Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc
Chương 15: Chương 8.2
Ngải Đông
23/01/2017
Sau khi Hoắc Tình Hương cùng Kỷ Vân rời đi, trong đầu cô vẫn không ngừng lặp lại cùng một vấn đề.
"Người đàn ông ưu tú như vậy tuyệt đối không thể buông tha."
"Tớ giơ hai tay tán thành."
Âu Dương Hỉ Nhi nhìn chằm chằm Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á đột nhiên xuất hiện, một trái một phải ngồi ở trên bàn làm việc của cô, hai người phụ nữ này bỗng xuất hiện như quỷ làm gì? "Có phải hai người các cậu phản bội quá nhanh rồi hay không?"
Tần Tinh Tinh cũng không thừa nhận mình phản bội. "Đây là thực tế, điều kiện về mọi mặt của anh ta đều rất tốt, mà cậu không có anh ta liền có dáng vẻ thế giới sắp diệt vong, vậy hai người các cậu phải tách ra làm gì?"
Người phụ nữ này quá khoa trương, cô đâu có dáng vẻ thế giới sắp diệt vong? Nhưng mà cô có chút. . . . . . Tinh thần bất an.
"Quan trọng nhất là các cậu yêu nhau, người yêu nhau đương nhiên là muốn ở chung một chỗ." Lý Tịnh Á là một người thuộc chủ nghĩa lãng mạn.
"Nếu như thế giới này đơn giản như vậy, vậy thì thiên hạ thái bình."
"Rốt cuộc trong đầu của cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Tần Tinh Tinh ảo não cầm thước dài trên bàn lên gõ đầu của cô, "Có người tình tốt như vậy để cho cậu dùng, để cho cậu lệ thuộc vào, không phải là rất hạnh phúc sao?"
Âu Dương Hỉ Nhi lập tức ôm đầu lui về phía sau, vậy mà người phụ nữ lại sử dụng bạo lực! Lời cô nói dĩ nhiên bản thân mình hiểu rõ.
Giống như phụ nữ trên thế giới, dĩ nhiên cô cũng hi vọng có một người tình tốt có thể lệ thuộc vào, nhưng mà, vừa nghĩ tới từ đó hỉ nộ ái ố của mình sẽ xoay quanh một người đàn ông, không có anh, giống như sinh mạng không còn sắc thái, hình ảnh của mẹ sẽ không tự chủ hiện lên trước mắt, cô không muốn biến thành một người phụ nữ như mẹ, làm một pho tượng búp bê ở bên cạnh đàn ông, xinh đẹp động lòng người. Nhưng không còn là chính mình.
"Hỉ nhi, không cần chuyện gì cũng trước hết cũng nghĩ đến mẹ của cậu, cậu là cậu, bà là bà, cậu có cuộc sống của cậu, bà có cuộc sống của bà, nếu như lấy cớ vì bà mà cậu trốn tránh tình yêu, chuyện này đối với cậu, đối với anh ta, đều rất không công bằng." Ánh mắt của Tần Tinh Tinh thật ấm áp, lại xuyên qua nhìn thấu tâm tư của cô.
Trong lòng, mạnh mẽ chấn động, tại sao cô chưa từng nhận thấy sự ích kỷ của mình?
Thỉnh thoảng cô lại nhắc nhở mình, trăm ngàn lần không được giống như mẹ, thật ra thì, vốn là đang che giấu sự mềm yếu của mình, cô là một người nhát gan, không có dũng khí giao tương lai cho một người khác, chỉ vì sợ lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Mỗi người đều là chủ nhân của cuộc sống của mình, mẹ lựa chọn cuộc sống như vậy, cô không ủng hộ, nhưng mà mẹ cảm thấy vui vẻ, còn cô muốn có một cuộc sống như thế nào? Hoàn toàn khác mẹ sao? Có lẽ, nhưng chuyện này không phải trọng điểm, mấu chốt thật sự là ở —— cô có thể vui vẻ đối mặt với cuộc sống mình lựa chọn giống như mẹ hay không?
