Chương 60
Hạ Vũ
26/06/2023
Uyển Ngưng lấy một túi bên cạnh ra, ở bên trong còn có một hộp cơm khác. Cô
đem hộp cơm đặt lên bàn rồi mở từng ngăn ra, bên trong có nhiều món ăn
được trang trí rất đẹp mắt. Cô nói: "Em sợ anh ăn một món em làm sẽ cảm
thấy không hợp nên có mua thêm vài món ở quán khác đem đến cho anh."
Vu Dương nhìn mấy món đồ ăn bên trong hộp cơm, sau đó nhìn xuống phần cơm trứng cuộn đang cầm trên tay cong khóe môi nở nụ cười nhìn cô: "Anh ăn cơm với trứng cuộn em làm là được, sẽ không có việc không hợp đâu. Dù gì trứng cuộn này cũng là em tự tay làm, cho nên anh sẽ vui vẻ ăn hết."
Cô nghe anh nói vậy thì gương mặt xuất hiện sự ngại ngùng, anh đưa cơm sang cho cô: "Em cũng chưa ăn gì có đúng không? Mau ăn đi."
Cô nhận lấy cầm đũa để ở bên cạnh lên, thấy anh đã bắt đầu ăn cơm sau đó cô thấy anh gắp trứng cuộn lên ăn. Trong lòng cô khá hồi hộp, hỏi anh: "Như thế nào, trứng cuộn em làm lần này có ngon không?"
Anh cảm nhận được vị trứng cuộn trong miệng có hơi mặn nhưng nếu ăn chung với cơm thì sẽ giảm đi độ mặn này. Tuy nhìn bề ngoài không được đẹp mắt nhưng lần đầu nấu như vậy đã có tiến bộ rất lớn rồi. Anh gật đầu nhìn cô: "Rất ngon, lần đầu em làm như vậy đã tốt lắm rồi. Em cũng mau ăn cơm đi."
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, cầm đôi đũa định gắp phần trứng cuộn ở trong phần cơm của anh nhưng bị anh ngăn cản lại. Anh nói: "Em ăn mấy món đó đi, còn trứng cuộn này là em làm cho anh. Không được giành."
"Em chỉ muốn thử một chút thôi, muốn xem tay nghề của mình như thế nào." Cô gắp miếng thịt khác bỏ vào miệng ăn, bất mãn nói.
Anh đang ăn nghe vậy thì hỏi cô: "Chẳng lẽ em không tin lời anh nói?"
Cô nghe anh nói vậy thì đâu thể nói có được, cô lắc đầu: "Không có."
"Vậy em ăn cơm với mấy món khác đi."
Hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, cô xoa bụng đã no căng của mình nhìn anh đang ngồi bên cạnh sắp xếp lại hộp cơm cho gọn gàng. Cô ôm lấy cánh tay anh thở dài: "Ngày mai em về Thượng Hải rồi, hôm nay chỉ muốn dành thời gian cho anh."
Nghe cô nói vậy động tác trên tay anh ngừng lại, ngày mai cô về Thượng Hải trong lòng anh cũng không muốn nhưng chỉ khi cô về đó anh mới có thể an tâm. Hiện tại kẻ thù trong tối còn anh ngoài sáng, nếu anh để cô bên cạnh sẽ nguy hiểm cho cô giống như vụ bắt cóc cô lần trước.
Cô thấy anh cứ im lặng không trả lời cũng không nói gì, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vu Dương, anh làm sao vậy?"
Anh hồi thần thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, lắc đầu: "Không sao, chỉ là suy nghĩ nếu em về Thượng Hải rồi thì anh thật sự có chút không quen và có chút nhớ em thôi. Tối anh dẫn em đi chơi có được không? Ở Liêu Dương không giống như Thượng Hải là một thành phố tráng lệ nên cũng chỉ có vài chỗ để đi thôi."
Cô lắc đầu ôm chặt lấy cánh tay anh: "Không sao, dù sao ở bên cạnh thôi thì em cũng rất vui rồi."
"Được."
Hai người ngồi một lát thì cô cũng đứng dậy rời đi, dù gì ở đây cũng là quân khu không tiện ở lại lâu. Trên đường về, cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe không biết lần tới cô đến đây sẽ là khi nào.
Về đến nhà cũng gần hai giờ chiều, cô về phòng mở tủ lôi vali dưới gầm giường ra sắp xếp lại quần áo để vào. Cô tới đây cũng đã vài tháng, bây giờ rời đi thì có chút không nỡ. Cô xếp quần áo một cách gọn gàng rồi kéo vali lại để sang một bên, nằm dài trên giường ngước mắt lên nhìn trần nhà. Lúc trước khi mới kết hôn cảm thấy hai người sống hai nơi khá tốt, không ai làm phiền đến ai. Một năm cũng chỉ gặp vài lần như vậy cuộc hôn nhân sẽ bình yên mà trôi qua, cũng không có sự mâu thuẫn cãi nhau.
