Chương 6
Hàn Viện
13/11/2013
Tâm Vũ, anh nhớ em, rất rất rất nhớ em…
Đồ tồi!
Lệ Tâm Vũ hừ một tiếng, ném bức thư xuống đất.
Viết thư làm gì? Thế kỷ 21 rồi mà còn ngồi cặm cụi viết thư? Điều cô muốn là nhìn thấy anh! Đồ tồi!
Cô trừng mắt nhìn bức thư dưới đất, bỗng dưng có cảm giác nó như đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi nhưng dù cơn giận đang bốc cao ngùn ngụt trong đầu, cô vẫn ngồi xổm xuống nhặt bức thư lên bỏ vào trong ngăn kéo.
Lệ Tâm Vũ đang trải qua năm nhất đại học nhiều màu sắc tươi mới nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ.
Đó là sự thật, ai tinh ý nhìn vào cũng biết điều đó.
Những người trong gia đình họ Lệ đều biết lý do tại sao nhưng không ai nói ra để cô đau lòng, hơn nữa nếu nói ra Lệ Tâm Vũ sẽ tức giận, và trụ cột của Lệ gia cũng nổi cáu.
Thực ra, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu như mẹ Lệ không dùng sự dịu dàng của mình áp chế ba Lệ thì dĩ nhiên có người sẽ rất thảm.
“Chị, điện thoại của chị.” Em gái Lệ Tâm Vũ đứng ngoài cửa gọi to.
“Không nghe, nói chị không có nhà.” Lệ Tâm Vũ đáp lại, lười biếng nằm trên giường, không nhúc nhích.
“Sao lần nào chị cũng nói như vậy, làm khó em quá à, anh Tương cũng đáng thương mà!”. Cô em gái tức giận nói.
“Chị còn đáng thương hơn anh ta.” Lệ Tâm Vũ gào lên. Cô thực sự rất đáng thương, vừa cô độc vừa đáng thương.
Em gái Lệ Tâm Vũ đứng ở cửa lảm nhảm một hồi rồi đi xuống lầu.
Lệ Tâm Vũ trừng mắt nhìn trần nhà, rồi quay người kéo chăn trùm kín đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, ướt một bên gối.
Cô… rất nhớ Tương Vệ.
Chia tay rất đau khổ… Quen với sự tồn tại của một ai đó, một thói quen khó bỏ, mặc dù bên cạnh vẫn có rất nhiều bạn nhưng tâm trí luôn cảm thấy cô đơn, xót xa và buồn bã.
Cô không có dũng khí đến Vương Quốc Anh tìm anh, thà cắt đứt mọi liên lạc với anh, bởi vì cô sợ sự ích kỷ của chính mình, khi nghe được giọng nói của anh, khát vọng càng chất chứa, càng mong muốn anh ở bên, trói anh lại để anh không đi đâu được nữa.
Nhưng… Mặc dù đã cắt đứt mọi liên lạc nhưng cô vẫn sẽ đợi anh.
Cô nhất định sẽ đợi, đợi đến khi nào anh đã cảm nhận được không khí vui vẻ với gia đình thực sự của mình, sẽ quay về bên cô.
Đến lúc đó, khi anh trở về, cô sẽ… nói cho anh biết một bí mật.
Nhưng hiện tại cuộc sống của cô không có anh, cô sẽ tự chăm sóc bản thân mình, học tập thật tốt và cô sẽ rất nhớ anh.
***
Đứng trong khu nhập cảnh, Lệ Tâm Vũ dáo dát tìm khuôn mặt quen thuộc trong đám người.
“Tâm Vũ!” Có ai đó gọi cô sau lưng.
Cô mở to mắt, quay người… nhìn thấy Tương Vệ.
Anh cao lớn, mặc đồ vest, phong độ và tự tin.
Tương Vệ vừa nhìn thấy người mà mình nhớ nhung, chạy ngay lại ôm chầm lấy cô.
“Á… Buông… Buông ra… Em không thở được.” Cô kích động nói, muốn chính mình phải bình tĩnh, thế nhưng khóe môi cong lên mỉm cười.
“Em đã đến, thực sự em đã đến, anh cứ nghĩ… Tại sao em lại không nhận điện thoại của anh suốt một năm qua? Tại sao không viết thư cho anh?” Anh buông cô ra, nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi.
“À… Có sao đâu? Vì… Vì… năm nhất bận học.” Lệ Tâm Vũ lảng tránh ánh mắt của anh.
“Anh rất nhớ em, em là cô gái tàn nhẫn, sao em không để anh được nghe giọng em.” Không phát hiện ra cô đang chột gia, Tương Vệ vui vẻ vì được gặp cô.
Anh ôm chặt lấy cô, hy vọng rằng sự ấm áp và hành động của mình sẽ biểu lộ cho cô thấy rằng anh nhớ cô đến mức nào.
Nhìn Tương Vệ với vẻ sung sướng không thể giấu nổi, cô cong môi cười.
