Chương 56: Nhân vật lớn thần bí
Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)
01/08/2020
Tô Tâm Đường không tự chủ được mà nâng tay dán vào bờ môi, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên khớp xương trên ngón tay.
Động tác này hoàn toàn theo bản năng, mỗi lần cô suy tính chuyện gì đó đều sẽ làm như vậy, thậm chí đến khi cô ý thức được cũng đã là một lúc sau.
Tô Tâm Đường phóng to tấm ảnh chụp của người đàn ông.
Không thể không nói khí chất và diện mạo của Đồng Kinh Niên đều thuộc vào hạng đỉnh của đỉnh. Có lần cô vừa nhìn thấy dáng vẻ đang làm việc của anh liền rung động. Mà bây giờ ở trong khung cảnh phòng làm việc rộng rãi, trông anh lại càng cao cao tại thượng, càng cấm dục hơn.
Muốn —-
Điên cuồng làm tình.
Ở ngay trong phòng làm việc này.
Ngồi lên đôi chân dài được bao bọc trong quần tây của anh, túm lấy cà vạt, làm cho đôi môi mỏng của đối phương dừng trên cần cổ của cô. Khuôn mặt tuấn tú lạnh băng chôn trước ngực cô, chóp mũi cao thẳng dán lên đầu nhũ hoa. Đem áo khoác âu phục của anh làm bẩn, nhìn anh lộ ra bộ dáng thần hồn điên đảo…
Tô Tâm Đường nhớ rõ hình ảnh đối phương chảy từng giọt mồ hôi cày cấy trên người mình, rất gợi cảm, cũng rất nóng bỏng…
Đôi chân thon dài của cô khẽ cọ xát hai cái.
quần lo̶t̶"̶ ướt rồi.
Sau khi Tô Tâm Đường kìm nén lại phong ba bão táp trong đầu liền lập tức gửi tin nhắn cho Đồng Kinh Niên.
[ Cố tình phô bày cho tôi xem sao, ai chụp cho anh? ]
[ Bảo bối, anh thật độc ác. ]
[ Gửi ảnh “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” cho tôi đi. ]
Tô Tâm Đường gửi mấy cái tin nhắn cho anh, vài phút sau vẫn không thấy bên kia có động tĩnh gì.
Nếu không phải hơn mười phút trước đối phương còn gửi đến một tấm ảnh, thì có lẽ cô đã cho rằng giữa hai người bọn họ chưa từng trò chuyện với nhau được câu nào.
Cũng không biết bạn học Đồng đang tức giận hay thẹn thùng.
Dù sao thì không nhắn tin trả lời mới đúng với tác phong của anh.
…
Trợ lý tiểu Khương ở bên kia giống như là phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa.
Khi nãy hắn đã hoàn toàn sai lầm rồi!
Hành động thường xuyên nhìn điện thoại gì đó, cũng không nhất thiết bởi vì khách hàng, biết đâu là có đối tượng yêu thích thì sao.
Chỉ có thể nói là do Đồng tổng đã không hẹn hò từ lâu lắm rồi, lâu đến mức suýt chút nữa thì hắn quên rằng Đồng tổng cũng chỉ là một người bình thường có nhu cầu yêu đương.
Đã thế đột nhiên Đồng tổng muốn hắn chụp cho một đống ảnh, thậm chí còn phải căn góc chuyên nghiệp. Đến lúc này tiểu Khương mới ý thức được…
Trước đây Đồng tổng yêu đương cũng đâu có cái bộ dạng này?
Tiểu Khương cảm thấy không có quá nhiều ấn tượng, đại khái là lúc nào cũng rất bình tĩnh.
Thế nhưng lần này lại hoàn toàn không bình tĩnh, Đồng tổng giống như thiếu niên mới biết yêu. Ngay cả chính tiểu Khương cũng không nghĩ sẽ có một ngày Đồng tổng đem ảnh chụp của mình gửi cho người yêu, đã thế còn che lại điện thoại giống như sợ bị hắn nhìn thấy.
Đối tượng yêu đương của Đồng tổng khẳng định là một đại mỹ nhân quyến rũ đấy nhỉ?
