Cô Vợ Xấu Xí Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 62: Mưu kế chu toàn
Ngô Trần Hạ My
29/08/2021
Trần Gia Khánh đi đi lại lại trong văn phòng của Trần Hạo, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.
Trần Hạo nhìn anh đến muốn hoa mắt chóng mặt, hai hàng chân mày khẽ chau lại.
" Ngồi yên một chỗ mày sẽ chết sao? "
Gia Khánh không thèm để ý đến lời nói của hắn, vẫn giữ nguyên trạng thái của mình, trầm tư suy nghĩ cách để cứu cô.
Vương Xuân Thành nhanh chóng chạy vào, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
" Thiếu gia, bên khám nghiệm tử thi cho biết, Thiên Vân trước khi mất..."
Nói đến đây, Xuân Thành khẽ rùng mình một cái.
Không để thiếu gia nhà mình đợi lâu, cậu lập tức nói tiếp.
" Thiên Vân đã làm tình trước khi mất. "
Trần Hạo từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh, giây phút này đây liền đứng bật dậy, khuôn mặt cả kinh nhìn Xuân Thành.
" Gì chứ? Cô ta còn hứng thú làm chuyện đó trước khi chết sao? "
Gia Khánh lắc đầu kiên định.
" Là bị cưỡng hiếp. "
Vương Xuân Thành cũng đang định nói điều này, theo bên khám nghiệm cho biết, trên thân thể Thiên Vân không có bất kỳ vết thương nào nhưng xung quanh vùng kín của cô ta...có rất nhiều vết bầm tím!
Cộng thêm phần **** **** sót lại ở bên trong cũng cho biết được, cô ấy là bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo rồi bị bóp cổ cho đến chết.
" Ai đã làm chuyện đó được chứ? "
Trần Hạo đăm chiêu suy nghĩ một lúc nhưng nói thật thì chẳng phát hiện ra ai là người có khả năng làm chuyện đó.
Gia Khánh vốn đã biết hung thủ giết hại Thiên Vân, chắc chắn cũng là kẻ hại Thụy Mỹ Yên, chỉ là...
Thật sự là do Diệp Manh một tay gây ra?
[......]
Chu Xuân Miên bị trói chặt trên ghế, xung quanh bao phủ một màu tối đen như mực, cũng chỉ có chút ánh sáng từ dưới khe cửa hắt vào.
Cô phải thoát khỏi đây trước khi có chuyện xấu xảy đến.
Nhưng đằng sau cánh cửa trước mặt sẽ là một nơi nào đó mà cô không hề biết, sẽ có rất nhiều vệ sĩ hay thậm chí là xã hội đen, họ có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào.
Hai tay bị trói đằng sau lưng bắt đầu dùng sức, mục đích muốn thoát khỏi sự giam cầm này.
Diệp Lưu Xuân mưu mô như vậy, thể nào cũng mong muốn Trần Gia Khánh đến cứu cô, khi đó bà ta sẽ xử lý cả hai.
Nhưng mưu mô đến mấy, e là bà ta cũng không biết được rằng cô đã nhìn thấu kế hoạch của bà ta.
Nơi cổ tay đau nhức không thôi, dù vậy nhưng cô vẫn phải cố vùng vẫy để thoát khỏi nơi này.
Bà ta muốn bỏ đói cô cũng cần đến hai ba ngày, thời gian đó cũng đủ để cô chạy thoát.
Nhưng e là không dễ dàng đến như vậy.
Diệp Lưu Xuân ngồi trên một chiếc ghế xoay, tay nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm.
Diệp Manh từ bên ngoài bước vào, lễ phép cúi chào bà.
" Phía Vỹ Đạt có tin tức gì chưa? "
" Cậu ta bảo, Trần Gia Khánh và Trần Hạo dường như đã trúng kế. "
" Tốt, nói cậu ta cho bọn họ biết chúng ta đang ở đâu. "
" Vâng. "
Nói rồi Diệp Manh ngoan ngoãn rời đi.
