Chương 48
Nhược Thủy Thiên Lưu
10/08/2023
Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm thấy mệt mỏi xưa nay chưa từng có.
Buổi chiều hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Tống Khâm cô và Ngôn Độ đã đặt chân đến vùng đất Lăng Thành. Thấp thỏm, bất an, sốt ruột, đủ loại cảm xúc xen lẫn trong tim cô, cô sợ không vui, sợ tin tức của Ngôn Độ có sai sót, người anh tìm được không phải là Ngô Mạn Giai, càng sợ hơn là nhìn thấy Ngô Mạn Giai, nhìn thấy hoàn cảnh thê lương của cô ấy.
Trong kí ức năm mười tám tuổi của Hàn Cẩm Thư, sau khi Ngô Mạn Giai trải qua trận dày vò như địa ngục đó, suốt ngày cô ấy buồn bực u sầu lấy nước mắt lau mặt, gần như trầm cảm.
Cô không có cách nào tưởng tượng đã trải qua nhiều năm như vậy, Ngô Mạn Giai giấu họ tên đi đến nơi đất khách quê người, đến một thành phố biên giới hỗn loạn bạo lực này, đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Trên đường đến đây, Ngôn Độ nói với Hàn Cẩm Thư, Ngô Mạn Giai bây giờ đã đổi tên thành “Ngô Văn”, làm việc ở ngục giam khu Thái An của Lăng Thành, sống với mẹ của cô ấy ở đường Bạch Ngọc Lan số 14.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Từ đầu đến cuối. Hàn Cẩm Thư luôn cảm thấy nghi ngờ về chuyện này.
Sự hoài nghi này không phải là nghi ngờ khả năng làm việc của trợ lý Frans mà là Hàn Cẩm Thư có hơi không dám tin, Ngô Mạn Giai mà bản thân cực khổ tìm kiếm gần mười năm, sinh thời lại thật sự còn có thể gặp lại bạn thân thời niên thiếu.
Cho đến khi đến được số 14 đường Bạch Ngọc Lan, gõ cửa nhà toà 9 lầu 4 phòng số 8.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa, người mở cửa là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi. Tóc mai hai bên của người phụ nữ đã trắng bạc, trên người mặc cái đầm hoa tay dài thật dày, hoa văn rối rắm đã giặt đến nổi có chút phai màu.
Đối với sự đến thăm đột ngột của những vị khách không mời mà đến, người phụ nữ chỉ mở cửa chống trộm một khe rất hẹp, đưa đôi mắt ra, ánh mắt phòng bị cảnh giác đánh giá bọn họ.
Rồi dùng giọng điệu không thân thiện hỏi: “Mấy người là ai, đến tìm ai?”
Cho dù đã rất nhiều năm không gặp, cho dù nhan sắc của đối phương đã già nua rất nhiều, Hàn Cẩm Thư vẫn nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Ngô Mạn Giai.
“Dì…” Hàn Cẩm Thư vừa mừng vừa sợ, nói: “Dì, thật sự là dì!”
Bà Ngô lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của của Hàn Cẩm Thư phản ứng thật lâu, một cái tên mới thốt ra bên miệng. Bà chần chờ một chút, không dám tin gọi: “... Hàn Cẩm Thư?”
Hàn Cẩm Thư nắm lấy tay của bà Ngô, trong lòng kích động không thôi: “Đúng dì, cháu là Hàn Cẩm Thư! Dì còn nhớ cháu!”
Bà Ngô rơi vào trong khiếp sợ cực lớn, chưa thể hoàn hồn. Bà kinh ngạc nhìn Hàn Cẩm Thư, mấy giây sau, tầm nhìn chuyển sang nhìn người đứng phía sau của Hàn Cẩm Thư.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, ung dung hoa quý, dung mạo khí chất đều vô cùng trưởng thành, nhìn thấy mặt rất lạ. Không giống với những bạn học năm đó của con gái Ngô Mạn Giai ở Lan Giang.
Bà Ngô chau mày: “Vị này là…”
“Dì, đây là chồng của cháu.” Hàn Cẩm Thư nói: “Lần này chúng cháu đặc biệt đến Lăng Thành bởi vì nhận được tin nói mấy năm nay mọi người định cư ở nơi này nên mới tìm đến.”
Nghe xong lời của Hàn Cẩm Thư, bà Ngô lần nữa ngước mắt, nhìn thấy sự chân thành và vui mừng trên của khuôn mặt của cô gái này, không giống như ngụy trang. Do dự nhiều lần, cuối cùng thở một hơi dài nặng nề, nghiêng người nhường ra một con đường đi, không quá tự nhiên nói: “Mạn Giai còn chưa về nhà, các cháu vào trong trước đi.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Chỗ ở của Ngô Mạn Giai và bà Ngô là căn nhà nhỏ hai phòng trong một tiểu khu cũ, trang trí đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng đều có chút cũ kỹ. Trong phòng khách ước chừng hai mươi mét vuông, món đồ trang trí duy nhất nhìn trông cũng không tồi, đó là một cái số pha ba người để dựa tường.
Hoa văn rất tươi mát, hoa nhỏ màu xanh nhạt, tràn đầy hơi thở của mùa xuân, hừng hực sức sống.