…
Đồng Kinh Niên dùng tay che lại điện thoại, gương mặt giống như phát sốt. Thẳng đến khi xác định trợ lý không nhìn được nội dung trên màn hình, thì trái tim mới thoát ra khỏi trạng thái kinh hoàng.
Nhưng nhịp đập bên trong lồng ngực vẫn không thể bình ổn lại được.
Đồng Kinh Niên đặt úp điện thoại trên mặt bàn.
Cho dù như vậy thì tin nhắn kia vẫn hiện rõ trong đầu anh.
—- Bảo bối, anh thật độc ác.
—- Gửi ảnh “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” cho tôi đi.
Khuôn mặt của Đồng Kinh Niên nhăn thành một cục, khó có thể mở miệng. Sao Tô Tâm Đường lại nói ra được những lời như thế chứ?
Cô vẫn là con gái đấy! Đừng có liều mạng chơi cái trò giống như mấy ông chú trung niên ghê tởm kia chứ.
Còn muốn xem ảnh… “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” của anh, bây giờ anh vẫn đang ở trong văn phòng đấy.
Đồng Kinh Niên hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc nhở chính mình phải bình tâm nguôi giận, sau đó liền đối diện với ánh mắt hớn hở của trợ lý.
“Tiểu Khương.”
Trợ lý: “Có tôi.”
Định cho hắn uống thuốc độc sao?
Tiểu Khương căng da đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, đáp lời đại BOSS.
Đồng Kinh Niên: “Trước đó Đại học A rất muốn mời tôi qua đó mở một buổi tọa đàm đúng không?” Ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông theo tiết tấu gõ lên mặt bàn gỗ đặc.
Tiểu Khương không hiểu vì sao đột nhiên Đồng tổng lại nhắc đến buổi tọa đàm ở Đại học A. Vừa rồi hắn vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ khi biết chuyện yêu đương của ông chủ nhà mình, nhưng bản thân là một trợ lý chuyên nghiệp nhận lương cao, hắn cần phải phát huy tố chất chuyên nghiệp.
“Đúng vậy, Đồng tổng.”
Đại học A quả thật có mời Đồng tổng đến đó mở tọa đàm, không riêng gì Đại học A mà rất nhiều trường đại học khác ở trong nước đều đã ngỏ lời với anh. Chỉ là những lời mời đó vẫn nằm bên trong hòm thư, không nhất định phải mở ra xem.
Dù sao thì Đồng tổng cũng rất bận, phải tham gia đủ các loại hội nghị, mỗi một giây nhận đến hàng trăm triệu đơn từ. Hơn nữa anh cũng không phải người thích danh tiếng, đối với anh thì những hoạt động đó chỉ làm lãng phí thời gian.
Mà hiện tại Đồng tổng lại nhắc đến chuyện này.
…
Tô Tâm Đường bị chủ nhiệm khoa gọi lại, bảo cô đi đón khách.
Không chỉ có cô, mà cả mấy nữ sinh viên bên khoa diễn xuất và khoa phát thanh cũng đi theo.
Sau lưng còn có thêm những nhân vật tiếng tăm ở trong trường.
Vốn dĩ yêu cầu về ngoại hình đối với sinh viên chuyên ngành diễn xuất và phát thanh đều tương đối cao, nên họ rất dễ dàng nổi bật ở trong trường, mỗi người trong số đó đều rất xuất sắc.
Tô Tâm Đường ở khoa điêu khắc cũng không hề thua kém, thậm chí còn càng thêm chói mắt. Mấy nữ sinh kia đều túm tụm lại với nhau, ẩn ý xa lánh cô.
Tô Tâm Đường mải mê nghịch điện thoại, lười phản ứng lại với mấy cô nàng người kia. Cô không care.
Thậm chí cô còn muốn nói với bọn họ: Em gái khẩn trương cái gì, chị đây cũng không chiếm highlight của mấy người, đừng nghĩ tôi giống như ai đó nguyện ý đi tiếp khách nhé.
Tô Tâm Đường cũng không tự nguyện, cô bị chủ nhiệm khoa kéo đến đây. Ngày thường cô thường xuyên trốn học nên bị cái lão xảo quyệt kia lôi chuyện này ra uy hiếp, nếu hôm nay Tô Tâm Đường giúp ông giải quyết chuyện này thì tội trốn học sẽ được bỏ qua.
