Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Chương 7: LÒNG TỰ TRỌNG LẠI BỊ TỔN THƯƠNG, SỰ BƯỚNG BỈNH VÀ KHÔNG CÒN CƠ HỘI

Leonardo de Bear

18/05/2013

Tuấn Anh bỏ ra ngoài để Quân và Huyền có thể thoải mái nói chuyện, cậu nhấn nút thang máy đi xuống tầng 1, tự cho mình chút thời gian lang thang trong siêu thị. Còn lại hai người trong phòng, Quân tiến tới bên Huyền khi cô gái hoàn toàn suy sụp trước những lời nói vừa rồi của anh, Quân biết, Huyền là một người rất tự trọng, câu nói của anh thật sự khiến cô ấy tổn thương. Quân ôm Huyền vào lòng, cô đẩy anh ra:

- Tránh xa tôi ra!

- Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em, là anh sai, anh đã sai rồi!

- Tại sao cậu lại có thể nghĩ tôi thấp kém như vậy cơ chứ, chúng ta chẳng phải đã từng là bạn rất lâu rồi sao?

- Anh biết lỗi rồi, Huyền, anh đã sai, chỉ vì anh yêu em, anh đã ghen với anh ta. Anh giận khi em ở cùng anh ta mà không phải là anh.

- Và cậu còn nghĩ tôi…

- Không, anh sai thật rồi! Xin em hãy thứ lỗi cho anh!

Huyền đẩy Quân ra nhưng anh kiên quyết giữ cô thật chặt:

- Anh xin em, anh chưa từng cầu xin em bao giờ, chỉ lần này thôi, xin em cho anh cơ hội chuộc lỗi!



Khi Zenka quay về nhà cậu không thấy hai người đó ở đấy nữa, đồ đạc của Huyền vẫn còn nguyên trong phòng, trên bàn, một tờ giấy với vài dòng chữ viết vội: “Huyền đi với tôi, đừng tới gần cô ấy!”, Zenka nhếch mép cười rồi thả tờ giấy vào sọt rác. (Đôi khi chính tôi cũng không hiểu nhân vật của mình)

========

Huyền ngồi một mình trong căn hộ mà Quân mới chuẩn bị cho cô, cô không thích nhờ vả anh nhưng khi anh khẩn khoản cầu xin cô lại miễn cưỡng đồng ý.

- Anh sẽ chăm lo cho em đầy đủ, em không phải lo gì hết, anh sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống của em kể từ bây giờ! – Quân nói rành rọt qua điện thoại – Em ngủ ngon nhé!

Cô thật sự không biết tâm-trạng-lẫn-lộn của mình hiện giờ nên diễn tả bằng những từ gì và cũng không biết nên làm gì. Nếu có Zenka ở đây thể nào anh ta cũng sẽ nói gì đó, rồi cô sẽ bực mình, rồi cô sẽ lại không buồn nữa.

Hai tuần rồi ba tuần sau, Quân chăm sóc cô rất tốt, các bữa ăn của cô lúc nào cũng được bày đàng hoàng và sẵn sàng trên bàn, anh luôn cô gắng ở bên cô mọi lúc. Cô dần thấy nguôi ngoai đi phần nào nhưng một phần nào đó trong cô vẫn thấy buồn và trống trải mà không gì có thể lấp đầy được. Lang thang trên phố suốt một buổi tối mà không biết mình nên làm gì, Huyền viện lý do muốn đi shopping để tránh sự quan tâm rất nồng nhiệt của Quân.

- Em sẽ ra ngoài một mình sao? – Anh ngạc nhiên hỏi cô.

- Em muốn giải tỏa stress một chút dạo này học hành làm em thấy hơi mệt mỏi.

- Vậy anh sẽ đi cùng em, hay là chúng ta đi chơi đâu đó xa?

- Không có gì đâu ạ, em muốn đi mua một chút đồ phụ nữ mà, dạo này anh chăm sóc em kỹ quá nên không có điều kiện đi một mình.

- Vậy thì em đi đi, phải cẩn thận và về nhà trước 10 giờ nhé!

