Chương 3: "Vì là của em cho nên tôi mới mua"
Oltis
26/02/2023
Trên hai bên tường của lối đi đều treo một dãy tranh sơn mài tinh xảo.
- Những bức sơn mài này là cậu kêu người mua à?
Đinh Khải Huy quay người nhìn lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên mà đưa tay lên ho một tiếng.
- Đó là tôi tự mua.
Lưu Hải Quỳnh "ồ" một tiêng, chậm rãi thưởng thức bọn chúng. Đinh Khải Huy đi phía sau cũng thả chậm bước sát theo cô.
Lưu Hải Quỳnh bao bọc trong chiếc áo cổ lọ màu đen càng khiến cô đã nhỏ bé lại còn nhỏ bé hơn, nhà hàng này có hệ thống lò sưởi cho nên Lưu Hải Quỳnh không mặc thêm áo khoác ngoài, làn váy dài cứ vậy mà đung đưa theo từng nhịp chân của cô ấy. Xung quanh đều bị mùi hương quả đào trên người cô chiếm cứ tất cả.
Đinh Khải Huy trân trọng khoảnh khắc này, nó khiến cậu nhớ lại thời gian tươi đẹp giữa cậu và Lưu Hải Quỳnh thời niên thiếu.
Lúc ấy Lưu Hải Quỳnh được giáo viên chủ nhiệm phân công vẽ tranh bảng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, một mình cô ấy đảm nhiệm từ nội dung đến trình bày. Đinh Khải Huy còn nhớ rõ hôm ấy là thứ năm, lớp có tiết trống, tất cả bạn học đều lục đục ra ngoài sân chỉ riêng Lưu Hải Quỳnh lẻ bóng ở lại lớp hoàn thành nốt phần bảng của mình.
Hôm ấy đáng lẽ cậu sẽ đến sân bóng cùng với đám Vương Quy thế mà bị ma xui quỷ khiến quay trở về lớp, đứng ở cửa ra vào nhìn thấy bóng lưng của Lưu Hải Quỳnh thanh mảnh nhỏ bé thoăn thoắt qua lại hai bên bảng. Vậy mà đẹp đến không nỡ quấy rầy, Đinh Khải Huy cứ đứng đó nhìn, không biết là nhìn bảng vẽ hay nhìn cô ấy.
Rõ ràng thời tiết tháng 11 lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy ấy thế mà một cõi nhiệt bộc phát khiến cậu nóng đến điên, cậu mở khóa áo khoác có chút lớn bất giác làm Lưu Hải Quỳnh giật mình.
Cô đứng ở ghế cao loạng choạng sắp ngã, Đinh Khải Huy đứng phía cửa đi tới đỡ lấy cô, mùi hương quả đào ngọt dịu tỏa ra khiến Đinh Khải Huy căng lòng ngực hít lấy một hơi khí lạnh. Cơ thể hai người ở chung một chỗ xấu hổ đến kì cục.
Cô ấy chỉ hỏi một câu duy nhất, giống như lúc này.
- Đẹp không?
Lưu Hải Quỳnh quay người lại chỉ chỉ vào mấy bức tranh đối diện, Đinh Khải Huy không nhìn chúng nó, cậu ấy nhìn cô, nhìn thẳng vào mắt của Lưu Hải Quỳnh.
- Cậu không biết chúng nó là của tôi sao?
- Vì là của em cho nên tôi mới mua.
Lưu Hải Quỳnh nghe vậy liền bỏ tay xuống, cô lùi lại một bước vừa vặn tầm mắt của Đinh Khải Huy, nụ cười trên mặt của cô cũng chậm rãi tan mất.
- Khải Huy này, chúng ta vào trong thôi nhỉ? Tôi cũng đói chết rồi.
Đinh Khải Huy cười một tiếng trầm thấp lọt vào tai Lưu Hải Quỳnh giống như ma thuật khiến cô thèm muốn thưởng thức.
- Được rồi vào thôi.
Lần này Đinh Khải Huy trực tiếp nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Lưu Hải Quỳnh dắt đi về phía trước, Lưu Hải Quỳnh nhìn tay mình bị nắm liền mơ màng nhớ lại khung cảnh hồi cấp ba, lúc ấy cậu cũng dắt tay cô như thế này.
Quý một đầu xuân, sân trường rải rát học viên lần lượt tiến vào, lớp học của bọn họ cũng dần lắp đầy chỗ trống. Khi đó chỉ có Lưu Hải Quỳnh và số ít người là chưa vào, lúc đi tới bên cửa sổ liền nghe được âm thanh bàn tán về mình.
