Chương 12: RẢNH RỖI ĐI GÂY CHUYỆN
Nam An
13/01/2021
“Một câu không cố ý là xong rồi sao? Cô có biết là cô đã làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi không? Có biết quần áo của tôi đắt đến thế nào không?”
Lăng Tiêu Tường nộ khí xung thiên mà nói, vừa nói, vừa nhìn quần áo
trên người mình.
Cái bộ dạng đó thật sự là đã hoàn toàn thể hiện ra tính khí đại tiểu thư của một thiên kim tiểu thư như cô ta rồi.
Đô Đô nào phải người dễ bị bắt nạt chứ, từ trước đến giờ đều là bạn kính tôi thì tôi kính bạn, bạn không kính tôi, thì hà tất gì phải nể mặt bạn.
Đô Đô cười một cái: “Cô gì ơi, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn sao nữa?”
“Xin lỗi? Lời xin lỗi của cô có ích sao? Cô có biết là cô đã phá hoại chuyện tốt của tôi không?” Lăng Tiêu Tường hậm hực nói.
Nghe thấy cái này, Đô Đô thật sự có chút tức giận rồi: “Ừm, nếu đã không có ích thì thôi!” Đô Đô nói.
Lời nói của Đô Đô càng chọc giận Lăng Tiêu Tường hơn.
Cô ta vừa định thể hiện uy nghiêm, nhưng lúc này chợt nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh.
Chuyện ở công ty hôm nay cô ta còn chưa quên đâu, không ngờ lại gặp phải cô ở đây!
Nhìn bộ dạng này là đi cùng với người phụ nữ trước mặt này rồi!
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu Tường càng tức hơn nữa: “Là cô?”
Nhìn thấy tầm mắt của Lăng Tiêu Tường, Hạ Tịch Nghiên cũng chỉ có thể đứng dậy, nhìn cô ta mà nhàn nhạt cười một cái: “Cô Lăng, bạn của tôi không phải cố ý đâu...”
“Một câu không cố ý là xong rồi sao? Tôi thấy các cô rõ ràng là cố ý đúng không!” Lời của Hạ Tịch Nghiên còn chưa nói xong thì đã bị Lăng Tiêu Tường ngắt lời rồi.
Nghe thấy lời nói và cả ngữ khí của Lăng Tiêu Tường, Hạ Tịch Nghiên cũng bất mãn mà cau mày, bị người ta ngắt lời là một cảm giác rất không vui.
Hạ Tịch Nghiên vừa định lên tiếng nói gì đó thì lúc này có một thân ảnh từ ngoài cửa đi vào.
Trực tiếp đi đến bên cạnh của Lăng Tiêu Tường.
Người đó không phải là ai khác, mà chính là Mục Chính Hi.
Lúc nhìn thấy anh, Hạ Tịch Nghiên càng thêm chán nản.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng có thể gặp được.
Lúc nhìn thấy anh ta, Đô Đô kinh ngạc, quay đầu qua nhìn Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, trông vô cùng điềm tĩnh.
Trong lòng Đô Đô khâm phục sâu sắc!
Cô nương ơi, cậu thật điềm tĩnh a a a!
Mục Chính Hi không có chú ý đến Đô Đô, mà chỉ nhìn một cái thì liền thấy ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh, hình như là không muốn nhìn thấy mình.
Nghĩ đến cái này, nội tâm Mục Chính Hi lại có chút chống đối, hừ, càng không muốn nhìn thấy, càng phải để cô nhìn thấy!
“Xảy ra chuyện gì vậy!?” Mục Chính Hi quay đầu qua hỏi, rất rõ ràng, câu này là hỏi Lăng Tiêu Tường.
Nghe thấy lời này của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường bất mãn bĩu môi: “Chính Hi, anh xem bọn họ làm bẩn quần áo của em rồi, cái bộ đồ này là do anh tặng cho em, bình thường em còn không nỡ mặc nữa!” Vừa nhìn thấy Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường giống như là lập tức thay đổi thành một con người khác vậy, nũng nịu õng ẹo mà nói.
Nghe thấy thanh âm hờn dỗi này, Đô Đô nhịn không được mà sởn cả gai ốc,
“Ồ?” Nghe thấy lời này, lúc này Mục Chính Hi nhìn qua bọn họ, ánh mắt là nhìn sang Hạ Tịch Nghiên.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, không có vội lên tiếng, mà ngược lại là Đô Đô lên tiếng.
“Cô Lăng, chúng ta đều đã xin lỗi rồi, cô còn muốn sao đây?”
Lăng Tiêu Tường không có lên tiếng, nhưng rất rõ ràng là bất mãn.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Cô Lăng, như vậy đi, quần áo của cô bao nhiêu tiền, chúng tôi đền cho cô là được rồi!”
Nghe thấy cái này, khóe môi Lăng Tiêu Tường liền cong lên một nụ cười lạnh: “Đây là quần áo mà Chính Hi tặng cho tôi, há là thứ mà đền tiền là xong sao?”
Lời này, rõ ràng là đang kiếm chuyện!
