Chương 32
Hạ Vũ
16/05/2023
Sáng sớm ngày hôm sau Uyển Ngưng còn đang đắp chăn nằm trên giường ngủ say thì đã bị Mộng Uyển hốt hoảng đánh thức. Mộng Uyển lay lay cô: "Chị Uyển Ngưng mau dậy đi. Có chuyện rồi."
Cô mơ màng mở mắt ra: "Chuyện gì?"
Mộng Uyển đưa iPad sang cho cô: "Chị xem đi, chị và anh Duệ Khải đều lên hot search rồi."
Cô ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, nhận lấy xem. Bên trên bài đăng ghi một diễn viên tuyến 18 như cô đang qua lại với một diễn viên nổi tiếng Duệ Khải. Bên trong ảnh chụp chính là lúc tối qua Duệ Khải đưa áo khoác cho cô. Cô nhíu mày lướt xuống xem bình luận đa số đều là chửi cô.
"Chỉ là một diễn viên tuyến mười tám làm gì có cửa tiếp xúc với anh Duệ Khải. Chắc chắn chuyện này là do cô ta thuê paparazzi chụp rồi đăng bài để lăng xê."
"Chỉ đóng chung đoàn phim mới có cơ hội gặp mặt nhưng nếu như giống lầu trên nói thì thủ đoạn cô ta ghê thật."
"Nhìn cô ta xem có chỗ nào xứng với anh Duệ Khải, tôi nhất quyết không chèo thuyền này."
"Nghe nói lúc trước cô ta còn giả vờ thanh cao vậy mà bây giờ lại đi qua ôm đùi anh Duệ Khải."
"Cô có soi gương không xem cô và anh ấy có chỗ nào xứng đôi."
"..."
Ở phía dưới còn có rất nhiều bình luận khó nghe, cô vứt iPad sang một bên. Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn qua rồi bắt máy: "Alo, chị Nhạn Di."
Nhạn Di đầu dây bên kia nói: "Uyển Ngưng em chắc đã thấy bài đăng hot search rồi đúng không? Em không sao chứ?"
"Em không sao."
"Chuyện này cứ giao cho chị, chị cũng đã gọi hỏi qua Duệ Khải cậu ta nói là do tối qua thấy em ăn mặc ít sợ em bị lạnh nên đưa áo khoác sang. Chuyện này là thật chứ?"
Cô ừ một tiếng: "Là sự thật."
Nhạn Di nghe vậy thì gật đầu: "Được, chị biết rồi. Chuyện này cứ để chị giải quyết, còn về phía đoàn phim..."
"Hôm nay em vẫn sẽ đi quay như thường ngày, em không vì chuyện này mà lại nghỉ vài ngày đâu."
"Vậy được, em cẩn thận chút. Phóng viên bây giờ chị nghĩ chắc đang ở dưới cửa khách sạn đợi hai người."
"Vâng em biết rồi."
Cúp máy cô thở dài đi tới bên cạnh cửa sổ đưa tay kéo một chút rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới, quả nhiên giống như Nhạn Di nói ở dưới chật kín phóng viên.
Cô quay sang nói với Mộng Uyển: "Một lát em kêu tài xế ở cổng sau đến đón chúng ta."
"Dạ chị."
Lúc Uyển Ngưng đeo kính râm và khẩu trang cùng Mộng Uyển đi ra cổng sau không ngờ tới có vài phóng viên đã đứng ở đây. Mộng Uyển nhanh chóng đi trước bảo vệ cô: "Phiền các vị tránh ra, chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn."
Phóng viên hỏi tới tấp: "Cô Uyển Ngưng chuyện ở trên mạng là thật sao? Cô đang hẹn hò với anh Duệ Khải sao?"
Uyển Ngưng phớt lờ không để tâm nhanh chân đi tới xe của mình, Mộng Uyển nhanh chóng mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi cô ấy nhanh chóng đi lên đóng cửa xe lại.
Ở trên xe cô thấy từ kính chiếu hậu có vài chiếc xe đuổi theo, cô nói: "Mau cắt đuôi mấy chiếc xe phía sau đi."
Tài xế ngồi phía trước gật đầu: "Hai người ngồi vững vào."
