Cơm Ngon Không Sợ Quán Nhỏ

Chương 13

Hồng Hoa U

01/02/2023

Hạ Quả còn nhỏ, nghe đại nương cùng thẩm nói Hạ Ngư gả chồng không còn là người Hạ gia, không phải người một nhà với bọn họ.

Trên đường về thôn Bạch Giang, Hạ Quả thấp thỏm bất an nên hỏi: “Tỷ, đệ thật sự có thể đến nhà tỷ sao?”

“Cái gì nhà đệ nhà ta, đệ nhớ kỹ, nơi nào có tủ thì đó chính là nhà của đệ.” Hạ Ngư xoa xoa đầu hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh nói: “Vương bá cùng Trì công tử đều là người thông tình đạt lý, sẽ không phàn nàn nói này nọ, đệ an tâm đi theo bên người tỷ tỷ. Nếu bọn họ không tiếp nhận đệ, ta liền hòa li sẽ không bỏ mặc đệ.”

Đây là nguyên chủ đệ đệ ruột, là người nhà duy nhất, có chung huyết thống, hơn nữa, Hạ Quả là đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, dù thế nào nàng cũng sẽ không bỏ mặc Hạ Quả.

Khi trở lại thôn Bạch Giang, nhà nhà đang làm cơm chiều.

Vương bá làm bát cải trắng luộc, nấu một nồi cháo lương thực, cùng Trì Ôn Văn chờ Hạ Ngư trở lại ăn. Khi bọn họ nhìn thấy Hạ Ngư đem đệ đệ mang về đều kinh ngạc, nhưng nghe Hạ Ngư kể ba nhà thân thích đều không muốn nuôi nấng Hạ Quả, thực mau tiếp nhận Hạ Quả.

Đặc biệt là Trì Ôn Văn, tuy rằng mặt ngoài vân đạm phong khinh, nhưng là trong lòng vết sẹo như lại bị cứa ra, đau đớn khiến hít thở không thông. Hắn nhìn Hạ Quả, liền nhớ tới chính mình khi còn bé. Cũng tầm tuổi đó, bởi vì mẹ ruột qua đời không được đối đãi tử tế, bị di nương hãm hại, tìm đạo sĩ đến nói hắn cùng cha mệnh số tương khắc, cuối cùng bị đuổi đi ra khỏi phủ. Nếu không có Vương bá vẫn luôn bồi hắn, hắn khả năng đã sớm sống chết không rõ.

Hạ Ngư hỏi Vương bá rượu thuốc, đem vết thương sau lưng Hạ Quả xử lý. Nàng cầm băng gạc tẩm chút rượu thuốc, một bên chấm nhẹ miệng vết thương, một bên nhẹ nhàng thổi khí lạnh, đau lòng hỏi: “Đau không?”

Hạ Quả thân mình run nhè nhẹ, đau đến nước mắt đã sắp tràn khoé mắt, vẫn cắn răng lắc đầu nói: “Không đau.”

Vương bá thấy vết thương trên lưng Hạ Quả không khỏi hít sâu một hơi, không tưởng tượng nổi sao người lớn có thể tàn nhẫn xuống tay thâm độc với một đứa trẻ như vậy.

Trì Ôn Văn cũng là cau mày, trong giọng nói có chút phẫn nộ: “Loại thân thích chặt đứt quan hệ cũng tốt.”

Hạ Ngư cảm kích mà nhìn thoáng qua Trì Ôn Văn cùng Vương bá: “Trì đại ca, Vương bá, cảm ơn hai người.”

Hạ Quả cũng liên thanh nói: “Cảm ơn Trì đại ca, cảm ơn Vương bá.”

Vương bá vẫy vẫy tay nói: “Đứa bé này cũng là đáng thương, nhà ta tuy rằng nghèo, nhưng là nhiều nhường ra một ngụm cơm vẫn là không thành vấn đề.”

Hạ Quả không nghĩ tới Trì Ôn Văn cùng Vương bá rất nhanh đã tiếp nhận hắn, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta sẽ dọn nhà, sẽ giặt quần áo, sẽ làm việc nhà, Trì đại ca, Vương bá, ta về sau nhất định sẽ báo đáp mọi người thật tốt.”

Vương bá thương tiếc mà sờ sờ đầu Hạ Quả, đứng dậy nói: “Được được thật là cậu nhóc hiểu chuyện. Ta đi sắp xếp giường đệm, buổi tối con cùng ta ngủ đi.”

Hạ Ngư thấy trên bàn chỉ có một bát nước luộc cải trắng cùng cháo, đứng lên nói: “Ta đi làm chút đồ ăn.”

Coi như cảm tạ Trì Ôn Văn cùng Vương bá đồng ý Hạ Quả lưu lại.

Trì Ôn Văn không từ chối, hắn ngày hôm qua bởi vì ăn nhiều hai miếng thịt kho tàu nên đau bụng, hôm nay ăn một ngày cháo. Tuy rằng Hạ Ngư nấu cháo gạo kê không tồi, nhưng hắn muốn ăn chút đồ ăn khác.