Cứ nằm đó suy nghĩ miên man cô ngủ quên lúc nào cũng không hay. Lúc cô thức dậy là bị hôn đến thở không nổi nữa mới mở mắt ra nhìn thấy Vu Dương không biết đã về từ khi nào, anh thấy cô đã tỉnh thì rời khỏi môi cô, cười nói: "Tỉnh rồi?"
Uyển Ngưng ngồi dậy đưa tay sờ đôi môi bị hôn đến muốn sưng lên, hỏi anh: "Sao anh lúc nãy lại dùng cách này gọi em dậy?"
Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc đã rối của cô, nói: "Lúc anh đến kêu em thức, gọi mấy tiếng không thấy động tĩnh từ em. Chỉ thấy càng gọi thì em càng vùi mặt vào gối mà ngủ nên anh mới dùng biện pháp đó. Nếu đã thức rồi thì mau vào rửa mặt đi, rồi anh dẫn em đi chơi."
Cô gật đầu bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt còn anh ở ngoài thì chỉnh lại chăn gối cho ngay ngắn rồi mới mở tủ lấy một bộ đồ đơn giản ra. Cô mở cửa phòng tắm bước ra thì anh đi tới nói: "Em đợi anh một chút, để anh thay quần áo rồi dẫn em đi."
"Được."
Một lát sau hai người rời khỏi nhà, bên trong xe anh thắt dây an toàn xong quay sang nhìn cô hỏi: "Em đã đói bụng chưa?"
Cô gật đầu: "Có hơi đói một chút."
"Vậy chúng ta đi ăn trước. Em thấy sao?"
Cô gật đầu cũng không có ý kiến gì, dù gì thật sự bây giờ cô cũng đang đói: "Được, cứ quyết định như thế."
Anh khởi động xe rồi lái đi, trên đường đi cô nhấn mở cửa sổ xe hưởng thụ những cơn gió thổi tới. Anh ngồi bên cạnh nhắc nhở: "Coi chừng bị cảm lạnh. Mau kéo cửa sổ lên đi."
Cô nghe vậy thì nhấn nút đóng cửa sổ lên, rất nhanh hai người đã tới trước một quán ăn khá đông khách. Hai người từ trên xe bước xuống, anh nắm tay cô đứng bên cạnh nói: "Quán này bán khá ngon nên giờ này hơi đông. Lúc nãy trước khi anh tới đây có đặt bàn sẵn rồi."
Hai người đi vào bên trong, ông chủ vừa thấy anh thì đã nhanh chóng đi tới cười nói: "Đội trưởng Vu cậu tới rồi." Rồi nhìn sang cô đang đứng bên cạnh anh hỏi: "Đây là...?"
Anh nở nụ cười giới thiệu: "Đây là vợ tôi, cô ấy tên Uyển Ngưng."
Ông chủ nghe vậy thì kinh ngạc sau đó nở nụ cười: "Ra là vợ của đội trưởng Vu, thấy cậu cứ ở quân khu cũng ít khi tiếp xúc với các cô gái khác tôi còn tưởng là cậu vẫn chưa có bạn gái. Không ngờ vợ của đội trưởng Vu lại xinh đẹp như vậy."
Anh đút tay vào túi, khách sáo nói: "Chú quá khen rồi. Bàn tôi đặt ở đâu vậy?"
Ông chủ nghe vậy thì đưa tay chỉ sang cái bàn trống ở góc bên phải, nói: "Ở đó, đó là bàn của cậu."
Anh nhìn theo hướng tay của ông gật đầu rồi nắm tay cô đi tới đó ngồi xuống. Cô quay sang hỏi anh: "Anh quen biết với chú đó sao?"
"Lúc trước làm nhiệm vụ từng cứu chú ấy sau đó chú ấy ở lại mở quán bán đồ ăn, từ một quán nhỏ ít người biết đến cho đến đông khách bây giờ đều là do một tay chú ấy làm nên."
Cô nghe xong thì cảm thán: "Chú ấy giỏi thật đó."
Ông chủ lúc này bưng đồ ăn lên đặt trên bàn, nhìn hai người nói: "Chúc hai người dùng bữa ngon miệng, có thiếu gì thì cứ gọi thêm."
Ông nói rồi nhanh chóng rời đi, anh gắp miếng cá để vào chén cơm cô nói: "Em ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không?"
Cô gắp lên bỏ vào miệng ăn, gật đầu: "Ngon thật đó, hèn gì lại đông khách đến như vậy."
"Chú ấy nấu ăn rất giỏi nên khách đa số đều đến ăn thưởng thức tay nghề của chú."
Vu Dương nhìn mấy món đồ ăn bên trong hộp cơm, sau đó nhìn xuống phần cơm trứng cuộn đang cầm trên tay cong khóe môi nở nụ cười nhìn cô: "Anh ăn cơm với trứng cuộn em làm là được, sẽ không có việc không hợp đâu. Dù gì trứng cuộn này cũng là em tự tay làm, cho nên anh sẽ vui vẻ ăn hết."
Cô nghe anh nói vậy thì gương mặt xuất hiện sự ngại ngùng, anh đưa cơm sang cho cô: "Em cũng chưa ăn gì có đúng không? Mau ăn đi."
Cô nhận lấy cầm đũa để ở bên cạnh lên, thấy anh đã bắt đầu ăn cơm sau đó cô thấy anh gắp trứng cuộn lên ăn. Trong lòng cô khá hồi hộp, hỏi anh: "Như thế nào, trứng cuộn em làm lần này có ngon không?"
Anh cảm nhận được vị trứng cuộn trong miệng có hơi mặn nhưng nếu ăn chung với cơm thì sẽ giảm đi độ mặn này. Tuy nhìn bề ngoài không được đẹp mắt nhưng lần đầu nấu như vậy đã có tiến bộ rất lớn rồi. Anh gật đầu nhìn cô: "Rất ngon, lần đầu em làm như vậy đã tốt lắm rồi. Em cũng mau ăn cơm đi."
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, cầm đôi đũa định gắp phần trứng cuộn ở trong phần cơm của anh nhưng bị anh ngăn cản lại. Anh nói: "Em ăn mấy món đó đi, còn trứng cuộn này là em làm cho anh. Không được giành."
"Em chỉ muốn thử một chút thôi, muốn xem tay nghề của mình như thế nào." Cô gắp miếng thịt khác bỏ vào miệng ăn, bất mãn nói.
Anh đang ăn nghe vậy thì hỏi cô: "Chẳng lẽ em không tin lời anh nói?"
Cô nghe anh nói vậy thì đâu thể nói có được, cô lắc đầu: "Không có."
"Vậy em ăn cơm với mấy món khác đi."
Hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, cô xoa bụng đã no căng của mình nhìn anh đang ngồi bên cạnh sắp xếp lại hộp cơm cho gọn gàng. Cô ôm lấy cánh tay anh thở dài: "Ngày mai em về Thượng Hải rồi, hôm nay chỉ muốn dành thời gian cho anh."
Nghe cô nói vậy động tác trên tay anh ngừng lại, ngày mai cô về Thượng Hải trong lòng anh cũng không muốn nhưng chỉ khi cô về đó anh mới có thể an tâm. Hiện tại kẻ thù trong tối còn anh ngoài sáng, nếu anh để cô bên cạnh sẽ nguy hiểm cho cô giống như vụ bắt cóc cô lần trước.
Cô thấy anh cứ im lặng không trả lời cũng không nói gì, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vu Dương, anh làm sao vậy?"
Anh hồi thần thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, lắc đầu: "Không sao, chỉ là suy nghĩ nếu em về Thượng Hải rồi thì anh thật sự có chút không quen và có chút nhớ em thôi. Tối anh dẫn em đi chơi có được không? Ở Liêu Dương không giống như Thượng Hải là một thành phố tráng lệ nên cũng chỉ có vài chỗ để đi thôi."
Cô lắc đầu ôm chặt lấy cánh tay anh: "Không sao, dù sao ở bên cạnh thôi thì em cũng rất vui rồi."
"Được."
Hai người ngồi một lát thì cô cũng đứng dậy rời đi, dù gì ở đây cũng là quân khu không tiện ở lại lâu. Trên đường về, cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe không biết lần tới cô đến đây sẽ là khi nào.
Về đến nhà cũng gần hai giờ chiều, cô về phòng mở tủ lôi vali dưới gầm giường ra sắp xếp lại quần áo để vào. Cô tới đây cũng đã vài tháng, bây giờ rời đi thì có chút không nỡ. Cô xếp quần áo một cách gọn gàng rồi kéo vali lại để sang một bên, nằm dài trên giường ngước mắt lên nhìn trần nhà. Lúc trước khi mới kết hôn cảm thấy hai người sống hai nơi khá tốt, không ai làm phiền đến ai. Một năm cũng chỉ gặp vài lần như vậy cuộc hôn nhân sẽ bình yên mà trôi qua, cũng không có sự mâu thuẫn cãi nhau.
