông quả thực nhìn con không nổi chứ nói gì là con bé. Dù gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, Kiệt Hạo làm như vậy là quá không tôn trọng con bé rồi!
- Con không sao đâu, chỉ hơi say xe thôi bác ơi!
Trong lòng Đan Trân cảm động, cô cố nén lại xúc cảm. Cô không nên buồn, vì vẫn còn có người quan tâm đến cô mà, như vậy cô cũng đã cảm thấy chính mình có chút ít trọng lượng rồi.
- Đươc rồi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt có biết không? Bác biết con đang rất buồn nhưng buồn không giải quyết được gì, con phải lạc quan lên, bác sẽ nói chuyện riêng với cậu chủ.
Ông biết rằng phận người làm như mình, không có tư cách trách móc thân chủ. Nhưng Kiệt Hạo lại có phần quý trọng ông, ông nghĩ vẫn là nên nghiêm túc nói chuyện một lần với thằng bé. Bầu không khí hiện tại đã ngột ngạt đến đỉnh điểm rồi. Ông không có vợ hay con cái, Đan Trân lại lễ phép ngoan ngoãn, nói chuyện tỉ mỉ rất hợp ý ông. Ông vốn đã xem con bé như con gái ruột từ lâu, bây giờ nó đau đớn như vậy, ông có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao...
Khoảng hai tiếng sau, xe dừng lại ngay một thôn quê nho nhỏ. Không khí an nhiên trong lành ở đây hoàn toàn cách biệt với thành phố. Từng cơn gió lộng qua, mát mẻ mà không buốt giá, dễ chịu mà không lạnh lẽo.
Đan Trân nói với bác Trung:
- Bác ơi, con ở đây đến chiều. Con ngồi xe buýt về cũng được, đường xa xôi gập ghềnh như vậy, bác già rồi sao mà chịu được!
- Đứa nhỏ ngoan! Không cần lo cho bác, chiều bác lại đến đón con!
Ông xoa đầu cô, ánh mắt phúc hậu khẽ nheo lại tạo thành một vệt nhăn nheo vì lão hoá.
Đan Trân cười khổ, cô chào tạm biệt ông rồi đi về nhà. Trên đường đi, cô bắt gặp những đứa trẻ trong thôn đang chơi đùa vui vẻ với nhau, nào là kéo co, nào là trốn tìm...
Ngực cô khẽ động đậy, quả thực trước kia cô từng nghĩ đến việc sinh con, cô mộng tưởng đến ti tỉ những thứ khác... nhưng rốt cuộc, mọi vấn đề vẫn dừng lại ở con số không tròn trĩnh. Huống hồ, Bạc Kiệt Hạo chán ghét cô đến cùng cực như vậy, đứa bé đối với cô vĩnh viễn chỉ là một giấc mơ xa vời.
Băng qua những cánh đồng xanh ngát, hương vị xưa ùa về, từ những kí ức êm đẹp cho đến những góc khuất bí mật. Đã bao lâu rồi, cô chưa về thăm lại chốn cũ?
Nhà cô ở đầu thôn nên vừa đi được vài bước liền tới cổng. Sự thân thuộc bất chợt ùa đến như tiếng sóng vỗ bờ, cô kéo cổng, đi vào nhà. Đan Trân cứ đi như vậy, rốt cuộc chân cũng chập bước tại gian bếp ấm cúng.
Mẹ cô đang nấu ăn.
- Mẹ...
Cô ấp úng gọi, vòng tay ôm lấy eo mẹ Ngữ từ phía sau. Lồng ngực đủ mọi xúc cảm khiến cô không thể miêu tả được tư vị gì. Cô nhớ... nhớ những cái nhìn đầy cưng chiều của mẹ... nhớ những cái ôm trìu mến của cha... nhớ những nụ cười bất lực của họ khi cô vụng về làm sai...
Mẹ, con gái mẹ đã về.
- Trân Trân, là con sao?!
Mẹ Ngữ kích động quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn cô. Rồi không thể kìm nén được tình mẫu tử bừng cháy, bà ôm lấy cô, như muốn hoà cô vào làm một.
- Trân Trân, rốt cuộc con cũng đã trở về rồi...