Trong phòng bây giờ yên tĩnh đến lạ thường.
Diệp Lưu Xuân đặt ly rượu xuống bàn, lấy trong túi xách ra một bức hình đã rất cũ, đôi mắt long lanh ánh nước.
" A Thành, con gái của anh em nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt..."
Vừa nói bà vừa ôm bức ảnh kia vào lòng, nơi khóe mắt chảy xuống một thứ nước nóng ấm.
Bà cười khổ, biểu cảm trên khuôn mặt sắc sảo kia của bà thê lương đến nhường nào.
" Em sẽ cho nó đoàn tụ với anh và cả mụ già họ Thụy kia..."
Chu Xuân Miên nói đúng, Chu Vinh Thành chưa bao giờ nói yêu bà, bà luôn là một kẻ phiền phức trong mắt ông.
Bà theo đuổi ông từ năm mười bảy tuổi, cái tuổi được coi là đẹp nhất trong một đời người.
Vào năm tốt nghiệp, bà đã bày tỏ tình cảm với ông, nhưng đã bị từ chối.
Bà rất buồn nhưng vẫn muốn tiếp tục theo đuổi hình bóng của ông, năm này qua năm khác, rất nhiều lần bị từ chối nhưng bà vẫn không bỏ cuộc.
Thanh xuân của bà đã bị bỏ phí vì mối nghiệt duyên đó.
Ngày ông tay trong tay cùng một người con gái khác bước lên lễ đường, cùng người con gái không phải là Diệp Lưu Xuân bà, bà đã rất đau khổ, bà như bị phát điên vào lúc đấy.
Bà muốn cô gái đã cướp ông khỏi tay bà phải chết!
Chu Vinh Thành, người đàn ông mà bà đã tận tâm theo đuổi sau chừng ấy năm ròng rã, nay lại khiến bà thất vọng tràn trề, bà muốn ông cũng phải chết!
Diệp Lưu Xuân đã kết nghĩa chị em với Chu Lực Vinh, vào thời điểm ông ta nhạy cảm nhất, trước những lời bàn ra tán vào của thiên hạ, ông ta đương nhiên sẽ nản chí, hận thù và căm ghét họ, chỉ cần một chút sức lực, bà đã có thể khiến ông ta sa ngã, hại cả nhà mình và chỉ giữ lại một mình Thụy Mỹ Yên.
Cho bà ta sinh ra đứa con xấu xí của Chu Vinh Thành, một tay Diệp Lưu Xuân sẽ từ từ loại bỏ cả hai mẹ con ra khỏi cuộc đời này.
Việc bà bị Chu gia sát hại, đương nhiên cũng là kế hoạch của chính bà và Chu Lực Vinh.
Bà muốn sau này lấy được nhiều niềm tin của Chu Xuân Miên, con gái của Chu Vinh Thành.
Chu Lực Vinh uy hiếp Thụy Mỹ Yên khiến bà ta phải hại cả đứa con gái ruột của mình, khiến Chu Xuân Miên sống không bằng chết!
Sau đó Diệp Lưu Xuân sẽ tiến tới và giúp đỡ cô, càng khiến cô tin tưởng bà hơn.
Chỉ là bà không ngờ, vào ngày sinh nhật của cô, Trần Gia Khánh đã mời bà về nước, xem như cũng đã giúp bà được một chút.
Tuy bọn người của Gia Khánh theo sát bà, xem bà lên máy bay rồi mới yên tâm trở về, nhưng chỉ tiếc bà đã thành công đánh tráo người.
Bà cùng Diệp Manh đã ở đây từ cái hôm đó, cùng nghe ngóng tình hình của Chu Xuân Miên và cùng bắt đầu kế hoạch.
Quả thật Chu Xuân Miên và Trần Gia Khánh không tài nào đoán ra được kẻ chủ mưu lại chính là dì Xuân hiền dịu năm nào.
