Cơn Ác Mộng Ám Sát

Chương 1: Ác Mộng

Xuất Cốc Thiên Kiều

11/06/2022

Bầu trời xám xịt, và có những mãnh vụn bay lơ lửng trong không khí.

Đây là khu nhà ở bỏ hoang, hoang vu và đổ nát.

Tưởng Quân mò về phía một tòa nhà đã bị cắt làm đôi.

Hắn bước vào và loạng choạng đi lên tầng ba.

Cửa vừa mở, một cô gái khoảng mười tuổi, tóc đen lơ lửng giữa phòng khách, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, Tưởng Quân không thể nhìn rõ mặt cô.

- Ngươi tới rồi...

Cô gái nói.

- Ta tới rồi.

Tưởng Quân nói.

- Họ sẽ đến và ngươi sẽ chết.

Nàng khẽ vuốt má Tưởng Quân.

- Ta sẽ cứu ngươi, liều mạng để cứu ngươi.

...

Nước mắt tuôn ra như thủy triều, hắn ý thức dần dần thoát khỏi giấc mộng, Tưởng Quân cảm giác được mình đang há miệng khóc không thành tiếng.

Lần thứ ba...

Những khu vực trong thành bị bỏ hoang, những tòa nhà đổ nát, những cô gái kì quặc, cùng với... lời hứa không thể giải thích được của chính hắn ta.

Hắn không biết giấc mơ có ý nghĩa gì, nhưng bất cứ khi nào hắn nhớ lại nó, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được sẽ tự phát xuất hiện.

Lau nước mắt trên mặt, Tưởng Quân từ trên giường ngồi dậy, cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, ba giờ hai mươi ba phút, vẫn còn sớm nên đặt đồng hồ xuống và kéo chăn ngủ tiếp.

Hắn cố gắng không nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, nhưng càng không nghĩ tới, giấc mơ kia càng hiện rõ trong đầu hắn.

- Họ sẽ đến và ngươi sẽ chết...

Giọng nói vang lên bên tai, Tưởng Quân dường như thật sự cảm nhận được làn da lạnh lẽo của cô gái rơi trên mặt mình.

Toàn thân run lên, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

-Ôi, lại không ngủ được.

Hắn lăn người ra khỏi giường, gấp chăn, đeo đồng hồ, mặc bộ đồng phục học sinh ngắn tay màu trắng có thêu dao găm rồi đi về phía phòng tắm.

Hắn năm nay là học sinh cấp 3, đây là thói quen của hắn, sau khi ngủ dậy sẽ thay đồ ngủ trước. Hắn luôn cảm thấy sẽ phiền phức hơn nếu thay đồ ngủ sau khi tắm rửa và ăn uống.

Rào rào...

Tiếp đến là nước, đánh răng, rửa mặt.

- Tiểu Quân, sao dậy sớm thế?

Nghe tiếng giặt trong nhà vệ sinh, mẹ hắn từ trong phòng bước ra.

- Ừm, dậy rồi ạ.

- Ngủ thêm một lát nữa đi.

- Không sao ạ.

Tưởng Quân lắc đầu đi về phía nhà bếp.

-Con đi nấu mì.

Trên mặt người mẹ có chút lo lắng:

- Để mẹ nấu giúp con, con nấu không được đâu, thôi đi nghỉ một lát đi.

- Không cần, không cần, con đi đun nước, mẹ cứ đi ngủ đi.



Thấy dáng vẻ mệt mỏi của con trai, người mẹ thở dài, cô đi vào bếp lấy gói mì, mở gói mì và cho nguyên liệu vào từng cái một, rồi đun hai cốc sữa nóng cho Tưởng Quân.

Sau đó cô bước vào phòng của Tưởng Quân, lấy cặp sách của hắn ra đặt trên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, trong khi đó cô ngồi trên chiếc ghế kia nhìn con trai mình.

Vài phút sau, nghe thấy tiếng "lộc cộc", Tưởng Quân bước vào bếp, cầm ấm nước đổ vào bát mì.

