Chương 6
Mạc Nhan
13/07/2013
Trong ngõ nhỏ phía trước, có hai thân
ảnh nhỏ nhắn đang cố gắng dùng hết sức bỏ chạy, người phía trước lôi kéo người phía sau bôn chạy theo hướng phố lớn…
Các nàng bỏ chạy vội vã đến độ đánh
nghiên các sạp quán ven đường, khiến dưa và trái cây lăn đầy đất, ngay
cả những con gà, con vịt cũng vì chấn kinh mà đập cánh tán loạn, lông
chim bay đầy trời…
Phía sau là một đám nam tử bặm trợn cầm theo đại đao, giương nanh múa vuốt, kêu gào, điên cuồng đuổi theo…
“Chạy mau!”
Sở Tuyền vội vàng thúc giục, cô gái phía sau thở hồng hộc nói: “Muội… muội không chạy nổi nữa rồi…”
“Muội muốn bị bán vào kỹ viện sao?”
“Không muốn đâu!” >0< Cô gái hét lên.
“Vậy thì dùng hết sức lực, sống chết mà chạy đi, nhanh lên!”
Hic… hu hu… cô gái vừa chạy vừa ấm ách
khóc, không phải là nàng không muốn chạy, nhưng hai chân của nàng đã
không còn nghe theo lý trí sai khiến nữa rồi… TT_TT
Hai chân thật đã bủn rủn không còn nhấc lên nổi, nàng gần kiệt sức rồi, nếu không phải được người ở phía trước
lôi kéo, chỉ sợ nàng đã ngã xuống đất từ lúc nãy…
Sở Tuyền lôi kéo cô gái, nhưng hai nữ
nhân làm sao có thể chạy nhanh bằng mấy tên nam tử phía sau, cuối cùng
vẫn bị đối phương đuổi kịp, hiện tại hai nàng đã bị bọn chúng bao vây…
Sở Tuyền đem cô gái đẩy ra, bảo hộ ở
phía sau, trừng mắt nhìn những tên nam nhân hung thần độc ác, còn cô gái phía sau sớm đã bị doạ đến mặt mày trắng xanh, cả người run rẩy…
Bọn nam nhân hung ác cầm đao kiếm trong tay, bao vây ngõ nhỏ ở phía trước lẫn phía sau, bọn chúng còn đứng cả
trên nóc nhà, khiến cho các nàng dù có cánh cũng không thể bay thoát.
Trong đó, tên nam tử cầm đầu mắng to: “Ngươi thật to gan, dám trộm người của ta đi.”
Sở Tuyền tay chống thắt lưng, mặt không hề sợ hãi nói:
“Hừ, các ngươi cường bắt dân nữ, hiếp
bức dân lành rồi còn dám dõng dạc theo ta đòi người sao? Hôm nay ta sẽ
cho các ngươi biết thế nào là sự lợi hại của ta!”
“Lão đại, con nhỏ này nhìn thật khá, khẳng định có thể bán được giá cao!”
Không cần thủ hạ nhắc nhở, tên nam nhân đầu lĩnh sớm đã mang đôi mắt như hổ rình mồi đánh giá “nhất tiễn song điêu” trước mặt…
“Người đâu, mau đem con mèo nhỏ điêu ngoa này bắt lại, trở về sẽ có thưởng lớn!”
Vừa nghe nói có thưởng lớn, đám nam nhân hung hãn đều kích động, tiếng kêu gào vang lên bốn phía, hướng các nàng xông tới…
Sở Tuyền xuất ra roi da, đem từng tên
nam nhân đánh cho kêu cha gọi mẹ, mông nở rộ hoa đỏ, nhưng đối phương
rất đông, ùn ùn hướng các nàng lao đến, nàng không thể đánh xuể, việc
duy nhất có thể là ngăn cản bọn chúng tới gần…
“Chiếm lấy roi da của nàng! Chiếm lấy roi da của nàng!”
“Không có roi! Nàng ta sẽ không thể phản kháng!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Giành lấy roi da của nàng!”
