Chương 62
Nhược Thủy Thiên Lưu
10/08/2023
Nhìn cô gái trẻ mặc đồng phục của nhà ăn này, bác sĩ La nhíu mày, đút hai tay vào túi áo blouse trắng, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chạy nhanh như vậy vì có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hai má Ngô Mạn Giai nóng bừng, cẩn thận đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Cháu... cháu không, có chỗ nào, không khỏe hết.”
Lúc này bác sĩ La lúc này càng không hiểu: “Không có chỗ nào khó chịu thế cô chạy vào phòng y tế làm gì?”
Não Ngô Mạn Giai đã chạy đến tim rồi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Vừa mới nghe tin Hướng Hoài Viễn bị thương, não đã nóng lên chạy đến đây. Chỉ đến khi đến đây rồi cô ấy mới nhận ra rằng bản thân giống như một kẻ ngốc.
Bác sĩ La thấy cô ấy nửa ngày không lên tiếng, vội vàng thúc giục: “Tai của cô không được tốt sao? Tôi hỏi cô tới đây làm gì?”
Ngô Mạn Giai hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói ra ba chữ: “Cháu tìm người.”
Bác sĩ La: “Cô tìm ai?”
Ngô Mạn Giai sắp cắn nát môi rồi nhưng cô lại không nói gì.
Bác sĩ La cạn lời. Bác sĩ là người nhân từ, nhưng đối mặt với một cô gái như này, ông hỏi ba câu cô ấy trả lời một câu, câu trả lời duy nhất là bằng một giọng nói bé xíu gần như không nghe thấy, dù có kiên nhẫn đến đâu thì sự kiên nhẫn của ông cũng sẽ sớm cạn kiệt.
Bác sĩ La càng lúc càng nhíu mày, đang muốn đuổi người đi thì đúng lúc này, một giọng nói từ cánh cửa ở phòng trong truyền đến, trầm ấm nhẹ nhàng, thản nhiên trả lời: “Chắc là cô ấy tới tìm tôi.”
Ngô Mạn Giai: “...”
Trái tim của Ngô Mạn Giai ngay lập tức dâng lên đến cổ họng(3).
Bác sĩ La có hơi ngạc nhiên lại hỏi: “Đội trưởng Hướng, cô gái này là bạn của cậu?”
Bên trong trả lời: “Đúng.”
Sau khi bác sĩ La nghe thấy thế ông cũng không hỏi thêm câu gì nữa mà tùy ý vẫy tay với Ngô Mạn Giai và nói: “Đội trưởng Hướng đang nghỉ ngơi ở phòng trong, tôi vừa băng bó vết thương cho cậu ấy xong. Cô vào đi.”
Ngô Mạn Giai đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô đứng tại chỗ do dự, sau đó nói lời cảm ơn với bác sĩ La, rồi lo lắng bước vào cửa.
Phòng trong của phòng y tế được bày biện rất đơn giản, tất cả chỉ có hai chiếc giường trắng, hai quầy truyền dịch, một cái bàn và một tủ.
Lúc này có một bóng người cao lớn đang ngồi trên giường bệnh bên ngoài.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Vết thương ở phía dưới vai nên chỉ có thể băng bó quanh ngực. Người đàn ông mặc một chiếc quần đồng phục cảnh sát có thắt lưng, thân trên để trần, vai rộng, làn da lộ ra có màu lúa mạch rất đẹp, ngực và cơ bụng đều rất săn chắc.
Nhìn thấy anh ấy, tim của Ngô Mạn Giai đột nhiên lỡ mất vài nhịp, mặt cô ấy nóng bừng, cô ấy có chút hối hận vì hành động hấp tấp lần này.
Đôi mắt của Hướng Hoài Viễn nhìn vào cô ấy. Anh ấy rất tự nhiên hỏi cô ấy: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi nghe nói... anh bị thương, tôi tới xem... xem anh có sao không.” Ngô Mạn Giai nhỏ giọng nói.
Hướng Hoài Viễn: “Cô rất lo cho tôi sao?”
Mặt Ngô Mạn Giai đỏ như lửa, nóng đến nỗi vết sẹo cũ trên mặt trái của cô ấy cũng phát ngứa. Cô ấy vô thức đưa tay nắm vạt áo, giọng nói rất nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đúng vậy.”
“Cảm ơn.” Hướng Hoài Viễn nói: “Cô ngồi xuống đi.”
Ngô Mạn Giai liếc nhìn toàn bộ căn phòng, không có ghế tựa cũng không có ghế dài. Cô ấy chỉ có thể bước đến giường bệnh đối diện với anh.
Bộ quần áo đồng phục quanh năm chỉ mặc trong bếp sau, trên người đầy mùi dầu mỡ, bẩn thỉu, cô ấy sợ làm bẩn giường, nên thật ra cũng không ngồi hẳn xuống mà chỉ dựa vào thành giường. Ánh mắt cô ấy cẩn thận dè dặt nhìn người đàn ông cởi trần, có quấn băng trên ngực.
Sau đó, cô ấy bắt đầu ngây ra nhìn anh ấy.
Hướng Hoài Viễn nói câu gì đó với cô ấy.
Nhưng đầu óc Ngô Mạn Giai trống rỗng, cô ấy nhìn anh ấy chằm chằm không trả lời.