Hàn Cẩm Thư nhìn xung quanh căn nhà đơn sơ này rồi nhìn sofa hoa nhỏ màu xanh nhạt kia, trong lòng càng không dễ chịu.
Quan hệ giữa cô và Ngô Mạn Giai rất thân thiết. Đương nhiên cô biết, trước khi Ngô Mạn Giai xảy ra chuyện, tính cách hiền thục dịu dàng, màu thích nhất chính là màu xanh tràn đầy sức sống như vậy.
Ngay khi thất thần, bà Ngô đã đóng cửa quay trở vào.
Dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, bà Ngô không ăn qua thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy. Hàn Cẩm Thư thì còn hiểu được nhưng Ngôn Độ bên cạnh cô, dáng vẻ khí thế cả người đều bày ra ở đó, vừa nhìn đã biết là một nhân vật vô cùng cao quý. Đi vào trong phòng khách nhà họ, mặc đồ ăn mày cũng không chứa nổi chế giễu.
Nhất thời bà Ngô có chút ngượng ngùng, gượng gạo bắt chuyện với mấy người vào nhà: “Chỗ nhỏ, các cháu đừng chê…ngồi, thoải mái ngồi.”
“Dì, dì cũng ngồi.” Hàn Cẩm Thư nở một nụ với bà Ngô.
“Ừ, được.” Bà Ngô ngồi vào sofa đơn ở kế bên.
Hàn Cẩm Thư khom lưng ngồi xuống, hơi ngước mắt, nhìn thấy trên tủ ti vi ngay phía trước để một tấm hình trắng đen. Trong ảnh là một người đàn ông trung niên màu da ngăm đen đang nhìn thẳng ống kính, trên mặt lộ ra một nụ cười đôn hậu.
Tim của Hàn Cẩm Thư đột nhiên thắt lại, cô nhận ra đây chính là ba của Ngô Mạn Giai.
Cô úp úp mở mở nói: “Dì, chú Ngô chú ấy…”
“Ba năm trước đi rồi.” Bà Ngô nhìn về hướng di ảnh của chồng, cười khổ lắc đầu: “Ung thư tụy, sau khi phát hiện ra chống đỡ không tới nửa năm. Cả đời chú Ngô của cháu số thật khổ, lúc trước con gái gây ra tội lớn như vậy, mấy năm nay nhìn thấy cuộc sống yên ổn rồi, ông ấy lại bệnh.”
Hàn Cẩm Thư không nói nên lời.
Giống như một cục tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống, đập vào lồng ngực của Hàn Cẩm Thư, đè cô đến thở không nổi. Cô không ngờ rằng gia đình của Ngô Mạn Giai đã gặp phải nhiều gian nan như vậy.
Dây thừng luôn chọn chỗ mỏng được, vận mệnh luôn chọn người số khổ.
Có lúc ông trời thật sự không có mắt.
Hàn Cẩm Thư im lặng một hồi lâu, mới nói: “Dì, những năm nay dì và Mạn Giai chịu khổ rồi. Chuyện của chú Ngô, dì nén bi thương.”
Bà Ngô lau mặt, tiện đà không để ý xua tay: “Haizz, cũng lâu như vậy rồi, có gì mà bi thương chứ, sớm đã quen rồi. Dì và Mạn Giai hai mẹ con sống dựa vào nhau, cứ sống như vậy cũng khá tốt.”
Sau đó, Hàn Cẩm Thư còn muốn hỏi thêm một số chuyện của Ngô Mạn Giai trong những năm nay.
Bà Ngô lại trả lời: “Một chút nữa Mạn Giai sẽ về. Có chuyện gì, cháu trực tiếp hỏi nó đi, về phần nó có muốn nói với cháu không, người làm mẹ như dì cũng không thể thay nó quyết định.”
Hàn Cẩm Thư nghe vậy, gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Cô cúi đầu ngồi trên sofa, bởi vì quá căng thẳng, mười ngón tay lạnh giá vô thức thu hẹp, nắm chặt vạt áo gió của mình.
Ngôn Độ nhìn thấy không nói tiếng nào, đồng thời nắm chặt hai tay của cô lại.
Đầu ngón tay dâng lên chút ấm áp rất mỏng đến từ bàn tay của Ngôn Độ, mắt của Hàn Cẩm Thư hơi động, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngôn Độ thư thái cong môi lên với cô, không cần nói chuyện, chỉ cần đôi mắt đen nhánh dường như cũng có mang theo sức lôi cuốn có thể khiến cô yên lòng.
Tâm trạng của Hàn Cẩm Thư bình tĩnh lại một chút, cô cười lại với anh một cái.
Sau đó đã có cảnh Ngô Mạn Giai từ nhà giam Thái An tan ca về đến nhà, cùng với Hàn Cẩm Thư lâu ngày gặp lại.
“Từ đầu đến cuối cậu đều chưa tha thứ cho mình, đúng không?”
Hàn Cẩm Thư chỉ nghe thấy tiếng của bản thân, yên bình, lạnh nhạt, hết sức hời hợt, cố gắng không tiết lộ ra ý nghĩ khổ tâm sâu sắc.
Phòng khách nho nhỏ đột nhiên im lặng như tờ.
Một lát sau, Ngô Mạn Giai nghiêng đầu nhìn Hàn Cẩm Thư rất kỳ lạ, trả lời: “Tại sao lại nói ‘tha thứ’?”