- Đẹp thì sao? Cũng đi làm phục vụ thôi ấy mà.
- Lưu Hải Quỳnh nhìn vậy mà lại đi làm phục vục ngày mười hai giờ đồng hồ, hài chết mất.
- Lúc đầu thấy cũng chảnh lắm cơ đấy ạ, hôm trước lúc tao cùng mẹ đi ngang tiệm đó thấy nó đứng cúi đầu dọn đồ, nhìn rất ti tiện luôn.
- Cũng chỉ được cái mã.
- Tao còn nghi ngờ nó có phải dân Hà Nội học Amsterdam thật không đấy, nhìn dơ dơ bẩn bẩn như mấy đứa nhà nông dưới quê.
Lưu Hải Quỳnh vốn dĩ định rời đi đợi đến khi tới giờ học thì mới vào lớp, đối với Lưu Hải Quỳnh thì việc người ghét người thích là điều gặp nhiều đến nỗi thành quen, bách nhân bách khẩu (*), cô cũng không thể đấu lại cả đám người bọn họ.
(*) bách nhân bách khẩu: Trăm người trăm miệng, tức là mỗi người một lời nói, nhiều người thì nhiều ý kiến, mỗi người nghĩ một khác, nói một khác. (Nguồn: cadao.com)
Nhưng ngay khi định quay đi thì phía sau bỗng có người cất tiếng nói, giọng nam trầm trầm của thiếu niên vang lên thẳng đến khung cửa sổ làm đám người kia hốt hoảng ngậm miệng.
- Nói đủ chưa?
- Sao vậy không nói nữa đi?
- Vừa nảy nói hay như hát lắm mà?
Lưu Hải Quỳnh nhìn qua sớm đã biết là ai, Đinh Khải Huy vẫn luôn như vậy, cậu ấy vẫn luôn công khai giúp đỡ cô dù ở đâu hay lúc nào đi chăng nữa.
Đinh Khải Huy, cái tên này dần dần đã khiến cô ỷ lại rồi.
- Nông dân thì sao? Cơm nuôi mấy người lớn ở đâu ra? Nó tự chạy vào bao gạo nhà mấy người sao?
- Nhân viên phục vụ thì sao? Tống tiền các người à hay rửa tiền trái pháp luật?
- Có chút tiền thì hay lắm sao, sinh sống nơi thành phố thì liền nghĩ mình là trâm anh thế phiệt, con ông cháu cha sao?
Trong nhóm đó có ba đến bốn nữ sinh gương mặt dễ nhìn, vóc dáng xinh đẹp nhưng mồm miệng vẫn thua hẳn Đinh Khải Huy. Lại còn bị người ta bắt gặp lúc đang nói xấu người khác, có chết không cơ chứ?!
- Cái, cái đó...
- Ý chúng tớ không phải thế.
Đinh Khải Huy đứng thẳng người lại có vẻ lười biếng, mí mắt còn chẳng thèm nâng lên hết cỡ chỉ thoải mái rũ mi không đặt đám người kia vào mắt.
- Lớn lên ở thành phố vậy không ai dạy các người không được bịa đặt nói xấu lung tung sau lưng người khác hay sao?
Vừa nói xong liền có người lên giọng đáp lại.
- Chúng tớ không bịa đặt, là cậu ấy thật sự làm phục vụ.
Đinh Khải Huy không bất ngờ gì chỉ "ồ" một tiếng, ngáp một cái cố gắng nói tiếp.
- Vậy các người thật sự nói xấu lung tung sau lưng người khác chứ gì?
- Đều là người có ăn có học, giữ chút đạo đức cơ bản làm người đi.
- Xin lỗi cô ấy, lập tức!
Đám người kia cuống quýt nhìn xung quanh, Đinh Khải Huy nói như thế không lẽ Lưu Hải Quỳnh thật sự nghe hết rồi sao?
Đinh Khải Huy nhìn qua bên phải của mình thấy Lưu Hải Quỳnh mím môi đứng một góc khuất liền bực bội kéo người qua, cậu nắm lấy cổ tay cô đi vào lớp đứng trước đám bọn họ nghe từng lời xin lỗi đến thuận tai thì thôi.
Sau đó Lưu Hải Quỳnh ở trong trường đều được mọi người gán ghép với Đinh Khải Huy mà hai bọn họ cũng không ai đứng ra bác bỏ tin đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, đồn đến tai giáo viên liền thành một tin tức lớn năm đó.
