Chương 6: Nhặt mèo
Oltis
26/02/2023
Sáng sớm không đợi Đinh Khải Huy tỉnh dậy, Lưu Hải Quỳnh đã lặng lẽ rời đi trước đến khi cậu ấy tỉnh lại thì tư trang của Lưu Hải Quỳnh sớm đã không còn.
Đinh Khải Huy ngồi trên sofa lặng lẽ thở dài, con mèo tam thể được chăm sóc tốt bao phủ bởi bộ lông mềm mại mà vàng ươm, lang thang hết đêm mới trở về, nó dịu đầu vào ống quần chủ nhân lười biếng cạ cạ làm mấy sợi lông mảnh bám lấy ống quần tây đen. Cổ họng nó rầm rì vang lên âm thanh lười biếng rồi lại nằm xuống bên cạnh chân chủ nhân nó.
Bầu trời mùa đông hiếm khi lộ ra vẻ trong xanh vời vợi, hiếm khi không có mây mù che khuất, hiếm khi có được yên tĩnh lạ thường nơi phồn hoa đô hội cũng hiếm khi khiến cậu nhớ lại những khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp ngày trước.
Ngày hôm đó cũng là trời ngày đông trong xanh tươi đẹp không lấy một gợn mây càng khiến lòng người dịu êm bình thản, Đinh Khải Huy dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của Lưu Hải Quỳnh phía trước, gió thổi xào xạc khiến mấy cái lá trơ trọi bám víu cành cây khô cuối cùng cũng rơi xuống chạm mặt đất.
Gió thổi làm bay tóc Lưu Hải Quỳnh, cậu thấy cô vén lên sau tai đầy dịu dàng lại xinh đẹp, đáy lòng như ai đó cào qua khiến dâng lên một cảm giác lạ lẫm không quen thuộc.
- Đinh Khải Huy, cậu muốn thi trường nào?
Nữ sinh buộc lỏng tóc đuôi ngựa tới ngang lưng, cơ thể khoác lên bộ đồng phục thể dục trông cô vừa năng động lại nữ tính, Lưu Hải Quỳnh khiến người ta cảm giác được sự mềm mại của một người con gái theo một chút tươi trẻ của thanh xuân.
Đinh Khải Huy đút tay vào túi quần bước đều đều, ánh mắt vẫn luôn không rời bóng lưng mảnh khảnh, cậu không suy nghĩ nhiều mà chỉ nói ra nguyện vọng bản thân.
- Chắc là quản trị kinh doanh, về phụ giúp ba mẹ tớ.
Lưu Hải Quỳnh ậm ừ nhớ ra.
- Phải rồi nhỉ...
- Còn cậu? Cậu muốn vào đại học mỹ thuật đúng không?
Lưu Hải Quỳnh chậm rãi lắc đầu, một lúc sau mới trả lời.
- Tận Hà Nội, tớ sẽ không học trường đó, tớ định học cùng một thành phố với cậu.
Đinh Khải Huy cảm giác như trái tim được phết mật ngọt. Cậu cười khẽ, dù kìm nén nhưng vẫn không chịu nổi mà bật lên hai tiếng thỏa mãi.
- Tớ có thể ra Hà Nội học cùng cậu, tớ học ở đâu cũng vậy thôi, vì tớ giỏi mà.
Lưu Hải Quỳnh bật cười, chàng thiếu niên trước mặt cô rõ ràng nhỏ tuổi như vậy nhưng mà kiêu ngạo thì không nhỏ nhưng mà cô biết cậu ấy có thể.
Đinh Khải Huy thật ra không cần thi đầu vào đại học, cậu chỉ cần hoàn thành chương trình tốt nghiệp thôi, việc vào đại học thì đã được tuyển thẳng, cậu ấy giỏi như vậy cho nên đã thi liền mấy cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia, làm sao không có nổi một giải chứ?
Cô nhớ rằng lúc mới vào trường, học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn, cô đã nghe biết bao lời khen ngợi về Đinh Khải Huy, dù cho cậu ấy có như thế nào thì việc cậu ấy học giỏi cũng luôn là câu cửa miệng khi người ta nhắc về cậu.
"Đinh Khải Huy không tầm thường."
"Đinh Khải Huy làm tốt lắm."
"Đúng là Đinh Khải Huy."
"Giải lại về tay Đinh Khải Huy rồi."
"Lại là Đinh Khải Huy à?"
"Lần này có Đinh Khải Huy không?"
"Con quỷ chứ không phải con người."
Dù không đồng hành cùng cậu suốt ngần ấy năm qua nhưng chỉ cần một năm này thôi cũng đủ để Lưu Hải Quỳnh nắm bắt được khả năng của Đinh Khải Huy, cậu ấy là một con quỷ thứ thiệt.