Vào ban đêm, cùng một thời gian, trong khoảnh khắc chuông điện vang lên, Âu Dương Hỉ Nhi đã đứng ở cạnh cửa, mở cửa, cô liền trực tiếp xoay người cho anh đi vào, nhưng mới vừa ngồi xuống sofa, cô lại nhảy lên, phía sau anh còn có một đống lớn đồ, là cái gì?
Mở to hai mắt nhìn, Hả? Không thể nào, chắc chắn cô bị hoa mắt, xoa xoa, nhìn cẩn thận một lần nữa, không có sai, cô nhìn thấy quả thực chính là hành lý. . . . . . Hành lý? "Làm cái gì vậy?"
"Anh muốn ở đây." Hoắc Duyên Lãng đúng lý hợp khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
"Anh. . . . . . Anh muốn ở đây?" Thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, anh cho rằng nơi này của cô là khách sạn sao?
Đặt hành lý xuống, anh giống như về đến nhà ngồi phịch ở trên ghế sofa, chỗ của cô luôn tràn đầy mùi vị hạnh phúc!
"Mỗi ngày tới tới lui lui quá mệt mỏi, anh ở lại đây sẽ tiện hơn."
"Tôi cũng không có bảo anh mỗi ngày tới tới lui lui."
"Cho nên anh trực tiếp chuyển đến đây ở, em yên tâm, anh sẽ không kiên trì ở chung một căn phòng với em, nhưng mà khi luồng khí lạnh liên tiếp tràn về, nếu như buổi tối cần có người giúp em sưởi ấm, anh không ngại dâng hiến bản thân anh cho em sai bảo."
Có câu nói như thế này, trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, làm sao cô lại bị dáng vẻ trầm mặc không nói của anh làm mờ mắt cậy? Hiện tại, đột nhiên cô có cảm giác, thật ra thì mấy ngày nay anh đều đang diễn trò, muốn khơi lên cảm giác tội lỗi của cô, để cho khí thế cảu cô ở trước mặt anh càng ngày càng yếu đi, anh liền có thể giống như vậy, công khai chuyển đồ đạc trong nhà đến nơi này.
"Anh không thể ở đây."
"Anh chính là muốn ở đây không đi, em có thể làm gì anh?" Bản lĩnh ăn vạ của anh đúng là nhất.
"Anh. . . . . . Anh đừng náo loạn, anh không thể ở đây."
Hoắc Duyên Lãng ngồi thẳng người, bày ra tư thế đàm phán. "Như thế này đi, chúng ta đều lùi một bước, anh không ở lại đây, nhưng em phải đồng ý anh, không cho phép có bất kỳ ý nghĩ vứt bỏ anh, anh sẽ không rời khỏi em, cả đời cũng sẽ không, em cũng thế, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi anh."
Người đàn ông này đánh bại cô! Thật ra thì sau khi Hoắc Tình Hương tới, cô cũng biết mình không có biện pháp buông tay, cô có thể không để ý đến đau đơn trong tim mình, nhưng mà không đành lòng nhìn anh bởi vì cô mà khổ sở. Anh không vui vẻ, làm sao cô có thể vui vẻ được?
Trầm tư tính toán một hồi, Âu Dương Hỉ Nhi nhượng bộ gật đầu. "Được rồi, tôi cũng không phải là người ngu ngốc, bỏ qua một người tình ưu tú như vậy làm gì? Nhưng mà, tôi có điều kiện."
Mắt Hoắc Duyên Lãng đầu tiên là sáng lên, tiếp đó lại chần chờ khép hờ, anh đã bị cô dọa đến mức hơi có gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cho thần kinh căng thẳng. "Điều kiện gì?"
"Chúng ta không nói đến chuyện kết hôn, không nói đến vấn đề trách nhiệm."
Nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, Hoắc Duyên Lãng không thể tưởng tượng nổi nói: "Em là đàn ông sao?"
"Anh đừng kỳ thị giới tính, phụ nữ thì nhất định phải bám đàn ông không rời sao?"
"Không phải, nhưng phụ nữ yêu gia đình đứa bé, không phải sao?" Thật buồn cười, từ lúc nào thì Hoắc Duyên Lãng anh lại trở nên không có giá thị trường như vậy rồi hả?
"Trên luật pháp có quy định sao?" Thấy anh cắn răng nghiến lợi, bộ dạng hận không được bẻ gãy cổ cô, phì một tiếng, cô nhịn không được bật cười.
"Em không cần cười, làm sao em lại trở nên khua môi múa mép như vậy?" Anh ảo não kéo tóc, cô lại cười đến vui vẻ như vậy, nhưng mà, nụ cười của cô thật sự là mê chết người!
"Có câu nói ‘gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen’, bộ dạng của anh chính là như vậy."
Hoắc Duyên Lãng nhất thời á khẩu không trả lời được, tại sao hôm nay miệng của anh lại ngốc như vậy?
"Nếu như không phải là người nhà của anh quan tâm đến thời gian chúng ta kết hôn như vậy, tôi cũng sẽ không nói ra điều kiện như vậy, tôi nhớ anh đối với kết hôn, vấn đề trách nhiệm này cũng không có hứng thú."
"Em cho rằng anh là loại đàn ông không có ý thức trách nhiệm sao?" Anh bày ra dáng vẻ bị sỉ nhục rất nghiêm trọng, trong lòng cũng rất thành thật thừa nhận, nếu như là người phụ nữ khác, anh làm phù rể cũng không có hứng thú, huống chi là làm chú rễ.
Đúng vậy, cô nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh lại không chịu trách nhiệm bỏ lại bạn gái của mình chạy trốn mất dạng, chuyện như vậy thật sự không phải người bình thường nào cũng làm được.
"Em ở đây cười cái gì?" Anh không để lại dấu vết kéo cô vào trong ngực, Hỉ nhi nhỏ bé của anh thật sự thơm chết người, thật là muốn xem cô như bữa ăn khuya mà hung hăng ăn no nê.
"Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"Kết thúc như thế nào?"
"Về sau vị đầu sỏ gây nên phiền toái bị hai người phụ nữ hung hăng sửa chữa một trận, phụ nữ thật sự rất đáng sợ, biến tên gia hỏa thành đầu heo ngay tại chỗ, còn bị mục tiêu gần nhất bỏ lại, thiếu chút nữa bị vạn tên xuyên tim."
"Rất tốt, người đàn ông như vậy mới biết học cách ngoan ngoãn, chân trong chân ngoài (suy nghĩ và hành động không giống nhau) là không tốt."
Gật đầu một cái, anh vô cùng đồng tình, "Không sai, em cũng có thể bỏ thói xấu chân trong chân ngoài này."
"Tôi? Chân trong chân ngoài?" Bây giờ nét mặt của cô nhất định cực kỳ giống bị sấm đánh trúng.
"Thoáng cái cùng anh ở trên giường ân ái đến mức trời đất mù mịt, thoáng cái ngay cả cọng lông măng cũng không cho phép anh chạm vào, chẳng lẽ cái này không phải chân trong chân ngoài?" Giọng điệu của Hoắc Duyên Lãng giống như đang nói về một đạo lý đứng đắn.
Hai má Âu Dương Hỉ Nhi ửng hồng, vừa thẹn vừa cáu nhìn anh chằm chằm, nhưng rất khó nặn ra một câu giải thích, người này nói rõ ràng như vậy làm gì? Nhưng mà, theo cách nói của anh, dùng "Chân trong chân ngoài" để hình dung cô cũng không phải là không có đạo lý, nhưng mà, có thể dùng phương thức này để giải thích chân trong chân ngoài sao?