Vừa đến cửa phòng cô liền vặn tay khỏi Đinh Khải Huy, cậu ấy cũng không giữ lại mà thuận theo cô buông ra, chỉ có điều ánh mắt như muốn dán lên người cô cả rồi.
- Tôi nói này, hai người các cậu làm cái gì người trước người sau mà lại đi vào cùng nhau như thế hả?
Nam lớp trưởng đứng lên đùa giỡn mấy câu, sau đó cũng có vài người tiếp lời.
- Phải đó phải đó, sáu năm liền không có bóng dáng hai người vậy mà hôm nay hai người đều có mặt.
- Không trùng hợp vậy chứ hả?
- Chà chà hơi đáng nghi à nha.
- Không chừng là Hải Quỳnh canh chuẩn thời gian vào cùng Khải Huy đấy chứ?
Lưu Hải Quỳnh từ đầu đến giờ đều cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, đến khi nghe được câu nói kia liền ngẩng đầu nhìn.
Lại là Trần Ngọc Diệp, giữa cô và cô ta thật sự có cái gì đó thâm cừu đại hận sao?
Lưu Hải Quỳnh từ xưa đến nay đều không để bản thân chịu thiệt, vừa định mở miệng đáp lại thì Đinh Khải Huy kế bên đã thả vào chén cô hai cái đồ ăn thơm lừng.
- Cái này anh vừa kêu người đem lên cho em, không phải loại chạo tôm (*) em thích sao, ăn xem ngon không?
(*) chạo tôm: là một món ăn Việt Nam xuất phát từ Huế, nó xuất xứ từ những bếp ăn của cung đình xưa do những đầu bếp khéo léo tạo nên để dâng lên vua và quan tướng. Ngày nay, đây là một món ăn bình dân, thông dụng, cả du khách hay cả dân địa phương đều được phục vụ như thể được sống lại khung cảnh triều đình năm xưa qua món Chạo tôm vừa ngon lại không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị. (Nguồn: Wikipedia)
Lưu Hải Quỳnh bị Đinh Khải Huy làm cho choáng váng quên mất mấy lời mình định nói, chỉ chăm chăm nhìn hai cái chạo tôm vừa được người con trai kia gắp bỏ vào. Cậu ấy nhìn cô một cái rồi quay qua đối diện với cô bạn kia.
- Trần Ngọc Diệp, tên cậu có hai chữ "ngọc diệp" thì cậu nghĩ cậu thật sự là ngọc diệp sao? (*)
(*) Ngọc Diệp trong "Kim chi ngọc diệp": Từ "Ngọc" theo nghĩa Hán Việt được hiểu là châu báu ngọc ngà, để chỉ những thứ quý hiếm trên trần gian này. Từ "Diệp" trong câu " Kim chi ngọc diệp cành" ý là để nói về cành vàng lá ngọc. Từ Diệp mang ý nghĩa là con nhà quyền quý cao sang, thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt, được mọi người tôn trọng. (Nguồn: lichvansu)
- Đối xử với ai cũng thấp kém hơn mình? Sống tốt một ngày cậu chịu không nổi à?
Đinh Khải Huy giữ giọng nói đều đều không cao không thấp, không lên không xuống nhưng lại khiến người nghe cảm thấy bị áp chế chột dạ.
Trần Ngọc Diệp như bị chọc điên, thẹn quá hóa giận làm ầm ĩ ngay trên bàn ăn.
- Ha, tôi nói cậu này Đinh Khải Huy, sáu năm xa cách gặp lại người yêu cũ khiến cậu quên sự việc năm đó rồi sao hả?
- Cậu quên rằng năm đó cô ấy đối xử cậu như thế nào rồi sao?
- Cậu quên kết cục của hai người rồi sao?
- Cậu ở đây bênh vực để làm gì?
- Có thấy buồn cười không?
Đinh Khải Huy vẫn giữ thái độ bình tĩnh đối diện với những ánh mắt hoài nghi của bạn bè, ánh mắt căm phẫn của Trần Ngọc Diệp.
- Cậu nói sai rồi, cô ấy không phải người yêu cũ của tôi.
- Tôi chưa bao giờ chấp nhận lời chia tay của cô ấy cả.
Trần Ngọc Diệp tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên, lòng ngực phập phồng lên xuống cứ muốn nói rồi lại thôi, cô ta thật sự điên lên rồi, chẳng nói lại Đinh Khải Huy nữa.
- Cậu thật sự đúng là khôn ba năm dại một giờ!