Như thế này thì có khác nào đánh thẳng vào tim* của cô.
*Tục ngữ Trung Quốc có câu: “Đánh rắn đánh bảy tấc.”. “Bảy tấc” ở đây là vị trí tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết. Nguyên văn câu trên là “Tô Tâm Đường bảy tấc” tức “trái tim của Tô Tâm Đường”.
Cuối cùng Tô Tâm Đường cũng nghĩ đến mình vẫn chưa ăn trưa, thôi thì coi như ăn một bữa cơm miễn phí vậy, dù sao ăn xong cô sẽ đi luôn.
Hành động đưa sinh viên nữ xinh đẹp đến tiếp đón khách quý như thế này cũng xem như là quy tắc ngầm của nhà trường. Thực tế cũng sẽ lén làm chút gì đó nhưng là hai bên cùng vui vẻ, dù sao một bàn lớn cũng toàn mấy ông lãnh đạo nên nếu không muốn thì chẳng ai ép làm gì.
Có vẻ như hôm nay thật sự chỉ mời những nhân vật tương đối quan trọng, bởi vì Tô Tâm Đường chú ý bọn họ đang ở khách sạn năm sao.
Cô vẫn như cũ cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, ít ra may mắn là thức ăn ở khách sạn năm sao sẽ không quá khó ăn.
Cô rất nghe lời ngồi ở hàng ghế chờ, tập trung chơi game, ngón tay múa may trên màn hình điện thoại, khiến cho nhóm chị em đang cố tranh tài khoe sắc trở tay không kịp.
Tô Tâm Đường mải mê chơi đến lúc chủ nhiệm khoa vỗ lên vai cô, đẩy đẩy một cái.
“Tô Tâm Đường, người đến rồi, sao em còn ngồi sững ở đây!”
“Vâng.” Tô Tâm Đường lên tiếng.
Lưu luyến nhét điện thoại vào trong túi xách, lười biếng đứng dậy, đi đến chỗ đám người kia.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản.
Cô thật sự rất đói nha.
Người bị vây ở giữa không phải là một ông chú phú thương* hói đầu hay bụng bia khoác lác. Qua gương mặt khó nén nổi hưng phấn của mấy cô nữ sinh kia nên Tô Tâm Đường cũng đoán ra được.
*Phú thương: Thương nhân giàu có.
Mắt đẹp khẽ chuyển.
Đối phương người cao chân dài, đứng cùng với một đám lãnh đạo giống như hạc trong bầy gà, con ngươi đen như mực của anh cũng vừa lúc nhìn chăm chú đến cô.
Đồng Kinh Niên???
Tô Tâm Đường hoàn toàn không nghĩ tới thời điểm này sẽ gặp được anh. Hơn nữa với cái tư thế này thì chắc hẳn anh chính là khách quý quan trọng mà trường học mời đến?
Mẹ!
Cái duyên phận gì đây.
Chủ nhiệm khoa vặn vẹo thân hình hơi mập mạp, đẩy Tô Tâm Đường đến giữa đám người, cũng chính là trước mặt của Đồng Kinh Niên. Thậm chí cô còn ngửi thấy được mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc.
“Đồng tổng, đây là sinh viên ưu tú của trường chúng tôi, tên là Tô Tâm Đường.”
Chủ nhiệm khoa chủ động giới thiệu với Đồng Kinh Niên rồi sau đó ném ánh mắt sang chỗ Tô Tâm Đường.
“Nào, mau chào hỏi với Đồng tổng đi.”
Tô Tâm Đường sửa sang lại vài sợi tóc hơi lộn xộn, hướng tới người đàn ông nở một nụ cười ngọt lịm: “Đồng tổng.”
“Ừ.”
Người đàn ông tự phụ gật đầu, không có thái độ nào khác, anh nghiêng mặt nói chuyện phiếm cùng với đám lãnh đạo.
Tươi cười ngọt ngào trên mặt Tô Tâm Đường nháy máy liền biến mất, nhỏ giọng chửi tục một câu ở trong lòng.
Đệch.
Đồng Kinh Niên giả vờ không quen biết cô.
——————————————————
“Còn muốn xem ảnh… “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” của anh, bây giờ anh vẫn đang ở trong văn phòng đấy.”
