[Cổ Xuyên Kim] Độc Sủng Quý Phi Xuyên Đến Hiện Đại
Chương 4: Mắng Người Thật Hay
Tịch Điệp
10/10/2024
Nam sinh gầy lùn đeo kính sửng sốt một chút, sao hôm nay Khang Ngọc Nghi này lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?
"Hừ, trong lớp ngoại trừ cậu ra còn có ai họ Khang? Đứa to xác mập mạp này cũng đừng vội vàng bám lấy học thần, kéo thấp đẳng cấp của học thần!" Cậu ta tiếp tục nói móc.
"Cậu..." Khang Ngọc Nghi vừa muốn mở miệng phản bác, nữ sinh mặt trái xoan kia đã chắn cô ở phía sau.
"Con mẹ nó Trâu Kiến Bân, cậu trông xấu xí như vậy, mặt đầy mụn, đi giày cao gót cũng không cao hơn một mét sáu, cũng không biết xấu hổ mà nói người khác?" Cô gái mặt trái xoan nói một tràng, khí thế mười phần.
"Tôi đâu có nói cậu, liên quan gì đến cậu!" Mặt Trâu Kiến Bân biến thành màu gan heo.
Cô gái mặt trái xoan trợn trắng mắt với cậu ta, "Biến đi! Đồ xui xẻo, ai bảo cậu nói xấu bạn cùng bàn của tôi!"
Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp đầu tiên vang lên, những bạn học khác đang yên lặng hóng chuyện cũng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Khang Ngọc Nghi vẻ mặt sùng bái nhìn về phía cô gái mặt trái xoan, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô phát hiện ra toàn bộ sách vở trên bàn đều viết tên mình, liền lặng lẽ liếc mắt nhìn sách của cô bạn cùng bàn.
Thấy trên bìa sách viết ba chữ rồng bay phượng múa "Triệu Phi Phi", cô yên lặng ghi nhớ.
"Cảm ơn cậu đã giúp mình, Phi Phi." Khang Ngọc Nghi đỏ mặt thấp giọng nói cảm ơn: "Cậu mắng người hay thật đấy!"
Triệu Phi Phi nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, cô ấy nhanh chóng khoát tay, "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà."
"Tên Trâu Kiến Bân kia đúng là đáng ghét, năm ngoái sau khi tỏ tình với cậu bị từ chối xong thì cố ý ngày ngày làm khó dễ cậu, cậu phải phản kháng lại, nếu không cậu ta sẽ được nước lấn tới."
Khang Ngọc Nghi gật gật đầu, "Được, mình nhất định sẽ phản kháng!"
Tiếng chuông vào lớp thứ hai vang lên, một thầy giáo râu ria xồm xoàm bước vào, đây là tiết tiếng Anh.
Thấy trên bục giảng thầy giáo nói toàn những điều cô nghe không hiểu, Khang Ngọc Nghi nhanh chóng ngủ gật.
Nhớ tới lời Lý Nguyên Hành dặn dò, cô dứt khoát gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nương theo tiếng giảng bài đều đều, Khang Ngọc Nghi mơ màng sắp ngủ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc mơ.
Rất nhiều ký ức vụn vặt rời rạc ùa tới như thủy triều, xoay chuyển trong đầu cô như đèn kéo quân.
Chờ cô tỉnh lại lần nữa, ngay cả tiết học thứ ba cũng đã kết thúc.
Khang Ngọc Nghi chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm bảng đen viết đầy chữ số Ả Rập.
Bây giờ cô mơ hồ hiểu được hiện đại là gì, nhưng vẫn chưa tiếp thu được toàn bộ ký ức của Khang Ngọc Nghi này...
Lần theo những mảnh ký ức, cô kéo khóa ba lô ra, lấy điện thoại của mình từ dưới đáy và dùng vân tay để mở khóa.
Màn hình sáng lên, ảnh chụp chung của gia đình ba người bọn họ hiện ra.
Lại mở ứng dụng chat màu xanh lá cây, góc dưới bên trái đã hiển thị 99+ tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là hỏi cô có quan hệ gì với học thần.
Khang Ngọc Nghi cẩn thận kéo xuống, phát hiện ngoại trừ Triệu Phi Phi ngồi cùng bàn thì không có mấy người tên cô biết, dứt khoát lờ đi.
Mà lúc nãy Trâu Kiến Bân còn đang hả hê bàn tán với những bạn học khác.
"Tôi cá một tháng bữa sáng, học thần chắc chắn không quen biết Khang béo, chính là cô ta mặt dày bám lấy."
"Không phải có người nói học thần ăn mì xào cô ấy ăn rồi sao?"
"Thôi đi, video diễn đàn gửi ra lại không nhìn rõ có phải thật vậy hay không, nói không chừng là Khang béo tự biên tự diễn."
Nghe những lời khó nghe này, Khang Ngọc Nghi theo bản năng nhìn sang bên cạnh, nhưng Triệu Phi Phi ngồi cùng bàn lại không thấy đâu, có thể là đi vệ sinh rồi.