Giữa cái không gian tràn ngập mùi thuốc súng thế này, Lưu Hải Quỳnh lờ đi như chẳng liên quan đến mình, miệng ăn xong chạo tôm kia liền rất tự nhiên khen mấy tiếng.
- Chạo tôm này ngon đấy, rất đúng vị.
- Hôm nay tới đây thôi, tớ phải về rồi, công việc bộn bề mà.
- Mọi người cứ tự nhiên, tạm biệt.
Cô trả lời tin nhắn cuối cùng xong liền đứng lên, cúi người chào một cái không nhìn đến ai chỉ thẳng lưng mà đi ra khỏi cửa. Mọi người xung quanh cũng hít thở không thông, bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên thành một mảng trầm lắng tĩnh lặng.
- Tôi nói này Trần Ngọc Diệp, hồi xưa cậu cũng được lắm mà, sao hôm nay cậu lại như thế?
- Phải đó, từ đầu đến giờ bọn tớ đã cố gắng không lên tiếng xen vào để cậu kìm chế lại rồi, cậu cứ được đà lấn tới.
- Hải Quỳnh làm gì cậu mà cậu chì chiết (*) cậu ấy mãi như thế?
(*) chì chiết: đay nghiến, dằn vặt một cách cay nghiệt làm người ta khó chịu (Nguồn: từ điển tiếng Việt)
- Hay thật sự cậu và cậu ấy cùng thích một người à?!
Từng người từng người một nhìn qua Trần Ngọc Diệp hỏi một câu khiến cô ta cảm thấy bị áp bức đến nghẹn.
- Các cậu...
- Được rồi dừng lại đi.
Đinh Khải Huy đứng dậy cầm theo áo khoác đứng dậy, nhìn tổng thể cả đám người vừa quen vừa lạ chào tạm biệt một tiếng.
- Tôi còn có việc, liên lạc sau.
- Bữa ăn ngày hôm nay xem như tôi mời các cậu, thong thả nhé.
Không để mọi người nói lời nào, Đinh Khải Huy liền nối gót Lưu Hải Quỳnh rời đi, bóng lưng đỉnh đạc sớm đã khuất sau cánh cửa gỗ khép hờ.
- Hai người bọn họ vốn dĩ là một đôi.
Mọi người đồng loạt gật đầu không đáp chỉ riêng Trần Ngọc Diệp tức giận đến run bần bật, móng tay cắm vào da thịt để dưới gầm bàn đến bật máu.
Lưu Hải Quỳnh, Lưu Hải Quỳnh lúc nào cũng là Lưu Hải Quỳnh!
Dựa vào đâu, dựa vào cái gì con nhỏ nghèo túng mồ côi đó được chào đón như vậy chứ?!
Khốn nạn, cuộc đời khốn nạn!
Lưu Hải Quỳnh không biết bản thân còn đang bị người ta chán ghét đay nghiến trong gian phòng riêng kia, cô còn đang đứng ở cửa nhà hàng hút một điếu thuốc ngẩng đầu ngắm trăng sao.
Cô đứng ở nơi đó, bóng đèn công nghiệp trên cao chiếu xuống đỉnh đầu làm cô được bao phủ trong vòng sáng ấm áp, vậy mà vẫn không chế ngự được vẻ hiu quạnh đơn côi của Lưu Hải Quỳnh.
Rõ ràng nơi đây là giữa chốn phù hoa đô hội (*), người tới lui đông đúc, dòng xe cộ tấp nập mà Lưu Hải Quỳnh đứng ở một chỗ khuất sáng ấy lại như tách khỏi thế giới ầm ĩ náo nhiệt kia. Không ai xâm nhập, không ai làm phiền được.
(*) Phù hoa đô hội: chốn đông đúc, náo nhiệt, sang trọng, hoa mỹ. (Nguồn: Thành ngữ Việt Nam)
Đinh Khải Huy vội vội vàng vàng đuổi theo chính là thấy được dáng vẻ này của cô ấy, Lưu Hải Quỳnh vẫn luôn làm bạn với cô đơn như thế đấy.
- Em gọi xe à? Nếu không ngại tôi có thể đưa em về.
Lưu Hải Quỳnh nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng liền quay lại, lòng cô chợt nao nao, cô gãy gãy điếu thuốc thả ra một làn khói mờ ảo, nhìn xuống ứng dụng đặt xe của mình hiện lên mấy dòng thông báo.
Miệng vừa định nói "ngại" nhưng tình thế này hẳn là không nên giữ giá làm gì cho cực thân.
