Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn
Chương 61: Thật sự là một người tài
Vũ Bảo
04/02/2024
“Có chuyện gì vậy?”
Sau khi nghe vệ sĩ nói, ông Đổng liền nghi ngờ hỏi.
Người vệ sĩ cau mày đưa tờ giấy cho ông Đổng.
Cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, sắc mặt ông Đổng lập tức tái xanh, ông ta nghi hoặc nhìn Giang Vũ hỏi: "Cậu chắc chắn đây là thuốc giải có thể cứu được tính mạng tôi sao?"
Giang Vũ kéo Kỷ Tuyết Tình về phía sau, gật đầu chắc chắn.
Ông Đổng mấp máy môi, lại hoang mang cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ trên tờ giấy: “Lần kinh nguyệt đầu tiên của phụ nữ sau sẩy thai!”
"Ông chủ!"
Người vệ sĩ nghiêng người nói nhỏ vào tai ông Đổng: “Chẳng lẽ là thằng nhóc này vẫn còn tức giận cho nên mới cố ý chế ra loại thuốc giải ghê tởm như vậy?”
"Đi lấy thuốc giải đi!"
Ông Đổng trừng mắt liếc nhìn vệ sĩ rồi đưa tờ giấy ra.
Trong tình huống này, cho dù Giang Vũ cố ý chọc tức ông ấy thì ông ấy cũng sẽ không làm gì cả!
Vệ sĩ liếc nhìn Giang Vũ rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh.
"Thuốc giải độc rốt cuộc là thứ gì vậy?" Kỷ Tuyết Tình không khỏi tò mò hỏi.
"Ngoài xã hội có những chuyện nên ít hỏi thăm một chút".
Giang Vũ nháy mắt với ông Đổng rồi thản nhiên đáp lại.
Ông Đổng hiểu Giang Vũ đang bảo vệ Kỷ Tuyết Tình cho nên cũng không nói đến vấn đề thuốc giải nữa.
Người vệ sĩ nhanh chóng quay lại với một chai chất lỏng màu đỏ.
Để bảo vệ Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng đã cầm lấy cái chai, thản nhiên uống một hơi cạn sạch, sau đó...
"Ọe..."
Uống thuốc giải không lâu, ông Đổng liền ôm thùng rác nôn mửa dữ dội.
Trong đó có thành phần giúp thuốc giải độc phát huy tác dụng, nhưng cũng thực sự rất kinh tởm!
Cuối cùng, ông Đổng phun ra một ngụm máu đen lớn, bên trong còn có một con sâu trong suốt to bằng ngón cái với những xúc tu khắp cơ thể.
Ngay khi nhìn thấy con sâu, ông Đổng và những người khác đều tái mặt sợ hãi.
"Ôi trời ơi!"
Kỷ Tuyết Tình không thể tin được kêu lên: "Con này so với cổ trùng bên trong cơ thể em còn lớn hơn gấp. mấy lần".
"Cổ trùng trong cơ thể em còn đang ở giai đoạn ấu trùng, mà cổ trùng này thì đã trưởng thành, tất nhiên không thể so sánh được".
Giang Vũ dùng nhíp gắp con sâu đem ra phơi nắng rồi giải thích: “Phệ tâm cổ trưởng thành chỉ có thể bị tiêu diệt hoàn toàn khi đặt dưới ánh nắng mặt trời. Bằng không, cho dù nó có tách ra khỏi vật chủ thì nó cũng sẽ đẻ trứng khắp nơi trước khi nó chết, gây ra vô số rắc rối”.
Nhìn thấy con bọ bốc ra khói đen dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến thành tro bụi, tất cả những người có mặt đều bị sốc.
"Xong"
Giang Vũ ném chiếc nhíp vào thùng rác rồi liếc nhìn ông Đổng: "Tôi giúp ông vì Tuyết Tình, nếu không thì cho dù ông có quyền thế ngập trời cũng không liên quan gì với tôi".
"Cám ơn, cám..."
Ông Đổng còn chưa kịp nói lời cảm kích thì Giang Vũ đã quay người đi về phía phòng ngủ, thực sự không để tâm đến ông Đổng.
"Ông Đổng, bây giờ ông đã hiểu tại sao con thích anh ấy rồi phải không?"
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình sáng ngời nhìn theo bóng lưng Giang Vũ: "Không khuất phục quyền thế, không ham mê phú quý, đây chính là phẩm chất quý giá nhất của Giang Vũ".
Ông Đổng mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Trên đường trở về nơi ở, ông Đổng ngồi ở ghế sau cau mày.
"Thưa ông! Giang Vũ này mặc dù có chút tài năng nhưng thật sự quá kiêu ngạo".
Vệ sĩ lái xe tức giận nói: "Chúng ta có nên âm thầm trợ giúp Lăng Vân dạy cho thăng nhóc đó một bài học không?"
"Thôi đi! Từ giờ trở đi tôi sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì giữa Lăng Vân và Giang Vũ nữa".
Ông Đổng nhìn vào lồng ngực đã trở lại bình thường của mình, nói với vẻ mặt phức tạp: "Thật ra, tôi đã hối hận khi báo cho Lăng Vân biết những chuyện ở đây".