"Không sao, anh là người đàn ông rất khoan dung, về sau đừng nữa chân trong chân ngoài nữa là được."
Âu Dương Hỉ Nhi trợn trắng mắt, nhưng đột nhiên cô phát hiện tình huống không đúng lắm, tại sao mình lại nằm ở dưới người anh vậy?
"Ôi trời ơi!!! Làm sao em luôn khiến cho anh hận không được biến thành một con sói đói khát?" Anh không an phận cọ xát ở trước ngực cô, cuối cùng Hỉ nhi nhỏ bé của anh cũng trở lại trong ngực anh rồi, mặc dù rất không hài lòng với điều kiện cô nói ra, nhưng mà trước mắt chấp nhận trước cũng được. Anh có lòng tin, quyền khống chế rất nhanh sẽ trở lại trên tay anh.
Người đàn ông này thật sự rất nguy hiểm, luôn thời thời khắc khắc tính toán cô, nếu như không coi chừng một chút, cô sẽ nhanh chóng binh bại như núi đổ. Thành thật mà nói, cô cũng rất muốn bất chấp tất cả cùng anh hô mưa gọi gió, thế nhưng vấn đề này thật sự quá nghiêm túc. "A Lãng, trên người anh có bao cao su không?"
Hoắc Duyên Lãng nhíu mày, anh vô cùng chung tình với cô. "Anh cũng không phải là loại đàn ông cả ngày nghĩ muốn ăn vụng bên ngoài, mang theo món đồ đó chạy tán loạn khắp nơi làm gì?"
"Vậy hôm nay xin mời anh làm Liễu Hạ Huệ." Âu Dương Hỉ Nhi dùng một tay đẩy anh ra, nhanh chóng từ trên người anh trượt xuống, nhảy đến trên ghế sofa một người cảnh giác nhìn anh, để phòng ngừa anh đột nhiên nhào tới, người đàn ông này thuộc phái hành động, không thể không đề phòng.
Hoắc Duyên Lãng kinh ngạc trợn to hai mắt, cô sẽ không tàn nhẫn với anh như vậy chứ! "Hỉ nhi nhỏ bé, em nói giỡn có đúng hay không?"
"Ngừa thai là quan niệm rất quan trọng, chưa có chuẩn bị làm mẹ trước, tôi cho rằng không thích hợp sinh em bé."
Cuối cùng cô lại bị anh ôm trong ngực, vì chút chuyện nhỏ này mà tranh chấp không xong với cô làm gì? Mặc dù rất mất hứng, nhưng mà cũng không phải không mua được bao cao su. "Bây giờ anh lập tức đi đến cửa hàng tiện lợi."
"Buổi tối lái xe rất nguy hiểm, chậm nhất trước mười giờ anh phải rời đi, không cần cùng tôi tranh luận, anh mới vừa tự mình cam kết, sẽ không ở đây, đồng thời cũng là điều kiện của tôi."
"Cái gì?"
"Bụng của tôi thật đói, chúng ta đi ăn một chút gì đi, còn nữa, thời gian không còn sớm, anh không nên quên mang hành lý về." Cô đứng dậy cố ý lấy áo khoác và ví da.
Hoắc Duyên Lãng nằm ở trên sô pha dài ôm gối ôm, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đấu tranh, nhưng người ta không để ý tới anh, cuối cùng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài, dĩ nhiên, dọc theo đường đi anh không quên tẩy não cho cô. "Hỉ nhi nhỏ bé của anh, tâm can bảo bối của anh, sẽ không nhẫn tâm hành hạ anh chứ?"
Vào thời điểm này phương pháp ứng đối thông minh nhất chính là nói lảng sang chuyện khác, chim sẻ ríu rích từ từ biến thành con vịt sắp chết, rốt cuộc cuối cùng cũng hóa thân thành thiên nga chết, tình cảnh buồn bã mà không lời nào có thể miêu tả được.