Mộng Uyển quay sang nhìn cô nói: "Bây giờ khách sạn chúng ta bị bao vây như vậy chỉ sợ lúc về sẽ khó khăn."
Cô dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Cùng lắm chúng ta thuê khách sạn khác."
Kỹ thuật lái xe của tài xế cũng khá tốt, rất nhanh đã cắt đuôi được đám phóng viên kia. Cô lướt điện thoại nhìn thấy bảng hot search kia thì thở dài cũng may Vu Dương không có thường xuyên lên mạng xem những tin tức như này. Nhưng cô cũng quên mất anh không xem nhưng Vân Hi thì lại có xem.
Tới đoàn phim đạo diễn Mã đã đứng từ xa đón hai người, thấy hai người bọn cô đi xuống thì chạy lại hỏi: "Không sao chứ?"
Uyển Ngưng lắc đầu: "Không sao."
"Lúc sáng tôi bước ra khách sạn thấy một đống phóng viên bao quanh khiến sợ cô lần đầu gặp phải không biết xử lý ra sao."
"Đạo diễn Mã yên tâm, tôi không sao đâu."
"Vậy cô mau vào phòng trang điểm đi rồi ra quay phim."
Ở bên trong phòng Uyển Ngưng đã trang điểm xong tính đi ra ngoài thì tiếng gõ cửa vang lên, Mộng Uyển đi tới mở cửa: "Anh Duệ Khải."
Cô quay sang nhìn anh ta, gật đầu: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Duệ Khải tháo kính râm xuống, nói: "Chuyện trên mạng xin lỗi. Anh không nghĩ lúc đó có paparazzi đi theo."
"Không sao, em không trách anh. Anh cũng đừng giữ trong lòng. Mộng Uyển em trả áo khoác lại cho anh ấy đi."
Mộng Uyển nhanh chóng lấy áo khoác sang đưa cho anh: "Của anh."
Anh đưa tay nhận lấy: "Vậy anh trở về phòng nghỉ trước."
"Vâng."
Nhìn Duệ Khải rời đi thì Uyển Ngưng mới bước ra ngoài cùng với Mộng Uyển đi tới chỗ đạo diễn Mã. Nghiên Hinh đi tới vỗ vai cô, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Uyển Ngưng mỉm cười nhìn cô ấy: "Em không sao, chỉ sợ gây rắc rối cho mọi người thôi."
"Không sao những cảnh này chị cũng quen rồi. Một lát có cảnh của chị và em diễn chung, chúng ta cần đối diễn không?"
"Vậy cũng được."
Hôm nay ở trong bệnh viện của quân khu rất nhiều quân nhân đều tới đây bởi vì hôm nay ở chính là buổi khám sức khỏe cho quân nhân.
Vu Dương ngồi trên ghế, bên cạnh là Tư Nhuệ đang dựa lưng vào ghế nhìn bóng dáng của Vân Hi đang bận rộn tới lui trong phòng khám khóe miệng bất giác mỉm cười. Anh quay sang hỏi: "Cậu cười ngốc cái gì vậy?"
Tư Nhuệ vẫn nhìn chằm chằm vào phòng khám nói: "Cậu không phải cũng đang yêu sao chắc chắn hiểu được cảm giác của tôi."
"Nhưng tôi không giống cậu, ngồi cười ngốc như vậy."
Tư Nhuệ lười trả lời với anh tiếp tục dán mắt vào Vân Hi, Cảnh Minh ngồi bên cạnh thở dài: "Nhìn hai người em cũng muốn tìm bạn gái."
Vu Dương quay sang nhìn cậu ta nói: "Vậy cậu tìm đi."
Cảnh Minh gãi đầu: "Thời gian của em ở quân khu nhiều hơn suốt ngày chỉ tiếp xúc mấy người đàn ông ở trong đó, có mỹ nữ nào đâu."
"Cậu nói cũng đúng."
"Hay đội trưởng, anh nói với chị dâu xem có cô gái nào xinh đẹp giới thiệu cho em đi."
Vu Dương định nói gì đó thì y tá gọi tên anh, anh đứng dậy bước vào phòng khám. Cảnh Minh nhìn bóng lưng anh, hỏi: "Vậy là có đồng ý hay không?"
"Tất nhiên là không rồi, cậu đừng ở đó mà ngồi nghĩ."