- Vậy cậu định học trường nào?
Đinh Khải Huy kéo cô quay lại chủ đề chính, Lưu Hải Quỳnh chưa trả lời ngay, miệng vừa phát ra hai từ liền dừng lại, tai cô nghe được âm thanh khe khẽ của mèo con gần đó.
- Cậu có nghe thấy gì không?
Lưu Hải Quỳnh bước lại gần cái thùng rác gần đó, chú mèo con lộ ra bên trong chiếc bọc nilon sẫm màu cũ kĩ khiến Lưu Hải Quỳnh có một chút đau lòng, tay cô hơi run rẩy chạm vào miệng bọc nilon bị cột kín lại. Mèo con như tìm được nguồn sống, nó thất thanh kêu lên dù cho sức lực đã không còn.
Đinh Khải Huy lấy áo khoác treo hờ bên tay mình làm đệm lót cho giống loài nhỏ bé kia.
- Nó bẩn như vậy cậu bị dính mầm bệnh thì sao bây giờ? Đưa đây để tớ giữ cho.
Đinh Khải Huy nhẹ nhàng tháo gỡ nốt phần nilon còn lại từ tay Lưu Hải Quỳnh, thoạt nhìn cậu còn chuyên nghiệp như thể đã chạm qua vô số lần, Lưu Hải Quỳnh thất thần đến khi Đinh Khải Huy hoàn thành công việc.
- Đưa nó đến bác sĩ thú y thôi.
Lưu Hải Quỳnh không nói lời nào đi theo sau Đinh Khải Huy, nắng chiều tàn khuất lối dẫn dụ đến cuối con đường, hai cái bóng dài đè lên nhau trông chẳng xấu xí mà hòa hợp đến lạ thường, giữa hai bọn họ chẳng có âm thanh gì ngoài đôi ba tiếng rầm rì của con mèo kia dẫu cho nó chẳng còn sức lực.
Như thể lại sợ bị bỏ rơi một lần nữa.
- Con mèo này may đấy, chắc là chủ cũ của nó chỉ muốn bỏ nó thôi chứ không làm tổn hại gì, bị bịt kín trong bịt nilon thời gian dài như thế cũng may mà các cô các cậu gỡ ra kịp.
- Chẳng sao cả, hơi bẩn, tôi sẽ kiểm tra lại rồi đưa về cho cậu.
Bác sĩ thú ý trẻ tuổi cẩn thận kiểm tra cho con mèo nhỏ, dù đeo khẩu trang kín mít vẫn không làm vơi đi sự dịu dàng trong lời nói hẳn là anh ấy yêu thích công việc này lắm.
Đinh Khải Huy ra bên ngoài nộp tiền chăm sóc cho con mèo kia cũng thuận tay mua thêm mấy thứ đồ lặt vặt trông giống như cậu ấy đã sẵn sàng nuôi con mèo kia rồi vậy.
- Cậu định nuôi nó à?
Âm thanh mềm mại của thiếu nữ khéo léo che giấu sự run rẩy của mình vang vọng trong gian phòng kín đầy ấp đồ chơi cho mèo. Cô ngồi đó một cách yên tĩnh khiến người ta khó lòng dời mắt, thoạt nhìn Lưu Hải Quỳnh giống như một con mèo Anh lông trắng, vừa mềm mại lại khó chạm vào, chỉ để người ta ngắm không cho người ta sờ.
Đinh Khải Huy không nghĩ nhiều, gật đầu một cái cũng không quên tham khảo cách thức nuôi mèo béo tốt.
- Chỉ là một con mèo mướp thôi, không cần tận tâm đến vậy đâu, mèo Việt dễ nuôi mà.
Chị nhân viên nhìn thấy Đinh Khải Huy xoắn xuýt lựa lựa chọn chọn cả núi đồ vật, với kinh nghiệm chăm sóc và nhận nuôi mèo khiến chị thông thả nói ra suy nghĩ nhưng câu nói này đạp vào tai Lưu Hải Quỳnh lại chói tai lạ thường dẫu biết chị ấy cũng không có ý gì xấu.
- Dễ nuôi thì không cần tận tâm sao?
- Cái đó... không phải vậy, chỉ là chị thấy...
Lưu Hải Quỳnh không tiếp tục hỏi nữa, cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay của mình lại đến nỗi nó đã đỏ lên một mảng. Mắt nhìn qua cửa sổ hướng đến bầu trời đông, nắng chiều tàn len lỏi tán sắc bao phủ lên cả khu phố, mấy cái nhà ngói đỏ không biết vì sao cũng đẫm một màu trầm buồn u tối, chỉ duy nhất con mèo mướp màu xám trắng lười biếng ngửa bụng nằm trên đó, không sợ nắng chiếu đến, không sợ trời lạnh đi. Nó vẫn chỉ nằm đó, bất di bất dịch.
