Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn
Chương 116: Không thể nào!
Vũ Bảo
04/02/2024
Nhìn thấy Giang Vũ thoáng ngẩn người, Vương Hạo lại càng đắc ý, càng ngạo mạn nói: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu vớỉ vị hôn thê của tao, sau đó tự đánh gãy hai chân, thì tao sẽ tha cho mày một mạng”.
“Anh Hạo uy vũ, anh hãy mạnh tay giải quyết tên khốn nạn kìa cho em”.
Nhìn Vương Hạo uy phong lẫm liệt bước lên sân thi đấu, Long Hiểu Hà kích động hò hét: “Anh Hạo cố lên, chỉ cần hôm nay anh đánh gãy cái chân của tên khốn nạn kia, bắt anh ta phải quỳ xuống dập đầu với em, đêm nay em sẽ cho anh muốn làm gì thì làm, đảm bảo khiến anh hài lòng”.
Nghe thấy câu này, tỉnh thần Vương Hạo thoáng run lên.
Anh ta luôn muốn ở phía sau lưng Long Hiểu Hà làm một số chuyện, chẳng qua là Long Hiểu Hà không chịu đồng ý, không ngờ được
hôm nay cuối cùng cũng chịu rồi.
“Lựa chọn đi, đừng trách tao không cho mày cơ hội”.
Vương Hạo lạnh lùng cay nghiệt nhìn Giang Vũ: “Mày tự đánh gãy hai chân, hay là muốn tao phế bỏ tứ chi của mày?”
“Tôi chọn cái ông nội anh, có ngon thì nhào vô”.
Giang Vũ mất hết cả kiên nhẫn nhìn Vương Hạo: “Nếu không đợi tôi ra tay, thì anh chẳng có cơ hội đâu”.
“Thằng nhãi ngông cuồng, mày sẽ phải trả giá vì sự ngông cuồng của mình!”
Vương Hạo không nói nhảm nữa, thỉ triển thán pháp, cơ thể như một tia chớp lao về phía Giang Vũ, nắm đấm tay phải nện về phía đầu của anh: “Tao mặc kệ mày có ai chống lưng, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nhìn thấy Giang Vũ đối mặt với nắm đấm ngưng tụ nội kình của Vương Hạo mà không hề có ý tránh né, gương mặt của Quách Chính đứng bên ngoài sân đấu bỗng biến sắc, lo lắng hét lên: “Anh Giang, cẩn thận đấy!”
“Không tệ, không tệ! Nắm đấm của Tiểu Hạo có uy lực vượt xa so với mình lúc còn ở
thời kỳ đỉnh cao”.
Long Khiếu Thiên liên tục gật đầu, lạnh lùng cười nói: “Giang Vũ mặc dù có chút khả năng, nhưng võ giả của thế tục làm sao mà so sánh được với đệ tử của Tông môn võ đạo, có lẽ nắm đấm này của Tiểu Hạo đã đủ để kết thúc trận đấu rồi”.
“Anh Hạo quả nhiên là lợi hại, người đàn ông như vậy, mới xứng đáng để phó thác cả đời”.
Gương mặt Long Hiểu Hà đỏ bừng siết chặt nắm tay, xấu hổ nghĩ: “Anh Hạo nhất định có thể dạy dỗ Giang Vũ kia một trận ra trò, vậy thì mình cần phải chuẩn bị trước một số đồ chơi trợ hứng, đêm nay phải hầu hạ anh Hạo thật nhiệt tình”.
Đúng vào lúc mà tất cả mọi người dều cho rằng Giang Vũ sẽ bị nắm đấm của Vương Hạo đánh cho vỡ đầu, thì Giang Vũ đã túm chặt lấy nắm đấm kia, làm cho anh ta không thể xê dịch được thêm một mill met nào nữa.
“Không thể nào!”
Nhìn nắm đấm ngưng tụ nội kình của mình bị Giang Vũ dễ dàng nắm chặt trong tay, sắc mặt Vương Hạo thoắt cái thay đổi, điên cuồng dốc sức muốn rút tay ra.
Nhưng bàn tay của Giang Vũ lại giống như một gọng kìm bằng sắt, túm chặt lấy nắm đấm của anh ta, làm cho anh ta không thể cử động.
“Đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức chỉ thế này thôi à?”