- Em hứa!

- Hôn anh rồi mới được đi! – Quân làm mặt hờn dỗi – Không được đi chung với em anh buồn lắm!

…..

Huyền xoay chìa khóa mở cửa nhà của Zenka từ từ bước vào trong, bật đèn lên cô thấy Zenka nằm im trên ghế:

- Anh không đi làm sao?

- Tôi vừa về.

- Vậy sao không bật đèn lên, làm tôi giật mình!

- Tôi mệt.

- Anh có muốn ăn gì không?

- Không.

- À, thường thì anh ăn cháo nhỉ, tôi nấu nhé! Dạo này tôi không vào bếp nhưng tôi sẽ cố gắng!

- Đi cho tôi nhờ!

- Theo Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tôi có quyền tự do đi lại, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi chứ!

- Vậy sao? Vậy sao khi bị bắt ở chung với tôi cô không tự đi?

- Tôi… khi đó tôi không nghĩ tới!

- Cô nên… khụ khụ… đi đi… khụ…

Zenka ho một tràng dài không ngừng lại được, Huyền vội vàng rót nước cho cậu:

- Anh không sao chứ? Có phải lại làm việc quá sức không? Anh đã uống thuốc chưa?

Zenka không nói gì, cậu chỉ tay ra cửa rồi nói với giọng khàn khàn:

- Đi về đi!

Cô gái nhăn mặt:

- Nấu cháo xong tôi sẽ về!

- Này Nilk, cô không nghĩ là cô cứng đầu quá sao?

Nilk im lặng hồi lâu, cô ngồi xuống mặt đối mặt với Zenka:

- Ngoại trừ anh ra chẳng ai gọi tôi với cái tên đó cả!

- Anh Minh vẫn thỉnh thoảng gọi đó thôi…

- Nhưng bây giờ thì không, anh ấy gọi tôi là Huyền. Tôi chỉ ở đây một lát, lấy đồ rồi sẽ đi.

Lát sau, Nilk bưng một bát cháo lớn tới trước mặt Zenka:

- Xong rồi đây, anh ăn đi!

- Sao cô vẫn chưa về nhỉ?

- Sao anh lại cứ lắm chuyện thế nhỉ, bây giờ tôi đi lấy đồ đây!

Cố gắng nhồi cái túi của mình với vài thứ lặt vặt nào đó, Nilk không quên mang theo máy ảnh rồi bước ra phòng khách, Zenka đang uể oải nuốt thìa cháo.

- Anh phải ăn nhanh lên chứ? Nhìn anh chán đời ghê!

- Xong rồi thì đi đi!

Nilk lườm anh một cái rồi ngồi xuống cạnh anh.

- Nào, tôi xúc cho!

- Tôi không phải trẻ con. – Zenka chán nản.

- Há miệng ra nào!

- Không!

- Không là sao? Sao “bé” lại không chịu nghe lời “cô” thế?

- Biến đi! – Giọng anh không có chút biểu cảm gì.

- Ăn nào!

- Mặn, tôi không ăn đâu.

- Mặn sao? – Nilk nếm thử - Cũng hơi hơi thôi mà, để tôi thêm nước.

Zenka im lặng nhìn cô gái loay hoay với bát cháo.

- Tôi ngủ đây.

Anh dựa người ra sau, tay chống lên thành ghế, nhắm mắt. Nilk nhìn vẻ mặt đang chìm vào giấc ngủ đó hồi lâu, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh, cô nói rất khẽ:

- Quân cầu hôn tôi tối qua đấy anh biết không? Zenka à, anh nói nếu anh ấy coi tôi là một present, nếu tình yêu của anh ấy có thể ngang với việc mặt trời mọc hướng Đông thì tôi có thể nhận lời, nhưng anh không nói làm thế nào để biết được chính xác điều đó. Anh ấy yêu tôi, nhưng lại không thật sự trân trọng tôi, tôi có thể cho anh ấy cơ hội không?

