Chương 64
Hạ Vũ
20/07/2023
Hai người nhanh chóng giải quyết phần pizza, Mộng Uyển ngồi bên cạnh xoa
cái bụng no căng của mình trong lòng vô cùng thỏa mãn, đưa tay cầm ly
trà sữa đặt lên bàn uống. Uyển Ngưng ngồi bên cạnh đứng dậy nhìn cô ấy
nói: "Chị về phòng tắm và thay đồ trước, em ở đây đợi chị một chút."
Mộng Uyển gật đầu: "Em biết rồi, chị có cần em pha nước giúp không?"
"Không cần đâu." Cô từ chối rồi đi vào trong phòng đóng cửa lại còn Mộng Uyển ở ngoài phòng khách cầm điện thoại lướt weibo xem tin tức.
Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người đã thay sang một chiếc áo sơ mi màu hồng sọc trắng phối với chân váy màu trắng, tay cô cầm khăn lau khô mái tóc đang bị ướt của mình. Cô đi tới ngăn tủ mở ra tìm máy sấy rồi bắt đầu sấy khô tóc. Một lúc sau cô mở cửa đi ra phòng khách thấy Mộng Uyển đang ngồi trên sofa chăm chú xem phim.
Cô ấy nghe thấy tiếng động từ sau lưng phát ra thì quay đầu lại, hỏi: "Chị thay đồ xong rồi sao?"
Cô gật đầu đi tới chỗ cô ấy, cầm lấy ly trà sữa lên uống, nói: "Xong rồi, chúng ta đến công ty một chuyến thôi."
Mộng Uyển nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác vào: "Dạ chị."
Cô lấy kính râm đeo vào, một tay cầm túi xách còn một tay cầm ly trà sữa cùng Mộng Uyển đi đến chỗ huyền quan thay giày sau đấy mở cửa đi ra ngoài. Hai người từ chung cư đi xuống đến bãi đỗ xe, bước tới chiếc xe Audi màu trắng đang đậu ở một góc. Cô cầm lấy chìa khóa xe mở cửa ghế lái bước vào ngồi xuống, Mộng Uyển nhanh chóng đi đến mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Cô khởi động xe rồi quay sang nói: "Lâu rồi chị mới lái xe lại."
Mộng Uyển đang thắt dây an toàn nghe vậy thì trong lòng run lên, nhìn cô: "Vậy liệu chị bây giờ lái có ổn không? Hay là em gọi tài xế đến chở chúng ta."
Cô nở nụ cười tay cầm vô lăng đưa ánh mắt nhìn về phía trước: "Tất nhiên là vẫn ổn, không cần phải gọi tài xế đâu. Em đi theo chị bao lâu phải tin vào tay lái của chị." Cô nói rồi thì lái xe rời đi, Mộng Uyển ngồi bên cạnh thì trong lòng vẫn lơ lửng trên cao.
Trên đường đi ở bên trong xe, cô vừa lái vừa hỏi: "Giờ này chúng ta đến công ty em có báo cho chị Nhạn Di biết một tiếng chưa?"
Mộng Uyển ngồi bên cạnh gật đầu: "Em đã nói rồi, chị ấy nói ngày hôm nay chị ấy ở trong công ty không có đi đâu nên muốn đến lúc nào cũng được."
Cô nghe vậy thì gật cũng không nói gì nữa tiếp tục lái xe hướng đến công ty còn Mộng Uyển ngồi bên cạnh thì cầm điện thoại xem tin tức và kiểm tra lại email.
Lát sau hai người cũng tới công ty, bọn cô đi vào bên trong rồi đi đến văn phòng của Nhạn Di. Đến trước cửa văn phòng, Uyển Ngưng đưa tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Nhạn Di: "Vào đi."
Cô mở cửa nhìn thấy bên trong không phải một mình Nhạn Di mà còn có Duệ Khải và trợ lý của anh ấy. Nhạn Di thấy người đến là cô thì nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ cô: "Uyển Ngưng em đến rồi. Mau vào trong ngồi đi."