Mọi thứ xảy ra từ trước đến giờ luôn nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Lưu Xuân, không sai lệch đi đâu được.
[........]
Trần Hạo nhìn anh đến muốn hoa mắt chóng mặt, hai hàng chân mày khẽ chau lại.
" Ngồi yên một chỗ mày sẽ chết sao? "
Gia Khánh không thèm để ý đến lời nói của hắn, vẫn giữ nguyên trạng thái của mình, trầm tư suy nghĩ cách để cứu cô.
Vương Xuân Thành nhanh chóng chạy vào, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
" Thiếu gia, bên khám nghiệm tử thi cho biết, Thiên Vân trước khi mất..."
Nói đến đây, Xuân Thành khẽ rùng mình một cái.
Không để thiếu gia nhà mình đợi lâu, cậu lập tức nói tiếp.
" Thiên Vân đã làm tình trước khi mất. "
Trần Hạo từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh, giây phút này đây liền đứng bật dậy, khuôn mặt cả kinh nhìn Xuân Thành.
" Gì chứ? Cô ta còn hứng thú làm chuyện đó trước khi chết sao? "
Gia Khánh lắc đầu kiên định.
" Là bị cưỡng hiếp. "
Vương Xuân Thành cũng đang định nói điều này, theo bên khám nghiệm cho biết, trên thân thể Thiên Vân không có bất kỳ vết thương nào nhưng xung quanh vùng kín của cô ta...có rất nhiều vết bầm tím!
Cộng thêm phần **** **** sót lại ở bên trong cũng cho biết được, cô ấy là bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo rồi bị bóp cổ cho đến chết.
" Ai đã làm chuyện đó được chứ? "
Trần Hạo đăm chiêu suy nghĩ một lúc nhưng nói thật thì chẳng phát hiện ra ai là người có khả năng làm chuyện đó.
Gia Khánh vốn đã biết hung thủ giết hại Thiên Vân, chắc chắn cũng là kẻ hại Thụy Mỹ Yên, chỉ là...
Thật sự là do Diệp Manh một tay gây ra?
[......]
Chu Xuân Miên bị trói chặt trên ghế, xung quanh bao phủ một màu tối đen như mực, cũng chỉ có chút ánh sáng từ dưới khe cửa hắt vào.
Cô phải thoát khỏi đây trước khi có chuyện xấu xảy đến.
Nhưng đằng sau cánh cửa trước mặt sẽ là một nơi nào đó mà cô không hề biết, sẽ có rất nhiều vệ sĩ hay thậm chí là xã hội đen, họ có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào.
Hai tay bị trói đằng sau lưng bắt đầu dùng sức, mục đích muốn thoát khỏi sự giam cầm này.
Diệp Lưu Xuân mưu mô như vậy, thể nào cũng mong muốn Trần Gia Khánh đến cứu cô, khi đó bà ta sẽ xử lý cả hai.
Nhưng mưu mô đến mấy, e là bà ta cũng không biết được rằng cô đã nhìn thấu kế hoạch của bà ta.
Nơi cổ tay đau nhức không thôi, dù vậy nhưng cô vẫn phải cố vùng vẫy để thoát khỏi nơi này.
Bà ta muốn bỏ đói cô cũng cần đến hai ba ngày, thời gian đó cũng đủ để cô chạy thoát.
Nhưng e là không dễ dàng đến như vậy.
Diệp Lưu Xuân ngồi trên một chiếc ghế xoay, tay nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm.
Diệp Manh từ bên ngoài bước vào, lễ phép cúi chào bà.
" Phía Vỹ Đạt có tin tức gì chưa? "
" Cậu ta bảo, Trần Gia Khánh và Trần Hạo dường như đã trúng kế. "
" Tốt, nói cậu ta cho bọn họ biết chúng ta đang ở đâu. "
" Vâng. "
Nói rồi Diệp Manh ngoan ngoãn rời đi.
Trong phòng bây giờ yên tĩnh đến lạ thường.