Hướng Hoài Viễn thấy vậy thì giơ một tay lên vẫy vẫy hai cái trước mắt cô ấy.
Ngô Mạn Giai mới hoàn hồn, lập tức lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Hướng Hoài Viễn nói thẳng: “Vừa rồi sao cô lại ngẩn người?”
Ngô Mạn Giai dùng sức cắn chặt để phát ra tiếng, rồi rất nghiêm túc nói: “Anh, rất đẹp.”
Nghe thấy lời này, Hướng Hoài Viễn hơi sững sờ không biết nên khóc hay cười với cô ngốc này. Anh ấy nhướng mày, nhìn thấy trong mắt cô ấy có chút hứng thú, một lúc mới nói: “Hôm nay tôi trực ca đêm nên không đến tìm cô.”
Nửa giây sau Ngô Mạn Giai phản ứng lại, gật đầu: “Ồ. Vậy à.”
Hướng Hoài Viễn: “Còn cô thì sao, muộn như vậy còn làm gì mà chưa về?”
“Tôi cũng... tăng ca.” Nói xong lời này, hình như cô gái nhỏ đột nhiên nhớ ra gì đó, tròn to hai mắt kêu lên: “A, chị Trần! Cảnh sát Hướng, anh, anh không sao là tốt rồi, tôi quay về... tăng ca, làm bánh khoai tây.”
Hướng Hoài Viễn mấp máy môi. Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói thì bóng dáng mảnh mai của cô gái đã chạy vụt đi.
Ngay sau đó, bên ngoài có tiếng bóng bàn, không biết cô ấy lại va phải thứ gì đó, bị bác sĩ La quở trách cô ấy cũng chỉ lúng túng liên tục xin lỗi.
Nghe thấy những tiếng động đó, Hướng Hoài Viễn đột nhiên mỉm cười.
**
Ngày hôm sau, Hàn Cẩm Thư tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã được hít thở dưới bầu không khí trong lành. Thái dương của cô nhói lên, mỗi lần nhói lên làm cô cảm thấy rất đau, một cơn đau đầu nôn nao điển hình.
Cô cau mày, đưa tay lên xoa đầu, vẻ mặt khó chịu chuẩn bị ngồi dậy. Cô vừa động đậy liền cảm thấy có thứ gì đó đè lên eo mình, ôm chặt lấy cô khiến cô không thể động đậy.
Hàn Cẩm Thư vén chăn lên, đại khái nhìn thoáng qua, phát hiện là cánh tay của một người đàn ông đang ôm lấy cô.
Cô:?
Lúc đầu cô giật mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tối qua uống say rồi làm chuyện động trời với bạn học nam?
Sau khi kinh ngạc cô sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó mới thở ra một hơi dài: Cách bày trí đồ đạc trong phòng rất quen thuộc, phòng ngủ chính của dinh thự Phù Quang.
Ngay lúc này, người ở sau lưng cô cũng tỉnh rồi. Anh đưa cánh tay dài ôm cô chặt hơn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, khàn giọng nói: “Em có đói không? Mỳ tôm tươi anh để trong tủ lạnh, em muốn ăn thì anh đi hâm nóng cho em.”
Hàn Cẩm Thư xoay người ở trong chăn.
Ngôn Độ đối mặt với cô, nằm nghiêng trên gối bên cạnh cô. Rất rõ ràng anh vẫn chưa có tỉnh hẳn, hai mắt nhắm nghiền, giữa hai hàng lông mày lạnh lùng kia dường như có chút mệt mỏi.
Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm hàng mi dài đen dày của Ngôn Độ, cảm thấy có chút lúng túng. Cô giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua... Hình như em lại uống say rồi?”
Ngôn Độ không buồn mở mắt, chỉ hướng về nơi phát ra giọng nói của cô, tìm thấy môi cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Giọng điệu lười biếng lại có chút gợi cảm: “Đúng vậy.”
Quả nhiên...
Buổi họp lớp hôm qua, có một bạn học cũ mang đến mấy chai rượu vang đỏ, nói rằng đây là sản phẩm mới ra mắt năm nay của một nhà máy rượu lớn của Pháp. Lúc đầu Hàn Cẩm Thư không định uống rượu, nhưng sau khi nghe người bạn học cũ kia ba hoa chích chòe, con sâu rượu như cô không chịu được nên cuối cùng đã uống.
Hàn Cẩm Thư nhớ tới lần say rượu kỳ tích trước đó, trong lòng vô cùng sợ hãi, vội vàng hỏi liên tục: “Em không có nôn lên người anh với lên xe chứ?”
Ngôn Độ nói: “Không có.”
“May quá.” Hàn Cẩm Thư giơ tay vuốt ve ngực, lại nói: “Em cũng không có làm ra mấy hành động như kiểu khỏa thân nhảy múa chứ?”
Ngôn Độ nói: “Không có.”
Hàn Cẩm Thư nhất thời vui mừng khôn xiết: “Xem ra tửu lượng của em có tiến bộ.”
Ngôn Độ bật cười một tiếng, rốt cục cũng mở mí mắt, lười biếng nhìn cô. Anh nhướng mày, dùng ngón tay nhéo nhéo má cô: “Tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua em đều không nhớ gì sao?”
Sau khi nghe những lời đó, Hàn Cẩm Thư nghiêm túc nhớ lại.