Zenka không trả lời, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ, Nilk để anh nằm xuống sofa, đắp chăn cẩn thận rồi mới ra đi.

Tuần sau, Quân đưa Huyền tới gặp bạn bè anh trong một bữa tiệc nho nhỏ, Huyền phải cười nói khá nhiều cho dù phần lớn là chỉ để xã giao. Cô cô độc đứng tách biệt một góc khi không có Quân.

- Chúc mừng bạn! – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến cô giật mình.

- À, vâng, mình…

- Mình là Ngân bạn học từ cấp 2 của Quân – Ngân đưa tay.

- Mình là Huyền, hân hạnh được làm quen!

- Không cần phải khách sáo vậy đâu, không ngờ người yêu Quân lại là bạn, trước đây có nhiều người theo đuổi cậu ấy lắm.

- À! – Huyền cười.

- Cậu ấy không nói đúng không? Chắc cậu ấy sợ cậu ghen.



- Không, cũng chẳng có gì cả đâu, mình không thể giận vì những thứ thuộc về trước kia như thế!

- Cậu tin tưởng Quân thật đấy nhỉ?

Huyền chỉ gượng cười không đáp lại, tin tưởng hay cho rằng mình tin tưởng, chính cô cũng không rõ.

=======

Giáng sinh tới gần, Quân lên kế hoạch cho một chuyến đi chơi hai ngày tại Đà Lạt cùng Huyền, anh tất bật chuẩn bị mọi thứ trong khi cô thờ ơ với việc đó. Tiết trời Hà Nội giờ đang trở nên lạnh hơn cùng những cơn gió mùa Đông Bắc, Huyền giật mình khi nhìn thấy một ai đó với chiếc đàn guitar vừa lướt qua cô. Zenka? Không phải rồi, anh ta có bao giờ đi xe máy đâu. Huyền tự cười mình sao đột nhiên cô lại nghĩ tới anh ta vào lúc này khi mà lẽ ra cô nên hướng về Quân nhiều hơn. Đang đứng tư lự bên chiếc áo khoác dài màu nhạt, Quân thấy một bàn tay khẽ nắm lấy tay mình:

- Mình về thôi!

- Nhưng anh chưa mua hết!

- Em không mặc hết chừng ấy đồ đâu, em muốn về nhà!

Tới Đà Lạt vào sớm tinh mơ, Huyền thấy chưa hết mệt vì chuyến đi, cô muốn ngủ thêm một lát nhưng Quân vẫn cố gắng dắt tay cô đi. Hoa nhiều thật, ở đây nhiều nhất vẫn là hoa, con người như hòa lẫn hoàn toàn với cây cỏ, với hoa. Huyền có cảm giác cô có thể trải hết lòng mình với những đóa hoa này. Mãi tới muộn cô và Quân mới tới biệt thự riêng của nhà Quân:

- Sao anh lại cầu kỳ thế? Đã đi khắp nơi như thế, ăn bao nhiêu là món như thế mà về đây còn bắt mọi người chuẩn bị đồ ăn thế?

- Vì đây là lần đầu tiên em tới đây mà! – Quân cười đáp lại.

Trong đêm, cả thành phố dường như chìm trong tĩnh lặng, một màu trầm buồn nhuộm cả không khí, Quân đứng cạnh Huyền, anh khẽ ôm cô vào lòng:

- Em có thấy lạnh không? Người em hơi lạnh đấy!

- Tại anh rất ấm đó thôi, em không thấy lạnh đâu!

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô:

- Tóc em dài ra nhiều rồi đấy, em làm anh nhớ tới mẹ em ghê, ngày xưa bác cũng để tóc dài!

- Nhưng tóc em không đẹp bằng mẹ!

- Anh thấy đẹp mà! Muộn rồi, em nên đi nghỉ thôi, hôm nay chắc là em mệt.

- Vâng!

Quân nắm tay Huyền cho tới phòng, anh đưa cô vào trong.