Ánh mắt của Hàn Cẩm Thư đột nhiên nảy lên.
“Cẩm Thư.” Vì để cuộc nói chuyện này được nối liền, giọng của Ngô Mạn Giai nhẹ nhàng, mỗi chữ phát âm đều dùng lực: “Chuyện đó vốn…vốn dĩ không liên quan đến cậu, cậu không phạm phải bất kỳ lỗi lầm nào cả, nói “tha thứ” gì chứ. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi đã… gần như… đều quên hết rồi. Từ đầu đến cuối tôi cũng chưa từng trách cậu, cậu cũng đừng trách bản thân mình nữa.”
Nghe Ngô Mạn Giai nói như vậy, đôi mắt phiếm hồng của Hàn Cẩm Thư lại mơ hồ. Cô hơi mất khống chế, nói năng không đầu không đuôi: “Sao mình có thể không tự trách bản thân? Mạn Giai, mình hiểu cậu lúc đó muốn thay đổi hoàn cảnh sống nên rời khỏi Lan Giang, nhưng vì sao ngay cả mình cậu cũng phải trốn? Vì sao phải khiến mình tìm cả thế giới cũng không tìm được cậu? Mình chỉ là… chỉ là hy vọng được làm chút gì đó mà thôi.”
Ngô Mạn Giai cong môi lên với Hàn Cẩm Thư, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói rồi… cậu đừng trách bản thân. Cậu còn nhớ tôi, tôi rất… vui vẻ. Bây giờ tôi sống rất tốt. Cậu vẫn là người bạn mà tôi thích nhất, quan trọng nhất.”
“Mạn Giai…”
Ánh mắt của Ngô Mạn Giai rời khỏi khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư, nhìn sang bà Ngô. Cô ấy nói: “Mẹ, ngày mai con còn phải dậy sớm… đi làm. Bên ngoài trời tối… tối rồi, mẹ tiễn Cẩm… Thư xuống lầu đi.”
Hàn Cẩm Thư không muốn từ bỏ như vậy, động đậy môi, còn muốn nói gì đó.
Ngôn Độ ở sau lưng lại đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy vai của cô.
Hàn Cẩm Thư quay đầu lại.
Ngôn Độ nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, chầm chậm lắc đầu.
“...”
Hàn Cẩm Thư chợt nhận ra Ngôn Độ muốn bản thân đừng có tùy ý quấy rầy nữa. Đành phải dùng lực cắn cánh môi dưới, ngậm chặt miệng lại. Cô trơ mắt nhìn Ngô Mạn Giai quay người, đi vào trong một căn phòng nhỏ đen như mực.
Nhẹ nhàng “đùng” một tiếng.
Cửa phòng bị Ngô Mạn Giai khoá trái lại.
Bà Ngô trầm ngâm một lúc, đi đến bên cạnh Hàn Cẩm Thư, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu của Hàn Cẩm Thư, giống như rất nhiều năm trước đã thường làm vậy.
Hàn Cẩm Thư cũng không kiềm chế được nữa, ôm mặt khóc, thấp giọng nói: “Dì, xin lỗi. Nếu hôm đó Mạn Giai không giúp cháu trực nhật, cuộc đời của cậu ấy cũng sẽ không trở nên như bây giờ…”
“Đứa trẻ ngốc, đang nói bậy gì chứ?” Đáy mắt của bà Ngô loé ra nước mắt, nói: “Năm đó Mạn Giai nói với bọn dì rõ ràng, là nó chủ động đề xuất muốn giúp cháu, cháu từ chối hai lần, nó hết lần này đến lần khác kiên quyết, cháu mới về nhà sớm. Mạn Giai xảy ra ngoài ý muốn, không có liên quan gì đến cháu. Mấy năm nay, Mạn Giai chưa từng trách cháu, dì cũng không.”
Hàn Cẩm Thư dùng sức vặn mày: “Vậy vì sao Mạn Giai không muốn để cháu chữa trị cho cậu ấy?”
Bà Ngô thở dài một tiếng, nói: “Sau khi rời khỏi Lan Giang, nó đổi luôn tên của nó, muốn thoát khỏi đoạn quá khứ kia triệt để. Căn bản nó không có dũng cảm đối mặt với cháu, không có dũng cảm để đối mặt với tất cả người và sự vật ở Lan Giang năm đó, thậm chí không có dũng cảm đối mặt với bản thân của quá khứ.”
Âm thanh kết thúc, Hàn Cẩm Thư đột nhiên tắt tiếng, không biết còn có thể nói gì.
“Về đi, Cẩm Thư.” Bà Ngô nói: “Lăng Thành không phải nơi tốt gì, sau này cũng đừng tới nữa.”
“Dì.”
“Đi thôi.”
Sau cùng, Ngôn Độ dắt tay Hàn Cẩm Thư, dẫn cô ra khỏi cửa nhà Ngô Mạn Giai. Bà Ngô tiễn ba người bọn họ đến xe việt dã dừng ở trước cửa tiểu khu, sau đó xoay người rời đi.
Cửa xe đóng chặt, Tống Khâm đạp ga.
Trong màn đêm, đường phía trước xe đi tới đèn đường sáng trưng, số 14 đường Bạch Ngọc Lan bị bỏ lại ở phía sau tối tăm không ánh mặt trời.