Bên trong phòng bệnh Vân Hi khám cho anh xong thì gật đầu: "Sức khỏe của anh rất tốt không có gì đáng lo ngại. Còn vết thương cũ của anh lúc trước ở vai còn tái phát đau gì không?"
Vu Dương lắc đầu: "Dạo này không."
"Thế thì tốt."
Ở bên cạnh chính là hai cô y tá, hai người họ vừa dọn dẹp vừa tán gẫu: "Cô biết tin gì không, lúc sáng tôi lướt weibo thấy hot search của Duệ Khải và một nữ diễn viên tuyến mười tám tên là Uyển Ngưng gì đó."
Nữ y tá kia gật đầu: "Có biết, tôi không nghĩ hai người họ hẹn hò đâu chắc chắn là bị cô ta quấn lấy."
"Đúng vậy, lúc trước cứ nghĩ cô ta thanh cao sẽ không làm những chuyện này."
Những câu nói của y tá đó đều truyền tới tai hai người, chân mày Vu Dương nhíu chặt gương mặt âm u tức giận. Vân Hi đặt mạnh bút lên bàn: "Hai cô rảnh rỗi lắm sao? Mau đi ra ngoài hết đi."
Hai cô y tá đó bị dọa sợ vội vàng rời khỏi phòng khám, Vân Hi sáng giờ cũng bận nên chưa mở điện thoại ra xem. Đợi hai người đó rời đi cô cầm điện thoại mở weibo ra xem rồi đưa sang cho anh: "Đội trưởng, anh mau xem này."
Anh nhận lấy xem dòng tiêu đề đập vào mắt khiến đôi mắt anh tối sầm lại, anh lướt xuống xem càng xem càng tức giận. Anh nhìn những bình luận ác ý trên đó đều chửi Uyển Ngưng thì vội tắt điện thoại đứng dậy.
Vân Hi nhận lấy điện thoại hỏi anh: "Anh tính đi đâu?"
"Đi tìm cô ấy."
"Nhưng bây giờ chị ấy quay phim chưa xong."
"Tôi biết, tôi về quân khu trước. Cô cứ làm việc tiếp đi." Nói rồi anh mở cửa rời khỏi, Tư Nhuệ thấy sắc mặt anh không tốt định đứng dậy đi theo nhưng nhớ ra là bản thân chưa khám nên ở lại bệnh viện.
Quay phim xong cũng đã 7 giờ tối, Uyển Ngưng thay đồ xong bước ra thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô nhìn thấy tên người gọi thì nở nụ cười ngọt ngào, bắt máy: "Alo."
Vu Dương hỏi cô: "Em đã quay phim xong chưa?"
"Em mới quay xong."
"Vậy em ra đây đi, anh đang đậu xe ở ngoài đoàn phim đợi em."
Cô nghe vậy thì bất ngờ: "Anh tới rồi hả? Anh đợi em chút, em ra ngay."
Cúp máy cô vội vàng đeo khẩu trang và kính râm rồi đi ra, Mộng Uyển đi sau lưng hỏi: "Tối nay chúng ta ở đâu?"
"Hiện tại không thể trở về khách sạn được, em tìm một khách sạn ở gần đoàn phim rồi mướn đi. Một lát gửi địa chỉ và số phòng cho chị."
"Dạ được, chị yên tâm."
Bước ra ngoài cô nhìn thấy đám phóng viên thì quên mất việc hot search của bản thân, cô đưa mắt nhìn một lượt thấy chiếc xe của anh đang đậu gần đó thì vội cất bước đi qua. Mộng Uyển đi bên cạnh bảo vệ cô nhưng bị đám phóng viên xô đẩy khiến cô ấy bị té, cô nghe tiếng la thì quay lại sau đó chạy tới: "Mộng Uyển, em không sao chứ?"
Mộng Uyển lắc đầu: "Em không sao chỉ bị trầy tay một chút thôi."
Uyển Ngưng đỡ cô ấy đứng dậy, cầm lấy lồng bàn tay cô ấy xem vết thương chân mày nhíu chặt lại. Vu Dương thấy mọi việc thì mở cửa xe chạy tới chen vào hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Mộng Uyển vì em mà bị thương rồi."