Khuôn mặt bà đẫm lệ, đứa bé này kể từ khi kết hôn liền không trở về thăm bà. Hôm nay lại đột ngột về mà không báo trước, bà có thể không kích động sao?
- Vâng, con đã trở về rồi!
Đan Trân mỉm cười nhìn bà, khóe mắt rưng rưng. Tóc bà đã bạc nhiều hơn, dáng người cũng gầy gò hơn rồi... hình hài con người thay đổi, vạn vật cũng thay đổi, chỉ có tình thương nội bộ gia đình là ngày càng nồng cháy!
Đứa con như cô thật vô tâm, vô tâm với cha, vô tâm với mẹ. Đã rất lâu rồi mới về thăm hai người họ một lần, cô thực sự bất hiếu.
Cõi lòng Đan Trân không ngừng tự trách.
- Được rồi, lên nhà trên mẹ hỏi chuyện một chút.
Hai người cùng đi lên gian phòng khách. Mẹ Ngữ ngồi kế bên Đan Trân, chăm chú nhìn cô. Sự kích động ban nãy vẫn còn lưu lại trong nháy mắt.
- Bạc Kiệt Hạo đối xử với con có tốt không?
- Vâng, tốt lắm mẹ. Anh ấy rất yêu con.
Đan Trân cười khổ, cố che đậy hàng ngàn sự mâu thuẫn trong lòng.
Không, không tốt đâu mẹ.
Anh ta không yêu con.
- Vậy thì tốt rồi...
Mẹ Ngữ cười mĩ mãn, cuộc đời bà chỉ có độc nhất cô con gái này, chỉ mong nó một đời bình an, tất thảy đối với bà đều không còn quan trọng.
- Cha đâu rồi ạ?
- Ông ấy cũng sắp về rồi... ông ấy nhớ con lắm!
Mẹ Ngữ cười trìu mến, cõi lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Đan Trân nhìn về xa xăm, đôi con ngươi không nhiễm chút bụi trần vô thức loé lên một tia bi thương. Cha, người đàn ông vĩ đại nhất cuộc đời cô. Người không ngại nắng ngại mưa đi làm thật chăm chỉ kiếm tiền lo cho cô từng cái ăn, cái mặc. Người đã phải lặn lội từ nhà quê lên thành phố chỉ để mua một cái bánh kem tạo hình con búp bê thật đẹp để tặng sinh nhật cô. Công cha, như núi thái sơn vậy. Tình thương của cha, là vô giá.
Sửng trưa, cha Ngữ về nhà, trán ông lấm tấm mồ hôi. Vừa vào cổng, ông đã thấy đứa con gái rất lâu không hội ngộ của mình đang tỉ mỉ quét sân, lòng ông chợt xúc động, lệ cũng trào ra...
Đan Trân ùa vào lòng ông, nấc lên như một đứa trẻ. Cha, chỉ có ông là đem đến cho cô những cảm giác an toàn chân thực nhất. Cô uất ức, nhớ về những lúc chính mình bị Trang Hạ Tình kháy đểu, bị Bạc Kiệt Hạo sỉ nhục đánh đuổi, như một sinh vật truyền nhiễm bệnh tật vậy.
Rốt cuộc, lớp ngụy trang cô cố gắng tôi luyện bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ, ngay tại thời điểm này.
Một nhà ba người hưởng thụ bữa cơm ấm cúng, cha mẹ Ngữ liên tục gấp đồ ăn đầy bát Đan Trân. Cô cười khổ nhìn hai người, cảm giác tội lỗi bội phần.
- Trân Trân, chiều phải về sao?
Cha Ngữ buồn buồn nhìn cô, ánh mắt ông nay đã nhấm nháp vết nhăn sâu hóm, đã không còn minh mẫn như lúc trước nữa rồi...
- Vâng ạ.
Cô cúi đầu.
- Cha mẹ không trách con, dù gì vẫn còn Kiệt Hạo mà, để nó một mình cũng không hay.
Mẹ Ngữ cười xoà, con gái đi về sớm như vậy, bà đương nhiên buồn chứ, nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép. Con bé nay đã là người có chồng, yên bề gia thất, đâu phải muốn qua đêm là qua, cho dù là ở nhà mẹ đẻ đi chăng nữa. Đạo lí này mỗi người đều phải rõ.