Tiếng náo động ồn ào,đám nam tử kia quả thật rất giống một đám mãnh thú điên cuồng la hét, điên cuồng lao tới các nàng…
Sở Tuyền mồ hôi đầm đìa, tay vung roi
liên tục, nhưng vừa đánh văng ra một tên thì tên khác lại lao đến, khiến cho nàng không thể ứng phó kịp…
“Bắt được rồi! Ta đã bắt được roi của nàng!”
Một tên đã bắt được roi của nàng, những tên bên cạnh lập tức vươn tay giúp hắn cuốn lấy roi, không cho Sở Tuyền có cơ hội rút về…
“Nàng không còn vũ khí, mau bắt lấy nàng!”
Tiếng hô vừa vang lên, mấy tên nam nhân hung hãn như dã thú lao về phía hai nàng…
Gương mặt Sở Tuyền trắng bệch, quyết
định liều chết chống cự, nàng cùng cô gái hốt hoảng lui về phía sau,
cuối cùng bị ép đến góc tường, hơn mười cánh tay vươn về phía hai người
mà chộp tới, khiến cho nàng hoảng sợ mà hét chói tai… >0<
Nhưng tại giây phút như chỉ mành treo
chuông, những tên nam nhân có ý đồ muốn tổn thương nàng, bất quá bọn
chúng ngay cả một cây tóc còn chưa dính vào được thì đã có một cỗ cường
lực rất lớn đem bọn chúng từ bốn phương tám hướng đánh bay trở ra…
Có kẻ văng vào vách tường, có tên bị
hất bay lên nóc nhà, có người bị bạt dính vào cột cờ, thậm chí có kẻ
trực tiếp té nhào vào trong nhà của người ta…
Riệng Sở Tuyền, nàng bị cỗ lực cuốn lên không trung, rồi cơ thể lại được một thân mình rắn chắc tiếp lấy, ôm
vào trong khuỷu tay, để nàng bình yên mà rơi xuống đất…
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, thì mới phát hiện bản thân mình đang được Sa Vô Kỵ ôm lấy…
Hắn đến rồi! Ha ha!!! ^0^=
Sở Tuyền mừng như điên. Nàng cũng biết
Sa Vô Kỵ nhất định sẽ đến cứu nàng, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ nàng,
tất cả mọi chuyện đều đúng như nàng đã nghĩ, he he… ^^=
Sa Vô Kỵ xuất hiện, khiến cho mọi người ở đây một trận xôn xao cùng khiếp sợ, không rõ hắn dùng chiêu thức gì
mà có thể một lúc đem nhiều người như vậy đánh bay ra ngoài…
Sở Tuyền vòng tay ôm lấy gáy của hắn,
đôi mắt đẹp đắc ý quét qua những gương mặt đang khiếp sợ, hi hi, nàng
hiện tại có núi dựa vào, cho dù không có võ công, nàng cũng không ngán,
thậm chí hô phong hoán vũ còn được nữa là, không thèm sợ nữa đâu, ha
ha… ^0^=
Sở Tuyền nâng cằm, cao ngạo mệnh lệnh.
“Đem những tên này đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, khiến cho bọn chúng phải khóc lóc cầu xin cho ta.”
Gương mặt lạnh lùng của Sa Vô Kỵ phát
ra một cỗ khí thế lạnh lẽo khiến cho người ta phải sởn gai tóc, âm thầm
mà kinh hãi, không ai dám tiến lên, mà khi hắn bước đi từng bước, những
người xung quanh đều liên tục rút lui…
Hi hi, hết thảy đều giống như nàng đã
định liệu, thật sự là quá tốt! Có Sa Vô Kỵ ở đây, chẵng lẽ còn sợ không
đánh lại đám người kia sao… ^^=
Nhưng giây tiếp theo, tươi cười của nàng cứng đờ, ánh mắt giống như gặp quỷ trừng Sa Vô Kỵ…
Hắn… hắn cứ như vậy ôm nàng, đi xuyên
qua đám người vây quanh, chân thì không hề dừng lại, cứ thế mà rời đi,
không thèm ra tay cứu Trần cô nương, cũng như không thèm công kích mấy
tên nam tử ác bá ở đây… O_O!