Phóng viên mặc kệ mọi chuyện vẫn tiếp tục đưa micro sang hỏi: "Cô có nghĩ bản thân chỉ là một diễn viên tuyến mười tám thì làm sao xứng để hẹn hò với một diễn viên nổi tiếng như Duệ Khải? Và người đàn ông bên cạnh cô là ai? Cô bắt cá hai tay sao?"
Cô tức giận giựt lấy micro nhìn thẳng vào phóng viên đó trả lời: "Tôi là một diễn viên tuyến mười tám thì đã sao, tôi hẹn hò với bất kì ai đều không liên quan tới mấy người. Người đàn ông đứng bên cạnh là chồng tôi, tôi trước giờ chỉ yêu một người không yêu bất kì ai phiền cô đây dùng từ chú ý. Còn nữa những nhà báo hôm nay đã đưa tin sai sự thật, bôi nhọ tôi thì thời gian tới sẽ nhận được văn kiện từ văn phòng luật sư gửi tới. Phiền các người tránh ra, tôi cần đưa trợ lý của tôi đi xử lý vết thương."
Nói xong cô ném trả micro lại rồi cùng Vu Dương dìu Mộng Uyển đi lên xe. Đám phóng viên bị cô nói một tràng dài như vậy nhất thời phản ứng không kịp đợi đến khi phản ứng lại thì chiếc xe đã đi mất.
Bên trong xe, Vu Dương nhìn kính chiếu hậu hỏi: "Không sao chứ?"
Uyển Ngưng lắc đầu: "Không sao, em gọi cho Vân Hi một cuộc."
Cô lấy máy ra nhấn số Vân Hi gọi, bên kia bắt máy rất nhanh: "Alo, chị dâu."
"Vân Hi, em còn ở bệnh viện chứ?"
"Em đang ở nhà có chuyện gì sao chị?" Vân Hi khoanh chân ngồi trên sofa tay cầm điều khiển chuyển kênh.
Cô nhìn sang Mộng Uyển nói: "Mộng Uyển bị thương chị đang tính tới bệnh viện tìm em."
Vân Hi nghe vậy thì lo lắng: "Có nghiêm trọng không chị?"
"Không nghiêm trọng lắm."
"Vậy chị đưa em ấy tới nhà em đi. Em gửi địa chỉ sang."
"Được."
Cô mơ màng mở mắt ra: "Chuyện gì?"
Mộng Uyển đưa iPad sang cho cô: "Chị xem đi, chị và anh Duệ Khải đều lên hot search rồi."
Cô ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, nhận lấy xem. Bên trên bài đăng ghi một diễn viên tuyến 18 như cô đang qua lại với một diễn viên nổi tiếng Duệ Khải. Bên trong ảnh chụp chính là lúc tối qua Duệ Khải đưa áo khoác cho cô. Cô nhíu mày lướt xuống xem bình luận đa số đều là chửi cô.
"Chỉ là một diễn viên tuyến mười tám làm gì có cửa tiếp xúc với anh Duệ Khải. Chắc chắn chuyện này là do cô ta thuê paparazzi chụp rồi đăng bài để lăng xê."
"Chỉ đóng chung đoàn phim mới có cơ hội gặp mặt nhưng nếu như giống lầu trên nói thì thủ đoạn cô ta ghê thật."
"Nhìn cô ta xem có chỗ nào xứng với anh Duệ Khải, tôi nhất quyết không chèo thuyền này."
"Nghe nói lúc trước cô ta còn giả vờ thanh cao vậy mà bây giờ lại đi qua ôm đùi anh Duệ Khải."
"Cô có soi gương không xem cô và anh ấy có chỗ nào xứng đôi."
"..."
Ở phía dưới còn có rất nhiều bình luận khó nghe, cô vứt iPad sang một bên. Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn qua rồi bắt máy: "Alo, chị Nhạn Di."
Nhạn Di đầu dây bên kia nói: "Uyển Ngưng em chắc đã thấy bài đăng hot search rồi đúng không? Em không sao chứ?"
"Em không sao."
"Chuyện này cứ giao cho chị, chị cũng đã gọi hỏi qua Duệ Khải cậu ta nói là do tối qua thấy em ăn mặc ít sợ em bị lạnh nên đưa áo khoác sang. Chuyện này là thật chứ?"