Thời gian rất nhanh trôi qua, đã đến lúc Ngữ Đan Trân phải tạm biệt cha mẹ.
Cha mẹ Ngữ không đành lòng nhìn bóng con gái dần khuất xa, hai người nhìn nhau, không nói câu nào. Ngoài mặt là như vậy, nhưng sâu thẳm trong lòng lại biết bao nhiêu là tâm sự chất chứa.
Vừa đi ra khỏi thôn, Ngữ Đan Trân đã thấy xe của bác Trung đậu sẵn, cô mỉm cười, tiến về phía đó rồi mở cửa.
- Bác ơi, con v...
Chưa kịp nói hết câu, cô đã kinh ngạc không thể thốt thành lời. Người ngồi ở ghế lái vốn không phải là bác ấy, mà là Trang Hạ Tình.
- Trang Hạ Tình, tại sao cô lại ở đây?!
Cô cảm thấy bất an, thật sự bất an. Trang Hạ Tình tận tụy chạy đường xa đến đây, hẳn là có ý đồ. Cô ta luôn không vừa mắt cô, chẳng phải sao?
- Sao? Bất ngờ không?
Trang Hạ Tình khiêu khích nhìn cô, khoé môi khẽ vươn lên. Kế hoạch hôm nay cô ta thực sự đã bỏ không ít tâm sức, chỉ mong có thể hoàn thành một cách nhanh chóng và như ý.
- Cô rốt cuộc là muốn cái gì?!
Đan Trân không kiên nhẫn nhìn cô ta, lồng ngực đập thật mạnh. Sự hãi hùng dâng trào từng chút một trong cơ thể cô. Cả người cô mềm nhũn, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Theo phản xạ có điều kiện, cô đưa tay, kéo cửa xe.
Trang Hạ Tình đã khoá cửa.
- Tôi muốn giết cô!
Chiến đấu tư tưởng quyết liệt, giằng co một trận điên cuồng. Nuốt nước mắt ngược vào tròng, sắc mặt Đan Trân không đổi nói một câu:
- Nếu muốn thể hiện tình cảm thì hai người có thể đi vào phòng ngủ, tôi không có nhu cầu để xem đâu.
Vừa nói xong, cô cảm thấy bản thân mình cũng quá mức mạnh mẽ rồi. Cửa ải đầu tiên này thì có là gì, sau này sẽ còn rất nhiều tình huống khắc nghiệt hơn như vậy nữa, cô vẫn nên tập dần thôi.
Tập đối diện với hiện thực, tập cho trái tim không biết đau, tập cho nước mắt không tuôn trào. Và đặc biệt vẫn là, cố-kìm-nén-cảm-xúc của chính mình.
- À... xin lỗi, đã làm chị khó chịu rồi sao? Em quên mất...
Sắc mặt Trang Hạ Tinh có chút hổ thẹn, ấp úng nhìn cô. Cánh môi cô ta hiện tại sưng tấy, đỏ húc đến chói mắt, cảnh tượng này tựa như châm chít vài ngọn lửa nóng vào lòng Đan Trân.
- Được rồi, anh đi làm đây!
Bạc Kiệt Hạo đanh mặt, không rõ là cảm xúc gì. Anh nói với Trang Hạ Tình một câu rồi nhanh chóng rời khỏi. Trước khi cất bước còn liếc nhìn về phía Ngữ Đan Trân, nhưng cô căn bản đã cúi đầu, vốn không thể nhìn ra được ý vị thâm trường hiện hữu sâu thẳm trong đôi con ngươi ấy.
Anh vừa đi, Trang Hạ Tình liền thở phào nhẹ nhõm, cô ta bước từng bước về phía Ngữ Đan Trân, cười khẩy. Điểm yếu của người phụ nữ này, cô ta vốn đã nắm rõ từ lâu.
- Ha... cảm giác thế nào khi thấy chồng mình ân ái với người phụ nữ khác?
- Cô không cần phải đả kích tôi, tôi căn bản không yêu hắn ta!
Ngữ Đan Trân sắc bén nhìn cô ta, vòm họng tư vị đắng chát, nói ra một điều trái với lương tâm quả thực không tốt chút nào.
Yêu hay không yêu? Cô đương nhiên yêu anh ta, nhưng lại càng hận anh ta gấp bội!
Bạc Kiệt Hạo, tôi vừa hận anh, lại vừa yêu anh... tôi rốt cuộc là phải làm sao đây?
Cô trong nháy mắt xẹt qua một tia đau thương, Trang Hạ Tình đã nhanh chóng nhận ra, cô ta nhếch môi cười khinh bỉ.
- Cô lại lừa mình dối người rồi...
Câu nói của cô ta tựa như đâm trúng chỗ đau của Đan Trân, cô nhíu mày, sắc mặt thật sự không tốt. Trấn tĩnh bản thân trong vài giây, cô ngước đôi đồng tử, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- Tôi đã nói rồi, tôi không yêu anh ta. Tin hay không thì tuỳ cô, tôi phải đi rồi!
Không để cô ta kịp thích ứng, cô lập tức rời đi.
Cô không biết mọi chuyện sau này sẽ còn nghiệt ngã, cay độc đến nhường nào. Cô không chắc bản thân mình có thể vượt qua được hay không. Cô chỉ có thể chắc chắn được một điều rằng, cô sẽ không bao giờ bại trận dưới tay Trang Hạ Tình.
*
Ngồi trên xe, lòng Ngữ Đan Trân bơ vơ, bồi hồi không rõ. Khung cảnh qua ô cửa kính quá náo nhiệt, dòng người đông đúc, tiếng kèn xe vang dội mạnh mẽ suýt thủng màng nhĩ.
Bạc Kiệt Hạo gọi bác Trung tài xế chở cô về nhà cha mẹ, bác ấy làm việc ở Bạc Gia hơn hai mươi năm nay.
- Đan Trân, bác thấy sắc mặt con không được tốt lắm!
Bác Trung nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Ông nhận thấy rõ ràng giữa con bé và cậu chủ đang có xích mích lẫn nhau, chỉ không biết lí do là gì. Mấy hôm trước cậu chủ còn đưa người phụ nữ khác về nhà, ông quả thực nhìn con không nổi chứ nói gì là con bé. Dù gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, Kiệt Hạo làm như vậy là quá không tôn trọng con bé rồi!
- Con không sao đâu, chỉ hơi say xe thôi bác ơi!
Trong lòng Đan Trân cảm động, cô cố nén lại xúc cảm. Cô không nên buồn, vì vẫn còn có người quan tâm đến cô mà, như vậy cô cũng đã cảm thấy chính mình có chút ít trọng lượng rồi.
- Đươc rồi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt có biết không? Bác biết con đang rất buồn nhưng buồn không giải quyết được gì, con phải lạc quan lên, bác sẽ nói chuyện riêng với cậu chủ.
Ông biết rằng phận người làm như mình, không có tư cách trách móc thân chủ. Nhưng Kiệt Hạo lại có phần quý trọng ông, ông nghĩ vẫn là nên nghiêm túc nói chuyện một lần với thằng bé. Bầu không khí hiện tại đã ngột ngạt đến đỉnh điểm rồi. Ông không có vợ hay con cái, Đan Trân lại lễ phép ngoan ngoãn, nói chuyện tỉ mỉ rất hợp ý ông. Ông vốn đã xem con bé như con gái ruột từ lâu, bây giờ nó đau đớn như vậy, ông có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao...
Khoảng hai tiếng sau, xe dừng lại ngay một thôn quê nho nhỏ. Không khí an nhiên trong lành ở đây hoàn toàn cách biệt với thành phố. Từng cơn gió lộng qua, mát mẻ mà không buốt giá, dễ chịu mà không lạnh lẽo.
Đan Trân nói với bác Trung:
- Bác ơi, con ở đây đến chiều. Con ngồi xe buýt về cũng được, đường xa xôi gập ghềnh như vậy, bác già rồi sao mà chịu được!
- Đứa nhỏ ngoan! Không cần lo cho bác, chiều bác lại đến đón con!