Hạ Quả ở trong phòng ngồi trong một lát, hắn cảm thấy mọi người đều đi làm việc, mình hắn ngồi có chút ngượng ngùng, hắn nói với Trì Ôn Văn đang chép sách: “Trì đại ca, đệ đi ra quét dọn trong viện một chút.”

Trì Ôn Văn dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Đừng đi, lại đây giúp ta mài mực.”

Trì Ôn Văn hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng phía sau lưng bị thương còn chưa lành, trời lại nóng nực, dùng sức nhiều khiến miệng vết thương khó lành, dễ nhiễm trùng thì không tốt.



Hạ Quả ngoan ngoãn gật đầu, học Trì Ôn Văn cách mài mực. Học được rồi, hắn đứng một bên liền không dám thở mạnh sợ ảnh hưởng Trì Ôn Văn chép sách. Hạ Quả nghĩ thầm, Trì đại ca thật lợi hại, không những biết chữ, còn có thể chép sách kiếm tiền, có thể kiếm nhiều hơn làm việc nặng việc nặng.

sodacounter.wordpress.com

Hôm nay giữa trưa, Bạch Đại Tráng mang tới hai giỏ cá trắm cỏ, họ thả vào lu nước nuôi.

Hạ Ngư chọn một con nhỏ hơn, chuẩn bị hấp cá. Nàng xách cá đi đánh vảy làm sạch, đem cá đặt lên thớt, lưỡi dao sắc bén di chuyển thoăn thoắt trên thân cá, sau đó đem hành gừng đã sơ chế nhét vào cá để giảm mùi tanh. Xếp hành cắt khúc lên đĩa để tránh nước canh ngấm vào thịt, rồi bày cá lên trên. Nước trong nồi đã sôi, Hạ Ngư cho cá vào hấp. Thời điểm hấp cá thời điểm,để bếp lửa nhỏ tránh để bếp bị tắt. Hạ Ngư đem nồi thuốc của Trì Ôn Văn trung di chuyển tới nơi khác. Nàng làm nóng dầu bằng chảo thêm vào hoa tiêu cùng đại liêu cánh, tức khắc tư tư nổi lên bọt khí nhỏ. Tính nhẩm thời gian, Hạ Ngư đem cá hấp chín ra khỏi nồi, xối nước sốt lên trên, lại trải lên cá hành và gừng băm nhỏ, chỉ nghe “xèo xèo” một tiếng, mùi hương cá hoà quyện với hương nước sốt lập tức lan tỏa, hành bởi vì phủ lớp dầu nên trở nên lóng lánh.

“Ăn cơm thôi!”

Theo Hạ Ngư gọi, trong nhà ba người đều dừng trong tay động tác, đi tới trước bàn.

Hạ Quả chủ động bày chén đũa, xếp ghế, cuối cùng mới ngồi xuống.

Trì Ôn Văn cùng Vương bá đợi cả một ngày, lúc này cuối cùng có thể ăn món ngon, tự nhiên ai cũng không nhường.

Cá hấp có vị thanh, thịt mềm non mịn, mọng nước ngon miệng, làm hai người thoả mãn.

Hạ Quả ở nhà khi thỉnh thoảng mới được ăn cá, Lý Bình chỉ cho hắn ăn đầu cá, nói thịt cá quá ít Nhị Bảo không đủ ăn. Hắn xem Trì Ôn Văn cùng Vương bá ăn ngon miệng, sợ bọn họ cũng không đủ ăn, liền gắp đầu cá ăn lên.

Nhìn thấy Hạ Quả gắp cái đầu cá, Hạ Ngư nhíu mày, gắp cho hắn một khối to thịt cá: “Đầu cá không có thịt, đệ ăn cái này đi.”

Hạ Quả lắc đầu: “Đệ thích ăn đầu cá.”

Trì Ôn Văn cũng cho hắn gắp một miếng thịt cá, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ăn đầu cá không thể phát triển chiều cao.”

Hạ Quả cho rằng Trì Ôn Văn nói cái gì cũng là thật, cũng không dám từ chối nữa, hắn còn muốn nhanh lớn lên giúp tỷ tỷ cùng Trì đại ca!

Nhắc đến đầu cá, Hạ Ngư nảy ra ý tưởng. Nàng còn đang đau đầu, nếu ngày họp chợ làm lẩu niêu cá, vậy đầu cá khẳng định không có người nguyện ý tiêu tiền mua, nhiều như vậy nhiều cá đầu bán không ra đi phải làm sao?

Hạ Quả nhắc tới thích ăn đầu cá, nàng đột nhiên nghĩ đến có thể đem làm thành cá đầu băm ớt bán, một cá hai món, một công đôi việc!

Hôm nay, Hạ Ngư ở phòng bếp chuẩn bị gia vị và nước sốt ngày họp chợ phải dùng đến, Hạ Quả ở trong viện dưới gốc cây hòe nhặt rau.

Lý Quế Chi cùng Bạch Đại Tráng xách theo một sọt cá đi vào trong viện.

“Tẩu tử, ta lần này chính là được mùa, bốn con cá to!” Bạch Đại Tráng trên mặt tràn đầy vui mừng.