Do dự vài giây, cô cau mày đi lên phía trước, "Trâu Kiến Bân, nói xấu sau lưng người khác vui lắm sao?"
"Đương nhiên là thú vị rồi, ai bảo cậu không biết tự lượng sức mình mà bám lấy học thần, học thần người ta chắc chắn ghét bỏ cậu chết đi được!" Trâu Kiến Bân cố ý nói khiêu khích.
Khang Ngọc Nghi hít sâu lấy can đảm, bắt đầu bắt chước giọng Triệu Phi Phi mắng người: "Cậu bị thần kinh à!"
"Cậu vừa mới nói cá cược một tháng bữa sáng, vậy cậu nhất định sẽ thua, tôi và Lý Nguyên Hành quen biết nhau, chúng tôi còn là bạn tốt!" Cô cố ý hất cằm lên.
Vừa nghe lời này, Trâu Kiến Bân và mấy người bạn bên cạnh liếc nhau, ồn ào cười phá lên.
"Bạn tốt?" Trâu Kiến Bân khịt mũi coi thường, "Nếu các cậu quen biết nhau, bữa sáng cả lớp tháng sau tôi bao hết, thế nào?"
"Nhưng nếu cậu thua thì sao?" Cậu ta nhìn Khang Ngọc Nghi cười, còn nháy mắt ra hiệu.
Lúc này, các bạn học đang hùa theo hoặc ôm bụng cười đột nhiên im bặt, vẻ mặt khác nhau.
Trâu Kiến Bân còn tưởng là giáo viên đến, chuẩn bị ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Không ngờ lại là một nam sinh vai rộng vóc dáng cao ráo bước vào từ cửa sau phòng học, trong tay cầm một ly trà sữa, mặt không cảm xúc, khí thế nghiêm nghị.
Đây không phải học thần Lý Nguyên Hành thì là ai!
Trâu Kiến Bân trợn mắt há mồm, đùa kiểu gì vậy...
Cả lớp cứ như vậy trơ mắt nhìn chàng trai nhà giàu kiêm học thần này đi đến trước mặt Khang béo có thành tích kém nhất lớp.
Lý Nguyên Hành không coi ai ra gì, cắm ống hút vào trong ly trà sữa, rồi đưa đến bên miệng Khang Ngọc Nghi.
Khang Ngọc Nghi vô thức há miệng uống một ngụm, lập tức hai mắt sáng lên: "Ngon quá! Đây là gì vậy?"
"Trà sữa trân châu." Lý Nguyên Hành nói ngắn gọn.
"Hừ, trong lớp ngoại trừ cậu ra còn có ai họ Khang? Đứa to xác mập mạp này cũng đừng vội vàng bám lấy học thần, kéo thấp đẳng cấp của học thần!" Cậu ta tiếp tục nói móc.
"Cậu..." Khang Ngọc Nghi vừa muốn mở miệng phản bác, nữ sinh mặt trái xoan kia đã chắn cô ở phía sau.
"Con mẹ nó Trâu Kiến Bân, cậu trông xấu xí như vậy, mặt đầy mụn, đi giày cao gót cũng không cao hơn một mét sáu, cũng không biết xấu hổ mà nói người khác?" Cô gái mặt trái xoan nói một tràng, khí thế mười phần.
"Tôi đâu có nói cậu, liên quan gì đến cậu!" Mặt Trâu Kiến Bân biến thành màu gan heo.
Cô gái mặt trái xoan trợn trắng mắt với cậu ta, "Biến đi! Đồ xui xẻo, ai bảo cậu nói xấu bạn cùng bàn của tôi!"
Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp đầu tiên vang lên, những bạn học khác đang yên lặng hóng chuyện cũng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Khang Ngọc Nghi vẻ mặt sùng bái nhìn về phía cô gái mặt trái xoan, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô phát hiện ra toàn bộ sách vở trên bàn đều viết tên mình, liền lặng lẽ liếc mắt nhìn sách của cô bạn cùng bàn.
Thấy trên bìa sách viết ba chữ rồng bay phượng múa "Triệu Phi Phi", cô yên lặng ghi nhớ.
"Cảm ơn cậu đã giúp mình, Phi Phi." Khang Ngọc Nghi đỏ mặt thấp giọng nói cảm ơn: "Cậu mắng người hay thật đấy!"
Triệu Phi Phi nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, cô ấy nhanh chóng khoát tay, "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà."
"Tên Trâu Kiến Bân kia đúng là đáng ghét, năm ngoái sau khi tỏ tình với cậu bị từ chối xong thì cố ý ngày ngày làm khó dễ cậu, cậu phải phản kháng lại, nếu không cậu ta sẽ được nước lấn tới."
Khang Ngọc Nghi gật gật đầu, "Được, mình nhất định sẽ phản kháng!"