Diệp Lưu Xuân đặt ly rượu xuống bàn, lấy trong túi xách ra một bức hình đã rất cũ, đôi mắt long lanh ánh nước.
" A Thành, con gái của anh em nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt..."
Vừa nói bà vừa ôm bức ảnh kia vào lòng, nơi khóe mắt chảy xuống một thứ nước nóng ấm.
Bà cười khổ, biểu cảm trên khuôn mặt sắc sảo kia của bà thê lương đến nhường nào.
" Em sẽ cho nó đoàn tụ với anh và cả mụ già họ Thụy kia..."
Chu Xuân Miên nói đúng, Chu Vinh Thành chưa bao giờ nói yêu bà, bà luôn là một kẻ phiền phức trong mắt ông.
Bà theo đuổi ông từ năm mười bảy tuổi, cái tuổi được coi là đẹp nhất trong một đời người.
Vào năm tốt nghiệp, bà đã bày tỏ tình cảm với ông, nhưng đã bị từ chối.
Bà rất buồn nhưng vẫn muốn tiếp tục theo đuổi hình bóng của ông, năm này qua năm khác, rất nhiều lần bị từ chối nhưng bà vẫn không bỏ cuộc.
Thanh xuân của bà đã bị bỏ phí vì mối nghiệt duyên đó.
Ngày ông tay trong tay cùng một người con gái khác bước lên lễ đường, cùng người con gái không phải là Diệp Lưu Xuân bà, bà đã rất đau khổ, bà như bị phát điên vào lúc đấy.
Bà muốn cô gái đã cướp ông khỏi tay bà phải chết!
Chu Vinh Thành, người đàn ông mà bà đã tận tâm theo đuổi sau chừng ấy năm ròng rã, nay lại khiến bà thất vọng tràn trề, bà muốn ông cũng phải chết!
Diệp Lưu Xuân đã kết nghĩa chị em với Chu Lực Vinh, vào thời điểm ông ta nhạy cảm nhất, trước những lời bàn ra tán vào của thiên hạ, ông ta đương nhiên sẽ nản chí, hận thù và căm ghét họ, chỉ cần một chút sức lực, bà đã có thể khiến ông ta sa ngã, hại cả nhà mình và chỉ giữ lại một mình Thụy Mỹ Yên.
Cho bà ta sinh ra đứa con xấu xí của Chu Vinh Thành, một tay Diệp Lưu Xuân sẽ từ từ loại bỏ cả hai mẹ con ra khỏi cuộc đời này.
Việc bà bị Chu gia sát hại, đương nhiên cũng là kế hoạch của chính bà và Chu Lực Vinh.
Bà muốn sau này lấy được nhiều niềm tin của Chu Xuân Miên, con gái của Chu Vinh Thành.
Chu Lực Vinh uy hiếp Thụy Mỹ Yên khiến bà ta phải hại cả đứa con gái ruột của mình, khiến Chu Xuân Miên sống không bằng chết!
Sau đó Diệp Lưu Xuân sẽ tiến tới và giúp đỡ cô, càng khiến cô tin tưởng bà hơn.
Chỉ là bà không ngờ, vào ngày sinh nhật của cô, Trần Gia Khánh đã mời bà về nước, xem như cũng đã giúp bà được một chút.
Tuy bọn người của Gia Khánh theo sát bà, xem bà lên máy bay rồi mới yên tâm trở về, nhưng chỉ tiếc bà đã thành công đánh tráo người.
Bà cùng Diệp Manh đã ở đây từ cái hôm đó, cùng nghe ngóng tình hình của Chu Xuân Miên và cùng bắt đầu kế hoạch.
Quả thật Chu Xuân Miên và Trần Gia Khánh không tài nào đoán ra được kẻ chủ mưu lại chính là dì Xuân hiền dịu năm nào.
Mọi thứ xảy ra từ trước đến giờ luôn nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Lưu Xuân, không sai lệch đi đâu được.
[........]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.