Uống quá nhiều thì chỉ nhớ những đoạn ngắn là hiện tượng bình thường, nhưng cũng không đến nỗi không có bất kỳ ấn tượng nào cả. Liên quan đến chuyện tối hôm qua, thật ra trong đầu Hàn Cẩm Thư vẫn còn có một số hình ảnh rời rạc không thể liên kết lại với nhau.
Đầu cô lại đau, cô nắm chặt tay đấm vào thái dương, đột nhiên từ những mảnh ký ức rời rạc kia nảy ra một hình ảnh mờ ảo với màu sắc rực rỡ.
Xuất hiện trước mắt Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư vỗ tay.
Đúng rồi, tấm ảnh.
Hàn Cẩm Thư mở to hai mắt nhìn Ngôn Độ, ngập ngừng nói: "Em nhớ mơ hồ là tối qua anh có cho em xem một tấm ảnh?”
Ngôn Độ nghịch vài lọn tóc cạnh tai cô, trả lời: “Đúng.”
Hàn Cẩm Thư khẽ cau mày, vắt óc cố gắng nhớ lại chi tiết cụ thể hơn nhưng lại không nhớ ra. Cô không còn cách nào khác đành phải hỏi lại: “Ảnh gì thế? Em không nhớ nữa rồi.”
Ngôn Độ nói: “Nói chính xác thì là một bức ảnh chụp.”
“Ảnh chụp?”
“Phải.”
Hàn Cẩm Thư nghi hoặc: “Là ảnh gì?”
Ngôn Độ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy mê hoặc của cô, thản nhiên đáp: “Bạch nguyệt quang của anh.”
Năm chữ được nói nhẹ nhàng nhưng rất vang dội. Ngôn Độ nói xong, cả phòng ngủ phút chốc rơi vào yên tĩnh.
Hàn Cẩm Thư cũng nhìn chằm chằm Ngôn Độ.
Dòng chữ ‘bạch nguyệt quang’ được nói từ miệng anh đã đánh thức một phần nhỏ ký ức vỡ vụn đã mất của cô. Cô nhớ lại bức ảnh tối qua, cũng nhớ ra dòng chữ tiếng Anh được viết tay ở mặt sau của bức ảnh.
Chuyện về bạch nguyệt quang này là cô vô tình biết được từ Daniel, người bạn cùng lớp của Ngôn Độ.
Trải qua chuyện tối qua, Hàn Cẩm Thư đã đích thân xác nhận rằng đó là sự thật.
Trong lòng Ngôn Độ thực sự có bạch nguyệt quang, anh còn giữ bức ảnh của bạch nguyệt quang nhiều năm năm, thậm chí còn viết tên của bạch nguyệt quang ở mặt sau của bức ảnh.
Đáng tiếc, không biết là do mắt Daniel không tốt hay chữ viết của Ngôn Độ quá xấu, chữ ‘u’ viết tay của anh bị bạn học cũ nhìn thành chữ ‘a’.
Do quá nhiều sự trùng hợp, Hàn Cẩm Thư lại coi diễn viên phim nóng Trần Tình Sa là tình cũ của Ngôn Độ.
Hóa ra tất cả những thứ này chỉ là một sự hiểu lầm.
Nhưng……
Qingshu?
Nghĩ đến tên tiếng Trung được dịch sang tiếng Anh chính xác, Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt không thấy đáy của Ngôn Độ rồi nheo mắt lại.
Hai người họ im lặng nhìn nhau.
Vào một buổi sáng mùa thu, khi mặt trời đã chạng vạng, anh và cô ôm nhau cùng thức dậy trên một chiếc giường, không khí vô cùng tình tứ. Với không khí này rất thích hợp để hôn nhau hoặc là làm chuyện gì đó.
Nhìn nhau đến giây thứ năm, Ngôn Độ kéo Hàn Cẩm Thư lại gần, trầm giọng nói: “Thư Tình, bây giờ em đã hiểu chưa?”
Hàn Cẩm Thư tiếp tục nhìn chằm chằm anh không nói gì.
Mí mắt Ngôn Độ hơi rủ xuống, anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, vừa nghĩ tới đây anh lại muốn hôn cô lần nữa.
Thế nhưng, trước khi môi chạm môi một giây, cô gái nhỏ trong lòng anh đột nhiên nhảy lên, đè anh xuống, nhặt chiếc gối bên cạnh lên, trùm vào đầu anh, phát ra tiếng hét nhỏ.
“Ngôn Độ, đồ khốn kiếp nhà anh!”
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ:? ? ?
Ngôn Độ không ngờ tới Hàn Cẩm Thư lại đột nhiên ra tay. Anh không phản ứng kịp, cả người cứng đờ bị cô dùng gối đè lên đầu, anh nhất thời quên phản ứng lại.
Cô gái phía trên vẫn còn tức giận lải nhải, mắng anh: “Hai năm nay anh đều gọi em là Thư Tình, thì ra là bởi vì đó là tên bạch nguyệt quang của anh.”
Hàn Cẩm Thư thực sự rất tức giận.
Tất nhiên là phải hiểu rồi. Còn có thể không hiểu sao? Đây đều là những tình tiết máu chó. Tìm hiểu nửa ngày, cô một đời thông minh sáng suốt, không ngờ cũng chỉ là người thay thế cho bạch nguyệt quang ở trong lòng người đàn ông này.
