Chương 110: LỪA DỐI HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC 4
Nam An
15/01/2021
Nhìn bộ dạng lo lắng của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm hỏi: “Em đang lo lắng cho Hạ thị sao?”
Ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Không biết là chuyện này sẽ liên lụy đến Hạ thị hay không nữa.”
“Em yên tâm đi, Hạ thị của ngày hôm nay đã không yếu đến mức không thể chịu nổi một đòn như ba năm trước, cho dù Mục Chính Hi thật sự muốn đối phó với Hạ thị thì cũng không phải gọi một tiếng liền ra tay được.” Hạ Kỳ Lâm nói, cố gắng để cho tinh thần của Hạ Tịch Nghiên thoải mái.
Nghe thấy lời nói của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Sau này em có dự định gì không? Mục Chính Hi đã biết thân phận của em, em muốn làm gì? Có muốn trở về công ty giúp anh không?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu, nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói chắc chắn: “Anh cả, công ty có anh là được rồi, huống hồ gì em vẫn còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành ở Vân Duệ, Mục Chính Hi sẽ không thả em đi dễ dàng như vậy đâu, nếu em trở sẽ trở về Hạ thị thì đó mới là liên lụy cho Hạ thị.”
Suy cho cùng, Hạ Tịch Nghiên cũng không muốn trở về Hạ thị.
Nhìn bộ dạng của Hạ Tịch Nghiên, anh ta nhớ kỹ trước đó Hạ Tịch Nghiên học quản trị kinh doanh, vậy mà một ngày nào đó bỗng nhiên lại nói muốn học thiết kế, chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy bối rối thật lâu. Nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được cô, cho nên để cho cô học thiết kế.
Đến bây giờ, Hạ Kỳ Lâm cũng không biết là tại sao.
Chẳng lẽ là bởi vì...? Nghĩ đến đây, anh ta lập tức vứt bỏ suy nghĩ kia, không thể nào đâu! Em ấy sẽ không biết đâu!
Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Vậy thì được rồi, anh sẽ không miễn cưỡng em nữa, nhưng mà em phải nhớ kỹ nhà họ Hạ chính là nhà của chúng ta, Hạ thị cũng là của chúng ta.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên nói ra từng câu từng chữ.
Nghe lời nói của anh, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em đã biết rồi anh cả.”
“Em dự định như thế nào, vẫn chưa về nhà hay sao? Ba mẹ cũng đã biết em trở về rồi.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, mở miệng nói: “Về chứ.”
“Ngày mai em sẽ trở về.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Thật sự?” Hạ Kỳ Lâm nhướng mày hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu: “Đương nhiên, em về nhà mình mà còn phải xem là thật hay giả nữa hả?”
Nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, lúc này Hạ Kỳ Lâm mới yên tâm được một chút: “Vậy được rồi, anh chờ em ở nhà.”
“Vâng.” Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu.
Hạ Kỳ Lâm nhìn đồng hồ: “Đã muộn rồi, anh về đây.”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vâng.”
Thế là Hạ Kỳ Lâm đứng dậy đi ra tới cửa, Hạ Tịch Nghiên tiễn anh ra đến cửa: “Anh cả, đi đường cẩn thận.”
“Ừm.” Hạ Kỳ Lâm gật gật đầu: “Ngày mai anh chờ em ở nhà.”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Em biết rồi.”
Thế là Hạ Kỳ Lâm cười cười quay người rời đi.
Sau khi nhìn Hạ Kỳ Lâm đi rồi, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới đóng cửa lại trở lại trong phòng khách, nằm ở trên ghế nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy hơi hỗn loạn.
Cũng nghĩ đến chuyện hôm nay mình chạy trốn có thể sẽ chọc giận đến Mục Chính Hi, chắc là phải nên nghĩ cách để giải quyết mới được.
Cô không thể liên lụy Hạ thị được.
Lúc trước cô gả cho Mục Chính Hi chính là vì để bảo vệ Hạ thị, ly hôn cũng đã nhận được hứa hẹn của Mục Chính Hi, bây giờ cô càng không thể liên lụy. Cuộn người trên ghế sofa và suy nghĩ, trong đầu đều là bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Mục Chính Hi nhìn mình, căn bản cũng không nghĩ đến cái gì được nữa.
Hạ Tịch Nghiên đột nhiên ngồi dậy từ trên ghế sofa, lắc đầu.
Thôi bỏ đi, vẫn là không suy nghĩ nữa, làm tới đâu hay tới đó, sau đó cô đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Chuyện của ngày mai thì ngày mai lại nói, nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Không biết là chuyện này sẽ liên lụy đến Hạ thị hay không nữa.”
“Em yên tâm đi, Hạ thị của ngày hôm nay đã không yếu đến mức không thể chịu nổi một đòn như ba năm trước, cho dù Mục Chính Hi thật sự muốn đối phó với Hạ thị thì cũng không phải gọi một tiếng liền ra tay được.” Hạ Kỳ Lâm nói, cố gắng để cho tinh thần của Hạ Tịch Nghiên thoải mái.
Nghe thấy lời nói của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Sau này em có dự định gì không? Mục Chính Hi đã biết thân phận của em, em muốn làm gì? Có muốn trở về công ty giúp anh không?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu, nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói chắc chắn: “Anh cả, công ty có anh là được rồi, huống hồ gì em vẫn còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành ở Vân Duệ, Mục Chính Hi sẽ không thả em đi dễ dàng như vậy đâu, nếu em trở sẽ trở về Hạ thị thì đó mới là liên lụy cho Hạ thị.”
Suy cho cùng, Hạ Tịch Nghiên cũng không muốn trở về Hạ thị.
Nhìn bộ dạng của Hạ Tịch Nghiên, anh ta nhớ kỹ trước đó Hạ Tịch Nghiên học quản trị kinh doanh, vậy mà một ngày nào đó bỗng nhiên lại nói muốn học thiết kế, chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy bối rối thật lâu. Nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được cô, cho nên để cho cô học thiết kế.
Đến bây giờ, Hạ Kỳ Lâm cũng không biết là tại sao.
Chẳng lẽ là bởi vì...? Nghĩ đến đây, anh ta lập tức vứt bỏ suy nghĩ kia, không thể nào đâu! Em ấy sẽ không biết đâu!
Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Vậy thì được rồi, anh sẽ không miễn cưỡng em nữa, nhưng mà em phải nhớ kỹ nhà họ Hạ chính là nhà của chúng ta, Hạ thị cũng là của chúng ta.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên nói ra từng câu từng chữ.
Nghe lời nói của anh, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em đã biết rồi anh cả.”
“Em dự định như thế nào, vẫn chưa về nhà hay sao? Ba mẹ cũng đã biết em trở về rồi.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, mở miệng nói: “Về chứ.”
“Ngày mai em sẽ trở về.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Thật sự?” Hạ Kỳ Lâm nhướng mày hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu: “Đương nhiên, em về nhà mình mà còn phải xem là thật hay giả nữa hả?”
Nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, lúc này Hạ Kỳ Lâm mới yên tâm được một chút: “Vậy được rồi, anh chờ em ở nhà.”
“Vâng.” Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu.
Hạ Kỳ Lâm nhìn đồng hồ: “Đã muộn rồi, anh về đây.”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vâng.”
Thế là Hạ Kỳ Lâm đứng dậy đi ra tới cửa, Hạ Tịch Nghiên tiễn anh ra đến cửa: “Anh cả, đi đường cẩn thận.”
“Ừm.” Hạ Kỳ Lâm gật gật đầu: “Ngày mai anh chờ em ở nhà.”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Em biết rồi.”
Thế là Hạ Kỳ Lâm cười cười quay người rời đi.
Sau khi nhìn Hạ Kỳ Lâm đi rồi, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới đóng cửa lại trở lại trong phòng khách, nằm ở trên ghế nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy hơi hỗn loạn.
Cũng nghĩ đến chuyện hôm nay mình chạy trốn có thể sẽ chọc giận đến Mục Chính Hi, chắc là phải nên nghĩ cách để giải quyết mới được.
Cô không thể liên lụy Hạ thị được.
Lúc trước cô gả cho Mục Chính Hi chính là vì để bảo vệ Hạ thị, ly hôn cũng đã nhận được hứa hẹn của Mục Chính Hi, bây giờ cô càng không thể liên lụy. Cuộn người trên ghế sofa và suy nghĩ, trong đầu đều là bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Mục Chính Hi nhìn mình, căn bản cũng không nghĩ đến cái gì được nữa.
Hạ Tịch Nghiên đột nhiên ngồi dậy từ trên ghế sofa, lắc đầu.
Thôi bỏ đi, vẫn là không suy nghĩ nữa, làm tới đâu hay tới đó, sau đó cô đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Chuyện của ngày mai thì ngày mai lại nói, nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.