- Căn phòng này, anh đã luôn ao ước là được ở cùng người anh yêu, anh se nói với cô ấy là anh rất yêu cô ấy và sẽ bên cô ấy đến trọn đời – Anh nắm lấy cánh tay Huyền – Giờ thì cô ấy đã ở đây thật rồi, ngay trước mắt anh.

Huyền ngước nhìn Quân với đôi mắt tròn lấp lánh:

- Em…

- Anh đã luôn yêu em, luôn cần em kể từ khi chúng mình gặp nhau, lúc nào anh cũng hướng về em, nhưng … dường như trong em không có anh.

- Không phải vậy đâu!

- Em không nghĩ là với anh em quan trọng tới mức nào sao? Anh có thể bỏ mặc tất cả để có thể ở bên em, chỉ cần em yêu anh và ở bên anh đến khi chúng ta trở thành hai ông lão và bà lão. Em có thể nhận lời trở thành vợ anh hay không?

- Em…

- Em có yêu anh không?

Quân ôm cô vào lòng, siết chặt trong vòng tay của mình, vuốt tóc cô thật nhẹ. Trong vòng tay đó, Huyền cảm thấy trái tim như đang bị thiêu đốt bởi ngon lửa tình yêu rất mãnh liệt của Quân.

- Em… yêu… - Cô ngập ngừng – Em…

Anh không nói gì chỉ khẽ đẩy cô ra từ từ rồi hôn thật nhẹ lên đôi môi còn đang mấp máy của Huyền:

- Anh yêu em, yêu cho đến hết cuộc đời này.

Huyền nhắm mắt đón nhận nụ hôn khác của anh, Quân ôm cô chặt hơn trong tay, kéo dìa nụ hôn đó lâu hơn và sâu hơn. Bất chợt, cô giật mình khi anh dần dịch chuyển đôi môi của mình xuống cổ cô.

- Quân, dừng lại! Em không…

Không để ý tới việc Huyền đang cố đẩy mình ra, Quân vẫn giữ chặt cô và không hề có ý định dừng lại, đôi môi anh trở nên nóng hơn và những nụ hôn bắt đầu lan xuống phía dưới.

- Quân, bỏ em ra! – Huyền nói rõ ràng – Em không muốn!

Anh ngừng lại việc mình đang làm nhưng lại hôn cô, Huyền bắt đầu run rẩy, cô cố gắng giẫy ra khỏi Quân:

- Sẽ không sao đâu! – Anh thì thào.

Cô nhận ra tay Quân đang đặt lên ngực mình, cảm nhận thấy những chiếc cúc áo của mình dần tuột ra. Thanh đã từng nói, những người yêu nhau có thể “làm gì đó”, còn Huyền, cô đang ở trong tình thế như vậy nhưng cô hoàn toàn không muốn chứng minh tình yêu của mình theo cách đó. (Vài lời tự nói của t/g: đoạn này liệu có khiến tớ phải thay đổi ratting của truyện không nhỉ, mà tớ còn không biết làm thế nào để sửa, nhưng chắc là chưa đi quá giới hạn đâu, các mod có “chém” thì tớ xin cúi đầu chịu, không oán thán gì đâu!)

- Quân, bỏ em ra, em không muốn! - Huyền ra lệnh – Anh phải tôn trọng em chứ!

Nhưng Quân thì không:

- Anh không muốn, anh muốn em thuộc về anh, mãi mãi!

Thuộc về anh mãi mãi? Huyền quay cuồng, thuộc về theo cách như vậy sao? Kể cả là mình không muốn thì anh ấy cũng ép buộc mình sao? Cô dùng hết sức đẩy Quân ra xa:

- Anh không tôn trọng những gì em nói hay sao? Anh không quan tâm tới việc em nghĩ gì hay sao?

- Anh xin lỗi, anh đã làm em giận, nhưng anh thật sự không hề muốn làm tổn thương em!

- Vậy thì ít nhất anh không nên làm như vậy?

- Tại sao cơ chứ? Chúng ta yêu nhau mà? Anh chỉ muốn em thuộc về anh, vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn không nghĩ tới người nào khác ngoài anh!

- “Người nào khác”? Anh đang ám chỉ chuyện gì thế?

- Chẳng phải em vẫn tới căn hộ của anh ta hay sao? Anh đã nhìn thấy em đi vào đó, anh đã thấy đau khổ vô cùng khi thấy em tới đó. Chỉ cần nghĩ tới việc em và anh ta…

Huyền chết lặng, Quân không tin cô, anh đã theo dõi cô, không tin thì cô có thể nói gì. Cô không muốn biện minh cho lý do cô tới nhà Zenka, trong đầu cô hiện giờ chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất, đầy cay đắng:

- Vậy là anh muốn biết em còn trong trắng hay không… có đúng không Quân?

- Anh… anh chỉ…

- Anh chỉ muốn chắc chắn điều đó chứ gì? Nếu không thì anh sẽ sẵn sằng vất bỏ tôi phải không?

- Anh không… anh không có suy nghĩ đó! Anh không hề…

- Anh không tin tôi, cũng không tôn trọng tôi, anh nghĩ tôi là một đứa buông thả, không như những gì anh đã nghĩ – Huyền nói đầy chua chát.

- Anh không có suy nghĩ đó, anh thề, anh xin lỗi!

- ĐI RA NGOÀI ĐI – Huyền nói to, cô giận đến run rẩy – Đi ra ngay, để tôi yên!

- Anh…

- Đừng có đụng vào tôi, tránh ra!

Trước thái độ đó của Huyền, Quân không biết nên nói gì bèn lủi thủi bước ra ngoài. Khi cánh cửa đã đóng lại, Huyền khụy xuống, cô ôm lấy đầu gối của mình mà khóc như mưa.

Ngay trong đêm đó, cô rời khỏi biệt thự, dừng lại ở một quán ăn đêm bên đường, cô bắt xe khách tới Đà Nẵng rồi đi máy bay về Hà Nội. Ngồi trên xe, cô nhìn ngắm chiếc chìa khóa nhà của Zenka, anh ta không yêu cầu cô phải trả lại chìa khóa là vì sao, hay vì cô chưa dọn hết đồ. Nghĩ vậy, cô lại muốn khóc, không muốn về nhà thì cô nên về đâu, cố kìm nén, cô quyết định quay lại chỗ Zenka thu dọn toàn bộ đồ đạc và cho dù muốn hay không cô cũng sẽ về nhà, cho dù gì đi nữa thì cô cần có nơi để bắt đầu lại.

Tới chung cư, cô nhanh chóng bước vào thang máy và nhấn số 13, vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Zenka. Anh hơi cúi đầu xuống, một tay chống lên tường, dáng vẻ anh ta vẫn gầy gò như thế, Huyền lắp bắp:

- Chào anh, tôi định quay lại lấy đồ… tôi vẫn còn giữ chìa khóa nên… tôi chỉ…

- Đi tới bệnh viện – “Khúc tre” đó lên tiếng với một giọng nói thoáng qua như làn gió.

- Hả?

- Đưa tôi tới bệnh viện, nhanh lên!

Cô cúi xuống để nhìn anh cho rõ và thấy hốt hoảng trước gương mặt nhợt nhạt trước mắt mình:

- Anh sao vậy?

- Trước khi tôi không đứng được nữa… - Zenka không trả lời, anh cố bước tới thang máy.

- Để tôi giúp!

Huyền nhanh chóng khoác một tay Zenka lên vai, dìu anh vào thang máy và đi xuống tầng trệt. Anh rút ra từ trong tùi một tấm danh thiếp:

- Đưa tôi tới đây, chỗ này gần!

- Được rồi, anh đừng nói nữa!

Xuống tới nơi, Huyền bắt taxi rồi đi một mạch tới bệnh viện, Zenka đang sốt cao, đầu anh rất nóng, điều đó làm cô gái lo lắng nhưng khi thấy Zenka vẫn khá tỉnh táo thì cô thấy yên tâm phần nào. Bước vào bên trong bệnh viện đa khoa trên đường E theo lời Zenka nói, một vị bác sĩ trong tà áo trắng tiến đến bên cậu:

- Ủa, ai thế này? Tuấn Anh à? Lâu lắm mới thấy em tới chơi.