“Nè, bọn chúng ở phía kia mà, ngươi đi đâu vậy?”
“Trở về khách sạn!”
“Cái gì! Ngươi đùa giỡn cái gì chứ, Trần cô nương còn ở trong tay của bọn chúng nha!”
“Chuyện đó không liên quan đến ta!”
Thì ra, hắn chỉ là đến cứu nàng, người đã cứu được thì liền bỏ đi, không thèm dùng thêm một tý sức lực nào nữa…
Nàng liên tụcthở hắt, tên Sa Vô Kỵ chết tiệt này! >”<
“Không cần! Ta không muốn đi! Ngươi bỏ ta xuống, nhanh lên!”
“Không được, ta phải bảo hộ nàng!”
“Ngươi… chết tiệt! Sa Vô Kỵ!” >0<
Nàng giãy giụa kịch liệt, nhưng mặc kệ
bị nàng như thế nào đá, đánh, hắn vẫn cứ thờ ơ, ý chí rất kiên định,
không đem nàng rời đi là không thể…
Nếu cứ như vậy rời đi, thì há chẳng phải thành công cốc cả sao?
Không thể! Nàng tuyệt đối không thể cứ như vậy mà rời đi!
“Sa Vô Kỵ! Ngươi lập tức trở lại cho ta! Ngươi… ngươi có nghe ta nói gì không vậy?”
Nàng vừa vội vừa tức nhìn Trấn cô nương còn khóc kêu ở phía sau, khi mắt vừa thấy cô gái sắp bị bắt đi, còn
nàng thì không thể chống lại sức mạnh của hắn, đành phải nhượng bộ.
“Thôi được rồi, chúng ta trao đổi điều kiện đi!”
Sa Vô Kỵ dừng bước, ánh mắt như sao sáng nhìn nàng: “Điều kiện gì?”
“Nếu ngươi cứu nàng trở về, ta sẽ…” Cái miệng nhỏ của nàng ghé vào lỗ tai hắn, thì thầm vài câu…
Mày rậm của hắn nhíu lại…
“Ngón tay? Ta không phải con nít ba tuổi, không cần mút ngón tay!”
“Là cả bàn tay mà, ngươi xem, tay của ta vừa đẹp lại nhìn rất ngon, cho ngươi tuỳ ý hôn, được không?” ^^=
Hắn lắc đầu, bộ dáng như muốn nói chỉ hôn tay của nàng thôi thì vẫn chưa đủ…
Sở Tuyền lòng nóng như lửa đốt, nàng
gấp đến độ giống hệt như con kiến đang bò trên chảo nóng: “Vậy ngươi
muốn như thế nào mới bằng lòng đi cứu nàng ấy?”
Bạc môi của hắn kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói…
“Cái gì?” OoO!
Sở Tuyền bắt lấy vạt áo trước ngực, che lại bộ ngực của mình, thất thanh kêu to: “Ngươi… ngươi… ngươi cũng
không phải là trẻ con, ngươi không thể nha!” >”<
“Ta muốn!” Ngữ khí của hắn rất kiên định như muốn nói rằng, nếu bỏ qua điều kiện này thì cái gì hắn cũng không trao đổi.
“Nhưng mà… nhưng mà…”
“A a a… ai cứu mạng với…”
Tiếng khóc kêu cầu cứu phía sai rốt cục đả bại Sở Tuyền, nàng đành bất chấp tất cả, bằng mọi giá phải cứu Trần cô nương.
“Được, ta đáp ứng ngươi!”
“Thành giao!”
Sa Vô Kỵ buông ra nàng, nghênh ngang đi ngược trở lại, trong khoảnh khắc, đám nam nhân đang định bắt lại Trần
cô nương đã bị hất văng ra xa năm trượng…
Tiếng khóc kêu của cô gái thoáng chốc đã trở thành tiếng nam nhân sợ hãi la hét giống như bước vào địa ngục…
“Trời ơi… có cái gì cắn ở trong quần ta!”