Tiếng động cơ máy chói tai vang lên, Hàn Cẩm Thư ngồi bệt ở phía sau xe việt dã chỉ cảm thấy bản thân như quả bóng bay bị xì hơi, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn.
Mấy năm nay, cô luôn tìm Ngô Mạn Giai, hi vọng có thể dùng cách của bản thân, tận tâm cố gắng nhiều nhất để bù đắp cho Ngô Mạn Giai.
Nhưng bây giờ, tuy bạn thân xuất hiện lần nữa, nhưng so với thiếu nữ trong nhu có cương của năm đó, đối với cuộc sống tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết, như hai người khác.
Hàn Cẩm Thư nhắm mắt lại, đưa tay phải xoa trán.
Ngô Mạn Giai của bây giờ, còng lưng ốm yếu để tóc mái dài che đi vết sẹo trên khuôn mặt, ánh mắt sợ sệt, bó chân trong khung cảnh hạn hẹp.
Hàn Cẩm Thư đột nhiên mở miệng, cười khổ nói: “Sắp mười năm rồi, cậu ấy vẫn còn chưa bước ra.”
Năm ngón tay thon dài của Ngôn Độ, nhẹ nhàng miết bàn tay hơi lạnh của Hàn Cẩm Thư, thư thả nói: “Tổn thương về phương diện tâm lý không phải dễ dàng có thể hết hoàn toàn như vậy đâu.”
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư chăm chú suy nghĩ giây lát, nghĩ được cái gì đó, đột nhiên quay đầu qua nhìn Ngôn Độ, ánh mắt sáng lên: “Hay là chúng ta nên giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho Mạn Giai?”
Ngôn Độ: “Người thật sự có bệnh bình thường sẽ bài trừ khám bác sĩ nhất.”
“Đúng thật như vậy.”
Hàn Cẩm Thư nghĩ lại hôm nay gặp Ngô Mạn Giai, vô cùng phiền não: “Nhìn thấy trạng thái hôm nay của Mạn Giai, ngay cả em giúp cô ấy chữa trị vẻ ngoài cũng không muốn, chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận điều trị tâm lý. Vậy phải làm sao? Lẽ nào cứ mặc kệ cô ấy khép kín mình lại như vậy sao?”
Ngón trỏ của Ngôn Độ vén một sợi tóc đen rơi xuống của Hàn Cẩm Thư, tuỳ ý chơi đùa. Lúc sau, anh nhấc mí mắt lên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Hoặc là Ngô Mạn Giai đang đợi một ánh sáng.”
Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Ánh sáng gì?”
Ngôn Độ nói: “Mỗi người sống trên đời này thật ra đều đang đợi ánh sáng của bản thân. Ngô Mạn Giai đang đợi một người, một ánh sáng có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện, chủ động bước ra khỏi đen tối.”
Hàn Cẩm Thư uể oải khi nghe thấy cách nói vẻ nho nhã hoang đường lại cảm thấy mắc cười.
Cô chê cười một tiếng, trong khổ làm vui đổi lấy giọng điệu chế nhạo, trêu đùa anh: “Anh này, có khi em rất hoài nghi có phải anh xem rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình không. Lại còn “mua chuộc văn học” kiểu này, tin tưởng tình yêu có thể cứu rỗi một con người sao?”
Ngôn Độ nói: “Ánh sáng đó có thể là một người cũng có thể là một việc.”
Hàn Cẩm Thư: “Được rồi, em còn tưởng anh thật sự là một người yêu mù quáng.”
Ngôn Độ nghe thấy, hơi nhướng mày,anh lấy tóc xoăn của cô kéo nhẹ xuống.
Hàn Cẩm Thư sợ anh kéo đau bản thân, trong vô thức nghiêng về phía trước, cả cái đầu đều ngã vào lòng Ngôn Độ.
Ngón tay của Ngôn Độ nắm cằm của cô đưa lên rồi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ở cự ly gần.
Sau đó, anh dán gần vào bên tai của cô, dùng âm lượng cực thấp nhẹ giọng nói: “Anh không phải yêu đương mù quáng.”
Hàn Cẩm Thư lẩm bẩm hai tiếng: “Vậy anh là gì? Đại Boss nhân gian thanh tỉnh sao?”
“Bởi vì trong não của anh toàn chứa em.” Ngôn Độ bình tĩnh hòa nhã nói: “Vì vậy anh mới miễn cưỡng xem như là não Thư Tình.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Nửa giây ngắn ngủi, khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư nhanh chóng đỏ đến thấu trời xanh.
Cô tức đến nỗi nắm chặt nắm đấm muốn đánh anh, ánh mắt lại nhìn thấy anh chàng Tống Khâm âm trầm lạnh lùng trong buồng lái, cô đành im lặng và kiềm chế lại. Chợt nắm đấm cũng đến gần bên tay của Ngôn Độ, ép giọng thấp: “Họ Ngôn kia, anh có nghiêm túc chút được không? Không thấy em rất buồn sao? Anh có thể đừng phá hoại không khí nặng nề trong lòng em không!”