Tiếng chuông vào lớp thứ hai vang lên, một thầy giáo râu ria xồm xoàm bước vào, đây là tiết tiếng Anh.
Thấy trên bục giảng thầy giáo nói toàn những điều cô nghe không hiểu, Khang Ngọc Nghi nhanh chóng ngủ gật.
Nhớ tới lời Lý Nguyên Hành dặn dò, cô dứt khoát gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nương theo tiếng giảng bài đều đều, Khang Ngọc Nghi mơ màng sắp ngủ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc mơ.
Rất nhiều ký ức vụn vặt rời rạc ùa tới như thủy triều, xoay chuyển trong đầu cô như đèn kéo quân.
Chờ cô tỉnh lại lần nữa, ngay cả tiết học thứ ba cũng đã kết thúc.
Khang Ngọc Nghi chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm bảng đen viết đầy chữ số Ả Rập.
Bây giờ cô mơ hồ hiểu được hiện đại là gì, nhưng vẫn chưa tiếp thu được toàn bộ ký ức của Khang Ngọc Nghi này...
Lần theo những mảnh ký ức, cô kéo khóa ba lô ra, lấy điện thoại của mình từ dưới đáy và dùng vân tay để mở khóa.
Màn hình sáng lên, ảnh chụp chung của gia đình ba người bọn họ hiện ra.
Lại mở ứng dụng chat màu xanh lá cây, góc dưới bên trái đã hiển thị 99+ tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là hỏi cô có quan hệ gì với học thần.
Khang Ngọc Nghi cẩn thận kéo xuống, phát hiện ngoại trừ Triệu Phi Phi ngồi cùng bàn thì không có mấy người tên cô biết, dứt khoát lờ đi.
Mà lúc nãy Trâu Kiến Bân còn đang hả hê bàn tán với những bạn học khác.
"Tôi cá một tháng bữa sáng, học thần chắc chắn không quen biết Khang béo, chính là cô ta mặt dày bám lấy."
"Không phải có người nói học thần ăn mì xào cô ấy ăn rồi sao?"
"Thôi đi, video diễn đàn gửi ra lại không nhìn rõ có phải thật vậy hay không, nói không chừng là Khang béo tự biên tự diễn."
Nghe những lời khó nghe này, Khang Ngọc Nghi theo bản năng nhìn sang bên cạnh, nhưng Triệu Phi Phi ngồi cùng bàn lại không thấy đâu, có thể là đi vệ sinh rồi.
Do dự vài giây, cô cau mày đi lên phía trước, "Trâu Kiến Bân, nói xấu sau lưng người khác vui lắm sao?"
"Đương nhiên là thú vị rồi, ai bảo cậu không biết tự lượng sức mình mà bám lấy học thần, học thần người ta chắc chắn ghét bỏ cậu chết đi được!" Trâu Kiến Bân cố ý nói khiêu khích.
Khang Ngọc Nghi hít sâu lấy can đảm, bắt đầu bắt chước giọng Triệu Phi Phi mắng người: "Cậu bị thần kinh à!"
"Cậu vừa mới nói cá cược một tháng bữa sáng, vậy cậu nhất định sẽ thua, tôi và Lý Nguyên Hành quen biết nhau, chúng tôi còn là bạn tốt!" Cô cố ý hất cằm lên.
Vừa nghe lời này, Trâu Kiến Bân và mấy người bạn bên cạnh liếc nhau, ồn ào cười phá lên.
"Bạn tốt?" Trâu Kiến Bân khịt mũi coi thường, "Nếu các cậu quen biết nhau, bữa sáng cả lớp tháng sau tôi bao hết, thế nào?"
"Nhưng nếu cậu thua thì sao?" Cậu ta nhìn Khang Ngọc Nghi cười, còn nháy mắt ra hiệu.
Lúc này, các bạn học đang hùa theo hoặc ôm bụng cười đột nhiên im bặt, vẻ mặt khác nhau.
Trâu Kiến Bân còn tưởng là giáo viên đến, chuẩn bị ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Không ngờ lại là một nam sinh vai rộng vóc dáng cao ráo bước vào từ cửa sau phòng học, trong tay cầm một ly trà sữa, mặt không cảm xúc, khí thế nghiêm nghị.
Đây không phải học thần Lý Nguyên Hành thì là ai!
Trâu Kiến Bân trợn mắt há mồm, đùa kiểu gì vậy...
Cả lớp cứ như vậy trơ mắt nhìn chàng trai nhà giàu kiêm học thần này đi đến trước mặt Khang béo có thành tích kém nhất lớp.
Lý Nguyên Hành không coi ai ra gì, cắm ống hút vào trong ly trà sữa, rồi đưa đến bên miệng Khang Ngọc Nghi.
Khang Ngọc Nghi vô thức há miệng uống một ngụm, lập tức hai mắt sáng lên: "Ngon quá! Đây là gì vậy?"
"Trà sữa trân châu." Lý Nguyên Hành nói ngắn gọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.