Cuối cùng cô vẫn chẳng thể nào dối được lòng mình rằng cô vô cùng nhớ anh. Một năm. Anh đã gửi cho cô một bức thư bên trong có vé máy bay đi Anh, và cô quyết định lấy hết dũng khí bay đến đây gặp anh để thỏa những khát khao mong chờ.
“A!” Anh lùi lại, tò mò nhận xét cô.
“Sao vậy anh?”
“Anh thấy… Hình như em đầy đặn hơn trước.” Anh nghiêm túc nói.
Không ngờ anh lại có thể nhận ra, Lệ Tâm Vũ cứng họng, ngay sau đó lấy lại bình tĩnh trừng mắt, “Anh… Anh không biết là nói một cô gái mập là đang xúc phạm người ta không hả?”
Tương Vệ cười đểu: “Thật hả? Nhưng anh thấy em mập lên rất đẹp, có thịt, ôm em nhiều cảm xúc quá.”
“Anh đang nói cái gì đó?” Cô ôm anh. “Anh cũng rất khác. Vừa cao vừa gầy…” Và nụ cười chói mắt.
Nhìn cô, Tương Vệ đột nhiên im lặng.
Khuôn mặt cô trưởng thành hơn không còn nét trẻ con như một năm trước đây, và trông cô khá dịu dàng thùy mị.
“Tâm Vũ, em… khác lắm.” Không thể hình dung cụ thể cô khác ở điểm nào, nhưng anh có cảm giác người con gái trước mặt anh đã thay đổi.
“Một năm không gặp nhau vừa mới gặp đã nói người ta mập rồi còn nói người ta khác. Em là em mà. Anh thiệt là.” Lệ Tâm Vũ hờn dỗi nói, sau đó bất mãn cắn môi.
Chẳng có gì thay đổi cả, mặc dù cô và anh ở cách xa nhau, tới tận một năm, nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn vậy, anh vẫn tươi cười với cô, vẫn dịu dàng, yêu thương nồng nàn, cô và anh vẫn như trước đây khi chưa chia tay, tình cảm không vì thế mà nhạt phai.
Cô khẽ thở dài, cảm giác bất an và khổ sở đều đáng giá, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của anh, chờ anh một năm để đổi lại sự vui vẻ này… Với cô, không là gì.
Nhìn vẻ mặt giận dữ nhưng đáng yêu của cô, Tương Vệ nở nụ cười, ôm chặt lấy cô sau đó mới kéo hành lý.
“Lát nữa em phải giải thích rõ ràng cho anh lý do tại sao một năm qua không liên lạc với anh? Đi nào! Chúng ta đi thôi! Anh sẽ đưa em đi xem nhà mới mẹ anh mua cho.”
“Nhà mới của anh hả? Mẹ… và anh không sống chung hả?” Lệ Tâm Vũ nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ thì chưa, vẫn còn phải chuẩn bị một vài thứ.”
“Chuẩn bị?”
“Ừm, anh nghĩ cần phải có thời gian, vì dù sao thân phận của mẹ bây giờ rất nhạy cảm.”
“Em chẳng hiểu gì cả.” Đâu là lần đầu tiên cô nghe anh nói, trong thư anh không hề nói đến chuyện này.
“Mấy tháng nữa em sẽ biết… Anh có quà muốn tặng em.” Tương Vệ cười bí hiểm.
“Tương Vệ?”
“Đi nào! Em chưa từng đi Anh phải không? Anh sẽ đưa em đi chơi, cả tuần này anh được nghỉ. Nếu anh nhớ không nhầm thì trường đại học Đài Loan cũng đang cho sinh viên nghỉ phải không?” Nghe cô hỏi, anh không giải đáp ngay cho cô.
Vừa nhắc đến trường học, Lệ Tâm Vũ sực nhớ ra một chuyện, “Tương Vệ, em có chuyện này muốn nói với anh, thực ra em đã tạm thời…”
“Đợi lát nữa nói, hai đứa mình lên xe đi.” Anh cắt lời cô.
Khi hai người bước ra sân bay, Tương Vệ đưa cô vào trong một chiếc xe ô tô sang trọng.
Cô cứng họng nhìn anh sau đó chậm rãi nói, “Đi xe này hả?”
Anh gật đầu, nhìn cô nở nụ cười.
“Tương Vệ, em thấy khó hiểu, rốt cục anh là…”
“Tâm Vũ, anh biết có nhiều chuyện em sẽ thấy khó hiểu, nhưng em hãy tin anh, mấy tháng nữa khi tất cả mọi chuyện đã tốt đẹp, anh sẽ nói cho em biết đầu tiên, khi đó anh sẽ mời em đến anh tham dự một bữa tiệc.” Anh phải tuyên bố với mọi người về cô, đồng thời nói cho mọi người biết tình yêu của cả hai, cô là một người quan trọng với anh và sau đó anh muốn đưa cô đến Anh.
Không có cô, rất khổ sở, rất cô đơn, càng khao khát cô càng nhớ nhung, anh muốn cho cô tất cả những gì mà anh đang có.