Ngôn Độ nghiêng đầu qua, thuận thế đến gần cánh môi của cô nhanh chóng hôn một cái: “Có em trong lòng anh, anh không muốn nghiêm túc một chút nào.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Buổi chiều hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Tống Khâm cô và Ngôn Độ đã đặt chân đến vùng đất Lăng Thành. Thấp thỏm, bất an, sốt ruột, đủ loại cảm xúc xen lẫn trong tim cô, cô sợ không vui, sợ tin tức của Ngôn Độ có sai sót, người anh tìm được không phải là Ngô Mạn Giai, càng sợ hơn là nhìn thấy Ngô Mạn Giai, nhìn thấy hoàn cảnh thê lương của cô ấy.
Trong kí ức năm mười tám tuổi của Hàn Cẩm Thư, sau khi Ngô Mạn Giai trải qua trận dày vò như địa ngục đó, suốt ngày cô ấy buồn bực u sầu lấy nước mắt lau mặt, gần như trầm cảm.
Cô không có cách nào tưởng tượng đã trải qua nhiều năm như vậy, Ngô Mạn Giai giấu họ tên đi đến nơi đất khách quê người, đến một thành phố biên giới hỗn loạn bạo lực này, đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Trên đường đến đây, Ngôn Độ nói với Hàn Cẩm Thư, Ngô Mạn Giai bây giờ đã đổi tên thành “Ngô Văn”, làm việc ở ngục giam khu Thái An của Lăng Thành, sống với mẹ của cô ấy ở đường Bạch Ngọc Lan số 14.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Từ đầu đến cuối. Hàn Cẩm Thư luôn cảm thấy nghi ngờ về chuyện này.
Sự hoài nghi này không phải là nghi ngờ khả năng làm việc của trợ lý Frans mà là Hàn Cẩm Thư có hơi không dám tin, Ngô Mạn Giai mà bản thân cực khổ tìm kiếm gần mười năm, sinh thời lại thật sự còn có thể gặp lại bạn thân thời niên thiếu.
Cho đến khi đến được số 14 đường Bạch Ngọc Lan, gõ cửa nhà toà 9 lầu 4 phòng số 8.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa, người mở cửa là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi. Tóc mai hai bên của người phụ nữ đã trắng bạc, trên người mặc cái đầm hoa tay dài thật dày, hoa văn rối rắm đã giặt đến nổi có chút phai màu.
Đối với sự đến thăm đột ngột của những vị khách không mời mà đến, người phụ nữ chỉ mở cửa chống trộm một khe rất hẹp, đưa đôi mắt ra, ánh mắt phòng bị cảnh giác đánh giá bọn họ.
Rồi dùng giọng điệu không thân thiện hỏi: “Mấy người là ai, đến tìm ai?”
Cho dù đã rất nhiều năm không gặp, cho dù nhan sắc của đối phương đã già nua rất nhiều, Hàn Cẩm Thư vẫn nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Ngô Mạn Giai.
“Dì…” Hàn Cẩm Thư vừa mừng vừa sợ, nói: “Dì, thật sự là dì!”
Bà Ngô lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của của Hàn Cẩm Thư phản ứng thật lâu, một cái tên mới thốt ra bên miệng. Bà chần chờ một chút, không dám tin gọi: “... Hàn Cẩm Thư?”
Hàn Cẩm Thư nắm lấy tay của bà Ngô, trong lòng kích động không thôi: “Đúng dì, cháu là Hàn Cẩm Thư! Dì còn nhớ cháu!”
Bà Ngô rơi vào trong khiếp sợ cực lớn, chưa thể hoàn hồn. Bà kinh ngạc nhìn Hàn Cẩm Thư, mấy giây sau, tầm nhìn chuyển sang nhìn người đứng phía sau của Hàn Cẩm Thư.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, ung dung hoa quý, dung mạo khí chất đều vô cùng trưởng thành, nhìn thấy mặt rất lạ. Không giống với những bạn học năm đó của con gái Ngô Mạn Giai ở Lan Giang.
Bà Ngô chau mày: “Vị này là…”
“Dì, đây là chồng của cháu.” Hàn Cẩm Thư nói: “Lần này chúng cháu đặc biệt đến Lăng Thành bởi vì nhận được tin nói mấy năm nay mọi người định cư ở nơi này nên mới tìm đến.”
Nghe xong lời của Hàn Cẩm Thư, bà Ngô lần nữa ngước mắt, nhìn thấy sự chân thành và vui mừng trên của khuôn mặt của cô gái này, không giống như ngụy trang. Do dự nhiều lần, cuối cùng thở một hơi dài nặng nề, nghiêng người nhường ra một con đường đi, không quá tự nhiên nói: “Mạn Giai còn chưa về nhà, các cháu vào trong trước đi.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Chỗ ở của Ngô Mạn Giai và bà Ngô là căn nhà nhỏ hai phòng trong một tiểu khu cũ, trang trí đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng đều có chút cũ kỹ. Trong phòng khách ước chừng hai mươi mét vuông, món đồ trang trí duy nhất nhìn trông cũng không tồi, đó là một cái số pha ba người để dựa tường.
Hoa văn rất tươi mát, hoa nhỏ màu xanh nhạt, tràn đầy hơi thở của mùa xuân, hừng hực sức sống.
Hàn Cẩm Thư nhìn xung quanh căn nhà đơn sơ này rồi nhìn sofa hoa nhỏ màu xanh nhạt kia, trong lòng càng không dễ chịu.