Khi bưng mì đến bàn ăn đợi mì chín, Tưởng Quân nhìn đồng hồ, đã là ba giờ năm mươi lăm phút.

- Hả... năm phút?

Tưởng Quân ngồi phịch xuống ghế thở ra một hơi dài.

Ngồi đối diện với Tưởng Quân, đôi khi ngơ ngác nhìn Tưởng Quân, đôi khi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều không nói một lời, hoặc là không biết nên nói chuyện gì nữa.

Sau năm phút im lặng, mì đã chín, Tưởng Quân ăn đại một hớp, cầm cặp sách đã đặt qua một bên từ sớm, bước ra khỏi cửa.

Lúc này, cả hai mới có một cuộc trò chuyện.

- Đi đường cẩn thận nhé.

- Ừm.

Tưởng Quân xuống lầu, đi trên đường một cách chậm rãi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt trời vừa mới mọc nhưng không chói mắt.

...

Thời tiết mùa hè ở miền Bắc là như thế này, sáng sớm chiều tối, bốn giờ trời đã hửng sáng.

Hắn nhìn xuống đồng hồ, đã bốn giờ mười bảy phút.

Qui định của trường là đến trước năm giờ ba mươi phút, đường cũng chẳng xa, chỉ mất mười lăm phút đi bộ, nên hắn cũng không vội.

Trước đây, hắn sẽ thức dậy vào khoảng năm giờ, có thể ngủ thêm một lát liền ngủ thêm một lát, hắn vắt thời gian tắm rửa và ăn uống chỉ trong vòng sáu phút.

Nhưng hôm nay còn rất nhiều thời gian, ung dung thông thả hoàn thành mọi việc cũng chỉ mới bốn giờ.

- Tưởng Quân.

Đột nhiên, một giọng nói của một cô gái vang lên sau lưng hắn.

Tưởng Quân quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc váy màu đỏ rượu.

- Họ sẽ đến và ngươi sẽ chết.

- Hãy rời khỏi nhà của ngươi.

Tưởng Quân há miệng còn chưa kịp phát ra tiếng, đứng ngây cả người ra .

Sau khi giọng nói hạ xuống, cơ thể cô gái đột nhiên bắn ra mấy dòng máu, tất cả đều rơi xuống mặt hắn.

Máu tươi, ánh mắt mơ hồ.

Cô gái trước mặt hắn từ từ ngã xuống đất trong màn máu, bên trong màn máu đó, Tưởng Quân không phân biệt được đâu là thân thể của cô gái, đâu là chiếc váy màu đỏ rượu của cô ta...

Cơ thể Tưởng Quân run lên, há to miệng muốn hét lên nhưng dường như đã mất đi giọng nói, không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở hổn hển run rẩy của chính mình.

- Họ sẽ đến và ngươi sẽ chết.

- Ta... Ta...

- Ta sẽ... Ta sẽ...

Rầm!

Cơ thể nặng nề ngã về phía sau, ý thức dần dần biến mất.

- ... Ta sẽ!

Tưởng Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn cảm thấy có thứ gì đó che kín mặt mình, hắn nghĩ đến là máu trào ra từ cô gái...

Hắn lăn người ra khỏi giường, chạy vào phòng tắm, giữ chặt bồn cầu và bắt đầu nôn mửa.

Sau một vài phút, hắn đứng dậy, đi đến bồn rửa mặt và nhìn mình trong gương.



Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn, tái nhợt và không còn chút máu, giống như một người đã chết.

- Giấc mơ, đó là một giấc mơ... Thật may, đó chỉ là một giấc mơ."

Tưởng Quân xả nước, dùng tay xoa thật mạnh mặt của mình, để miệng dưới vòi nước và súc miệng nhiều lần.

Vô thức nhìn đồng hồ, ba giờ hai mươi ba phút.

Tưởng Quân nặng nề thở ra một hơi, cầm lấy khăn lau mặt, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.

Lần thứ tư ... cô gái này. Nhưng lần này khác với ba lần trước.

Tưởng Quân ngồi ở mép giường, nghĩ ngợi một chút, đứng dậy đi tới bàn đọc sách bên mép giường rồi ngồi xuống, mở máy tính lên, rồi bấm vào trình duyệt.