- Vậy thì cảm ơn cậu.
- Những bức sơn mài này là cậu kêu người mua à?
Đinh Khải Huy quay người nhìn lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên mà đưa tay lên ho một tiếng.
- Đó là tôi tự mua.
Lưu Hải Quỳnh "ồ" một tiêng, chậm rãi thưởng thức bọn chúng. Đinh Khải Huy đi phía sau cũng thả chậm bước sát theo cô.
Lưu Hải Quỳnh bao bọc trong chiếc áo cổ lọ màu đen càng khiến cô đã nhỏ bé lại còn nhỏ bé hơn, nhà hàng này có hệ thống lò sưởi cho nên Lưu Hải Quỳnh không mặc thêm áo khoác ngoài, làn váy dài cứ vậy mà đung đưa theo từng nhịp chân của cô ấy. Xung quanh đều bị mùi hương quả đào trên người cô chiếm cứ tất cả.
Đinh Khải Huy trân trọng khoảnh khắc này, nó khiến cậu nhớ lại thời gian tươi đẹp giữa cậu và Lưu Hải Quỳnh thời niên thiếu.
Lúc ấy Lưu Hải Quỳnh được giáo viên chủ nhiệm phân công vẽ tranh bảng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, một mình cô ấy đảm nhiệm từ nội dung đến trình bày. Đinh Khải Huy còn nhớ rõ hôm ấy là thứ năm, lớp có tiết trống, tất cả bạn học đều lục đục ra ngoài sân chỉ riêng Lưu Hải Quỳnh lẻ bóng ở lại lớp hoàn thành nốt phần bảng của mình.
Hôm ấy đáng lẽ cậu sẽ đến sân bóng cùng với đám Vương Quy thế mà bị ma xui quỷ khiến quay trở về lớp, đứng ở cửa ra vào nhìn thấy bóng lưng của Lưu Hải Quỳnh thanh mảnh nhỏ bé thoăn thoắt qua lại hai bên bảng. Vậy mà đẹp đến không nỡ quấy rầy, Đinh Khải Huy cứ đứng đó nhìn, không biết là nhìn bảng vẽ hay nhìn cô ấy.
Rõ ràng thời tiết tháng 11 lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy ấy thế mà một cõi nhiệt bộc phát khiến cậu nóng đến điên, cậu mở khóa áo khoác có chút lớn bất giác làm Lưu Hải Quỳnh giật mình.
Cô đứng ở ghế cao loạng choạng sắp ngã, Đinh Khải Huy đứng phía cửa đi tới đỡ lấy cô, mùi hương quả đào ngọt dịu tỏa ra khiến Đinh Khải Huy căng lòng ngực hít lấy một hơi khí lạnh. Cơ thể hai người ở chung một chỗ xấu hổ đến kì cục.
Cô ấy chỉ hỏi một câu duy nhất, giống như lúc này.
- Đẹp không?
Lưu Hải Quỳnh quay người lại chỉ chỉ vào mấy bức tranh đối diện, Đinh Khải Huy không nhìn chúng nó, cậu ấy nhìn cô, nhìn thẳng vào mắt của Lưu Hải Quỳnh.
- Cậu không biết chúng nó là của tôi sao?
- Vì là của em cho nên tôi mới mua.
Lưu Hải Quỳnh nghe vậy liền bỏ tay xuống, cô lùi lại một bước vừa vặn tầm mắt của Đinh Khải Huy, nụ cười trên mặt của cô cũng chậm rãi tan mất.
- Khải Huy này, chúng ta vào trong thôi nhỉ? Tôi cũng đói chết rồi.
Đinh Khải Huy cười một tiếng trầm thấp lọt vào tai Lưu Hải Quỳnh giống như ma thuật khiến cô thèm muốn thưởng thức.
- Được rồi vào thôi.
Lần này Đinh Khải Huy trực tiếp nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Lưu Hải Quỳnh dắt đi về phía trước, Lưu Hải Quỳnh nhìn tay mình bị nắm liền mơ màng nhớ lại khung cảnh hồi cấp ba, lúc ấy cậu cũng dắt tay cô như thế này.
Quý một đầu xuân, sân trường rải rát học viên lần lượt tiến vào, lớp học của bọn họ cũng dần lắp đầy chỗ trống. Khi đó chỉ có Lưu Hải Quỳnh và số ít người là chưa vào, lúc đi tới bên cửa sổ liền nghe được âm thanh bàn tán về mình.