Quan hệ giữa cô và Ngô Mạn Giai rất thân thiết. Đương nhiên cô biết, trước khi Ngô Mạn Giai xảy ra chuyện, tính cách hiền thục dịu dàng, màu thích nhất chính là màu xanh tràn đầy sức sống như vậy.
Ngay khi thất thần, bà Ngô đã đóng cửa quay trở vào.
Dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, bà Ngô không ăn qua thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy. Hàn Cẩm Thư thì còn hiểu được nhưng Ngôn Độ bên cạnh cô, dáng vẻ khí thế cả người đều bày ra ở đó, vừa nhìn đã biết là một nhân vật vô cùng cao quý. Đi vào trong phòng khách nhà họ, mặc đồ ăn mày cũng không chứa nổi chế giễu.
Nhất thời bà Ngô có chút ngượng ngùng, gượng gạo bắt chuyện với mấy người vào nhà: “Chỗ nhỏ, các cháu đừng chê…ngồi, thoải mái ngồi.”
“Dì, dì cũng ngồi.” Hàn Cẩm Thư nở một nụ với bà Ngô.
“Ừ, được.” Bà Ngô ngồi vào sofa đơn ở kế bên.
Hàn Cẩm Thư khom lưng ngồi xuống, hơi ngước mắt, nhìn thấy trên tủ ti vi ngay phía trước để một tấm hình trắng đen. Trong ảnh là một người đàn ông trung niên màu da ngăm đen đang nhìn thẳng ống kính, trên mặt lộ ra một nụ cười đôn hậu.
Tim của Hàn Cẩm Thư đột nhiên thắt lại, cô nhận ra đây chính là ba của Ngô Mạn Giai.
Cô úp úp mở mở nói: “Dì, chú Ngô chú ấy…”
“Ba năm trước đi rồi.” Bà Ngô nhìn về hướng di ảnh của chồng, cười khổ lắc đầu: “Ung thư tụy, sau khi phát hiện ra chống đỡ không tới nửa năm. Cả đời chú Ngô của cháu số thật khổ, lúc trước con gái gây ra tội lớn như vậy, mấy năm nay nhìn thấy cuộc sống yên ổn rồi, ông ấy lại bệnh.”
Hàn Cẩm Thư không nói nên lời.
Giống như một cục tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống, đập vào lồng ngực của Hàn Cẩm Thư, đè cô đến thở không nổi. Cô không ngờ rằng gia đình của Ngô Mạn Giai đã gặp phải nhiều gian nan như vậy.
Dây thừng luôn chọn chỗ mỏng được, vận mệnh luôn chọn người số khổ.
Có lúc ông trời thật sự không có mắt.
Hàn Cẩm Thư im lặng một hồi lâu, mới nói: “Dì, những năm nay dì và Mạn Giai chịu khổ rồi. Chuyện của chú Ngô, dì nén bi thương.”
Bà Ngô lau mặt, tiện đà không để ý xua tay: “Haizz, cũng lâu như vậy rồi, có gì mà bi thương chứ, sớm đã quen rồi. Dì và Mạn Giai hai mẹ con sống dựa vào nhau, cứ sống như vậy cũng khá tốt.”
Sau đó, Hàn Cẩm Thư còn muốn hỏi thêm một số chuyện của Ngô Mạn Giai trong những năm nay.
Bà Ngô lại trả lời: “Một chút nữa Mạn Giai sẽ về. Có chuyện gì, cháu trực tiếp hỏi nó đi, về phần nó có muốn nói với cháu không, người làm mẹ như dì cũng không thể thay nó quyết định.”
Hàn Cẩm Thư nghe vậy, gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Cô cúi đầu ngồi trên sofa, bởi vì quá căng thẳng, mười ngón tay lạnh giá vô thức thu hẹp, nắm chặt vạt áo gió của mình.
Ngôn Độ nhìn thấy không nói tiếng nào, đồng thời nắm chặt hai tay của cô lại.
Đầu ngón tay dâng lên chút ấm áp rất mỏng đến từ bàn tay của Ngôn Độ, mắt của Hàn Cẩm Thư hơi động, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngôn Độ thư thái cong môi lên với cô, không cần nói chuyện, chỉ cần đôi mắt đen nhánh dường như cũng có mang theo sức lôi cuốn có thể khiến cô yên lòng.
Tâm trạng của Hàn Cẩm Thư bình tĩnh lại một chút, cô cười lại với anh một cái.
Sau đó đã có cảnh Ngô Mạn Giai từ nhà giam Thái An tan ca về đến nhà, cùng với Hàn Cẩm Thư lâu ngày gặp lại.
“Từ đầu đến cuối cậu đều chưa tha thứ cho mình, đúng không?”
Hàn Cẩm Thư chỉ nghe thấy tiếng của bản thân, yên bình, lạnh nhạt, hết sức hời hợt, cố gắng không tiết lộ ra ý nghĩ khổ tâm sâu sắc.
Phòng khách nho nhỏ đột nhiên im lặng như tờ.
Một lát sau, Ngô Mạn Giai nghiêng đầu nhìn Hàn Cẩm Thư rất kỳ lạ, trả lời: “Tại sao lại nói ‘tha thứ’?”