Editor: Nghĩa là nếu không ở trong văn phòng thì anh cũng cởi quần ra chụp chứ gì?
Động tác này hoàn toàn theo bản năng, mỗi lần cô suy tính chuyện gì đó đều sẽ làm như vậy, thậm chí đến khi cô ý thức được cũng đã là một lúc sau.
Tô Tâm Đường phóng to tấm ảnh chụp của người đàn ông.
Không thể không nói khí chất và diện mạo của Đồng Kinh Niên đều thuộc vào hạng đỉnh của đỉnh. Có lần cô vừa nhìn thấy dáng vẻ đang làm việc của anh liền rung động. Mà bây giờ ở trong khung cảnh phòng làm việc rộng rãi, trông anh lại càng cao cao tại thượng, càng cấm dục hơn.
Muốn —-
Điên cuồng làm tình.
Ở ngay trong phòng làm việc này.
Ngồi lên đôi chân dài được bao bọc trong quần tây của anh, túm lấy cà vạt, làm cho đôi môi mỏng của đối phương dừng trên cần cổ của cô. Khuôn mặt tuấn tú lạnh băng chôn trước ngực cô, chóp mũi cao thẳng dán lên đầu nhũ hoa. Đem áo khoác âu phục của anh làm bẩn, nhìn anh lộ ra bộ dáng thần hồn điên đảo…
Tô Tâm Đường nhớ rõ hình ảnh đối phương chảy từng giọt mồ hôi cày cấy trên người mình, rất gợi cảm, cũng rất nóng bỏng…
Đôi chân thon dài của cô khẽ cọ xát hai cái.
quần lo̶t̶"̶ ướt rồi.
Sau khi Tô Tâm Đường kìm nén lại phong ba bão táp trong đầu liền lập tức gửi tin nhắn cho Đồng Kinh Niên.
[ Cố tình phô bày cho tôi xem sao, ai chụp cho anh? ]
[ Bảo bối, anh thật độc ác. ]
[ Gửi ảnh “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” cho tôi đi. ]
Tô Tâm Đường gửi mấy cái tin nhắn cho anh, vài phút sau vẫn không thấy bên kia có động tĩnh gì.
Nếu không phải hơn mười phút trước đối phương còn gửi đến một tấm ảnh, thì có lẽ cô đã cho rằng giữa hai người bọn họ chưa từng trò chuyện với nhau được câu nào.
Cũng không biết bạn học Đồng đang tức giận hay thẹn thùng.
Dù sao thì không nhắn tin trả lời mới đúng với tác phong của anh.
…
Trợ lý tiểu Khương ở bên kia giống như là phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa.
Khi nãy hắn đã hoàn toàn sai lầm rồi!
Hành động thường xuyên nhìn điện thoại gì đó, cũng không nhất thiết bởi vì khách hàng, biết đâu là có đối tượng yêu thích thì sao.
Chỉ có thể nói là do Đồng tổng đã không hẹn hò từ lâu lắm rồi, lâu đến mức suýt chút nữa thì hắn quên rằng Đồng tổng cũng chỉ là một người bình thường có nhu cầu yêu đương.
Đã thế đột nhiên Đồng tổng muốn hắn chụp cho một đống ảnh, thậm chí còn phải căn góc chuyên nghiệp. Đến lúc này tiểu Khương mới ý thức được…
Trước đây Đồng tổng yêu đương cũng đâu có cái bộ dạng này?
Tiểu Khương cảm thấy không có quá nhiều ấn tượng, đại khái là lúc nào cũng rất bình tĩnh.
Thế nhưng lần này lại hoàn toàn không bình tĩnh, Đồng tổng giống như thiếu niên mới biết yêu. Ngay cả chính tiểu Khương cũng không nghĩ sẽ có một ngày Đồng tổng đem ảnh chụp của mình gửi cho người yêu, đã thế còn che lại điện thoại giống như sợ bị hắn nhìn thấy.
Đối tượng yêu đương của Đồng tổng khẳng định là một đại mỹ nhân quyến rũ đấy nhỉ?
…
Đồng Kinh Niên dùng tay che lại điện thoại, gương mặt giống như phát sốt. Thẳng đến khi xác định trợ lý không nhìn được nội dung trên màn hình, thì trái tim mới thoát ra khỏi trạng thái kinh hoàng.