Dĩ nhiên, đó là điều đương nhiên, anh chắc chắn rằng với năng lực và danh tiếng của anh hiện giờ, ba của Tâm Vũ nhất định sẽ chấp nhận anh.
Nhìn Tương Vệ cười thoải mái, ánh mắt tràn ngập sự tự tin mà cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh, Lệ Tâm Vũ cảm nhận được rằng, anh ở đây rất vui vẻ, không chỉ thỏa mãn mà còn rất hạnh phúc.
Đôi mắt cô tối đi, nụ cười trở nên cứng ngắc, nhỏ giọng hỏi: “Tương Vệ, anh hạnh phúc lắm hả? Một năm qua, anh ở đây chắc là hạnh phúc lắm nhỉ? Hạnh phúc hơn khi còn ở Đài Loan? Anh có định khi nào sẽ về nước không?”
Anh ở đây, hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh cô sao?
Nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, Tương Vệ gật đầu, “Đúng vậy, ở đây anh cảm thấy rất vui vẻ, anh thích cuộc sống ở đây, còn khi nào về nước… Có thể là năm mười năm, anh không về nước, dượng của anh muốn anh học tập lâu dài ở đây sau đó đến công ty của dượng làm việc.”
Ở đâu có cô ở đó có anh, dù không về nước nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy tốt đẹp.
Bởi vì sự ràng buộc của cô càng khiến anh nỗ lực, nắm bắt cơ hội để không ai có thể cười nhạo anh được nữa, anh muốn tạo dựng sự nghiệp của chính mình trong vòng năm năm.
Nhìn gương mặt sáng bừng đầy sức sống, nhiệt tình và hạnh phúc… Cô còn muốn hỏi anh điều gì nữa chứ? Bởi vì cô đã biết được đáp án phải thế không? Cô còn vẽ vời làm gì?
Không có cô anh vẫn cảm thấy ấm áp bên người thân của mình.
Năm năm, mười năm… Lâu thật đấy! Anh muốn ở đây lâu đến vậy sao? Cô đã nghĩ anh sẽ ở đây một năm hoặc chỉ mấy tháng nữa thôi anh sẽ quay về…
Cô lại còn ngu ngốc đến tận Vương Quốc Anh để nhìn thấy anh, rồi còn hỏi khi nào anh mới về nước, về nhà của cô… Cô ngây thơ cho rằng dù anh thấy hạnh phúc khi ở bên mẹ nhưng anh vẫn luôn coi nhà của cô là nhà mình, và cô mới là người anh muốn ở bên…
Một sự lựa chọn sai lầm, đáng lẽ cô không nên đến đây!
“Đi nào!” Tương Vệ mở cửa xe đưa tay cho cô gái đứng đằng sau, nở nụ cười vui sướng.
Lệ Tâm Vũ nhìn bàn tay giơ ra, gật đầu sau đó ngồi vào trong xe.
Cô cố gắng gượng cười nhưng ánh mắt lại đượm buồn.
Mỉm cười! Cô phải làm cho anh thấy yên tâm, không bị áp lực, không muốn anh mất hứng, không thể ích kỷ… Cô đã hiểu ra, đã trưởng thành, đã có thể che giấu… Chỉ cần anh được vui vẻ là cô mãn nguyện rồi.
Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu. Tình yêu của cô dành cho anh là tình yêu thực sự, bởi vì yêu cho nên cô quyết định hy sinh, quyết định chịu tổn thương, đổi lại anh sẽ được sống vui vẻ, hạnh phúc.
***
Do bảo lưu kết quả học tập một năm, cho nên khi quay lại trường Lệ Tâm Vũ học với các em sinh viên khóa dưới.
“Chị, anh Tương muốn chị lên mạng.” Em gái Lệ Tâm Vũ gõ cửa, nhỏ giọng gọi. [Bơ: Em gái của Lệ Tâm Vũ trong convert dịch là Lệ Tâm vũ, Bơ sẽ sớm nghiên cứu xem tên của bé này là gi]
“Không rãnh.” Lệ Tâm Vũ bận rộn trong phòng nói vọng ra.
Hai năm qua, ngoài thư ra, từ quà cáp, vé máy bay cô đều không nhận, ngay cả điện thoại của anh cô cũng không nghe, tàn nhẫn đến mức mẹ cũng phải lắc đầu.
Nhưng cô lại không thấy mình tàn nhẫn, bởi vì ít ra cô còn nhận thư của anh, dù chưa mở bất kỳ lá nào nhưng cô vẫn cẩn thận cất vào trong ngăn kéo.
Hơn hai năm trước, ba Lệ quyết định chuyển nhà, ông đã mua một ngón núi, xây biệt thự trên đỉnh núi và thuê vệ sĩ canh gác dưới chân núi.
Muốn lên núi? Phải thông báo trước sau đó còn phải xuất trình giấy chứng minh nhân dân.
Nếu không có hai yêu cầu này thì phải ở ngoài. Ba Lệ còn đưa ra một điều luật bất thành văn: Người nhà họ Tương không được đặt chân vào núi.