Đột nhiên anh nghi ngờ, gặp cô, rốt cuộc là trời cao ban ân cho anh. Hay là trừng phạt?
"Người đàn ông ưu tú như vậy tuyệt đối không thể buông tha."
"Tớ giơ hai tay tán thành."
Âu Dương Hỉ Nhi nhìn chằm chằm Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á đột nhiên xuất hiện, một trái một phải ngồi ở trên bàn làm việc của cô, hai người phụ nữ này bỗng xuất hiện như quỷ làm gì? "Có phải hai người các cậu phản bội quá nhanh rồi hay không?"
Tần Tinh Tinh cũng không thừa nhận mình phản bội. "Đây là thực tế, điều kiện về mọi mặt của anh ta đều rất tốt, mà cậu không có anh ta liền có dáng vẻ thế giới sắp diệt vong, vậy hai người các cậu phải tách ra làm gì?"
Người phụ nữ này quá khoa trương, cô đâu có dáng vẻ thế giới sắp diệt vong? Nhưng mà cô có chút. . . . . . Tinh thần bất an.
"Quan trọng nhất là các cậu yêu nhau, người yêu nhau đương nhiên là muốn ở chung một chỗ." Lý Tịnh Á là một người thuộc chủ nghĩa lãng mạn.
"Nếu như thế giới này đơn giản như vậy, vậy thì thiên hạ thái bình."
"Rốt cuộc trong đầu của cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Tần Tinh Tinh ảo não cầm thước dài trên bàn lên gõ đầu của cô, "Có người tình tốt như vậy để cho cậu dùng, để cho cậu lệ thuộc vào, không phải là rất hạnh phúc sao?"
Âu Dương Hỉ Nhi lập tức ôm đầu lui về phía sau, vậy mà người phụ nữ lại sử dụng bạo lực! Lời cô nói dĩ nhiên bản thân mình hiểu rõ.
Giống như phụ nữ trên thế giới, dĩ nhiên cô cũng hi vọng có một người tình tốt có thể lệ thuộc vào, nhưng mà, vừa nghĩ tới từ đó hỉ nộ ái ố của mình sẽ xoay quanh một người đàn ông, không có anh, giống như sinh mạng không còn sắc thái, hình ảnh của mẹ sẽ không tự chủ hiện lên trước mắt, cô không muốn biến thành một người phụ nữ như mẹ, làm một pho tượng búp bê ở bên cạnh đàn ông, xinh đẹp động lòng người. Nhưng không còn là chính mình.
"Hỉ nhi, không cần chuyện gì cũng trước hết cũng nghĩ đến mẹ của cậu, cậu là cậu, bà là bà, cậu có cuộc sống của cậu, bà có cuộc sống của bà, nếu như lấy cớ vì bà mà cậu trốn tránh tình yêu, chuyện này đối với cậu, đối với anh ta, đều rất không công bằng." Ánh mắt của Tần Tinh Tinh thật ấm áp, lại xuyên qua nhìn thấu tâm tư của cô.
Trong lòng, mạnh mẽ chấn động, tại sao cô chưa từng nhận thấy sự ích kỷ của mình?
Thỉnh thoảng cô lại nhắc nhở mình, trăm ngàn lần không được giống như mẹ, thật ra thì, vốn là đang che giấu sự mềm yếu của mình, cô là một người nhát gan, không có dũng khí giao tương lai cho một người khác, chỉ vì sợ lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Mỗi người đều là chủ nhân của cuộc sống của mình, mẹ lựa chọn cuộc sống như vậy, cô không ủng hộ, nhưng mà mẹ cảm thấy vui vẻ, còn cô muốn có một cuộc sống như thế nào? Hoàn toàn khác mẹ sao? Có lẽ, nhưng chuyện này không phải trọng điểm, mấu chốt thật sự là ở —— cô có thể vui vẻ đối mặt với cuộc sống mình lựa chọn giống như mẹ hay không?
Vào ban đêm, cùng một thời gian, trong khoảnh khắc chuông điện vang lên, Âu Dương Hỉ Nhi đã đứng ở cạnh cửa, mở cửa, cô liền trực tiếp xoay người cho anh đi vào, nhưng mới vừa ngồi xuống sofa, cô lại nhảy lên, phía sau anh còn có một đống lớn đồ, là cái gì?
Mở to hai mắt nhìn, Hả? Không thể nào, chắc chắn cô bị hoa mắt, xoa xoa, nhìn cẩn thận một lần nữa, không có sai, cô nhìn thấy quả thực chính là hành lý. . . . . . Hành lý? "Làm cái gì vậy?"
"Anh muốn ở đây." Hoắc Duyên Lãng đúng lý hợp khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
"Anh. . . . . . Anh muốn ở đây?" Thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, anh cho rằng nơi này của cô là khách sạn sao?
Đặt hành lý xuống, anh giống như về đến nhà ngồi phịch ở trên ghế sofa, chỗ của cô luôn tràn đầy mùi vị hạnh phúc!
"Mỗi ngày tới tới lui lui quá mệt mỏi, anh ở lại đây sẽ tiện hơn."
"Tôi cũng không có bảo anh mỗi ngày tới tới lui lui."
"Cho nên anh trực tiếp chuyển đến đây ở, em yên tâm, anh sẽ không kiên trì ở chung một căn phòng với em, nhưng mà khi luồng khí lạnh liên tiếp tràn về, nếu như buổi tối cần có người giúp em sưởi ấm, anh không ngại dâng hiến bản thân anh cho em sai bảo."
Có câu nói như thế này, trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, làm sao cô lại bị dáng vẻ trầm mặc không nói của anh làm mờ mắt cậy? Hiện tại, đột nhiên cô có cảm giác, thật ra thì mấy ngày nay anh đều đang diễn trò, muốn khơi lên cảm giác tội lỗi của cô, để cho khí thế cảu cô ở trước mặt anh càng ngày càng yếu đi, anh liền có thể giống như vậy, công khai chuyển đồ đạc trong nhà đến nơi này.
"Anh không thể ở đây."
"Anh chính là muốn ở đây không đi, em có thể làm gì anh?" Bản lĩnh ăn vạ của anh đúng là nhất.
"Anh. . . . . . Anh đừng náo loạn, anh không thể ở đây."
Hoắc Duyên Lãng ngồi thẳng người, bày ra tư thế đàm phán. "Như thế này đi, chúng ta đều lùi một bước, anh không ở lại đây, nhưng em phải đồng ý anh, không cho phép có bất kỳ ý nghĩ vứt bỏ anh, anh sẽ không rời khỏi em, cả đời cũng sẽ không, em cũng thế, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi anh."
Người đàn ông này đánh bại cô! Thật ra thì sau khi Hoắc Tình Hương tới, cô cũng biết mình không có biện pháp buông tay, cô có thể không để ý đến đau đơn trong tim mình, nhưng mà không đành lòng nhìn anh bởi vì cô mà khổ sở. Anh không vui vẻ, làm sao cô có thể vui vẻ được?
Trầm tư tính toán một hồi, Âu Dương Hỉ Nhi nhượng bộ gật đầu. "Được rồi, tôi cũng không phải là người ngu ngốc, bỏ qua một người tình ưu tú như vậy làm gì? Nhưng mà, tôi có điều kiện."
Mắt Hoắc Duyên Lãng đầu tiên là sáng lên, tiếp đó lại chần chờ khép hờ, anh đã bị cô dọa đến mức hơi có gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cho thần kinh căng thẳng. "Điều kiện gì?"
"Chúng ta không nói đến chuyện kết hôn, không nói đến vấn đề trách nhiệm."
Nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, Hoắc Duyên Lãng không thể tưởng tượng nổi nói: "Em là đàn ông sao?"