Ông xoa đầu cô, ánh mắt phúc hậu khẽ nheo lại tạo thành một vệt nhăn nheo vì lão hoá.
Đan Trân cười khổ, cô chào tạm biệt ông rồi đi về nhà. Trên đường đi, cô bắt gặp những đứa trẻ trong thôn đang chơi đùa vui vẻ với nhau, nào là kéo co, nào là trốn tìm...
Ngực cô khẽ động đậy, quả thực trước kia cô từng nghĩ đến việc sinh con, cô mộng tưởng đến ti tỉ những thứ khác... nhưng rốt cuộc, mọi vấn đề vẫn dừng lại ở con số không tròn trĩnh. Huống hồ, Bạc Kiệt Hạo chán ghét cô đến cùng cực như vậy, đứa bé đối với cô vĩnh viễn chỉ là một giấc mơ xa vời.
Băng qua những cánh đồng xanh ngát, hương vị xưa ùa về, từ những kí ức êm đẹp cho đến những góc khuất bí mật. Đã bao lâu rồi, cô chưa về thăm lại chốn cũ?
Nhà cô ở đầu thôn nên vừa đi được vài bước liền tới cổng. Sự thân thuộc bất chợt ùa đến như tiếng sóng vỗ bờ, cô kéo cổng, đi vào nhà. Đan Trân cứ đi như vậy, rốt cuộc chân cũng chập bước tại gian bếp ấm cúng.
Mẹ cô đang nấu ăn.
- Mẹ...
Cô ấp úng gọi, vòng tay ôm lấy eo mẹ Ngữ từ phía sau. Lồng ngực đủ mọi xúc cảm khiến cô không thể miêu tả được tư vị gì. Cô nhớ... nhớ những cái nhìn đầy cưng chiều của mẹ... nhớ những cái ôm trìu mến của cha... nhớ những nụ cười bất lực của họ khi cô vụng về làm sai...
Mẹ, con gái mẹ đã về.
- Trân Trân, là con sao?!
Mẹ Ngữ kích động quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn cô. Rồi không thể kìm nén được tình mẫu tử bừng cháy, bà ôm lấy cô, như muốn hoà cô vào làm một.
- Trân Trân, rốt cuộc con cũng đã trở về rồi...
Khuôn mặt bà đẫm lệ, đứa bé này kể từ khi kết hôn liền không trở về thăm bà. Hôm nay lại đột ngột về mà không báo trước, bà có thể không kích động sao?
- Vâng, con đã trở về rồi!
Đan Trân mỉm cười nhìn bà, khóe mắt rưng rưng. Tóc bà đã bạc nhiều hơn, dáng người cũng gầy gò hơn rồi... hình hài con người thay đổi, vạn vật cũng thay đổi, chỉ có tình thương nội bộ gia đình là ngày càng nồng cháy!
Đứa con như cô thật vô tâm, vô tâm với cha, vô tâm với mẹ. Đã rất lâu rồi mới về thăm hai người họ một lần, cô thực sự bất hiếu.
Cõi lòng Đan Trân không ngừng tự trách.
- Được rồi, lên nhà trên mẹ hỏi chuyện một chút.
Hai người cùng đi lên gian phòng khách. Mẹ Ngữ ngồi kế bên Đan Trân, chăm chú nhìn cô. Sự kích động ban nãy vẫn còn lưu lại trong nháy mắt.
- Bạc Kiệt Hạo đối xử với con có tốt không?
- Vâng, tốt lắm mẹ. Anh ấy rất yêu con.
Đan Trân cười khổ, cố che đậy hàng ngàn sự mâu thuẫn trong lòng.
Không, không tốt đâu mẹ.
Anh ta không yêu con.
- Vậy thì tốt rồi...
Mẹ Ngữ cười mĩ mãn, cuộc đời bà chỉ có độc nhất cô con gái này, chỉ mong nó một đời bình an, tất thảy đối với bà đều không còn quan trọng.
- Cha đâu rồi ạ?
- Ông ấy cũng sắp về rồi... ông ấy nhớ con lắm!