Lý Quế Chi tiến vào viện liền để ý thấy Hạ Quả.

Hạ Quả vừa gầy lại nhỏ, đôi mắt có vẻ phá lệ lớn, hắn thấy Lý Quế Chi nhìn chằm chằm hắn xem, luống cuống tay chân đứng lên, nói: “Đại nương khoẻ.”



“Ấy, ngươi là ai?” Lý Quế Chi kỳ quái nói.

Hạ Ngư nghe được động tĩnh đi ra, cười nói: “Đây là đệ đệ của con, Hạ Quả. Về sau liền đi theo con cùng Trì đại ca. Hạ Quả, đây là Quế Chi đại nương cùng Đại Tráng đại ca.”

Hạ Quả gật gật đầu, nắm chặt góc áo, lại nói: “Quế chi đại nương khoẻ, đại tráng ca khoẻ.”

Lý Quế Chi trước đây nghe nói qua Hạ Ngư có

đệ đệ, nhưng không nghĩ tới Hạ Ngư muốn mang theo nàng đệ đệ tới Trì gia, nàng chần chờ nói: “Trì tiên sinh…… Đồng ý?”

Hạ Ngư cười nói: “Vâng.”

Lý Quế Chi vốn đang muốn nói cái gì, nhưng khóe mắt lại thoáng nhìn thấy vết thương trên tay Hạ Quả, xanh xanh tím tím, nhìn thấy liền đau lòng. Nàng nháy mắt hiểu rõ, Hạ gia thân thích đều không muốn dưỡng đứa trẻ này!

Thật là đáng thương.

Nhìn cùng chính mình tôn tử giống nhau đại Hạ Quả, Lý Quế Chi lập tức giao đãi Bạch Đại Tráng: “Đại Tráng, con mang Hạ Quả cùng Bạch Tường ta cửa thôn hái trái cây đi. Đại tường hôm nay được nghỉ, vừa lúc ở nhà không có việc gì.”

Đại Tráng tiếp nhận lệnh, vâng dạ liền mang theo Hạ Quả ra ngoài.

Hạ Ngư biết, Lý Quế Chi đây là muốn Bạch Đại Tráng mang theo Hạ Quả ở trong thôn giới thiệu cho quen mặt. Có Bạch Đại Tráng mang theo, người trong thôn chưa thấy qua Hạ Quả, cũng biết Hạ Quả hiện tại sống ở Bạch Giang thôn, về sau ra cửa không bị người khác bắt nạt.

“Cảm ơn người, Quế Chi đại nương.” Hạ Ngư cảm kích cười.

“Cảm ơn làm gì, Bạch Tường ngày thường không mấy khi trở về trong thôn, không có ai cùng hắn chơi, ta muốn là tìm bạn chơi cùng nó.” Lý Quế Chi cười nói, “Đúng rồi, ta tới tìm con chính là muốn hỏi con một chút, có món gì làm ăn vặt cho trẻ con không? Bạc Tường ngày mai liền phải cùng cha hắn trở về trấn, ta muốn làm cho hắn chút đồ ăn mang đi.”

Hạ Ngư đem thả cá thu vào lu nước, nghĩ ngẫm, nói: “Có nha, đại nương, người xem làm bánh tai mèo thì sao?”

“Tai mèo? Được nha!” Lý Quế Chi cao hứng nói.

Trước đây, Bạch Khánh – cha Bạch Tường từ trấn trên mang về một lần tai mèo, xốp giòn giòn ăn ngon, về sau người bán tai mèo chuyển đi, không thể mua được nữa, Bạch Tường vẫn luôn thèm món này, nếu có thể làm một chút tai mèo thật đúng là quá tốt!

“Vậy, đại nương, con đây chuẩn bị xong liền tới nhà tìm người.” Hạ Ngư gật đầu nói.

Nàng hiện tại nấu ăn đều là trực tiếp đến nhà người khác, thứ nhất dùng không sợ người khác hoài nghi đánh tráo nguyên liệu, thứ hai cũng thuận tiện nàng không cần chuẩn bị dụng cụ, sơ chế nguyên liệu. Nàng cũng không bận tâm bị lộ công thức, dù sao cũng chỉ là mấy món nhà làm, nàng không chỉ dẫn, người thông minh để ý một chút có thể làm được. Nàng cũng không phải bán cơm cho người trong thôn.

Lý Quế Chi cười đến không khép miệng được, nàng liền biết Hạ Ngư có không ít chiêu trò: “Được, con cần chuẩn bị gì cứ bảo ta trước.”

Hạ Ngư xòe ngón tay nói: “Chính là mì, dầu (mỡ), đường đỏ…… Không có gì đặc biệt.”

“Được, ta đây đi về trước chuẩn bị.”

Tiễn Lý Quế Chi đi, Hạ Ngư đem gia vị nêm vào nước sốt, báo với Trì Ôn Văn đang chép sách cùng Vương bá trồng rau mầm một tiếng, liền đi đến nhà Lý Quế Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơm Ngon Không Sợ Quán Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook