Chương 144: TRỪNG PHẠT GIÁO HUẤN 4
Nam An
15/01/2021
“Hạ Tịch Nghiên, cô Hạ, xin hỏi cô có thể giải thích được không!!?” Mục
Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói từng chữ từng chữ một, rất giống bộ
dáng nếu cô dám nói vừa thì tôi sẽ giết chết cô.
Anh hiện tại cũng có thể hiểu được mỗi lần gọi cho Hạ Tịch Nghiên, điện thoại đối phương liền truyền đến “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy”…Có lúc anh lập tức muốn tắt điện thoại, Hạ Tịch Nghiên lại nghe máy.
Thì ra là thế! Đến lúc này anh mới biết! Đối diện với sự chất vấn của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên ngồi đó, chớp chớp mắt: “Cái gì!?”
Diễn kịch, vẫn còn muốn diễn kịch sao?
Sonny nhìn bọn họ, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Mục Chính Hi mất kiên nhẫn lại một lần nữa gọi điện thoại. Hạ Tịch Nghiên cầm lấy điện thoại, hận không thể tắt máy ngay lập tức, nhưng điện thoại lúc này lại một lần nữa vang lên!
Nhưng bên Mục Chính Hi truyền đến lại là “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Sau khi nghe đến đây, Sonny không nhịn nổi nữa, cười phù một cái. Cũng chỉ có anh ta dám cười Mục Chính Hi như vậy, đổi là người khác chắc nhịn cười đến chết cũng không dám. Anh ra vừa cười liền bị ánh mắt Mục Chính Hi quét qua.
Sonny cười long trời lở đất: “Ha ha, thú vị quá!” Anh ta vừa nói vừa cười. Người khác còn sợ không kịp nghe máy của Mục Chính Hi, vậy mà Hạ Tịch Nghiên lại dám cài đặt như vậy!
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Sao? Có muốn giải thích một chút không?”
“Chuyện này…kỳ thực chỉ là nhạc chuông, cảm thấy thú vị cho nên mới dùng!” Hạ Tịch Nghiên nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Mục Chính Hi, hơi mỉm cười nói.
Mục Chính Hi :”…”. Chỉ có trời mới biết anh muốn giết cô như thế nào!
“Phải, chỉ có đối với tôi mới như vậy, hay là tất cả mọi người đều như vậy?” Mục Chính Hi nhìn cô, hỏi.
Hạ Tịch Nghiên vừa mở miệng, anh lại một lần nữa nói: “Sonny, điện thoại anh đâu?” Hạ Tịch Nghiên: “Chỉ cài đặt với mình anh!”
Mục Chính Hi nắm chặt bàn tay! Được! Được lắm! Rất được! Liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của anh! Biểu cảm của Mục Chính Hi vô cùng khó coi, chỉ có một mình Sonny đứng một bên cười không ngừng. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện như thế này, thật sự cười muốn phát điên rồi. Mục Chính Hi trừng mắt nhìn anh ta rồi cảnh cáo Hạ Tịch Nghiên: “Hạ Tịch Nghiên, được lắm!”
Nói xong liền trực tiếp đi sang bên cạnh. Chỉ để lại một câu rồi đứng sang một bên rồi. Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng vô cùng lạnh lẽo. Hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt Mục Chính Hi tuy đang cười, nhưng cô lại cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo xuống mức âm độ.
Cô thậm chí còn nghĩ đến Mục Chính Hi phải giết chết cô thì mới vừa lòng! Cô không nghĩ Mục Chính Hi lại phát hiện nhanh đến vậy! Nhìn anh đứng ở một bên, Hạ Tịch Nghiên mới thở dài nhẹ nhõm.
Sonny cười như điên dại cả ngày cuối cùng cũng ngừng, nhìn Hạ Tịch Nghiên trong gương, không nhịn được mà mở miệng: “Cô gái, cảm ơn cô!”
“Cảm ơn điều gì!?”
“Khiến tôi có thể mở mang tầm mắt, tôi chưa từng gặp người nào có thể khiến anh ấy tức giận đến vậy.” Nói xong Sonny không nhịn được lại cười.
Hạ Tịch Nghiên đau khổ, anh ta vẫn còn cười được sao? Anh ta như thế mà vẫn còn cười được. “Cầu nguyện cho tôi ngày mai vẫn còn có thể nhìn thấy mắt trời đi!” Hạ Tịch Nghiên đáp.
