Chương 35: Trừng phạt nhẹ
Hoa Liễm Ngọc
29/03/2023
Kiên ưu phiền ra ngồi dưới mái hiên, mắt nhìn đăm đăm ra giữa ao. Nơi đó vợ
anh đã từng bị đuối nước, lòng nghĩ ngợi nhiều chuyện xảy ra trước
đó...khiến anh không khỏi chạnh lòng, anh vậy mà lại nỡ lòng bỏ mặc vợ
anh giữa lúc cô ấy cần sự giúp đỡ của anh, cô ấy đã từng van anh cứu
giúp.
Kiên thở dài...bản thân anh cũng không rõ là quyết định của anh lúc đó đúng hay sai ! Chỉ thỉnh thoảng, mỗi khi nhìn cảnh nhớ người. Nhớ lại lúc ấy Liên đã cố gắng để ngoi lên mặt nước gọi anh cứu, âm thanh của một người lúc đuối nước tõm tõm...và cả tiếng sặc nước òng ọc...
Kiên xoa trán rồi đứng lên đi ra gốc mận, trời đang chạng vạng tối.
Tõm...tõm...
Kiên giật bắn người...
Âm thanh đó sao lại đến ? Kiên vỗ bành bạch lên trán, chắc do gần đây anh suy nghĩ nhiều nên mới bị ảo giác.
Tõm...
Lại là tiếng khuấy nước...Kiên lui dần về phía giữa sân.
Dưới cầu ao, nơi Liên đuối nước bỗng dưng bị khuấy động, cảnh tượng này lại giống như lúc ấy...lúc Liên bị rơi xuống.
Bất chợt có một bóng trắng ngoi lên mặt nước.
A...a...a....
Kiên co chân chạy thẳng về phòng, toàn thân run bần bật "ma...ma...ma..."
Ọct...khụ khụ khụ...
Tiếng sặc nước lại văng vẳng bên tai...Kiên kéo chăn trùm kín qua đầu...
Ầm...
Tiếng cửa sổ đập vào vách, trời chiều chạng vạng...gió chỉ nhẹ thổi hiu hiu, nhưng sao cánh cửa sổ lại bị đập mạnh đến như vậy chứ ?
Kiên đang rất sợ hãi...
Két...
- Anh Kiên...
Một âm thanh rùn rợn, giọng nói ấy quá lạnh lẽo, như được truyền đến từ địa ngục. Từng sợi chân lông trên cơ thể Kiên đều dựng ngược cả lên, sống lưng Kiên nghe tê rần.
- Anh Kiên...
"Đi...đi đi...đừng nhát tôi !
Két...
Cảm giác như ai đó đã rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lạch cạch...
Cộp...cộp...
Âm thanh ấy vọng đến từ cháy bếp. Kiên kéo tấm chăn xuống, tim anh vẫn còn đang đập nhanh và mạnh, giống như sắp thoát khỏi lồng ngực !
Lách cách...
Những âm thanh đó cứ dồn dập, như có ai đó đang cố gắng nhét cả vào tai Kiên. Anh không thể nào chịu đựng được nữa, nó khiến cho anh vô cùng nhức đầu.
Kiên xuống giường chạy thẳng vào bếp, thấy bóng trắng đang đứng cạnh bếp..."là...là cô ta".
Tiếng của dao chạm vào thớt lách cách...
Kiên chết lặng, anh không còn hô hấp nỗi nữa ! Bóng dáng gầy gò xanh xao trước mặt anh là Liên, cô ấy là vợ anh...người đã bị anh nhẫn tâm rũ bỏ trước khi cái chết thương tâm ập đến chỉ trong vài phút ngắn ngủi !
Liên quay lại nhìn Kiên...
A...a...
Tuy đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy diện mạo này của Liên, nhưng nửa khuôn mặt đáng sợ ấy lại khiến cho anh luôn cảm thấy sợ hãi !
- Em xấu lắm đúng không anh ?
Âm thanh này quá lạnh nên khiến cho máu trong người Kiên như sắp đông cứng.
Liên quay mặt đi, cô tiếp tục nấu ăn...
\= Ma ma, ba ba !
Kiên nhìn đứa bé đang ngồi trên bàn, nó bò ra bò vào quanh chiếc bàn ăn.
"Là đứa bé ấy !"
Đứa bé nhìn Kiên bằng đôi mắt đẹp của mình, miệng nó cứ vẽ ra những khẩu hình...nó đang tập nói bập bẹ, nào là : "ma ma, mum mum, ba ba..."
Tiếng nói của nó tuy không có chút cảm xúc nào, nhưng sao từ ba ba của nó rất êm tai. Kiên thật sự rất thích nghe !
Kiên dang tay ra và muốn bế nó nhưng trong thoáng chút khuôn mặt đáng yêu kia liền trở nên hung tợn. Mặt mày trắng bệch, đôi mắt tuyệt đẹp kia liền trở thành vũng máu...
Á...á...
Hôm nay anh gặp quỷ thật rồi, bên kia là Liên đang đứng nấu ăn, bên này là nhóc con. Có nghĩa là nhóc này chính là con của Liên.
"Họ đều là những oan hồn thật sao ? Một bên bị anh nhẫn tâm bỏ mặc cho đuối nước, một bên lại bị anh dùng cỏ hồ lô ba hại chết ! Có lẽ là họ tìm về để trả thù anh".
Kiên nhanh chóng rời khỏi nhà bếp...
- Anh định đi đâu ?
Kiên hồi hộp nhìn bóng trắng đang chắn trước mặt mình "không...không...không phải tôi, đừng tìm tôi !"
Liên nắm tóc Kiên và kéo anh lê lết dưới sàn nhà...
Tõm...
Gràu...
Kiên bị ném xuống ao, Liên không cho Kiên ngoi lên khỏi mặt nước, cô nhấn đầu Kiên xuống, uống nước nhiều vô số kể !
Ư...m...m...
Khụ khụ khụ...
Một lúc sau Kiên như kiệt sức, anh không còn vùng vẫy nữa, hai chân đã mỏi nhừ...khiến cho anh không còn đạp nước được nữa. Anh bắt đầu chìm dần xuống đáy ao, hơn bao giờ hết...trong lúc này đây anh mới cảm nhận được thế nào là sự bất lực trước cái chết, anh hết sức để vùng vẫy và chỉ muốn buông xuôi.
"Thì ra, cảm giác trước lúc chết của Liên là như thế này. Nó đúng là rất khó chịu, nước sặc vào khoang mũi và vào sâu bên trong phổi...thật sự rất khó chịu".
Kiên mơ hồ nhắm nghiền đôi mắt, chờ đợi cái chết đang tìm đến. Anh không biết chút nữa đây kẻ mà anh gặp trước tiên là đầu trâu mặt ngựa, hay là quỷ sai.
Bên tai anh vẫn nghe rất rõ ràng tiếng sặc nước, đó là âm thanh rất quen thuộc...anh đã nghe nhiều lần.
Mắt Kiên chợt nghe cay cay, lòng Kiên thoáng chút bùi ngùi "Liên, anh xin lỗi...nếu có kiếp sau, anh sẽ cố gắng tốt với em !"
Mặt Liên không chút cảm xúc, cô lạnh lùng lên tiếng "hôm nay chỉ là một trừng phạt nhẹ !"
Kiên thở dài...bản thân anh cũng không rõ là quyết định của anh lúc đó đúng hay sai ! Chỉ thỉnh thoảng, mỗi khi nhìn cảnh nhớ người. Nhớ lại lúc ấy Liên đã cố gắng để ngoi lên mặt nước gọi anh cứu, âm thanh của một người lúc đuối nước tõm tõm...và cả tiếng sặc nước òng ọc...
Kiên xoa trán rồi đứng lên đi ra gốc mận, trời đang chạng vạng tối.
Tõm...tõm...
Kiên giật bắn người...
Âm thanh đó sao lại đến ? Kiên vỗ bành bạch lên trán, chắc do gần đây anh suy nghĩ nhiều nên mới bị ảo giác.
Tõm...
Lại là tiếng khuấy nước...Kiên lui dần về phía giữa sân.
Dưới cầu ao, nơi Liên đuối nước bỗng dưng bị khuấy động, cảnh tượng này lại giống như lúc ấy...lúc Liên bị rơi xuống.
Bất chợt có một bóng trắng ngoi lên mặt nước.
A...a...a....
Kiên co chân chạy thẳng về phòng, toàn thân run bần bật "ma...ma...ma..."
Ọct...khụ khụ khụ...
Tiếng sặc nước lại văng vẳng bên tai...Kiên kéo chăn trùm kín qua đầu...
Ầm...
Tiếng cửa sổ đập vào vách, trời chiều chạng vạng...gió chỉ nhẹ thổi hiu hiu, nhưng sao cánh cửa sổ lại bị đập mạnh đến như vậy chứ ?
Kiên đang rất sợ hãi...
Két...
- Anh Kiên...
Một âm thanh rùn rợn, giọng nói ấy quá lạnh lẽo, như được truyền đến từ địa ngục. Từng sợi chân lông trên cơ thể Kiên đều dựng ngược cả lên, sống lưng Kiên nghe tê rần.
- Anh Kiên...
"Đi...đi đi...đừng nhát tôi !
Két...
Cảm giác như ai đó đã rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lạch cạch...
Cộp...cộp...
Âm thanh ấy vọng đến từ cháy bếp. Kiên kéo tấm chăn xuống, tim anh vẫn còn đang đập nhanh và mạnh, giống như sắp thoát khỏi lồng ngực !
Lách cách...
Những âm thanh đó cứ dồn dập, như có ai đó đang cố gắng nhét cả vào tai Kiên. Anh không thể nào chịu đựng được nữa, nó khiến cho anh vô cùng nhức đầu.
Kiên xuống giường chạy thẳng vào bếp, thấy bóng trắng đang đứng cạnh bếp..."là...là cô ta".
Tiếng của dao chạm vào thớt lách cách...
Kiên chết lặng, anh không còn hô hấp nỗi nữa ! Bóng dáng gầy gò xanh xao trước mặt anh là Liên, cô ấy là vợ anh...người đã bị anh nhẫn tâm rũ bỏ trước khi cái chết thương tâm ập đến chỉ trong vài phút ngắn ngủi !
Liên quay lại nhìn Kiên...
A...a...
Tuy đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy diện mạo này của Liên, nhưng nửa khuôn mặt đáng sợ ấy lại khiến cho anh luôn cảm thấy sợ hãi !
- Em xấu lắm đúng không anh ?
Âm thanh này quá lạnh nên khiến cho máu trong người Kiên như sắp đông cứng.
Liên quay mặt đi, cô tiếp tục nấu ăn...
\= Ma ma, ba ba !
Kiên nhìn đứa bé đang ngồi trên bàn, nó bò ra bò vào quanh chiếc bàn ăn.
"Là đứa bé ấy !"
Đứa bé nhìn Kiên bằng đôi mắt đẹp của mình, miệng nó cứ vẽ ra những khẩu hình...nó đang tập nói bập bẹ, nào là : "ma ma, mum mum, ba ba..."
Tiếng nói của nó tuy không có chút cảm xúc nào, nhưng sao từ ba ba của nó rất êm tai. Kiên thật sự rất thích nghe !
Kiên dang tay ra và muốn bế nó nhưng trong thoáng chút khuôn mặt đáng yêu kia liền trở nên hung tợn. Mặt mày trắng bệch, đôi mắt tuyệt đẹp kia liền trở thành vũng máu...
Á...á...
Hôm nay anh gặp quỷ thật rồi, bên kia là Liên đang đứng nấu ăn, bên này là nhóc con. Có nghĩa là nhóc này chính là con của Liên.
"Họ đều là những oan hồn thật sao ? Một bên bị anh nhẫn tâm bỏ mặc cho đuối nước, một bên lại bị anh dùng cỏ hồ lô ba hại chết ! Có lẽ là họ tìm về để trả thù anh".
Kiên nhanh chóng rời khỏi nhà bếp...
- Anh định đi đâu ?
Kiên hồi hộp nhìn bóng trắng đang chắn trước mặt mình "không...không...không phải tôi, đừng tìm tôi !"
Liên nắm tóc Kiên và kéo anh lê lết dưới sàn nhà...
Tõm...
Gràu...
Kiên bị ném xuống ao, Liên không cho Kiên ngoi lên khỏi mặt nước, cô nhấn đầu Kiên xuống, uống nước nhiều vô số kể !
Ư...m...m...
Khụ khụ khụ...
Một lúc sau Kiên như kiệt sức, anh không còn vùng vẫy nữa, hai chân đã mỏi nhừ...khiến cho anh không còn đạp nước được nữa. Anh bắt đầu chìm dần xuống đáy ao, hơn bao giờ hết...trong lúc này đây anh mới cảm nhận được thế nào là sự bất lực trước cái chết, anh hết sức để vùng vẫy và chỉ muốn buông xuôi.
"Thì ra, cảm giác trước lúc chết của Liên là như thế này. Nó đúng là rất khó chịu, nước sặc vào khoang mũi và vào sâu bên trong phổi...thật sự rất khó chịu".
Kiên mơ hồ nhắm nghiền đôi mắt, chờ đợi cái chết đang tìm đến. Anh không biết chút nữa đây kẻ mà anh gặp trước tiên là đầu trâu mặt ngựa, hay là quỷ sai.
Bên tai anh vẫn nghe rất rõ ràng tiếng sặc nước, đó là âm thanh rất quen thuộc...anh đã nghe nhiều lần.
Mắt Kiên chợt nghe cay cay, lòng Kiên thoáng chút bùi ngùi "Liên, anh xin lỗi...nếu có kiếp sau, anh sẽ cố gắng tốt với em !"
Mặt Liên không chút cảm xúc, cô lạnh lùng lên tiếng "hôm nay chỉ là một trừng phạt nhẹ !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.