Chương 43: CUỘC GỌI LÀM PHIỀN
Nam An
14/01/2021
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười: "Thôi được rồi, không thèm nói
chuyện với cậu nữa, tớ còn phải làm việc, cúp máy trước đây."
"Đã trễ như vậy rồi, còn có công việc gì nữa chứ?"
"Hợp đồng đã ký thành công rồi, chuyện tiến hành hợp đồng rơi vào trên đầu của tớ. Mục Chính Hi kêu sáng nay tớ phải nộp bản thiết kế lên cho anh ta." Hạ Tịch Nghiên ngồi xếp bằng trên thảm, lật bảng hợp đồng ra.
"Mẹ kiếp, anh ta cố ý chứ gì nữa." Đô Đô ở đầu dây bên kia nói.
"Sao cậu biết chứ?"
Đô Đô: "..."
"Thiệt là nhạt nhẽo mà."
"Đồng ý."
Đô Đô: "..."
Sau khi nhả miếng với nhau, Đô Đô mới đột ngột mở miệng nói: "Xin lỗi cậu nha, Tiểu Hạ, là do tớ đã liên lụy đến cậu rồi." Đô Đô nói ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nếu như không phải là Hạ Tịch Nghiên, chỉ sợ cô ấy thật sự phải hầu tòa rồi, mặc dù là Mục Chính Hi cố ý hãm hại cô ấy, nhưng mà cô ấy cũng đã liên lụy đến Hạ Tịch Nghiên.
"Được rồi được rồi, đừng có giả bộ thảm thương nữa, hôm nào đó mời tớ đi ăn đi, tớ phải làm việc rồi."
"Hahaha, được, vậy cúp máy đây."
"Ừm!"
Thế là cúp điện thoại.
Sau khi ném điện thoại lên trên mặt bàn, Hạ Tịch Nghiên nhìn bản hợp đồng ở trước mặt, sau khi nhìn một hồi, quyết định trước tiên đi rửa mặt, tháo trang sức ra rồi đến giải quyết nó.
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch Nghiên liền đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô đã rửa mặt xong, thay bộ đồ ngủ, đi tới rót một ly rượu đỏ, ngồi ở trên thảm quyết định bắt đầu giải quyết nó.
Tóc của cô dùng đồ kẹp tùy ý kẹp ở sau đầu, trên mặt mang một cái kính gọng đen, nhìn rất là tùy ý, dễ chịu.
Hạ Tịch Nghiên như thế này rất xinh đẹp.
Mặc dù là trang điểm nhưng gương mặt của cô vẫn trắng nõn, vẫn đẹp như cũ, lông mi dày, mảnh, dài bao trùm xuống dưới, lúc làm việc Hạ Tịch Nghiên càng có một loại quyến rũ không thể nói thành lời.
Cuộc sống của cô rất hiện đại, tùy ý, tùy tính, tùy tâm.
Đây cũng là khí chất trong hai năm nay của Hạ Tịch Nghiên.
Rời khỏi nhà họ Mục, cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn.
Vừa làm việc, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Hạ Tịch Nghiên lại vang lên.
Đến giờ này, vào ngày bình thường có rất ít người gọi điện thoại đến cho cô, ngoại trừ Đô Đô.
Mà cô cầm điện thoại di động lên, là một dãy số xa lạ, do dự một chút, Hạ Tịch Nghiên vẫn ấn nghe.
"A lô, xin chào?" Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
Ở đầu dây bên kia điện thoại: "..."
Không có âm thanh, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: "A lô, xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
"Là tôi!"
Lúc mà âm thanh của Mục Chính Hi vang lên, Hạ Tịch Nghiên rất muốn nghe không ra được, nhưng mà hết lần này đến lần khác giọng nói này giống như là tiếng của hồn ma mà vây quanh cô.
"Sao anh lại có số điện thoại di động của tôi?" Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Tịch Nghiên.
"Tôi là ông chủ, có số điện thoại của nhân viên của mình, thật sự kỳ quái hả?" Mục Chính Hi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên: "..."
Chính xác.
Hạ Tịch Nghiên cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, mở miệng nói: "Đã khuya như vậy rồi, còn có chuyện gì nữa à?"
"Không có gì cả, chỉ là muốn xem xem công việc của cô đã làm đến đâu rồi."
"Đang làm đây."
"Một mình?"
"Đúng vậy đó." Hạ Tịch Nghiên gần như thốt ra, sau đó lại nói: "Có chuyện gì không?"
Nghe được câu nói này, Mục Chính Hi sửng sờ một chút, tâm trạng tốt hơn rất nhiều: "Không có chuyện gì cả, vậy cô cứ tiếp tục làm đi, nếu như làm không hết thì ngày mai làm tiếp."
"Không phải đã nói là sáng ngày mai muốn xem à?" Hạ Tịch Nghiên cau mày hỏi lại.
"Lúc nãy tập toàn Nguyên Thị đã gọi điện thoại đến, có thể trì hoãn mấy ngày, cho nên cô vẫn còn thời gian." Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: "..."