“Lỗ tai của ta… a a a… đau quá!”
“Cái mũi… cái mũi…”
“Có cái gì bò vào mông của ta… a a a…!”
“Cắn luôn, cắn luôn… a a a….”
*********
Sau khi cứu được người, Sa Vô Kỵ cùng Sở Tuyền đem Trần cô nương đưa trở về Trần gia…
Nhìn Trần lão cha ôm nữ nhi mừng vui mà khóc, Sở Tuyền cũng cảm động lau nước mắt.
Ôi… nàng không bao giờ chịu đựng được
cảnh sinh ly tử biệt hoặc là tình cảnh đoàn viên, nếu nhìn thấy sẽ khóc
hồng cả hai mắt thôi…
Nàng cùng đại ca Tà Vương Sở Ân không
hề giống nhau, tính nàng rất nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác và
hạnh phúc khi thấy họ vui.
Nhìn bộ dáng hai cha con nhà họ Trần
hạnh phúc, nàng cũng thấy thật may mắn khi đã ra tay giúp bọn họ, tuy
rằng vất vả cả buổi nhưng công sức lại không hề uổng phí một tý xíu
nào… ^^=
Khi Trần gia hai người hướng đến nàng
dập đầu quỳ lạy cảm ơn, Sở Tuyền vội vàng nâng hai người lên, cũng nói
với bọn họ rằng, hai người không cần lo lắng, bởi vì nàng sẽ đem mấy tên ác bá này “dạy dỗ” lại một chút, rồi đem biên lai cầm đồ lấy lại, hai
cha con Trần gia không cần phải lo nữa…
Nhân được tin tức tốt, hàng xóm láng giềng lập tức qua chung vui.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người
tập trung rất đông ở Trần gia, Sa Vô Kỵ cùng Sở Tuyền được các hương dân nhiệt tình vây quanh, nam nữ, già trẻ, lớn bé đều cầm tay họ, có người
cúi đầu cảm tạ, có người thì quỳ xuống dập đầu, đưa hai người họ trở
thành anh hùng mà sung bái…
Thì ra lúc trước, dân cư ở đây thường
xuyên bị bọn ác bá đàn áp ức hiếp, nay bọn họ đem ác bá trừng trị, giúp
mọi người diệt trừ lũ độc ác, người dân tự nhiên sẽ vô cùng cảm kích.
Bởi vì Sa Vô Kỵ vẫn thuỷ chung “một lời nói còn quý hơn vàng”, gương mặt lạnh phát ra khí thế áp bách vô hình,
cho nên hương dân đối với hắn thập phần vừa kính vừa sợ, nhưng Sở Tuyền
hoàn toàn ngược lại, nàng hoà ái dễ gần, lại là một cô nương ngọt ngào,
cho nên khiến mọi người rất là yêu thích!
“Nè, ngươi cười một cái đi!” Sở Tuyền
dùng khuỷu tay đẩy thôi Sa Vô Kỵ, nhắc nhở hắn đừng nên nghiêm túc quá
như vậy, từ nãy đến giờ hắn cứ toàn làm mặt lạnh.
“……” Sa Vô Kỵ vẫn trầm mặt…
“Ngươi không cười, coi chừng làm mấy đứa nhỏ hoảng sợ!”
Ánh mắt lạnh lùng từ từ nhìn xuống,
hướng về phía bốn, năm đứa nhỏ đang đứng ở phía sau người lớn, lộ ra nửa gương mặt tò mò cùng với ánh mắt khiếp sợ, đang vụng trộm theo dõi hắn…
“……”
Đôi môi từ nãy đến giờ vẫn kiệm lời từ từ giương lên, lộ ra một nụ cười âm trầm, lạnh lẽo…
“Oa oa oa……………!!!”