Cứ nằm đó suy nghĩ miên man cô ngủ quên lúc nào cũng không hay. Lúc cô thức dậy là bị hôn đến thở không nổi nữa mới mở mắt ra nhìn thấy Vu Dương không biết đã về từ khi nào, anh thấy cô đã tỉnh thì rời khỏi môi cô, cười nói: "Tỉnh rồi?"
Uyển Ngưng ngồi dậy đưa tay sờ đôi môi bị hôn đến muốn sưng lên, hỏi anh: "Sao anh lúc nãy lại dùng cách này gọi em dậy?"
Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc đã rối của cô, nói: "Lúc anh đến kêu em thức, gọi mấy tiếng không thấy động tĩnh từ em. Chỉ thấy càng gọi thì em càng vùi mặt vào gối mà ngủ nên anh mới dùng biện pháp đó. Nếu đã thức rồi thì mau vào rửa mặt đi, rồi anh dẫn em đi chơi."
Cô gật đầu bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt còn anh ở ngoài thì chỉnh lại chăn gối cho ngay ngắn rồi mới mở tủ lấy một bộ đồ đơn giản ra. Cô mở cửa phòng tắm bước ra thì anh đi tới nói: "Em đợi anh một chút, để anh thay quần áo rồi dẫn em đi."
"Được."
Một lát sau hai người rời khỏi nhà, bên trong xe anh thắt dây an toàn xong quay sang nhìn cô hỏi: "Em đã đói bụng chưa?"
Cô gật đầu: "Có hơi đói một chút."
"Vậy chúng ta đi ăn trước. Em thấy sao?"
Cô gật đầu cũng không có ý kiến gì, dù gì thật sự bây giờ cô cũng đang đói: "Được, cứ quyết định như thế."
Anh khởi động xe rồi lái đi, trên đường đi cô nhấn mở cửa sổ xe hưởng thụ những cơn gió thổi tới. Anh ngồi bên cạnh nhắc nhở: "Coi chừng bị cảm lạnh. Mau kéo cửa sổ lên đi."
Cô nghe vậy thì nhấn nút đóng cửa sổ lên, rất nhanh hai người đã tới trước một quán ăn khá đông khách. Hai người từ trên xe bước xuống, anh nắm tay cô đứng bên cạnh nói: "Quán này bán khá ngon nên giờ này hơi đông. Lúc nãy trước khi anh tới đây có đặt bàn sẵn rồi."
Hai người đi vào bên trong, ông chủ vừa thấy anh thì đã nhanh chóng đi tới cười nói: "Đội trưởng Vu cậu tới rồi." Rồi nhìn sang cô đang đứng bên cạnh anh hỏi: "Đây là...?"
Anh nở nụ cười giới thiệu: "Đây là vợ tôi, cô ấy tên Uyển Ngưng."
Ông chủ nghe vậy thì kinh ngạc sau đó nở nụ cười: "Ra là vợ của đội trưởng Vu, thấy cậu cứ ở quân khu cũng ít khi tiếp xúc với các cô gái khác tôi còn tưởng là cậu vẫn chưa có bạn gái. Không ngờ vợ của đội trưởng Vu lại xinh đẹp như vậy."
Anh đút tay vào túi, khách sáo nói: "Chú quá khen rồi. Bàn tôi đặt ở đâu vậy?"
Ông chủ nghe vậy thì đưa tay chỉ sang cái bàn trống ở góc bên phải, nói: "Ở đó, đó là bàn của cậu."
Anh nhìn theo hướng tay của ông gật đầu rồi nắm tay cô đi tới đó ngồi xuống. Cô quay sang hỏi anh: "Anh quen biết với chú đó sao?"
"Lúc trước làm nhiệm vụ từng cứu chú ấy sau đó chú ấy ở lại mở quán bán đồ ăn, từ một quán nhỏ ít người biết đến cho đến đông khách bây giờ đều là do một tay chú ấy làm nên."
Cô nghe xong thì cảm thán: "Chú ấy giỏi thật đó."
Ông chủ lúc này bưng đồ ăn lên đặt trên bàn, nhìn hai người nói: "Chúc hai người dùng bữa ngon miệng, có thiếu gì thì cứ gọi thêm."
Ông nói rồi nhanh chóng rời đi, anh gắp miếng cá để vào chén cơm cô nói: "Em ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không?"
Cô gắp lên bỏ vào miệng ăn, gật đầu: "Ngon thật đó, hèn gì lại đông khách đến như vậy."
"Chú ấy nấu ăn rất giỏi nên khách đa số đều đến ăn thưởng thức tay nghề của chú."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.