- Đẹp thì sao? Cũng đi làm phục vụ thôi ấy mà.
- Lưu Hải Quỳnh nhìn vậy mà lại đi làm phục vục ngày mười hai giờ đồng hồ, hài chết mất.
- Lúc đầu thấy cũng chảnh lắm cơ đấy ạ, hôm trước lúc tao cùng mẹ đi ngang tiệm đó thấy nó đứng cúi đầu dọn đồ, nhìn rất ti tiện luôn.
- Cũng chỉ được cái mã.
- Tao còn nghi ngờ nó có phải dân Hà Nội học Amsterdam thật không đấy, nhìn dơ dơ bẩn bẩn như mấy đứa nhà nông dưới quê.
Lưu Hải Quỳnh vốn dĩ định rời đi đợi đến khi tới giờ học thì mới vào lớp, đối với Lưu Hải Quỳnh thì việc người ghét người thích là điều gặp nhiều đến nỗi thành quen, bách nhân bách khẩu (*), cô cũng không thể đấu lại cả đám người bọn họ.
(*) bách nhân bách khẩu: Trăm người trăm miệng, tức là mỗi người một lời nói, nhiều người thì nhiều ý kiến, mỗi người nghĩ một khác, nói một khác. (Nguồn: cadao.com)
Nhưng ngay khi định quay đi thì phía sau bỗng có người cất tiếng nói, giọng nam trầm trầm của thiếu niên vang lên thẳng đến khung cửa sổ làm đám người kia hốt hoảng ngậm miệng.
- Nói đủ chưa?
- Sao vậy không nói nữa đi?
- Vừa nảy nói hay như hát lắm mà?
Lưu Hải Quỳnh nhìn qua sớm đã biết là ai, Đinh Khải Huy vẫn luôn như vậy, cậu ấy vẫn luôn công khai giúp đỡ cô dù ở đâu hay lúc nào đi chăng nữa.
Đinh Khải Huy, cái tên này dần dần đã khiến cô ỷ lại rồi.
- Nông dân thì sao? Cơm nuôi mấy người lớn ở đâu ra? Nó tự chạy vào bao gạo nhà mấy người sao?
- Nhân viên phục vụ thì sao? Tống tiền các người à hay rửa tiền trái pháp luật?
- Có chút tiền thì hay lắm sao, sinh sống nơi thành phố thì liền nghĩ mình là trâm anh thế phiệt, con ông cháu cha sao?
Trong nhóm đó có ba đến bốn nữ sinh gương mặt dễ nhìn, vóc dáng xinh đẹp nhưng mồm miệng vẫn thua hẳn Đinh Khải Huy. Lại còn bị người ta bắt gặp lúc đang nói xấu người khác, có chết không cơ chứ?!
- Cái, cái đó...
- Ý chúng tớ không phải thế.
Đinh Khải Huy đứng thẳng người lại có vẻ lười biếng, mí mắt còn chẳng thèm nâng lên hết cỡ chỉ thoải mái rũ mi không đặt đám người kia vào mắt.
- Lớn lên ở thành phố vậy không ai dạy các người không được bịa đặt nói xấu lung tung sau lưng người khác hay sao?
Vừa nói xong liền có người lên giọng đáp lại.
- Chúng tớ không bịa đặt, là cậu ấy thật sự làm phục vụ.
Đinh Khải Huy không bất ngờ gì chỉ "ồ" một tiếng, ngáp một cái cố gắng nói tiếp.
- Vậy các người thật sự nói xấu lung tung sau lưng người khác chứ gì?
- Đều là người có ăn có học, giữ chút đạo đức cơ bản làm người đi.
- Xin lỗi cô ấy, lập tức!
Đám người kia cuống quýt nhìn xung quanh, Đinh Khải Huy nói như thế không lẽ Lưu Hải Quỳnh thật sự nghe hết rồi sao?
Đinh Khải Huy nhìn qua bên phải của mình thấy Lưu Hải Quỳnh mím môi đứng một góc khuất liền bực bội kéo người qua, cậu nắm lấy cổ tay cô đi vào lớp đứng trước đám bọn họ nghe từng lời xin lỗi đến thuận tai thì thôi.
Sau đó Lưu Hải Quỳnh ở trong trường đều được mọi người gán ghép với Đinh Khải Huy mà hai bọn họ cũng không ai đứng ra bác bỏ tin đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, đồn đến tai giáo viên liền thành một tin tức lớn năm đó.