Giang Vũ đùa cợt nhìn vào gương mặt đỏ lựng của Vương Hạo, lúc đối phương điều động nội kình, anh cũng đưa chân khí ngưng tụ ở bàn tay của mình.
Hiển nhiên, chân khí ở Luyện khí tầng thứ năm bây giờ đã mạnh hơn nhiều so với nội kình của Đại sư trung kỳ, mặc kệ Vương Hạo giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
Lúc này, Vương Hạo cuối cùng cũng ý thức được tu vi của Giang Vũ vượt xa so với mình, nhưng mọi người xung quanh lại không hiểu mô tê gì cả.
“Hai người đang làm gì vậy, mau đánh đi chứ!”
“Đúng thế! Giống như lúc nãy, để chúng tôi được chứng kiến công phu của hai cao thủ thi đấu với nhau”.
Nhìn thấy Vương Hạo lúc trước tỏ vẻ uy phong lẫm liệt, khí thế một mình chấp được cả chục người, lúc này lại đang đứng yên trước mặt Giang Vũ mà không động đậy, mọi người đứng vây xung quanh xem xét trận đấu bắt đầu nhao nhao thúc giục.
“Anh Hạo, đừng khách sáo với anh ta, mau đánh anh ta tàn phế đỉ!”
Long Hiểu Hà sốt ruột thúc giục: “Anh bây giờ đánh vỡ đầu anh ta, đêm nay em sẽ cho anh bùng nổ với em, cố lên anh!”
“Tiểu Hạo! Cháu bây giờ là chiến đấu công bằng, không cần phải lo lắng gì cả”.
Long Khiếu Thiên cũng cười híp mắt nhắc nhở: “Cho dù có đánh chết anh ta, thì người chống lưng cho anh ta cũng không làm gì được cháu”.
“Ông nội nhà mấy người, tôi nhìn giống không muốn đánh à, mà là tôi đánh không lại đấy chứ!”
Nghe thấy lời nói của bố con nhà họ Long, lòng Vương Hạo thầm chửi bới, có nằm mơ cũng không ngờ được thực lực của Giang Vũ này lại khủng khiếp đến vậy.
“Giang, Giang Vũ!”
Sau một hồi giãy giụa không có kết quả, Vương Hạo hoảng sợ nhìn Giang Vũ nhận thua:
“Tôi với anh không thù không oán, không cần phải làm đến mức tuyệt tình như vậy, chúng ta thỉ đấu đến đâv thôi, được khônq?”
“Anh Hạo uy vũ, anh hãy mạnh tay giải quyết tên khốn nạn kìa cho em”.
Nhìn Vương Hạo uy phong lẫm liệt bước lên sân thi đấu, Long Hiểu Hà kích động hò hét: “Anh Hạo cố lên, chỉ cần hôm nay anh đánh gãy cái chân của tên khốn nạn kia, bắt anh ta phải quỳ xuống dập đầu với em, đêm nay em sẽ cho anh muốn làm gì thì làm, đảm bảo khiến anh hài lòng”.
Nghe thấy câu này, tỉnh thần Vương Hạo thoáng run lên.
Anh ta luôn muốn ở phía sau lưng Long Hiểu Hà làm một số chuyện, chẳng qua là Long Hiểu Hà không chịu đồng ý, không ngờ được
hôm nay cuối cùng cũng chịu rồi.
“Lựa chọn đi, đừng trách tao không cho mày cơ hội”.
Vương Hạo lạnh lùng cay nghiệt nhìn Giang Vũ: “Mày tự đánh gãy hai chân, hay là muốn tao phế bỏ tứ chi của mày?”
“Tôi chọn cái ông nội anh, có ngon thì nhào vô”.
Giang Vũ mất hết cả kiên nhẫn nhìn Vương Hạo: “Nếu không đợi tôi ra tay, thì anh chẳng có cơ hội đâu”.
“Thằng nhãi ngông cuồng, mày sẽ phải trả giá vì sự ngông cuồng của mình!”
Vương Hạo không nói nhảm nữa, thỉ triển thán pháp, cơ thể như một tia chớp lao về phía Giang Vũ, nắm đấm tay phải nện về phía đầu của anh: “Tao mặc kệ mày có ai chống lưng, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nhìn thấy Giang Vũ đối mặt với nắm đấm ngưng tụ nội kình của Vương Hạo mà không hề có ý tránh né, gương mặt của Quách Chính đứng bên ngoài sân đấu bỗng biến sắc, lo lắng hét lên: “Anh Giang, cẩn thận đấy!”