- Không phải tới chơi đâu ạ! – Tuấn Anh ngẩng đầu lên – Em cần…

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, vị bác sĩ nắm lấy cánh tay Tuấn Anh rồi sờ trán anh:



- Em sốt cao quá!

- 39,5. Em đo!

Quay sang những người khác bác sỹ nói nhanh:

- Chuẩn bị cấp cứu ngay!

Rất nhanh chóng, Zenka được đưa lên giường bệnh rồi lập tức đi vào phòng cấp cứu, Huyền níu tay bác sĩ lại:

- Bác sỹ, xin hãy làm ơn giúp anh ấy!

- Đó là trách nhiệm của bác sỹ chúng tôi, hơn nữa, Tuấn Anh là người quen của bệnh viện này, tôi sẽ làm hết sức mình!

Huyền run rấy nhìn cánh cửa vừa đóng lại trước mắt cô, cố gắng mãi cô mới có thể đủ bình tĩnh để gọi cho anh Minh và thông báo qua tình hình. Minh tới bệnh viện ngay khi vừa nghe tin dữ, tới nơi, anh gặp ngay Hoàng – vị bác sỹ trẻ có quen biết với cả anh và cậu em ngang bướng:

- Anh Hoàng!

- Chào Minh!

- Tuấn Anh sao rồi ạ?

- Không ổn lắm, thằng nhóc không hạ sốt, bây giờ không có thời gian nói chuyện, anh phải vào trong gấp!

- Vâng, nhờ anh!

Quay sang Huyền anh trấn an:

- Thằng nhóc không sao đâu, em đừng lo lắng quá, may mà em lại đi cùng nó!

- Em định lấy đồ rồi về nhà… không ngờ là…

- Đừng khóc, đừng khóc, em cứ bình tĩnh…

- Tại sao em lại không nhận ra là anh ấy ốm cơ chứ, Huyền rơi lệ, em… khi em tới nhà anh ấy mấy hôm trước… anh ấy đã rất mệt mỏi… em cú nghĩ là không sao…

- Được rồi, Minh vỗ về cô bé, không phải là lỗi của em đâu, sẽ ổn mà… rồi thàng bé sẽ ổn!

Lát sau, cửa phòng bật mở, Hoàng bước ra khá vội vàng:

- Anh làm hết cách nhưng thằng bé không hạ sốt, anh đang cố.

- Liệu nó có sao không?

- Anh sẽ nói để em nắm rõ tình hình, nhưng em phải hết sức bình tĩnh và kiên nhẫn. Đầu tiên, anh muốn em tìm hiểu nguyên nhân khiến Tuấn Anh ốm nặng như vậy. Việc thứ hai là em phải chuẩn bị trước tinh thần.

- Có chuyện gì nghiêm trọng sao?

- Thằng bé tới chỗ anh khi sốt trên 39 độ nà không hề bị hôn mê nó khá tỉnh, đó là vấn đề rất đáng lo ngại, bây giờ nó lại không hề hạ sốt, anh e là có di chứng. Anh sẽ làm mọi cách để giúp nó!

- Vâng, Minh băn khoăn, em sẽ hỏi qua mọi người về nguyên nhân.

- Báo cho anh ngay nhé!

- Vâng!

Huyền tiến tới bên Minh:

- Có chuyện gì không ổn sao ạ?

- À, ừ, không… không sao?

- Em có biết vì sao Tuấn Anh ốm không?

- Em không rõ!

- Không sao, để anh gọi tới quán, ít ra thì chỗ đó là nơi chúng ta nên bắt đầu!

Lát sau, anh nhanh chóng báo tin cho Hoàng, gương mặt vị bác sỹ thoáng nhíu mày rồi anh lắc đầu và lại đi vào bên trong. Không thể kiềm chế khi những người đàn ông cứ to nhỏ với nhau liên tục như vậy, Huyền lên tiếng:

- Có chuyện gì vậy anh?

Minh lưỡng lự trong chốc lát rồi nói với cô, cách đây 2 ngày Zenka đã làm phật ý mấy bà cô đồng bóng tới bar để tìm nguồn vui, họ thích vẻ mặt bơ đời của cậu nên đã chi ra một khoản tiền lớn rồi yêu cầu cậu phải đàn cho họ nghe. Vì cá tính bướng bỉnh nên Zenka đã chơi họ một vố khi để họ ngồi trên sân khấu nghe cậu đàn trước mặt nhiều người, quá xấu hổ họ đã ra ngoài nhưng khi cậu vừa bước chân ra khỏi quán không được bao xa thì họ đã “rình” để “tặng” cậu vài xô nước. Minh thở dài:

- Tính nó vừa bướng, vừa bất cần nên anh cũng đã lo rồi những việc như thế này sẽ xảy ra, nhưng anh không thể thay đổi nó, anh buồn lắm… Mà mấy người đó cũng quá đáng quá, 2 hôm trước gió lạnh như vậy… Mà cũng tại thằng bé nữa, bị ướt thì nên quay lại quán mà thay đồ, cứ để nguyên bộ dạng như thế rồi đi về nhà nên mới ra nông nỗi này!

- Bây giờ… bây giờ thì sao ạ? Anh Zenka sẽ không sao chứ ạ?

- Huyền à, thằng bé không ổn lắm, anh Hoàng lo rằng nó sẽ bị di chứng…

- Nghĩa là sao ạ? - Cô bật khóc.

- Nó không hạ sốt được!

Huyền gục mặt vào lòng bàn tay của mình:

- Tại sao chứ… anh ấy đã nói và nếu gọi bằng cả trái tim thì có thể sẽ nghe thấy cơ mà… sao anh ấy không nghe thấy em gọi… em đã gọi rồi mà… em không muốn anh ấy cứ như vậy…

Minh khẽ dựa đầu cô lên vai mình an ủi:

- Sẽ không sao đâu… anh và em hãy tin điều đó đi nhé! Đừng khóc nữa, em gái ngốc!

- Tại em… tại em đã không chú ý khi anh ấy mệt như vậy… em đã bỏ anh ấy một mình…

- Huyền à, không phải lỗi do em đâu, anh đã nói rồi còn gì!

Minh bất giác thấy bất an trước cảm xúc hiện tại của Huyền, anh đột nhiên có suy nghĩ rằng cô bé đang hướng về cậu em trai mình, anh bắt đầu lo lắng, thời gian qua vì bận việc gia đình nhất là sau khi cưới nên anh hơi lơ là trước vấn đề của Tuấn Anh, anh chưa kịp nắm bắt hết mọi chuyện xảy ra. Người yêu của Huyền anh có biết, và anh cũng chưa nghe tin gì về việc họ chia tay, vì thế nếu cô bé để tâm trí của mình hướng về Tuấn Anh e rằng sẽ là điều không tốt nhất là cho một cô gái, chưa kể là việc giải thích với Quân về chuyện cô ở cùng với Tuấn Anh một thời gian.

Quân cầm tờ giấy Huyền bỏ lại trên bàn trước khi đi, anh nhìn trân trân vào dòng chữ đầy uất hận đó: “Chúng ta kết thúc rồi, đừng làm phiền tôi”. Anh gục đầu vào tay, chưa khi nào anh thấy mình hối hận như vậy, hối hận vì mình đã quá nông nổi, hối hận vì đã ghen, hối hận vì đã làm tổn thương Huyền và cũng chưa bao giờ anh cần cô tha thứ hơn lúc này. Quân cố gắng gọi cho Huyền nhưng cô không nghe máy, anh đi tìm cô khắp nơi vì không biết cô đã đi đâu, lại một lần nữa anh nhấn bàn phím:

- Alô!

- Huyền, em đang ở đâu? Anh rất xin mỗi về chuyện hôm trước…

- Cậu không cần nói gì nữa đâu, đối với tôi, Quân mà tôi biết không phải cậu!