[ Có cùng một giấc mơ giống nhau ba ngày liên tiếp có ý nghĩa gì?]

Vài kết quả tìm kiếm nhảy ra, Tưởng Quân nhìn lướt qua, liền bấm vào một cái trông có vẻ đáng tin hơn một chút.

[ Vạn thiên chi can: Những giấc mơ là lời tự gợi ý của bản thân về cuộc sống, mơ thấy những điều khủng khiếp và cảm thấy sợ hãi, buồn bã cho thấy phổi hoạt động quá mạnh và phổi bị khô.]

[ Khuê mật chi phó: Giấc mơ là phản ứng của sự thật, Lỗ Tấn từng nói: Giấc mơ thì ngược lại. Loại phản ứng giữa giấc mơ và thực tế trong việc tính toán giấc mơ là một hiện tượng tự nhiên đảo ngược các thái cực của sự vật. Nó cũng là một phương pháp luận giải giấc mơ quan trọng, đặc biệt phù hợp với những hình ảnh giấc mơ mang điềm báo, điềm xấu như: mơ thấy người khác chết, điềm báo. Nằm mơ thấy chính mình chết có nghĩa là bạn sẽ sống lâu hơn... ]

- Nằm mơ thấy người khác chết, điềm may... nằm mơ thấy mình chết thì trường thọ?

Tưởng Quân khẽ cau mày, thoát ra, nhấp vào một trang web khác.

Đây không phải là loại trang web hỏi đáp, trang màu vàng nhạt trống rỗng, chỉ có một dòng ký tự nhỏ màu đen được viết ở chính giữa.

[Chết, đại diện cho sự kết thúc và sự diệt vong, ngụ ý rằng người nằm mơ sẽ mở ra một khởi đầu mới trong tương lai gần. ]

- … Một khởi đầu mới?

Tưởng Quân sững sờ một lúc sau khi đọc xong dòng chữ này, sau đó lẳng lặng đóng trang web lại, rồi sẽ đi đến đâu, cái gì một khởi đầu mới rồi trường thọ tốt đẹp. Quả nhiên, cho dù gặp bác sĩ hay giải thích những giấc mơ trên một nghìn độ thì cũng không đáng tin cậy.

Tắt máy tính, Tưởng Quân lại nhìn đồng hồ, đã ba giờ ba mươi phút.

- Ngủ tiếp vậy.

Hắn nhào xuống giường, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng đến không ngờ, đó là điều mà hắn chưa từng trải qua sau khi bị đánh thức bởi giấc mơ đó trong vài ngày qua.

- Tiểu Quân, Tiểu Quân.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tưởng Quân nghe thấy giọng nói của mẹ mình.

Dự đoán là tiếng gọi kêu mình thức dậy, Tưởng Quân nghĩ như vậy, đôi mắt nửa mở nửa khép, cơ thể chật vật từ trong sự ấm áp ngồi dậy...

Đợi đã.

Nó không có vẻ gì là ấm áp.

Hắn cũng không phải là nằm xuống.

Tưởng Quân đột nhiên mở mắt ra.

Thứ đập vào mắt hắn không phải là khung cảnh và cánh cửa quen thuộc, mà là một chiếc giường lớn dính đầy máu.

Hắn nhận ra đây là phòng ngủ của bố mẹ mình.

Hắn bắt đầu bất an và vô thức tìm kiếm dấu vết của cha mẹ mình trên giường.

Vài giây sau, hắn nhìn thấy một cái đầu, ẩn dưới lớp chăn bông, bê bết máu.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cái thứ hai, ở cuối giường.

Tưởng Quân nhận ra bọn họ, vừa định gục xuống hét lên, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.

- Hãy giết hắn và báo thù cho cha mẹ ngươi!

Nhưng những gì tiếp theo là một cơn đau nhói ở cổ.

Cơn đau đột ngột khiến Tưởng Quân trợn to hai mắt, rùng mình vươn hai tay sờ lên gáy.

Máu... là máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Ác Mộng Ám Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook