Chương 49: Sân thượng lạnh lẽo
Hoa Liễm Ngọc
14/04/2023
Qua nhiều ngày nằm viện, Liên khỏe lại rất nhiều. Cô xuống giường đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện.
Nghe có tiếng khóc thút thít, Liên đưa mắt tìm quanh...thấy có một cô gái đang ngồi khóc dưới gốc cây, Liên chau mày !
Đi chầm chậm về phía cô gái...
- Này, cô gì đó ơi !
A...a...
Liên hốt hoảng khi thấy sắc mặt cô gái trắng bệch, tóc xõa dài...
Tim Liên bỗng đập dồn dập và thật mạnh, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực !
'Chị gọi em sao ?'
- À ! Sao em lại ngồi đây khóc một mình ?
Ánh mắt không có chút cảm xúc cô gái nhìn Liên, miệng ấp úng lên tiếng "em...em, em buồn lắm ạ !"
Liên hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi dịu dàng đỡ cô gái đứng lên. Dìu cô gái ngồi xuống ghế đá..."chuyện gì xảy ra với em vậy ?"
'Em...em bị bệnh rất nặng, em sẽ không qua khỏi, em rất buồn !'
Liên đã phải dùng hết các loại câu từ của mình để khuyên nhủ cô gái.
Cả hai cùng nhau nói chuyện, có vẻ như rất tâm đầu ý hợp.
Liên ngước mặt lên nhìn bầu trời, trời đêm nay nhiều sao sáng. Những ngôi sao sáng lấp lánh kia soi rọi lên những khóm hoa, khiến cho cảnh vật xung quanh càng thêm lung linh huyền ảo. Liên liếc nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh mình, lúc này Liên mới được nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái, lòng Liên không khỏi cảm khái với nhan sắc tuyệt đẹp của cô gái.
- Tên của em là gì ?
'Dạ chị cứ gọi em là Oán !'
Liên nhíu mày "Oán sao ?"
Cô gái khẽ cười và đứng lên rời đi...
Liên nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của cô gái, lòng Liên trăm nỗi tơ vò "Oán trong nghĩa oán hận sao ?"
- Sao tiếp xúc với cô ta lại khiến cho lòng mình khó chịu đến như vậy ?
Đêm đã dần khuya, Liên đứng lên trở về phòng.
Lúc này cậu bé cũng đang đi tìm mẹ, thấy Liên mãi vẫn chưa trở về phòng nên lòng cậu lo lắng không yên.
Phịch...
Úi...
Liên giật mình !
"Kìa mẹ, là con đây ạ !"
Liên cười hiền hoà "con trai ngoan"
"Mẹ đi đâu mà lâu vậy ?"
Liên bế con trai lên "chúng ta về phòng thôi con !"
Cậu bé nhíu mày vì cậu ngửi thấy mùi hương lạ được lưu lại trên cơ thể của Liên, cậu suy nghĩ xa xôi rồi khẽ hỏi mẹ mình "Mẹ ơi ! Vừa nãy mẹ đã đi đâu vậy ạ ?"
- À ! Lúc đầu hôm, mẹ đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, tình cờ gặp một cô gái rất xinh đẹp...thấy cô ấy ngồi khóc lóc thảm thương dưới gốc cây giữa khuôn viên nên mẹ ngồi an ủi cô ấy một lúc. Mẹ cũng không ngờ rằng mẹ và cô ấy lại tâm đầu ý hợp đến như vậy, đã phải ngồi tâm sự với nhau tận mấy giờ liền.
Cậu bé càng nghe càng chau mày thật chặt "vậy cô ấy ở khu nào ạ ?"
Liên chớp mắt "hình như lúc nãy mẹ nghe cô ấy bảo là cô ấy nằm bệnh ở khu A thì phải !"
"Dạ !"
Cậu bé ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cho Liên bế về phòng. Cậu suy nghĩ về cô gái xinh đẹp mà mẹ mình kể, cậu thấy cô gái đó rất khả nghi...đặc biệt là mùi hương lưu lại trên cơ thể của mẹ mình chính là mùi hương của ả tiểu tam kia, không sai vào đâu được.
Giữa khuya !
Sau khi Liên ngủ say, cậu bé nhẹ nhàng rời khỏi phòng và âm thầm lặng lẽ đi đến khu A, cậu quyết phải tìm ra được cô gái kia. Cậu cố gắng tìm kiếm, nhưng không thể tìm ra được cô gái như trong lời kể của mẹ mình.
Cậu bé quay trở lại phòng bệnh của Liên với một tâm trạng rất tệ !
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, cậu vô cùng ngỡ ngàng khi thấy giường bệnh trống trơn "Mẹ...mẹ, mẹ đâu rồi ?"
Cậu hốt hoảng chạy ra khỏi phòng...miệng lớn tiếng gọi "Mẹ...mẹ đâu rồi ?"
Trả lời cậu là tiếng vọng của cậu, đêm càng về khuya...không gian càng tĩnh mịch, vạn vật đều say trong giấc ngủ ngon. Hành lang bệnh viện vắng lặng êm đềm, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng bước chân của cậu, cậu vô cùng lo lắng cho mẹ, đang chạy khắp nơi để tìm kiếm mẹ..."Mẹ...mẹ nhất định phải an toàn !"
…………
Trên sân thượng của bệnh viện tỉnh rộng lớn.
Liên nhìn xung quanh, thấy quang cảnh đang chìm trong yên tĩnh...lòng Liên vô cùng sợ hãi ! Quanh cô được bao trùm bởi một màn đêm vô tận, những ánh sao đêm trên trời cao cứ lập lòe mờ ảo nhưng vẫn đủ để soi sáng cả một sân thượng lạnh lẽo và rộng lớn.
'Hôm nay, mày không có cơ hội để thoát đâu !'
Liên nghe tiếng nói thì quay lại nhìn người đi đến từ phía sau lưng...
- Là cô !
Cô gái mỉm cười "thế nào ?"
Liên sợ hãi thụt lùi về sau..."Cô...cô..."
Cô gái đưa hai tay về phía Liên..."hôm nay, mày sẽ không thoát khỏi tay tao".
- Cô chính là Hà !
'Mày cũng khá thông minh đấy !'
Hà nhào tới bóp chặt cổ Liên, ánh mắt chất chứa vạn nỗi căm hận nhìn Liên "mày có biết không ? Tao rất ghét mày, tao không cam tâm !"
- Chính vì cô không cam tâm mà cô đã phải hết lần này đến lần khác trùng sinh để hại tôi, phải không ?
'Đúng vậy !'
Liên khó hiểu, nếu nói đến hận thì chỉ có cô mới nên hận. Hà là người thứ ba, cũng chính vì Hà nên Liên mới chết tức chết tưởi. Vậy mà Hà lúc nào cũng muốn báo thù Liên, Liên không biết công lý ở đâu.
Hà càng bóp cổ Liên chặt hơn, Liên cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ là vô ích.
Khụ...khụ...khụ...
Nghe có tiếng khóc thút thít, Liên đưa mắt tìm quanh...thấy có một cô gái đang ngồi khóc dưới gốc cây, Liên chau mày !
Đi chầm chậm về phía cô gái...
- Này, cô gì đó ơi !
A...a...
Liên hốt hoảng khi thấy sắc mặt cô gái trắng bệch, tóc xõa dài...
Tim Liên bỗng đập dồn dập và thật mạnh, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực !
'Chị gọi em sao ?'
- À ! Sao em lại ngồi đây khóc một mình ?
Ánh mắt không có chút cảm xúc cô gái nhìn Liên, miệng ấp úng lên tiếng "em...em, em buồn lắm ạ !"
Liên hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi dịu dàng đỡ cô gái đứng lên. Dìu cô gái ngồi xuống ghế đá..."chuyện gì xảy ra với em vậy ?"
'Em...em bị bệnh rất nặng, em sẽ không qua khỏi, em rất buồn !'
Liên đã phải dùng hết các loại câu từ của mình để khuyên nhủ cô gái.
Cả hai cùng nhau nói chuyện, có vẻ như rất tâm đầu ý hợp.
Liên ngước mặt lên nhìn bầu trời, trời đêm nay nhiều sao sáng. Những ngôi sao sáng lấp lánh kia soi rọi lên những khóm hoa, khiến cho cảnh vật xung quanh càng thêm lung linh huyền ảo. Liên liếc nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh mình, lúc này Liên mới được nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái, lòng Liên không khỏi cảm khái với nhan sắc tuyệt đẹp của cô gái.
- Tên của em là gì ?
'Dạ chị cứ gọi em là Oán !'
Liên nhíu mày "Oán sao ?"
Cô gái khẽ cười và đứng lên rời đi...
Liên nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của cô gái, lòng Liên trăm nỗi tơ vò "Oán trong nghĩa oán hận sao ?"
- Sao tiếp xúc với cô ta lại khiến cho lòng mình khó chịu đến như vậy ?
Đêm đã dần khuya, Liên đứng lên trở về phòng.
Lúc này cậu bé cũng đang đi tìm mẹ, thấy Liên mãi vẫn chưa trở về phòng nên lòng cậu lo lắng không yên.
Phịch...
Úi...
Liên giật mình !
"Kìa mẹ, là con đây ạ !"
Liên cười hiền hoà "con trai ngoan"
"Mẹ đi đâu mà lâu vậy ?"
Liên bế con trai lên "chúng ta về phòng thôi con !"
Cậu bé nhíu mày vì cậu ngửi thấy mùi hương lạ được lưu lại trên cơ thể của Liên, cậu suy nghĩ xa xôi rồi khẽ hỏi mẹ mình "Mẹ ơi ! Vừa nãy mẹ đã đi đâu vậy ạ ?"
- À ! Lúc đầu hôm, mẹ đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, tình cờ gặp một cô gái rất xinh đẹp...thấy cô ấy ngồi khóc lóc thảm thương dưới gốc cây giữa khuôn viên nên mẹ ngồi an ủi cô ấy một lúc. Mẹ cũng không ngờ rằng mẹ và cô ấy lại tâm đầu ý hợp đến như vậy, đã phải ngồi tâm sự với nhau tận mấy giờ liền.
Cậu bé càng nghe càng chau mày thật chặt "vậy cô ấy ở khu nào ạ ?"
Liên chớp mắt "hình như lúc nãy mẹ nghe cô ấy bảo là cô ấy nằm bệnh ở khu A thì phải !"
"Dạ !"
Cậu bé ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cho Liên bế về phòng. Cậu suy nghĩ về cô gái xinh đẹp mà mẹ mình kể, cậu thấy cô gái đó rất khả nghi...đặc biệt là mùi hương lưu lại trên cơ thể của mẹ mình chính là mùi hương của ả tiểu tam kia, không sai vào đâu được.
Giữa khuya !
Sau khi Liên ngủ say, cậu bé nhẹ nhàng rời khỏi phòng và âm thầm lặng lẽ đi đến khu A, cậu quyết phải tìm ra được cô gái kia. Cậu cố gắng tìm kiếm, nhưng không thể tìm ra được cô gái như trong lời kể của mẹ mình.
Cậu bé quay trở lại phòng bệnh của Liên với một tâm trạng rất tệ !
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, cậu vô cùng ngỡ ngàng khi thấy giường bệnh trống trơn "Mẹ...mẹ, mẹ đâu rồi ?"
Cậu hốt hoảng chạy ra khỏi phòng...miệng lớn tiếng gọi "Mẹ...mẹ đâu rồi ?"
Trả lời cậu là tiếng vọng của cậu, đêm càng về khuya...không gian càng tĩnh mịch, vạn vật đều say trong giấc ngủ ngon. Hành lang bệnh viện vắng lặng êm đềm, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng bước chân của cậu, cậu vô cùng lo lắng cho mẹ, đang chạy khắp nơi để tìm kiếm mẹ..."Mẹ...mẹ nhất định phải an toàn !"
…………
Trên sân thượng của bệnh viện tỉnh rộng lớn.
Liên nhìn xung quanh, thấy quang cảnh đang chìm trong yên tĩnh...lòng Liên vô cùng sợ hãi ! Quanh cô được bao trùm bởi một màn đêm vô tận, những ánh sao đêm trên trời cao cứ lập lòe mờ ảo nhưng vẫn đủ để soi sáng cả một sân thượng lạnh lẽo và rộng lớn.
'Hôm nay, mày không có cơ hội để thoát đâu !'
Liên nghe tiếng nói thì quay lại nhìn người đi đến từ phía sau lưng...
- Là cô !
Cô gái mỉm cười "thế nào ?"
Liên sợ hãi thụt lùi về sau..."Cô...cô..."
Cô gái đưa hai tay về phía Liên..."hôm nay, mày sẽ không thoát khỏi tay tao".
- Cô chính là Hà !
'Mày cũng khá thông minh đấy !'
Hà nhào tới bóp chặt cổ Liên, ánh mắt chất chứa vạn nỗi căm hận nhìn Liên "mày có biết không ? Tao rất ghét mày, tao không cam tâm !"
- Chính vì cô không cam tâm mà cô đã phải hết lần này đến lần khác trùng sinh để hại tôi, phải không ?
'Đúng vậy !'
Liên khó hiểu, nếu nói đến hận thì chỉ có cô mới nên hận. Hà là người thứ ba, cũng chính vì Hà nên Liên mới chết tức chết tưởi. Vậy mà Hà lúc nào cũng muốn báo thù Liên, Liên không biết công lý ở đâu.
Hà càng bóp cổ Liên chặt hơn, Liên cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ là vô ích.
Khụ...khụ...khụ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.