Dễ nuôi cho nên không cần bận tâm sao?
Đinh Khải Huy ngồi trên sofa lặng lẽ thở dài, con mèo tam thể được chăm sóc tốt bao phủ bởi bộ lông mềm mại mà vàng ươm, lang thang hết đêm mới trở về, nó dịu đầu vào ống quần chủ nhân lười biếng cạ cạ làm mấy sợi lông mảnh bám lấy ống quần tây đen. Cổ họng nó rầm rì vang lên âm thanh lười biếng rồi lại nằm xuống bên cạnh chân chủ nhân nó.
Bầu trời mùa đông hiếm khi lộ ra vẻ trong xanh vời vợi, hiếm khi không có mây mù che khuất, hiếm khi có được yên tĩnh lạ thường nơi phồn hoa đô hội cũng hiếm khi khiến cậu nhớ lại những khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp ngày trước.
Ngày hôm đó cũng là trời ngày đông trong xanh tươi đẹp không lấy một gợn mây càng khiến lòng người dịu êm bình thản, Đinh Khải Huy dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của Lưu Hải Quỳnh phía trước, gió thổi xào xạc khiến mấy cái lá trơ trọi bám víu cành cây khô cuối cùng cũng rơi xuống chạm mặt đất.
Gió thổi làm bay tóc Lưu Hải Quỳnh, cậu thấy cô vén lên sau tai đầy dịu dàng lại xinh đẹp, đáy lòng như ai đó cào qua khiến dâng lên một cảm giác lạ lẫm không quen thuộc.
- Đinh Khải Huy, cậu muốn thi trường nào?
Nữ sinh buộc lỏng tóc đuôi ngựa tới ngang lưng, cơ thể khoác lên bộ đồng phục thể dục trông cô vừa năng động lại nữ tính, Lưu Hải Quỳnh khiến người ta cảm giác được sự mềm mại của một người con gái theo một chút tươi trẻ của thanh xuân.
Đinh Khải Huy đút tay vào túi quần bước đều đều, ánh mắt vẫn luôn không rời bóng lưng mảnh khảnh, cậu không suy nghĩ nhiều mà chỉ nói ra nguyện vọng bản thân.
- Chắc là quản trị kinh doanh, về phụ giúp ba mẹ tớ.
Lưu Hải Quỳnh ậm ừ nhớ ra.
- Phải rồi nhỉ...
- Còn cậu? Cậu muốn vào đại học mỹ thuật đúng không?
Lưu Hải Quỳnh chậm rãi lắc đầu, một lúc sau mới trả lời.
- Tận Hà Nội, tớ sẽ không học trường đó, tớ định học cùng một thành phố với cậu.
Đinh Khải Huy cảm giác như trái tim được phết mật ngọt. Cậu cười khẽ, dù kìm nén nhưng vẫn không chịu nổi mà bật lên hai tiếng thỏa mãi.
- Tớ có thể ra Hà Nội học cùng cậu, tớ học ở đâu cũng vậy thôi, vì tớ giỏi mà.
Lưu Hải Quỳnh bật cười, chàng thiếu niên trước mặt cô rõ ràng nhỏ tuổi như vậy nhưng mà kiêu ngạo thì không nhỏ nhưng mà cô biết cậu ấy có thể.
Đinh Khải Huy thật ra không cần thi đầu vào đại học, cậu chỉ cần hoàn thành chương trình tốt nghiệp thôi, việc vào đại học thì đã được tuyển thẳng, cậu ấy giỏi như vậy cho nên đã thi liền mấy cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia, làm sao không có nổi một giải chứ?
Cô nhớ rằng lúc mới vào trường, học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn, cô đã nghe biết bao lời khen ngợi về Đinh Khải Huy, dù cho cậu ấy có như thế nào thì việc cậu ấy học giỏi cũng luôn là câu cửa miệng khi người ta nhắc về cậu.
"Đinh Khải Huy không tầm thường."
"Đinh Khải Huy làm tốt lắm."
"Đúng là Đinh Khải Huy."
"Giải lại về tay Đinh Khải Huy rồi."
"Lại là Đinh Khải Huy à?"
"Lần này có Đinh Khải Huy không?"
"Con quỷ chứ không phải con người."
Dù không đồng hành cùng cậu suốt ngần ấy năm qua nhưng chỉ cần một năm này thôi cũng đủ để Lưu Hải Quỳnh nắm bắt được khả năng của Đinh Khải Huy, cậu ấy là một con quỷ thứ thiệt.
- Vậy cậu định học trường nào?