Cô nên cảm ơn hả?
Sao cô lại có một loại cảm giác là Mục Chính Hi cố ý vậy chứ?
"Đã trễ như vậy rồi, còn có công việc gì nữa chứ?"
"Hợp đồng đã ký thành công rồi, chuyện tiến hành hợp đồng rơi vào trên đầu của tớ. Mục Chính Hi kêu sáng nay tớ phải nộp bản thiết kế lên cho anh ta." Hạ Tịch Nghiên ngồi xếp bằng trên thảm, lật bảng hợp đồng ra.
"Mẹ kiếp, anh ta cố ý chứ gì nữa." Đô Đô ở đầu dây bên kia nói.
"Sao cậu biết chứ?"
Đô Đô: "..."
"Thiệt là nhạt nhẽo mà."
"Đồng ý."
Đô Đô: "..."
Sau khi nhả miếng với nhau, Đô Đô mới đột ngột mở miệng nói: "Xin lỗi cậu nha, Tiểu Hạ, là do tớ đã liên lụy đến cậu rồi." Đô Đô nói ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nếu như không phải là Hạ Tịch Nghiên, chỉ sợ cô ấy thật sự phải hầu tòa rồi, mặc dù là Mục Chính Hi cố ý hãm hại cô ấy, nhưng mà cô ấy cũng đã liên lụy đến Hạ Tịch Nghiên.
"Được rồi được rồi, đừng có giả bộ thảm thương nữa, hôm nào đó mời tớ đi ăn đi, tớ phải làm việc rồi."
"Hahaha, được, vậy cúp máy đây."
"Ừm!"
Thế là cúp điện thoại.
Sau khi ném điện thoại lên trên mặt bàn, Hạ Tịch Nghiên nhìn bản hợp đồng ở trước mặt, sau khi nhìn một hồi, quyết định trước tiên đi rửa mặt, tháo trang sức ra rồi đến giải quyết nó.
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch Nghiên liền đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô đã rửa mặt xong, thay bộ đồ ngủ, đi tới rót một ly rượu đỏ, ngồi ở trên thảm quyết định bắt đầu giải quyết nó.
Tóc của cô dùng đồ kẹp tùy ý kẹp ở sau đầu, trên mặt mang một cái kính gọng đen, nhìn rất là tùy ý, dễ chịu.
Hạ Tịch Nghiên như thế này rất xinh đẹp.
Mặc dù là trang điểm nhưng gương mặt của cô vẫn trắng nõn, vẫn đẹp như cũ, lông mi dày, mảnh, dài bao trùm xuống dưới, lúc làm việc Hạ Tịch Nghiên càng có một loại quyến rũ không thể nói thành lời.
Cuộc sống của cô rất hiện đại, tùy ý, tùy tính, tùy tâm.
Đây cũng là khí chất trong hai năm nay của Hạ Tịch Nghiên.
Rời khỏi nhà họ Mục, cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn.
Vừa làm việc, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Hạ Tịch Nghiên lại vang lên.
Đến giờ này, vào ngày bình thường có rất ít người gọi điện thoại đến cho cô, ngoại trừ Đô Đô.
Mà cô cầm điện thoại di động lên, là một dãy số xa lạ, do dự một chút, Hạ Tịch Nghiên vẫn ấn nghe.
"A lô, xin chào?" Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
Ở đầu dây bên kia điện thoại: "..."
Không có âm thanh, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: "A lô, xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
"Là tôi!"
Lúc mà âm thanh của Mục Chính Hi vang lên, Hạ Tịch Nghiên rất muốn nghe không ra được, nhưng mà hết lần này đến lần khác giọng nói này giống như là tiếng của hồn ma mà vây quanh cô.
"Sao anh lại có số điện thoại di động của tôi?" Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Tịch Nghiên.
"Tôi là ông chủ, có số điện thoại của nhân viên của mình, thật sự kỳ quái hả?" Mục Chính Hi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên: "..."
Chính xác.
Hạ Tịch Nghiên cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, mở miệng nói: "Đã khuya như vậy rồi, còn có chuyện gì nữa à?"
"Không có gì cả, chỉ là muốn xem xem công việc của cô đã làm đến đâu rồi."
"Đang làm đây."
"Một mình?"
"Đúng vậy đó." Hạ Tịch Nghiên gần như thốt ra, sau đó lại nói: "Có chuyện gì không?"
Nghe được câu nói này, Mục Chính Hi sửng sờ một chút, tâm trạng tốt hơn rất nhiều: "Không có chuyện gì cả, vậy cô cứ tiếp tục làm đi, nếu như làm không hết thì ngày mai làm tiếp."
"Không phải đã nói là sáng ngày mai muốn xem à?" Hạ Tịch Nghiên cau mày hỏi lại.
"Lúc nãy tập toàn Nguyên Thị đã gọi điện thoại đến, có thể trì hoãn mấy ngày, cho nên cô vẫn còn thời gian." Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: "..."
Cô nên cảm ơn hả?
Sao cô lại có một loại cảm giác là Mục Chính Hi cố ý vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.