Hai năm trước, Tương Vệ về nước được ba lần, một lần anh đến căn nhà cũ của Lệ gia nhưng không gặp được Lệ Tâm Vũ.
Lần thứ hai, anh may mắn được mẹ Lệ nhắn cho địa chỉ mới của cả nhà nhưng bảo vệ kiên quyết không cho anh vào.
Lần thứ ba… cũng giống như lần thứ hai, ba Lệ nhất quyết không cho anh vào núi, anh vẫn không có cơ hội được gặp cô và không được biết bất kỳ tin tức gì của cô.
Gọi điện cho cô, cô không nghe và anh có cảm giác em gái của Lệ Tâm Vũ và mẹ của cô nói chuyện với anh bằng giọng bất mãn… Rất khó hiểu.
Tại sao?
Tương Vệ không thể nào hiểu được, cảm giác của mình là như thế nào?
Trước đây khi phải rời khỏi nhà họ Lệ, mẹ Lệ cũng khuyên anh nên sống với mẹ anh, em gái Lệ Tâm Vũ cũng nói thế… Nhưng tại sao bây giờ họ lại đối xử với anh như vậy?
Anh có làm chuyện gì gây mích lòng hai người đó đâu??? [Có đó anh bạn, anh làm mà không biết hả trời ơi]
Nếu hỏi anh đã làm chuyện gì khiến ba Lệ tức giận thì có rất nhiều câu trả lời nhưng với những người khác trong nhà họ Lệ… Tương Vệ thầ rằng mình không làm chuyện gì xấu cả.
Và người khiến anh băn khoăn nhất là Tâm Vũ.
Đã có chuyện gì xảy ra với cô?
Lần cuối cùng cả hai gặp mặt nhau, cô rất vui, anh cũng đã gửi vé máy bay để cô tham dự vào bữa tiệc do anh tổ chức nhưng cô đã không xuất hiện.
Không nói cho anh biết lý do, không liên lạc với anh, không hề giải thích, cắt đứt mọi liên lạc, kế hoạch đưa cô đến Anh cũng chuẩn bị tốt đẹp nhưng rốt cục không thể thực hiện được.
Anh giống như bị bỏ rơi, không còn liên quan gì đến cô…
Không bao giờ! Anh sẽ không bao giờ buông tay ra.
Cô không muốn liên lạc với anh? Không sao, thứ hai hàng tuần anh vẫn viết thư cho cô, ngày nào anh cũng sẽ gọi điện để cô thấy rằng cô rất tàn nhẫn, cực kỳ tàn nhẫn, anh sẽ không để cả hai cắt đứt liên lạc như vậy, anh và cô, cả cuộc đời này phải gắn chặt bên nhau.
***
Năm ba đại học, Lệ Tâm Vũ bắt đầu thấy vui vẻ một chút.
Ai bảo phụ nữ cần dựa vào đàn ông? Ai bảo cô phải đau khổ khi Tương Vệ bỏ cô mà đi chứ?
Cô đã vượt qua được, cô đã tự chữa trị vết thương cho mình, mặc dù ba năm đầu, cô phải học cách quên anh, cô đã phải cố gắng hết sức có thể, và rốt cục cô đã không nhớ anh nữa.
Bây giờ cô rất bận rộn, buổi sáng đến trường, buổi tối bận bịu, sự mệt mỏi dường như đã lấn át được cảm giác nhớ nhung anh… Nhưng mỗi khi nhìn vào lịch, cô vẫn ngẩn người, nhìn vào bức ảnh chụp cô vẫn khổ sở.
Lệ Tâm Vũ khẳng định rằng mình đã quên Tương Vệ.
Cho dù suốt ba năm qua, tuần nào anh cũng gửi thư cho cô, ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng cô vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình, cô đã quyết tâm sẽ cố quên anh.
Đúng vậy, cô tin rằng mình sẽ quên được anh.
Mối tình đầu đã trôi vào ngày cũ.
Chờ đợi anh ư? Không, cô đã quyết định buông tay, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, không muốn gây áp lực với anh, cô chỉ hy vọng anh sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Cho nên cô sẽ buông tay dù rất đau lòng nhưng cô vẫn buộc lòng phải buông tay,
Có lẽ là năm năm rồi mười năm sẽ sớm trôi qua, sẽ có một ngày cô đột nhiên nhớ đến một người và mỉm cười vì đó là người thuộc về năm ấy, người mà cô đã vô tư yêu anh, và còn làm chuyện mà cô không thể tin được mình có thể làm chuyện đó.
Đúng vậy, cô đã quên được mối tình đầu của mình Tương Vệ. Anh không còn liên quan đến cô, ngoại trừ…
***
Sau bốn năm đại học, bởi vì phải nghỉ học một năm nên tính ra Lệ Tâm Vũ mất năm năm để hoàn thành chương trình đại học, cuối cùng cô cũng đã tốt nghiệp và là một trong mười sinh viên xuất sắc nhất.
Năm năm là khoảng thời gian dài.
Cô đã hai mươi ba tuổi, đã đi được ¼ cuộc đời và cô đã là một người phụ nữ trưởng thành.
Đồ tồi!
Lệ Tâm Vũ hừ một tiếng, ném bức thư xuống đất.
Viết thư làm gì? Thế kỷ 21 rồi mà còn ngồi cặm cụi viết thư? Điều cô muốn là nhìn thấy anh! Đồ tồi!
Cô trừng mắt nhìn bức thư dưới đất, bỗng dưng có cảm giác nó như đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi nhưng dù cơn giận đang bốc cao ngùn ngụt trong đầu, cô vẫn ngồi xổm xuống nhặt bức thư lên bỏ vào trong ngăn kéo.
Lệ Tâm Vũ đang trải qua năm nhất đại học nhiều màu sắc tươi mới nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ.
Đó là sự thật, ai tinh ý nhìn vào cũng biết điều đó.
Những người trong gia đình họ Lệ đều biết lý do tại sao nhưng không ai nói ra để cô đau lòng, hơn nữa nếu nói ra Lệ Tâm Vũ sẽ tức giận, và trụ cột của Lệ gia cũng nổi cáu.
Thực ra, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu như mẹ Lệ không dùng sự dịu dàng của mình áp chế ba Lệ thì dĩ nhiên có người sẽ rất thảm.
“Chị, điện thoại của chị.” Em gái Lệ Tâm Vũ đứng ngoài cửa gọi to.
“Không nghe, nói chị không có nhà.” Lệ Tâm Vũ đáp lại, lười biếng nằm trên giường, không nhúc nhích.
“Sao lần nào chị cũng nói như vậy, làm khó em quá à, anh Tương cũng đáng thương mà!”. Cô em gái tức giận nói.
“Chị còn đáng thương hơn anh ta.” Lệ Tâm Vũ gào lên. Cô thực sự rất đáng thương, vừa cô độc vừa đáng thương.
Em gái Lệ Tâm Vũ đứng ở cửa lảm nhảm một hồi rồi đi xuống lầu.
Lệ Tâm Vũ trừng mắt nhìn trần nhà, rồi quay người kéo chăn trùm kín đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, ướt một bên gối.
Cô… rất nhớ Tương Vệ.
Chia tay rất đau khổ… Quen với sự tồn tại của một ai đó, một thói quen khó bỏ, mặc dù bên cạnh vẫn có rất nhiều bạn nhưng tâm trí luôn cảm thấy cô đơn, xót xa và buồn bã.
Cô không có dũng khí đến Vương Quốc Anh tìm anh, thà cắt đứt mọi liên lạc với anh, bởi vì cô sợ sự ích kỷ của chính mình, khi nghe được giọng nói của anh, khát vọng càng chất chứa, càng mong muốn anh ở bên, trói anh lại để anh không đi đâu được nữa.
Nhưng… Mặc dù đã cắt đứt mọi liên lạc nhưng cô vẫn sẽ đợi anh.
Cô nhất định sẽ đợi, đợi đến khi nào anh đã cảm nhận được không khí vui vẻ với gia đình thực sự của mình, sẽ quay về bên cô.
Đến lúc đó, khi anh trở về, cô sẽ… nói cho anh biết một bí mật.
Nhưng hiện tại cuộc sống của cô không có anh, cô sẽ tự chăm sóc bản thân mình, học tập thật tốt và cô sẽ rất nhớ anh.
***
Đứng trong khu nhập cảnh, Lệ Tâm Vũ dáo dát tìm khuôn mặt quen thuộc trong đám người.
“Tâm Vũ!” Có ai đó gọi cô sau lưng.
Cô mở to mắt, quay người… nhìn thấy Tương Vệ.
Anh cao lớn, mặc đồ vest, phong độ và tự tin.
Tương Vệ vừa nhìn thấy người mà mình nhớ nhung, chạy ngay lại ôm chầm lấy cô.
“Á… Buông… Buông ra… Em không thở được.” Cô kích động nói, muốn chính mình phải bình tĩnh, thế nhưng khóe môi cong lên mỉm cười.
“Em đã đến, thực sự em đã đến, anh cứ nghĩ… Tại sao em lại không nhận điện thoại của anh suốt một năm qua? Tại sao không viết thư cho anh?” Anh buông cô ra, nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi.
“À… Có sao đâu? Vì… Vì… năm nhất bận học.” Lệ Tâm Vũ lảng tránh ánh mắt của anh.
“Anh rất nhớ em, em là cô gái tàn nhẫn, sao em không để anh được nghe giọng em.” Không phát hiện ra cô đang chột gia, Tương Vệ vui vẻ vì được gặp cô.
Anh ôm chặt lấy cô, hy vọng rằng sự ấm áp và hành động của mình sẽ biểu lộ cho cô thấy rằng anh nhớ cô đến mức nào.
Nhìn Tương Vệ với vẻ sung sướng không thể giấu nổi, cô cong môi cười.