Nhưng nhịp đập bên trong lồng ngực vẫn không thể bình ổn lại được.
Đồng Kinh Niên đặt úp điện thoại trên mặt bàn.
Cho dù như vậy thì tin nhắn kia vẫn hiện rõ trong đầu anh.
—- Bảo bối, anh thật độc ác.
—- Gửi ảnh “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” cho tôi đi.
Khuôn mặt của Đồng Kinh Niên nhăn thành một cục, khó có thể mở miệng. Sao Tô Tâm Đường lại nói ra được những lời như thế chứ?
Cô vẫn là con gái đấy! Đừng có liều mạng chơi cái trò giống như mấy ông chú trung niên ghê tởm kia chứ.
Còn muốn xem ảnh… “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” của anh, bây giờ anh vẫn đang ở trong văn phòng đấy.
Đồng Kinh Niên hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc nhở chính mình phải bình tâm nguôi giận, sau đó liền đối diện với ánh mắt hớn hở của trợ lý.
“Tiểu Khương.”
Trợ lý: “Có tôi.”
Định cho hắn uống thuốc độc sao?
Tiểu Khương căng da đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, đáp lời đại BOSS.
Đồng Kinh Niên: “Trước đó Đại học A rất muốn mời tôi qua đó mở một buổi tọa đàm đúng không?” Ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông theo tiết tấu gõ lên mặt bàn gỗ đặc.
Tiểu Khương không hiểu vì sao đột nhiên Đồng tổng lại nhắc đến buổi tọa đàm ở Đại học A. Vừa rồi hắn vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ khi biết chuyện yêu đương của ông chủ nhà mình, nhưng bản thân là một trợ lý chuyên nghiệp nhận lương cao, hắn cần phải phát huy tố chất chuyên nghiệp.
“Đúng vậy, Đồng tổng.”
Đại học A quả thật có mời Đồng tổng đến đó mở tọa đàm, không riêng gì Đại học A mà rất nhiều trường đại học khác ở trong nước đều đã ngỏ lời với anh. Chỉ là những lời mời đó vẫn nằm bên trong hòm thư, không nhất định phải mở ra xem.
Dù sao thì Đồng tổng cũng rất bận, phải tham gia đủ các loại hội nghị, mỗi một giây nhận đến hàng trăm triệu đơn từ. Hơn nữa anh cũng không phải người thích danh tiếng, đối với anh thì những hoạt động đó chỉ làm lãng phí thời gian.
Mà hiện tại Đồng tổng lại nhắc đến chuyện này.
…
Tô Tâm Đường bị chủ nhiệm khoa gọi lại, bảo cô đi đón khách.
Không chỉ có cô, mà cả mấy nữ sinh viên bên khoa diễn xuất và khoa phát thanh cũng đi theo.
Sau lưng còn có thêm những nhân vật tiếng tăm ở trong trường.
Vốn dĩ yêu cầu về ngoại hình đối với sinh viên chuyên ngành diễn xuất và phát thanh đều tương đối cao, nên họ rất dễ dàng nổi bật ở trong trường, mỗi người trong số đó đều rất xuất sắc.
Tô Tâm Đường ở khoa điêu khắc cũng không hề thua kém, thậm chí còn càng thêm chói mắt. Mấy nữ sinh kia đều túm tụm lại với nhau, ẩn ý xa lánh cô.
Tô Tâm Đường mải mê nghịch điện thoại, lười phản ứng lại với mấy cô nàng người kia. Cô không care.
Thậm chí cô còn muốn nói với bọn họ: Em gái khẩn trương cái gì, chị đây cũng không chiếm highlight của mấy người, đừng nghĩ tôi giống như ai đó nguyện ý đi tiếp khách nhé.
Tô Tâm Đường cũng không tự nguyện, cô bị chủ nhiệm khoa kéo đến đây. Ngày thường cô thường xuyên trốn học nên bị cái lão xảo quyệt kia lôi chuyện này ra uy hiếp, nếu hôm nay Tô Tâm Đường giúp ông giải quyết chuyện này thì tội trốn học sẽ được bỏ qua.
Như thế này thì có khác nào đánh thẳng vào tim* của cô.