Cô mỉm cười gật đầu bước vào bên trong, Mộng Uyển bước theo sau cô. Cô nhìn họ rồi nói: "Chào chị Nhạn Di, chào anh Duệ Khải. Không nghĩ tới là sẽ gặp anh Duệ Khải ở đây."
Từ lúc thấy cô đứng ở bên ngoài thì ánh mắt của Duệ Khải vẫn chưa rời đi, anh gật đầu: "Chào cô, có lẽ là trùng hợp đấy."
Nhạn Di đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Em mau ngồi xuống đi đừng đứng đó nói chuyện. Tuy nói Duệ Khải là đàn anh của em nhưng hai người đều chung người quản lý là chị thì không cần khách sáo thế đâu."
Duệ Khải nhìn cô nói: "Lúc trưa tôi thấy cô ở sân bay, cô có thấy tôi ở đó không?"
Cô nghe anh hỏi vậy thì phản ứng đầu tiên chính là chối bỏ, cô lắc đầu: "Không có, lúc em ra không để ý lắm nên không biết anh lúc đó có ở đấy không. Không nghĩ tới lại trùng hợp lúc đó anh cũng có mặt ở sân bay."
Anh nhìn cô chối như vậy thì trong lòng buồn cười, anh gật đầu: "Trùng hợp thật."
Nhạn Di ngồi bên cạnh hỏi cô: "Em dùng gì để chị đi lấy cho."
Mộng Uyển đang đứng ở phía sau nghe vậy thì nói: "Chị Nhạn Di, để em đi lấy hộ cho. Chị cứ ở đây nói chuyện với hai anh chị đó đi."
Cô nhìn cô ấy sau đó nói: "Vậy lấy cho chị ly nước cam là được."
Mộng Uyển gật đầu: "Em đi lấy ngay."
Mộng Uyển nhanh chóng rời khỏi văn phòng đóng cửa lại, cô đưa tay vỗ ngực thầm nghĩ nếu lúc đấy để cho chị Nhạn Di đi lấy thì bầu không khí bên trong chắc chắn sẽ sượng lắm. Cô lắc đầu không nghĩ nhiều nữa nhanh chóng đi lấy nước cam.
Ở bên trong văn phòng, Nhạn Di đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy ra một tập hồ sơ gì đấy rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống đưa sang cho Uyển Ngưng. Cô nhận lấy, nhìn cô ấy hỏi: "Đây là?"
Nhạn Di nhìn cô rồi giải thích: "Đây là bản hợp đồng của bên nhà thiết kế Châu Giác đưa sang, chị xem qua rồi nội dung rất hợp lý. Em xem thử xem."
Cô mở ra rồi bắt đầu đọc qua một lượt, Nhạn Di ngồi bên cạnh hỏi: "Em thấy sao?"
Cô đọc xong gật đầu: "Em cảm thấy rất ổn, nếu xét kĩ thì thấy bên ta được lợi nhiều hơn một chút."
Nhạn Di cười nói: "Em thấy ổn là được. Lát nữa Châu Giác sẽ tới rồi chúng ta ký hợp đồng."
Duệ Khải ngồi đối diện im lặng không nói câu nào bỗng dưng đứng dậy nói: "Chị Nhạn Di, tôi một lát phải có cảnh quay nên đi trước đây. Gặp lại chị và cô sau."
Nhạn Di nhìn anh gật đầu: "Được, cậu có việc bận thì đi trước đi."
Cô ngồi bên cạnh cũng nhìn anh, nói: "Tạm biệt anh Duệ Khải."
Duệ Khải gật đầu rồi cùng trợ lý rời đi, lúc Mộng Uyển bưng ly nước cam vào văn phòng cũng là lúc hai người họ rời khỏi. Cô ấy nhanh chóng đi vào đặt ly nước cam lên bàn, nói: "Nước cam của chị."