- Anh thật sự xin lỗi em, anh hoàn toàn không cố ý, xin em hãy tha thứ cho anh!

- Lòng tự trọng đối với bất cứ ai đều không dễ để đạp đổ, nhưng cậu đã khiến tôi trở thành một người không ra gì, cậu nếu còn biết tự trọng thì hãy thôi đi!

- Anh xin em, đừng lạnh lùng như thế với anh! Em đang ở đâu, anh sẽ tới, kể cả là phải quỳ xuống trước em anh cũng chấp nhận.

- Không thay đổi được gì đâu, tôi và cậu không còn gì hết! Thậm chí đến cả việc tức giận cậu tôi cũng không muốn nghĩ tới, tôi không muốn giữ lại bất cứ điều gì liên quan tới cậu nữa.

- Anh biết, anh sai rồi, anh đã sai, anh đã quá mù quáng, xin em cho anh một cơ hội!

- Cơ hội? Cậu đã có rồi đó thôi? Tôi không phải là người dễ dãi như cậu nghĩ đâu Quân ạ!

Sau đó, Huyền lập tức cúp máy, Quân gọi cô đến lạc giọng. Anh khụy xuống lề đường miệng vẫn mấp máy câu xin lỗi.

========

Minh và Huyền vẫn kiên nhẫn chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Tuấn Anh chỉ hạ sốt một chút nhưng thân nhiệt vẫn còn cao. Bước ra khỏi căn phòng, Hoàng nhìn hai người với ánh mắt thoáng buồn pha lẫn sự mệt mỏi:

- Tạm thời thì không nguy hiểm, nhưng nếu cậu ấy cứ như vậy thì e không ổn, anh sẽ chuyển cậu ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, chúng ta phải kiên nhẫn thôi.

Huyền đứng im trước cánh cửa trong suốt nhìn Zenka đang nằm trên giường bệnh với dây rợ và máy móc quanh người, Minh đặt tay lên vai cô:

- Em về nghỉ đi!

- Không, em muốn ở đây, em muốn ở bên anh ấy! Em sẽ đợi anh ấy tỉnh lại, cho tới khi nào anh ấy nghe thấy tiếng em gọi thì thôi!

- Anh biết em là cô bé tốt bụng và biết quan tâm tới người khác nhưng dẫu sao thì có anh ở đây rồi!

- Trước đây, khi bạn em bị tai nạn, anh Zen có nói với em là hãy gọi tên người đó, như thế mới có thể thật sự giúp cô ấy được, em sẽ ở đây, em vẫn đang gọi anh ấy, anh ấy sẽ nghe thấy mà, phải không anh?

- Huyền à, anh không muốn đề cập tới chuyện này nhưng… còn… người yêu em sẽ nghĩ sao về…

- Em không có người yêu nào cả! – Huyền nói nhanh – Kết thúc rồi!

- Cãi nhau sao? Cãi nhau thì cũng bình thường mà, rồi hai em sẽ làm hòa, nhưng…

- Không phải là cãi nhau đâu ạ… chúng em chia tay rồi!

- Không thể quay lại sao? – Minh nhíu mày lo âu.

- Đôi khi, có những cơ hội chỉ tới một lần thôi anh à!

- Em đừng nên như vậy, anh nghĩ…

- Không thể thay đổi được đâu anh, bây giờ… em thật sự rất mong Zenka tỉnh lại… Em đã luôn ỷ lại vào anh ấy, cho dù anh ấy hay cằn nhằn và mắng mỏ em nhưng anh ấy đã luôn chăm sóc em, em cần anh ấy tỉnh lại, em muốn chăm sóc anh ấy…

Minh hơi ngạc nhiên trước những lời Huyền vừa nói, anh thở dài:

- Đừng quyết định điều gì quá nông nổi, em còn trẻ hành động còn bị chi phối bởi tình cảm, anh không muốn em bị tổn thương vì những quyết định của mình. Em nên suy nghĩ kỹ lại, anh sẽ tôn trọng quyết định của em!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook