Chương 2: Công chúa nhỏ
Trữ Hầu Giai Âm
22/07/2022
Edit: ShiningL
Beta: KelisAn Nhạc vốn tưởng rằng sau khi cô nói câu đó thì giữa cô và Phó Nguyệt Đài sẽ chẳng còn cái ‘cứ* chó’ gì để nói, thể nào cũng phải một nghìn năm không qua lại với nhau nữa. Nhưng cô không ngờ rằng, sáng hôm sau Phó Nguyệt Đài lại chủ động gọi điện đến rủ cô đi ăn.
Nói gì mà đã lâu không gặp, ra đây tụ tập gặp gỡ chút.
Số điện thoại của An Nhạc cũng là do anh chủ động xin, lúc ấy vẻ mặt hai người đều đang rất khó coi, An Nhạc nói xong câu đó cũng chẳng mong anh sẽ đáp lời. Cô nhàm chán nhún vai, nói câu “Tôi có việc đi trước”, rồi chuẩn bị bỏ trốn khỏi trận chiến.
Phó Nguyệt Đài cũng không ngăn cản, có lẽ là do đã bị lời nói của cô làm xáo trộn tâm trí, nhưng cuối cùng thì anh vẫn nhớ xin thông tin liên lạc của cô.
“Anh lấy số điện thoại của em làm gì?” An Nhạc không hiểu.
“Có nhiều mối quan hệ cũng không phải chuyện xấu.”
An Nhạc cũng không làm kiêu, lấy điện thoại anh nhập số, trong miệng còn lẩm bẩm, “Coi tôi là một mối quan hệ luôn sao, đúng là không ngờ mà.”
Phó Nguyệt Đài thấy cô bấm số xong, nhận lại điện thoại, rồi lạnh lùng nói một câu, “Còn rất nhiều chuyện mà em không ngờ tới.” Sau đó anh mặc kệ cô, xoay người đi về phía khu dạy học.
An Nhạc nhìn bóng lưng đang dần xa, đứng tại chỗ mắng, “Đồ làm màu.”
Vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, An Nhạc đã đổi số điện thoại. Cô lấy thẻ sim trước đó ra, tiện tay ném vào thùng rác. Theo cách nói của cô, thì chính là say goodbye quá khứ.
Cô chính là một người vô lương tâm, có mới nới cũ, ham vui.
Khi trước, mẹ nuôi của cô vẫn còn sống, cô có biệt danh là con sói mắt trắng* con, lúc đầu trong lòng An Nhạc không thích cái tên này, nhưng sau một thời gian, cô lại thấy biệt danh ấy cũng khá hay, rất hợp với mình.
*”Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Con người sống ích kỷ một chút cũng chẳng có gì không tốt cả.
Phó Nguyệt Đài hẹn cô lúc giữa trưa, anh chọn địa điểm cũng chẳng hề kiêng dè gì, đó chính là quán trà sữa mà họ thường đến khi xưa.
Quán mở cạnh trường trung học Số 1, từ trước đến nay việc buôn bán vẫn rất thuận lợi. Nhưng do tình hình dịch bệnh hiện tại, học sinh đều bị nhốt ở trong trường, không ra ngoài được, nên trong quán ngoài bà chủ và cô nhân viên làm việc bán thời gian ra thì chẳng còn ai.
An Nhạc đi vào, gọi ly nước chanh.
Vì chỉ cần làm cho mình cô, nên rất nhanh đã làm xong.
Bà chủ đưa ly nước chanh cho cô, “Người đẹp, trước đây con học ở trung học Số 1 sao?”
“Sao dì biết?”
“Đoán thôi. Gần đây chuẩn bị nghỉ hè, nên các học sinh cũ của trường rất hay trở về chơi.”
“Ồ.” Trong lòng An Nhạc thở phào, suýt nữa thì cô tưởng là bà chủ nhận ra mình ấy chứ.
An Nhạc tìm chỗ ngồi, cầm điện thoại bấm phải bấm trái, có chút lơ đễnh. Ngón tay đã được xinh đẹp nhấn vào bong bóng chat, nhìn bàn phím thở dài, muốn hỏi anh rốt cuộc có tới hay không. Vừa mới gõ xong một dòng, cô liếc nhìn thời gian, cảm thấy còn sớm, không nên hỏi anh, nếu không sẽ khiến anh cảm thấy mình quá nôn nóng.
An Nhạc lại xóa từng chữ một, nghe bà chủ nhiệt tình quảng cáo món mới trong quán của mình, cô cảm thấy chuyến đi này chẳng có ý nghĩa gì.
Trong lòng cô không khỏi thầm mắng, Phó Nguyệt Đài bị tẩy não hay gì mà lại chọn nơi ‘ba chấm’ như này cơ chứ. Sau khi mắng xong, cô bắt đầu hối hận, đáng lẽ ra mình không nên đồng ý đi ăn với anh. Hoặc có lẽ cô không nên đến trung học số 1, cũng không nên cho anh số điện thoại.
Người cũ cửu biệt trùng phùng không hẳn là chuyện tốt. Ít nhất, đối với bọn họ là không phải.
An Nhạc nghĩ ngợi một chút rồi nhắn cho anh: [Nếu anh bận vậy chúng ta hẹn dịp khác đi.]
Sau khi gửi xong, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến quầy thu ngân tính tiền, lúc vừa mở mã quét thì điện thoại hiện lên một thông báo, tay đang trả tiền của An Nhạc hơi run run, tự dưng có dự cảm chẳng lành.
“Người đẹp đến thường xuyên nha.” Bà chủ cười cười nhìn theo bóng cô rời đi.
An Nhạc không trả lời, trong lòng nói: “Được, tôi sẽ không bao giờ đến nữa đâu.”
Ông Trời đúng là thích trêu ngươi người ta mà.
An Nhạc nhấn vào tin nhắn chưa đọc, cô đoán không sai, là Phó Nguyệt Đài gửi.
[Lên lầu đi.]
Chỉ có ba chữ, nhưng lại khiến An Nhạc muốn chửi toáng lên.
Cô vờ như không có chuyện gì, xoay người đi lên lầu, bà chủ gọi cô lại với vẻ mặt mờ mịt, “Này, người đẹp, cô lên lầu làm gì vậy?”
An Nhạc quay lại nhếch mép cười, “Tôi lên tìm người.” Nói rồi cô nhanh chóng chạy lên lầu.
Tầng 2 là một phòng riêng nhỏ, thường xuyên có sinh viên đến đây để học tập, trò chuyện, và tất nhiên cũng có những cuộc hẹn hò. Đây cũng là lý do mà ban đầu An Nhạc và Phó Nguyệt Đài hay tới đây.
Không biết có phải cố ý hay không, mà Phó Nguyệt Đài ngồi vào chiếc bàn họ thường ngồi nhất, cạnh cửa sổ trong góc.
An Nhạc có chút không thoải mái, nắm chặt điện thoại, đến ngồi đối diện anh.
Phó Nguyệt Đài ngước mắt nhìn cô, không nói gì, đẩy ly nước chanh đặt bên cạnh đến trước mặt An Nhạc.
An Nhạc liếc anh một cái, có chút kinh ngạc. Cô đẩy lại ly nước chanh đến trước mặt anh, “Em không khát, anh tự uống đi.”
Phó Nguyệt Đài như không nghe thấy, mở ống hút cắm vào rồi lại đẩy sang cho cô.
An Nhạc vô cớ thấy buồn bực, trong lòng cũng không vui.
Trước đó, khi yêu đương với Phó Nguyệt Đài, cô rất hay ra vẻ này kia.
Khi ấy, chuyện lớn chuyện nhỏ hay chuyện không quan trọng của cô đều có sự giúp đỡ của Phó Nguyệt Đài. Như việc xé ống hút, lấy bát đũa và những chuyện vặt vãnh khác bình thường đều do Phó Nguyệt Đài lo, cô không cần phải động vào.
Anh nói muốn chiều cô thành công chúa nhỏ, một cô công chúa nhỏ chỉ thuộc về Phó Nguyệt Đài.
Giờ thì cảnh còn người mất, cô không biết phải nói gì để giảm bớt bầu không khí nặng nề, xấu hổ này.
Cuối cùng, vẫn là Phó Nguyệt Đài mở lời trước, hỏi cô giống như hai người bạn già thân thiết, “Em sống ở thành phố C thấy thế nào?”
An Nhạc thản nhiên trả lời, “Rất tốt. Thành phố lớn mà, có gì không tốt chứ.” Nói xong cô bất giác cầm cốc nước chanh trước mặt lên uống vài ngụm.
Anh lại hỏi, “Hiện tại em đang làm gì?”
“Em thì có thể kiếm được công việc gì tốt đây, chỉ làm này làm kia thôi. Làm mẫu ảnh, mẫu tạp chí, trả xong tiền nhà, tiền điện, tiền nước, thì cũng chẳng còn bao nhiêu.”
“Vậy sao em không quay lại đây?”
“Về đây thì chắc chắn sẽ tốt hơn ngoài kia sao? Em không giống anh, có một gia đình tốt để dựa vào, còn có cả một công việc ổn định nữa. Ít nhất, ở bên ngoài em còn cảm thấy thoải mái, có nhiều cơ hội, kiến thức cũng được tăng lên. Hơn nữa, cũng đâu phải anh không biết em là người như thế nào, nếu bắt em phải ở trong cái huyện Phủ Vân nhỏ xíu này cả đời, chắc là còn khó chịu hơn cả việc chết đi ấy chứ.”
“Em vẫn không thay đổi.”
An Nhạc khẽ cười, “Không phải anh cũng không thay đổi sao, nếu không thì sao chúng ta có thể gặp lại như này được.”
Phó Nguyệt Đài không nói gì, hai người im lặng một lúc.
“Khi nào em đi?” Phó Nguyệt Đài hỏi.
An Nhạc: “Em mua vé máy bay ngày mốt.”
“Ừ.”
Sau khi nói chuyện xong, An Nhạc rời đi trước. Cô không thích lúc tạm biệt, bản thân lại là người bị bỏ lại phía sau. Thế nên cô luôn là người rời đi trước, kể cả chia tay, cũng là do cô mở lời.
Sau khi An Nhạc rời đi, Phó Nguyệt Đài ngồi trong quán trà sữa một lúc. Ly nước chanh kia, cô chỉ uống có hai ngụm, nhìn y nguyên như ban đầu. Phó Nguyệt Đài cầm ly nước trước mặt lên, thấy đầu ống hút có vết son nhạt.
Anh canh ngay nơi ấy, nhấp một ngụm rồi đứng dậy cầm đi.
Thực ra, lý do họ chia tay năm đó rất đơn giản, cũng giống như nhiều cặp đôi khác, đó là do khoảng cách địa lý.
An Nhạc muốn đến thành phố lớn. Còn Phó Nguyệt Đài, do cha mẹ anh đều là giáo viên của trung học Số 1, nên muốn anh ở lại huyện Phủ Vân, sau này vào trường cũng sẽ có người nâng đỡ chỉ bảo.
Tương lai của hai người chẳng có điểm nào giao nhau, nên An Nhạc đã đề nghị chia tay.
Rất quyết đoán, cũng rất vội vàng.
Tình cảm nồng nhiệt của hai người chỉ sau một đêm đã bị cắt đứt, Phó Nguyệt Đài không muốn như vậy, nhưng An Nhạc nào có cho anh cơ hội, nhận được thư báo tin liền rời khỏi huyện Phủ Vân, thoắt cái đã sáu năm cô chưa trở về.
Mãi cho đến ngày hôm qua, lúc Phó Nguyệt Đài đi căn-tin, trên đường đi, vô tình liếc mắt một cái lại nhìn thấy cô.
Là An Nhạc, là An Nhạc nhẫn tâm cao chạy xa bay, là An Nhạc đã làm anh mong nhớ suốt sáu năm trời ấy.