Hả?
Ở bên kia.
Sau khi nghe Hàn Cẩm Thư nói xong Ngôn Độ hạn hán lời.
Cái mũi cùng nửa khuôn mặt của anh bị vùi vào trong gối bông, trầm mặc chừng mười giây, mới nhẹ giọng nói: “Bỏ gối ra.”
Hàn Cẩm Thư càng ấn chặt tay hơn, không thèm nghe anh nói.
Giọng nói của Ngôn Độ lại từ dưới gối truyền đến, nghèn nghẹn, giọng điệu rất rất bình tĩnh: “Em chủ động bỏ anh ra, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng. Còn nếu để anh tự thoát ra, hôm nay anh sẽ ‘làm’ đến khi em phải nhập viện. Nếu em không tin thì em có thể thử.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư phút đỏ bừng, cô tức giận giơ gối đánh vào người anh thêm hai cái, rồi mới bỏ gối ra. Cô tủi thân nói: “Đồ hạ lưu, vô sỉ, đồ đàn ông tồi!”
Sau khi mắng xong cô không những không thấy nhẹ lòng mà càng nghĩ lại càng buồn.
Hàn Cẩm Thư cắn môi, đầu mũi hơi cay, quay người cúi đầu rồi che mặt lại. Buộc bản thân không được khóc, không được vô dụng như vậy.
Có tiếng sột soạt phía sau, Hàn Cẩm Thư biết là tiếng Ngôn Độ đứng dậy bước xuống giường.
Sau đó là tiếng bước chân đều đều rời khỏi phòng ngủ.
Hàn Cẩm Thư: “...”
Xong rồi, tên cẩu nam nhân này lại không đến dỗ cô, cứ như vậy bỏ đi?
Hàn Cẩm Thư không thể tin được, sững sờ ngẩng đầu lên, sau vài giây ngây ngốc, nước mắt không kìm được nữa mà trào ra. Khóc lên thành tiếng huhu.
Ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt, cầm lấy điện thoại, nước mắt giàn giụa trên mặt gửi tin nhắn cho Du Thấm.
Bé cừ khôi họa bì: Chị mau giới thiệu luật sư ly hôn lần trước chị tìm cho em đi.
Du Thấm ở đầu dây bên kia không trả lời, chắc là còn chưa tỉnh.
Hàn Cẩm Thư đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt. Cô ngồi bên giường, không thèm lau, chỉ tức tối gõ chữ như trút giận, rồi nhấn nút trên màn hình cảm ứng:
[Em không muốn sống cuộc sống như này nữa! Em muốn ly hôn, ngày mai tôi ly hôn luôn! Không đúng, làm ngay hôm nay luôn! Đồ lưu manh thối tha, đồ đàn ông tồi khốn kiếp! Em không bao giờ muốn gặp lại Ngôn Độ nữa!]
Sau khi nhập cô nhấn mạnh nút "gửi".
Lúc này, đôi mắt đang cúi xuống của cô nhìn thấy một đôi chân to lớn thon dài. Nước da trắng đến phát lạnh, cặp đùi săn chắc, đường bắp chân rất gợi cảm.
Hàn Cẩm Thư dừng lại, khịt mũi, quay đầu sang một bên và phớt lờ anh ta.
Ngôn Độ rất bình tĩnh: “Hàn Cẩm Thư, có lúc anh đang nghĩ, sao anh lại rơi vào tay một cô ngốc như em chứ?”
Hàn Cẩm Thư:...Tốt lắm. Đã không dỗ dành hay an ủi thì thôi lại còn công kích cá nhân.
Hàn Cẩm Thư từ tủ đầu giường lấy ra khăn giấy, hỉ mũi thật mạnh, sau đó ném tờ giấy xì mũi vào thùng rác rồi nói: “Chuyện anh xem em là người thay thế, anh nói xem nên bồi thường cho em thế nào đi.”
Trong tưởng tượng của Hàn Cẩm Thư khi cô nói ra câu này giọng điệu rất cao quý, lạnh lùng, hùng hổ dọa người.
Nhưng trên thực tế, Ngôn Độ nghe ngữ khí khi cô nói ra những lời này rất yếu đuối, mềm mại, cô khóc thút thít giống như chú mèo con bị cướp mất con cá khô.
Anh không thể làm gì với cô, trong lúc nhất thời, anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ đang đẫm nước mắt vào lòng.
Hàn Cẩm Thư rơm rớm nước mắt, vừa định đẩy anh ra không cho anh ôm cô thì một bức ảnh đã được đưa tới trước mắt cô.
Hàn Cẩm Thư xem qua.
Đó là mặt sau của bức ảnh của bạch nguyệt quang, với dòng chữ "Qingshu" được chính anh viết tay. Màu nền hơi vàng, nét chữ hơi lốm đốm, rõ ràng đã rất cũ.
Hàn Cẩm Thư càng thêm tức giận, mấp máy môi đang định nói thì thấy ngón tay thon dài của Nhan Độ khẽ động, lật tấm ảnh sang mặt trước quay về phía cô.
Hàn Cẩm Thư chớp đôi mắt to đỏ hoe vì khóc. Sau đó đờ người ra.