Mẹ Ngữ cười trìu mến, cõi lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Đan Trân nhìn về xa xăm, đôi con ngươi không nhiễm chút bụi trần vô thức loé lên một tia bi thương. Cha, người đàn ông vĩ đại nhất cuộc đời cô. Người không ngại nắng ngại mưa đi làm thật chăm chỉ kiếm tiền lo cho cô từng cái ăn, cái mặc. Người đã phải lặn lội từ nhà quê lên thành phố chỉ để mua một cái bánh kem tạo hình con búp bê thật đẹp để tặng sinh nhật cô. Công cha, như núi thái sơn vậy. Tình thương của cha, là vô giá.
Sửng trưa, cha Ngữ về nhà, trán ông lấm tấm mồ hôi. Vừa vào cổng, ông đã thấy đứa con gái rất lâu không hội ngộ của mình đang tỉ mỉ quét sân, lòng ông chợt xúc động, lệ cũng trào ra...
Đan Trân ùa vào lòng ông, nấc lên như một đứa trẻ. Cha, chỉ có ông là đem đến cho cô những cảm giác an toàn chân thực nhất. Cô uất ức, nhớ về những lúc chính mình bị Trang Hạ Tình kháy đểu, bị Bạc Kiệt Hạo sỉ nhục đánh đuổi, như một sinh vật truyền nhiễm bệnh tật vậy.
Rốt cuộc, lớp ngụy trang cô cố gắng tôi luyện bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ, ngay tại thời điểm này.
Một nhà ba người hưởng thụ bữa cơm ấm cúng, cha mẹ Ngữ liên tục gấp đồ ăn đầy bát Đan Trân. Cô cười khổ nhìn hai người, cảm giác tội lỗi bội phần.
- Trân Trân, chiều phải về sao?
Cha Ngữ buồn buồn nhìn cô, ánh mắt ông nay đã nhấm nháp vết nhăn sâu hóm, đã không còn minh mẫn như lúc trước nữa rồi...
- Vâng ạ.
Cô cúi đầu.
- Cha mẹ không trách con, dù gì vẫn còn Kiệt Hạo mà, để nó một mình cũng không hay.
Mẹ Ngữ cười xoà, con gái đi về sớm như vậy, bà đương nhiên buồn chứ, nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép. Con bé nay đã là người có chồng, yên bề gia thất, đâu phải muốn qua đêm là qua, cho dù là ở nhà mẹ đẻ đi chăng nữa. Đạo lí này mỗi người đều phải rõ.
Thời gian rất nhanh trôi qua, đã đến lúc Ngữ Đan Trân phải tạm biệt cha mẹ.
Cha mẹ Ngữ không đành lòng nhìn bóng con gái dần khuất xa, hai người nhìn nhau, không nói câu nào. Ngoài mặt là như vậy, nhưng sâu thẳm trong lòng lại biết bao nhiêu là tâm sự chất chứa.
Vừa đi ra khỏi thôn, Ngữ Đan Trân đã thấy xe của bác Trung đậu sẵn, cô mỉm cười, tiến về phía đó rồi mở cửa.
- Bác ơi, con v...
Chưa kịp nói hết câu, cô đã kinh ngạc không thể thốt thành lời. Người ngồi ở ghế lái vốn không phải là bác ấy, mà là Trang Hạ Tình.
- Trang Hạ Tình, tại sao cô lại ở đây?!
Cô cảm thấy bất an, thật sự bất an. Trang Hạ Tình tận tụy chạy đường xa đến đây, hẳn là có ý đồ. Cô ta luôn không vừa mắt cô, chẳng phải sao?
- Sao? Bất ngờ không?
Trang Hạ Tình khiêu khích nhìn cô, khoé môi khẽ vươn lên. Kế hoạch hôm nay cô ta thực sự đã bỏ không ít tâm sức, chỉ mong có thể hoàn thành một cách nhanh chóng và như ý.
- Cô rốt cuộc là muốn cái gì?!
Đan Trân không kiên nhẫn nhìn cô ta, lồng ngực đập thật mạnh. Sự hãi hùng dâng trào từng chút một trong cơ thể cô. Cả người cô mềm nhũn, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Theo phản xạ có điều kiện, cô đưa tay, kéo cửa xe.
Trang Hạ Tình đã khoá cửa.
- Tôi muốn giết cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.