Cô ừ một tiếng: "Là sự thật."
Nhạn Di nghe vậy thì gật đầu: "Được, chị biết rồi. Chuyện này cứ để chị giải quyết, còn về phía đoàn phim..."
"Hôm nay em vẫn sẽ đi quay như thường ngày, em không vì chuyện này mà lại nghỉ vài ngày đâu."
"Vậy được, em cẩn thận chút. Phóng viên bây giờ chị nghĩ chắc đang ở dưới cửa khách sạn đợi hai người."
"Vâng em biết rồi."
Cúp máy cô thở dài đi tới bên cạnh cửa sổ đưa tay kéo một chút rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới, quả nhiên giống như Nhạn Di nói ở dưới chật kín phóng viên.
Cô quay sang nói với Mộng Uyển: "Một lát em kêu tài xế ở cổng sau đến đón chúng ta."
"Dạ chị."
Lúc Uyển Ngưng đeo kính râm và khẩu trang cùng Mộng Uyển đi ra cổng sau không ngờ tới có vài phóng viên đã đứng ở đây. Mộng Uyển nhanh chóng đi trước bảo vệ cô: "Phiền các vị tránh ra, chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn."
Phóng viên hỏi tới tấp: "Cô Uyển Ngưng chuyện ở trên mạng là thật sao? Cô đang hẹn hò với anh Duệ Khải sao?"
Uyển Ngưng phớt lờ không để tâm nhanh chân đi tới xe của mình, Mộng Uyển nhanh chóng mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi cô ấy nhanh chóng đi lên đóng cửa xe lại.
Ở trên xe cô thấy từ kính chiếu hậu có vài chiếc xe đuổi theo, cô nói: "Mau cắt đuôi mấy chiếc xe phía sau đi."
Tài xế ngồi phía trước gật đầu: "Hai người ngồi vững vào."
Mộng Uyển quay sang nhìn cô nói: "Bây giờ khách sạn chúng ta bị bao vây như vậy chỉ sợ lúc về sẽ khó khăn."
Cô dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Cùng lắm chúng ta thuê khách sạn khác."
Kỹ thuật lái xe của tài xế cũng khá tốt, rất nhanh đã cắt đuôi được đám phóng viên kia. Cô lướt điện thoại nhìn thấy bảng hot search kia thì thở dài cũng may Vu Dương không có thường xuyên lên mạng xem những tin tức như này. Nhưng cô cũng quên mất anh không xem nhưng Vân Hi thì lại có xem.
Tới đoàn phim đạo diễn Mã đã đứng từ xa đón hai người, thấy hai người bọn cô đi xuống thì chạy lại hỏi: "Không sao chứ?"
Uyển Ngưng lắc đầu: "Không sao."
"Lúc sáng tôi bước ra khách sạn thấy một đống phóng viên bao quanh khiến sợ cô lần đầu gặp phải không biết xử lý ra sao."
"Đạo diễn Mã yên tâm, tôi không sao đâu."
"Vậy cô mau vào phòng trang điểm đi rồi ra quay phim."
Ở bên trong phòng Uyển Ngưng đã trang điểm xong tính đi ra ngoài thì tiếng gõ cửa vang lên, Mộng Uyển đi tới mở cửa: "Anh Duệ Khải."
Cô quay sang nhìn anh ta, gật đầu: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Duệ Khải tháo kính râm xuống, nói: "Chuyện trên mạng xin lỗi. Anh không nghĩ lúc đó có paparazzi đi theo."
"Không sao, em không trách anh. Anh cũng đừng giữ trong lòng. Mộng Uyển em trả áo khoác lại cho anh ấy đi."
Mộng Uyển nhanh chóng lấy áo khoác sang đưa cho anh: "Của anh."
Anh đưa tay nhận lấy: "Vậy anh trở về phòng nghỉ trước."
"Vâng."
Nhìn Duệ Khải rời đi thì Uyển Ngưng mới bước ra ngoài cùng với Mộng Uyển đi tới chỗ đạo diễn Mã. Nghiên Hinh đi tới vỗ vai cô, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Uyển Ngưng mỉm cười nhìn cô ấy: "Em không sao, chỉ sợ gây rắc rối cho mọi người thôi."