Beta: KelisAn Nhạc vốn tưởng rằng sau khi cô nói câu đó thì giữa cô và Phó Nguyệt Đài sẽ chẳng còn cái ‘cứ* chó’ gì để nói, thể nào cũng phải một nghìn năm không qua lại với nhau nữa. Nhưng cô không ngờ rằng, sáng hôm sau Phó Nguyệt Đài lại chủ động gọi điện đến rủ cô đi ăn.
Nói gì mà đã lâu không gặp, ra đây tụ tập gặp gỡ chút.
Số điện thoại của An Nhạc cũng là do anh chủ động xin, lúc ấy vẻ mặt hai người đều đang rất khó coi, An Nhạc nói xong câu đó cũng chẳng mong anh sẽ đáp lời. Cô nhàm chán nhún vai, nói câu “Tôi có việc đi trước”, rồi chuẩn bị bỏ trốn khỏi trận chiến.
Phó Nguyệt Đài cũng không ngăn cản, có lẽ là do đã bị lời nói của cô làm xáo trộn tâm trí, nhưng cuối cùng thì anh vẫn nhớ xin thông tin liên lạc của cô.
“Anh lấy số điện thoại của em làm gì?” An Nhạc không hiểu.
“Có nhiều mối quan hệ cũng không phải chuyện xấu.”
An Nhạc cũng không làm kiêu, lấy điện thoại anh nhập số, trong miệng còn lẩm bẩm, “Coi tôi là một mối quan hệ luôn sao, đúng là không ngờ mà.”
Phó Nguyệt Đài thấy cô bấm số xong, nhận lại điện thoại, rồi lạnh lùng nói một câu, “Còn rất nhiều chuyện mà em không ngờ tới.” Sau đó anh mặc kệ cô, xoay người đi về phía khu dạy học.
An Nhạc nhìn bóng lưng đang dần xa, đứng tại chỗ mắng, “Đồ làm màu.”
Vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, An Nhạc đã đổi số điện thoại. Cô lấy thẻ sim trước đó ra, tiện tay ném vào thùng rác. Theo cách nói của cô, thì chính là say goodbye quá khứ.
Cô chính là một người vô lương tâm, có mới nới cũ, ham vui.
Khi trước, mẹ nuôi của cô vẫn còn sống, cô có biệt danh là con sói mắt trắng* con, lúc đầu trong lòng An Nhạc không thích cái tên này, nhưng sau một thời gian, cô lại thấy biệt danh ấy cũng khá hay, rất hợp với mình.
*”Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Con người sống ích kỷ một chút cũng chẳng có gì không tốt cả.
Phó Nguyệt Đài hẹn cô lúc giữa trưa, anh chọn địa điểm cũng chẳng hề kiêng dè gì, đó chính là quán trà sữa mà họ thường đến khi xưa.
Quán mở cạnh trường trung học Số 1, từ trước đến nay việc buôn bán vẫn rất thuận lợi. Nhưng do tình hình dịch bệnh hiện tại, học sinh đều bị nhốt ở trong trường, không ra ngoài được, nên trong quán ngoài bà chủ và cô nhân viên làm việc bán thời gian ra thì chẳng còn ai.
An Nhạc đi vào, gọi ly nước chanh.
Vì chỉ cần làm cho mình cô, nên rất nhanh đã làm xong.
Bà chủ đưa ly nước chanh cho cô, “Người đẹp, trước đây con học ở trung học Số 1 sao?”
“Sao dì biết?”
“Đoán thôi. Gần đây chuẩn bị nghỉ hè, nên các học sinh cũ của trường rất hay trở về chơi.”
“Ồ.” Trong lòng An Nhạc thở phào, suýt nữa thì cô tưởng là bà chủ nhận ra mình ấy chứ.