Vừa đến cửa phòng cô liền vặn tay khỏi Đinh Khải Huy, cậu ấy cũng không giữ lại mà thuận theo cô buông ra, chỉ có điều ánh mắt như muốn dán lên người cô cả rồi.
- Tôi nói này, hai người các cậu làm cái gì người trước người sau mà lại đi vào cùng nhau như thế hả?
Nam lớp trưởng đứng lên đùa giỡn mấy câu, sau đó cũng có vài người tiếp lời.
- Phải đó phải đó, sáu năm liền không có bóng dáng hai người vậy mà hôm nay hai người đều có mặt.
- Không trùng hợp vậy chứ hả?
- Chà chà hơi đáng nghi à nha.
- Không chừng là Hải Quỳnh canh chuẩn thời gian vào cùng Khải Huy đấy chứ?
Lưu Hải Quỳnh từ đầu đến giờ đều cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, đến khi nghe được câu nói kia liền ngẩng đầu nhìn.
Lại là Trần Ngọc Diệp, giữa cô và cô ta thật sự có cái gì đó thâm cừu đại hận sao?
Lưu Hải Quỳnh từ xưa đến nay đều không để bản thân chịu thiệt, vừa định mở miệng đáp lại thì Đinh Khải Huy kế bên đã thả vào chén cô hai cái đồ ăn thơm lừng.
- Cái này anh vừa kêu người đem lên cho em, không phải loại chạo tôm (*) em thích sao, ăn xem ngon không?
(*) chạo tôm: là một món ăn Việt Nam xuất phát từ Huế, nó xuất xứ từ những bếp ăn của cung đình xưa do những đầu bếp khéo léo tạo nên để dâng lên vua và quan tướng. Ngày nay, đây là một món ăn bình dân, thông dụng, cả du khách hay cả dân địa phương đều được phục vụ như thể được sống lại khung cảnh triều đình năm xưa qua món Chạo tôm vừa ngon lại không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị. (Nguồn: Wikipedia)
Lưu Hải Quỳnh bị Đinh Khải Huy làm cho choáng váng quên mất mấy lời mình định nói, chỉ chăm chăm nhìn hai cái chạo tôm vừa được người con trai kia gắp bỏ vào. Cậu ấy nhìn cô một cái rồi quay qua đối diện với cô bạn kia.
- Trần Ngọc Diệp, tên cậu có hai chữ "ngọc diệp" thì cậu nghĩ cậu thật sự là ngọc diệp sao? (*)
(*) Ngọc Diệp trong "Kim chi ngọc diệp": Từ "Ngọc" theo nghĩa Hán Việt được hiểu là châu báu ngọc ngà, để chỉ những thứ quý hiếm trên trần gian này. Từ "Diệp" trong câu " Kim chi ngọc diệp cành" ý là để nói về cành vàng lá ngọc. Từ Diệp mang ý nghĩa là con nhà quyền quý cao sang, thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt, được mọi người tôn trọng. (Nguồn: lichvansu)
- Đối xử với ai cũng thấp kém hơn mình? Sống tốt một ngày cậu chịu không nổi à?
Đinh Khải Huy giữ giọng nói đều đều không cao không thấp, không lên không xuống nhưng lại khiến người nghe cảm thấy bị áp chế chột dạ.
Trần Ngọc Diệp như bị chọc điên, thẹn quá hóa giận làm ầm ĩ ngay trên bàn ăn.
- Ha, tôi nói cậu này Đinh Khải Huy, sáu năm xa cách gặp lại người yêu cũ khiến cậu quên sự việc năm đó rồi sao hả?
- Cậu quên rằng năm đó cô ấy đối xử cậu như thế nào rồi sao?
- Cậu quên kết cục của hai người rồi sao?
- Cậu ở đây bênh vực để làm gì?
- Có thấy buồn cười không?
Đinh Khải Huy vẫn giữ thái độ bình tĩnh đối diện với những ánh mắt hoài nghi của bạn bè, ánh mắt căm phẫn của Trần Ngọc Diệp.
- Cậu nói sai rồi, cô ấy không phải người yêu cũ của tôi.
- Tôi chưa bao giờ chấp nhận lời chia tay của cô ấy cả.
Trần Ngọc Diệp tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên, lòng ngực phập phồng lên xuống cứ muốn nói rồi lại thôi, cô ta thật sự điên lên rồi, chẳng nói lại Đinh Khải Huy nữa.
- Cậu thật sự đúng là khôn ba năm dại một giờ!