"Không sao những cảnh này chị cũng quen rồi. Một lát có cảnh của chị và em diễn chung, chúng ta cần đối diễn không?"
"Vậy cũng được."
Hôm nay ở trong bệnh viện của quân khu rất nhiều quân nhân đều tới đây bởi vì hôm nay ở chính là buổi khám sức khỏe cho quân nhân.
Vu Dương ngồi trên ghế, bên cạnh là Tư Nhuệ đang dựa lưng vào ghế nhìn bóng dáng của Vân Hi đang bận rộn tới lui trong phòng khám khóe miệng bất giác mỉm cười. Anh quay sang hỏi: "Cậu cười ngốc cái gì vậy?"
Tư Nhuệ vẫn nhìn chằm chằm vào phòng khám nói: "Cậu không phải cũng đang yêu sao chắc chắn hiểu được cảm giác của tôi."
"Nhưng tôi không giống cậu, ngồi cười ngốc như vậy."
Tư Nhuệ lười trả lời với anh tiếp tục dán mắt vào Vân Hi, Cảnh Minh ngồi bên cạnh thở dài: "Nhìn hai người em cũng muốn tìm bạn gái."
Vu Dương quay sang nhìn cậu ta nói: "Vậy cậu tìm đi."
Cảnh Minh gãi đầu: "Thời gian của em ở quân khu nhiều hơn suốt ngày chỉ tiếp xúc mấy người đàn ông ở trong đó, có mỹ nữ nào đâu."
"Cậu nói cũng đúng."
"Hay đội trưởng, anh nói với chị dâu xem có cô gái nào xinh đẹp giới thiệu cho em đi."
Vu Dương định nói gì đó thì y tá gọi tên anh, anh đứng dậy bước vào phòng khám. Cảnh Minh nhìn bóng lưng anh, hỏi: "Vậy là có đồng ý hay không?"
"Tất nhiên là không rồi, cậu đừng ở đó mà ngồi nghĩ."
Bên trong phòng bệnh Vân Hi khám cho anh xong thì gật đầu: "Sức khỏe của anh rất tốt không có gì đáng lo ngại. Còn vết thương cũ của anh lúc trước ở vai còn tái phát đau gì không?"
Vu Dương lắc đầu: "Dạo này không."
"Thế thì tốt."
Ở bên cạnh chính là hai cô y tá, hai người họ vừa dọn dẹp vừa tán gẫu: "Cô biết tin gì không, lúc sáng tôi lướt weibo thấy hot search của Duệ Khải và một nữ diễn viên tuyến mười tám tên là Uyển Ngưng gì đó."
Nữ y tá kia gật đầu: "Có biết, tôi không nghĩ hai người họ hẹn hò đâu chắc chắn là bị cô ta quấn lấy."
"Đúng vậy, lúc trước cứ nghĩ cô ta thanh cao sẽ không làm những chuyện này."
Những câu nói của y tá đó đều truyền tới tai hai người, chân mày Vu Dương nhíu chặt gương mặt âm u tức giận. Vân Hi đặt mạnh bút lên bàn: "Hai cô rảnh rỗi lắm sao? Mau đi ra ngoài hết đi."
Hai cô y tá đó bị dọa sợ vội vàng rời khỏi phòng khám, Vân Hi sáng giờ cũng bận nên chưa mở điện thoại ra xem. Đợi hai người đó rời đi cô cầm điện thoại mở weibo ra xem rồi đưa sang cho anh: "Đội trưởng, anh mau xem này."
Anh nhận lấy xem dòng tiêu đề đập vào mắt khiến đôi mắt anh tối sầm lại, anh lướt xuống xem càng xem càng tức giận. Anh nhìn những bình luận ác ý trên đó đều chửi Uyển Ngưng thì vội tắt điện thoại đứng dậy.
Vân Hi nhận lấy điện thoại hỏi anh: "Anh tính đi đâu?"
"Đi tìm cô ấy."
"Nhưng bây giờ chị ấy quay phim chưa xong."
"Tôi biết, tôi về quân khu trước. Cô cứ làm việc tiếp đi." Nói rồi anh mở cửa rời khỏi, Tư Nhuệ thấy sắc mặt anh không tốt định đứng dậy đi theo nhưng nhớ ra là bản thân chưa khám nên ở lại bệnh viện.
