Chương 30: NHỜ CÔ BAN TẶNG
Nam An
13/01/2021
Lúc Hạ Tịch Nghiên tỉnh lại, người đang ở bệnh viện.
Khi cô mở mắt ra, Mục Chính Hi đang ngồi trước mặt cô.
Khi nhìn thấy anh, Hạ Tịch Nghiên nhíu nhíu mày lại: "Sao anh lại ở đây?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Trong lúc nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mục Chính Hi ngồi ở đối diện, mặt không biểu cảm: "Không nhớ sao?"
Nhắc đến điều này, Hạ Tịch Nghiên mới nhíu màu, cô nhớ cô và Giám đốc Hà hẹn ở nhà hàng để bàn chuyện hợp đồng, sau đó ông ta mời cô uống rượu, sau đó…
Những chuyện xảy ra sau đó, cô đều nhớ lại!
Ánh mắt nhìn Mục Chính Hi, sau đó nhìn xung quanh một chút: "Đây là bệnh viện! ?"
"Nhớ lại rồi?" Mục Chính Hi hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, nhưng vẫn nhìn Mục Chính Hi: "Anh đưa tôi tới?"
"Không phải sao?" Mục Chính Hi không vui hỏi lại, nhớ tới dáng vẻ đó của cô, trong lòng của anh liền không nhịn được phát cáu.
Người phụ nữ này, thật sự là lớn mật, cái gì cũng không sợ.
Nhận thấy Mục Chính Hi không vui, Hạ Tịch Nghiên cũng nhíu mày, không nói gì, cô muốn xuống giường.
Nói chuyện với Mục Chính Hi, vẫn là nói ít thì tốt hơn.
Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, đương nhiên tưởng rằng cô là bạn gái của Mục Chính Hi, nhìn có chút ân cần: "Cô Hạ sao rồi? Khá hơn chút nào không?"
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: "Ừm, tốt hơn nhiều!"
"Sau này đừng uống rượu có nồng độ cao như vậy, may mà anh Mục đưa tới kịp thời, nếu không cô thật sự phải ngủ thêm mấy ngày đêm, hơn nữa, đừng uống loại rượu này nữa!” Bác sĩ nhìn Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Thế này, đương nhiên là ngộ nhận Hạ Tịch Nghiên là bạn gái của Mục Chính Hi.
Ai cũng biết, tốc đội đổi phụ nữ của Mục Chính Hi, chắc chắn nhanh hơn lật sách, nên bác sĩ ngộ nhận cũng không sai.
Sau khi nghe lời nói của bác sĩ, Hạ Tịch Nghiên sững sờ một chút, cô còn tưởng rằng Giám đốc Hà động tay động chân với cô, hóa ra là do nồng độ rượu cao.
Nhưng nghe bác sĩ nói như vậy, mức độ đó cũng không kém gì so với việc dùng thuốc.
Hạ Tịch Nghiên chỉ cười cười, gật đầu: "Cám ơn bác sĩ!"
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn bác sĩ: "Sao rồi? Cô ấy có thể xuất viện không?"
Bác sĩ gật đầu: "Không thành vấn đề, nhớ kỹ khi trở về uống nhiều nước là được rồi!" Bác sĩ nói.
Nói tới đây, Mục Chính Hi nhẹ gật đầu.
Ngay sau đó, hai người rời khỏi bệnh viện.
Trước cổng, lúc này trời đã rất tối, đã gần mười hai giờ.
Hạ Tịch Nghiên đứng trước cổng, nhìn Mục Chính Hi: "Tổng giám đốc Mục, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, tiền thuốc men hôm nay, tôi sẽ trả lại anh!" Hạ Tịch Nghiên vô cùng khách khí nói.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi nhịn không được nở nụ cười lạnh: “Không ngờ cô vì hợp đồng, thật đúng là đủ liều mạng!”
Câu nói này, Hạ Tịch Nghiên nghe thế nào cũng cảm thấy giống như châm chọc.
Nghiêng đầu sang nhìn về phía Mục Chính Hi: "Đây không phải là vì anh muốn đạt được mục đích sao? Không, chính xác mà nói, cái này không phải là suy nghĩ của anh sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi thẳng.
Từ sau khi Khả Khả nói những lời kia với cô, cô liền kết luận rằng Mục Chính Hi chính là cố ý.
Là thật sự nhìn thấy cô khó chịu, hay là vì chỉnh cô?
Yêu nhau những thứ này cô không biết, nhưng bây giờ cô phát hiện tất cả mọi chuyển xảy ra, đều là do cô ban tặng.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi đột nhiên nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn Hạ Tịch Nghiên ở phía trước.
Anh là cố ý, nhưng không ngờ Hạ Tịch Nghiên sẽ thật sự làm như vậy, anh cho là cô sẽ biết khó mà lui, không ngờ có thể như vậy…
Khi cô mở mắt ra, Mục Chính Hi đang ngồi trước mặt cô.
Khi nhìn thấy anh, Hạ Tịch Nghiên nhíu nhíu mày lại: "Sao anh lại ở đây?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Trong lúc nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mục Chính Hi ngồi ở đối diện, mặt không biểu cảm: "Không nhớ sao?"
Nhắc đến điều này, Hạ Tịch Nghiên mới nhíu màu, cô nhớ cô và Giám đốc Hà hẹn ở nhà hàng để bàn chuyện hợp đồng, sau đó ông ta mời cô uống rượu, sau đó…
Những chuyện xảy ra sau đó, cô đều nhớ lại!
Ánh mắt nhìn Mục Chính Hi, sau đó nhìn xung quanh một chút: "Đây là bệnh viện! ?"
"Nhớ lại rồi?" Mục Chính Hi hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, nhưng vẫn nhìn Mục Chính Hi: "Anh đưa tôi tới?"
"Không phải sao?" Mục Chính Hi không vui hỏi lại, nhớ tới dáng vẻ đó của cô, trong lòng của anh liền không nhịn được phát cáu.
Người phụ nữ này, thật sự là lớn mật, cái gì cũng không sợ.
Nhận thấy Mục Chính Hi không vui, Hạ Tịch Nghiên cũng nhíu mày, không nói gì, cô muốn xuống giường.
Nói chuyện với Mục Chính Hi, vẫn là nói ít thì tốt hơn.
Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, đương nhiên tưởng rằng cô là bạn gái của Mục Chính Hi, nhìn có chút ân cần: "Cô Hạ sao rồi? Khá hơn chút nào không?"
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: "Ừm, tốt hơn nhiều!"
"Sau này đừng uống rượu có nồng độ cao như vậy, may mà anh Mục đưa tới kịp thời, nếu không cô thật sự phải ngủ thêm mấy ngày đêm, hơn nữa, đừng uống loại rượu này nữa!” Bác sĩ nhìn Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Thế này, đương nhiên là ngộ nhận Hạ Tịch Nghiên là bạn gái của Mục Chính Hi.
Ai cũng biết, tốc đội đổi phụ nữ của Mục Chính Hi, chắc chắn nhanh hơn lật sách, nên bác sĩ ngộ nhận cũng không sai.
Sau khi nghe lời nói của bác sĩ, Hạ Tịch Nghiên sững sờ một chút, cô còn tưởng rằng Giám đốc Hà động tay động chân với cô, hóa ra là do nồng độ rượu cao.
Nhưng nghe bác sĩ nói như vậy, mức độ đó cũng không kém gì so với việc dùng thuốc.
Hạ Tịch Nghiên chỉ cười cười, gật đầu: "Cám ơn bác sĩ!"
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn bác sĩ: "Sao rồi? Cô ấy có thể xuất viện không?"
Bác sĩ gật đầu: "Không thành vấn đề, nhớ kỹ khi trở về uống nhiều nước là được rồi!" Bác sĩ nói.
Nói tới đây, Mục Chính Hi nhẹ gật đầu.
Ngay sau đó, hai người rời khỏi bệnh viện.
Trước cổng, lúc này trời đã rất tối, đã gần mười hai giờ.
Hạ Tịch Nghiên đứng trước cổng, nhìn Mục Chính Hi: "Tổng giám đốc Mục, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, tiền thuốc men hôm nay, tôi sẽ trả lại anh!" Hạ Tịch Nghiên vô cùng khách khí nói.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi nhịn không được nở nụ cười lạnh: “Không ngờ cô vì hợp đồng, thật đúng là đủ liều mạng!”
Câu nói này, Hạ Tịch Nghiên nghe thế nào cũng cảm thấy giống như châm chọc.
Nghiêng đầu sang nhìn về phía Mục Chính Hi: "Đây không phải là vì anh muốn đạt được mục đích sao? Không, chính xác mà nói, cái này không phải là suy nghĩ của anh sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi thẳng.
Từ sau khi Khả Khả nói những lời kia với cô, cô liền kết luận rằng Mục Chính Hi chính là cố ý.
Là thật sự nhìn thấy cô khó chịu, hay là vì chỉnh cô?
Yêu nhau những thứ này cô không biết, nhưng bây giờ cô phát hiện tất cả mọi chuyển xảy ra, đều là do cô ban tặng.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi đột nhiên nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn Hạ Tịch Nghiên ở phía trước.
Anh là cố ý, nhưng không ngờ Hạ Tịch Nghiên sẽ thật sự làm như vậy, anh cho là cô sẽ biết khó mà lui, không ngờ có thể như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.