Giữa cái không gian tràn ngập mùi thuốc súng thế này, Lưu Hải Quỳnh lờ đi như chẳng liên quan đến mình, miệng ăn xong chạo tôm kia liền rất tự nhiên khen mấy tiếng.
- Chạo tôm này ngon đấy, rất đúng vị.
- Hôm nay tới đây thôi, tớ phải về rồi, công việc bộn bề mà.
- Mọi người cứ tự nhiên, tạm biệt.
Cô trả lời tin nhắn cuối cùng xong liền đứng lên, cúi người chào một cái không nhìn đến ai chỉ thẳng lưng mà đi ra khỏi cửa. Mọi người xung quanh cũng hít thở không thông, bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên thành một mảng trầm lắng tĩnh lặng.
- Tôi nói này Trần Ngọc Diệp, hồi xưa cậu cũng được lắm mà, sao hôm nay cậu lại như thế?
- Phải đó, từ đầu đến giờ bọn tớ đã cố gắng không lên tiếng xen vào để cậu kìm chế lại rồi, cậu cứ được đà lấn tới.
- Hải Quỳnh làm gì cậu mà cậu chì chiết (*) cậu ấy mãi như thế?
(*) chì chiết: đay nghiến, dằn vặt một cách cay nghiệt làm người ta khó chịu (Nguồn: từ điển tiếng Việt)
- Hay thật sự cậu và cậu ấy cùng thích một người à?!
Từng người từng người một nhìn qua Trần Ngọc Diệp hỏi một câu khiến cô ta cảm thấy bị áp bức đến nghẹn.
- Các cậu...
- Được rồi dừng lại đi.
Đinh Khải Huy đứng dậy cầm theo áo khoác đứng dậy, nhìn tổng thể cả đám người vừa quen vừa lạ chào tạm biệt một tiếng.
- Tôi còn có việc, liên lạc sau.
- Bữa ăn ngày hôm nay xem như tôi mời các cậu, thong thả nhé.
Không để mọi người nói lời nào, Đinh Khải Huy liền nối gót Lưu Hải Quỳnh rời đi, bóng lưng đỉnh đạc sớm đã khuất sau cánh cửa gỗ khép hờ.
- Hai người bọn họ vốn dĩ là một đôi.
Mọi người đồng loạt gật đầu không đáp chỉ riêng Trần Ngọc Diệp tức giận đến run bần bật, móng tay cắm vào da thịt để dưới gầm bàn đến bật máu.
Lưu Hải Quỳnh, Lưu Hải Quỳnh lúc nào cũng là Lưu Hải Quỳnh!
Dựa vào đâu, dựa vào cái gì con nhỏ nghèo túng mồ côi đó được chào đón như vậy chứ?!
Khốn nạn, cuộc đời khốn nạn!
Lưu Hải Quỳnh không biết bản thân còn đang bị người ta chán ghét đay nghiến trong gian phòng riêng kia, cô còn đang đứng ở cửa nhà hàng hút một điếu thuốc ngẩng đầu ngắm trăng sao.
Cô đứng ở nơi đó, bóng đèn công nghiệp trên cao chiếu xuống đỉnh đầu làm cô được bao phủ trong vòng sáng ấm áp, vậy mà vẫn không chế ngự được vẻ hiu quạnh đơn côi của Lưu Hải Quỳnh.
Rõ ràng nơi đây là giữa chốn phù hoa đô hội (*), người tới lui đông đúc, dòng xe cộ tấp nập mà Lưu Hải Quỳnh đứng ở một chỗ khuất sáng ấy lại như tách khỏi thế giới ầm ĩ náo nhiệt kia. Không ai xâm nhập, không ai làm phiền được.
(*) Phù hoa đô hội: chốn đông đúc, náo nhiệt, sang trọng, hoa mỹ. (Nguồn: Thành ngữ Việt Nam)
Đinh Khải Huy vội vội vàng vàng đuổi theo chính là thấy được dáng vẻ này của cô ấy, Lưu Hải Quỳnh vẫn luôn làm bạn với cô đơn như thế đấy.
- Em gọi xe à? Nếu không ngại tôi có thể đưa em về.
Lưu Hải Quỳnh nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng liền quay lại, lòng cô chợt nao nao, cô gãy gãy điếu thuốc thả ra một làn khói mờ ảo, nhìn xuống ứng dụng đặt xe của mình hiện lên mấy dòng thông báo.
Miệng vừa định nói "ngại" nhưng tình thế này hẳn là không nên giữ giá làm gì cho cực thân.
- Vậy thì cảm ơn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.