Quay phim xong cũng đã 7 giờ tối, Uyển Ngưng thay đồ xong bước ra thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô nhìn thấy tên người gọi thì nở nụ cười ngọt ngào, bắt máy: "Alo."
Vu Dương hỏi cô: "Em đã quay phim xong chưa?"
"Em mới quay xong."
"Vậy em ra đây đi, anh đang đậu xe ở ngoài đoàn phim đợi em."
Cô nghe vậy thì bất ngờ: "Anh tới rồi hả? Anh đợi em chút, em ra ngay."
Cúp máy cô vội vàng đeo khẩu trang và kính râm rồi đi ra, Mộng Uyển đi sau lưng hỏi: "Tối nay chúng ta ở đâu?"
"Hiện tại không thể trở về khách sạn được, em tìm một khách sạn ở gần đoàn phim rồi mướn đi. Một lát gửi địa chỉ và số phòng cho chị."
"Dạ được, chị yên tâm."
Bước ra ngoài cô nhìn thấy đám phóng viên thì quên mất việc hot search của bản thân, cô đưa mắt nhìn một lượt thấy chiếc xe của anh đang đậu gần đó thì vội cất bước đi qua. Mộng Uyển đi bên cạnh bảo vệ cô nhưng bị đám phóng viên xô đẩy khiến cô ấy bị té, cô nghe tiếng la thì quay lại sau đó chạy tới: "Mộng Uyển, em không sao chứ?"
Mộng Uyển lắc đầu: "Em không sao chỉ bị trầy tay một chút thôi."
Uyển Ngưng đỡ cô ấy đứng dậy, cầm lấy lồng bàn tay cô ấy xem vết thương chân mày nhíu chặt lại. Vu Dương thấy mọi việc thì mở cửa xe chạy tới chen vào hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Mộng Uyển vì em mà bị thương rồi."
Phóng viên mặc kệ mọi chuyện vẫn tiếp tục đưa micro sang hỏi: "Cô có nghĩ bản thân chỉ là một diễn viên tuyến mười tám thì làm sao xứng để hẹn hò với một diễn viên nổi tiếng như Duệ Khải? Và người đàn ông bên cạnh cô là ai? Cô bắt cá hai tay sao?"
Cô tức giận giựt lấy micro nhìn thẳng vào phóng viên đó trả lời: "Tôi là một diễn viên tuyến mười tám thì đã sao, tôi hẹn hò với bất kì ai đều không liên quan tới mấy người. Người đàn ông đứng bên cạnh là chồng tôi, tôi trước giờ chỉ yêu một người không yêu bất kì ai phiền cô đây dùng từ chú ý. Còn nữa những nhà báo hôm nay đã đưa tin sai sự thật, bôi nhọ tôi thì thời gian tới sẽ nhận được văn kiện từ văn phòng luật sư gửi tới. Phiền các người tránh ra, tôi cần đưa trợ lý của tôi đi xử lý vết thương."
Nói xong cô ném trả micro lại rồi cùng Vu Dương dìu Mộng Uyển đi lên xe. Đám phóng viên bị cô nói một tràng dài như vậy nhất thời phản ứng không kịp đợi đến khi phản ứng lại thì chiếc xe đã đi mất.
Bên trong xe, Vu Dương nhìn kính chiếu hậu hỏi: "Không sao chứ?"
Uyển Ngưng lắc đầu: "Không sao, em gọi cho Vân Hi một cuộc."
Cô lấy máy ra nhấn số Vân Hi gọi, bên kia bắt máy rất nhanh: "Alo, chị dâu."
"Vân Hi, em còn ở bệnh viện chứ?"
"Em đang ở nhà có chuyện gì sao chị?" Vân Hi khoanh chân ngồi trên sofa tay cầm điều khiển chuyển kênh.
Cô nhìn sang Mộng Uyển nói: "Mộng Uyển bị thương chị đang tính tới bệnh viện tìm em."
Vân Hi nghe vậy thì lo lắng: "Có nghiêm trọng không chị?"
"Không nghiêm trọng lắm."
"Vậy chị đưa em ấy tới nhà em đi. Em gửi địa chỉ sang."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.