Mấy đứa nhỏ bị doạ chấn kinh, hoảng sợ bỏ chạy mất dạng, không dám lại tới gần hắn thêm một lần nữa…
Sở Tuyền trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ đang
đứng bên cạnh vừa mới doạ bọn nhỏ chạy trối chết, rồi mắng: “Ta nói
ngươi cười, chứ không phải kêu ngươi doạ lũ trẻ.” =___=!
“…… Ta cố hết sức rồi!”
Nàng còn muốn nói vài câu, nhưng mà… thôi, quên đi… haizzz… -__-
Tấm thịnh tình của mọi người không thể
chối từ, nên hai người bọn họ đành tiếp nhận khoản tiền cám ơn, rồi cùng dự bữa tiệc ngon, có gà, có vịt cùng rượu hảo hạng, nghe đàn, ca hát do dân làng tổ chức để cảm tạ hai vị ân nhân đã vì bọn họ diệt trừ ác bá.
Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, Sa Vô Kỵ cùng Sở Tuyền cáo biệt Trần gia rồi cùng nhau trở về khách sạn…
Thẳng đến khi bước vào trong phòng, Sở
Tuyền mới có thể thở phào một tiếng, hơn nữa vừa cơm no rượu say xong,
tâm tình của nàng lúc này tốt vô cùng… ^^
Trên cửa truyền đến tiếng gõ, nàng đứng dậy mở cửa, đứng ở phía ngoài chính là tiểu nhị của khách sạn…
“Khách quan, tiểu nhân đưa nước tắm đến cho ngài.”
Nước tắm?
Ánh mắt nàng sáng ngời, lòng như trăm
hoa nở rộ, bận rộn suốt cả một ngày, toàn thân của nàng toàn là mồ hôi,
thật sự muốn tắm rửa…
“Tiểu nhị, ngươi làm sao biết ta cần tắm rửa?”
“Là vị đại gia phòng bên cạnh yêu cầu.”
Thì ra là Sa Vô kỵ, he he, hắn thật chu đáo nha, ha ha… ^0^
“Đem vào đi.”
“Vâng.”
Tiểu nhị nhanh nhẹn khiêng thùng tắm
bằng gỗ vào phòng của nàng, sau đó bắt đầu đổ đầy nước nóng lẫn nước
lạnh, điều chỉnh đến nhiệt độ nước thích hợp liền nhanh chóng rời đi.
Sở Tuyền thoải mái tắm rửa xong xuôi
thì trời đã về khuya, mí mắt của nàng nặng như đeo chì, nàng vội vã cởi
giày thêu, cả người ngã vào trên giường êm, nhịn không được phát ra
tiếng thở dài khe khẽ…
Khóe miệng thỏa mãn ý cười, cơn buồn ngủ ồ ập kéo tới, nàng bắt đầu sắp mộng chu công…
Hử???
Có cái gì đó tồn tại khiến cho nàng mở
to hai mắt, nhìn lên phía trên thì bỗng thấy… một đôi mắt đang bừng bừng dục hỏa thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng… O_O!
Lúc này, cánh tay của Sa Vô kỵ đang vây lại nàng bên trái lẫn bên phải, hơi thở phản phất phà vào gương mặt của nàng. Tên nam nhân này, cư nhiên dám nửa đêm leo lên giường của nàng…
“Ngươi làm gì vậy?”
“Ta muốn đòi tiền công của ta.”
Ai da, nàng cư nhiên đã quên mất tiêu… >0<
Cả một ngày bận rộn, cộng thêm bởi vì
rất vui, cho nên nàng đã quên bén chính bản thân mình cùng với hắn có
ước định chưa thực hiện.
Gương mặt nháy mắt ửng hồng, cơn buồn ngủ đều bị hành động cùng ánh mắt tràn đầy dục hỏa của hắn khiến cho tiêu mất.