Đinh Khải Huy kéo cô quay lại chủ đề chính, Lưu Hải Quỳnh chưa trả lời ngay, miệng vừa phát ra hai từ liền dừng lại, tai cô nghe được âm thanh khe khẽ của mèo con gần đó.
- Cậu có nghe thấy gì không?
Lưu Hải Quỳnh bước lại gần cái thùng rác gần đó, chú mèo con lộ ra bên trong chiếc bọc nilon sẫm màu cũ kĩ khiến Lưu Hải Quỳnh có một chút đau lòng, tay cô hơi run rẩy chạm vào miệng bọc nilon bị cột kín lại. Mèo con như tìm được nguồn sống, nó thất thanh kêu lên dù cho sức lực đã không còn.
Đinh Khải Huy lấy áo khoác treo hờ bên tay mình làm đệm lót cho giống loài nhỏ bé kia.
- Nó bẩn như vậy cậu bị dính mầm bệnh thì sao bây giờ? Đưa đây để tớ giữ cho.
Đinh Khải Huy nhẹ nhàng tháo gỡ nốt phần nilon còn lại từ tay Lưu Hải Quỳnh, thoạt nhìn cậu còn chuyên nghiệp như thể đã chạm qua vô số lần, Lưu Hải Quỳnh thất thần đến khi Đinh Khải Huy hoàn thành công việc.
- Đưa nó đến bác sĩ thú y thôi.
Lưu Hải Quỳnh không nói lời nào đi theo sau Đinh Khải Huy, nắng chiều tàn khuất lối dẫn dụ đến cuối con đường, hai cái bóng dài đè lên nhau trông chẳng xấu xí mà hòa hợp đến lạ thường, giữa hai bọn họ chẳng có âm thanh gì ngoài đôi ba tiếng rầm rì của con mèo kia dẫu cho nó chẳng còn sức lực.
Như thể lại sợ bị bỏ rơi một lần nữa.
- Con mèo này may đấy, chắc là chủ cũ của nó chỉ muốn bỏ nó thôi chứ không làm tổn hại gì, bị bịt kín trong bịt nilon thời gian dài như thế cũng may mà các cô các cậu gỡ ra kịp.
- Chẳng sao cả, hơi bẩn, tôi sẽ kiểm tra lại rồi đưa về cho cậu.
Bác sĩ thú ý trẻ tuổi cẩn thận kiểm tra cho con mèo nhỏ, dù đeo khẩu trang kín mít vẫn không làm vơi đi sự dịu dàng trong lời nói hẳn là anh ấy yêu thích công việc này lắm.
Đinh Khải Huy ra bên ngoài nộp tiền chăm sóc cho con mèo kia cũng thuận tay mua thêm mấy thứ đồ lặt vặt trông giống như cậu ấy đã sẵn sàng nuôi con mèo kia rồi vậy.
- Cậu định nuôi nó à?
Âm thanh mềm mại của thiếu nữ khéo léo che giấu sự run rẩy của mình vang vọng trong gian phòng kín đầy ấp đồ chơi cho mèo. Cô ngồi đó một cách yên tĩnh khiến người ta khó lòng dời mắt, thoạt nhìn Lưu Hải Quỳnh giống như một con mèo Anh lông trắng, vừa mềm mại lại khó chạm vào, chỉ để người ta ngắm không cho người ta sờ.
Đinh Khải Huy không nghĩ nhiều, gật đầu một cái cũng không quên tham khảo cách thức nuôi mèo béo tốt.
- Chỉ là một con mèo mướp thôi, không cần tận tâm đến vậy đâu, mèo Việt dễ nuôi mà.
Chị nhân viên nhìn thấy Đinh Khải Huy xoắn xuýt lựa lựa chọn chọn cả núi đồ vật, với kinh nghiệm chăm sóc và nhận nuôi mèo khiến chị thông thả nói ra suy nghĩ nhưng câu nói này đạp vào tai Lưu Hải Quỳnh lại chói tai lạ thường dẫu biết chị ấy cũng không có ý gì xấu.
- Dễ nuôi thì không cần tận tâm sao?
- Cái đó... không phải vậy, chỉ là chị thấy...
Lưu Hải Quỳnh không tiếp tục hỏi nữa, cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay của mình lại đến nỗi nó đã đỏ lên một mảng. Mắt nhìn qua cửa sổ hướng đến bầu trời đông, nắng chiều tàn len lỏi tán sắc bao phủ lên cả khu phố, mấy cái nhà ngói đỏ không biết vì sao cũng đẫm một màu trầm buồn u tối, chỉ duy nhất con mèo mướp màu xám trắng lười biếng ngửa bụng nằm trên đó, không sợ nắng chiếu đến, không sợ trời lạnh đi. Nó vẫn chỉ nằm đó, bất di bất dịch.
Dễ nuôi cho nên không cần bận tâm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.