An Nhạc tìm chỗ ngồi, cầm điện thoại bấm phải bấm trái, có chút lơ đễnh. Ngón tay đã được xinh đẹp nhấn vào bong bóng chat, nhìn bàn phím thở dài, muốn hỏi anh rốt cuộc có tới hay không. Vừa mới gõ xong một dòng, cô liếc nhìn thời gian, cảm thấy còn sớm, không nên hỏi anh, nếu không sẽ khiến anh cảm thấy mình quá nôn nóng.
An Nhạc lại xóa từng chữ một, nghe bà chủ nhiệt tình quảng cáo món mới trong quán của mình, cô cảm thấy chuyến đi này chẳng có ý nghĩa gì.
Trong lòng cô không khỏi thầm mắng, Phó Nguyệt Đài bị tẩy não hay gì mà lại chọn nơi ‘ba chấm’ như này cơ chứ. Sau khi mắng xong, cô bắt đầu hối hận, đáng lẽ ra mình không nên đồng ý đi ăn với anh. Hoặc có lẽ cô không nên đến trung học số 1, cũng không nên cho anh số điện thoại.
Người cũ cửu biệt trùng phùng không hẳn là chuyện tốt. Ít nhất, đối với bọn họ là không phải.
An Nhạc nghĩ ngợi một chút rồi nhắn cho anh: [Nếu anh bận vậy chúng ta hẹn dịp khác đi.]
Sau khi gửi xong, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến quầy thu ngân tính tiền, lúc vừa mở mã quét thì điện thoại hiện lên một thông báo, tay đang trả tiền của An Nhạc hơi run run, tự dưng có dự cảm chẳng lành.
“Người đẹp đến thường xuyên nha.” Bà chủ cười cười nhìn theo bóng cô rời đi.
An Nhạc không trả lời, trong lòng nói: “Được, tôi sẽ không bao giờ đến nữa đâu.”
Ông Trời đúng là thích trêu ngươi người ta mà.
An Nhạc nhấn vào tin nhắn chưa đọc, cô đoán không sai, là Phó Nguyệt Đài gửi.
[Lên lầu đi.]
Chỉ có ba chữ, nhưng lại khiến An Nhạc muốn chửi toáng lên.
Cô vờ như không có chuyện gì, xoay người đi lên lầu, bà chủ gọi cô lại với vẻ mặt mờ mịt, “Này, người đẹp, cô lên lầu làm gì vậy?”
An Nhạc quay lại nhếch mép cười, “Tôi lên tìm người.” Nói rồi cô nhanh chóng chạy lên lầu.
Tầng 2 là một phòng riêng nhỏ, thường xuyên có sinh viên đến đây để học tập, trò chuyện, và tất nhiên cũng có những cuộc hẹn hò. Đây cũng là lý do mà ban đầu An Nhạc và Phó Nguyệt Đài hay tới đây.
Không biết có phải cố ý hay không, mà Phó Nguyệt Đài ngồi vào chiếc bàn họ thường ngồi nhất, cạnh cửa sổ trong góc.
An Nhạc có chút không thoải mái, nắm chặt điện thoại, đến ngồi đối diện anh.
Phó Nguyệt Đài ngước mắt nhìn cô, không nói gì, đẩy ly nước chanh đặt bên cạnh đến trước mặt An Nhạc.
An Nhạc liếc anh một cái, có chút kinh ngạc. Cô đẩy lại ly nước chanh đến trước mặt anh, “Em không khát, anh tự uống đi.”
Phó Nguyệt Đài như không nghe thấy, mở ống hút cắm vào rồi lại đẩy sang cho cô.
An Nhạc vô cớ thấy buồn bực, trong lòng cũng không vui.
Trước đó, khi yêu đương với Phó Nguyệt Đài, cô rất hay ra vẻ này kia.
Khi ấy, chuyện lớn chuyện nhỏ hay chuyện không quan trọng của cô đều có sự giúp đỡ của Phó Nguyệt Đài. Như việc xé ống hút, lấy bát đũa và những chuyện vặt vãnh khác bình thường đều do Phó Nguyệt Đài lo, cô không cần phải động vào.
Anh nói muốn chiều cô thành công chúa nhỏ, một cô công chúa nhỏ chỉ thuộc về Phó Nguyệt Đài.