Người này da mặt thật dầy, cư nhiên leo đến tận trên giường của nàng đòi “tiền công”. Nhìn bộ dáng “không lấy
được quyết không đi” của hắn, nếu tối nay nàng thật sự không cho hắn
giải đỡ thèm, chỉ sợ là dù có chết hắn cũng sẽ không chịu rời đi…
Mắt đẹp liếc hắn một cái, trái tim nàng giờ đây đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má xấu hổ ửng
hồng, xinh đẹp khiến cho người ta phải nín thở, Sở Tuyền thẹn thùng,
ngầm đồng ý hành động làm càn của hắn…
Sa Vô Kỵ cúi thấp mặt, hôn lên hai cánh môi xinh đẹp mê người kia, từng chút, từng chút nhấm nháp nàng…
Nụ hôn nồng nhiệt từ môi chuyển qua hai má, rồi đi xuống chiếc gáy nhỏ, cứ thế, một đường dần dần xuống thấp…
Mỗi một hồi hôn nàng, ánh mắt nồng nhiệt của hắn dường như không còn chứa bất kỳ kẻ nào khác ngoại trừ nàng…
Nàng đẹp quá, đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào giống như đóa hoa mềm mại của mùa xuân khiến hắn say mê không muốn xa rời…
Hắn thật đã trúng cổ độc, nàng chính là cổ độc tình của hắn…
Bàn tay to của Sa Vô Kỵ dao động, cởi bỏ vạt áo, khiến cho đôi gò bồng đảo tròn, xinh đẹp của nàng lộ ra bên ngoài…
Sa Vô Kỵ dừng lại động tác, con ngươi
đen không thấy đáy thẳng tắm nhìn chằm chằm đôi gò bồng đẫy đà khiến cho người ta phải sôi sục huyết mạch…
Đôi mắt của hắn giờ đây như toát ra hai luồng dục hoả, gắt gao nhìn ngắm nàng…
Sở Tuyền ngượng ngùng không thôi, bị
hắn nhìn chằm chằm như vậy thật là xấu hổ nha, nhưng đồng thời vì bị hắn có hành động như vậy mà thân thể nàng cũng nổi lên một cỗ nhiệt năng…
“Ngươi nhìn đã đủ chưa vậy?” nàng xấu
hổ lấy tay che lấp, bị ánh mắt nhiệt tình như lửa của hắn nhìn chăm chú
nên có chút không biết làm sao…
Sa Vô Kỵ kéo ra tay của nàng, không cho phép nàng che lấp, hắn muốn thật cẩn thật đem thân thể xinh đẹp của
nàng ngắm nhìn cho thật đủ.
“Đẹp quá.”
Bàn tay to của hắn bắt đầu vuốt ve, nâng niu như thể nàng chính là trân bảo đang được hắn giữ trong lòng bàn tay.
Một cảm xúc trước nay chưa từng có chảy tràn vào lòng hắn, mềm hoá nội tâm vốn lãnh cứng của hắn, mà trên thân
thể của hắn bây giờ, lại có một chỗ đang bắt đầu trở nên kiên cường…
Lúc này Sở Tuyền cũng mang một tâm
trạng thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên của nàng, dưới sự nhu tình vuốt ve của bàn tay to kia, ngực cũng bởi vì hít sâu mà trở nên phập phồng mà
nhịn không được mềm nhũn cả người…
Bàn tay của hắn thật nóng, khiến cho
bầu ngực xinh đẹp đẫy đà kia càng thêm no đủ, nụ hoa được đầu lưỡi của
hắn đùa bỡn cũng bắt đầu trở nên đứng thẳng…
Gương mặt nàng nóng hồng, hô hấp gấp
gáp, trái tim đập mạnh run rẩy theo mỗi lần duyện hôn của hắn, đôi môi
của hắn dao động không ngừng trên cơ thể nàng, khi nhẹ khi mạnh, cơ hồ
như muốn đem nàng ăn sạch sẽ…
Cuối cùng, nàng phải lấy tay đẩy ra
gương mặt đang chôn ở trước ngực ra mới có thể không chế lý trí đang sắp bị dục hoả cuốn trôi mất của hắn, nàng đỏ bừng mặt, nhắc nhở hắn phải
khắc chế một chút, miễn cho bị dục hoả thiêu qua đầu rồi đem nàng ăn
sạch không còn xương cốt…
“Đủ rồi.”