Mặt trước của bức ảnh bạch nguyệt quang này, hóa ra là một thiếu nữ mười tám tuổi mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, trong khoảng thời gian tươi đẹp, hạnh phúc lúc cô xinh xắn nhất...
Chính là cô?
Hai má Ngô Mạn Giai nóng bừng, cẩn thận đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Cháu... cháu không, có chỗ nào, không khỏe hết.”
Lúc này bác sĩ La lúc này càng không hiểu: “Không có chỗ nào khó chịu thế cô chạy vào phòng y tế làm gì?”
Não Ngô Mạn Giai đã chạy đến tim rồi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Vừa mới nghe tin Hướng Hoài Viễn bị thương, não đã nóng lên chạy đến đây. Chỉ đến khi đến đây rồi cô ấy mới nhận ra rằng bản thân giống như một kẻ ngốc.
Bác sĩ La thấy cô ấy nửa ngày không lên tiếng, vội vàng thúc giục: “Tai của cô không được tốt sao? Tôi hỏi cô tới đây làm gì?”
Ngô Mạn Giai hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói ra ba chữ: “Cháu tìm người.”
Bác sĩ La: “Cô tìm ai?”
Ngô Mạn Giai sắp cắn nát môi rồi nhưng cô lại không nói gì.
Bác sĩ La cạn lời. Bác sĩ là người nhân từ, nhưng đối mặt với một cô gái như này, ông hỏi ba câu cô ấy trả lời một câu, câu trả lời duy nhất là bằng một giọng nói bé xíu gần như không nghe thấy, dù có kiên nhẫn đến đâu thì sự kiên nhẫn của ông cũng sẽ sớm cạn kiệt.
Bác sĩ La càng lúc càng nhíu mày, đang muốn đuổi người đi thì đúng lúc này, một giọng nói từ cánh cửa ở phòng trong truyền đến, trầm ấm nhẹ nhàng, thản nhiên trả lời: “Chắc là cô ấy tới tìm tôi.”
Ngô Mạn Giai: “...”
Trái tim của Ngô Mạn Giai ngay lập tức dâng lên đến cổ họng(3).
Bác sĩ La có hơi ngạc nhiên lại hỏi: “Đội trưởng Hướng, cô gái này là bạn của cậu?”
Bên trong trả lời: “Đúng.”
Sau khi bác sĩ La nghe thấy thế ông cũng không hỏi thêm câu gì nữa mà tùy ý vẫy tay với Ngô Mạn Giai và nói: “Đội trưởng Hướng đang nghỉ ngơi ở phòng trong, tôi vừa băng bó vết thương cho cậu ấy xong. Cô vào đi.”
Ngô Mạn Giai đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô đứng tại chỗ do dự, sau đó nói lời cảm ơn với bác sĩ La, rồi lo lắng bước vào cửa.
Phòng trong của phòng y tế được bày biện rất đơn giản, tất cả chỉ có hai chiếc giường trắng, hai quầy truyền dịch, một cái bàn và một tủ.
Lúc này có một bóng người cao lớn đang ngồi trên giường bệnh bên ngoài.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Vết thương ở phía dưới vai nên chỉ có thể băng bó quanh ngực. Người đàn ông mặc một chiếc quần đồng phục cảnh sát có thắt lưng, thân trên để trần, vai rộng, làn da lộ ra có màu lúa mạch rất đẹp, ngực và cơ bụng đều rất săn chắc.
Nhìn thấy anh ấy, tim của Ngô Mạn Giai đột nhiên lỡ mất vài nhịp, mặt cô ấy nóng bừng, cô ấy có chút hối hận vì hành động hấp tấp lần này.
Đôi mắt của Hướng Hoài Viễn nhìn vào cô ấy. Anh ấy rất tự nhiên hỏi cô ấy: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi nghe nói... anh bị thương, tôi tới xem... xem anh có sao không.” Ngô Mạn Giai nhỏ giọng nói.
Hướng Hoài Viễn: “Cô rất lo cho tôi sao?”
Mặt Ngô Mạn Giai đỏ như lửa, nóng đến nỗi vết sẹo cũ trên mặt trái của cô ấy cũng phát ngứa. Cô ấy vô thức đưa tay nắm vạt áo, giọng nói rất nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đúng vậy.”
“Cảm ơn.” Hướng Hoài Viễn nói: “Cô ngồi xuống đi.”
Ngô Mạn Giai liếc nhìn toàn bộ căn phòng, không có ghế tựa cũng không có ghế dài. Cô ấy chỉ có thể bước đến giường bệnh đối diện với anh.
Bộ quần áo đồng phục quanh năm chỉ mặc trong bếp sau, trên người đầy mùi dầu mỡ, bẩn thỉu, cô ấy sợ làm bẩn giường, nên thật ra cũng không ngồi hẳn xuống mà chỉ dựa vào thành giường. Ánh mắt cô ấy cẩn thận dè dặt nhìn người đàn ông cởi trần, có quấn băng trên ngực.
Sau đó, cô ấy bắt đầu ngây ra nhìn anh ấy.
Hướng Hoài Viễn nói câu gì đó với cô ấy.
Nhưng đầu óc Ngô Mạn Giai trống rỗng, cô ấy nhìn anh ấy chằm chằm không trả lời.
Hướng Hoài Viễn thấy vậy thì giơ một tay lên vẫy vẫy hai cái trước mắt cô ấy.