Ánh mắt của Hàn Cẩm Thư đột nhiên nảy lên.
“Cẩm Thư.” Vì để cuộc nói chuyện này được nối liền, giọng của Ngô Mạn Giai nhẹ nhàng, mỗi chữ phát âm đều dùng lực: “Chuyện đó vốn…vốn dĩ không liên quan đến cậu, cậu không phạm phải bất kỳ lỗi lầm nào cả, nói “tha thứ” gì chứ. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi đã… gần như… đều quên hết rồi. Từ đầu đến cuối tôi cũng chưa từng trách cậu, cậu cũng đừng trách bản thân mình nữa.”
Nghe Ngô Mạn Giai nói như vậy, đôi mắt phiếm hồng của Hàn Cẩm Thư lại mơ hồ. Cô hơi mất khống chế, nói năng không đầu không đuôi: “Sao mình có thể không tự trách bản thân? Mạn Giai, mình hiểu cậu lúc đó muốn thay đổi hoàn cảnh sống nên rời khỏi Lan Giang, nhưng vì sao ngay cả mình cậu cũng phải trốn? Vì sao phải khiến mình tìm cả thế giới cũng không tìm được cậu? Mình chỉ là… chỉ là hy vọng được làm chút gì đó mà thôi.”
Ngô Mạn Giai cong môi lên với Hàn Cẩm Thư, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói rồi… cậu đừng trách bản thân. Cậu còn nhớ tôi, tôi rất… vui vẻ. Bây giờ tôi sống rất tốt. Cậu vẫn là người bạn mà tôi thích nhất, quan trọng nhất.”
“Mạn Giai…”
Ánh mắt của Ngô Mạn Giai rời khỏi khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư, nhìn sang bà Ngô. Cô ấy nói: “Mẹ, ngày mai con còn phải dậy sớm… đi làm. Bên ngoài trời tối… tối rồi, mẹ tiễn Cẩm… Thư xuống lầu đi.”
Hàn Cẩm Thư không muốn từ bỏ như vậy, động đậy môi, còn muốn nói gì đó.
Ngôn Độ ở sau lưng lại đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy vai của cô.
Hàn Cẩm Thư quay đầu lại.
Ngôn Độ nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, chầm chậm lắc đầu.
“...”
Hàn Cẩm Thư chợt nhận ra Ngôn Độ muốn bản thân đừng có tùy ý quấy rầy nữa. Đành phải dùng lực cắn cánh môi dưới, ngậm chặt miệng lại. Cô trơ mắt nhìn Ngô Mạn Giai quay người, đi vào trong một căn phòng nhỏ đen như mực.
Nhẹ nhàng “đùng” một tiếng.
Cửa phòng bị Ngô Mạn Giai khoá trái lại.
Bà Ngô trầm ngâm một lúc, đi đến bên cạnh Hàn Cẩm Thư, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu của Hàn Cẩm Thư, giống như rất nhiều năm trước đã thường làm vậy.
Hàn Cẩm Thư cũng không kiềm chế được nữa, ôm mặt khóc, thấp giọng nói: “Dì, xin lỗi. Nếu hôm đó Mạn Giai không giúp cháu trực nhật, cuộc đời của cậu ấy cũng sẽ không trở nên như bây giờ…”
“Đứa trẻ ngốc, đang nói bậy gì chứ?” Đáy mắt của bà Ngô loé ra nước mắt, nói: “Năm đó Mạn Giai nói với bọn dì rõ ràng, là nó chủ động đề xuất muốn giúp cháu, cháu từ chối hai lần, nó hết lần này đến lần khác kiên quyết, cháu mới về nhà sớm. Mạn Giai xảy ra ngoài ý muốn, không có liên quan gì đến cháu. Mấy năm nay, Mạn Giai chưa từng trách cháu, dì cũng không.”
Hàn Cẩm Thư dùng sức vặn mày: “Vậy vì sao Mạn Giai không muốn để cháu chữa trị cho cậu ấy?”
Bà Ngô thở dài một tiếng, nói: “Sau khi rời khỏi Lan Giang, nó đổi luôn tên của nó, muốn thoát khỏi đoạn quá khứ kia triệt để. Căn bản nó không có dũng cảm đối mặt với cháu, không có dũng cảm để đối mặt với tất cả người và sự vật ở Lan Giang năm đó, thậm chí không có dũng cảm đối mặt với bản thân của quá khứ.”
Âm thanh kết thúc, Hàn Cẩm Thư đột nhiên tắt tiếng, không biết còn có thể nói gì.
“Về đi, Cẩm Thư.” Bà Ngô nói: “Lăng Thành không phải nơi tốt gì, sau này cũng đừng tới nữa.”
“Dì.”
“Đi thôi.”
Sau cùng, Ngôn Độ dắt tay Hàn Cẩm Thư, dẫn cô ra khỏi cửa nhà Ngô Mạn Giai. Bà Ngô tiễn ba người bọn họ đến xe việt dã dừng ở trước cửa tiểu khu, sau đó xoay người rời đi.
Cửa xe đóng chặt, Tống Khâm đạp ga.
Trong màn đêm, đường phía trước xe đi tới đèn đường sáng trưng, số 14 đường Bạch Ngọc Lan bị bỏ lại ở phía sau tối tăm không ánh mặt trời.