Nghe những lời này của cô, Sonny lại cười phá lên. Không mất đến nửa tiếng trang điểm, Mục Chính Hi vẫn kiên nhẫn đứng ở đó chờ, cũng không mở miệng nói chuyện, không thể đoán được lúc này anh đang nghĩ cái gì.
Anh hiện tại cũng có thể hiểu được mỗi lần gọi cho Hạ Tịch Nghiên, điện thoại đối phương liền truyền đến “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy”…Có lúc anh lập tức muốn tắt điện thoại, Hạ Tịch Nghiên lại nghe máy.
Thì ra là thế! Đến lúc này anh mới biết! Đối diện với sự chất vấn của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên ngồi đó, chớp chớp mắt: “Cái gì!?”
Diễn kịch, vẫn còn muốn diễn kịch sao?
Sonny nhìn bọn họ, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Mục Chính Hi mất kiên nhẫn lại một lần nữa gọi điện thoại. Hạ Tịch Nghiên cầm lấy điện thoại, hận không thể tắt máy ngay lập tức, nhưng điện thoại lúc này lại một lần nữa vang lên!
Nhưng bên Mục Chính Hi truyền đến lại là “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Sau khi nghe đến đây, Sonny không nhịn nổi nữa, cười phù một cái. Cũng chỉ có anh ta dám cười Mục Chính Hi như vậy, đổi là người khác chắc nhịn cười đến chết cũng không dám. Anh ra vừa cười liền bị ánh mắt Mục Chính Hi quét qua.
Sonny cười long trời lở đất: “Ha ha, thú vị quá!” Anh ta vừa nói vừa cười. Người khác còn sợ không kịp nghe máy của Mục Chính Hi, vậy mà Hạ Tịch Nghiên lại dám cài đặt như vậy!
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Sao? Có muốn giải thích một chút không?”
“Chuyện này…kỳ thực chỉ là nhạc chuông, cảm thấy thú vị cho nên mới dùng!” Hạ Tịch Nghiên nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Mục Chính Hi, hơi mỉm cười nói.
Mục Chính Hi :”…”. Chỉ có trời mới biết anh muốn giết cô như thế nào!
“Phải, chỉ có đối với tôi mới như vậy, hay là tất cả mọi người đều như vậy?” Mục Chính Hi nhìn cô, hỏi.
Hạ Tịch Nghiên vừa mở miệng, anh lại một lần nữa nói: “Sonny, điện thoại anh đâu?” Hạ Tịch Nghiên: “Chỉ cài đặt với mình anh!”
Mục Chính Hi nắm chặt bàn tay! Được! Được lắm! Rất được! Liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của anh! Biểu cảm của Mục Chính Hi vô cùng khó coi, chỉ có một mình Sonny đứng một bên cười không ngừng. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện như thế này, thật sự cười muốn phát điên rồi. Mục Chính Hi trừng mắt nhìn anh ta rồi cảnh cáo Hạ Tịch Nghiên: “Hạ Tịch Nghiên, được lắm!”
Nói xong liền trực tiếp đi sang bên cạnh. Chỉ để lại một câu rồi đứng sang một bên rồi. Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng vô cùng lạnh lẽo. Hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt Mục Chính Hi tuy đang cười, nhưng cô lại cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo xuống mức âm độ.
Cô thậm chí còn nghĩ đến Mục Chính Hi phải giết chết cô thì mới vừa lòng! Cô không nghĩ Mục Chính Hi lại phát hiện nhanh đến vậy! Nhìn anh đứng ở một bên, Hạ Tịch Nghiên mới thở dài nhẹ nhõm.
Sonny cười như điên dại cả ngày cuối cùng cũng ngừng, nhìn Hạ Tịch Nghiên trong gương, không nhịn được mà mở miệng: “Cô gái, cảm ơn cô!”
“Cảm ơn điều gì!?”
“Khiến tôi có thể mở mang tầm mắt, tôi chưa từng gặp người nào có thể khiến anh ấy tức giận đến vậy.” Nói xong Sonny không nhịn được lại cười.
Hạ Tịch Nghiên đau khổ, anh ta vẫn còn cười được sao? Anh ta như thế mà vẫn còn cười được. “Cầu nguyện cho tôi ngày mai vẫn còn có thể nhìn thấy mắt trời đi!” Hạ Tịch Nghiên đáp.
Nghe những lời này của cô, Sonny lại cười phá lên. Không mất đến nửa tiếng trang điểm, Mục Chính Hi vẫn kiên nhẫn đứng ở đó chờ, cũng không mở miệng nói chuyện, không thể đoán được lúc này anh đang nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.