Ngô Mạn Giai mới hoàn hồn, lập tức lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Hướng Hoài Viễn nói thẳng: “Vừa rồi sao cô lại ngẩn người?”
Ngô Mạn Giai dùng sức cắn chặt để phát ra tiếng, rồi rất nghiêm túc nói: “Anh, rất đẹp.”
Nghe thấy lời này, Hướng Hoài Viễn hơi sững sờ không biết nên khóc hay cười với cô ngốc này. Anh ấy nhướng mày, nhìn thấy trong mắt cô ấy có chút hứng thú, một lúc mới nói: “Hôm nay tôi trực ca đêm nên không đến tìm cô.”
Nửa giây sau Ngô Mạn Giai phản ứng lại, gật đầu: “Ồ. Vậy à.”
Hướng Hoài Viễn: “Còn cô thì sao, muộn như vậy còn làm gì mà chưa về?”
“Tôi cũng... tăng ca.” Nói xong lời này, hình như cô gái nhỏ đột nhiên nhớ ra gì đó, tròn to hai mắt kêu lên: “A, chị Trần! Cảnh sát Hướng, anh, anh không sao là tốt rồi, tôi quay về... tăng ca, làm bánh khoai tây.”
Hướng Hoài Viễn mấp máy môi. Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói thì bóng dáng mảnh mai của cô gái đã chạy vụt đi.
Ngay sau đó, bên ngoài có tiếng bóng bàn, không biết cô ấy lại va phải thứ gì đó, bị bác sĩ La quở trách cô ấy cũng chỉ lúng túng liên tục xin lỗi.
Nghe thấy những tiếng động đó, Hướng Hoài Viễn đột nhiên mỉm cười.
**
Ngày hôm sau, Hàn Cẩm Thư tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã được hít thở dưới bầu không khí trong lành. Thái dương của cô nhói lên, mỗi lần nhói lên làm cô cảm thấy rất đau, một cơn đau đầu nôn nao điển hình.
Cô cau mày, đưa tay lên xoa đầu, vẻ mặt khó chịu chuẩn bị ngồi dậy. Cô vừa động đậy liền cảm thấy có thứ gì đó đè lên eo mình, ôm chặt lấy cô khiến cô không thể động đậy.
Hàn Cẩm Thư vén chăn lên, đại khái nhìn thoáng qua, phát hiện là cánh tay của một người đàn ông đang ôm lấy cô.
Cô:?
Lúc đầu cô giật mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tối qua uống say rồi làm chuyện động trời với bạn học nam?
Sau khi kinh ngạc cô sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó mới thở ra một hơi dài: Cách bày trí đồ đạc trong phòng rất quen thuộc, phòng ngủ chính của dinh thự Phù Quang.
Ngay lúc này, người ở sau lưng cô cũng tỉnh rồi. Anh đưa cánh tay dài ôm cô chặt hơn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, khàn giọng nói: “Em có đói không? Mỳ tôm tươi anh để trong tủ lạnh, em muốn ăn thì anh đi hâm nóng cho em.”
Hàn Cẩm Thư xoay người ở trong chăn.
Ngôn Độ đối mặt với cô, nằm nghiêng trên gối bên cạnh cô. Rất rõ ràng anh vẫn chưa có tỉnh hẳn, hai mắt nhắm nghiền, giữa hai hàng lông mày lạnh lùng kia dường như có chút mệt mỏi.
Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm hàng mi dài đen dày của Ngôn Độ, cảm thấy có chút lúng túng. Cô giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua... Hình như em lại uống say rồi?”
Ngôn Độ không buồn mở mắt, chỉ hướng về nơi phát ra giọng nói của cô, tìm thấy môi cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Giọng điệu lười biếng lại có chút gợi cảm: “Đúng vậy.”
Quả nhiên...
Buổi họp lớp hôm qua, có một bạn học cũ mang đến mấy chai rượu vang đỏ, nói rằng đây là sản phẩm mới ra mắt năm nay của một nhà máy rượu lớn của Pháp. Lúc đầu Hàn Cẩm Thư không định uống rượu, nhưng sau khi nghe người bạn học cũ kia ba hoa chích chòe, con sâu rượu như cô không chịu được nên cuối cùng đã uống.
Hàn Cẩm Thư nhớ tới lần say rượu kỳ tích trước đó, trong lòng vô cùng sợ hãi, vội vàng hỏi liên tục: “Em không có nôn lên người anh với lên xe chứ?”
Ngôn Độ nói: “Không có.”
“May quá.” Hàn Cẩm Thư giơ tay vuốt ve ngực, lại nói: “Em cũng không có làm ra mấy hành động như kiểu khỏa thân nhảy múa chứ?”
Ngôn Độ nói: “Không có.”
Hàn Cẩm Thư nhất thời vui mừng khôn xiết: “Xem ra tửu lượng của em có tiến bộ.”
Ngôn Độ bật cười một tiếng, rốt cục cũng mở mí mắt, lười biếng nhìn cô. Anh nhướng mày, dùng ngón tay nhéo nhéo má cô: “Tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua em đều không nhớ gì sao?”
Sau khi nghe những lời đó, Hàn Cẩm Thư nghiêm túc nhớ lại.