Cuối cùng cô vẫn chẳng thể nào dối được lòng mình rằng cô vô cùng nhớ anh. Một năm. Anh đã gửi cho cô một bức thư bên trong có vé máy bay đi Anh, và cô quyết định lấy hết dũng khí bay đến đây gặp anh để thỏa những khát khao mong chờ.
“A!” Anh lùi lại, tò mò nhận xét cô.
“Sao vậy anh?”
“Anh thấy… Hình như em đầy đặn hơn trước.” Anh nghiêm túc nói.
Không ngờ anh lại có thể nhận ra, Lệ Tâm Vũ cứng họng, ngay sau đó lấy lại bình tĩnh trừng mắt, “Anh… Anh không biết là nói một cô gái mập là đang xúc phạm người ta không hả?”
Tương Vệ cười đểu: “Thật hả? Nhưng anh thấy em mập lên rất đẹp, có thịt, ôm em nhiều cảm xúc quá.”
“Anh đang nói cái gì đó?” Cô ôm anh. “Anh cũng rất khác. Vừa cao vừa gầy…” Và nụ cười chói mắt.
Nhìn cô, Tương Vệ đột nhiên im lặng.
Khuôn mặt cô trưởng thành hơn không còn nét trẻ con như một năm trước đây, và trông cô khá dịu dàng thùy mị.
“Tâm Vũ, em… khác lắm.” Không thể hình dung cụ thể cô khác ở điểm nào, nhưng anh có cảm giác người con gái trước mặt anh đã thay đổi.
“Một năm không gặp nhau vừa mới gặp đã nói người ta mập rồi còn nói người ta khác. Em là em mà. Anh thiệt là.” Lệ Tâm Vũ hờn dỗi nói, sau đó bất mãn cắn môi.
Chẳng có gì thay đổi cả, mặc dù cô và anh ở cách xa nhau, tới tận một năm, nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn vậy, anh vẫn tươi cười với cô, vẫn dịu dàng, yêu thương nồng nàn, cô và anh vẫn như trước đây khi chưa chia tay, tình cảm không vì thế mà nhạt phai.
Cô khẽ thở dài, cảm giác bất an và khổ sở đều đáng giá, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của anh, chờ anh một năm để đổi lại sự vui vẻ này… Với cô, không là gì.
Nhìn vẻ mặt giận dữ nhưng đáng yêu của cô, Tương Vệ nở nụ cười, ôm chặt lấy cô sau đó mới kéo hành lý.
“Lát nữa em phải giải thích rõ ràng cho anh lý do tại sao một năm qua không liên lạc với anh? Đi nào! Chúng ta đi thôi! Anh sẽ đưa em đi xem nhà mới mẹ anh mua cho.”
“Nhà mới của anh hả? Mẹ… và anh không sống chung hả?” Lệ Tâm Vũ nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ thì chưa, vẫn còn phải chuẩn bị một vài thứ.”
“Chuẩn bị?”
“Ừm, anh nghĩ cần phải có thời gian, vì dù sao thân phận của mẹ bây giờ rất nhạy cảm.”
“Em chẳng hiểu gì cả.” Đâu là lần đầu tiên cô nghe anh nói, trong thư anh không hề nói đến chuyện này.
“Mấy tháng nữa em sẽ biết… Anh có quà muốn tặng em.” Tương Vệ cười bí hiểm.
“Tương Vệ?”
“Đi nào! Em chưa từng đi Anh phải không? Anh sẽ đưa em đi chơi, cả tuần này anh được nghỉ. Nếu anh nhớ không nhầm thì trường đại học Đài Loan cũng đang cho sinh viên nghỉ phải không?” Nghe cô hỏi, anh không giải đáp ngay cho cô.
Vừa nhắc đến trường học, Lệ Tâm Vũ sực nhớ ra một chuyện, “Tương Vệ, em có chuyện này muốn nói với anh, thực ra em đã tạm thời…”
“Đợi lát nữa nói, hai đứa mình lên xe đi.” Anh cắt lời cô.
Khi hai người bước ra sân bay, Tương Vệ đưa cô vào trong một chiếc xe ô tô sang trọng.
Cô cứng họng nhìn anh sau đó chậm rãi nói, “Đi xe này hả?”
Anh gật đầu, nhìn cô nở nụ cười.
“Tương Vệ, em thấy khó hiểu, rốt cục anh là…”
“Tâm Vũ, anh biết có nhiều chuyện em sẽ thấy khó hiểu, nhưng em hãy tin anh, mấy tháng nữa khi tất cả mọi chuyện đã tốt đẹp, anh sẽ nói cho em biết đầu tiên, khi đó anh sẽ mời em đến anh tham dự một bữa tiệc.” Anh phải tuyên bố với mọi người về cô, đồng thời nói cho mọi người biết tình yêu của cả hai, cô là một người quan trọng với anh và sau đó anh muốn đưa cô đến Anh.
Không có cô, rất khổ sở, rất cô đơn, càng khao khát cô càng nhớ nhung, anh muốn cho cô tất cả những gì mà anh đang có.
Dĩ nhiên, đó là điều đương nhiên, anh chắc chắn rằng với năng lực và danh tiếng của anh hiện giờ, ba của Tâm Vũ nhất định sẽ chấp nhận anh.
