Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn
Chương 223: Đối phó với một đại sư nội kình, tiện tay giết chết là được
Vũ Bảo
06/02/2024
“Nhóc ranh, tôi vốn không muốn ra tay, nhưng không ngờ rằng cậu lại có thể đánh lại được dưới sự khống chế uy áp của tôi, vậy nên tôi đây đành phải tự mình ra tay”.
“Đừng nói nhiều lời với hắn nữa, tốc chiến tốc thắng, không nên để ảnh hưởng tới việc chúng ta hưởng thụ người đẹp”.
Đại sư huynh tiếp tục bận rộn trên người của người phụ nữ xinh đẹp, chôn mặt ở trên cơ thể người phụ nữ, không ngẩng đầu lên mà đã thúc giục.
“Thằng ôn, xuống đây chịu chết đi!”
Đi tới bên cạnh xe, nhị sư huynh sát khí đằng đằng gầm lên.
“Nhị sư huynh tự mình ra tay, tên tạp chủng Giang Vũ kia chết chắc rồi!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vương Hạo hưng phấn mà nắm chặt lấy nắm đấm, tựa hồ đã nhìn thấy hình ảnh Giang Vũ bị giết chết.
“Tuy rằng không thể tự tay báo thù, nhưng có thể nhìn thấy Giang Vũ bị giết chết, em cũng không hề thất hối tiếc!”
Long Hiểu Hà cũng chờ mong Giang Vũ bị hành hạ đến chết.
“Không ngờ lại gặp phải cường giả Tông Sư nhanh như thế, xem ra hôm nay đúng là dữ nhiều lành ít rồi!”
Giang Vũ chống lại uy áp của nhị sư huynh, sắc mặt ngưng trọng xuống xe, sau đó......
“Tại sao lại là anh/cậu!”
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Vũ và Nhị sư huynh đồng thời kinh hô lên.
Giang Vũ không ngờ rằng cái tên được gọi là cường giả sư môn là Lưu Hạo, dĩ nhiên chính là hai anh em Ngô
Khai Thiên và Ngô Khai Sơn đã chặn giết anh lúc trước.
Cái tên gọi là đại sư huynh chính là Ngô Khai Thiên, còn nhị sư huynh chính là Ngô Khai Sơn.
Nhìn thấy Giang Vũ, đầu Ngô Khai Sơn ong ong lên, nằm mơ cũng không ngờ rằng người Lưu Hạo muốn đối phó lại là tiểu tổ tông Giang Vũ này.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy”.
Sắc mặt Giang Vũ ngưng trọng nhìn Ngô Khai Sơn, tinh thần chiến đấu trên người bốc lên: “Xem ra đúng là trời xanh đã an bài, chung quy kiếp này tôi cũng không thể chạy không thoát khỏi tay hai anh em các anh, vậy thì cứ tiến lên đi!”
“Tôi...
Ngô Khai Sơn giật giật khoé môi, không tự chủ được lui về phía sau một bước, hét lên bi thảm: “Đại ca, bây giờ nên làm gì bây giờ?”
“Đối phó với một đại sư nội kình, tiện tay giết chết là được”.
Ngô Khai Thiên vùi đầu trên người phụ nữ xinh đẹp không kiên nhẫn đáp lại.
“Đại ca đừng chơi nữa, anh xem hắn là ai trước đi!”, Ngô Khai Sơn lo lắng hét lên.
Nếu như đối phó với đại sư nội kình bình thường, Ngô Khai Sơn đương nhiên có thể tiện tay đánh chết.
Nhưng trước đó Ngô Khai Thiên từng kể về bối cảnh đáng sợ của Giang Vũ, bây giờ anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Em quan tâm hắn là ai làm gì, trực tiếp...... Con mẹ nó nữa!”
Vẻ mặt Ngô Khai Thiên mất hứng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Giang Vũ, không nhịn được chửi tục một câu.
“Em hai, mau quay lại!” Ngô Khai Thiên đẩy người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ra, khẩn trương hét lên: “Tuyệt đối không được làm người này bị thương!”
Chỉ cần nhìn thấy Giang Vũ, Ngô Khai Thiên đã cảm giác ngón tay cái bị gãy của mình có chút đau đớn.
“Các anh làm cái quỷ gì vậy? Muốn chiến thì chiến luôn, đừng có lề mề”.
Thấy Ngô Khai Sơn không chỉ thu hồi uy áp, còn thấp thỏm quay về bên cạnh Ngô Khai Thiên, Giang Vũ bối rối.
“Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm”.
Ngô Khai Thiên cố nặn ra vẻ tươi cười, lấy lòng nói: “Người anh em, anh em chúng tôi và cả Tuyên Đức môn cũng đều không muốn trở thành kẻ địch với cậu”.
“Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi”. Ngô Khai Sơn cũng liên tục gật đầu.
Lúc trước Ngô Khai Thiên bị Giang Vũ đánh một trận đã bị trưởng bối của sư môn đánh gãy một ngón tay.
Nếu bọn họ thật sự làm Giang Vũ bị thương, vậy thì có lẽ cái mạng nhỏ này của bọn họ cũng khó giữ lại được!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thấy hai anh em nhà họ Ngô kiêng ky và lấy lòng như như thế, Giang Vũ hoàn toàn mê mang: “Chẳng lẽ bọn họ không dám ra tay với mình là do Tuyết Tình?”
Vương Hạo đứng dậy từ trên mặt đất, thúc giục nói: “Hai vị sư huynh, nhanh giết chết hắn đi!”
“Câm miệng, còn dám nói linh tinh nữa, tao sẽ đánh chết mày!”
Nghe thấy như thế, hai anh em nhà họ Ngô trăm miệng một lời quát.