Uống quá nhiều thì chỉ nhớ những đoạn ngắn là hiện tượng bình thường, nhưng cũng không đến nỗi không có bất kỳ ấn tượng nào cả. Liên quan đến chuyện tối hôm qua, thật ra trong đầu Hàn Cẩm Thư vẫn còn có một số hình ảnh rời rạc không thể liên kết lại với nhau.
Đầu cô lại đau, cô nắm chặt tay đấm vào thái dương, đột nhiên từ những mảnh ký ức rời rạc kia nảy ra một hình ảnh mờ ảo với màu sắc rực rỡ.
Xuất hiện trước mắt Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư vỗ tay.
Đúng rồi, tấm ảnh.
Hàn Cẩm Thư mở to hai mắt nhìn Ngôn Độ, ngập ngừng nói: "Em nhớ mơ hồ là tối qua anh có cho em xem một tấm ảnh?”
Ngôn Độ nghịch vài lọn tóc cạnh tai cô, trả lời: “Đúng.”
Hàn Cẩm Thư khẽ cau mày, vắt óc cố gắng nhớ lại chi tiết cụ thể hơn nhưng lại không nhớ ra. Cô không còn cách nào khác đành phải hỏi lại: “Ảnh gì thế? Em không nhớ nữa rồi.”
Ngôn Độ nói: “Nói chính xác thì là một bức ảnh chụp.”
“Ảnh chụp?”
“Phải.”
Hàn Cẩm Thư nghi hoặc: “Là ảnh gì?”
Ngôn Độ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy mê hoặc của cô, thản nhiên đáp: “Bạch nguyệt quang của anh.”
Năm chữ được nói nhẹ nhàng nhưng rất vang dội. Ngôn Độ nói xong, cả phòng ngủ phút chốc rơi vào yên tĩnh.
Hàn Cẩm Thư cũng nhìn chằm chằm Ngôn Độ.
Dòng chữ ‘bạch nguyệt quang’ được nói từ miệng anh đã đánh thức một phần nhỏ ký ức vỡ vụn đã mất của cô. Cô nhớ lại bức ảnh tối qua, cũng nhớ ra dòng chữ tiếng Anh được viết tay ở mặt sau của bức ảnh.
Chuyện về bạch nguyệt quang này là cô vô tình biết được từ Daniel, người bạn cùng lớp của Ngôn Độ.
Trải qua chuyện tối qua, Hàn Cẩm Thư đã đích thân xác nhận rằng đó là sự thật.
Trong lòng Ngôn Độ thực sự có bạch nguyệt quang, anh còn giữ bức ảnh của bạch nguyệt quang nhiều năm năm, thậm chí còn viết tên của bạch nguyệt quang ở mặt sau của bức ảnh.
Đáng tiếc, không biết là do mắt Daniel không tốt hay chữ viết của Ngôn Độ quá xấu, chữ ‘u’ viết tay của anh bị bạn học cũ nhìn thành chữ ‘a’.
Do quá nhiều sự trùng hợp, Hàn Cẩm Thư lại coi diễn viên phim nóng Trần Tình Sa là tình cũ của Ngôn Độ.
Hóa ra tất cả những thứ này chỉ là một sự hiểu lầm.
Nhưng……
Qingshu?
Nghĩ đến tên tiếng Trung được dịch sang tiếng Anh chính xác, Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt không thấy đáy của Ngôn Độ rồi nheo mắt lại.
Hai người họ im lặng nhìn nhau.
Vào một buổi sáng mùa thu, khi mặt trời đã chạng vạng, anh và cô ôm nhau cùng thức dậy trên một chiếc giường, không khí vô cùng tình tứ. Với không khí này rất thích hợp để hôn nhau hoặc là làm chuyện gì đó.
Nhìn nhau đến giây thứ năm, Ngôn Độ kéo Hàn Cẩm Thư lại gần, trầm giọng nói: “Thư Tình, bây giờ em đã hiểu chưa?”
Hàn Cẩm Thư tiếp tục nhìn chằm chằm anh không nói gì.
Mí mắt Ngôn Độ hơi rủ xuống, anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, vừa nghĩ tới đây anh lại muốn hôn cô lần nữa.
Thế nhưng, trước khi môi chạm môi một giây, cô gái nhỏ trong lòng anh đột nhiên nhảy lên, đè anh xuống, nhặt chiếc gối bên cạnh lên, trùm vào đầu anh, phát ra tiếng hét nhỏ.
“Ngôn Độ, đồ khốn kiếp nhà anh!”
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ:? ? ?
Ngôn Độ không ngờ tới Hàn Cẩm Thư lại đột nhiên ra tay. Anh không phản ứng kịp, cả người cứng đờ bị cô dùng gối đè lên đầu, anh nhất thời quên phản ứng lại.
Cô gái phía trên vẫn còn tức giận lải nhải, mắng anh: “Hai năm nay anh đều gọi em là Thư Tình, thì ra là bởi vì đó là tên bạch nguyệt quang của anh.”
Hàn Cẩm Thư thực sự rất tức giận.
Tất nhiên là phải hiểu rồi. Còn có thể không hiểu sao? Đây đều là những tình tiết máu chó. Tìm hiểu nửa ngày, cô một đời thông minh sáng suốt, không ngờ cũng chỉ là người thay thế cho bạch nguyệt quang ở trong lòng người đàn ông này.
Hả?
Ở bên kia.
Sau khi nghe Hàn Cẩm Thư nói xong Ngôn Độ hạn hán lời.