Giờ thì cảnh còn người mất, cô không biết phải nói gì để giảm bớt bầu không khí nặng nề, xấu hổ này.
Cuối cùng, vẫn là Phó Nguyệt Đài mở lời trước, hỏi cô giống như hai người bạn già thân thiết, “Em sống ở thành phố C thấy thế nào?”
An Nhạc thản nhiên trả lời, “Rất tốt. Thành phố lớn mà, có gì không tốt chứ.” Nói xong cô bất giác cầm cốc nước chanh trước mặt lên uống vài ngụm.
Anh lại hỏi, “Hiện tại em đang làm gì?”
“Em thì có thể kiếm được công việc gì tốt đây, chỉ làm này làm kia thôi. Làm mẫu ảnh, mẫu tạp chí, trả xong tiền nhà, tiền điện, tiền nước, thì cũng chẳng còn bao nhiêu.”
“Vậy sao em không quay lại đây?”
“Về đây thì chắc chắn sẽ tốt hơn ngoài kia sao? Em không giống anh, có một gia đình tốt để dựa vào, còn có cả một công việc ổn định nữa. Ít nhất, ở bên ngoài em còn cảm thấy thoải mái, có nhiều cơ hội, kiến thức cũng được tăng lên. Hơn nữa, cũng đâu phải anh không biết em là người như thế nào, nếu bắt em phải ở trong cái huyện Phủ Vân nhỏ xíu này cả đời, chắc là còn khó chịu hơn cả việc chết đi ấy chứ.”
“Em vẫn không thay đổi.”
An Nhạc khẽ cười, “Không phải anh cũng không thay đổi sao, nếu không thì sao chúng ta có thể gặp lại như này được.”
Phó Nguyệt Đài không nói gì, hai người im lặng một lúc.
“Khi nào em đi?” Phó Nguyệt Đài hỏi.
An Nhạc: “Em mua vé máy bay ngày mốt.”
“Ừ.”
Sau khi nói chuyện xong, An Nhạc rời đi trước. Cô không thích lúc tạm biệt, bản thân lại là người bị bỏ lại phía sau. Thế nên cô luôn là người rời đi trước, kể cả chia tay, cũng là do cô mở lời.
Sau khi An Nhạc rời đi, Phó Nguyệt Đài ngồi trong quán trà sữa một lúc. Ly nước chanh kia, cô chỉ uống có hai ngụm, nhìn y nguyên như ban đầu. Phó Nguyệt Đài cầm ly nước trước mặt lên, thấy đầu ống hút có vết son nhạt.
Anh canh ngay nơi ấy, nhấp một ngụm rồi đứng dậy cầm đi.
Thực ra, lý do họ chia tay năm đó rất đơn giản, cũng giống như nhiều cặp đôi khác, đó là do khoảng cách địa lý.
An Nhạc muốn đến thành phố lớn. Còn Phó Nguyệt Đài, do cha mẹ anh đều là giáo viên của trung học Số 1, nên muốn anh ở lại huyện Phủ Vân, sau này vào trường cũng sẽ có người nâng đỡ chỉ bảo.
Tương lai của hai người chẳng có điểm nào giao nhau, nên An Nhạc đã đề nghị chia tay.
Rất quyết đoán, cũng rất vội vàng.
Tình cảm nồng nhiệt của hai người chỉ sau một đêm đã bị cắt đứt, Phó Nguyệt Đài không muốn như vậy, nhưng An Nhạc nào có cho anh cơ hội, nhận được thư báo tin liền rời khỏi huyện Phủ Vân, thoắt cái đã sáu năm cô chưa trở về.
Mãi cho đến ngày hôm qua, lúc Phó Nguyệt Đài đi căn-tin, trên đường đi, vô tình liếc mắt một cái lại nhìn thấy cô.
Là An Nhạc, là An Nhạc nhẫn tâm cao chạy xa bay, là An Nhạc đã làm anh mong nhớ suốt sáu năm trời ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.