Nhìn Tương Vệ cười thoải mái, ánh mắt tràn ngập sự tự tin mà cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh, Lệ Tâm Vũ cảm nhận được rằng, anh ở đây rất vui vẻ, không chỉ thỏa mãn mà còn rất hạnh phúc.
Đôi mắt cô tối đi, nụ cười trở nên cứng ngắc, nhỏ giọng hỏi: “Tương Vệ, anh hạnh phúc lắm hả? Một năm qua, anh ở đây chắc là hạnh phúc lắm nhỉ? Hạnh phúc hơn khi còn ở Đài Loan? Anh có định khi nào sẽ về nước không?”
Anh ở đây, hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh cô sao?
Nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, Tương Vệ gật đầu, “Đúng vậy, ở đây anh cảm thấy rất vui vẻ, anh thích cuộc sống ở đây, còn khi nào về nước… Có thể là năm mười năm, anh không về nước, dượng của anh muốn anh học tập lâu dài ở đây sau đó đến công ty của dượng làm việc.”
Ở đâu có cô ở đó có anh, dù không về nước nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy tốt đẹp.
Bởi vì sự ràng buộc của cô càng khiến anh nỗ lực, nắm bắt cơ hội để không ai có thể cười nhạo anh được nữa, anh muốn tạo dựng sự nghiệp của chính mình trong vòng năm năm.
Nhìn gương mặt sáng bừng đầy sức sống, nhiệt tình và hạnh phúc… Cô còn muốn hỏi anh điều gì nữa chứ? Bởi vì cô đã biết được đáp án phải thế không? Cô còn vẽ vời làm gì?
Không có cô anh vẫn cảm thấy ấm áp bên người thân của mình.
Năm năm, mười năm… Lâu thật đấy! Anh muốn ở đây lâu đến vậy sao? Cô đã nghĩ anh sẽ ở đây một năm hoặc chỉ mấy tháng nữa thôi anh sẽ quay về…
Cô lại còn ngu ngốc đến tận Vương Quốc Anh để nhìn thấy anh, rồi còn hỏi khi nào anh mới về nước, về nhà của cô… Cô ngây thơ cho rằng dù anh thấy hạnh phúc khi ở bên mẹ nhưng anh vẫn luôn coi nhà của cô là nhà mình, và cô mới là người anh muốn ở bên…
Một sự lựa chọn sai lầm, đáng lẽ cô không nên đến đây!
“Đi nào!” Tương Vệ mở cửa xe đưa tay cho cô gái đứng đằng sau, nở nụ cười vui sướng.
Lệ Tâm Vũ nhìn bàn tay giơ ra, gật đầu sau đó ngồi vào trong xe.
Cô cố gắng gượng cười nhưng ánh mắt lại đượm buồn.
Mỉm cười! Cô phải làm cho anh thấy yên tâm, không bị áp lực, không muốn anh mất hứng, không thể ích kỷ… Cô đã hiểu ra, đã trưởng thành, đã có thể che giấu… Chỉ cần anh được vui vẻ là cô mãn nguyện rồi.
Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu. Tình yêu của cô dành cho anh là tình yêu thực sự, bởi vì yêu cho nên cô quyết định hy sinh, quyết định chịu tổn thương, đổi lại anh sẽ được sống vui vẻ, hạnh phúc.
***
Do bảo lưu kết quả học tập một năm, cho nên khi quay lại trường Lệ Tâm Vũ học với các em sinh viên khóa dưới.
“Chị, anh Tương muốn chị lên mạng.” Em gái Lệ Tâm Vũ gõ cửa, nhỏ giọng gọi. [Bơ: Em gái của Lệ Tâm Vũ trong convert dịch là Lệ Tâm vũ, Bơ sẽ sớm nghiên cứu xem tên của bé này là gi]
“Không rãnh.” Lệ Tâm Vũ bận rộn trong phòng nói vọng ra.
Hai năm qua, ngoài thư ra, từ quà cáp, vé máy bay cô đều không nhận, ngay cả điện thoại của anh cô cũng không nghe, tàn nhẫn đến mức mẹ cũng phải lắc đầu.
Nhưng cô lại không thấy mình tàn nhẫn, bởi vì ít ra cô còn nhận thư của anh, dù chưa mở bất kỳ lá nào nhưng cô vẫn cẩn thận cất vào trong ngăn kéo.
Hơn hai năm trước, ba Lệ quyết định chuyển nhà, ông đã mua một ngón núi, xây biệt thự trên đỉnh núi và thuê vệ sĩ canh gác dưới chân núi.
Muốn lên núi? Phải thông báo trước sau đó còn phải xuất trình giấy chứng minh nhân dân.
Nếu không có hai yêu cầu này thì phải ở ngoài. Ba Lệ còn đưa ra một điều luật bất thành văn: Người nhà họ Tương không được đặt chân vào núi.