*Tục ngữ Trung Quốc có câu: “Đánh rắn đánh bảy tấc.”. “Bảy tấc” ở đây là vị trí tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết. Nguyên văn câu trên là “Tô Tâm Đường bảy tấc” tức “trái tim của Tô Tâm Đường”.
Cuối cùng Tô Tâm Đường cũng nghĩ đến mình vẫn chưa ăn trưa, thôi thì coi như ăn một bữa cơm miễn phí vậy, dù sao ăn xong cô sẽ đi luôn.
Hành động đưa sinh viên nữ xinh đẹp đến tiếp đón khách quý như thế này cũng xem như là quy tắc ngầm của nhà trường. Thực tế cũng sẽ lén làm chút gì đó nhưng là hai bên cùng vui vẻ, dù sao một bàn lớn cũng toàn mấy ông lãnh đạo nên nếu không muốn thì chẳng ai ép làm gì.
Có vẻ như hôm nay thật sự chỉ mời những nhân vật tương đối quan trọng, bởi vì Tô Tâm Đường chú ý bọn họ đang ở khách sạn năm sao.
Cô vẫn như cũ cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, ít ra may mắn là thức ăn ở khách sạn năm sao sẽ không quá khó ăn.
Cô rất nghe lời ngồi ở hàng ghế chờ, tập trung chơi game, ngón tay múa may trên màn hình điện thoại, khiến cho nhóm chị em đang cố tranh tài khoe sắc trở tay không kịp.
Tô Tâm Đường mải mê chơi đến lúc chủ nhiệm khoa vỗ lên vai cô, đẩy đẩy một cái.
“Tô Tâm Đường, người đến rồi, sao em còn ngồi sững ở đây!”
“Vâng.” Tô Tâm Đường lên tiếng.
Lưu luyến nhét điện thoại vào trong túi xách, lười biếng đứng dậy, đi đến chỗ đám người kia.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản.
Cô thật sự rất đói nha.
Người bị vây ở giữa không phải là một ông chú phú thương* hói đầu hay bụng bia khoác lác. Qua gương mặt khó nén nổi hưng phấn của mấy cô nữ sinh kia nên Tô Tâm Đường cũng đoán ra được.
*Phú thương: Thương nhân giàu có.
Mắt đẹp khẽ chuyển.
Đối phương người cao chân dài, đứng cùng với một đám lãnh đạo giống như hạc trong bầy gà, con ngươi đen như mực của anh cũng vừa lúc nhìn chăm chú đến cô.
Đồng Kinh Niên???
Tô Tâm Đường hoàn toàn không nghĩ tới thời điểm này sẽ gặp được anh. Hơn nữa với cái tư thế này thì chắc hẳn anh chính là khách quý quan trọng mà trường học mời đến?
Mẹ!
Cái duyên phận gì đây.
Chủ nhiệm khoa vặn vẹo thân hình hơi mập mạp, đẩy Tô Tâm Đường đến giữa đám người, cũng chính là trước mặt của Đồng Kinh Niên. Thậm chí cô còn ngửi thấy được mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc.
“Đồng tổng, đây là sinh viên ưu tú của trường chúng tôi, tên là Tô Tâm Đường.”
Chủ nhiệm khoa chủ động giới thiệu với Đồng Kinh Niên rồi sau đó ném ánh mắt sang chỗ Tô Tâm Đường.
“Nào, mau chào hỏi với Đồng tổng đi.”
Tô Tâm Đường sửa sang lại vài sợi tóc hơi lộn xộn, hướng tới người đàn ông nở một nụ cười ngọt lịm: “Đồng tổng.”
“Ừ.”
Người đàn ông tự phụ gật đầu, không có thái độ nào khác, anh nghiêng mặt nói chuyện phiếm cùng với đám lãnh đạo.
Tươi cười ngọt ngào trên mặt Tô Tâm Đường nháy máy liền biến mất, nhỏ giọng chửi tục một câu ở trong lòng.
Đệch.
Đồng Kinh Niên giả vờ không quen biết cô.
——————————————————
“Còn muốn xem ảnh… “tự s͙ư͙ớ͙n͙g͙” của anh, bây giờ anh vẫn đang ở trong văn phòng đấy.”
Editor: Nghĩa là nếu không ở trong văn phòng thì anh cũng cởi quần ra chụp chứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.