“Không tệ, không tệ! Nắm đấm của Tiểu Hạo có uy lực vượt xa so với mình lúc còn ở
thời kỳ đỉnh cao”.
Long Khiếu Thiên liên tục gật đầu, lạnh lùng cười nói: “Giang Vũ mặc dù có chút khả năng, nhưng võ giả của thế tục làm sao mà so sánh được với đệ tử của Tông môn võ đạo, có lẽ nắm đấm này của Tiểu Hạo đã đủ để kết thúc trận đấu rồi”.
“Anh Hạo quả nhiên là lợi hại, người đàn ông như vậy, mới xứng đáng để phó thác cả đời”.
Gương mặt Long Hiểu Hà đỏ bừng siết chặt nắm tay, xấu hổ nghĩ: “Anh Hạo nhất định có thể dạy dỗ Giang Vũ kia một trận ra trò, vậy thì mình cần phải chuẩn bị trước một số đồ chơi trợ hứng, đêm nay phải hầu hạ anh Hạo thật nhiệt tình”.
Đúng vào lúc mà tất cả mọi người dều cho rằng Giang Vũ sẽ bị nắm đấm của Vương Hạo đánh cho vỡ đầu, thì Giang Vũ đã túm chặt lấy nắm đấm kia, làm cho anh ta không thể xê dịch được thêm một mill met nào nữa.
“Không thể nào!”
Nhìn nắm đấm ngưng tụ nội kình của mình bị Giang Vũ dễ dàng nắm chặt trong tay, sắc mặt Vương Hạo thoắt cái thay đổi, điên cuồng dốc sức muốn rút tay ra.
Nhưng bàn tay của Giang Vũ lại giống như một gọng kìm bằng sắt, túm chặt lấy nắm đấm của anh ta, làm cho anh ta không thể cử động.
“Đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức chỉ thế này thôi à?”
Giang Vũ đùa cợt nhìn vào gương mặt đỏ lựng của Vương Hạo, lúc đối phương điều động nội kình, anh cũng đưa chân khí ngưng tụ ở bàn tay của mình.
Hiển nhiên, chân khí ở Luyện khí tầng thứ năm bây giờ đã mạnh hơn nhiều so với nội kình của Đại sư trung kỳ, mặc kệ Vương Hạo giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
Lúc này, Vương Hạo cuối cùng cũng ý thức được tu vi của Giang Vũ vượt xa so với mình, nhưng mọi người xung quanh lại không hiểu mô tê gì cả.
“Hai người đang làm gì vậy, mau đánh đi chứ!”
“Đúng thế! Giống như lúc nãy, để chúng tôi được chứng kiến công phu của hai cao thủ thi đấu với nhau”.
Nhìn thấy Vương Hạo lúc trước tỏ vẻ uy phong lẫm liệt, khí thế một mình chấp được cả chục người, lúc này lại đang đứng yên trước mặt Giang Vũ mà không động đậy, mọi người đứng vây xung quanh xem xét trận đấu bắt đầu nhao nhao thúc giục.
“Anh Hạo, đừng khách sáo với anh ta, mau đánh anh ta tàn phế đỉ!”
Long Hiểu Hà sốt ruột thúc giục: “Anh bây giờ đánh vỡ đầu anh ta, đêm nay em sẽ cho anh bùng nổ với em, cố lên anh!”
“Tiểu Hạo! Cháu bây giờ là chiến đấu công bằng, không cần phải lo lắng gì cả”.
Long Khiếu Thiên cũng cười híp mắt nhắc nhở: “Cho dù có đánh chết anh ta, thì người chống lưng cho anh ta cũng không làm gì được cháu”.
“Ông nội nhà mấy người, tôi nhìn giống không muốn đánh à, mà là tôi đánh không lại đấy chứ!”
Nghe thấy lời nói của bố con nhà họ Long, lòng Vương Hạo thầm chửi bới, có nằm mơ cũng không ngờ được thực lực của Giang Vũ này lại khủng khiếp đến vậy.
“Giang, Giang Vũ!”
Sau một hồi giãy giụa không có kết quả, Vương Hạo hoảng sợ nhìn Giang Vũ nhận thua:
“Tôi với anh không thù không oán, không cần phải làm đến mức tuyệt tình như vậy, chúng ta thỉ đấu đến đâv thôi, được khônq?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.