"Anh đừng kỳ thị giới tính, phụ nữ thì nhất định phải bám đàn ông không rời sao?"
"Không phải, nhưng phụ nữ yêu gia đình đứa bé, không phải sao?" Thật buồn cười, từ lúc nào thì Hoắc Duyên Lãng anh lại trở nên không có giá thị trường như vậy rồi hả?
"Trên luật pháp có quy định sao?" Thấy anh cắn răng nghiến lợi, bộ dạng hận không được bẻ gãy cổ cô, phì một tiếng, cô nhịn không được bật cười.
"Em không cần cười, làm sao em lại trở nên khua môi múa mép như vậy?" Anh ảo não kéo tóc, cô lại cười đến vui vẻ như vậy, nhưng mà, nụ cười của cô thật sự là mê chết người!
"Có câu nói ‘gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen’, bộ dạng của anh chính là như vậy."
Hoắc Duyên Lãng nhất thời á khẩu không trả lời được, tại sao hôm nay miệng của anh lại ngốc như vậy?
"Nếu như không phải là người nhà của anh quan tâm đến thời gian chúng ta kết hôn như vậy, tôi cũng sẽ không nói ra điều kiện như vậy, tôi nhớ anh đối với kết hôn, vấn đề trách nhiệm này cũng không có hứng thú."
"Em cho rằng anh là loại đàn ông không có ý thức trách nhiệm sao?" Anh bày ra dáng vẻ bị sỉ nhục rất nghiêm trọng, trong lòng cũng rất thành thật thừa nhận, nếu như là người phụ nữ khác, anh làm phù rể cũng không có hứng thú, huống chi là làm chú rễ.
Đúng vậy, cô nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh lại không chịu trách nhiệm bỏ lại bạn gái của mình chạy trốn mất dạng, chuyện như vậy thật sự không phải người bình thường nào cũng làm được.
"Em ở đây cười cái gì?" Anh không để lại dấu vết kéo cô vào trong ngực, Hỉ nhi nhỏ bé của anh thật sự thơm chết người, thật là muốn xem cô như bữa ăn khuya mà hung hăng ăn no nê.
"Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"Kết thúc như thế nào?"
"Về sau vị đầu sỏ gây nên phiền toái bị hai người phụ nữ hung hăng sửa chữa một trận, phụ nữ thật sự rất đáng sợ, biến tên gia hỏa thành đầu heo ngay tại chỗ, còn bị mục tiêu gần nhất bỏ lại, thiếu chút nữa bị vạn tên xuyên tim."
"Rất tốt, người đàn ông như vậy mới biết học cách ngoan ngoãn, chân trong chân ngoài (suy nghĩ và hành động không giống nhau) là không tốt."
Gật đầu một cái, anh vô cùng đồng tình, "Không sai, em cũng có thể bỏ thói xấu chân trong chân ngoài này."
"Tôi? Chân trong chân ngoài?" Bây giờ nét mặt của cô nhất định cực kỳ giống bị sấm đánh trúng.
"Thoáng cái cùng anh ở trên giường ân ái đến mức trời đất mù mịt, thoáng cái ngay cả cọng lông măng cũng không cho phép anh chạm vào, chẳng lẽ cái này không phải chân trong chân ngoài?" Giọng điệu của Hoắc Duyên Lãng giống như đang nói về một đạo lý đứng đắn.
Hai má Âu Dương Hỉ Nhi ửng hồng, vừa thẹn vừa cáu nhìn anh chằm chằm, nhưng rất khó nặn ra một câu giải thích, người này nói rõ ràng như vậy làm gì? Nhưng mà, theo cách nói của anh, dùng "Chân trong chân ngoài" để hình dung cô cũng không phải là không có đạo lý, nhưng mà, có thể dùng phương thức này để giải thích chân trong chân ngoài sao?
"Không sao, anh là người đàn ông rất khoan dung, về sau đừng nữa chân trong chân ngoài nữa là được."
Âu Dương Hỉ Nhi trợn trắng mắt, nhưng đột nhiên cô phát hiện tình huống không đúng lắm, tại sao mình lại nằm ở dưới người anh vậy?
"Ôi trời ơi!!! Làm sao em luôn khiến cho anh hận không được biến thành một con sói đói khát?" Anh không an phận cọ xát ở trước ngực cô, cuối cùng Hỉ nhi nhỏ bé của anh cũng trở lại trong ngực anh rồi, mặc dù rất không hài lòng với điều kiện cô nói ra, nhưng mà trước mắt chấp nhận trước cũng được. Anh có lòng tin, quyền khống chế rất nhanh sẽ trở lại trên tay anh.
Người đàn ông này thật sự rất nguy hiểm, luôn thời thời khắc khắc tính toán cô, nếu như không coi chừng một chút, cô sẽ nhanh chóng binh bại như núi đổ. Thành thật mà nói, cô cũng rất muốn bất chấp tất cả cùng anh hô mưa gọi gió, thế nhưng vấn đề này thật sự quá nghiêm túc. "A Lãng, trên người anh có bao cao su không?"
Hoắc Duyên Lãng nhíu mày, anh vô cùng chung tình với cô. "Anh cũng không phải là loại đàn ông cả ngày nghĩ muốn ăn vụng bên ngoài, mang theo món đồ đó chạy tán loạn khắp nơi làm gì?"
"Vậy hôm nay xin mời anh làm Liễu Hạ Huệ." Âu Dương Hỉ Nhi dùng một tay đẩy anh ra, nhanh chóng từ trên người anh trượt xuống, nhảy đến trên ghế sofa một người cảnh giác nhìn anh, để phòng ngừa anh đột nhiên nhào tới, người đàn ông này thuộc phái hành động, không thể không đề phòng.
Hoắc Duyên Lãng kinh ngạc trợn to hai mắt, cô sẽ không tàn nhẫn với anh như vậy chứ! "Hỉ nhi nhỏ bé, em nói giỡn có đúng hay không?"
"Ngừa thai là quan niệm rất quan trọng, chưa có chuẩn bị làm mẹ trước, tôi cho rằng không thích hợp sinh em bé."
Cuối cùng cô lại bị anh ôm trong ngực, vì chút chuyện nhỏ này mà tranh chấp không xong với cô làm gì? Mặc dù rất mất hứng, nhưng mà cũng không phải không mua được bao cao su. "Bây giờ anh lập tức đi đến cửa hàng tiện lợi."
"Buổi tối lái xe rất nguy hiểm, chậm nhất trước mười giờ anh phải rời đi, không cần cùng tôi tranh luận, anh mới vừa tự mình cam kết, sẽ không ở đây, đồng thời cũng là điều kiện của tôi."
"Cái gì?"
"Bụng của tôi thật đói, chúng ta đi ăn một chút gì đi, còn nữa, thời gian không còn sớm, anh không nên quên mang hành lý về." Cô đứng dậy cố ý lấy áo khoác và ví da.
Hoắc Duyên Lãng nằm ở trên sô pha dài ôm gối ôm, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đấu tranh, nhưng người ta không để ý tới anh, cuối cùng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài, dĩ nhiên, dọc theo đường đi anh không quên tẩy não cho cô. "Hỉ nhi nhỏ bé của anh, tâm can bảo bối của anh, sẽ không nhẫn tâm hành hạ anh chứ?"
Vào thời điểm này phương pháp ứng đối thông minh nhất chính là nói lảng sang chuyện khác, chim sẻ ríu rích từ từ biến thành con vịt sắp chết, rốt cuộc cuối cùng cũng hóa thân thành thiên nga chết, tình cảnh buồn bã mà không lời nào có thể miêu tả được.
Đột nhiên anh nghi ngờ, gặp cô, rốt cuộc là trời cao ban ân cho anh. Hay là trừng phạt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.