"Cảm ơn em."
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Nhạn Di nói: "Vào đi."
Cửa được mở ra, Châu Giác đi vào nhìn họ rồi nở nụ cười chào hỏi: "Xin chào cô, Nhạn Di."
Nhạn Di đứng dậy gật đầu: "Chào cô, nhà thiết kế Châu."
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là ai thì kinh ngạc không thôi. Châu Giác thấy cô thì vội vàng bỏ cái thần thái lúc nãy, chạy tới ngồi xuống ôm lấy cô: "Ngưng bảo bối, mình nhớ cậu quá đi."
Nhạn Di đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì khóe mắt giật giật, người lúc nãy và người bây giờ là một sao? Mộng Uyển đứng thấy vẻ mặt của Nhạn Di cảm thấy rất quen thuộc, đây cũng là cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Châu Giác như thế. Uyển Ngưng thấy ánh mắt của hai người còn lại truyền tới nên cười nói: "Được rồi, cậu mau buông mình ra đi. Mới gặp mình cách đây không lâu thôi chứ không phải lâu lắm đâu. Còn có người khác ở đây đấy."
Châu Giác nghe vậy mới không tình nguyện buông cô ra, ngồi đàng hoàng lại. Nhạn Di thấy vậy thì đi xuống ghế đối diện ngồi xuống, nói: "Chúng ta bàn về chuyện ký hợp đồng được chứ?"
Châu Giác gật đầu: "Tất nhiên là được. Nếu cô và Uyển Ngưng không có ý kiến gì thì chúng ta sẽ bắt tay vào ký hợp đồng."
Nhạn Di cười cười lắc đầu: "Không có ý kiến gì, tôi thấy nội dung rất ổn."
Châu Giác nghe vậy quay sang nhìn cô: "Cậu thì sao? Nếu cậu thấy không ổn ở đâu thì nói mình để mình sửa lại theo ý cậu."
Cô nghe vậy thì nhanh chóng nói: "Không có đâu, mình thấy như vậy là ổn lắm rồi."
"Vậy không có ý kiến gì thì mau chóng bắt tay vào ký hợp đồng thôi."
Mộng Uyển gật đầu: "Em biết rồi, chị có cần em pha nước giúp không?"
"Không cần đâu." Cô từ chối rồi đi vào trong phòng đóng cửa lại còn Mộng Uyển ở ngoài phòng khách cầm điện thoại lướt weibo xem tin tức.
Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người đã thay sang một chiếc áo sơ mi màu hồng sọc trắng phối với chân váy màu trắng, tay cô cầm khăn lau khô mái tóc đang bị ướt của mình. Cô đi tới ngăn tủ mở ra tìm máy sấy rồi bắt đầu sấy khô tóc. Một lúc sau cô mở cửa đi ra phòng khách thấy Mộng Uyển đang ngồi trên sofa chăm chú xem phim.
Cô ấy nghe thấy tiếng động từ sau lưng phát ra thì quay đầu lại, hỏi: "Chị thay đồ xong rồi sao?"
Cô gật đầu đi tới chỗ cô ấy, cầm lấy ly trà sữa lên uống, nói: "Xong rồi, chúng ta đến công ty một chuyến thôi."
Mộng Uyển nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác vào: "Dạ chị."
Cô lấy kính râm đeo vào, một tay cầm túi xách còn một tay cầm ly trà sữa cùng Mộng Uyển đi đến chỗ huyền quan thay giày sau đấy mở cửa đi ra ngoài. Hai người từ chung cư đi xuống đến bãi đỗ xe, bước tới chiếc xe Audi màu trắng đang đậu ở một góc. Cô cầm lấy chìa khóa xe mở cửa ghế lái bước vào ngồi xuống, Mộng Uyển nhanh chóng đi đến mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Cô khởi động xe rồi quay sang nói: "Lâu rồi chị mới lái xe lại."
Mộng Uyển đang thắt dây an toàn nghe vậy thì trong lòng run lên, nhìn cô: "Vậy liệu chị bây giờ lái có ổn không? Hay là em gọi tài xế đến chở chúng ta."
Cô nở nụ cười tay cầm vô lăng đưa ánh mắt nhìn về phía trước: "Tất nhiên là vẫn ổn, không cần phải gọi tài xế đâu. Em đi theo chị bao lâu phải tin vào tay lái của chị." Cô nói rồi thì lái xe rời đi, Mộng Uyển ngồi bên cạnh thì trong lòng vẫn lơ lửng trên cao.
Trên đường đi ở bên trong xe, cô vừa lái vừa hỏi: "Giờ này chúng ta đến công ty em có báo cho chị Nhạn Di biết một tiếng chưa?"
Mộng Uyển ngồi bên cạnh gật đầu: "Em đã nói rồi, chị ấy nói ngày hôm nay chị ấy ở trong công ty không có đi đâu nên muốn đến lúc nào cũng được."
Cô nghe vậy thì gật cũng không nói gì nữa tiếp tục lái xe hướng đến công ty còn Mộng Uyển ngồi bên cạnh thì cầm điện thoại xem tin tức và kiểm tra lại email.
Lát sau hai người cũng tới công ty, bọn cô đi vào bên trong rồi đi đến văn phòng của Nhạn Di. Đến trước cửa văn phòng, Uyển Ngưng đưa tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Nhạn Di: "Vào đi."
Cô mở cửa nhìn thấy bên trong không phải một mình Nhạn Di mà còn có Duệ Khải và trợ lý của anh ấy. Nhạn Di thấy người đến là cô thì nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ cô: "Uyển Ngưng em đến rồi. Mau vào trong ngồi đi."
Cô mỉm cười gật đầu bước vào bên trong, Mộng Uyển bước theo sau cô. Cô nhìn họ rồi nói: "Chào chị Nhạn Di, chào anh Duệ Khải. Không nghĩ tới là sẽ gặp anh Duệ Khải ở đây."
Từ lúc thấy cô đứng ở bên ngoài thì ánh mắt của Duệ Khải vẫn chưa rời đi, anh gật đầu: "Chào cô, có lẽ là trùng hợp đấy."
Nhạn Di đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Em mau ngồi xuống đi đừng đứng đó nói chuyện. Tuy nói Duệ Khải là đàn anh của em nhưng hai người đều chung người quản lý là chị thì không cần khách sáo thế đâu."
Duệ Khải nhìn cô nói: "Lúc trưa tôi thấy cô ở sân bay, cô có thấy tôi ở đó không?"
Cô nghe anh hỏi vậy thì phản ứng đầu tiên chính là chối bỏ, cô lắc đầu: "Không có, lúc em ra không để ý lắm nên không biết anh lúc đó có ở đấy không. Không nghĩ tới lại trùng hợp lúc đó anh cũng có mặt ở sân bay."
Anh nhìn cô chối như vậy thì trong lòng buồn cười, anh gật đầu: "Trùng hợp thật."
Nhạn Di ngồi bên cạnh hỏi cô: "Em dùng gì để chị đi lấy cho."
Mộng Uyển đang đứng ở phía sau nghe vậy thì nói: "Chị Nhạn Di, để em đi lấy hộ cho. Chị cứ ở đây nói chuyện với hai anh chị đó đi."
Cô nhìn cô ấy sau đó nói: "Vậy lấy cho chị ly nước cam là được."
Mộng Uyển gật đầu: "Em đi lấy ngay."
Mộng Uyển nhanh chóng rời khỏi văn phòng đóng cửa lại, cô đưa tay vỗ ngực thầm nghĩ nếu lúc đấy để cho chị Nhạn Di đi lấy thì bầu không khí bên trong chắc chắn sẽ sượng lắm. Cô lắc đầu không nghĩ nhiều nữa nhanh chóng đi lấy nước cam.
Ở bên trong văn phòng, Nhạn Di đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy ra một tập hồ sơ gì đấy rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống đưa sang cho Uyển Ngưng. Cô nhận lấy, nhìn cô ấy hỏi: "Đây là?"
Nhạn Di nhìn cô rồi giải thích: "Đây là bản hợp đồng của bên nhà thiết kế Châu Giác đưa sang, chị xem qua rồi nội dung rất hợp lý. Em xem thử xem."
Cô mở ra rồi bắt đầu đọc qua một lượt, Nhạn Di ngồi bên cạnh hỏi: "Em thấy sao?"
Cô đọc xong gật đầu: "Em cảm thấy rất ổn, nếu xét kĩ thì thấy bên ta được lợi nhiều hơn một chút."
Nhạn Di cười nói: "Em thấy ổn là được. Lát nữa Châu Giác sẽ tới rồi chúng ta ký hợp đồng."
Duệ Khải ngồi đối diện im lặng không nói câu nào bỗng dưng đứng dậy nói: "Chị Nhạn Di, tôi một lát phải có cảnh quay nên đi trước đây. Gặp lại chị và cô sau."
Nhạn Di nhìn anh gật đầu: "Được, cậu có việc bận thì đi trước đi."
Cô ngồi bên cạnh cũng nhìn anh, nói: "Tạm biệt anh Duệ Khải."
Duệ Khải gật đầu rồi cùng trợ lý rời đi, lúc Mộng Uyển bưng ly nước cam vào văn phòng cũng là lúc hai người họ rời khỏi. Cô ấy nhanh chóng đi vào đặt ly nước cam lên bàn, nói: "Nước cam của chị."
"Cảm ơn em."
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Nhạn Di nói: "Vào đi."
Cửa được mở ra, Châu Giác đi vào nhìn họ rồi nở nụ cười chào hỏi: "Xin chào cô, Nhạn Di."
Nhạn Di đứng dậy gật đầu: "Chào cô, nhà thiết kế Châu."
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là ai thì kinh ngạc không thôi. Châu Giác thấy cô thì vội vàng bỏ cái thần thái lúc nãy, chạy tới ngồi xuống ôm lấy cô: "Ngưng bảo bối, mình nhớ cậu quá đi."
Nhạn Di đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì khóe mắt giật giật, người lúc nãy và người bây giờ là một sao? Mộng Uyển đứng thấy vẻ mặt của Nhạn Di cảm thấy rất quen thuộc, đây cũng là cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Châu Giác như thế. Uyển Ngưng thấy ánh mắt của hai người còn lại truyền tới nên cười nói: "Được rồi, cậu mau buông mình ra đi. Mới gặp mình cách đây không lâu thôi chứ không phải lâu lắm đâu. Còn có người khác ở đây đấy."
Châu Giác nghe vậy mới không tình nguyện buông cô ra, ngồi đàng hoàng lại. Nhạn Di thấy vậy thì đi xuống ghế đối diện ngồi xuống, nói: "Chúng ta bàn về chuyện ký hợp đồng được chứ?"
Châu Giác gật đầu: "Tất nhiên là được. Nếu cô và Uyển Ngưng không có ý kiến gì thì chúng ta sẽ bắt tay vào ký hợp đồng."
Nhạn Di cười cười lắc đầu: "Không có ý kiến gì, tôi thấy nội dung rất ổn."
Châu Giác nghe vậy quay sang nhìn cô: "Cậu thì sao? Nếu cậu thấy không ổn ở đâu thì nói mình để mình sửa lại theo ý cậu."
Cô nghe vậy thì nhanh chóng nói: "Không có đâu, mình thấy như vậy là ổn lắm rồi."
"Vậy không có ý kiến gì thì mau chóng bắt tay vào ký hợp đồng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.