Bọn họ đang tìm mọi cách giảm bớt mâu thuẫn lại, Vương Hạo lại không biết sống chết châm ngòi nổ, đây thật đúng là muốn hãm hại bọn họ mà!
“Đừng nói nhiều lời với hắn nữa, tốc chiến tốc thắng, không nên để ảnh hưởng tới việc chúng ta hưởng thụ người đẹp”.
Đại sư huynh tiếp tục bận rộn trên người của người phụ nữ xinh đẹp, chôn mặt ở trên cơ thể người phụ nữ, không ngẩng đầu lên mà đã thúc giục.
“Thằng ôn, xuống đây chịu chết đi!”
Đi tới bên cạnh xe, nhị sư huynh sát khí đằng đằng gầm lên.
“Nhị sư huynh tự mình ra tay, tên tạp chủng Giang Vũ kia chết chắc rồi!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vương Hạo hưng phấn mà nắm chặt lấy nắm đấm, tựa hồ đã nhìn thấy hình ảnh Giang Vũ bị giết chết.
“Tuy rằng không thể tự tay báo thù, nhưng có thể nhìn thấy Giang Vũ bị giết chết, em cũng không hề thất hối tiếc!”
Long Hiểu Hà cũng chờ mong Giang Vũ bị hành hạ đến chết.
“Không ngờ lại gặp phải cường giả Tông Sư nhanh như thế, xem ra hôm nay đúng là dữ nhiều lành ít rồi!”
Giang Vũ chống lại uy áp của nhị sư huynh, sắc mặt ngưng trọng xuống xe, sau đó......
“Tại sao lại là anh/cậu!”
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Vũ và Nhị sư huynh đồng thời kinh hô lên.
Giang Vũ không ngờ rằng cái tên được gọi là cường giả sư môn là Lưu Hạo, dĩ nhiên chính là hai anh em Ngô
Khai Thiên và Ngô Khai Sơn đã chặn giết anh lúc trước.
Cái tên gọi là đại sư huynh chính là Ngô Khai Thiên, còn nhị sư huynh chính là Ngô Khai Sơn.
Nhìn thấy Giang Vũ, đầu Ngô Khai Sơn ong ong lên, nằm mơ cũng không ngờ rằng người Lưu Hạo muốn đối phó lại là tiểu tổ tông Giang Vũ này.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy”.
Sắc mặt Giang Vũ ngưng trọng nhìn Ngô Khai Sơn, tinh thần chiến đấu trên người bốc lên: “Xem ra đúng là trời xanh đã an bài, chung quy kiếp này tôi cũng không thể chạy không thoát khỏi tay hai anh em các anh, vậy thì cứ tiến lên đi!”
“Tôi...
Ngô Khai Sơn giật giật khoé môi, không tự chủ được lui về phía sau một bước, hét lên bi thảm: “Đại ca, bây giờ nên làm gì bây giờ?”
“Đối phó với một đại sư nội kình, tiện tay giết chết là được”.
Ngô Khai Thiên vùi đầu trên người phụ nữ xinh đẹp không kiên nhẫn đáp lại.
“Đại ca đừng chơi nữa, anh xem hắn là ai trước đi!”, Ngô Khai Sơn lo lắng hét lên.
Nếu như đối phó với đại sư nội kình bình thường, Ngô Khai Sơn đương nhiên có thể tiện tay đánh chết.
Nhưng trước đó Ngô Khai Thiên từng kể về bối cảnh đáng sợ của Giang Vũ, bây giờ anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Em quan tâm hắn là ai làm gì, trực tiếp...... Con mẹ nó nữa!”
Vẻ mặt Ngô Khai Thiên mất hứng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Giang Vũ, không nhịn được chửi tục một câu.
“Em hai, mau quay lại!” Ngô Khai Thiên đẩy người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ra, khẩn trương hét lên: “Tuyệt đối không được làm người này bị thương!”
Chỉ cần nhìn thấy Giang Vũ, Ngô Khai Thiên đã cảm giác ngón tay cái bị gãy của mình có chút đau đớn.
“Các anh làm cái quỷ gì vậy? Muốn chiến thì chiến luôn, đừng có lề mề”.
Thấy Ngô Khai Sơn không chỉ thu hồi uy áp, còn thấp thỏm quay về bên cạnh Ngô Khai Thiên, Giang Vũ bối rối.
“Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm”.
Ngô Khai Thiên cố nặn ra vẻ tươi cười, lấy lòng nói: “Người anh em, anh em chúng tôi và cả Tuyên Đức môn cũng đều không muốn trở thành kẻ địch với cậu”.
“Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi”. Ngô Khai Sơn cũng liên tục gật đầu.
Lúc trước Ngô Khai Thiên bị Giang Vũ đánh một trận đã bị trưởng bối của sư môn đánh gãy một ngón tay.
Nếu bọn họ thật sự làm Giang Vũ bị thương, vậy thì có lẽ cái mạng nhỏ này của bọn họ cũng khó giữ lại được!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thấy hai anh em nhà họ Ngô kiêng ky và lấy lòng như như thế, Giang Vũ hoàn toàn mê mang: “Chẳng lẽ bọn họ không dám ra tay với mình là do Tuyết Tình?”
Vương Hạo đứng dậy từ trên mặt đất, thúc giục nói: “Hai vị sư huynh, nhanh giết chết hắn đi!”
“Câm miệng, còn dám nói linh tinh nữa, tao sẽ đánh chết mày!”
Nghe thấy như thế, hai anh em nhà họ Ngô trăm miệng một lời quát.
Bọn họ đang tìm mọi cách giảm bớt mâu thuẫn lại, Vương Hạo lại không biết sống chết châm ngòi nổ, đây thật đúng là muốn hãm hại bọn họ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.