Cái mũi cùng nửa khuôn mặt của anh bị vùi vào trong gối bông, trầm mặc chừng mười giây, mới nhẹ giọng nói: “Bỏ gối ra.”
Hàn Cẩm Thư càng ấn chặt tay hơn, không thèm nghe anh nói.
Giọng nói của Ngôn Độ lại từ dưới gối truyền đến, nghèn nghẹn, giọng điệu rất rất bình tĩnh: “Em chủ động bỏ anh ra, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng. Còn nếu để anh tự thoát ra, hôm nay anh sẽ ‘làm’ đến khi em phải nhập viện. Nếu em không tin thì em có thể thử.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư phút đỏ bừng, cô tức giận giơ gối đánh vào người anh thêm hai cái, rồi mới bỏ gối ra. Cô tủi thân nói: “Đồ hạ lưu, vô sỉ, đồ đàn ông tồi!”
Sau khi mắng xong cô không những không thấy nhẹ lòng mà càng nghĩ lại càng buồn.
Hàn Cẩm Thư cắn môi, đầu mũi hơi cay, quay người cúi đầu rồi che mặt lại. Buộc bản thân không được khóc, không được vô dụng như vậy.
Có tiếng sột soạt phía sau, Hàn Cẩm Thư biết là tiếng Ngôn Độ đứng dậy bước xuống giường.
Sau đó là tiếng bước chân đều đều rời khỏi phòng ngủ.
Hàn Cẩm Thư: “...”
Xong rồi, tên cẩu nam nhân này lại không đến dỗ cô, cứ như vậy bỏ đi?
Hàn Cẩm Thư không thể tin được, sững sờ ngẩng đầu lên, sau vài giây ngây ngốc, nước mắt không kìm được nữa mà trào ra. Khóc lên thành tiếng huhu.
Ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt, cầm lấy điện thoại, nước mắt giàn giụa trên mặt gửi tin nhắn cho Du Thấm.
Bé cừ khôi họa bì: Chị mau giới thiệu luật sư ly hôn lần trước chị tìm cho em đi.
Du Thấm ở đầu dây bên kia không trả lời, chắc là còn chưa tỉnh.
Hàn Cẩm Thư đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt. Cô ngồi bên giường, không thèm lau, chỉ tức tối gõ chữ như trút giận, rồi nhấn nút trên màn hình cảm ứng:
[Em không muốn sống cuộc sống như này nữa! Em muốn ly hôn, ngày mai tôi ly hôn luôn! Không đúng, làm ngay hôm nay luôn! Đồ lưu manh thối tha, đồ đàn ông tồi khốn kiếp! Em không bao giờ muốn gặp lại Ngôn Độ nữa!]
Sau khi nhập cô nhấn mạnh nút "gửi".
Lúc này, đôi mắt đang cúi xuống của cô nhìn thấy một đôi chân to lớn thon dài. Nước da trắng đến phát lạnh, cặp đùi săn chắc, đường bắp chân rất gợi cảm.
Hàn Cẩm Thư dừng lại, khịt mũi, quay đầu sang một bên và phớt lờ anh ta.
Ngôn Độ rất bình tĩnh: “Hàn Cẩm Thư, có lúc anh đang nghĩ, sao anh lại rơi vào tay một cô ngốc như em chứ?”
Hàn Cẩm Thư:...Tốt lắm. Đã không dỗ dành hay an ủi thì thôi lại còn công kích cá nhân.
Hàn Cẩm Thư từ tủ đầu giường lấy ra khăn giấy, hỉ mũi thật mạnh, sau đó ném tờ giấy xì mũi vào thùng rác rồi nói: “Chuyện anh xem em là người thay thế, anh nói xem nên bồi thường cho em thế nào đi.”
Trong tưởng tượng của Hàn Cẩm Thư khi cô nói ra câu này giọng điệu rất cao quý, lạnh lùng, hùng hổ dọa người.
Nhưng trên thực tế, Ngôn Độ nghe ngữ khí khi cô nói ra những lời này rất yếu đuối, mềm mại, cô khóc thút thít giống như chú mèo con bị cướp mất con cá khô.
Anh không thể làm gì với cô, trong lúc nhất thời, anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ đang đẫm nước mắt vào lòng.
Hàn Cẩm Thư rơm rớm nước mắt, vừa định đẩy anh ra không cho anh ôm cô thì một bức ảnh đã được đưa tới trước mắt cô.
Hàn Cẩm Thư xem qua.
Đó là mặt sau của bức ảnh của bạch nguyệt quang, với dòng chữ "Qingshu" được chính anh viết tay. Màu nền hơi vàng, nét chữ hơi lốm đốm, rõ ràng đã rất cũ.
Hàn Cẩm Thư càng thêm tức giận, mấp máy môi đang định nói thì thấy ngón tay thon dài của Nhan Độ khẽ động, lật tấm ảnh sang mặt trước quay về phía cô.
Hàn Cẩm Thư chớp đôi mắt to đỏ hoe vì khóc. Sau đó đờ người ra.
Mặt trước của bức ảnh bạch nguyệt quang này, hóa ra là một thiếu nữ mười tám tuổi mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, trong khoảng thời gian tươi đẹp, hạnh phúc lúc cô xinh xắn nhất...
Chính là cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.