Đô Đô nhìn cô ta: “Cô rốt cuộc là muốn thế nào?”
Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhìn Đô Đô một cái, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người của Hạ Tịch Nghiên.
Cái bộ dạng đó thật sự là đã hoàn toàn thể hiện ra tính khí đại tiểu thư của một thiên kim tiểu thư như cô ta rồi.
Đô Đô nào phải người dễ bị bắt nạt chứ, từ trước đến giờ đều là bạn kính tôi thì tôi kính bạn, bạn không kính tôi, thì hà tất gì phải nể mặt bạn.
Đô Đô cười một cái: “Cô gì ơi, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn sao nữa?”
“Xin lỗi? Lời xin lỗi của cô có ích sao? Cô có biết là cô đã phá hoại chuyện tốt của tôi không?” Lăng Tiêu Tường hậm hực nói.
Nghe thấy cái này, Đô Đô thật sự có chút tức giận rồi: “Ừm, nếu đã không có ích thì thôi!” Đô Đô nói.
Lời nói của Đô Đô càng chọc giận Lăng Tiêu Tường hơn.
Cô ta vừa định thể hiện uy nghiêm, nhưng lúc này chợt nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh.
Chuyện ở công ty hôm nay cô ta còn chưa quên đâu, không ngờ lại gặp phải cô ở đây!
Nhìn bộ dạng này là đi cùng với người phụ nữ trước mặt này rồi!
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu Tường càng tức hơn nữa: “Là cô?”
Nhìn thấy tầm mắt của Lăng Tiêu Tường, Hạ Tịch Nghiên cũng chỉ có thể đứng dậy, nhìn cô ta mà nhàn nhạt cười một cái: “Cô Lăng, bạn của tôi không phải cố ý đâu...”
“Một câu không cố ý là xong rồi sao? Tôi thấy các cô rõ ràng là cố ý đúng không!” Lời của Hạ Tịch Nghiên còn chưa nói xong thì đã bị Lăng Tiêu Tường ngắt lời rồi.
Nghe thấy lời nói và cả ngữ khí của Lăng Tiêu Tường, Hạ Tịch Nghiên cũng bất mãn mà cau mày, bị người ta ngắt lời là một cảm giác rất không vui.
Hạ Tịch Nghiên vừa định lên tiếng nói gì đó thì lúc này có một thân ảnh từ ngoài cửa đi vào.
Trực tiếp đi đến bên cạnh của Lăng Tiêu Tường.
Người đó không phải là ai khác, mà chính là Mục Chính Hi.
Lúc nhìn thấy anh, Hạ Tịch Nghiên càng thêm chán nản.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng có thể gặp được.
Lúc nhìn thấy anh ta, Đô Đô kinh ngạc, quay đầu qua nhìn Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, trông vô cùng điềm tĩnh.
Trong lòng Đô Đô khâm phục sâu sắc!
Cô nương ơi, cậu thật điềm tĩnh a a a!
Mục Chính Hi không có chú ý đến Đô Đô, mà chỉ nhìn một cái thì liền thấy ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh, hình như là không muốn nhìn thấy mình.
Nghĩ đến cái này, nội tâm Mục Chính Hi lại có chút chống đối, hừ, càng không muốn nhìn thấy, càng phải để cô nhìn thấy!
“Xảy ra chuyện gì vậy!?” Mục Chính Hi quay đầu qua hỏi, rất rõ ràng, câu này là hỏi Lăng Tiêu Tường.
Nghe thấy lời này của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường bất mãn bĩu môi: “Chính Hi, anh xem bọn họ làm bẩn quần áo của em rồi, cái bộ đồ này là do anh tặng cho em, bình thường em còn không nỡ mặc nữa!” Vừa nhìn thấy Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường giống như là lập tức thay đổi thành một con người khác vậy, nũng nịu õng ẹo mà nói.
Nghe thấy thanh âm hờn dỗi này, Đô Đô nhịn không được mà sởn cả gai ốc,
“Ồ?” Nghe thấy lời này, lúc này Mục Chính Hi nhìn qua bọn họ, ánh mắt là nhìn sang Hạ Tịch Nghiên.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, không có vội lên tiếng, mà ngược lại là Đô Đô lên tiếng.
“Cô Lăng, chúng ta đều đã xin lỗi rồi, cô còn muốn sao đây?”
Lăng Tiêu Tường không có lên tiếng, nhưng rất rõ ràng là bất mãn.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Cô Lăng, như vậy đi, quần áo của cô bao nhiêu tiền, chúng tôi đền cho cô là được rồi!”
Nghe thấy cái này, khóe môi Lăng Tiêu Tường liền cong lên một nụ cười lạnh: “Đây là quần áo mà Chính Hi tặng cho tôi, há là thứ mà đền tiền là xong sao?”
Lời này, rõ ràng là đang kiếm chuyện!
Đô Đô nhìn cô ta: “Cô rốt cuộc là muốn thế nào?”
Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhìn Đô Đô một cái, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người của Hạ Tịch Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.