“Vẫn chưa đủ.”
Giọng nói khàn khàn tràn ngập kháng
nghị, hắn còn muốn hôn nàng thêm một chốc lát, vuốt ve thêm chút nữa,
đem nàng ôm vào trong ngực, từ từ nhấm nháp…
“Không thể được một tấc lại tiến thêm
một bước, muốn chạm vào ta thì đợi khi tìm được Cổ Vương rồi nói sau,
đừng phá bỏ ước định của chúng ta.” Hai cánh tay nàng không hề khách khí đẩy hắn ra, rồi dùng khăn che khuất cảnh xuân của mình.
“Ta còn muốn.”
“Không được.”
Trên thực tế, nàng cùng với hắn đồng
dạng bị lửa nóng thiêu đốt, nhưng chính vì ý thức được điều này, nên
nàng mới phải ngăn cản hành động của hắn, miễn cho một chút nữa không
kềm chế được, lúc đó phiền phức lớn… >0<
Ánh mắt của Sa Vô Kỵ toát ra bất mãn,
cơ khát vì vẫn chưa được thoả mãn khiến cho gương mặt của hắn giống như
đã nửa tháng chưa được ăn cơm…
Có thể nhìn, có thể liếm, có thể thưởng thức vị ngon ngọt, được đặt ở trước miệng nhưng không được phép nuốt
vào, quả thực là loại tra tấn tàn khốc đến cực độ a… TT_TT
“Ta đã đáp ứng xong điều kiện của ngươi, hiện tại ta muốn ngủ, mời ngươi đi ra ngoài!”
Nàng phát hiện, bản thân mình thật
thích nhìn bộ dáng không khống chế được của hắn, thích nhìn hắn vì nàng
mà mê muội, không thể ức chế được bản thân mình.
Hi hi, đây là lợi thế duy nhất mà nàng có thể khiến cho hắn tâm ngứa, như vậy mục đích của nàng mới đạt được. ^^=
Nhìn hắn cực lực nhịn xuống dục vọng
thống khổ, thiếu chút nữa là nàng cười to, ở mặt ngoài nàng làm như
không thuận theo, nhưng trong lòng lại cực lực khắc chế xúc động muốn
cười.
Nàng rất hiểu rằng, chỉ cần chính mình không đồng ý, hắn sẽ không dám xằm bậy đối với nàng…
Sa Vô Kỵ phi thường, phi thường không muốn dừng lại… TT_TT
Trên môi còn lưu lại hương vị tuyệt vời của nàng, mà đôi môi của nàng còn thật mềm mại, khi hôn mềm nhẹ giống
hệt như đang hôn một đoá hoa.
Trong lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng cùng với những cảm xúc tuyệt vời, cơ thể bị gợi lên một luồng dục hoả đốt người, nửa người dưới cứng rắn trướng đau làm hắn
thống khổ, thật sự không muốn cứ như vậy mà rời đi…
Nàng mặc lại cái yếm, sửa mái tóc bị
hắn làm khiến cho rối loạn, đôi môi còn lưu lại dấu vết bị hắn hôn sưng
đỏ, trên cổ còn in vết hôn ngân…
Nàng thật quyến rũ, thật thơm, thật làm người ta thèm nhỏ dãi muốn chết nha, hắn nhịn không được lại muốn vụng trộm…
“Ngươi ra ngoài đi nha ~~~”
Nàng giả lạnh lùng, kiên quyết kéo hắn đẩy ra ngoài cửa, đem hắn vẫn còn không tình nguyện đuổi ra phía ngoài.
Sau khi đối hắn làm cái mặt quỷ, Sở Tuyền không chút do dự đóng cửa lại.
Một khắc sau khi cửa đã đóng lại, nàng rốt cuộc nhịn không được, vội vàng trốn vào trong chăn cười như điên không thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.