Hai năm trước, Tương Vệ về nước được ba lần, một lần anh đến căn nhà cũ của Lệ gia nhưng không gặp được Lệ Tâm Vũ.
Lần thứ hai, anh may mắn được mẹ Lệ nhắn cho địa chỉ mới của cả nhà nhưng bảo vệ kiên quyết không cho anh vào.
Lần thứ ba… cũng giống như lần thứ hai, ba Lệ nhất quyết không cho anh vào núi, anh vẫn không có cơ hội được gặp cô và không được biết bất kỳ tin tức gì của cô.
Gọi điện cho cô, cô không nghe và anh có cảm giác em gái của Lệ Tâm Vũ và mẹ của cô nói chuyện với anh bằng giọng bất mãn… Rất khó hiểu.
Tại sao?
Tương Vệ không thể nào hiểu được, cảm giác của mình là như thế nào?
Trước đây khi phải rời khỏi nhà họ Lệ, mẹ Lệ cũng khuyên anh nên sống với mẹ anh, em gái Lệ Tâm Vũ cũng nói thế… Nhưng tại sao bây giờ họ lại đối xử với anh như vậy?
Anh có làm chuyện gì gây mích lòng hai người đó đâu??? [Có đó anh bạn, anh làm mà không biết hả trời ơi]
Nếu hỏi anh đã làm chuyện gì khiến ba Lệ tức giận thì có rất nhiều câu trả lời nhưng với những người khác trong nhà họ Lệ… Tương Vệ thầ rằng mình không làm chuyện gì xấu cả.
Và người khiến anh băn khoăn nhất là Tâm Vũ.
Đã có chuyện gì xảy ra với cô?
Lần cuối cùng cả hai gặp mặt nhau, cô rất vui, anh cũng đã gửi vé máy bay để cô tham dự vào bữa tiệc do anh tổ chức nhưng cô đã không xuất hiện.
Không nói cho anh biết lý do, không liên lạc với anh, không hề giải thích, cắt đứt mọi liên lạc, kế hoạch đưa cô đến Anh cũng chuẩn bị tốt đẹp nhưng rốt cục không thể thực hiện được.
Anh giống như bị bỏ rơi, không còn liên quan gì đến cô…
Không bao giờ! Anh sẽ không bao giờ buông tay ra.
Cô không muốn liên lạc với anh? Không sao, thứ hai hàng tuần anh vẫn viết thư cho cô, ngày nào anh cũng sẽ gọi điện để cô thấy rằng cô rất tàn nhẫn, cực kỳ tàn nhẫn, anh sẽ không để cả hai cắt đứt liên lạc như vậy, anh và cô, cả cuộc đời này phải gắn chặt bên nhau.
***
Năm ba đại học, Lệ Tâm Vũ bắt đầu thấy vui vẻ một chút.
Ai bảo phụ nữ cần dựa vào đàn ông? Ai bảo cô phải đau khổ khi Tương Vệ bỏ cô mà đi chứ?
Cô đã vượt qua được, cô đã tự chữa trị vết thương cho mình, mặc dù ba năm đầu, cô phải học cách quên anh, cô đã phải cố gắng hết sức có thể, và rốt cục cô đã không nhớ anh nữa.
Bây giờ cô rất bận rộn, buổi sáng đến trường, buổi tối bận bịu, sự mệt mỏi dường như đã lấn át được cảm giác nhớ nhung anh… Nhưng mỗi khi nhìn vào lịch, cô vẫn ngẩn người, nhìn vào bức ảnh chụp cô vẫn khổ sở.
Lệ Tâm Vũ khẳng định rằng mình đã quên Tương Vệ.
Cho dù suốt ba năm qua, tuần nào anh cũng gửi thư cho cô, ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng cô vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình, cô đã quyết tâm sẽ cố quên anh.
Đúng vậy, cô tin rằng mình sẽ quên được anh.
Mối tình đầu đã trôi vào ngày cũ.
Chờ đợi anh ư? Không, cô đã quyết định buông tay, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, không muốn gây áp lực với anh, cô chỉ hy vọng anh sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Cho nên cô sẽ buông tay dù rất đau lòng nhưng cô vẫn buộc lòng phải buông tay,
Có lẽ là năm năm rồi mười năm sẽ sớm trôi qua, sẽ có một ngày cô đột nhiên nhớ đến một người và mỉm cười vì đó là người thuộc về năm ấy, người mà cô đã vô tư yêu anh, và còn làm chuyện mà cô không thể tin được mình có thể làm chuyện đó.
Đúng vậy, cô đã quên được mối tình đầu của mình Tương Vệ. Anh không còn liên quan đến cô, ngoại trừ…
***
Sau bốn năm đại học, bởi vì phải nghỉ học một năm nên tính ra Lệ Tâm Vũ mất năm năm để hoàn thành chương trình đại học, cuối cùng cô cũng đã tốt nghiệp và là một trong mười sinh viên xuất sắc nhất.
Năm năm là khoảng thời gian dài.
Cô đã hai mươi ba tuổi, đã đi được ¼ cuộc đời và cô đã là một người phụ nữ trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.