Tiếng động cơ máy chói tai vang lên, Hàn Cẩm Thư ngồi bệt ở phía sau xe việt dã chỉ cảm thấy bản thân như quả bóng bay bị xì hơi, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn.
Mấy năm nay, cô luôn tìm Ngô Mạn Giai, hi vọng có thể dùng cách của bản thân, tận tâm cố gắng nhiều nhất để bù đắp cho Ngô Mạn Giai.
Nhưng bây giờ, tuy bạn thân xuất hiện lần nữa, nhưng so với thiếu nữ trong nhu có cương của năm đó, đối với cuộc sống tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết, như hai người khác.
Hàn Cẩm Thư nhắm mắt lại, đưa tay phải xoa trán.
Ngô Mạn Giai của bây giờ, còng lưng ốm yếu để tóc mái dài che đi vết sẹo trên khuôn mặt, ánh mắt sợ sệt, bó chân trong khung cảnh hạn hẹp.
Hàn Cẩm Thư đột nhiên mở miệng, cười khổ nói: “Sắp mười năm rồi, cậu ấy vẫn còn chưa bước ra.”
Năm ngón tay thon dài của Ngôn Độ, nhẹ nhàng miết bàn tay hơi lạnh của Hàn Cẩm Thư, thư thả nói: “Tổn thương về phương diện tâm lý không phải dễ dàng có thể hết hoàn toàn như vậy đâu.”
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư chăm chú suy nghĩ giây lát, nghĩ được cái gì đó, đột nhiên quay đầu qua nhìn Ngôn Độ, ánh mắt sáng lên: “Hay là chúng ta nên giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho Mạn Giai?”
Ngôn Độ: “Người thật sự có bệnh bình thường sẽ bài trừ khám bác sĩ nhất.”
“Đúng thật như vậy.”
Hàn Cẩm Thư nghĩ lại hôm nay gặp Ngô Mạn Giai, vô cùng phiền não: “Nhìn thấy trạng thái hôm nay của Mạn Giai, ngay cả em giúp cô ấy chữa trị vẻ ngoài cũng không muốn, chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận điều trị tâm lý. Vậy phải làm sao? Lẽ nào cứ mặc kệ cô ấy khép kín mình lại như vậy sao?”
Ngón trỏ của Ngôn Độ vén một sợi tóc đen rơi xuống của Hàn Cẩm Thư, tuỳ ý chơi đùa. Lúc sau, anh nhấc mí mắt lên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Hoặc là Ngô Mạn Giai đang đợi một ánh sáng.”
Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Ánh sáng gì?”
Ngôn Độ nói: “Mỗi người sống trên đời này thật ra đều đang đợi ánh sáng của bản thân. Ngô Mạn Giai đang đợi một người, một ánh sáng có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện, chủ động bước ra khỏi đen tối.”
Hàn Cẩm Thư uể oải khi nghe thấy cách nói vẻ nho nhã hoang đường lại cảm thấy mắc cười.
Cô chê cười một tiếng, trong khổ làm vui đổi lấy giọng điệu chế nhạo, trêu đùa anh: “Anh này, có khi em rất hoài nghi có phải anh xem rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình không. Lại còn “mua chuộc văn học” kiểu này, tin tưởng tình yêu có thể cứu rỗi một con người sao?”
Ngôn Độ nói: “Ánh sáng đó có thể là một người cũng có thể là một việc.”
Hàn Cẩm Thư: “Được rồi, em còn tưởng anh thật sự là một người yêu mù quáng.”
Ngôn Độ nghe thấy, hơi nhướng mày,anh lấy tóc xoăn của cô kéo nhẹ xuống.
Hàn Cẩm Thư sợ anh kéo đau bản thân, trong vô thức nghiêng về phía trước, cả cái đầu đều ngã vào lòng Ngôn Độ.
Ngón tay của Ngôn Độ nắm cằm của cô đưa lên rồi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ở cự ly gần.
Sau đó, anh dán gần vào bên tai của cô, dùng âm lượng cực thấp nhẹ giọng nói: “Anh không phải yêu đương mù quáng.”
Hàn Cẩm Thư lẩm bẩm hai tiếng: “Vậy anh là gì? Đại Boss nhân gian thanh tỉnh sao?”
“Bởi vì trong não của anh toàn chứa em.” Ngôn Độ bình tĩnh hòa nhã nói: “Vì vậy anh mới miễn cưỡng xem như là não Thư Tình.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Nửa giây ngắn ngủi, khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư nhanh chóng đỏ đến thấu trời xanh.
Cô tức đến nỗi nắm chặt nắm đấm muốn đánh anh, ánh mắt lại nhìn thấy anh chàng Tống Khâm âm trầm lạnh lùng trong buồng lái, cô đành im lặng và kiềm chế lại. Chợt nắm đấm cũng đến gần bên tay của Ngôn Độ, ép giọng thấp: “Họ Ngôn kia, anh có nghiêm túc chút được không? Không thấy em rất buồn sao? Anh có thể đừng phá hoại không khí nặng nề trong lòng em không!”
Ngôn Độ nghiêng đầu qua, thuận thế đến gần cánh môi của cô nhanh chóng hôn một cái: “Có em trong lòng anh, anh không muốn nghiêm túc một chút nào.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.