"Có lẽ mắt nhìn người của Tuyết Tình không sai, Giang Vũ thật sự là một người tài".
Sau khi nghe vệ sĩ nói, ông Đổng liền nghi ngờ hỏi.
Người vệ sĩ cau mày đưa tờ giấy cho ông Đổng.
Cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, sắc mặt ông Đổng lập tức tái xanh, ông ta nghi hoặc nhìn Giang Vũ hỏi: "Cậu chắc chắn đây là thuốc giải có thể cứu được tính mạng tôi sao?"
Giang Vũ kéo Kỷ Tuyết Tình về phía sau, gật đầu chắc chắn.
Ông Đổng mấp máy môi, lại hoang mang cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ trên tờ giấy: “Lần kinh nguyệt đầu tiên của phụ nữ sau sẩy thai!”
"Ông chủ!"
Người vệ sĩ nghiêng người nói nhỏ vào tai ông Đổng: “Chẳng lẽ là thằng nhóc này vẫn còn tức giận cho nên mới cố ý chế ra loại thuốc giải ghê tởm như vậy?”
"Đi lấy thuốc giải đi!"
Ông Đổng trừng mắt liếc nhìn vệ sĩ rồi đưa tờ giấy ra.
Trong tình huống này, cho dù Giang Vũ cố ý chọc tức ông ấy thì ông ấy cũng sẽ không làm gì cả!
Vệ sĩ liếc nhìn Giang Vũ rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh.
"Thuốc giải độc rốt cuộc là thứ gì vậy?" Kỷ Tuyết Tình không khỏi tò mò hỏi.
"Ngoài xã hội có những chuyện nên ít hỏi thăm một chút".
Giang Vũ nháy mắt với ông Đổng rồi thản nhiên đáp lại.
Ông Đổng hiểu Giang Vũ đang bảo vệ Kỷ Tuyết Tình cho nên cũng không nói đến vấn đề thuốc giải nữa.
Người vệ sĩ nhanh chóng quay lại với một chai chất lỏng màu đỏ.
Để bảo vệ Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng đã cầm lấy cái chai, thản nhiên uống một hơi cạn sạch, sau đó...
"Ọe..."
Uống thuốc giải không lâu, ông Đổng liền ôm thùng rác nôn mửa dữ dội.
Trong đó có thành phần giúp thuốc giải độc phát huy tác dụng, nhưng cũng thực sự rất kinh tởm!
Cuối cùng, ông Đổng phun ra một ngụm máu đen lớn, bên trong còn có một con sâu trong suốt to bằng ngón cái với những xúc tu khắp cơ thể.
Ngay khi nhìn thấy con sâu, ông Đổng và những người khác đều tái mặt sợ hãi.
"Ôi trời ơi!"
Kỷ Tuyết Tình không thể tin được kêu lên: "Con này so với cổ trùng bên trong cơ thể em còn lớn hơn gấp. mấy lần".
"Cổ trùng trong cơ thể em còn đang ở giai đoạn ấu trùng, mà cổ trùng này thì đã trưởng thành, tất nhiên không thể so sánh được".
Giang Vũ dùng nhíp gắp con sâu đem ra phơi nắng rồi giải thích: “Phệ tâm cổ trưởng thành chỉ có thể bị tiêu diệt hoàn toàn khi đặt dưới ánh nắng mặt trời. Bằng không, cho dù nó có tách ra khỏi vật chủ thì nó cũng sẽ đẻ trứng khắp nơi trước khi nó chết, gây ra vô số rắc rối”.
Nhìn thấy con bọ bốc ra khói đen dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến thành tro bụi, tất cả những người có mặt đều bị sốc.
"Xong"
Giang Vũ ném chiếc nhíp vào thùng rác rồi liếc nhìn ông Đổng: "Tôi giúp ông vì Tuyết Tình, nếu không thì cho dù ông có quyền thế ngập trời cũng không liên quan gì với tôi".
"Cám ơn, cám..."
Ông Đổng còn chưa kịp nói lời cảm kích thì Giang Vũ đã quay người đi về phía phòng ngủ, thực sự không để tâm đến ông Đổng.
"Ông Đổng, bây giờ ông đã hiểu tại sao con thích anh ấy rồi phải không?"
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình sáng ngời nhìn theo bóng lưng Giang Vũ: "Không khuất phục quyền thế, không ham mê phú quý, đây chính là phẩm chất quý giá nhất của Giang Vũ".
Ông Đổng mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Trên đường trở về nơi ở, ông Đổng ngồi ở ghế sau cau mày.
"Thưa ông! Giang Vũ này mặc dù có chút tài năng nhưng thật sự quá kiêu ngạo".
Vệ sĩ lái xe tức giận nói: "Chúng ta có nên âm thầm trợ giúp Lăng Vân dạy cho thăng nhóc đó một bài học không?"
"Thôi đi! Từ giờ trở đi tôi sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì giữa Lăng Vân và Giang Vũ nữa".
Ông Đổng nhìn vào lồng ngực đã trở lại bình thường của mình, nói với vẻ mặt phức tạp: "Thật ra, tôi đã hối hận khi báo cho Lăng Vân biết những chuyện ở đây".
"Có lẽ mắt nhìn người của Tuyết Tình không sai, Giang Vũ thật sự là một người tài".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.